Liên Hoa Bảo Giám

Chương 495: Điệp huyết diêu lam - Bóng dáng Xích Quân

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Gần một ngày sau, thư tín của Ilan đã được đưa đến tay Bowness, bất quá lúc này Bowness cũng không ở tại nơi vực sâu hang ổ Ma tộc, mà là căn cứ nơi Brockman đã nhắc tới khi đánh trận Kinh Ức Cốc.

Trong một phòng làm việc giản dị, trên bàn một đĩa đậu muối, 2 con cá rán muối, thêm một khối bánh rau to, đó chính là toàn bộ bữa sáng của Ma chủ. Hắn nhẹ nhàng buông lá thư trong tay, so với lúc đánh nhau ở Auerbach Đại Hạp cốc vẻ mặt già nua đi nhiều, lộ vẻ mỉm cười:

- Phillip đại nghị trường, mời ngài xem nội dung phong thư này một chút, bên trong có liên quan đến gia thần của ngài, Brockman!

Phillip ngồi ở đối diện Bowness, cánh tay phải khổng lồ hơi nghiêng, tay trái tiếp nhận tín kiện liếc nhìn, lo lắng nói:

- Đại soái, ngài định để Brockman đi làm loại nhiệm vụ này sao? Lần trước Brockman lạc vào trong tay ba con rồng cái, chịu bao nhiêu nhục nhã, hôm nay lại bắt hắn chấp hành loại nhiệm vụ khuất nhục, sợ rằng tâm lý Brockman sẽ...

Bowness mỉm cười nói:

- Nếu ta đi nói với Brockman, hắn nhất định sẽ có ý bất mãn, bất quá do ngài đến ra lệnh hắn... ta nghĩ cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, Brockman cũng sẽ không một chút nhíu mày!

Nhưng Phillip thật ra đã nhíu mày trước, lời này làm sao tự mình mở miệng nói với Brockman a? Hôm nay Brockman chính là người có cấp bậc, có quyền lợi, tài phú đại nhân vật, ngươi bảo một đại nhân vật như vậy đi làm việc dụ dỗ một con hồ ly...

Trừ phi nam nhân tính cách đê tiện trời sinh, nếu không, không ai nhận loại nhiệm vụ này mà có thể có tâm lý bình thường trở lại, nhất là Brockman, đại nhân vật đã trải qua “kinh nghiệm” với ba mẫu bạo long.

Phillip thay mặt thuộc hạ mềm mỏng nói:

- Nguyên soái, không lâu trước có phải số 1 của kế hoạch đại nhân vật đã đạt được tiến triển đột phá không? Ngài theo đề nghị của số 1 cũng đã quyết định phương hướng tấn công chính là Thương Khung đại lục… mà căn cơ của St. Barton nằm ở Einstein đại lục, nếu chúng ta trêu chọc Einstein, có phải là đả thảo kinh xà?

Bowness thâm ý nhìn thoáng qua Phillip:

Đại nghị trưởng các hạ, đáp lại ngài vấn đề đó, chẳng phải là giương đông kích tây sao? Làm Hồng Huyết Nhân tưởng rằng chúng ta chủ yếu tinh lực nhằm vào gia tộc St. Barton ở Einstein, nhưng chúng ta lại âm thầm công kích Thương Khung... rất hoàn mỹ, không phải sao?

Đích xác rất hoàn mỹ, nhưng mà người muốn hoàn mỹ, lại bắt thuộc hạ của ta hy sinh sao? Brockman là thuộc hạ trung tâm nhất, có năng lực nhất của ta, ta Phillip có thể nào làm cho hắn uỷ khuất?

Nghĩ tới đây, Phillip lại mềm mỏng nói:

- Nguyên soái, Eland đề nghị chỉ là phái một mỹ nam tử, không nhất định phải là Brockman - đúng vậy, ta thừa nhận Brockman là người anh tuấn nhất của chúng ta, nhưng mà...

- Phillip các hạ!

Bowness gọi thẳng tên, tỏ vẻ hắn đã không muốn nói nhiều với Phillip, khuyên nhủ nói:

- Xin các hạ suy nghĩ một chút. Một khi Brockman thành công, chúng ta chẳng những có thể phá hủy phòng tuyến hàng đầu của Hồng Huyết Nhân, càng có thể đánh lạc hướng chúng. Đến lúc đó... ngài một tiếng ra lệnh, quân đoàn trăm vạn Minh thú gào thét xông lên Thương Khung đại lục, làm suốt một mảnh đại lục đều biến thành lãnh địa của vong linh. Thật là cảnh tượng làm người khác hưng phấn!

Phillip nuốt nước bọt đánh ực! Lãnh địa của vong linh.... Bowness đây là ám chỉ ta, sau khi nghiệp lớn phục hưng Tử Huyết Nhân thành công, ta Phillip có thể lấy cả Thương Khung đại lục sao?

Cả một mảnh đại lục a, vậy sẽ có bao nhiêu tài liệu luyện kim chờ ta đi sưu tập?

Bowness lại nói:

- Trong tam đại lục, Thương Khung là nơi giàu có quan trọng! Minh thú quân đoàn của ngài chiếm cứ Thương Khung đại lục, vậy là nhận được bao nhiêu tài liệu thí nghiệm trân quý. Các thí nghiệm của ngài có thể tiến triển đến mức làm người ta kinh hãi cỡ nào? Mà hết thảy… chỉ cần ngài để Brockman hy sinh nho nhỏ một chút!

Phillip cắn răng, đúng vậy, Brockman với ta trung tâm cảnh cảnh, ta để hắn chịu nhiều ủy khuất, cũng sẽ không làm hắn phản bội!

Thương Khung đại lục chủ nhân..... là ta Phillip tuyệt thế tài trí, chiếm cứ tài liệu luyện kim của cả đại lục có gì không được!

- A, vì quyền lợi sinh tồn dưới ánh mặt trời, để ta đi gặp Brockman thương lượng một chút!

Bowness đưa mắt nhìn Phillip rời đi, khóe miệng nổi lên một ý cười mà kẻ khác khó nhìn được, nhẹ nhàng lấy một viên đậu muối bỏ vào trong miệng.

- Ngu ngốc! Các ngươi hai người đều là ngu ngốc!

Đằng sau lưng Bowness đột nhiên hiện ra một người, tóc đỏ rực, lông mi đỏ rực, trường bào đỏ rực, cả móng tay cũng mầu đỏ lửa, là một người đàn bà trung niên khoảng ngoài bốn mươi đến năm mươi tuổi. Nàng lạnh lùng nhìn bóng lưng Phillip, cười dài. Bowness bị người mắng nhưng lại không chút nào buồn phiền, hờ hững cười hỏi:

- Hỏa Hoàng, Phillip vì sao lại là ngu ngốc!

Hỏa Hoàng, cũng được gọi là long hoàng, nàng đúng là một trong số bốn ngự thần thú được Bowness cứu ra từ tù lung trong tánh mạng thụ! Lạnh lùng nói:

- Phillip vì một câu hứa hẹn vu vơ của ngươi, chủ động bán đứng thuộc hạ... người như thế, không phải ngu ngốc còn là cái gì! Hừ, sai rồi, hắn không phải người, mà gọi là vong linh xấu bụng!

- Phillip thật đúng là thiên tài ngàn năm hiếm thấy, đáng tiếc hắn chỉ là một người luyện kim thiên tài, mà không phải một chính khách kiệt xuất! Vậy... hắn làm ra loại chuyện này có gì đáng ngạc nhiên sao?

Bowness nói ít nhưng thực ra rõ ràng, khoa học gia không giống như chính trị gia, nhiều chuyện nhỏ trước mặt chính trị gia không đáng nhắc tới, thì đối với khoa học gia vĩnh viễn không hiểu được - chẳng qua là phương thức tư duy hoàn toàn bất đồng mà thôi!

Bowness lại hỏi:

- Ta đây tại sao cũng là kẻ ngu ngốc!

- Hừ, Phillip chỉ là một luyện kim sư, ngươi cũng phải tốn sức chia rẽ hắn với thuộc hạ, phân liệt thế lực của hắn. Hỏa Hoàng khinh thường nhìn Bowness. Hừ, ngươi mới vừa rồi cố ý làm Brockman khuất nhục, không phải đối với Phillip có dã tâm sao?

Bowness ngẩng đầu nhẹ nhàng thở dài, nhấc tay đưa cho Hỏa Hoàng một phần quyển tông.

- Ngươi tự mình xem đi! Chúng ta Tử Huyết Nhân trải qua nạn JuJu thú, chỉ còn lại có ba trăm bảy mươi bốn vạn, mà Phillip khống chế Minh thú quân đoàn cùng vong linh quân đã vượt qua con số này. Thuộc hạ có thực lực so với chủ nhân còn mạnh hơn... chủ nhân đâu dễ dàng để loại tình huống này xuất hiện!

Hỏa Hoàng trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên nói:

Có lẽ Thần Hoàng Prince có thể! Năm đó ta âm thầm trợ giúp Hồng Huyết Nhân đối phó ngươi, đã từng ra mắt Prince - hắn đích xác hợp với đánh giá thánh nhân của sử thư ngày nay!

Bowness đứng lên:

- Thánh nhân? Hừ, nếu Prince thật sự là một thánh nhân đạo đức không tì vết, vậy… hắn đã bị vài vị nguyên soái của thần thánh liên minh làm thịt, chết không có chỗ chôn. Hơn nữa, vợ con, cha mẹ anh em hắn đều phải chôn cùng Prince, không ai sống được lâu dài! Hỏa Hoàng, ngươi hiểu rõ ý ta không? Thánh nhân, chỉ có thể thoái ẩn núi rừng truyền bá tư tưởng, mà kẻ có thể ngồi trên bảo tọa... tuyệt không có khả năng thánh nhân chân chính!

Hỏa Hoàng sửng sốt:

- Ít nhất Prince không giống như ngươi, nghiệp lớn còn chưa có thành công, đã bắt đầu chia rẽ thực lực thuộc hạ!

Bowness ha ha cười to:

- Prince không có chia rẽ thuộc hạ? Hehe. Đó là Hỏa Hoàng ngươi không được chứng kiến mà thôi! Ngươi suy nghĩ một chút, năm đó lúc ta tấn công đại thảo nguyên Mc Allen, Prince vì sao chỉ cấp cho Auerbach sáu vạn tàn binh để giải phóng quê nhà? Ngươi so với ta còn rõ ràng hơn, Auerbach là chí cao chiến thần, người duy nhất có tài năng chiến trường đối mặt đánh cho ta tan tành khôi giáp, chật vật chạy trốn, không thể địch lại! Có thể bởi vì hắn quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi Prince không thể hơn hắn trên chiến trận… nên Prince mới cấp cho hắn sáu vạn tàn binh!

Hỏa Hoàng đột nhiên trở nên im lặng không nói gì. Chuyện này nàng có biết, cẩn thận suy nghĩ một chút, Thần Hoàng năm đó đích xác sai lầm!



Bowness xoay người lại nhìn thẳng Hỏa Hoàng.

- Ngươi nói Prince là thánh nhân, để vũ nhục ta - ta Bowness có thua một kẻ là thánh nhân sao? Hỏa Hoàng, hiểu rõ một người nhất thường là kẻ thù của người ấy. Ta đối đầu với Prince mấy trăm năm, đủ hiểu rõ hắn là người như thế nào… Nếu nói ta Bowness là một kẻ chân tiểu nhân, vậy Prince... thừa sức được coi là một kẻ nguỵ quân tử âm mưu giả bộ quang minh chính đại.

Hỏa Hoàng nói không lại Bowness, khoát tay áo:

- Hừ, bỏ qua chuyện ngươi và Prince. Bowness, ta chỉ cần tìm về đứa nhỏ, ngươi giúp ta truy tra nhanh lên! Năm đó đứa nhỏ của ta mất tích từ phòng thí nghiệm của Phillip, đến tột cùng lưu lạc tới nơi nào rồi?

Nghiêm khắc mà nói, năm đó kẻ cướp lấy đứa nhỏ của Hỏa Hoàng chính là Bowness, cho nên Bowness đối với Hỏa Hoàng có thể coi là cừu nhân! Chính vì Hỏa Hoàng nặng lòng tìm con, lúc này mới cùng Bowness hợp tác, bởi vì duy nhất Bowness có manh mối và khả năng tìm về đứa nhỏ của nàng.

Trong lòng Hỏa Hoàng, đứa nhỏ là chí cao vô thượng đích, bất kể nhân ma phân tranh, thiên hạ tranh quyền… đối với ả là cái rắm! Hỏa Hoàng ta cũng không phải loài người!

Bowness cười nói:

- Tốt, ta sẽ cố nhanh chóng giúp ngươi gặp đứa nhỏ, bất quá Hỏa Hoàng... số 1 của kế hoạch đại nhân vật có được tiến triển thế nào, ngươi hẳn đã biết. Vậy có thể đi Thương Khung đại lục, giúp Tử Huyết Nhân chúng ta tấn công Thương Khung được không?

Vừa nói, Bowness từ trong lòng lấy ra một phần quyển tông, đưa cho Hỏa Hoàng, dụ dỗ:

- Đứa nhỏ của người từ khi thí nghiệm thất Phillip cháy đã mất tích, những nhân vật có liên quan đến vụ cháy kia đều bị ta giám thị, việc này đã có được tiến triển lớn!

Hỏa Hoàng sắc bén nhìn chằm chằm Bowness, một mặt tránh thoát quyển tông, quay đầu đi, Bowness, ngươi quả nhiên là một chân tiểu nhân!

Bowness cười:

- Bất quá Hỏa Hoàng ngươi tâm lý cũng rõ ràng, chân tiểu nhân chính là loại ngươi cho ta cái gì, ta cũng sẽ hồi báo cho ngươi tương ứng, hợp tác dựa trên lợi ích! Không giống Prince… là loại nguỵ quân tử chỉ nói suông.

Rất nhanh, Ma tộc vạch ra một vòng kế hoạch phản công tam đại lục, mà hạt nhân của kế hoạch là việc Brockman hy sinh nhan sắc, đi câu dẫn hồ ly xinh đẹp Susanna, còn Hỏa Hoàng đi Thương Khung, Bowness ở lại nắm giữ toàn cục, chuẩn bị giương đông kích tây, lấy việc St. Barton che mắt, đánh lén Thương Khung, mở ra Vẫn Thần đại chiến lần thứ hai!

Mà trên mặt đất, ám lưu đồng dạng lại bắt đầu khởi động không thôi!

----------------------

Giáo hoàng Samar IX ngồi nghiêm chỉnh trong kim đính đại trướng thần điện, lúc nào cũng thể hiện sự trầm ổn, vẻ mặt nhìn không thấy chút gì khác lạ, bất quá cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thần Hoàng bào trước mắt, nhìn đến toé lửa!

Còn có bốn ngày nữa, ta Samar sẽ lên ngồi lên Thần Hoàng bảo tọa, trở thành người đứng đầu thiên hạ!

- Thần Hoàng bệ hạ tôn quý!

Bairu ở ngoài cửa nhẹ giọng nói:

- Francis xin cầu kiến ngài!

Giáo hoàng bị một lời đánh thức, cau mày thu hồi áo bào Thần Hoàng trước mặt, nói:

- Truyền cho vào.

Đỗ Trần cười mỉm tiến đến, vẻ mặt dễ dàng thân thiết, tham bái theo lễ tiết đối với Thần Hoàng. Thấy vậy Samar trong mắt không khỏi lộ ra chút ý cười:

- Francis, ngươi là đến thương lượng chuyện Susanna sao? Tờ giấy kia Fedinand đã chuyển giao cho ta, ta đồng ý với ý kiến của ngươi, bất quá phải đợi sau khi minh hội mới trở lại đối phó Susanna, minh hội trước... bổn hoàng phải ổn định!

Đỗ Trần lắc đầu, Bệ hạ hiểu lầm, ta có chuyện quan trọng hơn!

- Wa? Đến tột cùng là chuyện gì có thể làm cho Francis ngươi trịnh trọng như thế?

- Bệ hạ ngài tin tưởng chiêm tinh thuật không? Thần muốn nói, ngài đối với lời tiên đoán của Bặc thần Bowen có ý kiến gì không?

Giáo hoàng biến sắc, lạnh mắt gắt gao nhìn thẳng Đỗ Trần!

Đỗ Trần cười cười nhìn lại giáo hoàng không nói, đầu óc lại hiện ra chuyện mới vừa rồi!

Ngay nửa giờ trước, Đỗ Trần y theo Mayfair ước định, đi tới huyệt động dưới biển sâu ba ngày trước thương thảo đối phó Xích Quân, nhưng lúc này đây bên người hắn có thêm một người - nữ vương Liya.

Bi Ca Tử Sỹ cử đến một người là Demis, lúc Đỗ Trần tới, hắn đã cùng Mayfair và Melina hàn huyên hồi lâu. Mayfair vừa thấy Đỗ Trần cùng một nữ hài tử tay trong tay tiến đến, trước mắt mạnh sáng ngời. Tiểu tử này giỏi a! Mới vừa rồi Demis còn nói Francis chia tay với Tuyết Cơ, thế nào mà trong thời gian vẻn vẹn có ba ngày, bên người tiểu tử này lại xuất hiện… he…he… một con nhỏ “phong độ” hơn người thế này?

Melina cũng hồ nghi nhìn Đỗ Trần một chút, trong lòng dè bỉu không thôi. Hừ, mới vừa nghe nói ngươi chia tay, ta còn yên lòng già, bi kịch gia tộc loạn luân cuối cùng cũng bỏ đi. Mới được ba ngày… con nhỏ này là cháu hay dì của ngươi?

Liya cười mỉm, thoải mái theo sát tại bên người Đỗ Trần, còn không để Đỗ Trần giới thiệu, tự chào hỏi:

- Chào bá mẫu! Demis giáo thụ, nhiều năm không gặp, đổ kỹ của ngài có tiến bộ không? Vị phu nhân này.... chắc là Melina các hạ?

Mayfair nhìn chằm chằm bọn họ vẫn đang tay trong tay, cười không ngớt:

- Ngươi gọi ta là bá mẫu?

Liya buông tay Đỗ Trần, nghiêm mặt nói:

- Bá mẫu không nên hiểu lầm, ta và Francis là anh em, quan hệ không như người tưởng! Bất quá thực lực ta quá kém, không có biện pháp xuống biển sâu, chỉ có thể..... để cho tên hỗn đản này chiếm tiện nghi!

Đỗ Trần cũng nói:

- Đúng vậy, là anh em, lão nương ngươi đừng hiểu lầm, về phần ta không có coi loại “nam nhân bà” ra gì đâu?

- Ngươi mới là nam nhân bà! Không, ngươi là nương nương khang!

Liya cười mắng, bất quá Đỗ Trần mặt dày không cảm giác gì, mà Demis đột nhiên thấy nghẹn cổ....

Melina hừ một tiếng:

- Không thân không thiết, lôi lôi kéo kéo nhau còn gì thể thống?

Mẹ kiếp, lão thái bà ngươi không muốn yên chuyện? Đỗ Trần nhướng mày, không đáp Melina, chỉ vào Liya nói:

- Chuyện nhà chúng ta đều là nàng làm chủ, cho nên ta hôm nay đem nàng đến đây, có chuyện gì không cần giấu!

Melina lại nói:

- Ngươi tự nhiên giao hết chuyện nhà cho một người đàn bà quyết định, hừ, quả thực là....

- Tốt lắm cô cô, chính sự quan trọng hơn!



Mayfair có thâm ý khác, nhìn qua Đỗ Trần và Liya, nàng cười quái dị không nói gì thêm, đứng dậy tại vách núi mở ra đồ chỉ:

- Đây là đối thủ của chúng ta, Xích Quân Cửu Tôn!

Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn vào, chỉ thấy đồ chỉ có chín quả cầu hình trứng vỏ đỏ, cũng không có dấu hiệu và chú thích gì.

- Muốn đối phó Xích Quân, trước hết cần hiểu rõ bọn họ!

Mayfair nhẹ nhàng chỉ vào đồ chỉ, chín hình cầu đột nhiên mở ra chín con mắt, ánh mắt khác nhau:

- Bản thể Xích Quân Cửu Tôn nhìn không hề khác biệt, biện pháp phân biệt bọn họ chỉ qua con mắt! Đây, màu vàng là Lôi Minh, hắn có trí tuệ và năng lực của Thần Hoàng, khó đối phó nhất! Màu đỏ chính là Lôi Thác á, tính tình tàn bạo.....

Mayfair đem hiểu biết tình hình của nàng giới thiệu một lượt, sau đó mở ra bản đồ thứ ba, nhưng lúc này chính là hải đồ phụ cận Đấu Thần đảo, có thể nói bao quát tất cả các địa điểm trong vòng năm trăm dặm xung quanh Đấu Thần đảo, trong đó, thành Duerski cũng không ngoại lệ!

- Xích Quân muốn hủy diệt Đấu Thần đảo, thời gian là ngày Thần Hoàng đăng cơ! Vậy bọn họ sẽ sử dụng phương thức gì? Mayfair cười hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại hướng vào Liya!

Ô? Ngươi nhìn ta làm gì? Liya tự nhủ, chẳng nhẽ khảo nghiệm con dâu sao?

Hừ, bổn nữ vương sợ ngươi khảo nghiệm không được!

Liya tựa vào bên người Đỗ Trần, cười hì hì nói:

- Vị đổ quỷ ở đây đã có nói, Xích Quân có ba phương pháp khống chế loài người - khống chế tinh thần, cướp lấy thân thể chủ nhân, còn có cách chính họ tiến hoá thành tính mạng thể độc lập! Vậy cách bọn họ xuống tay cũng không ngoài ba cách - khống chế đấu thần trên đảo gây bạo loạn, chiếm cứ thân thể đại nhân vật để gây tai nạn, hoặc dứt khoát cùng tập hợp lại, một pháo bắn chìm Đấu Thần đảo. Suy xét tình huống thực tế, ta có khuynh hướng thiên về phương thức cuối cùng.

Mayfair con mắt sáng ngời, dứt khoát ngồi xuống đối diện Liya, cười hỏi:

- Tiếp đó thì sao?

Liya không chút e ngại ánh mắt Mayfair:

- Sau đó chúng ta xem xét phương thức công kích của lôi pháo - lôi pháo khai pháo thì phải hấp thu tự nhiên nguyên tố cực kỳ khổng lồ. Bởi vậy Xích Quân không có khả năng tiến sát vào nhau đồng thời khai pháo, vì nguyên tố vùng phụ cận căn bản không đủ cho bọn họ hấp thu, chỉ gây thương tổn chính mình. Vì vậy, Xích Quân sẽ không tự mình đến, sẽ cùng lúc đặt mình ở các vị trí có đầy đủ nguyên tố, ước định thời gian, cùng lúc khai pháo, bắn chìm kết liễu Đấu Thần đảo.

Mayfair có chút mở miệng, trong ánh mắt ý cười càng rõ:

- Sau đó thì sao?

Liya đưa hai tay lên:

- Đương nhiên là chúng ta tìm ra mấy vị trí này, trước khi bọn họ động thủ thì giết chết hết!

Cúi đầu ngẫm nghĩ lại, Liya bổ sung:

- Bất quá Xích Quân cũng không có khả năng nằm một chỗ đợi vài ngày. Bọn họ hẳn sẽ chọn trước địa điểm, sau đó tại ngày giáo hoàng đăng cơ sẽ quay lại vị trí đó khai pháo... Cho nên chúng ta chỉ cần đến trước địa điểm họ chọn, bày ra mai phục… vậy mọi chuyện hết thảy đều đơn giản!

Mayfair cố ý làm khó Liya, cười nói:

- Nói thì đơn giản! Liệu ngươi có thể xác định Xích Quân khai pháo ở đâu không? Không biết địa điểm Xích Quân tuyển định, mai phục chỉ là một câu nói thí.

Liya đều đều nói:

- Làm sao lại không thể xác định? Xích Quân phải có nguyên tố mới có thể khai pháo. Hơn nữa nguyên tố càng nhiều càng tốt, mà bán kính lôi pháo bắn trong vòng năm trăm lý... trong vòng phương viên năm trăm lý, các địa điểm nguyên tố dày đặc đều có hiềm nghi, trong đó Thiên Vương sơn, Hổ sa hải lộ, Duerski thành, Đồ Lạp Mỗ hải vực hoả sơn... xung quanh mấy chỗ này khẳng định sẽ có Xích Quân tứ tôn. Mặt khác ngũ tôn còn lại không biết ở đâu, nhưng đối với giáo đình chúng ta có ba mươi vạn đại quân, hải tộc trăm vạn thuỷ quân, đủ để rải thảm bao trùm phương viên năm trăm dặm, không để cho Xích Quân một chút cơ hội! Ngoài ra....

Liya cười hì hì:

- Vợ chồng Tyre thú đều còn ở trên Đấu Thần đảo chứ đi đâu, có bọn họ chúng ta sợ gì không tìm ra năm địa phương có nguyên tố dày đặc?

Demis cùng Melina há hốc mồm nhìn Liya!

Mayfair trầm mặc cả nửa ngày, đột nhiên hỏi:

- Ngươi làm sao biết Xích Quân Cửu Tôn sẽ tất cả cùng hành động, mà không phải tám, bảy người đến?

- Đơn giản thôi! Ta nghe qua uy lực bắn pháo từ Adams, tự nhiên có thể tính toán uy lực bắn pháo lớn nhỏ. Mà ta cũng nghiên cứu qua tính cách Thần Hoàng, hắn thích kiểu đánh một phát tất tay! Vậy, Đấu Thần đảo hôm nay có ba lôi pháo không biến dị, hai Tyre thú, ba mươi vạn đại quân, còn có Ôn Tuyền sơn phòng ngự đại trận! Đối mặt Đấu Thần đảo như vậy, Lôi Minh có trí tuệ đến từ Thần Hoàng nếu muốn toàn thắng, tất sẽ đánh tất tay, ít nhất sẽ phát động bảy lôi pháo. Để cho an toàn, chúng ta phải coi như chín người bọn họ cùng đến, nến không sót lại một người cũng thành một hồi đại tai nạn!

Mayfair lông mi nhướn lên:

- Vừa rồi ngươi làm thế nào biết phạm vi công kích lớn nhất của lôi pháo là năm trăm dặm? Ta cũng không có nói điểm này!

Liya cười hì hì chỉ vào bản đồ, Bá mẫu, ngài đưa ra hải đồ bán kính..... là năm trăm dặm!

Mayfair: .....

Melina: .....

Demis: .....

Liya lại nói:

- Còn lại chuyện cũng đơn giản, bá mẫu người khẳng định có biện pháp đối phó một lôi pháo đúng không? Melina các hạ tự nhiên cũng có thể đối phó một cái, kế tiếp Bi Ca Tử Sỹ phân cho một cái, Francis phân một cái… còn lại năm… giáo hoàng còn có trong tay ba lôi pháo, hơn nữa Đấu Thần đảo có một đại pháo thủ hộ, là có thể đối phó bốn cái! Cuối cùng một cái lôi pháo thôi..... gia chủ Vẫn Thần ngũ gia đều ở đây, giáo hoàng còn có ba mươi vạn đại quân, mấy vạn đấu thần, hẳn vậy là đủ rồi!

- Ba, ba!

Mayfair vỗ vỗ tay:

- Mẹ kíp! Xem ra lão nương ta cái gì cũng không cần nói, mọi người..... giản tán!

Cuối cùng, Mayfair nhìn Đỗ Trần đầy thâm ý, tay hắn và Liya không biết chỗ nào lại nắm lấy nhau, đột nhiên nói với Đỗ Trần một:

- Con ta, ngươi thực sự có tự tin.

Đỗ Trần trợn mắt, hừ, không có tự tin, làm sao có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của loại gái thông minh này? Tối hôm qua ở cùng Liya, nghiên cứu xem bộ ngực nàng tột cùng là to đến bao nhiêu? :93: Phì, những điều này cứ làm như tự ta không nghĩ tới được!

------

Đỗ Trần từ suy tưởng trở lại thực tế, cười cười nhìn lên giáo hoàng, chờ hắn trả lời:

- Bệ hạ, nói dứt khoát một chuyện, ngài có tin tưởng, ba ngày sau chính là ngày chết của ngài không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook