Liên Hoa Bảo Giám

Chương 104: Đổ Cục

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Với dung mạo xinh đẹp của Christina, dáng người bốc lửa, nàng nói ra loại lời này kích thích Đỗ Trấn suýt nữa xịt máu.

“Tu! Ba ba, bối bối không thích nghe, bối bối cùng đệ đệ chơi với người!”

Beiermengde lắc đầu theo chân Đỗ Trần trượt xuống, tập tễnh đi vào phòng, một đường đi tới còn dùng hai tay nhỏ bé che khuôn mặt đỏ hồng, cúi đầu xuống. Nhưng sau khi đi vào cửa, qua một khe hổng ở cửa gỗ không có vá lại, một con mắt to đen nhánh trộm nhìn vào phòng khách.

Đỗ Trần bị câu nói này của Christina khiến khó chịu nửa ngày, chuyện tốt bậc này nam nhân nào nguyện ý buông bỏ. Nhưng trong lòng Đỗ Trần lại liều mạng ngăn cản, nếu làm vậy coi như ngươi tự cung - Liên Hoa Bảo Giám rất độc địa!

Hắn một lúc lâu sau không có trả lời khiến Christian càng hiểu lầm, nàng cả giận nói:

“Sao? Ngươi còn muốn ta “giao hàng” ngay bây giờ sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta bây giờ sẽ...!”

Nàng phất phất tay:

“Đều lui ra ngoài cho ta, lão nương ta muốn giao hàng. Một tháng này ta là của ngươi! Bất quá Francis, sau khi lão nương “giao hàng” mà mi dám phản hối...”

Nói xong, nàng cởi áo của mình.

“Không! Chúng ta chậm rãi thương lượng đã! Ngươi gọi thủ hạ trở về, Demis, ngươi cũng trở về đây!”

Đỗ Trần trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ có nữ nhân cởi y phục trước mặt hắn, điều này quá sức hấp dẫn, hắn sợ sẽ phạm sai lầm. Một lần phạm sai lầm thì sẽ không thể quay đầu lại.

Christina cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ Francis là chính nhân quân tử trong truyền thuyết, nam nhi chứ không hề là sắc lang sao? Nhìn bộ dáng của hắn ngăn mình cởi áo tựa như không nhìn tới, hình như gặp chuyện gì kinh khủng.

Thân thể mình kinh khủng sao? Đương nhiên không có khả năng, chính mình là một trong những tuyệt sắc mỹ nữ trên Đấu Thần đảo. Vậy, Francis sợ đàn bà sao? Cũng không phải. Hắc, thú vị! Xem ra có thể lợi dụng điểm này!

Christian cũng không để ý tới Đỗ Trần, càng cởi bớt quần áo:

“Francis tiên sinh, ngươi còn do dự cái gì? Đến đây đi, vì cha của ta, ta không ngại “biểu diễn” nhiều như vậy trước mặt ngươi.”

Lão thiên! Ai sẽ tới cứu ta đây?

Mấy ngày gần đây Đỗ Trần dựa vào Liên Hoa Bảo Giám mà nhận được cuộc sống huy hoàng, bây giờ lại khiến hắn khó xử.

Thấy Đỗ Trần bắt đầu tựa như gặp sát thủ, dần dần kéo dãn khoảng cách với mình, trong lòng Christina xác định. Đúng vậy! Francis chính là danh tự trong truyện thuyết “chính nhân quân tử”!

Vậy là tốt rồi!

“Francis, ngươi bây giờ có hai đường, một là theo ta đi cứu cha. Hai là, đêm nay theo ta qua đêm!” - Christina hung hăng “uy hiếp”.

Bọn thủ hạ Hắc Bang của Christina, còn có Demis tất cả đều chết lặng.

“Đại tiểu thư nói cái gì? Nàng muốn Francis tiên sinh bồi nàng qua đêm sao? Chúng ta nghe lầm sao?” - Thủ hạ Hắc Bang tự hỏi.

Quả thật, không khí bên trong túc xá mười tám quá sức quỷ dị.

Lúc này Christina lại thêm một câu:

“Không có con đường thứ ba, hôm nay ngươi không nói ra lựa chọn thì lão nương mỗi ngày đều qua đêm với ngươi tại nơi này!”

Đỗ Trần khóc cười không được nhìn Christina, nói:

“Tốt! Ngươi độc lắm, lão tử nhận. Bất quá trước tiên phải nói rõ, ta không có đổ mạng, không đổ cơ quan thân thể. Còn có, ta toàn lực đổ, nếu không cứu được cha ngươi thì cũng đừng trách ta!”

“Thành giao!”

Christina xoay người chỉ vào một thủ hạ, quát:

“Còn lo lắng cái gì! Lấy kiệu, mời Francis đại nhân tới đổ tràng!”

Nói xong nàng cúi đầu vội vã đi ra khỏi túc xá.

Mắc cỡ chết người. Vừa rồi là mình nói sao? Quá dọa người! Bất quá hoàn hảo, chỉ cần có thể mời Francis cứu cha thì bản thân mình không cần lo.

Chờ lúc Đỗ Trần xuất môn, Christina chấn động. Nguyên lai Đỗ Trần đổi một thân trường bào, thấu phán ra một kiện nhuyễn giáp màu đen ở bên trong, trang phục bên ngoài màu trắng, một đầu tóc dài màu vàng kim sau đầu, nhìn qua đẹp trai bức người! Bất quá, trong tay hắn còn ôm nữ nhi!

“Uy, ngươi sao lại còn mang nữ nhi đi?”

“Yên tâm, đổ thuật tới cảnh giới của ta, ngoại vật tuyệt đối không ảnh hưởng tới ta!”

Đỗ Trần ngạo nghễ nói, trong lòng lại thầm tính toán: Tinh thần lực của nữ nhi bối bối cường đại như vậy, trên đổ bàn dám chắc có chút tác dụng. Ôm “hài tử” này đi sẽ có chỗ tốt a!

Tiểu gia hỏa kia phất tay với Christina:

“Tỷ tỷ, nghe lời, bối bối cũng nghe lời, bối bối không đào khí!”

Christina bị bộ dáng đáng yêu của Beiermengde làm muốn cười, nhưng nhớ tới cha, nàng lại không cười nổi.

Đổ tràng của Pier được xây dựng trên một thác nước của Đấu Thần đảo, nó được ba mươi sáu trụ lớn dị thường chống đỡ lầu các ở trên không trung, bốn phương đều có lối thông. Từ xa xa nhìn lại như một thần bí tiên cảnh huyền phù ngoài khơi.

Tầng cao nhất là một đại sảnh hình tròn được bố trí bằng bạch ngọc cực kỳ xa hoa, Pier đang buồn bã ngồi trên ghế, trước mặt hắn còn để một thanh khoái đao sắc bén. Đối diện hắn là một lão nhân quắc thước trên dưới lục tuần, một thân trường bào quý tộc màu tím đắt tiền, tóc lưa thưa bạc trắng dính lên da đầu và sau gáy, chòm râu ngắn màu trắng lơ thơ. Nhất là lão có một đôi mắt màu tím, chốc chốc lại lóe sáng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Tốt, nguyện thua đổ, hơn nữa thua trong tay ngươi cũng không tính là oan!”

Pier cầm khoái đao trước mặt lên, ánh đao chợt lóe thì bỗng nghe có người cười:

“Pier tiên sinh, ngươi gấp cái gì chứ. Tay chân ngươi tạm thời đã không phải của ngươi, người trọng yếu còn chưa có nói.”

“Nói đúng lắm!”

Lão giả chuyển ánh mắt, thấy Đỗ Trần ở ngoài cửa ôm một hài đồng đang đi nhanh tới, lắc đầu cười:

“Nguyên lai là mao đầu tiểu tử, còn mang theo hài đồng.”

Đỗ Trần một tay ôm hài tử, một tay ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Pier nhường chỗ, sau đó trực tiếp ngồi vào chỗ của Pier:

“Trên bàn đổ chỉ có thắng thua, không có tuổi tác, không phải sao?”



Đỗ Trần liếc liếc mắt nhìn hơn hai mươi người sau lưng lão giả, lại mỉm cười dừng ánh mắt đối thị với lão.

Lão giả lẳng lặng nhìn Đỗ Trần. Hắn tuổi tuy nhỏ nhưng khí định thần nhàn, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, hắc bạch nhuyễn giáp rất hợp với dung mạo tuấn lãng. Ngồi trước mặt mình hiển ra phong phạm của nhất thế vương giả. Phong phạm của Đổ Vương!

Đối thủ tốt! Đổ giả trọng tâm cảnh khí thế, người này trực diện nhìn cường địch mà mặt không đổi sắc, ngược lại ngực còn ôm ấu nữ tới, khí thế tâm cảnh đã thắng ba phần.

Tài năng là ở trên bàn đổ, khí thế bản thân lại trấn định như thế trước mặt cao thủ, quả là hiếm!

Nghĩ vậy, lão giả thu hồi sự coi thường trong lòng, trầm giọng giới thiệu:

“L’Griffins! Du lãng khắp tam đại lục, khiêu chiến cao thủ đổ thuật khắp thiên hạ, Pier là đối thủ cuối cùng. Bây giờ, ngươi, ngươi có tư cách là đối thủ của ta!”

“Francis, đệ tử Đấu Thần đảo.”

Đỗ Trần cười lạnh nhạt, nhìn thoáng qua Pier:

“Ngươi đổ thua hắn cái gì?”

Pier cười khổ lắc đầu:

“Là ‘Đầu Tử’ mà ta am hiểu nhất (xúc xắc).”

“Tốt lắm, L’Griffins tiên sinh, chúng ta sẽ đổ Đầu Tử!”

Đỗ Trần đặt nữ nhi lên đùi, một tay đỡ, một tay để lên bàn:

“Ta thắng, những gì Pier tiên sinh thiếu ngươi đều xóa bỏ.”

Pier khẩn trương thấp giọng cản:

“Francis, đầu thuật của hắn...”

Lão nói được một nửa đã bị Đỗ Trần phất tay cắt đứt. Nhìn hình dáng Đỗ Trần thong dong không vội vã, lại lạnh nhạt không chuyển khiến trong lòng Pier có thêm vài phần trấn định. Trong lúc này Christina cũng tới bên người cha, lo lắng chờ đợi đổ được đánh cược bằng tính mạng cha nàng bắt đầu.

L’Griffins hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nói:

“Ngươi thua thì sao?”

Đỗ Trần cúi đầu, nhéo nhéo chóp mũi của nữ nhi, cũng là hưởng thụ thiên luân chi nhạc:

“Ta bại sao?”

“Tốt! Xem khí độ của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi là hậu bối, nếu thua lập tức có thể rời đi, nhưng Pier phải đưa tất cả của hắn cho ta!”

Lão giả ý bảo: “Theo quy củ thông dụng của tam đại lục, ngươi định đổ, quy củ do ta định!”

Nói xong, hắn không vội nói đổ lớn hay nhỏ mà là hai tay giữ chung, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần. Tiếp đó, “đông” một tiếng, hạ chung xuống trước mặt.

Pier nhìn thoáng qua nữ nhi của Đỗ Trần, lại cũng liếc nữ nhi của mình, Christina cũng nhìn hắn gật đầu. Phụ tử hai người đều nghe được, L’Griffins để ba viên xúc xắc một chỗ, hợp thành một hàng thẳng tắp.

Mặt trước là 'một điểm', đầu trung bên trong của L’Griffins cũng chỉ có một chút lộ ra.

Chẳng lẽ hắn đổ tiểu sao? Christina nghĩ thầm.

Pier nhíu mày. Hắn muốn đổ tiểu? Nếu vậy thì sẽ thắng, hắn tuyệt đối có thực lực này. Nhưng, trong lòng Pier lại ẩn nghĩ có gì đó không đúng.

Dù sao L’Griffins còn chưa có nói ra quy củ.

“Ta mở chung!”

L’Griffins nói xong lời này, ở đây những người nghe ra một điểm đều thầm gật đầu - hắn muốn đổ tiểu. Chung lạc rời tay, L’Griffins không có khả năng thay đổi cục diện “một điểm”, mà cũng sẽ càng không có ai có thể hơn hắn lấy được điểm nhỏ hơn một.

L’Griffins mỉm cười:

“Đổ đại hay đổ tiểu, cần ta phải nói nữa không?”

“Hiểu rồi!” - Đỗ Trần cười cười, một tay ôm nữ nhi, một tay tùy ý cầm chung, nhẹ nhàng bắt đầu lắc.

Khóe miệng L’Griffins nở một nụ cười quái dị:

“Ngươi không định buông hài đồng này ra sao?”

“Một tay, vậy là đủ rồi!”

Lời vừa nói ra, tùy tùng phía sau L’Griffins mỗi người đều biến sắc. Chủ nhân của chúng tung hoành tam đại lục đánh bại vô số cao thủ, là nhân vật ra sao? Ngươi chỉ dùng một tay cùng chủ nhân đối đổ, quả thực cực kỳ cuồng vọng.

Đỗ Trần hạ chung xuống, L’Griffins chậm rãi nói:

“Ngươi đánh nát ba hạt xúc xắc, ta nghe ra là ta một điểm, ngươi cho ta đổ tiểu sao?”

Trong lòng phụ tử Pier phát lạnh. Đúng vậy, vừa rồi cho rằng L’Griffins đổ tiểu là do nghe hắn ra ‘một điểm’ mà đoán, nhưng hắn không có chính miệng nói ra.

Đáng chết, L’Griffins cố ý dùng một điểm dụ đối thủ, để cho đối thủ tưởng rằng đổ tiểu. Mặc dù trong lòng mọi người là không thể, một trường du hí, nhưng cũng đủ thắng tràng đổ này.

Francis, ngươi sai lầm lớn rồi! Ít nhất phải cho L’Griffins chính miệng nói ra đổ đại hay tiểu chứ!

“L’Griffins tiên sinh, ngươi nói hơn một điểm?”

Đỗ Trần hai tay ôm nữ nhi, đặt Beiermengde lên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn:

“Bảo bối nhi, giúp ba ba mở cái này!”

Beiermengde nhu thuận mở ra. Đầu chung mở ra, bên trong là một đôi phấn mạt nằm bằng phẳng trên mặt bàn.

Đỗ Trần “linh điểm”.

“Bây giờ nói cho ta biết, ngươi đổ đại hay đổ tiểu?”

“A a, ngươi thua! Ta cá đại!” - L’Griffins mở chung của mình, quả nhiên ba hạt xúc xắc của hắn thẳng hàng một chỗ, chỉ có một điểm đỏ tươi.

Christina tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Pier cau mày, tâm cũng trầm xuống.

“Ngươi cho ta ngu ngốc sao?” - Đỗ Trần khinh thường cười khẩy - “Chưa nói trước quy củ, ngươi xuất một điểm không lẽ ngươi tưởng ta đổ tiểu?”

Chẳng lẽ Francis không có bị lừa? Christina mở con mắt.

Pier cũng cười. Đúng vậy, chỉ cần Francis che dấu hai điểm số dưới lớp phấn mạt thì nhất định thắng L’Griffins một điểm.

“Ta không nghĩ đối thủ ngu ngốc! Ngươi có thể nghĩ một chút là tốt lắm, vậy dưới phấn mạt này tàng mấy điểm? Bất quá...”

L’Griffins ngước lên hai tay, ý bảo sau khi mình khai chung tựu không có xem qua.

“Ngươi xem giờ ta là mấy điểm?”

Theo lời hắn nói, ba hạt xúc xắc của L’Griffins dường như bị người ta dùng đao bổ ra, từ chính giữa tách ra biến thành sáu khối, rơi xuống.

Theo đó, sau nửa khối đầu lại bắn ra, điểm số toàn bộ hướng lên trên, điểm của L’Griffins tựu biến thành hai mươi mốt điểm.

Mặt Pier nhất thời như tro tàn, cho dù Francis đã nghĩ trước tới một điểm dụ hoặc của L’Griffins, nhưng hắn nhiều nhất tàng mấy điểm chứ, không có khả năng vượt qua hai mươi mốt điểm, ít nhất Pier còn không có nghe qua loại kĩ thuật này.

L’Griffins bình tĩnh nhìn Đỗ Trần, chậm rãi nói, hình như là giống giáo huấn vãn bối:

“Với tuổi của ngươi thì kỹ thuật bây giờ đã rất cao, nhưng ngươi vẫn thua! Cho dù ngươi tàng dưới phấn mạt mấy điểm thì có thể so với hai mươi mốt điểm của ta sao? Ngươi có thể tàng bao nhiêu điểm?”

Hắn tiếp nhận chén rượu từ tên người hầu mang tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm:

“Ta cá là nhiều hơn năm, gặp qua cao thủ cực mạnh cũng chỉ có thể dấu dưới phấn mạt mười tám điểm.”

Đỗ Trần nhéo nhéo mũi nữ nhi:

“Bảo bối, giúp ba ba thổi một hơi.”

Hô! Beiermengde phùng mồm trợn má cố hết sức thổi một hơi, sau đó vui vẻ nói:

“Ba ba, lợi hại!”

Sáu mươi ba điểm, Đỗ Trần đánh nát tất cả xúc xắc, chỉ để lại mặt ngoài mang theo điểm số, sau đó đánh nát toàn bộ bên trong, chỉ để lại mặt ngoài.

Sáu mươi ba điểm so với hai mươi mốt điểm, thắng bại không cần nói cũng biết.

“L’Griffins tiên sinh, người thắng là ta!” - Đỗ Trần ôm nữ nhi, nhẹ nhàng giúp nó lau đi bụi trên khuôn mặt nhỏ bé.

Christina hoan hô, L’Griffins lẳng lặng nhìn kết quả trên bàn của Đỗ Trần, khuôn mặt không chút biểu tình. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi đứng lên:

“Cũng quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Ta thua!”

Hắn đi tới của sổ, tựa hồ như đang lưu luyến nhìn lại cái gì, sau đó trầm giọng nói:

“Đó là của ngươi, ngươi muốn cái gì đều ở phía trước.”

Nói xong, người hầu phía sau đi lên phủ thêm một kiện áo bào bạch ngân. Lão đi ra đại sảnh, hai mươi mấy tùy tùng đều sắc mặt ảm đạm đi theo. Lúc đi tới cửa, L’Griffins quay đầu lại cười:

“Hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục, ba tháng sau ta sẽ trở lại lĩnh giáo.”

Đáng chết, ngươi còn?

Đỗ Trần mỉm cười lắc đầu:

“Ta còn là đệ tử, ba tháng sau ta sẽ tham gia đại khảo trong năm nên không có thời gian, cũng không có hứng thú phụng bồi.”

“Tiểu tử, đổ thuật của ngươi rất lợi hại nhưng đừng có không biết xấu hổ!”

Một tráng hán bên người L’Griffins giận dữ, hình dáng của Đỗ Trần đã khiến cho hắn không nhẫn nhịn nổi nữa:

“Nếu so đấu khí thì chỉ mấy ngón tay của gia chủ ta đã có thể giết ngươi!”

“Jacob, câm miệng!” - L’Griffins gầm lên với người hầu - “Ta nói rồi, thiên hạ cường giả vi tôn, hắn thắng, hắn có tư cách, cũng phải có sự tôn trọng!”

Hắn mỉm cười nhìn thoáng qua Đỗ Trần, vươn ba ngón tay ra:

“Ba tháng sau ta sẽ trở lại Đấu Thần đảo - vì chuyện của hắn. Ta muốn khi đó chúng ta có cơ hội luận bàn.”

“Chỉ mong vậy!”

Đáy lòng Đỗ Trần nói thêm một câu: “Ngươi không có cơ hội đâu!”

Tráng hán tên Jacob tức giận muốn mở miệng, lại bị L’Griffins dùng ánh mắt lạnh như băng dọa. Hắn nuốt hận, nói thầm:

“Lạp mễ mạt đế tố! Tiểu tử ghê tởm!”

Lạp mễ mạt đế tố? Đỗ Trần cả kinh, bọn họ…. Những lời này giống như hòa thượng niệm 'a di đà phật”, đây là do thành viên Da Tát giáo hội tức giận hoặc hưng phấn cực độ mới nói vậy.

Bọn họ là thành viên của Da Tát giáo hội sao? Cái này không thể, Phillip của Da Tát giáo hội tự bạo mà chết, Bác Bì bế quan chữa thương, Dịch Cốt trong tay mình, còn hai thánh đồ khác đều mất tích, sao có thể có một đại nhân vật có khí độ siêu nhiên chứ?

Đỗ Trần định gọi bọn họ lại hỏi, nhưng đối phương là địch hay bạn còn chưa rõ, chính mình lại không thể công khai gặp mặt thảo luận chuyện Da Tát giáo hội...

Do dự một chút, L’Griffins đã dẫn người đi ra ngoài. Bọn họ trực tiếp bay thẳng lên trời, trong chớp mắt liền không thấy nữa.

Pier đi tới ôm quyền cảm tạ:

“Francis, hôm nay ngươi cứu ta một mạng, bảo vệ gia sản của ta để cho cả nhà ta còn có cơm ăn. Ta Pier không biết nói gì hơn, ngày sau ngươi có gặp chuyện phiền toái gì, huynh đệ “Hồng Sa” tuyệt không đứng nhìn!”

Đỗ Trần còn đang suy tư câu Lạp mễ mạt đế tố kia nên chỉ thất thần gật đầu, nhìn qua có chút vô lễ.

Pier cũng lơ đễnh vỗ đầu vai Đỗ Trần, cười to:

“Nên đi xem thứ ngươi thắng được, Đấu Thần đảo thủ phú tiên sinh!”

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook