Liên Hoa Bảo Giám

Chương 470: Đỗ Đức VS Ted

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Lời vừa nói ra, mọi người đều nhất tề sửng sốt, ngay cả hai vị đương gia Lục và Thất, hai người thân tín của Thomas cũng không nghĩ đến. Thomas không ngờ sẽ để cho Ted một tay định ra kế hoạch giao cho Bát đương gia tới thực thi! Nhưng mấy vị đương gia nhìn nhau, đều nở nụ cười:

- Christian, đêm nay, những vị thúc thúc bá bá chúng ta ngồi đợi ngươi lập kỳ công cái thế đó!

Hừ, Thomas cốc chủ lựa chọn thật hay. Thứ nhất, Christian thật sự có bản lĩnh, hắn dẫn binh đi đủ để đánh thắng. Ngoài ra thứ hai, nếu là Ted tự mang binh đánh thắng... hắn vẫn là một Tử Huyết Nhân mới đến được hơn một năm, chẳng phải là có thể bằng vào phần công lao này bò lên đầu chúng ta rồi sao?

Công lao lớn, vẫn phải để cho cháu của mình!

Christian cũng cười, nhưng nghiêm nghị nói:

- Các vị thúc bá, nghe nói thực lực của Francis ngày nay đã không kém hơn giáo hoàng Samar lão nhi, mà nhị thúc còn nói con gái của hắn Beiermengde có tinh thần lực cấp phong hào. Christian không dám ba hoa, đêm nay, ta cam đoan sẽ đánh tan quân đội của Francis, nhưng ta không dám nói sẽ bắt sống được cha con bọn chúng .

“Được!!! Biết tiến biết lui, có lòng tin, nhưng không cuồng vọng!” Thomas tự đắc không tuyển sai người, vỗ bàn quát:

- Kinh Ức đoàn kết, cường địch tất bại .

Mọi người cùng hét lớn theo:

- Kinh Ức đoàn kết, cường địch tất bại!

Chỉ có Ted thần sắc hơi chút cô đơn lạc lõng, ngày xưa làm nguyên soái thống binh của Ma tộc, hắn hi vọng nhường nào mình lại có thể lần nữa lâm trận giết địch.

----------------------

Đêm tối của Đại Tuyết Sơn đến vô cùng sớm, mới có bốn năm giờ mà sắc trời đã trở nên u ám. Trong trướng bồng ấm cúng, Thomas và Ariza đang chuốc rượu nhau, Francesca và Tuyết Cơ đang thương lượng chút chuyện ly kì cổ quái mà chỉ có những thần tứ công chúa mới có thể hiểu được, còn Đỗ Trần... lại đang viết thư, hơn nữa một mặt viết, mặt hắn lại mang nụ cười thấu hiểu.

Phong thư này là viết cho Liya, mặc dù mỗi người ở một phương, nhưng hai người huynh đệ không hề tắc nghẽn thông tin. Trước trận đánh này, Đỗ Trần bận, Liya cũng bận thôn tính các hòn đảo ở đại tam giác. Hai người không có thời gian trao đổi quá nhiều, hôm nay khó được chút thời gian, Đỗ Trần đem phương án cải cách gần đây của Francesca viết trong thư, trưng cầu ý kiến của Liya, đồng thời ngầm nói cho Liya, năm tháng sau xã hội nhân loại sẽ có một trường biến cố lớn, nếu ngươi không quá bận, tới ngay một chuyến, kiếm lấy chút ít món hời khi xã hội nhân loại đại biến.

Rất nhanh, thư đã viết xong, Đỗ Trần cười nói:

- Bairu lão ca, lần sau đội vận chuyển tới, làm phiền ngươi đem phong thư này giao cho bọn họ, dùng phi hành thú của giáo đình đưa tới công quốc Mickey!

- Ồ?

Tiểu Bối Bối đang ăn ngẩng đầu lên, rụt rè nhỏ giọng hỏi:

- Gửi thư cho Liya tỷ tỷ! Ba ba, người không sợ má má ghen sao?

Âm thanh đích xác rất nhỏ, nhưng mọi người ngồi đây là thực lực gì? Tuyết Cơ nghe thấy quay đầu lại cười:

- Bối Bối. Con nói cái gì đó? Nữ vương Liya là hảo hữu của nhà ta, con trước mặt nữ vương không được nói lung tung đó!

Đỗ Trần cũng vỗ lên đầu con gái một cái:

- Tiểu nha đầu ngươi, ăn no rồi thì đi trông coi đệ đệ đi, tiểu quỷ kia đi đầu rồi? Không phải lại trần chuồng chạy lên đỉnh Đại Tuyết Sơn rồi chứ?

- Nghĩa phụ! Tam đệ đích xác ở trên đỉnh Tuyết Sơn

Đỗ Đức vén rèm tiến vào, trong tay quắp Alex ném lên bàn, trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ đêm nay, đỉnh cao nhất của Trát La Sơn và dốc phía tây sẽ giới nghiêm. Xin nghĩa phụ trông coi tốt Tam đệ, không cho phép ai đi tới hai chỗ này!

Alex ngẩng đầu, phẫn hận nói:

- Cao thủ trầm tư, bị Đỗ Đức cắt đứt rồi, đáng chết!

Lời này nếu là một người lớn nói ra, sẽ làm cho người ta tức giận, nhưng từ trong miệng tiểu gia hỏa nói ra, chỉ có thể đưa tới một tràng cười lớn ầm ĩ...

Francesca nhướng mày lên:

- Vì sao phải phong tỏa hai chỗ này?

Đỗ Đức lạnh lùng nói:

- Việc hành quân, không cần phải giải thích với ngươi! Francesca các hạ, Adams ra ngoài tìm kiếm đã trở về giao nhiệm vụ chưa?

Francesca hừ lớn một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Đã trở về rồi, đang ở hậu doanh!

Đỗ Đức hơi gật đầu:

- Rất tốt! Truyền lệnh cho Adams. Bắt đầu từ tối nay, đội tiên phong chia thành ba đội, một đội ngày đêm tìm kiếm, một đội đào bới Tuyết Sơn, một đội cuối cùng duy trì trạng thái trực chiến, dùng Tiềm Sơn đại trận ẩn trong dốc phía tây bắc của Trát La Sơn, một khi doanh trại có biến, không hồi sư cứu viện, tức khắc tập kích sườn mặt tây quân địch!

- Ariza!

Đỗ Đức tiến lên một kích đập nát tất cả vò rượu của Ariza, quát lên:

- Tức khắc cấm rượu trong quân doanh, ngươi lập tức soái lĩnh quân đội tới Trát La Sơn - mộ Thần Hoàng, lấy danh nghĩa tu sửa mộ Thần Hoàng đồn trú, nhưng toàn bộ chiến tranh thánh khí của ngươi ngầm nhắm vào lưng chừng Trát La Sơn!

Một chuỗi quân lệnh này làm tất cả mọi người hồ đồ, chỉ có Francesca nhìn chằm chằm vào bản đồ Tuyết Sơn hơi chút trầm tư, cả kinh nói:

- Đỗ Đức tướng quân, ngươi hoài nghi Kinh Ức Cốc sẽ từ hai chỗ này tập kích quân doanh của chúng ta?

- Nghĩa phụ đã có lời, việc hành quân ta một mình tự chủ trì, không cần giải thích!

Francesca vỗ bàn “Bốp” một cái, cả giận nói:

- Đỗ Đức, ta thân là thủ lĩnh đại thần của thành Duerkesi, hỏi quyết định quân sự của ngươi có gì không được? Ngươi đừng tưởng rằng trong luyện quân đối kháng thắng ta liên tục mười lần là không để ai vào mắt! Đây là chiến tranh chân chính, không phải là luyện quân!

Đỗ Đức lạnh lùng nhìn Francesca một cái, căn bản không thèm để ý đến nàng, xoay người muốn rời đi.



Francesca chắn ngang người trước cửa:

- Lĩnh chủ đại nhân, Đỗ Đức tự ý làm việc, độc đoán chuyên quyền! Luật pháp thành Duerkesi ta ở đâu?

Đỗ Trần vốn mỉm cười ngồi nhìn Francesa bị đánh hạ, bất quá lúc này Thomas và Bairu cũng ở đây, hai người bọn họ mặc dù quả thật như lời Bairu nói, không nhúng tay vào việc gì, chỉ xem xét quá trình, nhưng dù sao vẫn là người ngoài! Không thể để Francesca quá mất mặt trước người ngoài, cười nói:

- Đỗ Đức, nói cho ta một chút đi, ta cũng mù mờ chả hiểu ra sao đây?

- Tuân lệnh, nghĩa phụ!

Đỗ Đức lúc này mới xoay người đi tới trước bản đồ, chỉ bản đồ nói:

- Đáp án ngay ở trên bản đồ. Đỗ Đức tới đây hết lời, còn phải đi bố trí quân vụ trong doanh, cáo từ!

Nói xong, Đỗ Đức nghênh ngang đi ra, để Francesca đứng trơ ra tại chỗ!

Tất cả mọi người đều đưa mặt nhìn nhau, Bairu nhìn lên tấm bản đồ Tuyết Sơn mà chính mình đã nhìn vô số lần, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, còn đám người Đỗ Trần căn bản không hiểu cách xem bản đồ quân sự, càng không thể nói gì, Francesca chậm rãi đi tới trước bản đồ, nhìn chằm chằm vào nó lẩm bẩm:

- Đáp án ngay ở trong này?

- Phụ cận Tuyết Sơn, lấy mộ Thần Hoàng ở vách núi Trát La làm trung tâm, mặt bắc là Tuyết Sơn cao nhất, mặt tây là vách núi cheo leo đọng tuyết ít nhất, mặt nam và mặt đông đều là vùng đất trống trải... tác chiến ở Tuyết Sơn phòng bị chủ yếu không phải là quân địch, mà là băng tuyết! Vậy quân ta đồn trú tại phía dưới vách núi ít tuyết đọng. Đồng thời phái binh trấn giữ tất cả thông đạo trên vách núi. Lại có hai vùng đất đông nam trống trải có thể triển khai quân trận, đồng thời cũng là đường lui, không có gì sai! Đỗ Đức vì sao phán định quân địch sẽ đặc biệt tập kích quân doanh của ta?

Đáng tiếc Đỗ Đức đã đi rồi, không một ai có thể trả lời những tiếng tự lẩm bẩm của Francesca!

Ngày đầu tiên tới Trát La Sơn liền trôi qua như vậy. Nửa đêm, Francesca vẫn còn đang ở trong quân trướng nhìn chằm chằm vào bản đồ khổ sở suy tư. Hơn nửa ngày, nàng không ngờ chẳng ăn một miếng, chẳng uống lấy một ngụm, cứ nhìn bản đồ như vậy.

Đỗ Trần không khỏi cảm thán, con lừa cái ngang bướng này mặc dù làm người ta nhìn không vừa mắt, nhưng cũng có lúc không thể không bội phục sự bền bỉ cứng rắn của nàng.

- Francesca các hạ, đã là rạng sáng rồi, ngày mai...

- Ta hiểu được rồi!

Francesca căn bản không để ý tới lời của Đỗ Trần, chỉ vào bản đồ nói:

- Đây là vị trí đồn trú của quân doanh. Trên mặt quân sự không có chút sơ hở! Rồi Đỗ Đức ở ngày thứ nhất đã để Adams mang đội đi tìm kiếm, xem ra cũng là lựa chọn hợp tình hợp lý! Nhưng trên thực tế, hắn là đang nói cho Kinh Ức Cốc - chúng ta có bản đồ của Kinh Ức Cốc các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy các ngươi... Như vậy Kinh Ức Cốc nhất định sẽ nghĩ, nếu Francis có bản đồ của chúng ta, như vậy tử thủ chính là một con đường chết, phải chủ động xuất kích!

Francesca ca quay ngoắt đầu lại lớn tiếng nói với Đỗ Trần:

- Một khi Kinh Ức Cốc chủ động xuất kích, vậy lựa chọn đầu tiên chính là từ đỉnh cao nhất giết xuống, từ cao lao xuống, chiếm quyền chủ động... Nhưng Đỗ Đức đã sai Ariza dùng chiến tranh thánh khí nhắm chuẩn đường tiến quân của bọn chúng! Tiếp theo, Kinh Ức Cốc sẽ lựa chọn sườn dốc phia tây có lợi nhất cho chiến tranh thánh khí, làm ra băng tuyết lớn chôn lấp quân ta - nhưng Adams đã dùng Tiềm Sơn đại trận mai phục ở sau lưng chúng!

Đỗ Trần sửng sốt.

Francesca lại lớn tiếng hơn nữa:

- Đồn trú ở phía dưới vách núi, sai Adams đi khảo sát Tuyết Sơn. Phái Ariza duy tu mộ Thần Hoàng… hết thảy mọi thứ quân lệnh đều là trong ý liệu của Kinh Ức Cốc, nhưng những quân lệnh hợp tình hợp lý này cộng vào với nhau, chính là cạm bẫy tử vong nằm ngoài ý liệu của họ! Hay cho một chiêu trong tình lý, ngoài ý liệu! Đỗ Đức... Ngươi khi luyện quân với ta căn bản không dùng toàn lực .

- Đoàng!

Ngay ở lúc đó, bên ngoài một tiếng pháo lớn nổ vang. Francesca cả kinh:

- Kinh Ức Cốc quả nhiên là giết tới rồi!

- Thật nhanh! Francis, chúng ta lập tức lâm trận!

Đỗ Trần hơi khẽ gật đầu:

- Tuyết Cơ nàng bảo vệ Alex, Andy ngươi đi với ta!

Hai người vội ra ngoài trướng, chỉ thấy cả tòa đại doanh giống như bị “bất ngờ” xuất hiện tập kích ban đêm mà đánh thức, bốn phía đều là nô quân thú tộc chiến giáp chỉnh tề, tay cầm vũ khí giết ra ngoài trướng bồng.

Còn Đỗ Đức đứng tấn hoành kích, hiên ngang dưới đại kỳ hắc liên hoa, lãnh khốc giống như viễn cổ thần ma sống lại.

Đỗ Trần bước nhanh tới bên người hắn, cưỡi lên chiến mã, cười thản nhiên:

- Francesca và ta nói rõ rồi, Đỗ Đức, con hành quân, ta yên tâm!

Đỗ Đức lộ ra một tiếng cười khàn khàn hiếm thấy:

- Nghĩa phụ khen lầm! Nhưng trong một nụ cười ít thấy này, cũng lộ ra sự thất vọng vô tận.

Nếu là năm đó, nếu là Margaret ở vị trí Kinh Ức Cốc, cho dù Đỗ Đức ta có thể tính chuẩn ả sắp tấn công doanh trại, nhưng Đỗ Đức ta lại không dám nói ả nhất định sẽ từ hai nơi đánh lại, cho dù từ hai nơi đánh lại, ta cũng không nắm chắc dùng ba vạn nô quân này sẽ diệt sạch được chúng - Thương Khung đại nguyên soái dùng bình, là quỷ quyệt nhất thời Vẫn Thần!

Nhưng hôm nay nhìn thế quân của Kinh Ức Cốc... không hứng thú!

- Báo - đại tướng tiên phong Adams phát động đánh trả, đem chiến khí doanh của quân địch mai phục, chúng ta ở mặt tây tiêu diệt sạch, bắt được hơn bốn tám món chiến tranh thánh khí trên lục cấp!

Tư thế của Đỗ Đức tự hồ muôn đời không thay đổi, ngạo nghễ đứng ở trên ngựa, nghe vậy chỉ hơi chút gật đầu, ánh mắt liền chuyển tới đỉnh núi cao nhất, nơi đó, đang có gần hai vạn đại quân đạp tuyết, từ trên trời giáng xuống!

Nhưng ngay khi bọn chúng đi tới giữa sườn núi, hỏa pháo đến từ Trát La Thánh mộ đã tặng cho chúng một phần kinh hãi thật to! Theo sát đó Ariza dẫn binh giết tới, vây khốn trùng trùng quân địch!

Francesca nhìn thấy hai vạn đại quân địch bao phủ giữa hỏa pháo, chỉ càm thấy chân tay lạnh ngắt, không tự giác nhớ đến một câu nói của mình hôm trước - đây không phải là luyện quân, mà là chiến tranh chân chính! Nếu mình và Đỗ Đức ngày đó đối kháng không phải là luyện quân... vậy mình đã chết bao nhiêu lần rồi?

Đỗ Đức căn phải không phải thuộc về thời đại này, có lẽ tổ tiên của mình phục sinh, mới có thể... thoát được một mạng dưới quân trận của hắn!

Một tiếng quân báo cắt đứt sự trầm tư của Francesca:

- Tướng quân, Ariza tướng quân phát động chiến khí trong tay, tiêu diệt toàn bộ địch quân xâm phạm ở hướng bắc, quân doanh không bị chút tổn thất nào!

Đỗ Đức đột nhiên thở dài:

- Ừm, lệnh cho Adams xuất binh hiệp trợ Ariza vây khốn địch nhân. Bao vây nhưng giết ít, lại không tiếp nhận tù binh! Quân chủ lực của đại doanh toàn quân đợi lệnh.



Trong lòng lại khẽ than, nếu là Bowness dẫn binh, Đỗ Đức ta cho dù chiến thắng lần này, cũng tuyệt không có cơ hội thực hành bước thứ hai!

Xem đương gia của Kinh Ức Cốc dụng binh hôm nay... nhàm chán!

Francesca sửng sốt:

- Đỗ Đức tướng quân, còn có bước thứ hai sao?

Không đợi Đỗ Đức trả lời. Nàng nhớ tới mệnh lệnh cổ quái “Bao vây nhưng giết ít, lại không tiếp nhận tù binh”, liền cười khổ nói:

- Ta hiểu được rồi, quân lệnh của Kinh Ức Cốc - chỉ có đương gia mới có quyền tiến xuất, tướng quân là sợ từ trên người tù binh không hỏi ra được vị trí chân chính của Kinh Ức Cốc, liền dùng tính mạng của hai vạn tướng sĩ này, bức ép mấy vị đương gia bại lộ ví trí của chúng...

Đỗ Đức tựa hồ thất thần, không hề nghe thấy lời nói kỳ thực rất đúng của Francesca!

Margaret, Bowness!!! Nghe nói các ngươi còn chưa chết đúng không? Đỗ Đức ta khi nào mới có thể đối quyết với các ngươi trên sa trường đây?

Cường địch phía trước, hùng binh dàn trận, đó mới là sở nguyện bình sinh của Đỗ Đức.

Nhìn binh tướng của Kinh Ức Cốc hôm nay... vô vị!

Còn lúc này, trong Kinh Ức Cốc, Christian chật vật chạy về dưới thành hô lớn:

- Nhị thúc, ý đồ của quân ta bị quân địch nắm hết trong tay, bây giờ đại quân bị vây...

Thomas đứng trên cửa thành, vốn là muốn cử hành nghi thức hoan nghênh, nghe vậy cả kinh:

- Đại quân bị vây, Christian ngươi còn có mặt mũi trở về sao?

Christian vội la lên:

- Nhị thúc, cường địch khó liệu, tội bất tại chiến… chớ nói thừa nữa. Chiến khí doanh đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mau nghĩ cách cứu những huynh đệ đang bị vây khốn ở giữa sườn núi Trát La Sơn. Kinh Ức Cốc chúng ta chính là binh gia, những phụ lão huynh muội của huynh đệ đang ở trong thành đang trông ngóng đương gia chúng ta đó!

Thomas kinh sợ. “Đúng vậy! Quân của Kinh Ức Cốc vốn đều là từ trong từng nhà từng hộ tuyển ra, nếu mình ngồi yên không để ý đến những huynh đệ đang bị vây khốn. Như thế nào còn có thể ngồi vững vị trí nhị đương gia?”

Nhưng chính lúc này, Ted đứng cuối cùng đội ngũ đương gia hét lên:

- Nhị đương gia, không thể đi cứu viện! Đối thủ đang ép chúng ta bại lộ vị trí đó!

Thomas quát lên:

- Ted, ngươi còn mặt mũi nào nói chuyện? Kế hoạch đêm nay là do ai định ra?

Ted bị mắng tới sững người, trong lòng cũng có vài phần áy náy, mặc dù đã nghe Đỗ Đức từng dùng ba ngàn diệt mười vạn, nhưng dù sao cũng là dưới hoàn cảnh chiến đấu đặc thù, có vài phần thủ đoạn! Ngày trước tự mình xem Đỗ Đức dụng binh, hết thảy đều hợp tình hợp lý, tuy có dáng vẻ đại tướng, những cũng không có chỗ nào quá thần kỳ, cho nên mới đề xuất kiến nghị ngày hôm qua!

Nhưng hôm nay xem ra, sát chiêu của Đỗ Đức rõ ràng chính là bốn chữ hợp tình hợp lý này, dùng quân lệnh không nằm ngoài dự liệu, dẫn dụ tất cả mọi người!

Ted mím môi:

- Trận chiến hôm nay, là sai lầm của Ted ta! Nhưng nhị đương gia, bây giờ đại quân bị vây khốn, chúng ta nếu muốn đi cứu viện nhất định phải đi đường lớn mệnh môn dưới vách núi, tới lúc đó vị trí của Kinh Ức Cốc tức khắc bại lộ! Bây giờ cường địch còn đang dò xét, chúng ta phải lấy tính bí mật của Kinh Ức Cốc đổi lại thời gian chuẩn bị chiến đấu!

Việc tiền tuyến binh bại đã truyền trong cốc, loại việc này dấu cũng không được, những người trong nhà có người bị vây bên ngoài, lập tức hội tụ ở dưới của thành, giương mắt nhìn Thomas.

Thomas thở dài trong lòng, mình làm sao không biết lựa chọn tốt nhất lúc này, chính là bỏ mặc binh sĩ bị vây bên ngoài, nhưng...

Mấy vạn hương thân phụ lão ánh mắt lo âu, Đại đương gia lại sắp chết, nếu mình lúc này làm cái việc bỏ mặc tính mạng của huynh đệ, ngày sau còn có uy vọng gì để kế thừa vị trí cốc chủ?

Nghĩ tới đây, Thomas đột nhiên vái Ted một cái thật sâu, âm thanh đủ lớn để bách tính dưới thành nghe thấy:

- Tam đương gia, ta quyết ý giải cứu huynh đệ bị bao vây, về phần cứu thế nào... ngài trước đây là quân nhân có quân hàm cao nhất trong cốc, xin ngài không cần nhiều lời, chỉ cần nói rõ giải cứu các huynh đệ như thế nào?

Dưới thành lập tức vang lên tiếng hoan hô:

- Nhị đương gia, lão già này thay con trai bị vây bên ngoài cám ơn ngài!

- Tướng quân Ted, mau nghĩ biện pháp đi, nhị ca ta còn ở bên ngoài đó!

Ted nhíu chặt mày:

- Nhị đương gia, trong Kinh Ức Cốc bây giờ còn ba vạn đại quân, chúng ta lập tức lại hiệu triệu năm vạn quân dự bị, tạo thành tám vạn đại quân! Sau đó ba vị đương gia Ngũ, Lục, Thất soái lĩnh năm vạn đại quân trấn thủ bốn cửa, mặt khác ba vạn đại quân theo ta mở cửa lớn vách núi cùng với 13 con đường bí mật trong 16 con đường, chính diện giết ra nhiễu loạn quân địch! Christian, ngươi lập tức trở lại tiền tuyến, ra lệnh các huynh đệ rút lui từ mật đạo lúc đi ra, khi trở về cốc... phá hủy 13 mật đạo đã bị bại lộ, hiểu rõ chưa?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng vâng lệnh!

Thomas quát lên:

- Còn ngần ra làm gì? Tất cả dựa theo mệnh lệnh của Tam đương gia.

- Tuân lệnh!

Ted thở phào nhẹ nhõm:

- Đa tạ nhị đương gia tín nhiệm! Nói rồi, hắn xuống thành chỉnh đốn binh mã.

Thomas âm u nhìn bóng lưng của Ted, hừ, ngươi là Đại nguyên soái của Ma tộc, theo Bowness học được quân trận nhiều năm, hơn nữa làm người công tư phân minh… lúc này không tin ngươi mới là đứa ngốc.

Francis, ngươi có thần tướng Đỗ Đức, ta cũng có Ted được Bowness chính miệng khen là đệ nhất tướng quân ngàn năm của Ma tộc, thắng bại của chúng ta… còn sớm lắm!

Lúc này lục đương gia thấp giọng nói:

- Nhị ca, ngươi đem tất cả quân quyền giao cho Ted rồi sao?

Thomas cũng thấp giọng nói:

- Hãy xem trận chiến tối nay của Ted và Đỗ Đức...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook