Chương 507: Gian nhân chớ quấy rồi
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Đứng ở biên giới giữa Tử Huyết liêm bang và Renault, một dãy núi hùng vĩ đập vào mắt đã mang hai miền đất của cùng một mảnh đại lục, cùng một mảnh trời cao đất rộng chia thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng! Phía bắc dãy núi, một mảnh rừng núi trùng điệp, một màu xanh đầy sinh cơ trải dài liên miên ngàn dặm. Nhưng phía nam dãy núi, một mảng trời mênh mông xám xịt, bốn bề đều mang một dáng vẻ hoang tàn rách nát, đến cả không khí cũng mang theo một màu lục thảm đạm.
Trong một mảng lục thảm đạm đó, phía xa xa thi thoảng lại có vài điểm đỏ đỏ trăng trắng. Khi đến gần rõ nó là máu thịt não tương, chân đứt tay cụt vương vãi trên mặt đất, trên cành cây! Đi thêm chút nữa thì nhìn thấy một cái thôn nhỏ vốn là thuộc về Renault đã biến thành một vùng tiêu điều, bên trong thôn trang đầy những người mắt trợn thân lệch, vỡ đầu lòi ruột, lắc lắc lư lư túm năm tụm ba, không còn chút ý thức đi thôn phệ những nhân loại còn chưa bị biến dị, mà ở cửa thôn có một tên quan quân vong linh cao giọng hét lớn:
- Tập hợp, mau tập hợp! Nghe đây, từ hôm nay trở đi, các người là nô lệ của nguyên soái Bowness và Đại nghị trưởng Phillip! Trong số các ngươi, có thể nâng được tảng đá nặng trăm cân thì lập tức đi đến chỗ trưng binh ở phía sau báo lên, những lão nhược bệnh tàn không nâng được... lập tức xông lên phía trước, cắn xé tất cả mọi thứ còn sống cho ta! Mang vong linh thiên tai này lan ra cả Thương Khung đại lục!
Đám vong linh đang mê man trong nháy mắt thanh tỉnh toàn bộ, cường tráng thì đến hậu sơn báo cáo. Không lâu sau đó, bọn chúng và JuJu thú dung hợp lại, bị chế tạo thành Minh thú cường đại nhất hoặc là gia nhập vong linh binh đoàn bình thường rồi xuất hiện ở Tây bộ bình nguyên, quyết tử chiến với liên quân Hồng Huyết Nhân trên chiến trường! Mà những vong linh không thích hợp để đến chiến trường, đều rầm rập trèo vượt núi, hướng đến quốc thổ của Renault ở phía bắc đi đến. Ở phòng tuyến Renault, rất nhiều lão binh cắn răng, nhẫn lại nước mắt vỗ vỗ đám tân binh nói:
- Tiểu tử, đừng có yếu ớt như vậy, chúng ta đang đánh nhau với vong linh... Con bà nó, thôn xóm đó là quê hương của ta, vong linh xông đến là cha mẹ của ta a!
Khung cảnh này diễn ra khắp một dãy biên giới giữa Renault và Tử Huyết liên bang, cơ hồ mỗi tấc biên giới đều có vong linh xâm lấn. Mà ở trên trời, cỗ khói sương màu thảm lục phá hoại cũng chầm chậm tiến đến. Mặc dù Renault đã tụ tập đại quân ứng chiến, Đỗ Trần lại mạnh mẽ ra lệnh cho gia tộc Phong Thần bất kể mọi giá giúp đỡ người Thương Khung xua tan khói độc linh chủng, nhưng nhân lực có hạn, khói độc lại cuồn cuộn không dứt không ngừng tiến về phía trước!
Rời khỏi lãnh thổ của Renault, Sophia biến thân thành hình dáng loài người, là một mĩ phụ trẻ trung tầm ba mươi tuổi. Bất quá nàng có mạng che mặt, chuyên nhắm đường nhỏ hoang vắng đi thẳng về phía trung tâm của Tử Huyết liên bang. Mà Đỗ Trần một đường đi theo Sophia, yên lặng tính toán, chỉ là hắn tận mắt nhìn qua, đã có không dưới hai mươi vạn người bị chuyển hóa thành vong linh. Hơn nữa, theo bước tiến của khói độc linh chủng, con số này càng ngày càng gia tăng với một tốc độ kinh khủng!
Tám ngày sau, Sophia cuối cùng cũng tới thủ đô của Tử Huyết liên bang. Đây là một tòa đô thị thật lớn giữa một đám vong linh. Khi Sophia thông qua con đường gián điệp yêu cầu gặp mặt Bowness thì lại nhận được một câu trả lời:
- Xin lỗi, nguyên soái vừa mới đi thị sát Thiên Tai Cổ Bảo rồi, dự tính sau một thời gian nữa mới có thể trở về. Ngài muốn đi Thiên Tai Cổ Bảo tìm Nguyên soái sao? Rất ngiêm túc thông báo với ngài - Nguyên soái có lệnh: “Chuyện thị sát Thiên Tai Cổ Bảo này lớn hơn tất cả, khuyên ngài không nên đi quấy nhiễu nguyên soái.”
Sophia thân là gián điệp tinh nhuệ, tự nhiên là có thể từ trong thông báo ngửi ra được một cỗ mùi vị không tầm thường. Nàng thầm nghĩ dù sao chuyện của số 1 nhất thời cũng không vội, vậy chính mình ở Tử Huyết liên bang này đợi mấy ngày đi!
Sophia không vội, nhưng mà Đỗ Trần thì vội! Hắn vốn là định sau khi cùng Sophia đến hang ổ của Tử Huyết Nhân, cho dù là không có khả năng trực tiếp trộm được Lệ Nguyên, nhưng ít nhất cũng có thể có được đầu mối để tìm vị trí của Lệ Nguyên. Nhưng hiện tại... đợi vài ngày? Đợi một ngày sẽ chết thêm bao nhiêu người a!
Kết quả là Đỗ Trần để Andy tiếp tục truy theo Sophia, mà chính mình theo màn đêm dò xét các loại bộ ngành yếu hại của chính phủ Tử Huyết vương đô, thậm chí đến cả phòng của Bowness cũng đã đi qua, nhưng lại không phát hiện ra đầu mối gì có liên quan đến Lệ Nguyên! Sau khi trở về, Đỗ Trần ẩn trong Liên Hoa, dính vào trên người Sophia, mày nhíu xệch lại, tiểu Bối Bối hỏi:
- Ba ba, không trộm được cái gì sao?
Đỗ Trần gật gật đầu:
- Nhóm người chúng ta có một câu nói, gọi là trọng bảo kinh tàng! Ý là người có bảo vật phần lớn đều thích dấu bảo vật ở nơi rất không bắt mắt, là nơi có thể ngoài dự đoán của người ta. Nhưng ta đêm nay đã lật hết những chỗ khả nghi ở Tử Huyết vương đô này lên, nhưng lại vẫn không có chút đầu mối nào... Vậy, Lệ Nguyên đó mười phần thì có tám chín là không phải là ở vương đô, là ở Thiên Tai Cổ Bảo!
Tiểu Bối Bối nháy nháy mắt:
- Ba ba có thể khẳng định không?
Là một gã theo nghề đạo tặc ưu tú, phân tích tâm lý của người có bảo vật là một khóa trình tất yếu. Đỗ Trần xoa xoa đầu tuần tự chỉ dẫn, tận tâm dạy bảo:
- Bảo bối, con thử nghĩ xem! Tên tình báo ngày hôm qua đến chỗ Sophia đã nói rõ ràng một chuyện - Bowness là muốn cởi cối xay giết lừa, trừ đi Phillip! Vậy tiếp theo chuyện mà Bowness lo lắng nhất sẽ là chuyện gì?
Bối Bối là một học sinh tốt, chỉ mới suy nghĩ một chút, gương to mắt nhìn ông bố trộm cắp nháy nháy:
- Bối Bối biết rồi nha! Bowness trừ đi Phillip không phải là vấn đề, mà vấn đề là sau khi Phillip chết đi thì vong linh quân đoàn không thể để mất không chế! Cho nên, Bowness đặc biệt lưu tâm đến Lệ Nguyên có thể khống chế vong linh, muốn mang Lệ Nguyên giấu ở nơi bảo hiểm nhất, muốn luôn mang theo bên người, tùy lúc có thể nhìn thấy...
Đỗ Trần nở nụ cười, rất vui mừng nhìn con gái tiến bộ, sủng nịch nói:
- Không sai! Cho nên vừa rồi ba ba mới nói, Lệ Nguyên có đến tám chín phần là theo Bowness đi đến Thiên Tai Cổ Bảo!
Tiểu Bối Bối thật sự là một học sinh tốt, nghi vấn hỏi: Nhưng mà... nhưng mà có khả năng Lệ Nguyên không ở trong tay Bowness, mà ở trong tay Phillip không?
Đỗ Trần lắc lắc đầu, miệng nói:
- Đây là hàm chứa phân tích tâm lý của người có bảo tàng - thứ gì tốt, sẽ nằm trong tay của đại lão bản, Bowness không có khả năng giao vật trọng yếu như Lệ Nguyên cho Phillip bảo quản!
Rồi hắn cười cười:
- Bối Bối có hiểu không?
Tiểu gia hỏa hung hăng gật đầu, miệng thì nói:
- Hiểu ạ, trước khi xuống tay phải phân tích tâm lý của đối thủ...
Nàng nghiêng nghiêng đầu, cười hắc hắc không biết là đang nghĩ đến cái gì. Bất quá có thể nhìn thấy rất hiển nhiên, nhiều năm sau, tiểu gia hỏa này nhất định sẽ kế thừa y bát của Đỗ Trần, thành một đời đại tặc mới! Mà đại cao thủ Alex lại khinh thường nghe những chuyện này, mắt díp cả lại, bỉu môi, nhưng cánh tay nhỏ nhắn lại giữ chắc cái túi tiền ở trước bụng của mình, giữ rất chặt rất chặt...
Lúc này Đỗ Trần liền phân phó:
- Tốt lắm! Đỗ Tư tiếp tục đi theo Sophia, ta và mấy đứa nhỏ này đi Thiên Tai... Con mẹ nó, Sophia đang làm cái gì thế?
Trong khi Đỗ Trần dạy dỗ cho nữ nhi khóa học đó, không có ai để tâm lưu ý đến, Sophia đột nhiên cấp tốc chạy đi, khiến cho Đỗ Trần không chút chuẩn bị thiếu chút nữa rơi từ trên người nàng xuống. Sophia chạy rất nhanh, nháy mắt đã chạy khỏi Tử Huyết vương đô. Rất vội vã, nàng ở một thôn quê vong linh thưa thớt hóa lại thành hình sói, chạy đến một ngọn núi cao nhất ở khu vực phụ cận xung quanh vương đô.
Hành động đột ngột này khiến cho Đỗ Trần u mê, bất quá Andy lại mở bừng mắt dương dương nói:
- Chủ nhân, hôm nay là đêm trăng tròn. Hai chi lang tộc mà nguyệt thần lưu lại đều gọi là nguyệt chi xung động, Ha!
Andy hạ hàm xuống nói:
- Cũng là không tru lên hai tiếng thì không thoải mái a!
Nguyên lai là bản năng sinh lý của Băng Sương Thánh Lang nhất tộc, Đỗ Trần ngạc nhiên nói:
- Vậy ngươi như thế nào lại không tru nguyệt chi xung động?
Andy trợn mắt lên nhìn:
- Ta, Chris Andy, là tuyết lang quý tộc có khẩu vị, có mộng tưởng. Có thời gian tru với trăng... không bằng ăn hai miếng thịt có phải là càng tốt hơn không?
Chính lúc đang nói, Sophia đã thấp giọng tru lên, nhưng nàng tịnh không tru với mặt trăng, mà là quay về phía sau hô:
- Ngươi là ai, vì sao cứ đuổi theo ta?
Đỗ Trần sửng sốt, thân niệm lấp tức tản ra tìm tòi. Nguyên lai Sophia vừa rồi một đường chạy ra khỏi vương đô là do bị người ta theo dõi. Lúc này nàng đang tránh né một người truy cản ở trên không, mà người đó đúng là... Đỗ Trần trong lòng rung động. Đáng chết. Phản nghịch cự long Constantine xuất hiện rồi, cần phải lập tức nhắc nhở Đỗ Đức, độ trung thành của Adam nảy sinh vấn đề!
- Sophia! Thật... thật sự là ngươi!
Constantine giang rộng hai cánh, tốc độ hơn xa lang tộc, hơn nữa tựa hồ hắn càng thêm cường đại, một đôi long dực giang rộng ra, khiến cho cả tòa núi non đều nằm trong bóng đen không có ánh trăng. Sophia không thể tránh được, mắt nhìn Constantine bức mình đến đường cùng, cố ý ra vẻ nghiêm mặt, ra vẻ không nhận ra Constantine! Đỗ Trần thấy vậy nảy lòng hiếu kỳ, Sophia có lí do gì mà không nhận mặt Constantine? Bọn họ đáng ra phải không có khúc mắc gì mới phải!
Phản nghịch cự long hạ xuống trước mặt Sophia, ngồi xuống, đưa tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt của Băng Sương lang, nhưng lại bị tránh đi, hai mắt ẩn ẩn nước mắt.
- Đừng lừa ta, ngươi chính là Sophia! Vì cái gì không nhận ta? Vì cái gì?
Sophia kinh hoảng thất thố, nhưng ra vẻ trấn định nói:
- Ngươi nói lung tung cái gì thế? Ta từ trước đến giờ chưa từng gặp ngươi!
Constantine gắt gao nhìn chằm chằm Sophia:
- Được, ngươi có thể không nhận ta, nhưng mà... ngươi có thể cho ta biết, con của chúng ta gọi la gì, hình dáng như thế nào không?
Nhắc tới con, phòng tuyến tinh thần của Sophia trong khoảnh khắc đã sụp đổ. Sophia mắt đầy lệ lắc lắc đầu:
- Đừng hỏi ta! Ta không nhận ra ngươi!
Constantine dậm chân cả giận nói:
- Ngươi khóc, ngươi một mặt thì khóc một mặt thì nói không nhận ra ta. Ha, ha ha! Sophia, ta là Constantine, là chồng của ngươi!
Thấy dáng vẻ của Sophia vẫn cố gắng lắc đầu, phản nghịch cự long đau lòng nói:
- Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi không chịu nhận ta? Năm ấy, ngươi tự tay giết chết muội muội của Long thần Samuel, ta cũng có thể một vai gánh cho ngươi, hôm nay lại có chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau gánh vác chứ?
Mấy người Đỗ Trần quay mặt nhìn nhau, nguyên lai năm ấy giết muội muội của Long thần là Sophia, Constantine năm đó là thế tội thay cho lão bà, nhận hết thẩy tội lỗi về mình.
- Vì cái gì?
Constantine cao giọng truy vấn Sophia. Liên tục vài lần, rồi hắn lại cười khổ.
- Ngươi không nói sao? Vậy để ta nói...
Sophia ngẩng đầu nhìn Constantine, thần sắc thương cảm dị thường.
Constantine vẫn nhìn chằm chằm Sophia chầm chậm nói:
- Năm đó, ngươi lỡ tay giết muội muội của Long thần, ta không hề hỏi nguyên do liền nhận tội giúp ngươi, cùng ngươi chạy trốn khắp nơi! Ngươi ở mệnh môn Đồ Lạp Mỗ thất tung, ta một thân một mình đi khắp ba đại lục tìm ngươi suốt 10 năm trời. Còn nữa, ta muốn đi tìm lại đứa con của chúng ta, nhưng kết quả lại là Francis tên hỗn trướng đó lại lợi dụng ta một lòng muốn tìm con, ở đại hoang nguyên đánh ta bị thương rồi bán cho Giáo đình! Sau này, ta bị một tổ chức tên gọi là Xích Quân bắt làm thủ hạ, nhưng rồi lại bị hãm ở phạt tội chi thành sâu trong Sinh mạng mê cung. Ngươi có biết không, trong phạt tội chi thành không có lương thực, chỉ có một nguồn nước đen ngòm. Suốt một năm, suốt một năm đó, ta phải uống nước đen đó mới sống tiếp được! Bây giờ nếu như Xích Quân không nghĩ rằng ta còn có chút hữu dụng, giao dịch với Sinh mạng thụ cứu ta ra, thì ta vẫn còn ở phạt tội chi thành đó uống nước đen a!
Constantine vô cùng kích động, nhìn chằm chằm Sophia.
- Ta chịu tất cả những thứ đó, chỉ là vì muốn tìm lại ngươi và con. Nhưng ngươi... Sophia, ta mặc kệ ngươi là vì cái gì mà không nhận ta. Ta chỉ xin ngươi cho ta biết, con của chúng ta hình dạng như thế nào, Andy bán đứng ta đó cuối cùng có phải là con ruột của chúng ta không!?
Sophia đột nhiên khóc lóc:
- Không thể như vậy, con của chúng ta... chính tay ta đã chôn nó rồi!
- Đã chết? Con của chúng ta đã chết?
Constantine ngây ra như gà gỗ.
Nhưng điểm này Đỗ Trần tịnh không cảm thấy ngoài dự liệu. Sophia phá hỏng kế hoạch của Bowness, trong khi mang thai bị Ma tộc bắt trở lại. Vậy con của nàng và Constantine làm sao còn có thể có kết quả tốt được?
Constantine đột nhiên tóm lấy Sophia:
- Cho ta biết, là ai đã giết con của chúng ta?
Sophia khóc lóc liên tục lắc đầu. Constantine cũng rất tinh minh, lập tức truy vấn:
- Là ai khống chế ngươi sao? Là ai?
Sophia cười khổ nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trước kia ta là gián điệp của Tử Huyết Nhân. Năm đó ta tịnh không phải là lỡ tay giết chết muội muội của Long thần, mà là nguyên soái Bowness ra lệnh cho ta tạo ra hỗn loạn trong hôn lễ của các ngươi. Nhưng... nhưng ta lại gặp ngươi, vì ngươi mà phản bội lại Ma tộc, cùng với ngươi chạy trốn khắp nơi, lãng tích thiên nhai, cũng phá hỏng kế hoạch của nguyên soái Bowness. Năm đó ta không phải là thất tung, mà là bị Bowness bắt về thụ hình...
Constantine tịnh không để ý đến thân phận gián điệp của Sophia, chỉ là không ngừng lẩm bẩm:
- Là Ma tộc giết con của ta. Là Ma tộc giết con của ta...
Sophia không nói rõ ra, nhưng với trí tuệ của phản nghịch cự long cũng cùng một dạng với Đỗ Trần, rất nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra hung thủ giết chết con hắn là ai!
Sophia lại nói:
- Còn như hiện nay ta nghe lệnh từ ai... ta thật sự là không thể nói được. Ta chỉ có thể nói, nàng là nhân vật mà cả ta và ngươi đều cam tâm nghe lệnh!
“Nhân vật mà cả ta và ngươi đều cam tâm nghe lệnh?” Lời này không những khiến cho Constantine sửng sốt, mà Đỗ Trần cũng có chút khó hiểu. Người đàn bà phía sau Sư Tâm vương, cùng với phản nghịch cự long có quan hệ gì chứ? Nhưng Đỗ Trần cũng không phải là Long tộc, thủy chung vẫn không nghĩ ra được. Bất quá Constantine lại giật mình ngộ ra điều gì đó, gật gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi đối với nàng không thể không theo.
Sophia tiếp tục khẩn cầu nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi việc này. Ngươi... ngươi đang làm việc cho Xích Quân sao? Constantine, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, người ở đằng sau ta chính là đang âm mưu hủy diệt Xích Quân. Ngươi... ngươi nếu như không muốn cùng ta binh đao tương kiến, thì... thì ngàn vạn lần đừng tiếp tục theo Xích Quân nữa!
Đang nói, Sophia đột nhiên linh quang chợt lóe, vội vã nói với Constantine:
- Đúng rồi! Ngươi có thể đi cùng với ta. Chúng ta cùng đi theo lão nhân gia người. Ngươi là thành viên nội bộ của Xích Quân, có thể cung cấp cho chủ nhân rất nhiều thông tin tình báo!
Đỗ Trần lại thầm nghĩ, nữ nhân kia càng lúc càng thêm thú vị. Nàng là địch nhân của Xích Quân, vậy không phải là nói từ một góc độ nào đó, nàng chính là bắng hữu của mình sao? Thú vị, đợi đến khi trộm được Lệ Nguyên, quay trở về nhất định phải nói chuyện với nàng một chút!
Constantine cười khổ một tiếng, hắn thật ra rất muốn được ở cùng một chỗ với Sophia, hơn nữa hắn cũng không ngại gì đi theo người đàn bà kia. Nhưng mà... hắn nhẹ nhàng kéo ra một cái dây xích trên chính cổ mình, cái dây xích này một nửa lộ ra bên ngoài, một nửa còn lại thì lại ẩn trong áo của Constantine.
- Đây là cái khóa do Xích Quân dùng luyện kim khí đạo và bí pháp khế ước chế tạo ra! Bao quanh trái tim của ta. Chỉ cần ta mang nó, thì không thể phản bội Xích Quân, thậm chí không thể nhắc đến những từ cấm kị liên quan đến những cơ mật hạch tâm của Xích Quân. Nếu không thì khế ước ở bên trong thứ này sẽ lập tức giết chết ta! Sophia. Ngươi! Ta! Chúng ta...
Phản nghịch cự long không cam lòng đột nhiên điên cuồng cười lên. Phân ly đã 10 năm, hôm nay đột nhiên gặp lại, nhưng một người thì bị người đàn bà phía sau Sư Tâm vương khống chế, người còn lại lại không thể phản bội Xích Quân. Constantine làm sao có thể cam tâm?
Constantine không muốn nhận thua như vậy, con mắt âm lãnh của hắn vừa chuyển, liền đã cười lạnh nói:
- Sophia, còn nhớ bí pháp truyền tin mà năm đó chúng ta ước định không? Hôm nay, chúng ta trước cứ phân ly, nhưng là để lại dấu hiệu của bí pháp. Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến cho cả thiên hạ không ai có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ!
Nói xong Constantine cực kỳ ôn như hôn lên trán Sophia.
- Đến lúc đó, chúng ta sẽ sinh thêm nhiều đứa con nữa. Ngươi nói có được không?
Sophia không tin Constantine có thể làm được điều này, nhưng cũng cười khổ nói:
- Được, ta nghe lời ngươi. Ngươi... muốn làm gì? Ngàn vạn lần không được uy hiếp đến chủ nhân của ta. Lão nhân gia người hiện giờ tâm trạng rất... kinh khủng!
Constantine chỉ chỉ vào ngực của mình, ý tứ rất là rõ ràng, nhiệm vụ của hắn là liên quan đến cơ mật hạch tâm của Xích Quân, bị khế ước hạn chế, không thể nói ra miệng được! Sophia hiểu ý gật gật đầu, buồn bã chia tay với Constantine.
Đỗ Trần vuốt vuốt cái mũi nghĩ thầm thật sự là phiến toái. Trộm Lệ Nguyên vô cùng quan trọng, chậm một ngày thì không biết có thêm bao nhiêu người sẽ chết, nhưng Constantine rõ ràng là có mang sứ mạng của Xích Quân, cần phải theo dõi. Vậy thì... theo đường nào mới tốt?
Lúc này ngũ ca lại dương dương nói:
- Đừng suy nghĩ nữa, phương hướng mà Constantine đi tới cùng hướng với Thiên Tai Cổ Bảo. Chúng ta trước cứ đi theo hắn, đợi xem hắn đi đường nào thì quyết định sau cũng không muộn!
Đỗ Trần nhìn lại, quả nhiên là cùng một hướng, chẳng lẽ mục tiêu của Constantine cũng là Thiên Tai Cổ Bảo?
Đáng tiếc lần này Đỗ Trần đoán sai. Constantine một mặt bay đi, một mặt thì trong lòng phẫn hận thầm chửi Xích Quân, thậm chí còn tính toán: “Hừ, ta có nên bỏ mặc nhiệm vụ, cấp cho Xích Quân một chút phiền toái không nhỉ? Dù sao thì cái khóa cũng chỉ biết là tâm sinh phản nghịch, hặc là nhắc tới từ cấm kị thì sẽ phát động. Vậy thần phục Xích Quân, nhưng không xuất lực thì sẽ không khiến cái khóa hoạt động chứ?”
Constantine cười lạnh tiếp tục nghĩ, lần này Xích Quân cấp cho mình đấu khí truyền thừa thập tam cấp, để mình đi tìm hai người cho Margaret - Adam và Brockman. Nhất định phải bất kể mọi giá, bảo đảm phải bắt sống bọn chúng giao cho Margaret. Mặc dù không rõ ý nghĩa chính thức của cái mệnh lệnh cổ quái này, nhưng phi thường rõ ràng - Margaret rất trọng thị hai huynh đệ này, vậy mình bày bố hãm hại hai huynh đệ này, sẽ khiến cho Margaret rất khó chịu không? Đây chỉ là một ý niệm trong đầu, chợt lóe lên rồi qua. Constantine muốn chính là đại cục lâu dài, sẽ không vì cái loại tiểu nhiệm vụ này mà làm hỏng việc. Mà nói lại, hắn cũng không chắc chắn bỏ mặc nhiệm vụ có dẫn phát cái khóa giết người không, cho nên tuyệt đối sẽ không mạo hiểm! Phản nghịch cự long căn cứ vào tình báo từ trước, đi thẳng đến doanh trại đám tàn binh bại tướng của Susanna, đi tìm Brockman, nhất định phải bảo hộ hắn về được đến tay Margaret.
Đỗ Trần không biết được Constantine nghĩ như thế nào, chỉ là vuốt vuốt cái mũi, dính vào người hắn, đồng thời nhớ lại địa đồ mà JuJu thú vương Chauney cung cấp, còn có tư liệu của Arthur, từ đó xác định Constantine có đúng là nhằm phương hướng Thiên Tai Cổ Bảo không. Ước chừng không đến mười phút sau, với tốc độ của phản nghịch cự long và Đỗ Trần mà tính, bọn họ đã cách Tử Huyết vương đô tới hơn trăm dặm, nhưng đúng lúc này, Andy đột nhiên hếch hếch cái mũi, đấu hồn lớn tiếng bão oán.
- Sặc chết mất! Chủ nhân, quanh đây có người giết người phóng hỏa. Cái mùi này thật là khó ngửi!
Ngũ ca Đỗ Tư cơ hồ cùng lúc nói:
- Francis, ở ngọn núi phía trước đang phát sinh một trường đại đồ sát. Là một người đang giết chóc hơn ngàn người. Mà năng lượng của kẻ sát thủ cơ hồ cùng ngươi không phân cao thấp!
Tiểu bối bối lại rất là ủy khuất cắn môi nói:
- Tinh thần lực của Bối Bối cái gì cũng không cảm giác được. Ai nha nha, tinh thần lực của đối thủ nhất định cao hớn Bối Bối rất nhiều rất nhiều...
Trong khi nói chuyện, phản nghịch cự long thì lại không có nhiều phương pháp dò xét như vậy, hắn không biết đối thủ ở phía trước nguy hiểm như thế nào, tốc độ lại còn nhanh hơn trước mang theo Đỗ Trần trên người rất nhanh đi đến gần khu vực đồ sát. Tới đây, Đỗ Trần cũng ngửi được, trong sơn cốc trước mắt có một cỗ mùi máu tươi bay lên, bất quá so với cái loại mùi máu tươi thối rữa của vong linh đồ sát khác biệt, loại mùi này là mùi thi thể bị cháy lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt!
Lúc này, một giọng phụ nữ lăng lệ bá đạo quát lên:
- Người nào đó? Cút! Ta đang làm việc, không thích bị người khác quấy nhiễu!
Constantine bị phát hiện, cùng với Đỗ Trần ở trên người vượt qua một ngọn đèo đi đến. Đỗ Trần đột nhiên trong lòng rung động, bị giết đều là thú nhân, hơn nữa nhìn từ trang phục, những người này chính là đám tàn binh bại tướng của Susanna thất tung đã lâu. Mà người sát nhân là một phụ nữ trung niên tóc đỏ, nhìn hình dáng thì đúng là cao thủ khủng bố mà mấy ngày trước Arthur hình dung, là cao thủ đã khiến cho Sư Tâm vương tụ tập mười vạn đại quân, dùng đến tầng thứ chín của một trong Vẫn Thần tam đại bí trận mới bị bức lui, mà lại không chiến bại.
Người phụ nữ đó lạnh lùng quát lên một câu với Constantine, rồi liền không để ý đến hắn nữa. Ánh mắt bễ nghễ ngạo khí tựa hồ như đang nói một câu: “Cho ngươi một lần cảnh cáo. Nễu vẫn không chịu cút đi hay dám nhiều chuyện, ta liền lập tức giết ngươi!”
Người phụ nữ tóc đỏ lại nhìn đến cái đèo, cười lạnh nói:
- Biến thành nước rồi nghĩ có thể chạy được sao? Brockman, ta luyện hết trăm dặm núi non quanh đây, xem ngươi chạy như thế nào. Hỏa chi ngữ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.