Chương 23: Giao Dịch Và Tìm Cừu
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
“Hóa ra là ông của con bé đó, khó trách hắn tận tâm giúp đỡ, hóa ra cũng vì trả ơn.” Đỗ Trần cười thầm. Việc tốt đó đã có giá trị rồi, không những làm cho Liên Hoa Bảo Giám tăng tiến, hơn nữa lại có ơn với thủ tướng.
Antoine tiến đến trước mặt Đỗ Trần để đánh giá hắn. Đỗ Trần cũng nhìn sang Antoine: “Lão già này thân hình béo tốt, râu dưới cằm màu xám, che hết cả miệng. Khi còn trẻ chắc chắn phải là một đại hán to lớn, thực sự không hiểu hắn làm sao lại có thể sinh ra một cháu gái xinh đẹp như Avril được.”
“Francis, từ khi ngươi cứu cháu gái ta, ta chưa kịp cám ơn ngươi. Cái tên Frisbie đó thật quá hỗn láo, lần đó nếu không phải ngươi thì sợ rằng Avril đã…"
Đỗ Trần vội vàng khiêm tốn nói:
“Thủ tướng đại nhân, bất quả chỉ là việc nhỏ thôi. Ta nghĩ nếu hôm đó ta không cứu Avril, nhất định sẽ có người khác gặp chuyện bất bình mà ra mặt, ngài không cần phải cám ơn vì chuyện đó.” - Hắn cúi đầu - “Nhưng hôm nay ngài giúp ta thật đáng giá, ta nên cám ơn ngài mới đúng.”
“Việc đó mà nhỏ ư? Avril là bảo bối của ta mà.” - Antoine kéo tay Đỗ Trần đến cửa cung - “Steven, ta muốn cùng đệ đệ của ngươi nói chuyện riêng.”
Ánh mắt Steven ám muội nhìn Đỗ Trần rồi lặng lẽ rời đi.
Antoine đưa Đỗ Trần đến quảng trường trước cổng cung điện, nơi này rất yên tĩnh, vắng vẻ, chỉ có mấy võ sĩ đứng rất xa. Lão buông tay Đỗ Trần ra rồi nói:
“Huân tước Francis, ta hôm nay nói chuyện với ngươi không lấy thân phận là thủ tướng của đế quốc mà lấy thân phận là một người ông.”
Sắc mặt lão rất hiền từ, khẽ mỉm cười.
Trong lòng Đỗ Trần đột nhiên có linh cảm không tốt. Nhớ lại ánh mắt mập mờ của lão già này lúc trong đại điện tựa hồ khiến hắn hiểu ra cái gì đó…
Chẳng lẽ ngày đó, anh hùng cứu mĩ nhân làm cho Avril gặp tình yêu sét đánh?
Antoine không phải muốn chọn cháu rể chứ?
Antoine thở dài nói:
“Nói thật nha, Avril gần đây thường xuyên nhắc tới ngươi. Ta năm nay đã hơn sáu mươi rồi, tự nhiên phải nhìn ra ý tứ của nó, cho nên…. Tha lỗi cho ta, ta chỉ có thể gả nó cho đấu thần có sức mạnh thôi, mà ngươi thì… thật không may, không thể tu luyện đấu khí."
Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm. May thật, thế mà cứ tưởng hắn đến nói chuyện...
Liên Hoa Bảo Giám chết tiệt này.
“Cho nên, ta hy vọng ngươi hiểu được ý tứ của ta hôm nay.” - Antoine nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần rồi đưa ra ba ngón tay - “Trong vòng ba năm, ta đảm bảo ngươi sẽ được làm tới tử tước, trong chính phủ đế quốc sẽ có tương lai sáng lạn. Hơn nữa sản nghiệp sẽ đạt đến một vạn đồng vàng! Chỉ cần ngươi không làm phiền Avril.”
Lão chết tiệt này có nhầm không vậy? - Đỗ Trần rủa thầm trong lòng. - Là con bé đó tán tỉnh ta đó chứ.
Luyện đồng tử công thì sao có thể dụ dỗ người khác?
Đỗ Trần trầm tư suy nghĩ. Đề nghị của Antoine quả thực cực kỳ tốt, dù sao hắn và Avril cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì, chẳng bằng chấp nhận… Nhưng làm sao Đỗ Trần có thể chấp nhận cái điều kiện sỉ nhục đó?
Hắn là ăn trộm chứ không phải tên ăn mày, không cần lợi dụng đàn bà để nhận bố thí của người khác.
Đỗ Trần nghiêm túc nói:
“Thủ tướng đại nhân, ta xin từ chối hảo ý tuyệt vời của ngài.”
Ngay lập tức, sắc mặt hiền từ của Antoine chuyển sang bộ mặt uy nghi của thủ tướng đế quốc.
“Mặt khác, ta cũng sẽ không gặp lại Avril nữa!” - Đỗ Trần cười cười - “Nếu thủ tướng đại nhân không còn việc gì, ta xin phép cáo lui trước, bệ hạ đang chờ đợi kế hoạch của ta.”
Antoine cổ quái nhìn Đỗ Trần, có chút ngạc nhiên. Hắn không rõ Đỗ Trần còn có ý gì:
“Cũng được, hy vọng ngươi nói được làm được.”
Lúc này đã là giữa trưa, bên trong vương cung, cuộc tranh luận đã kết thúc, các vị đại thần chia nhau ra về.
Người đầu tiên, đó là phụ thân của Francis, Anginus. Hắn nhìn thấy Đỗ Trần và thủ tướng đứng cùng nhau liền ngây người ra, sau đó thân thiết tiến lại gần Antoine chào hỏi:
“Thủ tướng các hạ, hôm nay cảm tạ ngài đã giúp đỡ gia tộc St. Kain.”
“Không cần khách khí, ta rất thích đứa nhỏ Francis này. Ồ! Huân tước Francis vừa thông minh, lại nhanh nhẹn, xem ra rất có tiền đồ.” - Antoine khách sáo nói vài câu rồi đổi chủ đề - “Phó tổng trưởng các hạ, quân đoàn Shigeru trấn thủ đạo hải thiên quan chắc là cực khổ lắm. Ta thấy còn bảy nghìn kim tệ, hay là cứ cấp hết cho bọn họ?”
Anginus làm được phó tổng trưởng cũng phải có cách cư xử độc đáo của hắn.
Hắn cười nói:
“Cảm tạ thủ tướng các hạ, về tuyển chọn tân tài chính đại thần, ta muốn đề nghị trưởng tử của ngài có được không?”
Hai người cùng cười, không hề nói nhiều.
Anginus tạm biệt Antoine, sắc mặt hắn chợt biến lạnh khi nhìn thấy Đỗ Trần:
“Trong ba đứa, ngươi là đứa đầu tiên được phong tước vị. Hiện tại có hai lựa chọn, một là ngươi tiếp tục ở lại trang viên của St Kain, hai là tự mình lập môn hộ cho riêng mình. Ngươi cứ lựa chọn cẩn thận vào.”
Đỗ Trần cũng lãnh đạm nói:
“Biết rồi, tôi sẽ lựa chọn nghiêm túc.”
Nhìn vẻ mặt không có biểu tình của hai người, rất khó tin rằng đây là cha con đang đối thoại.
“Ai da, chúc mừng Anginus công tước, Francis mười lăm tuổi đã được phong tước, Shigeru thánh huy đấu thân càng thêm vinh quang chói lọi.” - Một quả cầu thịt cười hi hi nhìn Đỗ Trần. Đỗ Trần nhìn sang, tên này béo vượt qua giới hạn, y phục thì đúng là của quý tộc nhưng hắn quá béo, không mặc nổi các y phục bó sát người, chỉ khoác được một trường bào xanh thẫm.
Tóc màu xanh da trời, khuôn mặt to bè cười hi hi, như một con buôn:
“Francis, có nhớ Videnov thúc thúc không? Năm ngoái chúng ta đã gặp qua rồi đấy.”
Đỗ Trần đương nhiên không nhận ra hắn.
Anginus tự giới thiệu:
“Vị này là phụ thân của Kaman, hậu duệ của Bạo phong đấu thần Alouman, đế quốc lễ pháp đại thần, Christian tộc trưởng, công tước Videnov."
Nhắc tới Kaman, Đỗ Trần suy nghĩ: “Dương giác chiến chùy trong tay mình là ăn cắp từ nhà họ. Mặt khác đại ca từng nhắc tới Cự phong trọng giáp binh của gia tộc Christian là một trong tam đại hùng binh."
“Videnov thúc thúc, ngài có khỏe không? Rất vui vì được gặp ngài.” - Đỗ Trần cười nói.
Videnov bên ngoài thì cười nói rất hợp với Đỗ Trần, trong lòng thì đang suy nghĩ tới Kaman. Con trai ta, phụ thân đã đáp ứng với ngươi sẽ cho ngươi cơ hội danh chính ngôn thuận giết chết Francis, ngươi cứ yên tâm chờ đi.
“Ồ, Francis huân tước quả thật là rất trẻ nhỉ! Phải rồi, phó tổng trưởng Anginus các hạ, nhìn thấy con của các hạ, ta nhớ tới một sự kiện rất quan trọng, cần phải lấy ý kiến của ngài.”
Anginus nói:
“Mời nói.”
“Là thế này, mỗi năm sau ngày Thần An một tháng, chính là lúc Đấu thần học viện chiêu sinh khảo thí, ta thân là đế quốc lễ pháp đại thần tự nhiên phải có trách nhiệm an bài khảo thí."
Anginus nở nụ cười:
“Con cả của ta thì không nói làm gì, hai lần đều thất bại. Nhưng năm nay, đã có Charles tham gia vào khảo thí. Ta rất có lòng tin đối với hắn.”
“Ồ, đối với hai vị thiếu gia ta cũng rất tin tưởng. Nhưng mà, năm nay khảo thí có chút thay đổi…” – Lão cười cười nhìn sang Đỗ Trần giống như nhìn đứa cháu thân yêu vậy.
oOo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.