Liên Hoa Bảo Giám

Chương 135: Huân tước Francis vĩ đại mà nhân từ!

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Lần này mặc dù không tìm được nơi hạ lạc cụ thể của mẫu thân nhưng Đỗ Trần cũng biết ngay cả Bác Bì cũng không tin mình lại dễ dàng hoàn thành chuyện này, vì vậy hắn có thể biết được tin tức của mẫu thân Mayfair đã rất “nhiều” rồi.

Trên đường cùng tiểu Bối Bối bay về lữ quán tại tiểu trấn, đột nhiên Đỗ Trần phát hiện xung quanh lữ quán mình có nhiều người vây quanh, có thể thấy được căn bản chỉ là những người mặc quần áo giản lậu, những người này đều là bình dân, trong đó không có một quý tộc! Cho dù vị quý tộc mặc “vi phục” này xuất tuần cũng sẽ ăn mặc quần áo mộc mạc mà sạch sẽ, quyết sẽ không tự biến thân mà mặc áo vải, càng đừng nói là quần áo bẩn.

Những bình dân vây quanh cửa lớn của lữ quán, mặc cho lão bản của lữ quán giải thích thế nào, bọn họ cũng không chịu giải tán.

Chẳng lẽ lữ quán xảy ra chuyện gì?

Đỗ Trần lo lắng rốt cục các lão tổ mẫu đã gặp phải phiền toái gì trong phòng. Lập tức bay trở về phòng mình, vừa hạ thân xuống đất, Lucy cùng Lily đột nhiên như quỷ mị hiện ra, dọa Đỗ Trần sợ đến muốn hét lớn - ách, các nàng vốn chính là quỷ mị.

- Francis, ngươi tới cùng đối với bình dân nơi này đã làm cái gì?

Trong ngữ khí lại có phần thiếu sảng khoái, Đỗ Trần nghe ra đây là Lily là một trong hai vị song sinh lão tổ mẫu, hắn ngạc nhiên nói:

- Lily tiểu thư, ngươi hình như sinh tức giận? Tới cùng đã làm cái gì?

Lucy cũng xuất hiện, nói:

- Vừa rồi ngươi đi không lâu, bên ngoái có mấy trăm bình dân vây quanh tòa lữ quán này, nghe nói, bọn họ nhận ra gia huy của ngươi bên ngoài xe ngựa, hơn nữa tuyên bố, không gặp ngươi bọn họ sẽ không chịu rời đi.

Đỗ Trần lần này như lạc trong sương mù, bất quá xem sắc mặt của hai lão tổ mẫu, hắn cũng biết lão tổ mẫu nghĩ thế nào.

Bình dân ở cửa muốn gặp quý tộc, loại tình huống này mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải không phát sinh qua, bình thường mà nói, điều kiện tiên quyết phát sinh loại tình huống này là qúy tộc giàu có bất nhân, đàn áp cướp bóc bình dân, để cho mọi người đáng thương không sống nổi! Cho nên moi người mới có thể tụ tập, vây khốn quý tộc để “nói chuyện”.

Tóm lại, loại chuyện này rất dễ dàng liên tưởng tới cảnh một quý tộc khi dễ bình dân.

Lily nói:

- Francis, mặc kệ ngươi đối với những bình dân này đã làm cái gì, nhưng hôm nay ta không hy vọng ngươi lại khi dễ bọn họ, ta nghĩ đại ca Shigeru cũng không nguyện ý thấy tràng diện như vậy.

Lucy nói:

- Ai, loại chuyện này ta tại trước khi Vẫn Thần đại chiến cũng thấy qua, bất quá Francis, cho dù ngươi thân là quý tộc không xem bình dân ra gì, nhưng…

Nàng cao giọng:

- Với kinh nghiệm trong chiến tranh của ta, bình dân mới là căn bản của quốc gia, nếu không quan tâm tới họ thì ngươi căn bản không đánh thắng một cuộc chiến tranh kéo dài nhiều ngày - dù rằng ngươi có cửu cấp đấu thần Brook.

Lão thiên, chẳng lẽ Lucy lão tổ mẫu còn tinh thông lý luận chiến tranh nhân dân sao? Đỗ Trần nghĩ ác ý, bất quá trong lòng hắn cũng thật tò mò, mình đắc tội với bình dân tỉnh Rick bao giờ! Mình thật vất vả mới tạo được ấn tượng tốt đối với các vị lão tổ mẫu, ấn tượng này không thể vì bình dân bên ngoài mà phá hủy.

- Hai vị tiền bối, ta nghĩ những người dân này có thể là hiểu lầm! Chiến thần trên cao, ta với danh nghĩa tổ tiên Shigeru thề, ta chưa bao giờ lợi dụng thân phận quý tộc khi áp bất kỳ ai, bất luận kẻ nào.

Hắn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói:

- Bây giờ đã là giờ ngọ, bên ngoài đều là bình dân, không ai nhận ra người, không bằng hai vị theo ta đi xem! Brook, ngươi lưu lại đây bảo vệ Harry cùng tiểu thư.

- Cũng tốt! Chúng ta đi ra ngòai hỏi rõ ràng.

Lucy cùng Lily liếc nhau, cùng Đỗ Trần ra khỏi phòng, các nàng lo lắng Đỗ Trần lại khi áp bình dân.

Chẳng lẽ những lời Francis nói với mình tất cả đều là giả dối? Vậy hắn là kẻ tiểu nhân dối trá giầu đầu giấu đuôi. Điều này cũng đủ để giải thích, cha hắn vì cái gì không cho phép hắn dùng danh nghĩa Shigeru tiến vào tổ lăng tế bái, ngụy quân tử đáng chết, chúng ta bị hắn lừa rồi.

- Xem kia, Francis huân tước đến.

Trong đám bình dân cũng có người nhận ra Francis, theo tiếng hô to, quần chúng kinh hỉ cùng hưng phấn, mấy trăm người xô đẩy bọn bảo vệ lữ quán ra rồi vây lấy nhóm người Đỗ Trần.

- Các hương thân.

Lily cao giọng nói:

- Nếu các ngươi có gì ủy áp, nói cho ta biết.

Hành động của các hương thân xem ra đều có tổ chức, Lily nói xong liền có một vị râu tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua hiền lành đi ra, gật đầu nói:

- Tiểu thư tôn quý! Francis...

- Là Francis tước đoạt đất đai của ngươi phải không?

Lily hỏi.

- Không phải.

- Vậy hắn khi nam phách nữ, hủy gia viên các ngươi sao? Còn giết người diệt khẩu?

- Ngươi không nên nói bậy bạ, tiểu nữu, xin nghe ta…

Lão nhân có chút nóng nảy.



- Ta hiểu rồi.. lão nhân gia đáng thương, ngươi không nên sợ hãi, chắc là tại lãnh địa Francis đã thiết lập sưu cao thuế nặng, khiến các ngươi không sống nổi.

Lily rất dám chắc gật gật đầu, lại hung hăng trừng mắt với Đỗ Trần.

- A! Tiểu thư, ngươi nói cái gì...

Lão hán không tìm được cơ hội nói, vội la lên dậm chân, lập tức phất phất tay, vội la lên:

- Mang đồ vật ra đây.

- Các ngươi còn có tội chứng của Francis sao? Tốt.

Lily lạnh lùng nhìn Francis. Lucy làm việc luôn luôn ổn trọng nên sắc mặt cũng không dễ coi, nàng muốn nói lại thôi:

- Francis, ngươi tên đáng chết này... khó trách cha ngươi trục xuất ngươi ra khỏi gia môn.

Lily đã hoàn toàn nổi giận.

Đỗ Trần rất “ủy khuất”, nhận lấy cái danh ngụy quân tử nhưng cũng mơ hồ đoán ra ý của đám bình dân, vậy lão hán nọ càng ủy khuất, hắn thấy Lily còn muốn tiếp tục cấp cho Đỗ Trần tội danh, hướng nàng vọt tới, như bị chọc nổi điên:

- Câm miệng, ngươi sao có thể vu khống Francis đại nhân tôn qúy mà nhân từ? Ta ... ta ...

- Đúng vậy! Nàng đã hủy đi Francis đại nhân thiện lương, chúng ta cùng nàng liều mạng.

- Francis huân tước nhân từ sao lại làm những chuyện ngươi nói? Ngươi sao có thể nói bậy.

- A, vừa rồi nói cái gì. Francis nhân từ đương nhiên bị cha hắn trục xuất gia môn, đây là tại sao?

- Người tốt không gặp chuyện tốt... thần a, con mắt duệ trí của ngài nhìn đi đâu vậy?

- Có đúng là Francis đại nhân vì luôn trợ giúp chúng ta mà chọc giận cha hắn, sao lại như vậy?

- Nhất định là chúng ta đã ảnh hưởng tới Francis đại nhân, chúng ta đáng chết...

Quần chúng càng thêm phẫn nộ! Rất nhiều tiểu tử tráng kiện vây lấy Lily, nếu nàng không phải nữ nhân, rất có thể đã phát sinh đổ máu rồi.

Lily ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn Đỗ Trần chẳng biết nói gì. Nàng đương nhiên không sợ mấy thường nhân không có đấu khí, nàng chỉ là vô cùng rung động đối với hết thảy sự việc trước mắt, tình hình này thật sự quá sức quỷ dị! Trong khi lão hán yêu cầu mang gì đó tới, cũng không phải tội chứng gì, mà là mười mấy tiểu cô nương, trong tay mỗi tiểu cô nương nâng một lễ vật màu lam.

Lão hán nọ hết sức tức giận hung hăng trừng mắt liếc Lily, cúi mình với Đỗ Trần, lại nắm tay hắn nói:

- Huân tước nhân từ mà duệ trí, thiện lương như ngài có thể không nhớ rõ chúng ta! Nhưng chúng ta đời này đều không thể quên ngài.

- Lão nhân gia, xin thứ cho mắt ta kém, thật sự không nhận ra người.

Đỗ Trần “mờ mịt” ứng phó. Trong lòng thích thú.

Lão hán cười nói:

- Ngài còn nhớ thiên tai hơn nửa năm trước của sông Newzeland chứ? Lúc ấy, các hương thân cửa tan nhà nát, chỉ có thể ở trại nạn dân chờ phát chẩn để duy trì cuộc sống, bọn qúy tộc ghê tởm còn muốn lấy đi khỏan cứu tai của đế quốc phát cho... Ai, nếu không phải ngài kịp thời cho chúng ta tiền trọng kiến gia viên, dạy chúng ta làm sao sống sót, các hương thân cũng không có thể có ngày hôm nay.

Các tiểu cô nương nâng lễ vật đi tới bên Đỗ Trần, giơ cao lên quá đỉnh đầu:

- Huân tước thiện lương, mấy trăm người chúng ta từ tân trấn cách đây mười dặm chạy đến, đều là do các hương thân muốn cảm tạ đại ân của người, thứ này mặc dù không đáng tiền, nhưng đều là những loại thực vật được làm từ những công cụ mà ngài phát cho, xin ngài thu lấy.

Đỗ Trần nở nụ cười:

- Lão nhân gia, phần lễ vật này... ta nhận! Ta rất cảm tạ các ngươi, nguyên lai các ngươi sống trong tân trấn cách đây mười dặm, nếu sớm biết, ta hẳn sẽ tới đó gặp các vị hương thân.

- Huân tước các hạ, bên bờ tám trăm dặm sông New Zealand đều có tân trấn do ngài tư trợ mà trọng kiến, chúng ta chỉ là một trong số đó.

Đỗ Trần cả kinh, người trước mắt cố nhiên là biết, nhưng tám trăm dặm ven bờ đều có tân trấn, vậy cần bao nhiêu kim tệ mới làm ra được? Chính mình lúc trước chỉ có một vạn kim tệ mà.

- Lão nhân gia, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm, lúc trước ta chỉ cho các ngươi một vạn mai kim tệ, sao có thể xây nhiều tân trấn như vạy?

“Chẳng lẽ Liên Hoa từ thiện cơ kim làm sao? Nhưng từ thiện cơ kim có năng lực lớn thế sao?” Đỗ Trần thầm nghĩ.

Lão hán cười nói:

- Huân tước nhân từ các hạ, ngài địch xác cho chúng ta một vạn kim tệ, nhưng cùng lúc đó, ngài cũng giúp cho chúng ta hiểu được, chúng ta nếu không muốn chờ chết, muốn sống sót, phải tự cứu, phải dựa vào cố gắng của chính mình mới có thể sống sót! Lúc đó, chúng ta dùng kim tiền cùng công cụ mà ngài cho xây dựng một tiểu trấn, một hy vọng sống sót, tiếp đó, lại có một hương trấn bắt đầu trợ giúp tai dân...

- Lời dạy của ngài truyền lưu suốt tám trăm dặm ven bờ sông New Zealand, dựa theo lời ngài dạy, các hương trấn rất nhanh trợ giúp tự cứu nhau, xây dựng vô số trấn nhỏ, vô số hy vọng... Huân tước các hạ, ngài chẳng những cứu sống chúng ta, hơn nữa nói cho chúng ta biết sống sót thế nào, làm sao sống tốt, cảm kích ngài, huân tước vĩ đại mà duệ trí.

Chính mình lúc trước thuận miệng nói bậy, tự nhiên lại có tác dụng lớn vậy sao? Đỗ Trần cười, “Hình tượng thân dân” của hắn lập tức hiện ra trong mắt các hương dân.

Lão hán nói:

- Đại nhân, vừa rồi ta nghe nói ngài bị trục xuất gia môn... sao có thể, ngài là người tốt, thiện lương như vậy, sao có thể bị trục xuất gia môn? Ngài...

Lão hán không nói hết lời lẽ khiêm nhường với Đỗ Trần, nhưng ánh mắt kiên định tựa hồ đã muốn có một quyết định trọng đại gì.



Lily chầm chậm lùi tới bên người Lucy, xấu hổ nhìn trộm tràng cảnh trước mặt, lặng lẽ tới giữa lữ quán, các nàng cực kỳ xấu hổ trong lòng, nguyên lai chính mình hiểu lầm Francis, không thể tưởng hắn chẳng những thân thế đáng thương, hơn nữa nhân phẩm tựa hồ hoàn mỹ.

Không, căn bản là hoàn mỹ cực kỳ, một người như vậy, dù tại Vẫn Thần thời đại cũng hết sức hiếm thấy.

Có lẽ, thực lực hắn không bằng các vị tướng quân năm đó, nhưng phẩm đức của hắn đã hơn các tướng quân trong Vẫn Thần thời đại nhiều nhiều lắm, khó trách Brook là cửu cấp đấu thần mà cũng cam nguyện nghe lệnh Francis - hắn nếu sinh ở thời Vẫn Thần đại chiến, nhất định có thể chiêu lãm rất nhiều chiến tướng tinh nhuệ.

Đỗ Trần nhìn trộm vẻ mặt hai tỷ muội Lucy cùng Lily, thầm nghĩ, “Lão tổ mẫu, cảm động sao? Không thể tưởng lúc trước chỉ vì muốn Liên Hoa nở mà làm nghĩa cử chẩn tai, nên hôm nay mới mang tới kết quả như vậy, chỉ cần bản thân sau này chú ý, lão tổ mẫu ít nhất sẽ không khó khăn khi đứng bên mình - trước mắt kế hoạch chiêu lãm lão tổ mẫu rất thuận lợi.

Suốt một đêm, Đỗ Trần ở bên ngoài lữ quán, từ thị trấn phụ cận không ngừng có tai dân ngày trước nghe được tin tức mà tìm tới, tự mình hướng Đỗ Trần cảm tạ, thậm chí ngay cả quan viên địa phương cũng kinh động.

Mặc dù Francis đã bị trục xuất gia môn, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử của đấu thần học viện, thân đệ với trưởng tử gia tộc St. Kain! Một người có tiềm lực như vậy, hôm nay lại thu hút dân tâm cường đại cỡ nào, ngày sau tiền đồ của Francis nhất định sẽ vươn tới trời cao.

Với ý nghĩ này, quan viên địa phương coi huân tước Francis nho nhỏ này như thượng khách, đặc ý cùng hắn tiếp đãi các bình dân.

Ba ngày sau, các hương dân dưới sự khuyên bảo của Đỗ Trần mới dần dần tản đi.

- Ai! Người thiện lương không gặp chuyện tốt. Mệt chết ta!

Đỗ Trần ngồi phịch xuống lữ quán, lại thích chí nói:

- Harry, ngươi thu dọn đồ vật, ngày mai chúng ta rời đi, không thể tưởng được ở đây cũng bị trì hoãn mất ba ngày.

- Đúng vậy, các hương thân quá nhiệt tình! Bất quá, đây đều là vinh diệu của chủ nhân nhân từ ngài.

Harry hưng phấn mặt sáng lạn, mấy ngày nay hắn dựa vào thân phận quản gia của Francis, được sự tôn trọng mà Tuyết Bỉ nhân khó có thể tưởng tượng, bây giờ Harry chỉ có một ý niệm, đi theo chủ nhân là có tiền đồ.

Mà tiểu Bối Bối tỏ ra không quá thích thú, nàng quệt miệng quệt mũi, ngồi ở đầu giường Đỗ Trần nói thầm:

- Bối Bối thấy nhiều người nhiệt tình nhưng phi lễ, bọn họ nói Bối Bối đáng yêu, đều thơm Bối Bối...

Đỗ Trần cười ha ha, nắm lấy cái mũi nhỏ của nữ nhi nói:

- Ngươi mới bao nhiêu tuổi, còn sợ bị phi lễ? Ha ha, các hương thân thích ngươi! Belmond, thánh Shigeru, tiểu thư Kain.

Tiểu Bối Bối cười xấu hi hi:

- Nhưng Bối Bối thu thật nhiều lễ vật, thích.

Giờ phút này đã là giữa trưa, các lão tổ mẫu đều ở tại Liên Hoa, Dịch Cốt không thích náo nhiệt, tránh trong phòng ba ngày không ra cửa, Đỗ Trần thơm một cái rồi lại ở trên giường cùng nữ nhi xem lễ vật hắn thu được.

Đột nhiên! Tuyết Bỉ nhân Harry đột nhiên hai mắt trợn tròn, run rẩy nói:

- Chủ nhân, mùi của “Tiểu ngư”, Harry ngửi thấy mùi của tiểu ngư.

- Ngư? Chẳng lẽ ngươi muốn ăn cá?

Đỗ Trần thích thú nói.

- Không, chủ nhân, mấy ngày hôm trước ngài không phải cố ý để một sát thủ chạy sao? Hắn đã trở lại.

Đỗ Trần xoay người từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ mũi. Trong lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:

- Francis huân tước tôn quý, có hai vị khách nhân muốn bái phỏng ngài.

Là tiếng của lão bản lữ điếm.

“Tốt! Ám sát phải không, lúc này đây cùng lão tử quang minh gặp mặt.” Đỗ Trần đưa tiểu Bối Bối cho Harry, thấp giọng phân phó:

- Harry, coi như cái gì cũng đều không biết, hiểu chưa? Nếu đảm lược của ngươi không làm được, vậy mở cửa sau làm bộ có chuyện ra ngoài, mặt khác nói cho Dịch Cốt bảo vệ tốt tiểu cho Bối Bối.

Harry không dám ở lại trong phòng, mở cửa sau vội vã đi ra, trong miệng còn làm bộ bận rộn, nói thầm:

- Đúng vậy, Harry nhớ kỹ mệnh lệnh của ngài, đi trước cho tiểu thư tắm rửa, sau đó chuẩn bị xe ngựa...

Lão bản lữ quán đưa khách tới rồi rời đi, còn lại hai “khách nhân”, một tráng hán khoảng 40 tuổi, mặc nhuyễn giáp màu xám, sau lưng mang một thanh phi phong màu đen, bên hông lộ ra một thánh khí hình tròn, tóc hắn màu đỏ, dung mạo cổ phác nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, như là bệnh nặng mới khỏi.

Người kia mang hắc bào, kim phát, lam mâu, bộ dáng trên 20 tuổi, vóc người thon dài cân xứng, vừa nhìn thì thấy đó là một mỹ nam tử có phong độ.

Nhưng Đỗ Trần chẳng biết sao, trong mắt mỹ nam tử lại có một cỗ tà khí, một cỗ tà khí khiến người ta phi thường không thoải mái.

Harry cùng bọn chúng đối mặt, nhếch miệng cười, sau đó cúi đầu đi qua bên người tráng hán - hắn muốn nói cho Đỗ Trần, tráng hán này chính là “Tiểu ngư” mà chủ nhân thả cho chạy.

- Ngài chính là Francis huân tước sao? Xin thứ cho ta mạo muội.

Mỹ nam tử có chút cúi mình, cười nói:

- Ta là thần tứ bá tước Brockman, vị này là tùy tùng của ta, bảy cấp đấu thần, chiến sĩ Fancino.

Tới rồi, vị đại nhân Brockman của tổ chức thần bí, tới để “lấy” lại “số 6”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook