Chương 188: Khất cái? Trớ chú!
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Sau khi các lão tổ mẫu đã tế bái tại đại hạp cốc, Đỗ Trần cũng đã làm xong hết mọi chuyện trên đại thảo nguyên, hội họp cùng bọn người Bowen cùng Demis, Đỗ Trần đi chung đường phản hồi đạo hải thiên quan (cổng biên giới Drowning).
Trong lúc này có chuyện nhỏ xảy đến, đột nhiên bên người Đỗ Trần xuất hiện Andy với hình dạng đại biến khiến các học sinh sợ hãi không thôi, mà Đỗ Trần rất “Thương cảm” nói, Andy chính thức đã rời đi cùng Brockman, cho nên hắn đặc ý tìm một đầu tuyết lang thần sủng, cũng gọi là Andy....
Cũng may các học sinh trong khi ở chung với Andy bất quá chỉ vài ngày, hơn nữa sợ uy thế của phì lang, không ai dám đi tới gần nó, tự nhiên cũng không ai hiểu rõ tính tình của Andy, rất nhanh, bọn họ tiếp nhận tân Andy đẹp trai.
Hai mươi người ngồi thành vòng tròn trong trướng bồng của xe ngựa, bọn họ thích ý đi dạo trên đại thảo nguyên, nhưng thần kỳ tĩnh lặng - ngoại trừ Cem thỉnh thoảng tinh lực quá dư thừa, không nói một tiếng, “Hắc”, đó là tam cấp thảo nguyên hoàng sư, tại sơn địa Cem (Fassino) của chúng ta tuyệt đối không thể gặp được.
Đỗ Trần phát hiện sự quái dị, có ba ánh mắt quỷ dị nhìn thẳng vào mình, chốc lát cũng không chịu rời đi.
- A, Demis giáo thụ thân ái, chẳng lẽ ngươi lại thua tất cả ngân tệ, muốn cho ta tới giúp ngươi trả nợ, cho nên mới nhìn chằm chằm vào ta?
Đỗ Trần cười nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đang vũ nhục nhân cách của ta, ngươi đối với tâm linh của ta tạo thành một thương tổn khó có thể đền bù! Mau bồi thường, nếu không, công khóa của ngươi rất có thể sẽ....
Demis cười cười, dụng thần thái rất “Chăm chú”, thanh âm rất “Vô tội” nói! Thần thái này, thanh âm này, ai không biết nhất định tưởng rằng Đỗ Trần thật sự thương tổn lão nhân trước mặt.
Thật đáng tiếc, tất cả khách nhân trên xe ngựa đều biết rất rõ vị lão nhân “Vô tội” này, tất cả mọi người đều không thèm để ý đến.
Đỗ Trần rất hợp tác mở miệng:
- Demis giáo thụ vô tội, ngài nghĩ tâm linh ngài bị hao tổn cần phải bao nhiêu tiền mới có thể đền bù?
Demis lắc đầu rất mạnh:
- Tâm linh ta đã thụ thương tổn thật lớn, tiền sao có thể bù đắp được... ngươi phải cho ta 5... à không 50 ngân tệ.
Jason ở bên cạnh khinh thường trào phúng:
- Nguyên lai thương tổn khó có thể đền bù giá 50 ngân tệ...
Đỗ Trần khóc cười không được phải để Harry cấp cho Demis tiền, Harry đưa cho Demis một kim tệ.
Demis lớn tiếng hét lên:
- Đưa tiền lẻ đây đây, ta không có tiền lẻ...
Harry lắc đầu:
- Trên người ta chỉ có kim tệ, không có ngân tệ hay đồng tệ, đều cho ngươi đó...
Demis nghiêm mặt nói:
- Harry tiểu huynh đệ thân ái, ta vẽ cho ngươi mấy bức họa, thế nào, mỗi bức giá 1 ngân tệ...
Harry lắc đầu:
- Ta không có thời gian.
Bên này, Đỗ Trần cười cười:
- Bowen tiên sinh, ngài sao lại nhìn chằm chằm vào ta?
- Xú tiểu tử, lão nhân gia ta đang suy nghĩ làm sao thu thập ngươi, lần trước tại vườn quả ở ngoại ô thành St. John, ngươi đã để cho đê tiện nô đãi.... hừ hừ, lần trước ngươi chạy quá nhanh, nhưng lần này...
Lão Bowen nhe hàm răng vàng ra hung dữ uy hiếp, một đôi lão tặc nhãn nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần.
- Cái gì? Ngài muốn thu thập ta? Tốt a, không vấn đề.
Đỗ Trần lại quay đi cười xấu xa, nhìn lão Bowen bồi thêm một câu:
- Được rồi, đã quên nói với ngươi một việc, người ở quả viên đều không phải nô đãi nữa, bọn họ đều là người hầu của ta. Cũng là người tự do, nghe nói trên tay bọn họ còn có một tí “Hoàn nguyện chỉ”, dường như còn có giá nữa? Cũng không biết là thật hay giả! Bọn họ đều nói với ta, bọn họ thích ngài, đặc biệt là thân ngài... bọn họ hoan nghênh ngài thường tới đó chơi.
- Ngươi... ngươi thật xảo trá.
Lão Bowen thiếu chút nữa không có chịu nổi, định lao tới, nhưng cũng không làm gì được Đỗ Trần, phẫn nộ quay đầu đi.
Đỗ Trần cười thích thú nhìn bọn họ, tay phải ngón cái sờ sờ mũi, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên là hàm dưỡng tốt a! Các ngươi hai lão già này không phải thích du hí phong trần chứ? Tốt, thiếu gia chơi đùa với các ngươi, xem ai cầu xin xin tha thứ trước?
Giải quyết hai ánh mắt, nhưng Đỗ Trần không dám đi giải quyết chủ nhân của ánh mắt quỷ dị thứ ba.
Chủ nhân của ánh mắt này, là Anne!
Bên trong thùng xe mọi người ngồi thành vòng tròn, Anne ngồi đối diện với Đỗ Trần, từ khi vừa mới lên xe, Đỗ Trần đã phát hiện Anne dùng một loại rất... thật không nên nói, ánh mắt rất phức tạp nhìn chằm chằm vào mình. Trước kia Anne nhìn Đỗ Trần, trong ánh mắt đơn thuần tràn đầy ái mộ, còn có vài phần thẹn thùng. Nhưng bây giờ, Đỗ Trần từ con mắt đẹp của nàng thấy được một tầng ý tứ khác, đó là...
Hai kiếp làm xử nam, Đỗ Trần không hiểu được, dù sao bằng trực giác của nam nhân, Đỗ Trần hiểu được Anne có chút không đúng.
Nhạy cảm phát hiện Đỗ Trần nhìn mình, ánh mắt Anne quái dị, trong suốt như nước, nhưng đôi mắt màu làm lại bao hàm thiên ngôn vạn ngữ khiến Đỗ Trần trong lòng “Bứt rứt” muốn kêu lớn, hắn vô ý hướng vị trí bên cạnh, bên người Porter, sau đó hơi nghiêng đầu, dụng thanh âm nhỏ nhất, cơ hồ là cắn vào lỗ tai Porter nói:
- Porter, Anne làm sao vậy? Khi ta vắng mặt nàng đã gặp phải sự tình gì sao?
Bị Đỗ Trần áp sát như vậy khiến cho Porter toàn thân nổi da gà, lập tức đổi vị trí, kéo giãn khoảng cách với Đỗ Trần, sau đó mới thấp giọng nói:
- Ta cũng không quá rõ, bất quá mấy ngày hôm trước trong khi đi thăm thú nhân vương, Anne từ bưu sở nhận được một phong thư, hình như thư từ nhà gửi tới, sau đó hình như tâm sự trầm trọng, loại tư sự này, chúng ta không tiện hỏi.
Chẳng lẽ là trong nhà Anne xảy ra chuyện gì, muốn tìm mình hỗ trợ? Ân, hẳn là thế, từ cách ăn mặc cùng đồ dùng của Anne, nhà nàng không phải nghèo, nhưng cũng không phải đại phú, hẳn là một tiểu quý tộc. Tiểu quý tộc gặp phải một chút phiền toái, mời một lĩnh chủ phú hào là đồng học hỗ trợ, cũng không có gì quá phận.
Đỗ Trần lại đổi vị trí, một lần nữa tới sát Porter, áp sát vào lỗ tai nói ra ý nghĩ của mình:
- Porter, ngươi tìm một cơ hội giúp ta hỏi Anne một chút, nàng muốn trợ giúp gì, phương diện tài vụ, phương diện nhân công, ta đều có thể hỗ trợ.
Đỗ Trần tâm thiện ý tốt đào móc tư nguyên việc thiện, nhưng không tưởng lại nhận được một ánh mắt sâu kín của Porter:
- Francis đồng học, ngươi thật sự không hiểu tâm tư nữ sinh!
Nói xong, hắn dời mông, một lần nữa kéo dãn khoảng cách với Đỗ Trần.
Đỗ Trần một đầu mờ mịt, lại tới gần:
- Ta không hiểu? Chẳng lẽ ngươi hiểu? Không phải ngươi thật sự hiểu chứ?
Hắn nhìn chằm chằm vào cặp kính Porter bĩu môi.
Porter có nỗi khổ khó nói, trong lòng thầm kêu khổ, trời ạ, ai có thể để Francis tránh xa một chút? Hắn sao lại bám trên người nhân gia thế này?
Nhưng trong lòng lại nói, Francis đồng học nhân phẩm thật sự là rất tốt, có quyền thế nhất định, lại có khả năng làm chính trị rất tốt, hơn nữa thích giúp đỡ người khác, có lẽ, mình có thể nhờ hắn giúp mình...
Porter bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra của mình dọa nhảy lên, bất quá hắn trong lòng lại suy nghĩ cẩn thận... Đúng vậy! Tại sao mình trước kia không nghĩ tới Francis? Nếu... vậy... đúng.... cứ làm như vậy đi.
Chờ tới khi xuống xe, mình phải viết thư.
Porter trong lòng đã quyết định chủ ý trong khi Đỗ Trần còn đang tính toán xem ánh mắt cổ quái của Anne tới cùng là ý tứ gì.
Lần này Đỗ Trần không có chú ý, một ánh mắt quỷ dị mới xuất hiện lại nhìn chằm chằm mình...
Hai ngày, mọi người đều tới bắc cương đệ nhất trọng yếu thông đạo của Lanning - đạo hải thiên quan (cổng biên giới Drowning), Harry dẫn mọi người tới nhận Á Long liễn từ cơ sở của trấn York, chuẩn bị bay về phương nam Lanning. Trong khi Đỗ Trần tự mình chạy một chuyến tới thánh giáo giáo đường tại cổng biên giới Drowning, dụng thân phận bạch y đại giáo chủ tự mình an bài chuyện các lão tổ mẫu một lần nữa hòa nhập vào cuộc sống, sau đó liền ôm nữ nhi cùng Dịch Cốt đi tới mục trường Damir, an trí cho người Orc may mắt sống sót.
Biên cương phía bắc hiện tại không có chiến sự. Trọng trấn quân sự công biên giới Drowning cũng chỉ ở vào trạng trái chuẩn bị chiến đấu bình thường, thậm chỉ vài cửa được mở ra. Thương nhân nam lai bắc vãng liên miên không dứt.
Đỗ Trần đi ở trên đường, tùy ý tìm kiếm có thể được dấu hiệu hỏa diễm trường kiếm, trong lòng cười lạnh không thôi, cổng biến giới Drowning này là do quân đoàn Shigeru đồn trú, có thể nói, nơi này chính là ổ của Angius, thậm chí so với trang viên St. Kain còn trọng yếu hơn. Nghĩ đến bộ dáng Angius, Đỗ Trần trong lòng thầm hận hắn, nếu không phải cổng biến giới Drowning là trọng trấn biên cương của đế quốc, quan hệ tới bình an của bình dân Lanning đế quốc, hắn thật muốn cho cái ổ của Angius một mồi lửa.
Bất quá Đỗ Trần không có phóng hỏa, hắn cũng phải chào hỏi qua các tướng lĩnh quân đoàn Shigeru - với thân phận một người cháu đức hạnh! Cho nên Đỗ Trần giờ phút này thay phục sức bá tước lĩnh chủ bằng một kiện trường bào huân tước trước kia.
Chính lúc đang đi, nguyên thần của Đỗ Trần sau khi sinh ra phá lệ linh mẫn, cái lỗ tai nghe được loạt tiếng chửi mắng:
- Tiện dân đáng chết.
- Xú tử quỷ, chúng ta mau rời đi.
- Quá đáng thương, ai giúp lão a.
- Ngươi xem hình dáng lão kia… Ai, ngươi muốn giúp hắn thì đi mà giúp, đừng đẩy ta vào.
Có cơ hội làm việc thiện! Hắc! Đỗ Trần lập tức theo tiếng nhìn lại, trong lúc đó trên đường có một nhóm đông mười mấy người đang tụ tập, hình như đang xem náo nhiệt gì đó.
- Dịch Cốt, ngươi ôm tiểu Bối Bối đi tới mục trường trước.
Đỗ Trần chạy đi, chen vào đám người.
- Làm ơn cho đi.
Đám người đáng chết, Đỗ Trần cau mày đẩy nhóm người ra.
- Hắc, ngươi làm gì vậy? Ngươi quá thô lỗ, ta là phu nhân nam tước, nữ nhi của tử tước đại nhân.
Một người cản đường cũng không cứu người, một quý tộc phu nhân đang xem nhiệt náo tức giận trừng mắt liếc Đỗ Trần, bất quá nàng nhìn Đỗ Trần cũng là trang phục huân tước, liền “Hừ” một tiếng phẫn hận nhưng không nói nhiều.
Góc tường có một tên khất cái quỵ ngã, tóc hoa râm rối bù, thấy không rõ dung mạo, bất quá lão hình như bệnh rồi, lại như bị thương, co ro dựa vào góc tường, thân thể không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt. Nhìn qua thật đáng thương. Các quý tộc chung quanh đối tới tình cảnh này khinh thường, còn cười ha ha, nghênh ngang đi qua. Bình dân có chút thiện tâm muốn lên giúp đỡ, nhưng hình dáng tên khất cái khiến bọn họ dừng lại.
- Hộc...
Tên khất cái thân thể run lên, nôn ra một đống dơ bẩn, người vây xem lập tức bịt mũi, nhíu mày rời đi. Mà tên khất cái quần áo rách nát, toàn thân một hình dáng thê thảm, cho thấy hắn đã nôn rất nhiều lần.
Đỗ Trần cũng không có nói nhảm, lách qua đám người vây xem đến bên người tên khất cái, thầm vận Liên Hoa nội kình nâng hắn dậy. Vừa nhìn vẻ mặt tên khất cái bẩn thỉu, chỉ có khóe miệng còn lưu lại một chút thứ dơ bẩn, mà tuổi tác cũng đến sáu bảy mươi tuổi.
- Lão bá, có nghe được ta nói không?
Đỗ Trần hỏi vài tiếng, thấy lão không có phản ứng, nhẹ nhàng cúi người cõng lão lên lưng, sau đó nhíu mày nói:
- Còn nhìn cái gì? Mau nói cho ta biết, lữ quán cùng tế sự gần nhất ở đâu?
- Ai, nhìn ngươi mặc cũng là trang phục một tiểu quý tộc, cũng làm chuyện hạ tiện thế này sao thật khiến quý tộc chúng ta xấu hổ.
Quý tộc phu nhân nói lời vô lương tâm, dưới ánh mắt lạnh như băng của Đỗ Trần ương ngạnh nhìn lại hắn.
- Nói cho ta biết, lữ quán cùng tế tự sở ở nơi nào? Có nghe hay không?
Cứu người quan trọng hơn, Đỗ Trần không đáp lời quý tộc phu nhân, hắn lại lớn tiếng nói lại vấn đề của mình.
Thánh quang lão lục đã quán chú vào thân thể tên khất cái. Nhưng lão còn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, điều này khiến Đỗ Trần có phần nóng nảy.
Có một người mặc trang phục nô đãi nhỏ giọng nói: “
- Đường phía đông, phòng thứ ba.
- Hừ, nhìn dáng vẻ, ngươi là nô đãi của nhà Soviet phải không?
Quý tộc phu nhân bĩu môi cười lạnh:
- Chủ nhân của ngươi là một vị nam tước, ngươi chỉ đường cho vị quý tộc mất thể diện này, không sợ chủ nhân ngươi giáo huấn sao?
Nàng chỉ trích không có đạo lý, nhưng quý tộc đối đãi với kẻ khác không cần giảng đạo lý? Hơn nữa mọi người đều nghe và hiểu được, nàng là đang chỉ gà mắng chó, nương việc chửi nô đãi mà trào phúng Đỗ Trần - bởi vì ánh mắt vừa rồi của Đỗ Trần khiến cho nàng phi thường không thoải mái.
Bất quá, nô đãi cũng không dám nói gì thêm, cúi đầu thối lui.
- Ngươi làm tốt lắm, đây là tưởng thưởng cho ngươi. Nói với chủ nhân của ngươi, ngươi đã trợ giúp một vị quý tộc. Vị quý tộc kia cảm tạ gia tộc Soviet đã bồi dưỡng một người hầu xuất sắc như thế, như vậy chủ nhân của ngươi tuyệt sẽ không trừng phạt ngươi.
Đỗ Trần tiện tay cho nô đãi mấy mai đồng tệ, vừa muốn rời đi, đột nhiên, tên khất cái trên lưng hắn dựa vào đầu vai Đỗ Trần, lại “Hộc” ói ra chất dơ bẩn chảy xuống ngực hắn.
- Hừ, tự làm tự chịu! Ngươi loại tiểu quý tộc này làm người tốt cái gì chứ?
Phu nhân quý tộc nhún vai, lạnh lùng bỏ lại một câu nói.
Một mùi hôi thối bốc lên khiến Đỗ Trần buồn nôn, nhíu mày không nói, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua tên khất cái già nua, trong lòng thở dài. Chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới tràng cảnh sông Coulumb bầm thây trôi nổi, có lẽ, nếu mình không cứu lão Bibby, lão dù có may mắn thoát khỏi tràng đồ sát, sợ rằng ngày sau cũng bộ dạng này? Mất đi nhi tử, cháu, lão nhân không người nuôi dưỡng... quên đi, tắm rửa một lúc, thay một bộ quần áo là được.
Đỗ Trần lại bước đi, nhưng lúc này, quý tộc phu nhân lại khinh bỉ nhìn Đỗ Trần, không chịu dời bước nhường đường.
Đáng chết, huân tước nho nhỏ này có ý gì? Ta đường đường là nam tước phu nhân mắng một nô đãi, ngươi lập tức đối mặt với ta, còn khích lệ hắn? Nhiều người như vậy đang nhìn, thể diện quý tộc của ta để ở đâu hả?
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua quý tộc phu nhân đang ngáng đường:
- Tránh ra, có nghe hay không?
- Ha ha, ngươi còn dám ra lệnh cho ta? Ta là....
- Ngươi con mẹ nó nhường đường, có nghe hay không? Ta đang cứu người.
Đỗ Trần dùng đấu khí chấn động, bức quý tộc phu nhân tránh ra, bất quá hắn rất có phân tấc, không có hạ thủ nặng tay, chỉ là trừng phạt một chút khiến phu nhân nọ chật vật, lấy đi một chút thể diện quý tộc thôi.
- Ai u!
Quý tộc phu nhân xuất ra một tiếng chó sủa, nàng mặt bẩn mồm đầy đất đứng lên:
- Ngươi, ngươi là đấu sĩ? Tốt, ngươi chờ đó.
Nàng hốt hoảng chạy đi.
- Mẹ nó. Đồ cặn bã.
Đỗ Trần mắng thầm trong lòng một câu, cõng lão nhân đi thật nhanh.
Trong lúc này, nô đãi chỉ đường vừa rồi chạy tới:
- Đại nhân tôn quý, ngươi là quý tộc, loại chuyện này để ta làm được rồi, ngài thiện tâm cho hắn một đồng tệ là ân đức lớn lao rồi.
Đỗ Trần sửng sốt, lập tức cười:
- Cám ơn, ngươi giúp ta đỡ phía sau được không?
Nô đãi nọ cũng cười cười, hai người mang theo lão khất cái rời khỏi đám người.
Đột nhiên, một lão phụ nhân bán hoa quả bên đường chạy theo:
- Đại nhân tôn quý, ta không có lực, không giúp được ngài, nhưng ta có thể giúp một cái đệm cùng một cái gậy.
Lão thu quán, mang hai cái gậy tới.
- Cám ơn bà, lão nhân đáng kính.
- Đại nhân, ngài không cần vội, ta đi giúp ngài mời tế tự, xin hắn tới đây sớm hơn.
- Đại nhân, chúng ta đều là người thô thiển, có khí lực, ngài hãy để chúng ta làm cho.
- Đại nhân nhân từ, phu nhân vừa rồi có thể trả thù ngài, ngài hãy giao hắn lại cho chúng ta, đi mau, chúng ta cam đoan đưa hắn tới tế tự sở.
- Đúng vậy, ngài đi mau đi, thần Shigeru phù hộ cho ngài.
Đỗ Trần đi tới gặp được tế tự, bên người hắn còn có bảy tám người thiện lương. Đỗ Trần không nói thêm, nhưng cho tế tự hai mai kim tệ :
- Mau, đưa đến tế tự sở của ngươi, dụng dược phẩm cùng bổ phẩm tốt nhất.
Rất nhanh, lão khất cái kia tỉnh lại, uống thuốc, lại trầm trầm ngủ đi. Tế tự nói, lão nhân này gặp bệnh thường thấy trên đại thảo nguyên, gọi là chứng máu đen, nhờ đưa tới kịp thời. Nếu không tính mạng của lão nhân hỏng rồi. Nghe thế, Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm bất quá trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ thánh quang của “Lão lục” còn có phân biệt sao? Đối với ngoại thương đao kiếm của lão Bibby có công hiệu, nhưng đối với sinh bệnh bình thường không có bao nhiêu tác dụng?
Đỗ Trần đang suy tư, đột nhiên, nô đãi vừa cùng hắn tới đây vội vã từ ngoài chạy đến, lo lắng nói:
- Đại nhân, vừa rồi ta ra ngoài mua bổ phẩm, đã thấy phu nhân Alexandra dẫn người đến bắt ngài. Bà ta thật sự là nam tước phu nhân, ngài nhanh đi thôi.
Đỗ Trần mở to mắt nhìn:
- Bắt ta? Một nam tước phu nhân muốn tại cổng biên giới Drowning thu thập ta? Ha ha!
Đỗ Trần tức cười.
Nô đãi cùng những dân chúng theo Đỗ Trần lại nóng nảy:
- Đại nhân, ngài sao lại còn cười. Xem phục sức của ngài, hẳn là một vị huân tước, cha của phu nhân Alexandra là một vị tử tước đại nhân, ngài đi mau đi, chúng ta đã nói ngài nên sớm rời đi.
Đỗ Trần cười ha ha không có rời đi, không bao lâu, phu nhân Alexandra mang theo mười mấy binh lính vọt tới. Chỉ vào Đỗ Trần kêu lên:
- Chính là hắn, đúng vậy, là hắn vũ nhục một vị phu nhân nam tước, bắt hắn lại cho ta.
Bọn lính vây lấy Đỗ Trần, trường mâu trong tay cũng giơ lên, hướng vào hắn.
- Phu nhân Alexandra, ngài đại nhân đại lượng, vừa rồi vị đại nhân này nóng lòng cứu người, mới va vào ngài.
Có người khuyên giải.
- Ngươi có tư cách nói với ta sao?
Phu nhân Alexandra hừ một tiếng, dậm chân hô to:
- Còn lo lắng cái gì? Chẳng lẽ các ngươi dám cãi lệnh một vị nam tước phu nhân sao? Mau, bắn hắn lại cho ta, trước tượng thần Shigeru xét xử hắn!
Chớp mắt trước khi binh lính chuẩn bị động thủ, Đỗ Trần cười thích thú tiến lên, vỗ vỗ khuôn mặt đầu lĩnh binh lính, rút ra lệnh bài cao cấp thần chức nhân viên giơ trước mặt hắn - không lấy ra thứ rất cao cấp, Đỗ Trần sợ binh lính bình thường không nhận ra.
- Tiểu tử kia, biết thứ này chứ?
Tướng lĩnh nhất thời thần sắc cuồng biến, xoay người quát lên:
- Chuyển mâu, bắt lấy phu nhân Alexandra, tội danh, độc thần.
Phu nhân Alexandra mơ rồi, tất cả mọi người mơ rồi.
Đỗ Trần cười cười:
- Hài tử của ta, thần nói, đáng xử lý phu nhân Alexandra thế nào, ngươi xử lý nàng thế đó! Không nên quay lại quấy rầy ta, hiểu chưa?
Nói xong, hắn phất tay áo, xoay người rời khỏi sở tế tự, chỉ để lại một đội binh lính hành quân lễ thẳng tắp, còn có một đám người sững sờ.
Tìm một lữ quán tắm rửa, thay một bộ quần áo, Đỗ Trần bước nhanh hơn chạy tới mục trường, chờ khi đến trong sân, chuyện này hắn đã quên sạch - chuyện cùng loại phát sinh nhiều lắm, cho dù hắn có trí nhớ lực siêu cấp cũng không nhớ kỹ được nhiều chuyện như vậy.
Không lâu sau, tế tự cẩn thận mang cho tên khất cái thuốc uống, trong lòng tính toán, tên khất cái này không phải là đại nhân vật thất thế chứ? Mặc dù đã suy thoái, nhưng cũng có rất nhiều người chiếu cố tới hắn.
- Dát chi!
Tế tự mở cửa phòng bệnh, xoảng một tiếng, hắn sơ ý làm chén thuốc rơi xuống đất, vỡ nát:
- Đây là, đây là...
Trên giường bệnh, chỉ còn một bộ quần áo khất cái rách nát, còn lộ ra... da mắt.
Phía sau tế tự sở, một vị lão nhân cao gầy mặc thanh bào, khuôn mặt quắc thước, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật bình thường.
Trên dưới, hắn nhẹ nhàng bước từng bước, mỗi bước đi xa tới cả mấy trượng, hình như đất dưới chân hắn rút ngắn lại… không ngừng rút ngắn, thân hình lão nhân nọ càng lức càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn ẩn sau màu vàng của bùn đất...
Chỉ chốc lát sau, ở ngoài cổng biên giới Drowning, trên một vùng quê trống trải chỉ có một cỗ xe ngựa mộc mạc, tựa như là xe của một khách thương bình thường.
Thân thể lão nhân càng lúc càng lớn, khi đi tới bên xe ngựa, đã khôi phục chân thân của lão.
Đột nhiên, lão nhân hai tay mở ra, có chút khom người, dùng một lễ nghi từ xa xưa cùng với ngôn từ rất cổ xưa cung kính nói:
- Chủ nhân, phẩm hạnh của Francis ta đều điều tra qua, thế nhân nói, Francis tâm thiện hành chánh, có phong phạm của anh hùng thời Vẫn Thần, theo lão bộ nhìn thấy, ít nhất có thể tin bảy phần.
- Ba phần khác thì sao?
Bên trong xe ngựa truyền ra một thanh âm thần bí.
- Ba phần khác, lão bộc chỉ thấy một thân kỳ quái, có thể là kỳ tâm, không dám xác nhận hắn có đúng là một người dối trá tới chí cực, dùng việc hành thiện lừa người thiên hạ, là tiểu nhân ẩn nhẫn lấy vạn thế mỹ danh.
- Ân, cho dù là dối trá chí cực, nhưng có thể làm việc thiện khiến ngươi tin tới bảy phần đã là hết sức quý giá rồi! Phương diện khác của hắn thế nào? Ngươi biết ta muốn hỏi gì chứ?
Lão bộc đột nhiên nở nụ cười:
- Tóc vàng mắt xanh, anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, đích thật là mỹ nam tử thế gian hiếm có...
- Thật sự như thế sao? ân?
Thanh âm trở nên rất dồn dập, hình như suy tưởng ngàn vạn lần, trong lòng không dám tin, vội vã xác nhận lại.
Lão bộc như cười mà không cười gật gật đầu:
- Bình tâm mà nói, dung mạo khí độ của Francis, lão bộc bình sinh mới nhìn thấy! Tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào.
- Tốt, tốt, tốt.
Người bên trong xe liên tiếp nói ba chữ tốt, tiện đà cười ha hả:
- Một tiểu tử đẹp trai như thế, không thể rơi vào tay kẻ khác! Ha ha ha ha...
Dát dát, tiếng cười dọa chạy một đám quạ trên bầu trời.
Lão nhân cúi đầu nói:
- Chủ nhân, vậy còn muốn ta ....
- Tiếp tục, tiếp tục, tốt nhất vẽ cho ta một bức họa Francis, cần phải đẹp nhất, ha ha ha ha...
Lão nhân cung kính chậm rãi lui về sau, nhưng trong lòng lại toát ra một câu hỏi - chủ nhân, ngài là đấu thần thể thực vật hệ bị vãn loạn. Hẳn là cần loại bí pháp thủy hệ để điều chỉnh ổn định lại.
Trời ạ, có một chủ nhân như vậy, mình thật sự là.... ai, không thể tưởng mình đường đường... cũng vì chủ nhân mà giả mạo thành tên khất cái, tên khất cái bị bệnh máu đen! Trên đời này cũng chỉ có chủ nhân mới có thể hạ mệnh lệnh loại này...
Lão nhân biến mất trên mặt đất.
Đỗ Trần đi tới mục trường, trong lòng còn nói thầm, tại sao lần này sau khi cứu một nhân mạng, Liên Hoa không có phản ứng? Ân, nghĩ tới đệ tam quẻ, một quẻ này chính là cần ngàn sinh mạng công đức. Lần này chỉ cứu một nhân mạng, nhiều nhất chỉ để cho đóa Liên Hoa thứ tám nở một phần nghìn, thậm chí có thể nhỏ hơn, biến hóa nhỏ như vậy, thể hiện cũng không lớn.
Lại đi tiếp, Đỗ Trần trong khi suy xét lại ý nghĩ này, mục tràng Damir đã hiện ra trước mắt.
Lão Bibby, còn có Jason cùng người Orc đều ở cửa mục trường đợi Đỗ Trần, vừa thấy Đỗ Trần tới, Dịch Cốt ôm tiểu Bối Bối lắc mình xuất hiện bên người hắn, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, theo Johnson nói, Susanna còn chưa chết.
- Hồ ly tinh còn chưa chết?
Đỗ Trần ngẩng đầu, sờ sờ mũi, nhanh chóng nói:
- Susanna còn chưa chết nhất định sẽ truy tra ta, bất quá trong khi đạo mộ nàng cũng không có thấy ta phản lại, vậy... nàng có lẽ còn nhận ta là bằng hữu. Như vậy, nàng sẽ tới trấn York tìm ta cầu cứu.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Đỗ Trần cho ra một chủ ý, hắn từ trong tay Dịch Cốt tiếp nhận nữ nhi:
- Dịch Cốt, ngươi với danh nghĩa của ta viết cho trấn York một phong thư, chỉ cần thấy hồ tộc mỹ nữ tìm Thập Tam gia, thì phải khoản đãi cho tốt, xem xem bên người nàng còn bao nhiêu kẻ chưa chết, sau đó...
Hắn giơ tay trái, ngón út xẹt qua cổ:
- Các lão đại của trấn York đều là người hiểu việc, còn lại không cần ta nhiều lời.
- Vâng, ta đi làm ngay.
Dịch Cốt gật đầu, xoay người đi làm việc.
- Chờ một chút, Dịch Cốt ngươi không cần đi.
Đỗ Trần vuốt mũi tự hỏi một lúc, nói với Dịch Cốt cùng nữ nhi:
- Chúng ta không có gặp qua Susanna, càng không tham dự vào chuyện đạo mộ đúng không?
Dịch Cốt cùng tiểu Bối Bối đang chú ý lắng nghe gật gật đầu, Đỗ Trần khóe miệng xẹt qua một nụ cười thân thiện, hắn hướng người Orc nói:
- Chư vị yên tâm, Susanna không sống được lâu đâu! Bất quá chuyện này liên quan tới an toàn của các người, xin ngàn vạn lần không nên nói ra ngoài.
Nói xong, Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, kể cả lão Bibby thì người Orc có cả thảy hai trăm bảy mươi tư người, nhưng bây giờ thiếu rất nhiều, chỉ có không tới hai trăm.
Hắn không nhịn dược nghi hoặc nhìn Johnson.
- Ân nhân, cảm tạ ngài cho chúng ta hết thảy, Susanna mặc dù chạy thoát, nhưng ta tin, chí cao phụ thần nhất định sẽ không buông tha cho hậu duệ ngỗ nghịch này.
Johnson thấy ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Trần, giải thích:
- Ân nhân, ngài với chúng ta có đại ân, cho chúng ta an bài đường sống, nhưng trong đồng bào của ta có một số người không muốn rời khỏi đại thảo nguyên, bọn họ đã trở lại vùng Coulumb, bất quá ta đã dặn bọn họ, phải ấn tính mai danh, tạo thành một thôn khác.
Đỗ Trần nghe giải thích gật gật đầu, cố thổ nan ly, cách làm của người Orc không thể cản được:
- Được rồi, Johnson, các ngươi thu thập hành trang, ta sẽ ở trong vùng sông New Zealand cho các ngươi một mảnh đất thích hợp! Nhất định có thể cho các ngươi không gian để cho các ngươi có thể sinh tồn.
- Ân nhân, chúng ta người Orc cũng không cần đất đai, hơn nữa chúng ta đã chịu đại ân của ngài, không thể tiếp nhận đất đai của ngài nữa.
Lão Bibby ngắt lời nhi tử, tiến lên cúi mình run giọng nói:
- Ta đã biết rồi, ngài là một vị lĩnh chủ của Lanning, chúng ta người Orc không có năng lực khác, nếu lãnh địa của ngài cần một ít công tượng đào đất, chúng ta nguyện ý vì ngài ra sức, dụng năng lực của chúng ta, đổi lại thực vật cùng phòng ốc.
Thú nhân quật cường, Đỗ Trần cười cười.
Lão Bibby tiếp tục nói:
- Nhưng chúng ta có một thỉnh cầu, chúng ta có thể làm công binh trong quân đội của ngài, nhưng tuyệt sẽ không tham dự hành động quân sự nhằm vào thú nhân.
- Điểm này các ngươi không cần lo lắng, lĩnh thổ của ta lại phương nam Lanning, tiếp giáp biển rộng, khoảng cách với đại thảo nguyên đến ngàn dặm... quân đội của ta, tuyệt không có khả năng tham dự chiến tranh với Mc Allen!
Hắn nhún vai:
Nói thật, binh lính phương nam Lanning không phải là quân nhân Lanning, bọn họ ngoại trừ bắt thổ phỉ, khi dễ bình dân thì chả làm được gì, bởi vì phương nam Lanning, nhiều năm không có chiến tranh.
Người Orc đều nở nụ cười.
Trong lúc này thì Dịch Cốt lắc mình bay về phía xa:
- Thiếu gia, có người đến.
Tốc độ của hắn phi thường nhanh, cơ hồ so sánh với tốc độ chiến đấu.
- Ta phát hiện người Orc này ngất ở ven đường, hắn hình như là bằng hữu của Johnson.
Dịch Cốt hạ xuống bên người Đỗ Trần, tay hắn còn ôm một người Orc.
- Cherry, là Cherry.
Johnson kinh hãi, lập tức chạy tới:
- Làm sao vậy? Cherry hắn mai danh ẩn tính, lẽ ra phải có cuộc sống mới mới đúng chứ? Hắn...
Cherry cả ngươi run rẩy, hắn mặt như tro tàn, đen đen, tứ chi co rút lại, hơn nữa hắn không ngừng nôn ra, nhưng lại không nôn ra được cái gì cả.
- Bệnh máu đen?
Đỗ Trần cả kinh, bệnh chứng của người Orc này so với tên khất cái ban ngày giống nhau.
Cũng mặc kệ Liên Hoa thánh quang có công dụng hay không, Đỗ Trần dùng thánh quang chiếu lên người hắn, sau đó la lên:
- Mau, gọi tế tự của mục trường tới, để cho bọn họ mua dược phẩm trị bệnh máu đen.
- Trời ạ, sao lai là bệnh máu đen?
Johnson vội vàng chạy vào mục trường.
- Chờ môt chút.
Lão Bibby đột nhiên lớn tiếng gọi nhi tử lại:
- Không, mặc dù rất giống, nhưng không phải bệnh máu đen, Francis đại nhân, ngài tin ta, ta lão Bibby với kinh nghiệm qua ba lần bệnh máu đen, ta dám thề, bộ dáng Cherry cùng bệnh máu đen rất giống, nhưng tuyệt đối không phải.
Nói xong, hắn dùng đầu ngón tay rạch vào tay của Cherry, một tia máu chảy ra, máu đỏ tươi.
Lão Bibby lo lắng hô to:
- Thật sự không phải bệnh máu đen, Johnson, mau mời tế ti Shaman của mục trường tới.
Cũng quả nhiên kinh nghiệm của lão nhân phong phú! Đỗ Trần trong lòng thầm than:
- Bibby bá bá, ngươi xem Cherry hắn là...
Đỗ Trần phát hiện lão Bibby mặt như tro tàn, cả người không ngừng run rẩy.
- Là lời nguyền, là lời nguyền.
Hắn thất thần kêu to.
Trong lúc này, “Lão lục” phát huy tác dụng, Cherry cũng dần tỉnh lại, nhưng hắn sau khi thấy rõ mọi người trước mặt, lập tức nhấc tay, hô lớn:
- Trưởng lão, đã chết, các đồng bào đã chết... Chỉ có ta còn sống tìm các ngươi.
Con mắt hắn tràn đầy sợ hãi:
- Có phải là chúng ta đã khiến chí cao phụ thần nổi giận, chí cao phụ thần... giáng xuống lời nguyền?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.