Chương 409: Khi chúng thần tiêu tán...
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Đại môn của lăng mộ Shigeru bị người ta nạy ra? Vệ lăng của Thánh viêm kỵ sĩ đoàn lập tức tiến lên, lời lẽ nghiêm trang:
- Francis các hạ, mâu thuẫn của ngài và gia chủ chúng ta không biết, nhưng xin chớ nên vu cáo vinh diệu của Thánh Viêm kỵ sĩ đoàn chúng ta!
Thân phận những kỵ sĩ này cùng loại với Hồng Y lăng vệ, cũng không thuộc về sự điều khiển của Angius, mà là đời đời tương truyền, từ ngày kiến lập tổ lăng đã đóng tại đây rồi, cho nên thái độ đối với hai người thậm chí không hề thiên vị.
Cửa lớn uy nghiêm màu hắc ám xen ánh đỏ, cao hai thước, trên cửa đóng một chiếc khóa ngầm, mặt ngoài nhìn không ra một chút dấu vết bị người ta nạy ra.
Bất quá đó là ở trong mắt người thường, ở trong mắt Đỗ Trần, dấu vết chà sát kim chúc trên khóa ngầm trên dưới khe cửa cũng đủ chứng minh, cái cửa này bị người ta nạy ra, hơn nữa người nạy cửa không kém hơn “Cao thủ” Brockman.
Hắn nói:
- Các vị dũng sĩ, ta dùng bí pháp của Đỗ Trần thần nhận thấy được, không tin các ngươi có thể mở lăng nhìn xem, ta thân là giáo phụ giáo đình, cho dù không hợp với nguyên soái Angius như thế nào, cũng chẳng lấy việc đụng chạm tới vinh diệu của thần Shigeru ra chơi đùa? Hắn chỉ về Dịch Cốt.
Chẳng lẽ hai phong hào đấu thần chúng ta còn làm loại việc ngu xuẩn mở cửa để có thể nghiệm chứng sao?
Phong hào đấu thần ở trước bảy tám vạn quân chẳng là gì, nhưng ở nơi đây, vẫn được kỵ sĩ đoàn vạn phần tôn trọng. Bọn họ nhìn lẫn nhau, đề xuất một người tới hỏi ý kiến Angius.
Angius liếc đại môn một cái, lại nhìn Đỗ Trần, gật đầu nói:
- Cung thỉnh tổ tiên thứ tội, mở hầm mộ!
Két, đại môn màu đen nặng nề được mở ra, một mùi hương hoa chống thối rữa xộc vào mũi, Đỗ Trần tiến vào hầm mộ, lăng vệ cũng theo vào, khi Angius muốn đi vào, Charles ở phía sau giữ hắn lại, thấp giọng nói:
- Phụ thân! Ngàn vạn lần chớ nên chọc giận tên ôn thần kia! Bây giờ hắn chính là phong hào đấu thần đủ sức đánh bại Hải Hoàng đó!
Angius trợn mắt:
- Phong hào đấu thần trước mặt đại quân của ta là cái rắm! Đánh bại Hải Hoàng tính cái gì? Hừ, đó là Hải Hoàng không thích dùng đại quân Hải tộc giết chết nó!
Charles liên tục lắc đầu:
- Đích xác, phụ thân người tay nắm hai mươi vạn đại quân, có thể không đặt một người không có thế lực phong hào đấu thần ở trong mắt. Nhưng bây giờ Francis có thế lực đó a, mặc dù thế lực của hắn ở trước mặt hai mươi vạn quân đoàn Shigeru đích xác không tính là hùng mạnh, nhưng hắn còn là đại biểu của thần thánh liên minh... phụ thân, xin người đó, tiếp theo giao cho con, người tránh trước đi!
Hắn khổ sở cầu khẩn…
Angius lúc này cũng đã phản ứng lại, thực tế, hắn tuy là không sợ vũ lực nhỏ nhoi của cấp bậc phong hào đấu thần. Francis ngươi có can đảm cứ ám sát ta, tiếp đó hai mươi vạn đại quân của ta sẽ đồ sát thành Duerkesi của ngươi, giết con cái bằng hữu của ngươi báo thù cho ta - đương nhiên, đây chỉ là một lời tức giận, nhưng cũng nói rõ tâm thái của người ở thế giới đấu thần.
Từ sau khi Thần Hoàng bị Ma tộc vây khốn trọng thương, thời đại anh hùng sính vũ dũng cá nhân đã nhanh chóng hạ màn. Bây giờ là thời đại vương quốc, đáng nói là thế lực! Margaret có thể giết vợ diệt con của Roland, truy sát vạn dặm, nhưng không thể không không nhìn nét mặt Ziege thực lực còn kém hơn Roland mà dung tha cho Hận Thủy kiếm hoàng một mạng. Không vì lý do gì khác hơn, Ziege là đại biểu cho Đấu Thần đảo.
Francis đánh bại Hải Hoàng, trong mắt đấu thần bình hường đó là chiến công vĩ đại, nhưng ở trong mắt giáo hoàng... Lão thiên a, kiểu cách thảo mãng của Sainz lại phát tác rồi. Năm đó hắn ngớ ngẩn chạy tới Vạn Lưu sơn, cùng mấy thảo mãng dã hán kia tranh hư danh nho nhỏ cũng đủ rồi, hôm nay sao còn đấu với một tiểu gia hỏa. Đền trả bằng cả dũng danh cả đời? Khiến người khó hiểu a! Ngươi thật sự muốn thu thập hắn, gọi tới mấy trăm vạn huynh đệ, mấy ngàn món thánh khi chiến tranh, huyết tẩy thành Duerkesi chẳng phải là được sao?
Bây giờ nộ hỏa của Angius vọt lên, mất đi lý trí, chỉ nghĩ, Francis mặc dù không phải là con trai của ta, những vẫn còn ở trong tộc phổ, mình nếu muốn trừ, nên ngay cả thân phận thần duệ của hắn cùng phải trừ đi. Nhưng bây giờ sửa đổi rồi, thành Duerkesi không sợ, hai tên phong hào đầu thần cũng không sợ, nhưng sát phạt kim bài thật sự dọa người, hắn có thể biến mình thành một gián điệp Ma tộc, sau khi chết cũng phải chịu thóa mạ vạn cổ a!
Angius dừng ở cửa hầm mộ, trong lòng đã tỉnh táo lại:
- Nhưng việc đã tới nước này, còn có thể làm sao? Charles, đừng nói nữa, chúng ta đi vào!
Thật ra Charles hiểu cha hắn khá rõ, hắn thầm nghĩ, trật tự trong lòng phụ thân là, thể diện lớn hơn tổ tiên lớn hơn tính mạng, mà Francis trọng thị nhất là tình huynh đệ với đại ca... Hắn cười khổ:
- Phụ thân, Francis không thể nói bừa việc lớn như vậy, lăng mộ của tổ tiên xem ra thật sự xảy ra chuyện rồi, đã như vậy, người mau trở về triệu tập quân đội đến đây bảo vệ lăng mộ, con đi theo Francis xử lý việc phía sau, được không?
Angius suy nghĩ một chút, rất khó xử nói:
- Vậy ta trước tiên đi triệu tập quân đội bảo vệ lăng mộ tổ tiên, việc này so với đối phó với Francis quan trọng hơn!
Hắn hầm hầm bỏ đi. Đỗ Trần và Dịch Cốt đã tiến vào lăng mộ, nơi này đều là người nhà St. Kain, tự nhiên không có ai ngăn trở hắn.
Charles cười khổ, ài, chạy trốn thì chạy trốn, mình còn phải lấy cớ cấp cho phụ thân một cái vương miện đường hoàng, phụ thân! Ài…
Hắn cũng tiến vào lăng mộ.
Trong hầm mộ, Đỗ Trần nhìn quan tài hoàn hảo như ban đầu, vuốt mũi không nói gì, Charles lẳng lạng tới bên cạnh hắn, nhìn thấy hầm mộ không có một tia tổn hại, thở phào nhẹ nhõm:
- Tam đệ, quan tài của tổ tiên...
- Thi thể bên trong đã không thấy đâu nữa rồi!
Đỗ Trần lạnh lùng nói, vừa rồi hắn đã cùng Thánh Viêm kỵ sĩ đoàn kiểm tra:
- Hơn nữa ngoại trừ cửa khóa bị nậy ra, không có lưu lại một dấu vết gì!
Lòng Charles vừa thả lỏng lại sôi lên, trán nối gân xanh:
- Đáng chết!
Mộ tổ bị người ta đào móc, ai có thể không giận?
Đỗ Trần cau mày nói:
- Chuyện này do thần thánh liên minh tiếp quản, các ngươi phải nghiêm khắc bảo mật, không được lộ chút phong thanh nào, đây là cơ mật tối cao của thần thánh liên minh!
Charles sửng sốt, nhanh chóng tỉnh táo lại, phân phó Thánh Viêm kỵ sĩ đoàn bảo mật hơn nữa vội lục soát cả lăng mộ tìm kiếm dấu vết khác, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm đi!
- Angius đâu?
Đỗ Trần lại hỏi, Charles vội cười bồi:
- Tam đệ, ngươi xem...
- Ta hỏi Angius đâu?
Charles thở dài một cái, cười khổ nói:
- Phụ thân tỉnh táo rồi, sợ ngươi, nên đã chạy mất!
Lời này nói xong Đỗ Trần sửng sốt. Angius tính tình đến chết cũng giữ thể diện.
Chạy? Hắn phải liều mạng với ta mới đúng a! Charles theo sau vẫy tay ra lệnh đột nhiên khom người với Đỗ Trần một cái:
- Tam đệ, trước kia nhị ca ta tâm cao khí ngạo, làm một số việc đích xác không ra gì, ngươi đừng so đo với ta!
Chẳng những ngôn từ thành khẩn, hơn nữa thần sắc cũng không có chút bộ dạng giả tạo nào, Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào mắt Charles, xác định ít nhất mình không nhìn ra Charles đang làm bộ, sau đó dụng tâm cơ, không khỏi bật cười nói:
- Charles tướng quân, vừa rồi ta đã bị gỡ khỏi tộc phổ rồi, không còn chút liên hệ nào với thần Shigeru nữa!
- Danh phận không còn, nhưng huyết mạch trong thân thể không làm giả được!
Charles thành khẩn nói:
- Tính tình của phụ thân ngươi cũng biết, người bây giờ mặc dù chạy rồi, nhưng nhận sai thì quyết chẳng chịu! Ta trước kia khi phụ ngươi không ít, cũng không có tư cách yêu cầu ngươi cái gì, nhưng... trông vào thể diện của đại ca, bây giờ đại ca còn lưu vong ở bên ngoài, ở đâu chưa rõ, ngươi ít nhất cũng nên lưu lại một đường lùi ngày sau gặp lại đại ca!
- Hãy bớt giận, lần này hãy bỏ qua cho phụ thân một lần đi!
Charles moi tim móc gan khuyên, lời này không thể nói không thành khẩn nữa.
Đỗ Trần lấy làm lạ lùng nhìn hắn, hắn vừa rồi cũng bị một câu “Báo danh mà vào” của Angius chọc giận tới hồ đồ, suýt nữa quên mất lời dặn dò của đại ca, còn có dã tâm của giáo hoàng.
Thấy Đỗ Trần có vài tia suy nghĩ, Charles vội vàng nói tiếp:
- Tam đệ, ta biết, lòng ngươi không phải một trang viên St. Kain nhỏ bé có thể lưu giữ. Ngươi chưa đầy mười ngày trước đánh bại Hải Hoàng. Thành tựu trong tương lại e rằng hơn cả tổ tiên... Nói một câu coi như tự châm biếm, thành Duerkesi của ngươi thiếu chính là quân lực! Một khi ngươi có thể ngồi giữ hai mươi vạn hùng binh, thành tựu to lớn cũng chỉ cần nhổ bọt vào tay là được, ngươi hà tất phải so đo với một gia tộc St. Kain đã đi tới sườn dốc chứ!
Đỗ Trần càng thêm sững sờ, vừa rồi còn không chú ý đến, biến hóa của Charles quá lớn rồi, hắn lúc nào phân biệt rõ thị phi như thế, hơn nữa lời nói sử xự rất chân thành?
Charles tha thiết nói:
- Nể mặt đại ca, lần này bỏ qua cho phụ thân đi! Ta lấy cái đầu này của ta cam đoan, sau này phụ thân và ngươi mỗi người đi một đường, tuyệt sẽ không lại chủ động...
Cười xấu hổ, hắn bổ sung:
- Ta đã bắt đầu tiếp quản sự vụ lớn nhỏ của gia tộc, sau này chỉ cần một lá thư của người, ta nhất định toàn lực hỗ trợ!
Đỗ Trần tuy nghe được mỉm cười, nhưng cũng không khỏi kỳ quái nói:
- Charles, hai năm nay ta và ngươi chỉ gặp qua mầy lần, không ngờ ngươi biến đổi quá lớn! Gia tộc St. Kain do ngươi kế thừa, đại ca cũng yên tâm rồi!
Đại ca? Charles từ trong lời nói này nghe ra vài phần ý tứ, nhưng không hề hỏi tới, mà lắc đầu than khổ.
- Ta năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, không còn là một thiếu niên khinh cuồng… ha ha, không có gì phải giấu, năm trước đế quốc đại thắng Mc Allen, ta tấn cấp thiếu tướng, tam đẳng bá tước! Vốn nghĩ bằng vào thành tích này đi cầu hôn với Francesca, nhưng không ngờ rằng gia tộc nàng…
Đỗ Trần vỗ vỗ đầu vai hắn:
- Không cần phải nói nữa, sự hống hách của hậu duệ thái dương thần ta sớm đã thấy rồi, nghĩ ắt ngươi cũng bị người ta nhìn với con mắt khinh thường!
- Đúng vậy!
Charles ảm đạm than:
- Bất quá lần đó làm ta hiểu ra rất nhiều việc, tam đệ, ngươi xem hôm nay...
Đỗ Trần khoát tay ngắt lời hắn:
- Bỏ đi, nhưng ta sau này thật sự không muốn gặp Angius!
Thật sự mà nói, Đỗ Trần đã đáp ứng đại ca rồi, hơn nữa hắn cũng không muốn để dã tâm của giáo hoàng bành trướng quá nhanh!
- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, phụ thân tuyệt sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt ngươi!
Charles lúc này mới lộ ra một tia cười thoải mái:
- Vậy bây giờ việc di thể tổ tiên Shigeru mất tích...
- Phong tỏa tất cả tin tức, ta sẽ lập tức thông tri cho giáo hoàng bệ hạ, mời ám điện truy tìm tra xét!
- Vậy tốt rồi, ngươi đâu, bày rượu dưới tượng tổ tiên, ta chính thức tạ lỗi với tam đệ!
Lời của Charles còn chưa dứt, Đỗ Trần đã đi ra ngoài:
- Quên đi, ta và thần Shigeru đã không còn quan hệ gì nữa rồi! Bất quá Charles, Angius nếu có một nửa của ngươi bây giờ... bằng vào mấy câu nói đó của ngươi hôm nay, đại môn của thành Duerkesi sẽ luôn mở rộng đối với ngươi!
Charles cười nói:
- Đa tạ! Bất quá những bạn học cũ của chúng ta trên Đấu Thần đảo cũng thay đổi rất nhiều, cũng đều rất nhớ ngươi!
Bạn học cũ… ha ha, mình thật sự đã rất lâu không gặp những bạn học cũ rồi!
Đỗ Trần trong lòng có vài phần lưu luyến cuộc đời học sinh, nhưng sau khi đi ra khỏi mộ vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc:
- Dịch Cốt, lập tức về thành, chuẩn bị đến đảo Borg!
Dịch Cốt thấy sắc mặt Đỗ Trần không hay, hỏi:
- Thiếu gia, cứ bỏ qua cho Angius như vậy sao?
Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời:
- Kỳ thực... Nếu ta có thể đứng bên ngoài mà nhìn, Angius bất quá chỉ là một tên trộm vặt mà thôi, là một quân cờ giữa sự đối địch của ta và giáo hoàng! Hà tất vì một tên trộm vặt so đo, hủy đi cả bàn cờ chứ?
Dịch Cột chợt hiểu:
- Ta hiểu rõ rồi, thiếu gia, người sau khi hiểu dã tâm của giáo hoàng, đã có kế hoạch ứng phó đầy đủ rồi...
Đỗ Trần nhếch mép cười:
- Ta tin lão Bowen, hắn nói giáo hoàng còn có một năm hoành đồ đại vật, vậy giáo hoàng được định rồi! Một nửa năm này, là cơ hội tốt giáo hoàng làm ta tăng cường thực lực! Đợi khi trở về thành… quên đi, việc này về rồi lại nói, Dịch Cốt, ngươi nhìn ra thi thể Shigeru mất tích có kỳ lạ hay không?
Dịch Cốt suy nghĩ một chút:
- Trên cửa có dấu vết, điều này nói rõ công phu của kẻ trộm chưa đủ trình độ, nghĩ rằng ắt cùng kẻ trộm thi thể Auerbach không phải cùng một người!
- Còn có một khả năng khác...
Không đợi Đỗ Trần nói hết, Dịch Cốt giành nói trước:
- Khả năng thứ hai là, trình độ kẻ trộm này phi thường cao, nhưng hắn cố ý lưu lại manh mối! Từ tình huống này suy ra, hẳn là kẻ trộm là bị ép trộm xác, nhưng hắn giống Julie, trong lòng cũng có tôn nghiêm, mắc dù vạn bất đắc dĩ đi trộm thi thể, nhưng lại có ý lưu lại manh mối cho người truy tìm!
Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười:
- Brook, nếu mỗi chuyện ngươi đều có thể nghĩ đến mức này, ta có thể để ngươi ra ngoài một mình làm việc rồi!
Mặt Dịch Cốt lộ vẻ tự mãn, nhưng Đỗ Trần ngay sau đó lại nói:
- Auerbach, Mickey, Shigeru sau hai đến ba mất tích, ngươi nghĩ đến cái gì không?
Dịch Cốt đột nhiên cả kinh:
- Dự ngôn của Wolfe, khi chúng thần tiêu tán...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.