Chương 242: Lão bằng hữu
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Biekersi thuận gió mà đi, Đỗ Trần trong lòng lại có vài phần mất mát, Porter chuyển giao cho hắn lá thứ này là của Arthur lưu lại, rất xảo hợp Arthur vương tử hôm nay cũng muốn về nước, hơn nũa lại phi thường vội vàng, hắn tới túc xá mười tám bên Thượng Thủy hà tìm Đỗ Trần cáo biệt nhưng lại không gặp, không thể làm gì khác hơn là lưu lại phong thư này, chuẩn bị để quản lý viên giao cho Đỗ Trần, mà Porter xảo hợp lại thuận tay mang theo.
Trên thư viết, thực lực Arthur đã đạt tới ngũ cấp đấu sĩ, mà hắn không có đấu khí, tiếp tục ở lại học viện học tập năm ngũ cấp là vì bồi dưỡng đấu hồn mà không có ý nghĩa thực tế, cho nên, thời gian làm đệ tử của hắn xem như kết thúc, Đỗ Trần có thể trợ giúp hắn tới cuối, đường ngày sau phát triển thế nào, chỉ có thể để Arthur tự mình tìm kiếm - dù sao Đỗ Trần cũng không biết làm sao dùng ngoại công luyện xuất đấu hồn.
Lần từ biệt này, Arthur ở xa tít Tiêu Kinh đại lục, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, bất quá trên thư Arthur còn nói, hắn sau khi về nước, việc đầu tiên phải làm là tham gia quân đội tại Kim Sa Giác phía bắc Tiêu Kinh đại lục, học tập tri thức quân lữ, chuẩn bị để ngày sau làm vương Renault, Kim Sa Giác cùng New Zealand cách biển, có lẽ, hắn sẽ có cơ hội gặp lại bạn tốt trên biển rộng.
Đọc đi đọc lại mấy lần, Đỗ Trần cho vào trong Liên Hoa tùy thân, đi tới bên thành thuyền hít thở không khí trong lành cùng hưởng thụ gió biển.
Alex đứng ở đầu thuyền, hai tay chống eo nhìn cảnh biển, phong phạm của cao thủ nhất thế không thể triển hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Andy ngủ bên người hắn, hai móng vuốt vô giác ôm lỗ mũi... nếu không có Ngư nhân đáng chết. cả nhà mình có thể an nhàn thích ý đi chơi trên biển.
Đỗ Trần thầm cảm thán, nhìn Porter đi từ trong thuyền ra gật đầu.
Porter đang cầm một chồng sách, đi với bên Đỗ Trần nói:
- Ta đã sưu tập tổng hợp lại tình báo về sông New Zealand, theo như lời Goethe, Ngư nhân này ngay cả Đông Hải hải vương đều cảm thấy khó xử lý, chúng ta là nhân loại càng khó giải quyết...
Hắn hơi nghiêng đầu:
- Tổng hợp tư nguyên cùng tình báo ngươi cung cấp, ta nghĩ bây giờ ngươi có thể chú ý một phương...
- A? Nói nói xem.
Đỗ Trần kinh ngạc nhìn tiểu đệ của chính mình, chưa bao giờ nghĩ đến, Porter còn có bản lãnh phân tích quân chính.
Porter bị Đỗ Trần nhìn chằm chằm, da mặt đỏ ửng, ngượng ngập nói:
- Ách, Francis, sự kiện lần này, trong là đạo phỉ cấu kết Ngư nhân cướp bóc thành thị nhân loại, mà Ngư nhân bất quá là dã thú bình thường không có khả năng làm ra loại hành động quân sự có dự mưu, có tổ chức này. Chính vì vậy, ta hoài nghi sự kiện lần này có chủ mưu. Ngư nhân, bất quá là một con bài mà thôi.
Đỗ Trần mỉm cuời vỗ vỗ vai Porter, cười nói:
- Đúng vậy! Chủ mưu có thể vận dụng lá bài Ngư nhân này có thể là hai người – ngoài Đông Hải hải vương thì còn có đạo phỉ.
Porter hơi nghiêng mình, để cho đầu vai tránh thoát khỏi “Ma trảo” của Đỗ Trần, gật đầu nói:
- Đông Hải vương thân ở sâu trong đại dương, hải tộc bọn họ cũng không khuyết thiếu tài phú, ngược lại bởi vì hoàn cảnh sinh tồn hạn chế mà không có dã tâm đối với lục địa, ta thật sự nghĩ không ra Đông Hải hải vương sao lại tập kích lĩnh địa của ngươi, cho nên...
- Cho nên chuyện mấu chốt, hoặc là nói tin tức, là đạo phỉ trên lục địa.
Đỗ Trần mơ hồ hỏi, Porter ghé mắt đánh giá Đỗ Trần, đột nhiên thấy được trên người hắn có tia hàn ý, không khỏi nói nhanh hơn.
- Ân, ta có thể nêu ra phương hướng điều tra.
- Ta sẽ không buông tha đạo phỉ này, nhưng Ngư nhân...
Đỗ Trấn sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói:
- Vì con dân của ta không thể chịu được tập nhiễu... chúng phải bị thanh trừ sạch sẽ.
Porter trong lòng phát lạnh, trên mặt lại hết sức bình thản, hắn quay đầu nhìn về hướng tây.
- Đích xác, Ngư nhân đáng chết...
Hốt, Porter nhìn bầu trời:
- Francis, ngươi nhìn xem kia là gì? Hình như là...
Lời chưa dứt, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu lớn:
- Thiếu gia, cuối cùng cũng thấy ngươi.
- Là Ariza.
Đỗ Trần mừng rỡ, ngửa đầu nhìn lên, một điểm đen trên bầu trời cấp tốc bay qua, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền tiêu mất:
- Brook, dẫn ta đuổi theo xem sao.
Thanh âm Ariza lại truyền đến, có chút nghẹn ngào:
- Thiếu gia, sự phụ muốn dẫn ta đi đánh nhau với cự long... ai nha, hắn không cho ta nói. Thiếu gia người chờ Ariza, Ariza đã là đấu thần, rất nhanh có thể tốt nghiệp.
Dịch Cốt chạy tới bên người Đỗ Trần, nghe vậy thân thể run lên:
- Ariza trở thành lục cấp đấu thần rồi sao?
Đỗ Trần cũng khiếp sợ nhìn Dịch Cốt, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ý tứ không dám tin, một năm năm tháng, bất quá là năm trăm ngày, một hài tử ngốc từ nô đãi không có đấu khí tấn cấp thành lục cấp đấu thần... nếu Charleman còn sống, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Năm đó, tinh không hạ đệ nhất đấu thần, học viện anh hùng bảng đệ nhất nhân, cũng dùng thời gian một năm rưỡi mới làm được điều này.
Roland trên bầu trời mang theo Ariza đi xa, sau khi Ariza hô lớn, Đỗ Trần không đuổi theo nữa, mỉm cười, nhìn Porter nói:
- Hắc, nghe được không? Tinh không hạ đệ nhất đấu thần Charlermagne bảo trì bản ghi chép ba trăm năm, giờ đã bị xé! Bất quá đáng chết, Roland sao lại mang Ariza đi mạo hiểm.
Porter nhíu mày suy tư, nói:
- Sư phụ nói, núi Miguel cùng giáo đình bởi vì chuyện phản nghịch cự long Constantine mà nổi lên xung đột, viện trưởng Ziege cũng tham gia đàm phán... chẳng lẽ, chuyện đã trở nên căng thẳng đến mức kiếm hoàng Roland phải ra tay trợ giúp?
Quan hệ giáo đình cùng núi Miguel là chuyện cao nhất tam đại lục, Đỗ Trần còn không có biện pháp tham gia, mang theo nỗi lo lắng cùng vui sướng đối với Ariza, Biekersi đi tới cảng Antwerp, sau đó Đỗ Trần thay đổi phục sức quý tộc, cùng đoàn người theo đường đại lục tiến vào lãnh địa New Zealand.
Hắn muốn xem lãnh địa của hắn đã biến thành dạng gì, mà không phải trở lại thủ phủ, nghe bọn quan liêu, chẳng biết đã che giấu bao nhiêu báo cáo thư.
Trên đường đi tới cảng New Zealand, sắc mặt Đỗ Trần càng ngày càng xấu, lãnh địa mặc dù lũ lụt khắp nơi, nhưng cũng không thể có vẻ hoang vu thế này, bình dân vẻ mặt tang thương cô đơn, càng tới gần cảng New Zealand, tình huống càng rõ ràng.
Cảng khẩu bị tấn công, như là phế khu kinh nghiệm qua một hồi chiến tranh thảm khốc, rách nát không chịu nổi, cảnh cảng khẩu phồn hoa ngày xưa đâu còn, giờ phút này người đã rất thưa thớt. Sau khi chịu đại nạn, kinh nghiệm qua thủy tai mới yên ổn, bình dân có một bộ phận bước lên con đường đào nạn, còn lại, cũng đang trong lo lắng và sợ hãi. Trên đường, có vài đội từ thiện cơ kim đang tự tập lại sửa chữa kiến trúc bị hao tổn, bình dân thưa thớt hoặc đang vây xem, hoặc tiến lên hỗ trợ, nhưng với một tòa thành thị mà nói, lực lượng của bọn họ thật sự quá bạc nhược.
- Sao lại ngay cả một lữ quán đều không mở cửa, hừ, sư huynh cũng không cho chúng ta sống trong thành phủ...
Chesini một mặt nhìn đông ngó tây đánh giá cảng New Zealand tàn phá, một mặt oán thán, thấy sắc mặt âm sâm của Đỗ Trần, con mắt hắn chuyển, nhìn một người nằm bên cạnh đường.
Nơi nào đó, mấy tên khất cái đói gục dựa vào tường, không ngừng rên rỉ, trong đó có một kẻ bị Ngư nhân cắn đứt một chân, đầy người máu me, dựa vào tường, mấy đồng bạn đang cho hắn ăn.
Chesini vừa thấy hình dáng tên khất cái này không khỏi mừng rỡ, cười quái dị nói:
- Hắc, sư huynh ngươi nói không sai, tên khất cái cũng có cấp bậc, ha ha, tại đấu thần đảo tuyệt đối không thấy được tên khất cái xui xẻo như vậy.
Hắn từ trong bao lấy ra một phần thức ăn, chạy đi:
- Sư huynh, ta bố thí cho tên khất cái, hẳn là xem như việc thiện lớn lao a? Ô, tên khất cái đáng chết, thối quá.
Hắn che cái mũi, đặt thức ăn xuống liền lập tức chạy về, thấy tên khất cái này ăn thức ăn như hổ đói, không khỏi cười ha hả.
- Rất buồn cười phải không?
Đỗ Trần cúi người âm trầm nhìn Chesini, khiến hắn sợ đến ngậm chặt miệng lại. Đỗ Trần nhìn tiểu sư đệ từ trên xuống dưới, nhoẻn miệng cười:
- Chesini, sư đệ của ta, sư huynh nghĩ tới một chuyện rất thú vị, không biết, ngươi có hứng thú hay không?
- Không, ta không có hứng thú, sư huynh ngươi đừng cười với ta như vậy...
- Ngươi không có hứng thú, nhưng ta phi thường có hứng thú.
Đỗ Trần đột nhiên nắm gáy Chesini, kéo vào một góc phố, dụng đấu khí chế trụ miệng hắn, làm hai chân hắn không cử động được nữa:
- Ngươi không phải rất chán ghét tên khất cái này sao? Vậy ở chỗ này làm một tên khất cái bị bệnh đi.
Nói xong, Đỗ Trần xé rách quần áo Chesini, trên người hắn một tầng rách rưới, sau đó bỏ hắn lại đương trường.
- Ô! Ô!
Chesini tại góc đường, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bóng lưng Đỗ Trần, kêu to không ngừng, nhưng hắn lại chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hồ.
- Sư huynh, ngươi đừng đi, ngươi đi, ta tìm ai xin giải dược, không có giải dược, ta không thể làm nam nhân a!
Đỗ Trần sẽ không để ý tới sự phản đối của Chesini, hắn trở lại với moi người, kêu Harry:
- Ngươi ở lại chỗ này âm thầm chiếu cố Chesini, những người khác theo ta đi xem tình huống.
- Đúng vậy chủ nhân, vừa rồi ta đã nghe qua, thành bắc tình huống tốt hơn một chút... lão thiên a.
Harry đột nhiên kinh ngạc há to miệng, chăm chú ngửi mùi trong không khí, chỉ chốc lát, hắn cuống quít nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân, ta ngửi thấy mùi của một vị bằng hữu của ngài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.