Liên Hoa Bảo Giám

Chương 176: Miệng nhổ Liên Hoa

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Susanna cấp Đỗ Trần một chén rượu, đây là rượu chuyên dụng Đặc Đại Hào của thú nhân:

Thập Tam gia, mời ngài.

Đỗ Trần nhìn một chút bát rượu Đặc Đại Hào, cười nói:

- Trưởng công chúa, tửu lượng của ta rất tốt, mặc dù cũng rất thích uống rượu, nhưng uống một chén là đủ rồi, đừng chậm trễ chính sự, nếu không, sợ rằng ta sẽ rất dễ uống quá nhiều đó.

Susanna cười thầm, hắc người nói bình thường như vậy, căn bản không thể nào uống rượu, tiểu suất ca, tỷ tỷ biết tửu lượng loài người các ngươi kém thú nhân chúng ta, cho nên mới đặc ý chuốc ngươi say! Sau đó...

Nàng cũng rót cho mình một chén, chầm chậm, Susanna đối với tửu lượng của mình đầy tin tưởng?

- Ta bồi ngài một chén, với thân phận trưởng công chúa đế quốc Mc Allen kính mời Thập Tam gia, ngài sẽ không cự tuyệt chứ?

Susanna cười khanh khách nhìn Đỗ Trần.

- Nếu như vậy, ta không uống, chính là không nể mặt Mc Allen đế quốc sao? Ta thật khó khăn.

Đỗ Trần không uống mà nói.

Ai nha, không đúng a, tửu lượng của Thập Tam gia nhất định rất cao, những đấu thần nhân loại khác uống một chén lớn, sợ rằng đã choáng váng rồi, hắn cũng không có việc gì? Mình phải chuốc thêm.

- Tửu lượng cao thật, Thập Tam gia, ngài nói thế nào về tửu lượng cao minh của mình? Quả thực là hải lượng! Nào, bát thứ hai, là vì cầu chúc cho chúng ta hợp tác thành công! Ngài không phải sợ nhược nữ này chứ?

Lần này Đỗ Trần không nói gì, lại uống một chén.

Susanna chỉ sửng sốt một chút, không có khả năng a? Mấy cao cấp đấu thần nhân loại của đế quốc lần trước ngay sau khi uống hai chén “Mãnh túy” đều đầu choáng mắt hoa, bị thú nhân chúng ta giễu cợt, Thập Tam gia hắn sao hình như không có việc gì?

Chẳng lẽ tửu lượng của thú nhân chúng ta không bằng một nhân loại hay sao?

Susanna uống xong một chén nữa thì cũng ngà ngà, vừa rồi nàng đã nói cho Đỗ Trần, rượu này là “Mãnh túy”, nó không phải bình thường, là do đấu khí ngưng tụ tràn ngập trong đại hạp cốc Auerbach tạo thành, cao cấp đấu thần bình thường uống vào, cho dù lập tức dùng đấu khí bảo vệ vị bộ, cũng sẽ bị rượu dung hợp đấu khí mà rót vào cơ thể, tiện đà say như chết.

Bất quá “Mãnh túy” dù sao là một loại rượu, đối với thân thể cũng không có tác dụng xấu, lúc này Susanna không hạ độc Đỗ Trần, càng không dám lộ liễu dùng ám chiêu đối phó hắn - bởi vì hai người có đại điều kiện tiên quyết để hợp tác, tuyệt không thích hợp trở mặt.

Một chén lại một chén, Đỗ Trần đột nhiên có chút bội phục khẩu tài của Susanna. Mỗi lần kính rượu, nàng đều tìm ra lý do hết sức trọn vẹn. Không khỏi ép người ta uống - trừ phi ngươi muốn trở mặt.

Khi Đỗ Trần uống xong mười hai bát rượu, vò rượu thứ ba đã hết nhẵn.

Susanna tổng cộng chỉ uống ít hơn Đỗ Trần một chén, nhưng với tửu lượng của nhân loại cũng chưa đầu hoa mắt váng, nàng trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc, đáng chết, tiểu soái ca này sao mãi không ngã? Mười hai chén “Mãnh túy”, cho dù là một con mãnh tượng cũng phải đổ.

- Thập. Thập Tam gia. Ta, ta lại kính ngài một chén, vì, vì sự phát triển khỏe mạnh của nữ nhi đáng yêu của ngài, trở thành một đại mỹ nữ.

Susanna run nhè nhẹ giơ bát rượu lên, uống một ngụm cạn.

- Ai nha, ta thật không thể uống nữa, ai, thịnh tình của công chúa, được rồi, chén cuối cùng.

Đỗ Trần ngửa cổ, uống hết chén rượu.

Susanna chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ bụng xông lên đầu, khiến nàng không ngồi nổi, nhưng nàng vẫn cắn răng, lại nhịn nín, không được, tối nay nhất định phải có được tiểu soái ca, mẹ nó, mau rót.

Nàng giơ một vò “Mãnh túy”, cười nói:

- Thập Tam gia, ngài, ngài nếu uống nữa cái gì gì, tiểu muội, tiểu muội tựu bội phục ngài.

Nàng gõ vào vò rượu:

- Thú nhân chúng ta uống rượu đều dùng vò, nào, chúng ta cạn.

Cô đông, cô đông, nàng thật sự một hơi uống hết vò “Mãnh túy.”

Nhưng tiếp đó, Susanna nghĩ thầm, không thể uống nữa, mình đã tới hạn! Hy vọng một vò này có thể làm Thập Tam gia say, nếu không, nếu không cho dù hắn có say, mình cũng không có khí lực “Cường bạo” hắn…

Đỗ Trần mỉm cười:

- Công chúa sao lại hào sảng vậy, ta tự nhiên phụng bồi tới cùng.

Hắn cũng thật sự uống hết một vò rượu, sau đó sắc mặt không đổi, nhìn Susanna đang trợn mắt há mồm.

- Công chúa kính ta nhiều rượu vậy! Thật khiến Thập Tam thiếu khuyết, thôi, Thập Tam xá mệnh phụng bồi, chúng ta uống thêm một vò.



Đỗ Trần đặt một vò trước mặt Susanna, sau đó huống hết vò rượu của mình.

Xong hết rồi, Thập Tam gia cuối cùng không phải là nhân loại a? Loại “Mãnh túy” không ngại đấu khí kia, đấu thần nhân loại dù tửu lượng tốt tới đâu thì một vò là gục! Hắn thì sao? Uống bao nhiêu? Có thể xem như thú nhân cũng không có tửu lượng đó.

Hừ, đêm nay vô pháp chủ động có được kim phát tiểu soái ca, vậy không thể làm gì khác hơn là xuất tuyệt chiêu! Chính mình gục xuống, sau đó thoát quang quần áo không nhúc nhích, lão nương cũng không tin, mỹ nhân say rượu, không chút chống cự, như vậy không khiến Thập Tam gia động tâm sao? Trừ phi hắn không được.

Nghĩ vậy, Susanna trong lòng nảy sinh ác độc, mạnh mẽ kéo lụa mỏng trên người xuống, ngửa đầu uống hết “Mãnh túy”. Sau đó “Đông” ngã quỵ trước mặt Đỗ Trần.

- Công chúa, công chúa.

Đỗ Trần kêu hai tiếng, phát hiện Susanna hoàn toàn say ngất, hắn lạnh lùng cười, trong lòng thầm mắng, giỏi nha, đêm nay thiếu chút nữa thất thân.

- Người đâu, công chúa các ngươi uống rượu say, mau đưa nàng về.

Đỗ Trần hô to.

Chờ khi thị nữ tiến tới, thần tình kinh ngạc nhìn Susanna, Đỗ Trần nhìn thoáng qua hồ ly tinh không mặc gì! Hừ, lão tử là vì nữ nhân mà liều mạng làm việc thiện, nhưng không phải một nữ nhân có thể khiến cho lão nhân coi trọng. Ngươi một nhà xí công cộng muốn lão tử động tâm sao, ngươi không có tư cách đó.

Đột nhiên, Đỗ Trần miệng phun Liên Hoa, thật sự từ miệng phun ra một đóa tiểu Liên Hoa, nhẹ nhàng lắc, rượu ngon nhè nhẹ chảy ra từ Liên Hoa. Hắn thích thú lẩm bẩm:

- Nguyên lai ba vị ca ca trên kiền quái còn có tác dụng tích rượu, tốt lắm.

Ai, không biết lúc nào mới có thể thần công đại thành, sau đó tìm nữ nhân âu yếm thích ý tiêu dao trong thiên địa, Đỗ Trần trong lòng thở dài, mang theo nữ nhân mình yêu nhất, cũng là nữ nhân duy nhất, còn có hài tử, mọi người ngồi trên Liên Hoa ngao du thiên địa, thật sự là mỹ sự.

Quên đi, Susanna đã say ngã, chính mình cũng nên lo chính sự.

Đỗ Trần rót tất cả rượu vào vò của Susanna, lại giấu vò rượu đi, sau đó cước đạp Liên Hoa thu nhỏ rồi tiến ra ngoài.

Ban ngày trong khi dò xét, Đỗ Trần đã dựa theo tin tức lão Bibby cung cấp xác nhận nhi tử của hắn, vị trí của Johnson, là một thủ lĩnh lao công Orc. Johson đang ở trên mặt đất hưng phần làm việc, trên đầu hắn còn khoác lên một chùm lông trắng, rất dễ nhận.

Thanh âm đào đất trầm muộn vang lên, Johnson đang cùng đồng bào một mặt đào đất, một mặt nói chuyện phiếm.

- Johnson đại ca, chờ chúng ta làm xong công trình này, ta thì có tiền cưới Jenny! Trong khi ngươi có thể mời cha, Bibby trưởng lão làm chủ hôn cho chúng ta.

Đỗ Trần nghe được trong lòng buồn bã, vị hôn thê của người Orc này, đã bầm thây trong sông Coulumb rồi...

Johnson ra sức vung lên một cái cuốc, cười to:

- Nói hay lắm, cha ngươi với cha ta, ngươi với ta đều là bằng hữu thân như huynh đệ. Được rồi, ngươi cùng Jenny có thể sinh mấy hài tử mới tốt, ta chờ xú tiểu tử ngươi lấy vợ.

Hắn không biết, nhi tử ba tuổi của hắn, cháu nhỏ của lão Bibby đã bị hắc hùng võ sĩ băm thành mảnh nhỏ...

- Ha ha, chúng ta mau lên chút, chờ hoàn thành là có thể về nhà hiếu kính cha mẹ, cưới vợ! Ta trong nhà còn người chờ kim tệ ta mang về.

Tên còn lại cười to.

Johnson gật gật đầu:

- Lần này thật sự gặp người tốt. Auerbach phụ thần giúp đỡ a! Chúng ta có thể có cuộc sống tốt. Ha ha, mọi người cố lên, nhân gia cho chúng ta nhiều kim tệ như vậy, để cha mẹ chúng ta có thể ăn no, có quần áo mặc! Chúng ta cũng phải cố gắng làm khéo báo đáp nhân gia.

Người Orc trong đêm khuya còn cố gắng ra sức làm việc, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc, chờ đợi cuộc sống tương lai.

Nhưng thân nhân đồng bào của bọn họ, đều bị “Ân nhân” giết chết rồi.

Đỗ Trần lẳng lặng nhìn, chẳng biết làm thế nào, người Orc cười càng lúc càng vui vẻ, trong lòng hắn cũng càng khó chịu. Rốt cục, hắn chờ được cơ hội, Johnson dừng tay, đi đến nơi ở của người Orc. Đỗ Trần nhân cơ hội ra tay đánh ngã Johnson, dụng Liên Hoa mang hắn rời đi nơi sân rộng.

Lay tỉnh Johnson, Đỗ Trần lấy tín vật bộ lông dính máu của lão Bibby giao cho hắn, sau đó nói ra câu mật ngữ kia.

Johnson thấy bộ lông của cha, có chút kinh hãi, vội hỏi:

- Vị đấu thần nhân loại này, ngài có thể nói câu mật ngữ kia, ta đã hoàn toàn tin tưởng ngài là cha ta mời tới, nhưng, bộ lông xảy ra chuyện gì, mặt trên sao lại có máu.

Đỗ Trần quan sát Johnson lúc lâu, biết hắn là người Orc tinh tế, cũng không phải là mãng hán. Vì vậy trầm giọng nói:

- Ngay khi các ngươi rời thôn, có người đã giết hết đồng bào của ngươi, ngoại trừ cha ngươi được ta cứu, còn lại...

- Còn lại mọi người làm sao?

Johnson nắm lấy áo Đỗ Trần.



Đỗ Trần không để ý, cúi đầu, bi thống nói:

- Thật đáng tiếc, bọn họ đều đã chết.

- Đều đã chết, không, không có khả năng này, tuyệt không có khả năng.

Johnson thần sắc kịch biến, hắn nắm chặt lấy áo Đỗ Trần, hắn cao hơn Đỗ Trần một chút, hai mắt đỏ ngầu, cả giận nói:

- Ngươi gạt ta, có phải không?

Nhưng tiếp đó, hắn nhìn bộ lông trong tay mình, run giọng lẩm bẩm:

- Tại sao, tại sao a! Đây là của cha, cho dù ngươi muốn dùng bộ lông của cha để gạt ta, nhưng không có hết lần này tới lần khác xuất ra mậ ngữ, đây là mật ngữ chỉ phụ tử ta biết...

- Đông!

Hắn quỵ trên mặt đất, càng nói trong lòng càng sợ hãi:

- Còn có mật ngữ...cha dù chết cũng không nói mật ngữ cho địch nhân.

Hắn nhảy dựng lên, tựa như tự hỏi, quát lên:

- Ngươi nói cho ta biết, mẫu thân bảy mươi tuổi của ta, hài tử cùng thê tử của ta, nhi tử ba tuổi của ta, còn đồng bào của ta đều không có chết, van cầu ngươi nói cho ta! Ngươi đang gạt ta! Ta cầu ngươi...

Đỗ Trần trầm mặc không nói gì.

- A!

Trên đại thảo nguyên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, tê tâm liệt phế.

Nhưng không bao lâu, Johnson gạt nước mắt, quỳ gối trước mặt Đỗ Trần, dữ tợn nói:

- Đấu thần tôn Quý, ngài tới cho chúng ta biết tin tức bất hạnh này sao? Vậy xin nói cho ta biết, hung thủ là ai? Chúng ta muốn báo thù.

Gặp phải đại biến, còn có thể phản ứng linh mẫn như thế, chính mình nhìn không có lầm! Johson này, có thể làm việc được.

Đỗ Trần vỗ vỗ vai hắn:

- Ta rất tiếc nói cho ngươi biết, ta không chỉ tới thông tri tin tức cho các ngươi, còn rất khó nói, nhưng ta cũng không muốn gạt người đáng thương đã mất đi mẫu thân thê tử. Ta bây giờ cần ngươi giúp ta một việc, chuyện này vì ta, cũng là vì đồng bào của các ngươi.

- Được, xin ngài nói.

- Đầu tiên, ta muốn ngươi trở lại mục trường, giấu diếm hết thảy, cũng cho đồng bào của ngươi làm gấp tiến độ công trình...

Johnson cúi đầu nghe xong yêu cầu của Đỗ Trần, hắn cắn răng:

- Ý ngài là, giết thân nhân chúng ta là trưởng công chúa của đế quốc! Mà nàng, muốn lợi dụng chúng ta đi quật mộ chí phụ thần?

Hai mắt hắn biến thành màu đỏ, đây là biểu hiện khi người Orc bị kích động tới cực hạn.

Dân chúng đại thảo nguyên thuần phác, tôn thần kính thần, thân cừu bất cộng đại thiên, mà tiết độc chí cao phụ thần Auerbach, càng là việc bọn họ không thể dung.

- Thật đáng tiếc, ta biết ngươi rất hoài nghi sự thật này, nhưng sự thật là sự thật.

- Không, ta tin, cha có thể giao cho ngài mật ngữ, vậy chứng minh, ngài ít nhất không hại chúng ta!

Johnson khấu đầu:

- Ngài yên tâm, ta sẽ theo lời ngài mà làm, nhưng ta có một thỉnh cầu...

- Ngươi nói đi.

Ta hy vọng có thể tự mình giết chết bọn giết người đó.

- Hắn lớn tiếng hô to.

Chờ Johnson tâm tình ổn định, cùng Đỗ Trần trở lại mục trường, tốc độ của người Orc lại nhanh hơn rất nhiều, Đỗ Trần nhìn sắc trời, đây bất quá là ngày giữa tháng, Susanna say như chết, bên người còn có mấy diện thủ thị hầu. Mà đạo mộ cao thủ thú nhân còn đang ngủ, giữa sân chỉ có số ít binh lính tuần tra.

Dịch Cốt thủ vệ bên ngoài trướng, tiểu Bối Bối còn tứ ngưỡng bát xoa lăn lóc ngủ say, thấy tình hình an tĩnh tường hòa như thế, Đỗ Trần yên tâm, thúc đẩy Liên Hoa nội kình quán chú vào pháp bảo, nhanh như điện bay về phía đại hạp cốc Auerbach.

Hai ngày sau, chiến thần đại hội Auerbach ở chỗ này khai mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook