Chương 154: Một câu nói dẫn tới đại loạn
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
- Á Long liễn? A, thứ này dù là giáo đình cũng không có được mười cỗ, bất quá nghe nói ngươi tại đấu thần đảo thắng được trăm vạn kim tệ, vậy chỉ có Á Long liễn mới có thể hợp với thân thế của ngươi.
Hai người tới đại sảnh trên tầng cao nhất của đại giáo đường, sau khi ngồi xuống, Ferdinand đưa một quyển tông tới trước mặt Đỗ Trần.
Đỗ Trần một mặt lật xem quyển tông, một mặt nghe Ferdinand giải thích.
- Năm ngoái, nam phương Lanning đế quốc sông New Zealand xảy ra thủy tai, tai dân vô số. Những năm gần đây Lanning lại hủ bại, rất nhiều quan viên thừa dịp thủy tai đại phát hoành tài, cho dù quý tộc lĩnh chủ không có cơ hội “Phát tài”, cũng không để ý tới hiện trạng của tai dân, tiếp tục chinh thu trọng thuế! Cứ như vậy, thủy tai lại còn nhân họa, khiến cho dân oán sôi trào tới cực điểm, thậm chí tại nam phương đế quốc xuất hiện một nhóm phản quân quy mô nhất định, cơ hồ uy hiếp tới ổn định của đế quốc, sự thống trị của Baergena bệ hạ.
Ferdinand đưa cho Đỗ Trần một chén Lãng Mỗ tửu, hỏi:
- Dưới loại tình huống này, ngươi nói, Baergena bệ hạ sẽ nghĩ gì, làm gì?
Đỗ Trần nói:
- Mặt ngoài hẳn là mau chóng bình loạn, trừng trị kẻ quan lại! Nhưng căn bản, dân tâm của nam phương đế quốc đã đổi, bệ hạ tất phải nghĩ tới hết thảy biện pháp thu phục dân tâm.
- Đúng vậy, Francis bạch y đại giáo chủ, sự mẫn cảm của ngài với chính trị khiến ta hết sức an tâm, như vậy ta không cần giải thích hơn nữa.
Ferdinand cười cười, lại mở ra bản đồ nam phương Lanning cho Đỗ Trần xem, chỉ hai bên bờ sông New Zealand:
- Ngay trong khi bệ hạ gặp khó khăn, thì sủng nhân của thần - ngươi đi chẩn tai, vốn ngươi chỉ mang theo một vạn kim tệ, những kẻ không tin sẽ nói một vạn kim tệ sẽ hồi đương sự, một vạn kim tệ hiển nhiên là một khoản không nhỏ, nhưng so với một trận thủy tai mà nói lại không là gì cả, cho dù so nó với chén nước cũng không quá đáng. Nhưng trên sự thật thì, tai dân hai bên bờ sông New Zealand chỉ dùng một vạn kim tệ của ngươi làm vốn khởi đầu, trong thời gian ngắn ngủi khôi phục trật tự phi thường hài hòa, trở lại cuộc sống bình thường! Nhất là bọn họ từng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, đang từ tuyệt vọng mà muốn sống. Cho nên, bình dân hai bên bờ sông New Zealand phi thường đoàn kết, trật tự trị an ổn định hơn trước! Mà địa vị của ngươi trong lòng người dân hai bên sông New Zealand vượt quá tầm thường, vốn là một công tích phi thường tốt, nhưng, vấn đề cũng nảy sinh từ chỗ này.
Đỗ Trần nhíu mày, người có chút hiểu biết về chính trị đều có thể nhận thức được dưới loại tình huống này sẽ phát sinh chuyện gì.
- Ai, nếu ngươi chỉ cấp tiền, vậy thì hoàn hảo, nhưng ngươi biết không, bài diễn giảng của ngươi tại cảng Antwerp, chẳng biết ai lại thay đổi hay cổ động, dần dần phát triển thành...
Ferdinand vẻ mặt quái dị nhún vai :
- Tuyên ngôn tự cứu sông New Zealand.
Đỗ Trần cả kinh, chính mình thuận miệng nói ra một con đường, cũng bị chuyển biến, thành “Tuyên ngôn” sao?
Ferdinand nhìn Đỗ Trần cười khổ nói:
- Bây giờ ngươi đã minh bạch chưa? Trong lòng bình dân tám trăm dặm hai bên bờ sông Newzeland, tên của ngươi Francis, đã cùng Baergena bệ hạ song song, thậm chí vượt qua bệ hạ.
Đỗ Trần cũng cười rộ lên, nói thô tục:
- Mẹ nó, là ai đã cố ý hại ta? Một quốc vương một nước có thể cho phép có nguời uy vong còn cao hơn hắn sao?
- Đúng vậy, nhưng ngươi ngoài mặt dù sao cũng chỉ là một huân tước không có lãnh thổ, không có quân đội, còn không khiến bệ hạ kiêng kỵ. Nhưng không lâu trước thành St. John xảy ra một chuyện...
Ferdinand nói:
- Ngươi tại lăng viên phụ cận tổ lăng Shigeru tại tỉnh Rick gặp ra rất nhiều bình dân phải không? Hơn nữa nói cho bọn họ, Angius phó tổng trưởng trục xuất ngươi khỏi gia môn, đúng không?
Đỗ Trần gật gật đầu, lúc đấy hắn bất quá là vì trước mặt các lão tổ mẫu mà làm ra hình dáng thuần khiết, đáng thương, mới cố ý nói ra chuyện này.
- Không lâu trước, những người bình dân trong lòng cảm kích ngươi đã tới đế đô...
Nguyên lai, tai dân tỉnh Rick chịu ân huệ của Đỗ Trần, vừa nghe Đỗ Trần bị trục xuất gia môn, trong lòng nhất thời cảm thấy phẫn nộ bất bình. Nơi này là thế giới đấu thần, hậu duệ của phong hào đấu thần bị trục xuất gia môn, đó là một đại sỉ nhục, là một việc tuyệt không thể chịu nổi - lại nghĩ, nếu kiếp trước Đỗ Trần là hậu duệ, lại bị đuổi ra khỏi cửa, cũng là trăm ngàn nhục nhã, ngay cả quyền lợi tế bái đều không có, đương kim giáo đồ thế giới nghĩ thế nào?
Sự thật Đỗ Trần đối với điểm này căn bản là không có nhận biết, cũng chỉ là tạo trong mắt các vị lão tổ mẫu rằng mình là một người lòng dạ rộng rãi. Nhưng những bình dân từ nhỏ đã chịu sự thống trị của thần quyền lại vì ân nhân mà phẫn nộ.
Lúc ấy trong các bình dân chịu ân huệ của Đỗ Trần, đại bộ phận đều là tiểu dân sợ chuyện, trong lòng trộm chửi Angius vài câu. Nhưng tai dân có bao nhiêu? Bên trong có thiểu gì bộ phận lớn gan, bọn họ tính, Francis cho bọn họ một đường sống, nhưng hắn vì giúp bình dân mà chịu đại sỉ nhục, vậy lương tâm mình có thể tiếp nhận không?
Xuất từ tâm tư báo ân đơn thuần, một bộ phận bình dân tụ tập lại, tới đế đô thay Đỗ Trần tìm công đạo, nhưng tai dân nhiều lắm, cơ số lớn như vậy cho dù chỉ có một phần vạn số người dám tới đế đô vì Đỗ Trần tìm một công đạo, vậy cuối cùng tụ tập lại có bao nhiêu? Hơn nữa trong trong lòng bọn họ thật sự có một loại rất kỳ diệu gì đó.
Đáp án cuối cùng là ba ngàn người! Nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít.
Đây là những bình dân tâm tư rất đơn giản không thụ qua bao nhiêu giáo dục, chúng ta không tạo phản, hai không bạo loạn, nhưng chỉ tới xin với quốc vương cho ân nhân một cái thuyết pháp, vậy chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, không thể từ chối, trọng yếu nhất là, chúng ta thay tử tôn của thần nói chuyện! Đây cũng là luật pháp trong thánh giáo pháp cũng là không xung đột, như vậy, ai có thể phản đối?
Hơn nữa trong bình dân cũng có một số có kiến thức, bọn họ lấy phương thức vô cùng ôn hòa biểu đạt ý kiến, thì phải dưới danh nghĩa liên danh các tai dân chịu phúc, dùng sự cảm kích quốc vương đã phái Francis huân tước tới chuẩn tai, đối với Francis huân tước có chút cảm kích, thuận tiện, trong thư cảm tạ có một câu phi thường uyển chuyển, Francis bị trục xuất khỏi gia môn là không thích hợp...
Đỗ Trần cười nghe Ferdinand nói đến chỗ này, không ngừng lắc đầu:
- Đây không phải đổ dầu vào lửa sao? Vốn bệ hạ đối với việc ta được dân tâm đã cảm thấy bất mãn, cứ như vậy...
Ferdinand lắc đầu:
- Nếu chỉ có vậy, thánh giáo có thể giúp ngươi ém đi chuyện này! Nhưng sau chuyện này ngày càng trở nên... có ý tứ.
Hắn tự cho mình một chén rượu, tiếp tục nói:
- Nếu tất cả mọi người hiểu được, cũng là mình hiểu, ta nói thẳng, có chút đắc tội với ngươi mong ngươi bỏ qua.
Hắn chờ Đỗ Trần đồng ý, mới nói:
- Chính trường Lanning hồn loạn quá sâu, vốn tai dân tới là chuyện không lớn không nhỏ, nhưng chuyện này bị một số chính khách nắm lấy! Bắt đầu là lễ pháp đại thần Videnov, cũng chính là cha của Kamans đã bị ngươi làm khó dễ, hắn hãm hại ngươi có công tự mãn, cổ động bình dân phản loạn.
Đỗ Trần uống một chén rượu.
- Tiếp đó, cha ngươi Angius phó tổng trưởng cũng bị vạ lây, lập tức tuyên bố các nơi, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia môn, mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.
Đỗ Trần uống xong chén thứ hai.
- Tiếp đó, lệnh của Angius phó tổng trưởng truyền tới tai của tai dân, lập tức khiến bình dân bất mãn, đồng thời Videnov cũng cũng vẫn không để yên cho vị trí thủ bị quân đoàn trưởng đế đô của cha ngươi là phó tổng trưởng, dùng Giricek khống chế thành vệ đội của đế đô tạo thành một cái bẫy, dẫn dụ bình dân tức giận, sau đó dẫn phát xung đột, gán cho ngươi tội danh...
Đỗ Trần uống chén rượu thứ ba.
- Sau đó, Videnov cùng Giricek liên hợp một nhóm đại thần, hướng tới gia tộc St. Kain, muốn nhân cơ hội, đẩy gia tộc St. Kain ra ngoài đế đô, cha ngươi vì tự bảo, cũng chỉ có thể nghênh chiến… kết quả vốn là chuyện nhỏ, biến thành phái Shigeru cùng phái E Luman, hai đại phái hệ chính trị đại loạn đấu.
Đỗ Trần uống xong chén thứ tư:
- Còn có gì nữa không?
- Đương nhiên là có! Tiếp đó, ta phát động tư nguyên chánh trị của thánh giáo, muốn giúp ngươi bãi bình chuyện này, nhưng ngươi dù sao cũng khiến bệ hạ mất hứng, vì vậy, bệ hạ sau lưng ủng hộ Videnov, phái E Luman, thế cục bắt đầu bất lợi đối với ngươi.
Chén thứ năm, Đỗ Trần không nói gì, tiếp tục lẳng lặng lắng nghe.
- Trong lúc này thì, công chúa Yuna chẳng biết có nguyên nhân gì, liên hợp một chút quan viên nhỏ cả Đế Đô, minh tranh ám đấu ủng hộ ngươi, bọn họ quan chức không cao, nhưng lại thắng về số người, ảnh hưởng lực lớn, cho nên đã kéo cục diện trở lại.
Chén rượu thứ sáu...
- Nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt để các vị vương tử tranh đoạt vị trí, các vương tử vừa nhìn bệ hạ chỉnh ngươi, lập tức đều đứng đối lập với ngươi để lấy lòng bệ hạ...
Chén rượu thứ bảy...
- Nhưng công chúa Yuna cũng không phải người thường, nàng dám mời hoàng thái hậu đã nhiều năm không hỏi thế sự, còn mang theo cả vương hậu ở hậu cung gia nhập tràng hỗn chiến này...
- Được, được.
Đỗ Trần không có uống chén thứ tám, mà phất phất tay, vô lực hỏi:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, bây giờ cục diện đối với ta có lợi hay bất lợi là được.
Ferdinand cười khổ lắc đầu:
- Rối loạn, toàn bộ rối loạn! Bây giờ đế đô có một câu nói, ai sau lưng chỉnh người, ai sau lưng không bị chỉnh! Cả chính phủ của đế quốc loạn nháo nhào, nếu nói có cân nhắc, thì phải nói là... bình hành.
Hắn nói với Đỗ Trần:
- Dưới loại tình huống này, thánh giáo dù muốn giúp ngươi đều phi thường khó khăn, cục diện thật sự quá rối loạn.
Hỗn loạn sao? Đỗ Trần vuốt cái mũi bĩu môi, tên mấy thế lực cùng mấy người hắn không có nhớ kỹ, nhưng chuyện chính đã biết rõ. Videnov tưởng thay nhi tử tìm mình báo thù, kết quả là liên quan tới quan hệ chính trị, khiến cả chính phủ Lanning vào cuộc.
Chỉ có một điểm, một câu nói của lão tử khiến cho chính đàn Lanning đại loạn đấu.
Hiện tại tràng loạn đấu này đã đạt tới một trạng thái cân bằng vi diệu, chờ Đỗ Trần phá vỡ cân bằng này.
Đỗ Tràn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
Nếu ta bây giờ vừa đi, cục diện sẽ ác liệt tới trình độ nào, ách, sẽ chết bao nhiêu người.
Hắn bắt đầu tính toán, việc thiện này rốt cục có bao nhiêu cân lượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.