Liên Hoa Bảo Giám

Chương 304: Mũ giáp nhà binh!

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Dịch Cốt đặt túi lữ hành trong tay xuống, khuôn mặt âm lãnh, theo Đỗ Trần cùng tới lưu vực Nguyệt hồ cạn khô.

Đỗ Trần vẫn còn mang trang phục áo trắng, Dịch Cốt dĩ nhiên không giống, hắn bỏ đi y phục chiến đấu màu đen bó sát người thường mặc trên thân mình nhiều năm, thay vào đó là trường bào giáo chủ lấy hai màu đen và vàng làm chủ, bên hông dây lưng trắng bạc, đỉnh đầu mũ miện vòng vàng ngọc đen, y phục long trọng trang nghiêm mặc dù không hợp với khuôn mặt người chết âm khi thâm trầm của hắn, nhưng trên đường đi, chỉ cần chỗ nào hắn đi qua, nhất định có người khom người hành lễ, miệng xưng “Giáo chủ”!

Điều này làm trong lòng Dịch Cốt rất đắc ý.

Đứng ở trên một hòn núi nhỏ nổi lên bên bờ Nguyệt hồ, Đỗ Trần nhìn như hân thương cảnh sắc mặt trời xuống núi, thực tế đang ngắm nhìn Thấm Thủy doanh địa, nói đùa:

- Ngươi nói xem sau khi Thấm Thủy Thần Sứ trở về, nói cho Margaret tin tức ta không hề ngu ngốc, Thấm Thủy Hồ sẽ có bao nhiêu người đến bắt ta? Ta đánh cuộc, sợ rằng Margaret sẽ tự mình xuất thủ, tự thân suất lĩnh đại quân giết tới Duerkesi của ta! Bởi vì ta chứng minh Đỗ Trần thần có tồn tại!

Con mắt dài hẹp của Dịch Cốt cũng nhìn vào doanh địa:

- Yêu phụ này thật sự là một phiền toái lớn!

- Đúng vậy! Vẫn Thần “đại” nguyên soái, tự nhiên cũng là “đại” phiền toái!

-------------------

Đỗ Trần nói:

- Ba ngày trước, giáo hoàng kiếm cớ ép sư phụ Ziege tiếp hắn rời khỏi Thiên Mục lâm trước, điều này sáng tỏ thái độ của hắn sẽ không giúp bên nào, tùy chúng ta tranh đấu rồi! Lão gia hỏa này đợi giá mà bán, không chịu tỏ thái độ sớm, đối chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất hắn sẽ không quấy nhiễu chúng ta đối phó với Thấm Thủy Thần Sứ!

Dịch Cốt thu hồi ánh mắt âm lãnh từ Thấm Thuỷ doanh địa:

- Thiếu gia, nếu thế thì đối phó với Thấm Thủy Thần Sứ như thế nào?

- Ngươi nói đi?

Đỗ Trần mỉm cười liếc mắt nhìn Dịch Cốt.

- Ta thấy các nàng ấy không thể giết, bằng không Margaret thấy nàng quá hạn không về, nhất định sẽ phái người tìm kiếm, đến lúc đó chúng ta đều không tránh khỏi! Nhưng cũng không thể để các nàng tùy ý trở về, nếu không, lập tức sẽ có thêm nhiều thần sứ đến bắt người!

- Tốt nhất là có một biện pháp trung hòa - làm cho các nàng trở về, nhưng cũng không bán đứng chúng ta... Tinh thần lực của tiểu thư có lẽ có thể làm được điều này, nhưng chính là không biết có thể qua mắt được Margaret hay không?

- Không thử một lần làm sao mà biết được?

Đỗ Trần dựng ngón giữa với Thấm Thủy doanh địa xa xa, nhưng vẻ mặt thần thánh nho nhã - thế giới này không ai hiểu được ý tứ của dấu hiệu đó.

- Đúng rồi! Hôm qua ta từ trong miệng của Thomas moi ra một tin tình báo rất thú vị! Biết các nàng vì sao mang bản đồ Thấm Thủy Hồ mang bên người, cho nên cuối cùng bị Brockman trộm mất không?

Đỗ Trần thu ngón tay lại vuốt mũi, giải thích:

- Thiên Vương sơn, Auerbach đại hạp cốc, và thậm chí Vân Tiêu Kinh, Thấm Thủy Hồ! Những nơi này là “Thiên ngoại thiên không” ở trên tam đại lục, cách chúng ta không chỉ có một đạo mệnh môn. Sau mệnh môn, tục truyền rằng còn có một mê cung phức tạp vô cùng, với mức độ nguy hiểm và phức tạp của mê cùng này, nếu trong tay không có bản đồ, cho dù là thần cũng chẳng tìm được đường về nhà!

Dịch Cốt đột nhiên đặt tay trên thánh khí nguyên trạng bên hông, lệ mang lóe lên, nhíu mày nói:

- Nói như vậy Donna các nàng ấy không đi về nhà được nữa?

- Không sai, bây giờ mấy người Donna chỉ có thể ở tiếp tục đợi ở tam đại lục. Đợi phán xử mới của thần sứ tới đón các nàng về nhà, đồng thời, các nàng sẽ tiếp tục sưu tập các tiểu cô nương... Với tập quán của Thấm Thủy Hồ được thánh giáo ghi lại mà xem xét, thần sứ tới tiếp đón đám người Donna trở về nhà, sẽ đến sau ba tháng!

Đỗ Trần nở nụ cười thân thiết hòa ái hướng về phía Thấm Thủy doanh địa, rất thiện lương, rất quý tộc!

Nhưng ngón giữa của hắn lại giơ lên!

- Ba tháng, trong ba tháng này chúng ta nhất định làm Donna nghe lời, để nàng sẽ không bán đứng Francis ta trước Margaret!

Ngón cái tay phải quẹt mũi, rất ưu nhã thuận thế lật bàn tay về phía trướng nhẹ nhàng gẩy ra ngón giữa, một đóa Liên Hoa bắn ra!

- Đỗ Tư, theo sát Donna! Hồi báo hành tung của các nàng bất kì lúc nào!



----------------

Theo kế hoạch ban đầu, Đỗ Trần sau khi kết thúc chuyến đi Thiên Mục lâm sẽ tới Đấu thần đảo một chuyến, chủ yếu có hai việc - Tìm Demis bàn việc họa thần, cũng hoàn thành khảo nghiệm tốt nghiệp. Bất quá Ziege bị giáo hoàng ép kéo tới thánh sơn của giáo đình. Đạo sư không có mặt, thời gian tốt nghiệp của Đỗ Trần cũng theo đó mà trì hoãn, đành phải dựa theo giáo quy tới tháng một sang năm, cùng đồng học khác tham gia đại khảo tốt nghiệp.

Mà bức vẽ bí mật của Demis dù sao cũng chưa tính là việc khẩn yếu, Đỗ Trần cũng không vội tới Đấu thần đảo, mà nghênh ngang tiếp bọn người Donna chơi đùa.

Đồ Khoa cảng, cửa duy nhất tiến xuất Ngân Nguyệt đảo, Đỗ Trần lần thứ hai tới đây thì vẫn còn gió thu, nắng hè tháng chín chưa mất, nhưng khi lần này tới đây, đã là trung tuần tháng mười một nên tuyết bay đầy trời, đã đầu mùa đông rồi.

Bến tàu Đỗ Khoa cảng bao trùm một tầng tuyết trắng mỏng manh, hai chiếc thuyền buồm cánh vàng đón khách của giáo đình cơ hồ cùng lúc trước sau cập bờ. Đỗ Trần xuống thuyền, chắp tay cười với Donna đang ở một bên thuyền khác ở phía xa, nói:

- Donna thần sứ, thật sự là khéo a, chúng ta cùng đến, cùng rời! Không biết mấy vị thần sứ tiếp theo sẽ đi đâu? Có thể đến thành Duerkesi của ta mấy ngày hay không?

Donna lạnh lùng liếc qua Đỗ Trần, hừ một tiếng:

- Ta đi đâu chẳng cần đến ngươi quan tâm. Francis, ngươi tự cầu thêm vận may đi!

Nàng dẫn ba vị thần sứ bước nhanh lên bến tàu, đi ngang qua người Đỗ Trần, vẫn cao ngạo như ngày nào!

Nhưng trong miệng nàng lại thấp giọng dặn dò:

- Ba vị muội muội, giáo hoàng bởi vì việc chúng ta và hắn tranh đoạt tân thanh khí đã tức giận rồi, kiếm cớ không quan tâm đến chúng ta nữa! Chúng ta phải cẩn thận với Francis, phải còn sống để trở về đưa tin tức hắn không hề ngu ngốc.

Quay đầu lại liếc mắt ngắm Đỗ Trần:

- Bắt đầu từ bây giờ, bốn người chúng ta không nên đi riêng một mình, chỉ đi đường lớn nhiều người! Gian khổ một chút, buổi tối cũng không ngủ nữa, tìm một nơi nhiều người mà đi!

- Tỷ tỷ, chúng ta ít nhất phải đợi ba tháng, ba tháng này, chúng ta còn vì thần của ta tìm kiếm tân thần phó, khó đảm bảo sẽ không cho Francis cơ hội a!

Donna xua xua tay, càng ép giọng nhỏ xuống, cước bộ nhanh hơn:

- Thần của ta năm đó cứu được tính mạng của thần thái dương Michael, vì điều này, hậu duệ của Michael, gia tộc St. Darke thủy chung tôn chúng ta là thần! Bây giờ chúng ta đi tìm hậu duệ của Michael, để bọn họ bảo vệ chúng ta, đồng thời giúp chúng ta tìm thần phó!

- Từ nơi này tới St. Darke chỉ cần nửa tháng lộ trình, nửa tháng này, chúng ta ủy khuất một chút, không nên thuê xe ngựa để đi, cần chen chúc với những tiện dân trên các long xa đường trường, chỉ cần tới St. Darke an toàn! Hừ, ta không tin Francis sẽ động thủ với chúng ta ở nơi công cộng!

Nói xong, nàng quay đầu lại lén nhìn Đỗ Trần, thấy thiếu niên tuấn lãng Francis vẫn đang cười nhìn các nàng, không nhịn được trong lòng run lên, kéo ba tỷ muội tiến vào trong đám người, lẩn trốn như chuột hoang!

Ở bên tàu xa xa, Đỗ Trần khóc cười không được, Đỗ Trần đã nghe nguyên lời Đỗ Tư chuyển cho hắn, nhưng... St. Darke! Đáng chết, bởi vì việc cự hôn Francesca, quan hệ của mình và gia tộc St. Darke đã đóng băng. Mặc dù chưa còn được xưng là địch nhân, nhưng gặp mặt cũng lạnh mắt mà nhìn “chẳng phải bạn” nữa rồi.

Nhất định phải động thủ trước khi đến gia tộc St. Darke!

Bằng không, một khi các nàng được gia tộc St. Darke bảo hộ, mình còn muốn hạ thủ, vậy chính là khai chiến với Vẫn Thần ngũ đại gia tộc!

Nghĩ đến đây, Đỗ Trần quay đầu cười với Dịch Cốt nói:

- Brook, cười một cái đi, ngươi bây giờ đã là giáo chủ Đỗ Trần giáo danh mãn tam đại lục rồi, phải có một hình tượng thân dân.

Dịch Cốt cười một cách cứng ngắc:

- Ừm, rất rốt, từ nay về sau luyện tập thêm chút nữa! Đi, chúng ta bây giờ chính đại quang minh truyền bá giáo nghĩa, phát triển tín đồ!

Không lâu sau tại trạm xe của Đồ Khoa cảng, một chiếc xe mãnh long vận chuyển khách lữ hành đường dài, khi chiếc xe khách đường dài rời khỏi Đồ Khoa cảng, bốn người ở bên đường vẫy tay muốn lên xe, một tráng hán, một cô gái nhỏ, còn có hai đại nhân vật mặc trang phục nhân viên cao cấp thần chức của giáo đình.

Chốc lát, trong chiếc xe chứa hơn trăm người trở nên náo nhiệt, tiếng người ồn ào, âm thanh kinh hãi liên tục vang lên không dứt bên tai!

- Ca ngợi chúng thần, ngài chính là “Minh Đao” Brook giáo chủ? Ồ, không, không những bình dân chúng con làm sao dám kiểm tra thứ chứng nhận thân phận của ngài.

- Trời, thật quá mức tưởng tượng, phong hào đấu thần và chúng ta ngồi cùng một chiếc xe!

- Miện hạ tôn quý, ngài thu đệ tử sao? Ài, không thu sao? Cái gì? Ngài sẽ tuyển trong giáo đồ của thần giáo tín đồ tư chất hiếm có? Ca ngợi Đỗ Trần thần, tiêu chuẩn thần giáo chúng ta thu nhận tín đồ là gì ạ?

- Chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, nguyện làm việc thiện là được? Giáo chủ đại nhân ngài thu nhận con nhé! Con phù hợp với hết thảy yêu cầu của ngài!

Cơ hồ chỉ vài phút, tín đồ của Đỗ Trần thần giáo tăng thêm bốn mươi người, bất quá thực tế, những người này mặc kệ Đỗ Trần thần là ai, bọn họ chỉ nghĩ tới tiền đồ đi theo một phong hào đấu thần mà thôi, bất quá thế này cũng đủ rồi, chỉ cần có thể làm cho những người này mỗi ngày thuận tay làm chút việc như giúp các bà cụ qua đường là được, Đỗ Trần không cần nhiều, thật sự không cần nhiều!



Dịch Cốt một mặt nói chuyện với những bình dân, một mặt nỗ lực luyện tập “Nụ cười thân dân”. Mà ở chỗ khác... vây quanh Đỗ Trần thân mặc bạch y đại giáo chủ ngược lại là mười mấy tín đồ chính thức của thánh giáo - Đỗ Trần y theo phân phó của Ziege, tịnh không hề công bố tới việc được ngầm thăng lên giáo phụ. Các tín đồ phi thường thành kính, cũng phi thường chăm chú lắng nghe Đỗ Trần tự mình truyền bá thần dụ - của tân thần Đỗ Trần.

- Ca ngợi thiện mỹ, trừng phạt ác ôn! Đỗ Trần thần nói, làm việc thiện tất sẽ được ban phúc, làm việc ác tất chịu trừng phạt nghiêm khắc của ta...

Những tín đồ lặp lại thần dụ, một nhóm người ở gần phát ra khí tức thần thánh, nhưng lúc này, một vị tín đồ thâm niêm phát hiện ra bên cạnh hắn mấy nữ tử áo trắng vẻ mặt coi thường, tựa hồ như đang khinh miệt tân thần!

Lão nhân giáo huấn:

- Các vị tiểu thư! Khi nghe thần dụ phải có thái độ trang nghiêm! Các ngươi cho dù tự có thần trong tín ngưỡng của mình, nhưng cùng không thể đang khi một vị giáo sĩ truyền bá tân thần dụ bày ra vẻ mặt này a? Ta nhiều hơn các ngươi mấy mươi tuổi, tự xung một câu lão bá, lão bá khuyên các ngươi...

Mấy nữ tử áo trắng này chính là Thấm Thủy thẩn sứ, các nàng tính ngồi trên xe khách đường dài tới pháo đài St. Darke, nhưng không nghĩ tới, khi xe sắp đi thì Đỗ Trần dẫn người đuổi đến, hơn nữa vừa lên xe, bọn họ lại truyền bá giáo nghĩa, hoàn toàn không để ý mấy người mình.

Donna đã nghĩ tới việc xuống xe, nhưng lúc này xe lữ hành đã đi tới ngoại thành, tiếp đó là vùng đất tuyết không người, trên xe lại còn có hơn trăm bình dân, thấy rõ tình thế này, nàng thành thành thật thật lưu lại trên xe.

Lúc này, Donna bị một lão nhân còn ít hơn mình chục tuổi giáo huấn, trong lòng bốc hỏa muốn phát tác, nhưng nhìn thấy Đỗ Trần, đành nhịn xuống - mình ngồi xe khách là vì ép Francis không dám động thủ ở chốn công cộng, nếu mình làm thương tổn đến bình dân trên xe, giáo phụ hắn có quyền tuyên bố tội của mình tại chỗ, để cho Brook giết sạch mấy tỷ muội mình.

Donna đang nhịn, mà Đỗ Trần lại đang cười thầm:

- Ài, lão bá bớt giận, mấy vị tiểu thư này dù sao tuổi còn nhỏ, mọi người nên cùng giúp các nàng, mà đừng trách các nàng ấy...

- Ngài nói quá đúng, mấy vị tiểu thư, chúng ta sẽ giúp đã các ngươi!

Mấy mấy tín đồ tông giáo vây quanh Donna...

Xe khách đường dài đang đi tới sơn mạch hướng tây nam của đại lục Beins, tuyết bay toán loạn, trong xe thần âm vang vọng...

Nhưng lúc đó!

- Xoạt! Xoạt!

- Xoạt...

Nghe được một chuỗi âm thanh có tiết tấu truyền đến, tiếng truyền giáo trong xe, tiếng thu nhận tín đồ, tiếng sùng bài với Dịch Cốt… âm thanh của hơn trăm người, không ngờ không che được tiếng bước chân đạp tuyết mà đến kia!

Dịch Cốt vốn đang luyện tập “Nụ cười thân dân” liền biến đổi thần sắc, nhẹ nàng vẫy tay ý bảo các tín đồ bên người im lặng, nghiêng tai lắng nghe một lát, nhíu mày nói với Đỗ Trần:

- Người tới không hề đơn giản!

Không cần Dịch Cốt giải thích, Đỗ Trần đã cảm giác được, con đường này hai bên là sơn cốc, con đường xe khách phía trước, một cỗ sát khí phô thiên cái địa tiến tới! Trong không khí bay lên một vị máu tanh nhàn nhạt.

Donna phản ứng hơi chậm, đợi khi nàng cảm giác được khí tức khác biệt, cảnh sắc ngoài cửa xe đã thay đổi... bởi hoa tuyết bị gió lạnh thổi tung bay chầm chậm rơi xuống, giống như không khí bên trong sơn cốc này dính đầy dầu! Bông tuyết bay múa rất chậm, nhưng phương hướng giống nhau, toàn bộ hướng về phía chiếc xe khách lữ hành tấn công!

Rất nhanh, xa phu ở khoang điều khiển sợ hãi hô lớn:

- Brook miện hạ! Phía trước có một người, hắn, hắn dùng tuyết gom lại dụng lên một bức tường ở phía trước... ngài, xin ngài!

Xa phu không biết khí thế của người đến tột cùng đại biểu cho cái gì - trong mắt còn kiến thì sài lang và cự long đều giống nhau! Nhưng kinh nghiệm đánh xe nhiều năm nói cho hắn, thật sự là phiền toái rât lớn, đây là thủ đoạn chặng đường của thổ phỉ a!

Hành khách bên trong xe nhất thời trở nên hỗn loạn.

Đỗ Trần tách đám người ra đi tới đầu xe, Ariza ôm tiểu Bối Bối cũng theo phía sau, bốn người lẳng lặng đánh giá người chân đạp tường tuyết mà tới ở phía trước kia...

Một thân trường bào thường thấy của giáo sĩ giáo đình, giày cao màu đen, đai lưng bạch ngọc... trên đỉnh đầu còn đội mũ giáp nhà binh, che nửa khuôn mặt, bên trong sơn cốc hoa tuyết tung bay, rất khó thấy rõ dung mạo chân chính của hắn.

Đỗ Trần nhìn Dịch Cốt một cái, một tia cười khổ ở bên mép:

- Trang phục của người này, ngươi có thấy rất quen hay không?

- Constantine được một người như vậy cứu đi!

Dịch Cốt chậm rãi rút thánh khí nguyên trạng nắm trong tay...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook