Liên Hoa Bảo Giám

Chương 172: Mục tiêu đại hạp cốc Auerbach

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần cả kinh, ngẩng đầu nhìn hai lão tổ mẫu một chút.

Lily phẫn hận dậm chân, cả giận nói:

- Quá đáng rồi, giết con dân của chính mình sao! Tại sao! Thú nhân Mc Allen cũng rơi vào tình trạng này? Bọn họ quả thực đáng chết!

Lucy so với muội muội trầm ổn rất nhiều, nàng hơi trầm ngâm, thở dài nói:

- Giết con dân không phản loạn, bỏ qua binh nguyên, bỏ qua phú thuế.... vậy chỉ có một lý do, người chết mới có khả năng giữ bí mật.

Đỗ Trần cũng thở dài, nói với lão nhân:

- Xem ra, các ngươi biết một số chuyện mà vốn các ngươi không nên biết.

- Chuyện không nên biết?

Lão nhân cuông quít lắc đầu, thân thể lão được Liên Hoa phúc chiếu đã khôi phục rất nhiều, lão giãy dụa ngồi dậy, thống khổ nói:

- Không, tuyệt không có khả năng! Chúng ta là một chi Orc sinh sống sở vùng đất Coulumb rất xa xôi, cơ hồ không có liên lạc gì với ngoại giới, vậy chúng sao làm sao có thể biết chuyện không nên biết.

- Không, không phải như thế, chẳng lẽ... chúng ta chọc giận chí cao phụ thần sao? Phụ thần trừng phạt chúng ta sao?

Lão nhân thống khổ vò đầu, lệ già tuôn rơi.

Đỗ Trần chẳng biết an ủi lão thế nào, trong một thôn nhỏ xa xôi, các hương thân thân như người một nhà vốn hạnh phúc bình yên sinh sống, đột nhiên có một khoản kim tệ lớn từ trên trời rơi xuống, mọi người vui vẻ xuất ngoại, nhưng không nghĩ tới, sau kim tệ là đồ đao... loại đả kích này, lão nhân không quen với sự biến đổi của thế sự không cách nào thừa nhận.

Nhưng theo lưu ý của Đỗ Trần, hai tay lão nhân mặc dù cũng là mười ngón như nhân loại, nhưng đầu ngón tay bọn họ như là móng vuốt nhọn, có chút giống móng vuốt của loài chuột, đầu ngón tay có chút giống xuyên sơn giáp. Hoàn toàn có thể tưởng tượng, đặc thù sinh lý hạng nhất của người Orc chẳng những ban cho bọn họ hay tay linh xảo giống nhân loại, còn cho cho họ một số năng lực đặc biệt...

Harry đột nhiên nháy mắt với Đỗ Trần, Đỗ Trần nhờ hai lão tổ mẫu chiếu cố lão nhân, đi theo Harry tới bên bờ sông: - Chuyện gì vậy?

Harry nhỏ giọng nói:

- Chủ nhân tôn quý, ngài không phải muốn tìm kiếm tin tức của phu nhân Mayfair sao? Lão nhân Orc này có lẽ có thể trợ giúp ngài.

- A? Kế hoạch của chúng ta không phải tìm khuyển tộc có khứu giác tốt nhất trong thú tộc sao? Sau đó nhờ bọn họ giúp tìm kiếm xuất xứ của rêu sao? Chẳng lẽ, khứu giác của người Orc...

- Đúng vậy chủ nhân, sự thông minh của ngài đoán đúng rồi, người Orc do nhiều loại hỗn huyết mà thành, bọn họ phi thường nhỏ yếu, so với Tuyết Bỉ nhân chúng ta còn nhỏ yếu hơn. Nhưng bọn họ có hai loại thiên phú mà lão nhân không nghĩ tới được! Một trong đó là khứu giác! Ha ha. Đương nhiên, khứu giác của bọn họ còn kém Tuyết Bỉ nhân chúng ta! Nhưng, thiên phú hạng nhất của bọn họ thì chúng ta không thể so, hay phải nói là tuyệt đại đa số chủng tộc đều không thể so bì.

Đỗ Trần quay đầu nhìn lại lão nhân đang tinh thần hoảng hốt, tạm thời buông bỏ ý định hỏi lão, lại hỏi:

- Vậy thiên phú hạng nhất của người Orc là gì?



- Đào động! Chính thức việc mà người Orc am hiểu nhất là đào móc đất mộ! Đúng là dựa vào hai dạng thiên phú này, bọn họ mới có chỗ để tồn tại trên đại thảo nguyên, không có bị châm biếm là tộc quá thấp hèn.

Đỗ Trần gật đầu, hắn đối với phong tục của đại thảo nguyên cũng hiểu rõ chút ít, thú nhân dĩ chiến vi vinh, cường giả vi tôn, bọn họ đánh giá trị của một chủng tộc cùng địa vị theo một tiêu chuẩn duy nhất… là chủng tộc này trên chiến trường có thể phát huy bao nhiêu tác dụng! Mà lý do người Orc có thể tiếp tục sinh tồn, sợ rằng là việc đại quân thú tộc cần trinh sát và công binh.

Trong lúc này, vị lão nhân Orc kia vì tinh thần vô cùng mỏi mệt đã ngủ say, Đỗ Trần có thể chữa trị vết thương cho lão nhân, nhưng đối với vết thương trong lòng thì vô lực, hắn phân phó Harry cõng lão, đoàn người dọc theo sông Coulumb đi về phía bắc, sau một thời gian, rốt cục cũng tới tiểu bộ lạc của người Orc, vùng Coulumb.

Nơi ở của người Orc cũng hết sức có bản sắc của tộc loại, trên mặt đất chỉ có mấy căn nhà gỗ nhỏ vững vàng, mà phía dưới nhà gỗ, có rất nhiều đường hầm cũng địa thất, một bộ phận kiến trúc trên mặt đất, còn lại là huyệt động dưới đất hợp thành tiểu bộ lạc Orc.

Bất quá hiện tại tiểu bộ lạc này đã không con cảnh tượng an tường hàng ngày, nhà gỗ bị cháy sạch không còn một mảnh, huyệt động dưới đất bị bỏ dung dịch kịch độc, mùi khét cùng mùi thối rữa quanh quẩn khắp nơi, mùi máu tươi nồng nặc kích thích cái mũi của Đỗ Trần, cái mũi đặc biệt mẫn cảm của Harry cơ hồ cứ mỗi hồi lại hắt hơi một lần! Cuối cùng Đỗ Trần không thể làm gì khác hơn là cho hắn bỏ đi ra xa.

Có thể tưởng tượng, nếu không phải vị lão nhân kia thoát chết, sợ rằng mấy trăm người dân thôn này trọn đời chết không nhắm mắt.

Lão nhân Orc sau khi tỉnh lại vẫn nằm giữa bộ lạc của mình khóc lóc, đợi khi trăng lên sáng tỏ, tâm tình lão mới xem như ổn định lại, tiếp đó, lão nhân đột nhiên trịnh trọng quỳ gối trước mặt Đỗ Trần:

- Đấu thần miện hạ cường đại, Bibby cầu ngài, cầu ngài cứu đồng bào còn sống sót của ta.

Đỗ Trần nhìn thôn nhỏ, hơi khó khăn nói:

- Đầu mối, ta cần đầu mối của hung thủ! Nhưng nơi này...

- Đấu thần miện hạ tôn quý, ta có đầu mối.

Lão Bibby đột nhiên đứng lên, thần sắc dữ tợn, trong lòng lão tràn ngập phẫn hận với hung thủ, la lên:

- Nếu thôn nhân chúng ta đều chết sạch, vậy thật sự không có đầu mối, bởi vì rốt cục không ai quen thuộc mùi của đồng bào cùng hung thủ! Nhưng lão còn sống! Đấu thần nhân từ, hung thủ mang đi nhi tử cường kiện của ta, mà ta rất quen thuộc mùi của nhi tử! Ta có thể mang mọi người đi trừng phạt hung thủ, cứu hồi đồng bào còn sống của chúng ta.

Đỗ Trần con mắt sáng ngời, thầm nói, đây là trừ ác cứu người, việc thiện song trọng! Trời cho ta cơ hội a! Chẳng biết tại sao, trước kia khi gặp phải tình huống này, Đỗ Trần nhất định mừng rỡ, cho dù trên mặt lộ tư thái đau khổ của người tốt, nhưng trong lòng cũng tính toán việc thiện này có thể có bao nhiêu chỗ tốt. Nhưng bây giờ, hắn ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, còn có vẻ mặt đau thương phẫn hận của lão nhân Orc, trong lòng không cao hứng nổi...

Nhân mạng vô giá, nếu chuyện này không có phát sinh thì thật tốt, tu luyện bảo giám có thể từ từ, nhưng lão nhân, hài tử, phụ nữ chết đi không thể sống lại...

Lão Bibby người còn mang theo trọng thương, vừa mới được Liên Hoa triển hiện tác dụng bảo vệ một mạng, nhưng cũng không thể lập tức khỏi hắn! Lão có thể chịu được một trường truy hung sao? Đỗ Trần chuyển ý nghĩ, nói:

- Lão bá, ngươi giao vật gì đó có mùi của nhi tử ngài cho người hầu của ta, hắn là Tuyết Bỉ nhân, tin tưởng với năng lực của hắn có thể tìm được hung thủ! Về phần ngài, thân thể thật sự không thích hợp truy hung.

Lão Bibby vội vã muốn nói, nhưng Đỗ Trần khoát tay:

- Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu hồi nhi tử của ngài cùng tất cả đồng bào! Mặt khác, nhi tử của ngài có thể bị hung thủ lừa gạt, xin ngài nói cho ta biết một chút bí mật để hắn có thể thủ tín, hoặc là tín vật.

Lão Bibby tự hỏi thật lâu:

- Đấu thần nhân loại tôn quý, lão Bibby có thể hỏi tên ngài không?

Đỗ Trần hững hờ, hắn biết, lão nhân bị bức không còn biện pháp, mới tìm một nhân loại kêu oan, nhưng Lanning là địch quốc, người Mc Allen sẽ không dễ dàng tin tưởng nhân loại, càng sẽ không vì một nhân loại trước mắt mà nói ra bí mật của bộ lạc.



Lão Bibby bổ sung:

- Xin ngài tha thứ cho ta, ta không nên hoài nghi ân nhân cứu mạng! Nhưng mấy năm nay, Lanning khiến chúng ta lo lắng, thú vương bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm chúng ta tùy ý nói với loài người về một chút bí mật của thú nhân...

Lão đột nhiên mờ mịt lắc đầu:

- Chí cao phụ thần tại thượng, bây giờ chính phủ đế quốc muốn giết chúng ta, bọn họ dùng chính là đế giới a! Mệnh lệnh của bệ hạ... ta còn phải tuân thủ sao?... trời ơi, ta rốt cục nên làm gì bây giờ?

Lão Bibby trầm mê.

Đỗ Trần nói:

- Đúng vậy, ta là người Lanning, nhưng chiến tranh không có ảnh hưởng tới bình dân đó là pháp điển thánh giáo, ta nghĩ, ta cứu ngươi, đồng bào của ngươi, cũng không liên quan tới quốc tịch của chúng ta.

Đỗ Trần lại lấy ra một đại ngân tệ đưa cho lão:

- Bây giờ bên trong Lanning đế quốc có rất nhiều thú nhân, trên đại thảo nguyên cũng có nhiều nhân loại, ngươi mang tiền này tới mục trường Damir sau đạo hải thiên quan, người hầu ở nơi đó sẽ nói cho lão ta là ai! Mặt khác, ta sau khi cứu đồng bào của lão, cũng sẽ chỉ cho bọn họ tới đó tìm lão.

Lão Bibby cố gắng kìm chế, cắn răng, chính phủ đế quốc đều không thể tin, vậy mình một lão già yếu nhược còn biết làm sao? Nói ra thôi!

Lão gật gật đầu:

- Tốt, ta đưa cho ngài bộ lông của ta, hơn nữa nói cho ngài, bộ mật ngữ này của chúng ta chỉ có trưởng lão cùng người kế thừa mới biết, như vậy, nhi tử của ta sẽ tin ngài.

Lão cúi mình thật sâu với Đỗ Trần, nức nở nói:

- Đầu thần cường đại mà nhân từ, tánh mạng gần hai trăm bảy mươi ba đồng bào của bộ lạc chúng ta, vậy, vậy giao cả cho ngài.

Đỗ Trần trịnh trọng gật đầu, lại từ trong tay áo lấy ra một cây trong lấy được từ mộ phần Mayfair:

- Lão bá, ngài nhìn một cái xem, loại rêu này xuất xứ từ đâu?

Đỗ Trần vừa mới nói, lão Bibby đã hít một hơi, vội la lên:

- Là xuất từ đại thảo nguyên, đây là mùi của rêu A Nỗ Mã, ta có thể xác nhận.

Đỗ Trần trong lòng vui vẻ, lão Bibby lại nói:

- Đúng vậy, đây chính là rêu A Nỗ Mã, ta có thể chắc chắn, nhưng rêu A Nỗ Mã nghe nói muốn lớn lên phải cần có đấu khí, bởi vậy mùi của nó hết sức đặc biệt, ngửi một lần là không thể quên! Mà khi ta tuổi còn trẻ, cũng ngửi qua mùi của nó.

- Vậy nó xuất xứ từ đâu?

- Thánh địa của thú nhân chúng ta, đại hạp cốc Auerbach.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook