Liên Hoa Bảo Giám

Chương 237: Nàng

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đã nói dối thì cần phải nói dối thêm trăm ngàn lần nữa mới hoàn chỉnh.

Đỗ Trần hiện tại khắc sâu hàm ý của câu danh ngôn kiếp trước này, hắn rất muốn nói cho Klap Gins, nan đề hắn còn thảm, thảm hơn cả tu luyên môn đồng tử công xui xẻo!

Nhưng Đỗ Trần rất rõ ràng, một khi hắn nói như vậy, vậy chưa cần nói đến gia tộc St. Darke, Tucker hai nhà biết mình bị lừa gạt phản ứng thế nào. Chỉ đơn giản khi nhược điểm này của mình truyền ra ngoài, nói khoa trương một chút, e rằng ngày hôm sau, trước cửa nhà xuất hiện hàng trăm hàng nghìn tuyệt đại mỹ nữ cởi áo nới thắt lưng, chờ câu dẫn mình! Hoặc là, nuốt nước bọt, uống rượu cũng có thể phát hiện loại xuân dược mạnh mẽ cái gì “Ta yêu thanh củi dài” - người muốn thu thập Đỗ Trần quyết không ít, bọn họ một khi biết được nhược điểm của Đỗ Trần, sẽ ngu ngốc không dùng sao?

Cho nên Đỗ Trần tuyệt sẽ không đem nhược điểm của mình nói cho bất kỳ kẻ nào!

Hắn nói:

- Ngươi muốn gặp người trong lòng của ta sao? Có thể, bất quá ngươi phải đợi một khoảng thời gian, bời vì nàng không có ở đấu thần đảo!

- Francis, ta xem ra cái “Nàng” kia căn bẳn là không tồn tại?

Klap Gins đột nhiên vung tay, trong lòng bàn tay bay ra một kiện thánh khí nguyên trạng, trong chớp mắt biến thành hộp thánh khí thu hồi tửu cụ trên bàn, rồi thu vào trong tay áo.

- Thái độ của ta rõ ràng rồi, nếu hôm nay ngươi không làm cho ta tin tưởng ngươi đã có người trong lòng, vậy, phải đi xuống cầu hôn! Ropemi phu nhân hẳn là đang đợi ngươi đó!

Dưới chân hắn dừng lại, Beirkesy chợt từ trên biển mây rơi xuống, như một ánh sao băng dài rơi xuống mặt biển.

- Cùng là nan huynh nan đệ, các hạ cần gì phải vất vả uy ép chứ?

Klap Gins nói thản nhiên:

- Ta hận kẻ nào không tôn trọng tình yêu, nhất là ngươi loại gia hỏa tự vẽ ra người trong lòng! Hơn nữa… không ép ngươi... ta làm sao bây giờ? Huynh đệ, chúng ta cùng có điều không may, vì hạnh phúc sau này của ta, không thể làm gì hơn là ủy khuất ngươi thôi, ha ha!

Klap Gins đứng ở đầu thuyền, hai tay duổi thẳng, giống như một chữ thập thẳng đứng ngạo nghễ, mặc dù trên ngươi tinh quang chói mặt, cương khí tràn bốn phía, lại không có ý xuất thủ. Hắn rất rõ ràng, nếu bây giờ giết chết Francis, vậy còn có ai có thể thay mình lấp đầy vũng bùn Francesca đây?

Trong mắt thấy Klap Gins chỉ thủ không công, nghĩ bây giờ hắn không có khả năng chân chính làm thương tổn mình, Đỗ Trần cũng không hoảng không vội!

Liếc mắt nhìn xuống dưới, nhìn toàn cảnh đấu thần đảo, với tốc độ và phương hướng hiện tại, rất nhanh, bọn họ sẽ rơi vào phía đông của đấu thần đảo gần Thanh Thạch đảo. Mà Thanh Thạch đảo này cách đấu thẩn đảo không quá vài trăm mét, phía trên có dựng lôi đài lớn nhất của đấu thần đảo, có cây cầu lớn vắt qua biển nối với đảo chính, là nơi học viện mỗi lần gặp sự kiện luận võ trọng đại thì ắt sẽ dùng.

Hiện tại, sau khi Ropemi phu nhân và giáo vụ trưởng thương lượng. Đem nơi này mượn tạm dùng làm hội trường đại hội kén rể.

Klap Gins là muốn đưa Đỗ Trần ép tới hội trường!

- Huynh đệ. Chúng ta đều cùng không may, vì hạnh phúc sau này của ta, không thể làm gì khác hơn là đành ủy khuất ngươi thôi!

Đỗ Trần vuốt mũi nhắc lại câu nói vừa rồi của Klap Gins, khi trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn phất mạnh tay, một thân ảnh từ trong tay áo bay ra ngoài!

- Ngươi đả thương sư phụ của ta, món nợ này, nên tính toán rồi!

Nói xong, Đỗ Trần buông người bay khỏi Beirkesy, đem chiến trường để lại cho Dịch Cốt.

Dịch Cốt xuất thủ cực nhanh, Klap Gins còn chưa kịp nói cái gì, một mảng hàn quang buốt xương đã tới trước mặt, hắn hừ mạnh một tiếng, trên người tinh mang đại thịnh, dùng tinh quang đối hàn quang, mạnh mẽ ngăn một kích của Dịch Cốt, nhưng thân hình Dịch Cốt không ngừng lại, còn hắn bị ép tới đầu thuyền, bay ngược mấy bước mới miễn cưỡng tạm thời đứng vững.

Một lần giao thủ, Dịch Cốt rõ ràng chiếm thượng phong, trong đó tuy có phần đánh lén, nhưng sau đó Dịch Cốt từng bước ép đến, một chiêu chiếm thượng phong, từng bước thượng phong, có thể thấy, thật sự trở nên liều mạng, không tính giết người, kinh nghiệm tử chiến của Dịch Cốt phong phú vô cùng, ít nhất sẽ không thất bại!



Tinh mang và hàn quang tràn ngập, uy lực của cửu cấp đỉnh phong đấu thần quyết tử chiến hiển lộ ra ngoài, Đỗ Trần không lo lắng Dịch Cốt bại trận, liền rút người lùi về phía sau, đề phòng bị tai bay vạ gió.

Nhưng trong lòng buồn bực, Đỗ Trần không khỏi âm thầm thở dài, sư phụ ngày đó tay không ám khí, thần sủng không có bên người, kết quả là bị thua ở trong tay Klap Gins, một đời anh minh bị hủy diệt hết! Xem trận đánh hôm nay, nếu ngày đó sư phụ có Vân Vụ Tỏa Liên, cũng là Thệ Tuyết trong tay mình, chưa chắc đã thất bại a!

Có lẽ ngày đó khi cứu Helen, nên bỏ “Vân Vụ Tỏa Liên” xuống, dù sao đối với mình mà nói, thánh khí cũng chẳng hơn hàng tạp hóa trên đường, chỉ cần trộm vào tay là có thể sử dụng, nhưng đối với sư phụ mà nói, đó là bảo chứng cho anh danh cả đời a…

Bất giác, trong lòng nổi lên một ý niệm, nhưng lúc này Klap Gins ở trong sự công kích mạnh mẽ liên tục của Dịch Cốt cuối cùng cũng nới được một hơi, trong trận chiến truyền ra một tiếng cười lạnh:

- Francis, mới vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi đơn thân phó ước đảm sắc hơn người, không ngờ rằng …

- Huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Hừ!

Đỗ Trần cười quái dị cắt đứt lời hắn, lớn tiếng trào phúng:

- Ngươi hẳn là đã hiểu được đạo lý vũ lực không bằng thực lực chứ?

Những lời này Đỗ Trần nói thật âm dương quái khí, nhất thời làm Klap Gins không thể nói gì được.

Dịch Cốt lo lắng trận đánh ảnh hưởng đến Đỗ Trần, liền bỏ qua tiên cơ, đưa Klap Gins càng ngày càng xa, dần dần, hai ngươi giống như hai vì sao nhỏ trên bầu trời, hoàn lẫn vào nhau.

Đỗ Trần đối với tốc độ của Dịch Cốt tuyệt đối tin tưởng, đảo mắt ứng phó với phiền toái trước mắt của mình.

Hắn hiện tại đang ở tầng mây trên trời cao, bên người còn có một chiếc thuyền.

Trên chiếc thuyền này được đặt rất nhiều ý nghĩa, phải đem nó hoàn hảo trở về, Đỗ Trần vận đấu khí lên, chuyền thân tới đáy thuyền, hai tay huyễn hóa ra lớp băng liên miên buông xuống Beirkesy, dưới chân ngưng kết thủy khí tụ thành huyền không băng khối, từng bước từ trên trời rơi xuống.

Beirkesy quá lớn, Liên Hoa không bao bọc hết, không thể làm gì khác hơn là dùng đấu khí.

Trong khoảng khắc rơi xuống mấy trăm mét, Đỗ Trần mơ hồ nhìn thấy trên Thanh Thạch đảo đầu người nhung nhúc, nói vậy đại hội kén rể đang hoành tráng triển khai, không biết bọn họ có phát hiện trận đấu trên bầu trời vừa rồi hay không. Quay đầu rời khỏi nơi này, Đỗ Trần tới phương hướng khác, nhưng hắn không tìm phiền toái, mà phiến toái lại tìm đến hắn, hai đạo nhân ảnh vọt lên trời, tới trước mặt Đỗ Trần.

- Francis, ngươi đến thật vừa lúc!!!

Là Betty và Ropemi, hai người dắt díu nhau đến, sắc mặt không hề vui vẻ.

Hai người các nàng đang ở phía dưới trông coi đại hội kén rể, đột nhiên phát hiện trên bầu trời đấu khí tụ họp, vội vàng đứng lên xem xét, kết quả phát hiện Đỗ Trần nâng Beirkesy từ trên trời giáng xuống.

- Chuyện này là thế nào?

Betty tò mò nhìn bộ dạng Đỗ Trần nâng thuyền, nhưng Ropemi phu nhân lại cắt đứt lời nàng, giận dữ nói:

- Francis, vừa rồi ta và Betty phu nhân nhận được một phong thư nặc danh, trên thư nói, ngươi kỳ thực không có người trong lòng, những lời trước kia nói với chúng ta đều là lời nói dối!

Đỗ Trần nhíu mày, không cần nói, đây chính là phiến toái của Klap Gins đưa cho mình, trước khi cướp Beirkesy trước hết đưa thư nặc danh cho Ropemi và Betty!

Nhưng lời nói dối đã nói rồi tình huống này, hắn chỉ có thể rắn mặt tiến tới:

- Hai vị a di nói cái gì? Ta như thế nào lại không có người trong lòng? Chẳng lẽ các người cho rằng ta lấy việc này làm trò đùa sao? Nếu như không có người trong lòng, ta vì sao buông tha cho hai cô gái ưu tú mà không lấy? Phong thư nặc danh này… hừ! Người mà ngay cả tên cũng không dám lưu lại có thể nói gì?



Hai nàng nhìn nhau một cái, song song hỗ trợ Đỗ Trần nâng Beirkesy tới ngoài khơi, sau đó Đỗ Trần đi theo các nàng tới Thanh Thạch đảo.

Trên đảo, thanh niên tài tuấn các nước ngồi thành một vòng, Francesca ngồi ở chủ vị, tựa hồ đang thảo luận cái gì, thấy Đỗ Trần nâng thuyền từ trên trời giáng xuống, không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.

- Francis không phải đã nói rõ sẽ không theo đuổi tiểu thư Francesca sao? Hắn thế nào lại tới?

- Đúng a, chẳng lẽ lời hắn nói trước đây đều là đạn mù?

- Nhất định là thế, đây là tên tiểu nhân hèn hạ, hắn công nhiên vi phạm lời hứa trước mặt mọi người, tới tranh đoạt Francesca rồi!

Tiếng nghị luận vang lên, Ropemi ý bảo mọi người im lặng, tiếp tục làm việc của họ, sau đó mang Đỗ Trần sang một bên, nghiêm mặt nói:

- Đúng vậy, đó là một phong thư nặc danh, nhưng bên trên liệt kê tuyệt đại bộ phận trải qua sau khi ngươi từ phế vật trở thành thiên tài, trong thời gian hai năm gần đây, cơ hồ không kết giao với một nữ nhân nào, càng dùng chứng cớ như thép phân tích ra ngươi căn bản không có khả năng có người trong lòng! Hừ, hiện tại chúng ta không thể không hoài nghi, ngươi thật sự có người trong lòng, chính là…

Betty tiếp lời:

- Chính là đang lừa gạt chúng ta, miệt thị sự vinh diệu của Vẫn Thần ngũ đại gia tộc!

Klap Gins thật sự an bài mọi việc rất thỏa đáng a, Đỗ Trần chợt ý thức được, mục đích chân chính của Klap Gins là đưa mình đến Thanh Thạch đảo - nếu bên người mình có cao thủ, hắn sẽ tự mình đối phó, sau đó ép mình tới trước mặt Ropemi và Betty - mặt khác, hắn trước đó lại dùng một phong thư nặc danh làm hai nàng sinh ra hoài nghi…

Vị nan huynh nan đệ này thật quá ác!

- Francis, hai người chúng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi chứng minh ngươi thật sự có người trong lòng, chúng ta đây sẽ xin lỗi vì hoài nghi vừa rồi, hơn nữa trước mặt người hai gia tộc cam đoan, sau này tuyệt sẽ không làm khó người cùng người trong lòng của người!

Ropemi sắc mặt xám xanh, đưa ra thông điệp cơ hồ giống Klap Gins như đúc!

Người trong lòng? Ta đi nơi nào tìm đây?

Xa xa ánh mắt các thanh niên tài tuấn vừa nghi hoặc vừa khinh bỉ, quỷ kế vừa rồi của Klap Gins, còn có hai vị phu nhân quý tộc độc đoán ép người… Cái này làm Đỗ Trần cười lạnh lùng, gõ Liên Hoa ở trong tay, mình căn bản tìm không ra người trong lòng, vậy hôm nay là một cục diện tuyệt vọng, nói không được chỉ đành

Nhưng lúc này, liên tiếp trên cầu lớn bắc qua biển truyền đến một tiếng gọi lo lắng:

- Francis!! Xin lỗi, xin nhường cho qua, ta là bằng hữu của Francis, tìm hắn có việc gấp…

Xoạt, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên thân người mới đến!

--------

Francis cùng “Nàng” tay trong tay rời khỏi Thanh Thạch Đảo.

Betty:

- Francis quả thật không nói dối chúng ta, “Nàng” là bình dân thân phận cách biệt rất lớn, lại thích đọc sách, học vấn uyên thâm... dung mạo của nàng cũng thuộc loại hiếm có.

Ropemi:

Ài... đó hẳn là nguyên nhân Francis dù bị oan cũng không nói ra “Nàng” là ai...

Rốt cục “Nàng “Là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook