Liên Hoa Bảo Giám

Chương 39: Người Đẹp Trong Tượng (1)

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần "ân hận" gật đầu, ý nói với Norton rằng mình đã sai.

“Cháu cũng chỉ mới biết sự tình này hoàn toàn là hiểu lầm, viện trưởng Ziege sẽ không công bố sự tình như vậy đâu. Norton thúc thúc, viện trưởng vẫn còn ở đây chứ, bọn cháu muốn gặp lão nhân gia để xin lỗi.”

Steven cũng nói:

“Đúng vậy, bọn cháu cần tạ lỗi với ông ấy.”

“Steven thiếu gia, làm điện hạ Ziege hộc máu không phải là ngài...” - Norton mở miệng, nghĩ một chút rồi nói - “Được rồi, viện trưởng Ziege vẫn còn ở đây, các người hãy đi theo tôi.”

Francis không hổ là "tam thiếu gia ngu ngốc của thành St. John", sự việc ngu ngốc như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra thôi.

Đệ tử phê bình giáo viên không phải là chưa từng xảy ra. Thế nhưng việc đệ tử tự tin phê bình giáo viên, chính khí lẫm liệt đến mức giáo viên phải hộc máu như thế, sau đó lại có thể tự tin vẫn cho là mình đúng thì Francis có lẽ là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả1.

Ai, tên láo toét ngu ngốc, sự việc mình làm ra thì tự mình đi xin lỗi là được, sao lại lôi cả thiếu gia Steven vào? Thiếu gia Steven là người thông minh chắc sẽ đứng ngoài việc này.

Nếu thiếu gia Steven bị viện trưởng Ziege trách phạt trong nhà ta thì ta biết ăn nói thế nào với nguyên soái Anginus đây?

Francis thì đã được gọi là "sự sỉ nhục", nhưng Steven là trưởng tử, là người kế thừa tước hiệu công tước và quân đoàn Shigeru.

Bắt Harry đi phía sau một chút, Norton kéo tay hai người tiến vào phủ thành chủ, dọc theo đường đi, hắn nói:

“Hai vị thiếu gia, điện hạ Ziege nghiêm lệnh bắt ta không được tiết lộ hành tung của ông ấy. Vì vậy xin hai ngươi giữ bí mật, hơn nữa, nếu các người thấy trong thành xảy ra chuyện gì kỳ quái thì cứ coi như không nhìn thấy, thúc thúc ta không thể nói thêm được gì nữa đâu.”

Steven nói:

“Thúc thúc, cháu hiểu mà.”

Đỗ Trần cũng gật đầu bảo mình sẽ giữ bí mật.

Những việc đấy nếu không biết thì là chuyện tốt, bằng không sẽ gặp phiền toái.

Tiến vào đại môn, Norton dẫn hai người đi qua một đình viện, đình viện này không lớn, chỉ có khoảng hai mươi mấy mét vuông, ở trung tâm dựng một pho tượng Shigeru.

Trong lúc Đỗ Trần đi qua pho tượng, đột nhiên từ mông hắn tỏa ra một luồng hơi nóng, từng chút, từng chút run rẩy làm cho hắn cảm thấy tê tê, đây là Liên Hoa Bảo Giám nhắc nhở Đỗ Trần, ở gần đây có việc thiện có thể làm, hơn nữa đây là một thiện sự rất nên làm vì độ ngứa nhiều hay ít phụ thuộc vào mức độ của việc thiện, việc thiện này làm xong có thể có thành tựu rất lớn.

Đỗ Trần dừng lại, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.

Đây là một khu vườn hết sức bình thường, hai hướng đông tây là nguyệt nha môn, hai hướng nam bắc là cổng chính, bên trong khu vườn là một con đường bằng đá vụn, ở giữa là một pho tượng và một số hoa cỏ.

Đừng nói đến việc thiện, trong đình viện này ngoại trừ nhóm Đỗ Trần thì đến người hầu cũng không có.



Thế này là sao đây?

Sự báo trước của Liên Hoa Bảo Giám không thể bỏ qua, mặc dù có rất nhiều việc thiện phức tạp nhưng nếu ta có thể tự phát hiện thì nó sẽ không báo trước. Một khi Liên Hoa Bảo Giám báo trước tức là có việc thiện đang chờ ta làm.

Quái lạ!

Bất giác, Đỗ Trần dừng lại trước pho tượng.

“Huân tước Francis, sao ngài lại không đi tiếp vậy? Có phải là sợ phải đi gặp điện hạ Ziege không?” - Norton đẩy vai Đỗ Trần - “Đi thôi, ngài là hậu duệ của thần, cùng lắm điện hạ Ziege cũng chỉ trách mắng ngài thôi, không có việc gì đâu.”

Làm Ziege tức đến thổ huyết thì Đỗ Trần đương nhiên cũng phải suy nghĩ rồi, nhưng hiện tại Đỗ Trần đang suy nghĩ là việc thiện làm ở đâu đây?

“Ai, cháu thực sự có chút sợ hãi phải gặp viện trưởng.” - Đỗ Trần hàm hồ ứng phó, tiếp tục đi, khi hắn đi ra xa bức tượng thì cảm giác ngứa cũng từ từ biến mất.

Như vậy, bức tượng Shigeru nhất định là có chuyện.

Ở gần pho tượng có cơ hội làm một việc tốt lớn.

Đỗ Trần quay đầu lại nhìn pho tượng Shigeru, âm thầm để ý đến hình dạng và vị trí của nó.

Đi tiếp qua đình viện là đến một gian phong khách, sau khí Norton thông báo, huynh đệ hai người đi đến trước mặt Ziege.

Gặp lại Ziege, Đỗ Trần sửng sốt.

Đây là lão già đấy ư? Nếu nhìn mặt thì hoàn toàn đúng nhưng...

Ziege hiện đã thay một bộ trường bào vàng, hiện đang ngồi trên chiếc ghế lót da thú, đôi mắt tam giác dưới cặp lông mi thon dài lấp lánh thần quang, cả người sạch sẽ chỉnh tề, thần sắc khỏe mạnh, khí độ hãi nhân, hoàn toàn không có bộ dạng của kẻ vừa nãy "bắt cóc con gái", người này thoạt nhìn như là "vĩnh hằng chi diệu" điện hạ Ziege trong truyền thuyết.

Thực sự là một người y như tin đồn a!

Nhìn huynh đệ hai người đang sững sờ, Ziege trầm lặng như nước, nhạt giọng nói:

“Thì ra là các ngươi!”

Norton bước lên phía trước, cung kính giới thiệu:

“Tôn quý điện hạ Ziege, hai người này là con của nguyên soái Anginus, Steven và Francis. Vừa rồi Francis hiểu lầm ngài, bây giờ họ đến để tạ tội...”

“Sao lại là Francis? Viện trưởng, sự việc này là do đệ tử mà ra!” - Steven nói - “Là ta không tốt nên đệ đệ mới làm ra sự tình thế này.”

“Ai làm người ấy nhận, viện trưởng, người chọc giận người là đệ tử, đại ca của đệ tử không có quan hệ gì cả.” - Đỗ Trần đẩy Steven ngừng lại rồi bước lên phía trước, bộ dạng chuẩn bị tâm lý chịu tội.



Hắn trong lòng thầm nghĩ, nếu Ziege tính tình cương chính đúng như lời đồn đại thì ông ta sẽ thích nghe những lời này.

“Điện hạ Ziege tôn quý, mặc dù đệ tử biết việc của ngài quá muộn nhưng xin ngài hiểu cho lý do đệ tử hành động như vậy, nếu ở tình huống đó thì ngài sẽ xử lý ra sao? Nếu ngài muốn trách phạt hãy trách phạt một mình đệ tử, nếu không có đệ tử, sự việc này sẽ không xảy ra.”

Ziege nở nụ cười.

“Ngươi nói đúng, chuyện hôm nay là do ta có bộ dạng khả nghi, các người có lòng tốt cứu người, không làm sai chuyện gì cả. Trong tình huống đó, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm như vậy, Steven và Francis không làm sai gì cả...”

Đỗ Trần cười nói:

“Ca ngợi sự công chính của ngài, Ziege viện trưởng.”

“Tốt lắm, sự việc này bỏ qua. Các ngươi sắp thành đệ tử của ta, vậy ta sẽ dạy các ngươi bài học đầu tiên, có một số việc nhìn thấy đúng nhưng chưa chắc đã đúng.”

Ông đứng lên vỗ vai Đỗ Trần:

“Hy vọng ngươi vẫn tiếp tục dũng cảm giúp đỡ mọi người, ta đánh giá cao điểm này của ngươi. Steven, huynh đệ các ngươi đều không sai gì cả.”

Ông quay lại ghế, cười nói:

“Ai, ta còn có một nghi vấn, làm sao các ngươi lại phát hiện sau lưng ta có người vậy?”

“Một tên Tuyết Bỉ Nhân đã phát hiện việc đó, mũi của hắn rất thính.” - Norton mang Harry tiến vào.

Vừa vào, quả cầu thịt Harry đã quỳ mọp xuống đất, cuống quýt khấu đầu, nói:

“Điện hạ Ziege tôn quý, xin đừng giết ta, ta chỉ là một Tuyết Bỉ Nhân ti tiện mà thôi!”

Ziege nói:

“Vì sao ta phải giết ngươi? Ngươi ở ngoài cửa đã nghe được chúng ta nói chuyện rồi chứ, Steven và Francis không sai, ngươi cũng không sai.”

“Ai, cái mũi của ta là một sai lầm lớn!” - Harry cười khổ nói - “Ngài nhất định cũng biết rằng ta ở cửa thành có thể ngửi thấy mùi của vị tiểu thư kia, hiện tại cũng ngửi được nàng đang bị giam tại địa lao dưới pho tượng, việc này cũng đủ khiến ngài giết người diệt khẩu.”

Đỗ Trần sửng sốt.

Pho tượng... cô gái bị giam... chẳng lẽ vừa rồi Liên Hoa Bảo Giám bảo mình cứu cô gái kia?

________________________________________

1Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước không có ai, sau này cũng không ai làm.

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook