Liên Hoa Bảo Giám

Chương 170: Phát thệ sẽ không ly khai nữa!

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Dịch Cốt cầm lấy tín chỉ trong tay Đỗ Trần, liếc mắt một cái...

Đột nhiên, độ âm bên trong tiểu thính bắt đầu giảm xuống, thậm chí Đỗ Trần còn cảm thấy một cỗ hàn ý âm sâm, loại cảm giác này tựa như có một đạo phong âm lạnh lẽo đặt lên cổ, chỉ cần đẩy nhẹ, máu đỏ sẽ lập tức phún ra.

Có lẽ bởi vì tin tức trong thư quá rung động, Dịch Cốt nhất thời thất thần, khiến cho khí tức ẩn tàng lộ ra một chút.

Bất quá Đỗ Trần hoàn toàn hiểu được, rung động của tin tức Phá Khí huyền tại đấu thần thế giới, càng hiểu sự phản ứng của Dịch Cốt, nếu tin tức trong tín chỉ là thật, cấp bậc không quan trọng cũng có thể thu được thánh khí, đối với một vị đấu thần, nhất là như một vị đấu thần nhiều năm dừng ở cửu cấp đỉnh phong mà nói, không thể nghi ngờ là một rung động thật lớn, hoặc là một dụ hoặc vô cùng.

Thật lâu sau, Dịch Cốt thở ra một hơi:

- Thiếu gia, ta đã thất thố! Bất quá thật sự quá khiến người ta khiếp sợ! Nếu thật sự tồn tại một thiên Phá Khí huyền, thật sự dùng loại phương pháp này thu được thánh khí, vậy sợ rằng tất cả cao cấp đấu thần đều sẽ điên cuồng! Một khi Phá Khí huyền công khai, nhất định khiến cho một trận đại hỗn loạn nhằm vào thánh khí không tiền khoáng hậu.

Chờ Đỗ Trần gật đầu, Dịch Cốt tiếp tục nói:

- Ta chưa bao giờ nghe nói qua tin tức có liên quan tới Phá Khí huyền, vốn nghiên cứu từ xưa tới nay có rất nhiều, nhưng cho tới giờ không có một người thành công, cho nên… bất quá nếu nói nó là do thánh nữ Mayfair lưu lại. Vậy, sợ rằng đây là chỉ có người kế thừa các vị Da Tát giáo chủ đời trước mới có tư cách biết bí mật này! Hơn nữa giáo hội đối với bí mật của giáo chủ quản lý dị thường nghiêm ngặt, nếu thành viên chúng ta biết chuyện không nên biết, nhất luật đều xử theo hắc ám thánh hình, cho dù thân phận cực cao như ta là thánh đồ cũng không có ngoại lệ.

Đỗ Trần nghe ra một loại ý tứ khác của Dịch Cốt, cười nói:

- Ta cho ngươi quyền lợi biết chuyện này, nhưng ngoài trừ ngươi ra, còn có Bác Bì, ta không hi vọng bất luận kẻ nào biết chuyện này! Hiểu chưa? Với danh nghĩa Da Tát!

- Lạp Mễ Mạt Đế Tố! Cảm kích ngài, đại ngôn nhân của Da Tát thần.

Dịch Cốt cúi đầu thật sâu.

- Nếu quả thật chỉ có giáo chủ mới có thể biết bí mật này, vậy Phillip đã làm giáo chủ gần mười năm, hắn nhất định cũng biết sự tồn tại của Phá Khí huyền! Tổ chức mà Phillip thần phục cũng biết chứ?

“Theo lời mẫu thân, có được Phá Khí huyền sẽ gặp phải một tai nạn cực kỳ kinh khủng, vậy tai nạn là chỉ cái gì... “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” quả thật là một tai nạn, nhưng được gọi là cực kỳ kinh khủng sao? Không, hẳn là không đơn giản như vậy...”

Đỗ Trần liên tiếp hỏi chính mình mấy vấn đề. Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng nhìn lại tín chỉ mà Mayfair lưu lại. Bạch chỉ tung bay, bông tuyết hiện ra, cả tín chỉ biến thành băng phiến. Đỗ Trần động tay.

Băng phiến nát bấy, tín chỉ cũng hóa thành bụi.

- Thiếu gia, đấu khí của ngài lại tiến bộ rồi, đã đạt tới tam cấp đỉnh phong.

Thời gian này Dịch Cốt, tùy thời chỉ đạo Đỗ Trần học vũ kĩ.

- Bất quá ngài dùng đấu khí quá mức chú ý vào hình thức hoa lệ, mà không có tính sát thương lực. Nếu...

Đỗ Trần nở nụ cười:

- Ngươi nói phi thường chính xác, không hổ là cao thủ cấp tông sư! Vậy, ngươi xem bản lĩnh phá giải thánh khí của ta ra sao?

Trong nháy mắt, hai tầng thánh khí đều bị Đỗ Trần dùng Liên Hoa nội kình mở ra, cũng quả nhiên, bên trong trống trơn, nhưng hai tay Đỗ Trần phất phất, “Ba ba” thánh khí bị tháo thành linh kiện, không thể phục hồi như cũ! Ít nhất không cách nào nghĩ tới linh kiện này vừa rồi còn là một cái hộp.

Dịch Cốt mặc dù đã thấy qua thủ đoạn phá giải thánh khí của Đỗ Trần, nhưng lúc này lại có chút... nổi da gà.

Một bộ phận tính mạng, tượng trưng thực lực, bổn sự sinh tồn của đấu thần tại tam đại lục - thánh khí, trong tay thiếu gia lại yếu như thế, khinh thường như vậy, có thể tùy ý như vậy sao?

- Thần kỹ của thiếu gia, thật là thần kỹ sư phó. Kỳ thật Dịch Cốt không dám bình, cũng không có nhãn lực bình phẩm.

- A, hãy đi đi, để Harry tăng tốc độ, lúc mặt trời lặn hôm nay, ta muốn tới cảng Antwerp.

Đỗ Trần phất phất tay, ngồi trên ghế tiện tay rút một quyển sách trên giá xuống, chờ khi Dịch Cốt đi tới cửa, Đỗ Trần vuốt mũi nói:

- Phá Khí huyền tính là cái gì chứ? Hứ, ngươi nếu coi trọng cao cấp thánh khí, giao cho ta, ta có thể giúp nó biến thành thánh khí vô chủ, tùy ngươi nhận chủ cấp bậc gì cũng đều có thể.



Dịch Cốt hai vai run lên, đi ra ngoài.

Đỗ Trần đột nhiên thở dài, trong lòng hắn rõ ràng, chính mình mặc dù không lo lắng Dịch Cốt biết được năng lực của chính mình, nhưng không cần phải mãi võ trước mặt Dịch Cốt! Nhưng Đỗ Trần lại làm như vậy, hắn muốn thấy ánh mắt kinh ngạc, thần thái khiếp sợ của Dịch Cốt cửu cấp đỉnh phong đấu thần. Như vậy một chút bất an mà Phá Khí huyền tạo ra cho hắn mới tiêu trừ đi được.

Năng lực đại biểu cho ích lợi, Đỗ Trần ở kiếp trước khổ học hai mươi mấy năm, vốn tưởng rằng chính mình thành một vị “Tinh anh”. Nhưng hắn chuẩn bị dùng sơ học tác nghiệp, trong lúc nhận được ích lợi lại đột nhiên phát hiện sở học của mình bị người khác nghiên cứu nhiều năm. Trong khi đó họ âm thầm không nói cho ngươi một câu... trong lòng còn có thể an ổn sao, nếu thật gặp phải tình huống này thì phải tra cho rõ người viết nên Phá Khí huyền này là ai, Đỗ Trần muốn hỏi một câu. “Huynh đệ, thần kinh của ngươi có đúng là quá thô thiển không?”

Mayfair a! Ngươi lưu lại cho ta một nan đề thật lớn.

Đỗ Trần cười quái dị, trước kia hắn tìm kiếm Mayfair, là vị “Trăm việc thiện hiếu là việc đại thiện”, hai là tổ chức thần bí kia của Phillip bức bách! Bây giờ, hắn lại có một lý do, một lý do càng thêm nguyên vẹn...

Phải tra ra Phá Khí huyền rốt cục phát triển tới trình độ kỹ thuật nào, nếu không Đỗ Trần thật khó ăn ngon ngủ yên.

Á Long liễn trên bầu trời cấp tốc bay lượn, với tộc độ bây giờ, rất nhanh có thể tới thủ phủ lãnh địa sông New Zealand, cảng Antwerp.

Buổi đêm, Đỗ Trần mới buông bộ sách nói về trị quốc - di huấn của thánh Bowen của Lanning rồi đi tới bên cửa sổ, từ trên không trung cao ngàn thước nhìn xuống đất đai phía dưới, đất đai của mình.

Trong lòng tính toán chuyện gần đây, Đỗ Trần đột nhiên cười:

- Không biết, phì lang Andy thế nào? Thả dây dài, mới có thể bắt được đại ngư? Không, thả phì thính, mới có thể đổi lại một phì ngư thật to! A, thật là có chút nhớ Andy a.

----------------------

- Francis chủ nhân, ta thật sự nhớ ngài.

Andy kêu ra một tiếng kêu phát ra từ phế phủ, nhưng trả lời hắn là một tiếng “Đương” trầm muộn! Cửa sắt bị đóng chặt lại, mà nó bị buộc chặt cố định trên đai để làm thí nghiệm. Cái bụng mập mạp nổi lên như một núi nhỏ.

Brockman, Fancino hai lão bằng hữu gần đây đã khiến Andy giảm hơn mười cân, mặt ạnh lùng nhìn Andy. Nhưng Andy chỉ thấy hai bóng đen âm trầm kinh khủng ở phía trước. Tình hình này, khiến cho hắn không lạnh mà run.

Nhưng bọn họ cũng không phải là kinh khủng nhất. Phía sau Brockman, mấy người mặc áo bào trắng, trên mặt mang theo mặt nạ cổ quái vừa nhìn đã biết không phải người tốt! Mà trong tay bọn họ cầm những thứ đồ vật đủ đề dồn mình vào chỗ chết.

Lão nha thứ, cương cốt tiễn, quát cốt đao, thứ châm, bì sủy tử...

Andy mở rộng miệng:

- Hắc hắc, ta nói các ngươi không thể đối với ta như thế, ta không phải là cái loại đồ vật trong tưởng tượng của các ngươi...

- Brockman đại nhân, đây là số 6 mới sao?

Một người mặc áo bào trắng tiến lên, nhéo nhéo người Andy, chần chờ:

- Ân, khí thế phi thường cường đại, nhưng thực lực của hắn... lạ nha, dựa theo tư liệu thực nghiệm của đại nhân Phillip, không xuất hiện loại biến hóa này a! Quả thực là quá loạn, căn bản là một tác phẩm hoàn toàn thất bại.

Brockman nói:

- Hạng mục thực nghiệm cụ thể của đại nhân Phillip ta cũng không rõ lắm, bất quá thật đang tiếc, con phì lang này thật sự là số 6, ta từng nhìn thấy nuốt tinh thạch số 6.

- A, Brockman đại nhân, ta cũng không có ý tứ hoài nghi ngài, chỉ là con lang này thật sự quá cổ quái. tác phẩm cổ quái.

Tay của người mặc áo bào trắng thủ thế, như là nói với Brockman:

- Mục đích cuối cùng của tổ hợp dị thú là lấy sáu khỏa tinh thạch phân biệt để vào trong cơ thể dị thú, từ từ hấp thu đặc tính của chủng tộc dị thú, cuối cùng lấy số 1 làm chính tổ hợp lại một thần sủng cường đại.

- Số 6 tinh thạch trước khi để trong cơ thể Ngư Nhân vương, đã hấp thu rất nhiều đặc tính dị thú, nhưng sao đặc tính này lại không có chút phản ứng trên người Andy?

- Ta nghĩ, hắn đã phản ứng, ít nhất Andy nói được hai mươi mấy loại ngôn ngữ của dị thú! Hơn nữa khí thế cường đại.

Người áo bào trắng trầm ngâm chốc lát, nói tiếp:



- Không có khả năng chỉ có vậy, dưới tình huống bình thường Andy bây giờ hẳn có thể bay lượn, khứu giác truy tung, tinh thần trao đổi, sinh tồn trong độc khí... trọng yếu nhất là, nó ít nhất có thực lực kinh khủng của thất cấp dị thú.

Andy vừa nghe, nở nụ cười, lắc lắc cái đầu đậy thịt béo nhung nhúc của nó:

- Ta Chris Andy, sủng nhi của nguyệt thần nữ, cường đại vô cùng! uy thế của ta khiến cho dị thú sợ hãi! Ta không phải rác rưởi.

Nhân viên thực nghiệm vốn không có đáp lại Andy, vẫn nói:

- Quên đi, con phì lang này quá kém, đại nhân Phillip nhất định sẽ không hài lòng! Chúng ta chuẩn bị thực nghiệm, lấy số 6 từ cơ thể nó ra, mặt khắc tìm một dị thú khác làm mẫu thể.

Thấy nhân viên thí nghiệm cầm các loại công cụ bước tới, cái đuôi ngắn của Andy run lên, tượng như một tiểu cẩu đáng yêu - đây là công lao của quản gia Tuyết Bỉ nhân Harry sao?

- Hắc, các ngươi muốn làm gì? Ta vừa rồi nói sai rồi, ta là rác rưởi, ta rất ngoan, ta rất nghe lời, ta có giấc mộng, có khẩu vị...a.

Trong một tiếng kêu thảm thiết của Andy, nhân viên áo bào trắng ngạc nhiên nói:

- Thần a, sao có thể! Số 6 hiển nhiên đã hoàn toàn dung hợp với tác phẩm rác rưởi này... loại tình huống này chúng ta là trợ thủ không thể xử lý. Brockman đại nhân, ta đề nghị lập tức mang Andy tới bên kia đại thảo nguyên, mời đại nhân Phillip xử trí.

Bọn họ không có phát hiện, số 5, số 5 rõ ràng bị Andy nuốt cũng có trong thân thể phì lang, trong lúc này, số 5, số 6 đã hoàn toàn dung hợp với Andy.

Luyện kim thiên tài Phillip tốn tao tâm huyết vào kế hoạch cố gắng chế tạo một tổ hợp dị thú dùng trong chiến đấu hoàn mỹ không chút tỳ vết, cường hãn vô cùng, khi Andy ăn đi hai khối tinh thạch, kỳ thật đã bắt đầu...

Brockman âm lãnh thoáng nhìn qua Andy:

- Tốt, chuẩn bị nhân thủ cùng xa liễn cho ta, ta tự mình áp tống thứ rác rưởi này tới đại thảo nguyên.

- Tuân lệnh, Brockman đại nhân! Bất quá ta cùng mấy vị trợ thủ sẽ làm bạn đường của ngài, bởi vì Phillip đại nhân nếu thấy chúng ta đưa tới cho hắn một thứ... rác rưởi, hắn sẽ phát hỏa! Trên đường, chúng ta sẽ tiến hành một chút cải tạo với Andy, để cho nó phù hợp với ý nguyện của đại nhân Phillip...

Không lâu sau, từ trong rừng cây xuất hiện một xe ngựa màu vàng, bên trong xe, tiếng kêu ai óan từng tiếng từng tiếng vang lên.

- Không muốn, ta Chris Andy, là ... giấc mộng,... khẩu vị... trời ạ, Francis chủ nhân, Andy thề, nếu ngài có thể cứu Andy, Andy đời này không khi nào rời khỏi bên người ngài. Ta sao lại rời ngài chứ, Harry đại nhân.

--------------

Trong lúc này, Đỗ Trần đã tiếp đón sự hoan hộ của bình dân, lại ban hành mấy pháp lệnh mới, sau đó rời đi tới đại thảo nguyên Mc Allen.

Điều hành một phương lãnh thổ không phải một chuyện một sớm một chiều, Đỗ Trần gần đây sau khi nghiên cứu lượng lớn sách hiểu rất rõ, cho dù có tài phú khổng lồ trợ giúp, muốn thay đổi mức sống của ba mươi vạn bình dân sông New Zealand cũng phải mất thời gian năm, mười năm xây dựng trụ cột kinh tế, nếu không, chỉ dụng kim tệ để đạt được sự giàu có bất quá chỉ là mây khói, sớm muộn cũng sẽ có một ngày sụp đổ.

Cho nên Đỗ Trần lúc này không có cải cách lớn trong lãnh địa, chỉ là làm một chút, an bài vài kẻ có thể tin tưởng, có tiềm lực vào trong chính phủ học tập.

Nhưng mấy pháp lệnh gần đây đã khiến cho bình dân sông New Zealand cảm kích vô cùng.

- Hắc, nghe nói chưa? Đạo mệnh lệnh thứ nhất của lĩnh chủ đại nhân là hai bên sông New Zealand không thể có một cô nhi, lĩnh chủ đại nhân đã thành lập hơn mười cô nhi viện.

- Sớm nghe nói rồi, tin mới nhất bây giờ là lĩnh chủ đại nhân đã phát minh một từ mới, gọi là cái gì mà công trình hi vọng, để cho bọn nhỏ trong lãnh địa đều được đi học, ha ha! Hài tử nô đãi cũng có thể đi, hơn nữa chỉ cần thành tích tốt, có thể thoát ly nô dịch.

- Được, tin tức của ngươi cũng quá nhanh, mệnh lệnh mới nhất của lĩnh chủ đại nhân nhân từ, là dùng kim tệ của mình cải tạo sông New Zealand, để chúng ta khong chịu thủy tai nữa.

- Ca ngợi lĩnh chủ đại nhân Francis, ha ha, lĩnh chủ đại nhân năm nay mười sáu tuổi, hắn còn có thể làm chủ nhân của chúng ta hơn năm mươi năm nữa. Trời ạ, điều này thật sự quá hạnh phúc.

Bình dân hai bên bờ New Zealand mừng vì bọn họ có một vị lĩnh chủ nhân từ, cuộc sống sau này có hy vọng tươi sáng! Trên khắp tám trăm dặm lãnh thổ, thanh âm hưng phấn không dứt. Nhưng trong lúc đó, lĩnh chủ đại nhân của bọn họ vẻ mặt ai oán, không ngừng đánh giá khắp nơi, hơn nữa hai chân không ngừng vặn vẹo, hai tay lại không ngừng sờ mông...

Chẳng lẽ chủ nhân có việc gấp? Harry cơ linh bắt đầu tìm một cái bô.

Nhưng Đỗ Trần trong lòng cuồng hô:

- Mẹ nó, mông đít sao lại ngứa ngáy thế chứ! Chẳng lẽ tại thảo nguyên phụ cận, ngay cả quỷ ảnh đều không có, lại có việc thiện có thể làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook