Liên Hoa Bảo Giám

Chương 275: Quyết định của Long Thần, quá khứ của Francis

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



- Long thần! Chúng ta không cần giải thích cho ngươi.

Trong vân kỳ truyền ra một thanh âm, cũng rất bá đạo.

Nhưng long thần càng bá đạo:

- Đến giải thích, hoặc là, khai chiến.

Hắn xoay người vung tay hô lớn, quần long trên bầu trời vỗ cánh:

- Thần dân của Samuel ta, có ai e ngại chiến tranh?

- Ngao...

Quần long tề hống, uy thế tràn ngập trời đất.

Long thần quát lên:

- Long tộc cùng giáo đình sớm có công ước, trước khi ngũ chiến chi ước chấm dứt, thế lực nào có ý đồ tiến vào Thiên Mục lâm, cần phải có sự chấp thuận của long tộc ta? Nếu không! Đó là miệt thị Samuel ta! Mặc dù các ngươi là thần phái tới, long tộc ta cũng liều mạng đánh một trận.

Một tiếng hừ lạnh, tiếp đó dưới vân kỳ thật lâu không nói gì.

Dùng sự trầm mặc biểu lộ bất mãn ư? Hoặc là không có gì để nói?

- Hừ!

Long thần lạnh lùng liếc mắt cùng nói nhỏ nhẹ, giáo hoàng cười ôn nhu, chậm rãi giơ tay phải lên:

- Liege, chuẩn bị công kích, trong Thiên Mục lâm, ngoại trừ long tộc ta, bất luật giết chết.

Giáo hoang khinh thường:

- Long thần, ngũ chiến chi ước còn chưa chấm dứt...

- Giáo hoàng, ta cùng thần sứ kia nói chuyện! Cũng không có mời ngươi gia nhập! Trong lúc nói chuyện, ngữ ngôn của ngươi cái gì cũng là bất kính với long tộc của ta, là chiến thư! Sol, cự dực trận triển khai, yểm hộ Liege trùng kích.

Giáo hoàng vẫn bình tĩnh nhìn long thần, ánh mắt không giao động nhìn không ra hắn nghĩ gì.

Hừ, Samuel, ngươi rất mạnh! Nhưng... ngươi tuyệt không thể tưởng được, ta đã có Constantine trong tay.. vậy không cần phải cùng ngươi nhất thời tranh đoạt.

Quần long trên bầu trời vũ động, đã tuân lệnh triển khai, một đội cự long trực chỉ giáo hoàng, một đội, trực chỉ vân kỳ thần sứ.

Mà càng nhiều cự long, mở ra long khẩu, xuất xong tức đánh về phía bờ Nguyệt hồ.

Cánh tay long thần chỉ tới điểm cao nhất:

- Pi Lesie, truyền long thần lệnh, trong doanh địa của long tộc tại Thiên Mục lâm, tộc nhân cả ta tất cả lên không... toàn tộc núi Miguel nghe lệnh, long thần Samuel tuyên bố, chiến tranh...

- Long thần bớt giận.

Dưới vân kỳ rốt cục truyền ra một thanh âm, Đỗ Trần nghe ra thanh âm hô lớn của vô số người, hắn đang khẩn trương cũng nhẹ bớt.

Đáng chết, xem tình thế… long thần thật dám khai chiến.

Thở dài một hơi, Đỗ Trần lập tức nhìn chằm chằm vân kỳ.

Mây mù màu trắng trên bầu trời đột nhiên tách làm hai, tựa như có thứ gì từ trên đám mây theo cột cờ hạ xuống, hạ xuống mặt nước, tiếp đó, hơi nước đạm hóa, hiển lộ ra tình hình bên trong.

Thấy tình hình này, giáo hoàng bình thản như trước, long thần cùng Ziege khinh thường hừ một tiếng, mà Đỗ Trần lại nhiệt huyết dâng trào.

Dịch Cốt nói, trong khi ở cảng Hongkong, trên cột cờ dùng dây xích chó nhốt sáu bảy tiểu cô nương, nhưng bây giờ, Đỗ Trần đếm một chút, bên trong đương nhiên đã có mười ba.

Giáo hoàng đã “giao hàng”! Chính mình đã xác định ra tay.

Ngoại trừ tiểu cô nương, dưới vân kỳ còn có bốn trướng bồng khéo léo màu trắng, từ trong đó có một người đi ra, đúng là trung niên nữ tử đầu lĩnh ngày đó muốn cướp đi tiểu Bối Bối... Thomas nói, kỳ thật nàng ít nhất đã bảy mươi tuổi, bất quá vì bí pháp trụ nhan thuật của vị thần kia, cho nên thoạt nhìn hình dáng mới bốn mươi.

- Donna ra mắt long thần.

Bạch y nữ tử không chắp tay, ngạo nghễ nói:

- Thay mặt thần của ta ân cần thăm hỏi long thần bệ hạ.

Cánh tay giơ cao của long thần, lúc này mới hạ xuống, nhưng cự long vẫn đề phòng như cũ.

Donna nhìn thoáng qua giáo hoàng, nói:

- Ta cùng với ba vị tỷ muội phụng mệnh của thần ta, cùng mấy người hầu của thần đi tuyển thần phó và giao thiệp với bằng hữu, đã mười năm qua...

- Ta muốn nghe một câu thôi!

Long thần dụng tiếng hét lớn cắt đứt lời nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Donna:

- Giúp giáo đình hay trung lập, các ngươi lựa chọn đường nào?

Donna cùng giáo hoàng liếc nhau, nhưng thủy chung không từ ánh mắt giáo hoàng thấy được điều gì, nàng phẫn nhiên nói:

- Long thần! Ta kính trọng ngươi cũng là thần, cho nên mới khách khách khí khí cùng ngươi nói chuyện! Bất quá, không ai có thể dạy chúng ta làm việc.

Mấy động tác nhỏ này khiến Đỗ Trần hiểu được, thần sứ cùng giáo hoàng quả nhiên có hiệp nghị bí mật nhằm vào long thần. Long thần....

- Lựa chọn, hoặc là chiến tranh.

Long thần bay lên trời, cánh tay lại chậm rãi giơ lên.

- Hừ!

Donna dậm chân:

- Chúng ta không giúp cả hai bên.

- Tốt lắm, Liege, đưa ấn tín của long tộc ta cho mấy vị thần sứ! Thiên địa chứng kiến, với tôn nghiêm của thần! Các ngươi, không được giúp hai bên.

Long thần trên cao nhìn xuống, ngạo nghễ nhìn thần sứ:

- Hy vọng, các ngươi không nên đánh mắt thể diện của quý thần.

Donna tức giận khóe miệng trực co quắp lại, cả giận nói:

- Dùng tôn nghiêm thần của ta làm chứng, chúng ta tuyệt sẽ không ra tay hiệp trợ giáo đình! Nhưng chúng ta phải ở lại chỗ này, ta muốn thấy, ngươi trong trận chiến thứ năm thảm bại thế nào.



- Bại?

Long thần phóng thanh cuồng tiếu, tóc đỏ bay loạn, đột nhiên nhìn giáo hoàng:

- Samar! Đệ ngũ chiến, ta sẽ tự mình ra tay! Các ngươi, ai tới ứng chiến?

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người giáo hoàng, ngoại trừ Đỗ Trần còn đang đánh giá vân kỳ, nhưng trong lòng Đỗ Trần lại nghĩ, long thần lời này nói ra, giáo hoàng hẳn là tự mình nghênh chiến?

Nhưng giáo hoàng lại phất tay, mỉm cười nói:

- Ngày mai trước lúc mặt trời lặn, đáp án sẽ đặt trên bàn của ngươi. Chiến thư cùng tồn tại. Thomas, thu binh.

Đỗ Trần sửng sốt, Ariza thúc hắn đi mau, nhưng trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một câu nói:

- Cao! Là cao! Có thể “Sách lược hoãn binh” trong truyền thuyết - tiếp lời khiêu chiến mà nói lời uy phong khí phách như thế, giáo hoàng không hổ là giáo hoàng.

Long thần sau khi quân đội giáo đình triệt thối, xoay người phất tay, quát:

- Hồi doanh.

Thanh âm cuồng phách, chấn cho Nguyệt hồ gợn sóng.

Sau một khắc, long thần chắp tay đứng ở bờ bắc Nguyệt hồ nơi doanh địa của long tộc, trước mắt, hành cung của long thần không kém cạnh giáo hoàng kim đỉnh đại trướng! Hắn nhìn lên pho tượng cự long màu đỏ trên hành cung...

Không một tiếng động, bốn điều cự long hóa thành nhân hình, lẳng lặng quỳ gối sau lưng hắn, cùng hắn nhìn pho tượng cự long màu đỏ.

Thật lâu sau, long thần nghiêm nghị nói:

- Các ngươi muốn nói gì?

- Cái này.. bệ hạ, hành động hôm nay, thật sự quá mạo hiểm, nếu bức bách thần sứ cùng giáo đình liên minh, chúng ta đây...

- Hừ! Mạo hiểm? Ngươi nghĩ rằng ta không bức bọn họ, bọn họ sẽ không kết minh sao? Ta đang ép họ giải tán đồng minh.

Long thần lớn tiếng, lập tức bước nhập hành cung:

- Từ hôm nay, Liege thay ta làm việc, ta phải toàn lực chuẩn bị cho đệ ngũ chiến cuối tháng này.

- Bệ hạ.

Một người đứng lên, còn muốn nói gì đó, mà ngân phát lão nhân lại ngăn hắn lại:

- Pi Biesi, quên đi! Ngươi không hiểu sao? Vừa rồi giáo hoàng lão mưu thâm xa vời, cái gì cũng chưa từng biểu hiện ra. Nhưng động tác nhỏ của Donna đã nói rằng! Thần sứ đã kết minh với giáo hoàng.

Lục phát Pi Biesi cường ngạnh nói:

- Cho dù bọn họ đã kết minh, vậy bệ hạ hôm nay cũng quá mạo hiểm, vạn nhất khai chiến...

- Hừ! Khai chiến thì khai chiến! Pi Biesi, nếu thần sứ cùng giáo hoàng đã kết minh, vậy từng bước, mấy người bất quá chỉ là bát cấp thần sứ dám chắc sẽ đi tìm thần kia xin viện binh ủng hộ giáo hoàng! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đối mặt với địch nhân càng cường đại! Sớm muộn cũng phải đánh một trận, chúng ta không tránh khỏi. Đã như vậy, không bằng hôm nay mạo hiểm khai chiến, chúng ta cũng sớm có chuẩn bị. Đối thủ cũng ít! Còn có thời gian chuẩn bị cho việc vị thần kia trả thù! Nếu hôm nay thật sự để bệ hạ bức bách các thần sứ công khai biểu hiện không giúp hai bên, chúng ta đây bớt đi một cường địch. Hôm nay bệ hạ vô luận chiến hay không chiến cũng không chịu thiệt.

Ngân phát lão nhân cười lạnh lùng:

- Hôm nay thần sứ mặc dù đại biểu vi thần kia, nhưng, các nàng dù sao chi có bốn người, cực mạnh cũng chỉ bát cấp, cho dù có thấm thủy vân kỳ hộ thân. Vậy sao đánh được mấy ngàn đại quân của long tộc chúng ta! Vị thần kia thực lực mặc dù cường đại, nhưng là nước xa không cứu được lửa gần... bệ hạ lựa chọn thời cơ này bức bách bọn họ là thích hợp nhất.

Mà bệ hạ lai nắm được một đạo lý chết ngươi - các thần sứ phá hủy công ước Thiên Mục lâm trước, không có ấn tín của long tộc mà tự tiện tiến nhập Thiên Mục lâm, với tính tình ưa thể diện của vị thần kia, thần sứ của nàng hôm nay dám chắc tự chịu thiệt, trong khi bệ hạ chiếm đạo lý bức các nàng không lùi phải chiến, vậy... a a, hiểu chưa?

- Nguyên lai như thế.

Pi Biesi gật đầu, vội nói:

- Nhưng đệ ngũ chiến bệ hạ cũng không cần phải tự mình...

- Đúng vậy, bệ hạ vẫn che dấu lá bài đệ ngũ chiến, không cần phải tự thân cùng giáo hoàng liều mạng! Nhưng hôm nay phản ứng của giáo hoàng ngươi có thấy không? Có đúng là quá kỳ quái? Hắn cũng tùy ý để bệ hạ bức thần sứ giải tán đồng minh... điểm này chỉ có thể nói rõ một chuyện - giáo hoàng vốn không để ý tới thần sứ! Bệ hạ nếu không tự mình ứng chiến, người có thể an tâm sao?

Liege đột nhiên thở dài một tiếng.

- Ai, khiến bệ hạ toàn lực ra tay đi! Bốn mươi năm rồi, bệ hạ nằm mơ cũng muốn bắt lấy Constantine, lúc này đây khó phát hiện tin tức, ngươi khuyên người không ra tay, vậy sao khiến cho nỗi hối hận trong lòng bệ hạ phát tiết...

Pi Biesi buồn bã gật đầu, nhìn lại pho tượng cự long màu đỏ, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, từ đêm tân hôn mà phản nghịch cự long giết chết thê tử của người, muội muội duy nhất của người...

- Đừng nói đến nữa, các ngươi muốn phạm vào kiêng kỵ sao?

Ngân phát Liege phất tay:

- Đi đi, đều đi đi, chúng ta phải nhớ kỹ, Constantine tâm bệnh cuồng loạn, tội không thể tha! Trận chiến này, long tộc ta tất thắng.

- Tất thắng! Tất thắng.

Cự long tề hống oanh minh doanh địa, chấn động Nguyệt hồ, thậm chí truyền tới kim liễn của chúng thần tại phía nam.

Giáo hoàng lắng nghe, chỉ cười nhạt không đáp.

Trên kim liễn có thêm một người, là sư phụ của Đỗ Trần, Ziege! Giờ phút này sắc mặt hắn không dễ chịu, nhíu mày nói:

- Francis, Brook bên người ngươi là chuyện gì xảy ra? Ngươi vừa rồi vì sao mặc trường bào bạch y đại giáo chủ?

Rốt cục cũng tới, Đỗ Trần trong lòng sớm đã thủ nói nhiều lần, khiếm ý nói:

- Sư phụ, chuyện là thế này, ngài còn nhớ kỹ lão nhân giúp ta biến thành Thiên Sứ Thủy Thân chứ?

Ziege trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không có đối với đệ tử “Hoàn mỹ” của mình phát tiết tính tình, gật đầu nói:

- Đương nhiên nhớ kỹ, lúc ấy ngươi tại New Zealand chẩn tai, trợ giúp một vị lão nhân, hắn vỗ ngươi một chưởng, cho ngươi một chén nước, lập tức ngươi biến thành Thiên Sứ Thủy Thân.

- Vị lão tiên sinh kia tên là Đỗ Trần, hắn giúp ta biến thành Thiên Sứ Thủy Thân xong, kỳ thật cũng không giống như lời ta lúc trước, biến mất vô tung.

Đỗ Trần áy náy cúi đầu, thấp giọng nói:

- Kỳ thật, kỳ thật hắn một mực chiếu cố ta, còn truyền thụ cho ta một chút bí pháp hết sức cường đại... Sư phụ, xin lỗi. Con đã hứa với Đỗ Trần lão tiên sinh, không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, kể cả ngài, xin lỗi...

Mắt Ziege càng tỏa sáng:

- Nói như vậy, ngươi thiện hữu thiện báo! Vậy quần áo trên người ngươi giải thích thế nào?

- Ziege, huynh đệ của ta.

Giáo hoàng mở miệng rồi:



- Chuyện này phải trách huynh trưởng ta,... Francis bây giờ thật là chấp sự bạch y đại giáo chủ của ta...

Hắn thay đổi chức vụ rồi, tuyệt không đề cập tới cơ quan gián điệp - chấp pháp thần điện.

- A a, ngươi là huynh đệ của ta, vậy huynh trưởng ta liền nói thẳng.

Giáo hoàng trong lòng rõ ràng, “Thần thuyết” hư vô mờ ảo tuyệt không lừa được Ziege, dùng tư thái công bố nói:

- Vị Đỗ Trần kia cũng là một vị thần cường đại như ta, mà Francis là đại biểu của hắn! Chuyện này, ta xảo hợp biết được... nói như vậy, ngươi hẳn đã minh bạch?

Ziege hừ nói:

- Samar huynh trưởng, ta hiểu rồi! Hừ! Với thủ đoạn nhất quán của ngươi, đương nhiên là không lúc nào quên thu phục Đỗ Trần thần kia, mà Francis là cây cầu, ngươi tự nhiên sẽ khống chế hắn trong tay! Nói vậy uy bức lợi dụng hắn, bất quá với cách làm người của Francis, ngươi dám chắc là lợi dụng sự thiện lương của hắn để dẫn đường cho hắn, để cho hắn không nói cho ta?

Giáo hoàng lắc đầu cười khổ:

- Chuyện, là thế đó.

Giáo hoàng lão tiểu tử, ngươi có ý tứ! Ngươi vừa nói như vậy, lão tử thành ra bị ép từ hai phía, như tiểu nam hài chịu ủy khuất, ha ha.

Đỗ Trần cười trộm, nhưng làm bộ đau khổ, nói:

- Sư phụ, giáo hoàng bệ hạ nói, nếu ta nguyện ý làm bạch y đại giáo chủ, hơn nữa không nói với ngài, hắn, hắn sẽ toàn lực ủng hộ việc kiến thiết thành Duerkesi, cũng chính là lãnh địa của ta, ta đã đổi tên của nó...

- Brook kia thì sao?

- Hắn là thần phó của Đỗ Trần tiên sinh, bây giờ đang giúp ta hành thiện.

Đỗ Trần trước mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Sư phụ, ý niệm của Đỗ Trần tiên sinh cùng lời thề đấu thần của ta cực kỳ tương tự… đều là làm việc thiện cho thiên hạ! Trợ giúp người cần giúp.

Đỗ Trần buồn bã cúi đầu, áy náy nói:

- Xin lỗi, sư phụ.

Ziege trầm mặc thật lâu, không biết Đỗ Trần cùng giáo hoàng liên thủ nói dối có khiến hắn tin hay không, hắn vỗ vỗ vai Đỗ Trần:

- Mặc kệ thế nào, bây giờ có ba mươi vạn bình dân đặt hy vọng vào ngươi trong cuộc sống... bằng điểm này, ngươi là đệ tử vĩ đại nhất của ta.

- Hô.

Đỗ Trần cảm thấy dễ dàng vô cùng, qua một cửa Ziege, vậy mình ngày sau đối với mấy chiếc gai vô hình, làm việc, tiện lợi hơn.

Ziege lại nói:

- Samar huynh trưởng, sau này, Francis đảm nhiệm chức vụ trong giáo đình, là giúp ngươi liên lạc với vị Đỗ Trần thần kia, thế nào?

Giáo hoàng cười nói:

- Thật không dám giấu, ta đã liên lạc với vị Đỗ Trần thần kia, hơn nữa hắn đã đưa về giáo đình thần địa! Thân phận của Francis... là dựa theo huynh đệ Ziege mà làm. A a, hắn thủy chung vẫn là đệ tử của ngươi.

Ziege không hề đáp lại giáo hoàng.

Đỗ Trần có chút xấu hổ, cười nói:

- Sư phụ, nói cho ngươi một tin tức tốt, Chesini sư đệ bây giờ biến hóa phi thường lớn.

Ziege trong lòng vui vẻ:

- Hắn không còn hình dáng ngoan liệt chứ?

- Sư đệ mặc dù có đôi khi phát ra tính tình tiểu hài tử, nhưng đã hiểu chuyện hơn, bây giờ đang học tập chính vụ trong lãnh địa của ta, chuẩn bị làm một vị hoàng đế tốt trong tương lai...

Đỗ Trần hưng phấn nói, là vui vẻ phát ra từ chân tâm - Chesini biến tốt, vậy việc thiện đều tính lên đầu hắn.

Nhưng lúc này.

Nguyệt hồ, dưới vân kỳ.

Donna thầm mắng long thần một trận, đột nhiên vỗ mạnh cái trán mình, vội la lên:

- Ba vị muội muội, vừa rồi ta hồ đồ rồi.

- Làm sao vậy tỷ tỷ?

- Francis! Là Francis!

Donna cuống quít kêu lớn tên Đỗ Trần vài lần, dậm chân nói:

- Long thần gọi cha của Mel là Francis.

- Làm sao vậy? Chúng ta dưới vân kỳ đều nghe thấy.

- Đáng chết, lão tam, lão tứ, cũng không có thấy qua chuyện năm đó, nhị muội ngươi còn không biết sao? Francis.

Nàng lại kêu tên Francis một lần nữa.

Nhị muội giật mình hiểu ra, lập tức sắc mặt thảm biến, tự an ủi:

- Không có khả năng, tam đại lục người gọi Francis nhiều lắm.

- Đáng chết, người tên Francis đích xác nhiều, nhưng người vô cùng giống bức họa mà tên là Francis có mấy người?

Donna chăm chú nói:

- Chúng ta phải đi xác minh, Francis này có đúng là... tam tử của Mayfair, có phải Francis ngu ngốc kia.

- Mayfair? Mayfair kẻ trá tử lừa gạt thần của ta sao, lại chạy tới tận tiểu vân kinh sao?

Tam muội cả kinh nói:

- Không có khả năng, hai vị tỷ tỷ, chuyện này ta cùng tứ muội mặc dù không có ý kiến, nhưng cũng nghe tỷ muội trong hồ nói qua – lúc Francis mới sinh, thần ta đã tự thân biến hắn thành ngu ngốc, hắn, hắn không có khả năng phục hồi như cũ, còn trở thành lục cấp đấu thần! Không ai có thể phá giải bí pháp của thần! Tuyệt đối không có!

Nàng thẫn thờ kêu lớn.

- Cho nên chúng ta phải đi thăm dò rõ ràng.

Donna sắc mặt âm trầm, hung hăng nói:

- Lập tức đi, đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook