Chương 403: Snoopy
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Một thanh niên tuấn lãng đi vào đại sảnh, đôi mắt màu xanh da trời, tóc dài màu vàng, vóc người tuyệt mỹ như điêu khắc, dung mạo gần như hoàn mỹ...
Nếu không phải vẻ mặt người này ngạo mạn, nhìn như đưa đám, trên mình mặc một cái khố, Đỗ Trần đã tưởng rằng mình đang soi gương.
Tiểu Bối Bối không dò xét sai, phía dưới thật sự có một Wolfe.
- Wolfe ngáp một cái, như còn không có tỉnh ngủ, đột nhiên ngồi xuống ngẩng đầu đánh giá Đỗ Trần, lại dương dương tự đắc, thoạt nhìn rất cao ngạo:
Hắc, nhìn hình dáng của ngươi là biết ngươi là hậu đại của chủ nhân ta! Ta là thần sủng của Wolfe... Snoopy! Ngươi là cháu đời nào của ta?
Câu đầu tiên này đã chọc giận Đỗ Trần quá mức.
Có kinh nghiệm từ Đỗ Tư, Đỗ Trần đối với tên giống mình như đúc sớm đã không có cảm giác khiếp sợ, ngược lại cũng ngồi xổm xuống nhìn Snoopy, nói:
- Ngươi sao lại ở chỗ này?
Snoopy cầm lấy tai, nói một cách khinh thường:
- Có lời nói như vậy với tổ tiên sao? Khách khí chút! Ngươi trước tiên nói cho ta biết hôm nay cuộc sống thế nào, năm nào, ngày sao rồi.
- Vẫn Thần 1280 năm 10 tháng 4 ngày.
Snoopy lại nhảy dựng lên, tay chân chấm đất, như là một con thỏ:
- Cái gì? Vẫn Thần lịch? Còn là hơn một ngàn hai trăm năm rồi? Lão thiên, ta ngủ bao lâu a.
Hắn vò vò cái tai, lắc đầu nói:
- Quên đi, ngươi nhớ này, anh hùng lịch năm 512 tháng 4 ngày 1, lão đại của ta Wolfe muốn đi Vân Tiêu Kinh chịu chết, lưu lại cơ quan này, sau đó đóng băng ta dưới cơ quan! Nói cho ta biết, ngày sau truyền nhân của Phá Khí huyền sẽ đến mở cơ quan này, biết một sự tình năm đó, mà ta...
Hắn chỉ chỉ mũi mình:
- Ta sẽ thức tỉnh khi cơ quan mở ra, sau đó trợ giúp ngươi một chút.
Đánh giá Đỗ Trần một phen:
- Hiểu không? Ý tứ của lão đại ta là, thời gian hắn không nhiều lắm, chỉ có thể đơn giản nói với ngươi một vài câu, nếu ngươi điều tra lời nguyền cần phải hiểu rõ chuyện năm đó, trực tiếp hỏi ta.
Nguyên lai Wolfe lưu lại một trợ thủ điều tra! Tốt lắm, Snoopy sẽ hỗ trợ lớn... nhưng hắn sao lại lấy tên này?
Đỗ Trần chăm chú đánh giá Snoopy:
- Ngươi cùng Wolfe giống nhau như đúc?
- Đương nhiên, ta biến hóa dựa theo dung mạo của lão đại, ngay cả lông mao trên người đều giống.
Đỗ Trần trợn mắt, có thể nói, Snoopy là chế phục phẩm hoàn mỹ của Wolfe, nhìn hắn là nhìn Wolfe! Nhìn kỹ, dung mạo Francis cùng Wolfe có chút khác biệt.
Đầu tiên, tuổi hai người khác nhau, cái này không cần nói tỉ mỉ, nếu nói về vẻ ngoài, khác biệt lớn nhất của hai người là cái mũi, mũi Đỗ Trần như mũi ưng, trắng cao dọc dừa như mũi của người da trắng, mà mũi của Wolfe có thiên hướng phương đông, tương đối tẹt, trừ điều này ra, chi tiết nhỏ cũng có nhiều điểm khác biệt.
Bất quá phải nhìn kỹ mới có thể nhìn ra, ngoại trừ người thân, ngươi khác vừa thấy tuyệt đối sẽ không phân rõ ai là ai.
- Xem đủ rồi chứ?
Snoopy ngạo mạn chỉ vào Đỗ Trần:
- Bây giờ ngươi lập tức làm mấy việc cho ta, đầu tiên, nói những sự tình xảy ra gần đây cho ta, thứ hai, chuẩn bi cho ta ăn. Phải ngon nhất! Thứ ba, sau này nghe ta, thành thật tra rõ chuyện lời nguyền cho lão tổ tông.
Oạch!!! Snoopy rất cuồng vọng.
Đỗ Trần kinh dị nhìn hắn, thầm nói Wolfe sao lại lưu lại một đồ vật này cho hậu nhân?
Snoopy thấy Đỗ Trần không nhúc nhích, chỉ vào mũi mình nói:
- Không nghe rõ sao? Đi chuẩn bị đồ ăn cho ta! Cháu! Ta là lão tổ tông của ngươi.
Đỗ Trần cười híp mắt không trả lời, Snoopy lại liếc nhìn tiểu Bối Bối:
- Nha đầu, tới bóp chân cho lão tổ tông! Còn tiểu tử kia!
Hắn chỉ Alex:
- Đi chuẩn bị thức ăn cho ta.
Nói xong, Snoopy như một đại gia, lại ngạo mạn tựa trên vách tường đại sảnh.
Đỗ Trần tức giận, mẹ nó, lão tử còn không tìm ngươi phiền toái, ngươi lại xuất ra phong phạm của lão tổ tông ta, con mẹ ngươi là cái thá gì chứ?
- Không nghe được lời ta sao?
Snoopy tức giận trợn mắt:
- Muốn chết phải không?
Hắn nhảy dựng lên, tay chỉ Đỗ Trần:
- Cháu, thiếu giáo dục hả? Ba mẹ ngươi không có dạy ngươi tôn kính lão tổ tông sao? Hậu đại của lão đại sao lại không có giáo dưỡng vậy chứ?
Trong mắt Đỗ Trần, hàn quang chợt lóe, Snoopy đã động tới chỗ đau của hắn, một cô nhi xuất thân đầu đường xó chợ, đi đâu tiếp thu giáo dục chứ?
Snoopy thao thao bất tuyệt, thật sự là bắt đầu giáo dục Đỗ Trần:
- Hậu đại không có giáo dưỡng, ta lão tổ tông cũng có trách nhiệm a! Sau này đi theo ta, học! Miễn cho ngày sau khiến người ta không nhìn được! Ngươi xem đức hạnh của ngươi này!
Ngón tay hắn chỉ mi tâm Đỗ Trần:
- Không có phong thái của một nam nhi, đứng thẳng cho ta, ưỡn ngực ra, ngươi đang đứng như một thái giám, như một kẻ biến thái bị cắt đi cái...
Đỗ Trần cười híp mắt cắt đứt lời hắn:
- Snoopy, ngươi là bao nhiêu cấp dị thú?
Hắn một mặt nói, một mặt nhìn chằm chằm cổ Snoopy.
- Ngươi quản làm gì?
Snoopy trợn to mắt:
- Còn có ngươi nhớ kỹ cho ta, tôn nhân (cháu), sau này phải gọi ta là Snoopy lão tổ... tiểu tử ngốc ngươi muốn làm gì?
Chẳng biết khi nào, Alex đi bộ tới trước mặt Snoopy, chỉ cao ngang đùi Snoopy, ngửa đầu, ngoắc ngón tay.
Snoopy hạ mình, bất quá không phải tiếp đón Alex, mà hắn muốn giáo huấn tiểu tử ngốc không có giáo dưỡng này:
- Tiểu tử ngốc, ngươi có hiểu lễ biết không? Nhìn quần áo ngươi mặc tựa hồ năm sáu tuổi, sao lại ngay cả một tiếng...
- Phốc!
- A!
Snoopy hét thảm một tiếng, ôm mũi đau quá nằm lăm ra đất dãy dụa.
Alex sụt sịt xoa xoa ngón tay:
- Cao thủ, không nói nhảm.
Đỗ Trần cười to ha ha, chẳng lẽ Snoopy này giống Andy ngày đó, chỉ là một phường giá áo? Vừa muốn khen nhi tử vài câu, đột nhiên Snoopy “Phanh” tỏa ra một đám khói, tiếp đó hình thể hắn kịch liệt thu nhỏ, cuối cùng quần áo rơi trên mặt đất, chỉ còn lại một bộ quần áo nho nhỏ.
- Đây...
Đỗ Trần lấy làm kinh hãi.
Alex chắp tay cười lạnh nói:
- Thượng cổ dị thú, Abu Lun huyễn yêu thỏ.
Tiểu Bối Bối lè lưỡi:
- Đệ đệ, ngươi nói hắn là thỏ? Không đúng, Bối Bối xem qua tinh thần hắn, hắn có hình dáng Wolfe mà.
Tiểu nha đầu không thể tin hỏi lại.
Alex tay phải vẽ ra chứ bát, chỉ vào phụ cận:
- Phục chế cùng mị hoặc, năng lực của thỏ! Hắn phục chế hết thảy của mười nhị cấp Wolfe, kể cả tần suất tinh thần, tỷ tỷ ngươi tự nhiên không tra ra.
Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn nhi tử. Ôm lấy hắn thơm một cái:
- Alex, ngươi sao lại biết? Không cho nói cao thủ không cần lý do.
Alex lạnh lùng gật đầu:
- Được rồi... cao thủ, không cần giải thích.
Đang nói, một con thỏ nhỏ tai dài, từ trong đống quần áo nhảy ra, toàn thân màu nhũ trắng, chỉ có hai cái mắt là đen. Cái lỗ tai thật dài, một chân ôm mũi, một chân làm như hình thức quyết đấu.
Hắn sợ hãi nhìn mọi người, tự cho mình can đảm:
- Hắc, ta là lão tổ tông, các ngươi phải tôn trọng ta.
Alex lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Giải trừ phục chế, thỏ... chỉ là phế vật.
Snoopy sửng sốt, giơ quyền nhảy lên trước, hai đấm bung ra:
- Hắc, ta là thỏ, không sợ các ngươi.
Đỗ Trần lắc lắc đầu, tiến lên cầm lấy hai tai thỏ của Snoopy xách lên, tiện tay đưa cho Alex:
- Alex, hắn là của ngươi.
- Uy, ta là lão tổ tông, ta là thỏ. Ta không sợ các ngươi. Ai ui!
Alex cầm lấy hai tai thỏ, đặt Snoopy trước mặt, tựa như cao thủ tuyệt thế cao ngạo sau khi khổ chiến chuẩn bị hủy đi thi thể của địch nhân.
Snoopy ngừng chửi bới, huy vũ hai cái chân nhỏ:
- Ngươi muốn làm gì? Lão tổ tông ta còn không có giáo dục...
Alex nở nụ cười, cười lạnh.
Snoopy trừng to mắt, chậm rãi, chậm rãi choáng váng...
Từ hôm nay trở đi, thành viên trong gia đình Đỗ Trần có thêm một kẻ thích giáo huấn người khác, gọi là huyễn yêu thỏ Snoopy.
Khi trở lại cổ bảo, trời đã sáng hơn nhiều, tiểu Bối Bối cùng Alex cầm lấy Snoopy đi vào phòng bếp, một mặt nghịch ngợm lão tổ tông, một mặt nói hết thảy chuyện xảy ra trong mấy năm nay cho Snoopy.
Snoopy mặc dù tính tình không ra gì, nhưng hắn có thể được Wolfe tín nhiệm, tri thức cùng năng lực là không nghi ngờ, cũng là Đỗ Trần có thể tín nhiệm! Tên này am hiểu phục chế cùng mị hoặc. Nói không dễ nghe, là có thể gạt người, kỳ thật bản thân thì rắm cũng không bằng, nhưng hắn có thể phục chế lại dị thú cùng người mà đã gặp qua, hơn nữa ngay cả tinh thần lực của tiểu Bối Bối đều không thể nhận nổi.
Năng lực này... Đỗ Trần muốn cười lớn ba tiếng, từ ngày Đỗ Trần dựng lên Đỗ Trần thần, Snoopy quả thực là một món quà từ trên trời rơi xuống.
Chịu được xú tính tình của Snoopy, Đỗ Trần cùng hắn vào trong cổ bảo phân tích trao đổi vài ngày, nhất trí nhận định, Da Tát giáo kỳ thật là hậu đại của Wolfe, với Renault đế quốc cùng căn nguyên, Đỗ Trần cùng Arthur là huynh đệ có quan hệ huyết duyến. Chỉ là ngày sau trở thành người trên đường, là vì không biết bí mật này.
Muốn phá giải điều này, sợ rằng phải đi tới Thương Khung đại lục.
Về phần nửa lời tiên đoán của Wolfe, Snoopy cũng tin tưởng vào năng lực mở khóa của Đỗ Trần, nhưng mấu chốt là “Chúng thần tiêu tán” là có ý gì?
Ngoài điểm trọng yếu nhất này... Margaret năm đó có cốt nhục của Wolfe, nữ nhân này dù độc ác hơn nữa, cũng không có khả năng giết con mình thân sinh.
Nhưng Tuyết Cơ nói qua, Margaret không có con, vậy đứa nhỏ của Margaret cùng Wolfe ra sao? Đáp án tại Thương Khung đại lục.
Ngày thứ ba, Đỗ Trần đang cùng Snoopy thương lượng có đi Thương Khung xem một chút không, đột nhiên Pete lại gõ cửa:
- Chủ nhân, có mấy vị giáo sĩ giáo đình ngồi phi hành thú cấp tốc tới tìm ngài, nói có sự tình trọng yếu.
Đỗ Trần tiện tay giao Snoopy cho nhi tử, đứng đậy nghênh đón. Nhưng không đợi hắn chuẩn bị xong, ầm một tiếng, cửa lớn bị người mở ra, Thomas đấu thần vội vàng vọt đến:
- Ai nha lão đệ, trong thời gian này ngươi đi đâu? Chúng ta tìm ngươi sắp điên lên rồi.
Đỗ Trần trong lòng ấm áp, cả giáo đình sợ rằng chỉ có Thomas chính thức lo lắng cho mình.
Thomas tiến lên nắm lấy tay Đỗ Trần, kéo hắn ra ngoài:
- Đi mau, có đại sự rồi, lão đại vừa nghe nói ngươi bị phục kích nhưng đánh bại Hải Hoàng, lập tức lệnh ta tìm ngươi, nhanh lên.
Đỗ Trần thầm hiểu được thật sự có đại sự, giáo hoàng không thể là nhân vật không trầm ổn!
Thomas vỗ trán:
- Ai, ngươi xem tính tình ta, lão đại còn viết cho ngươi một phong thư.
Nói xong hắn đưa cho Đỗ Trần một phong thư, trên thư còn có đồ án chúng thần kim hoàn.
Đây là độ cơ mật cao nhất trong hệ thống tình báo của giáo đình, ám điện thủ hạ truyền, ngũ hoàn xuất, tất có sự việc to lớn liên quan tới sinh tử tồn vong của giáo đình.
- Pete, ngươi ra ngoài trước đi.
Đỗ Trần đuổi người hầu ra, mở thư, trên mặt là thân bút thủ thư của Samar IX, bên trong chỉ có một câu.
“Francis, cấp tốc tới Đại Hạp cốc Auerbach, không được kháng mệnh, trên đường Thomas sẽ nói rõ cho ngươi, đại biểu chúng thần trên đời khâm mệnh.”
Khẩu khí cực kỳ cưỡng bách, giáo hoàng xem ra thật sự nóng nảy.
Nhưng Đỗ Trần bây giờ chạy đi đâu? Một loạt chuyện cần hắn giải quyết, chuyện khác hắn có thể tạm thời chậm lại, nhưng Pakacs bị thương thì làm sao? Đỗ Trần còn muốn mang hắn đi gặp Porter.
Thomas thấy Đỗ Trần chần chừ, thúc giục:
- Phi hành thú ở bên ngoài, nhanh ra đi.
Đỗ Trần nhíu mày:
- Ngươi chờ ta chút.
Hắn viết một phong thư, kêu Thomas cho người chuyển tới thành Duerkesi, trên thư dùng ám ngữ nói cho Harry, lập tức phái người tới đây tiếp quản một người tên Pakacs, tiếp đó bí mật an trí trong thành chủ phủ.
Thomas lập tức đưa thư ra ngoài, Đỗ Trần lúc này mới yên tâm, ôm nữ nhi theo Thomas lên phi hành thú.
Ngồi trong thùng xe, Thomas kêu mọi người lui ra, nhỏ giọng nói:
- Trận đánh Đại Hạp cốc Auerbach, đánh tan ý đồ cướp thi thể của Auerbach, nhưng, nhưng lôi hỏa chích viêm pháo khi bắn nhầm một phát, vô tình đánh rơi quan tài Auerbach..
Thomas lão gián điệp này thích kể chuyện xưa, đương nhiên lúc này lại nổi lên thói quen.
Đỗ Trần cười, phối hợp:
- Sau đó thì sao?
Thomas thoả mãn dục vọng kể chuyện xưa, lúc này mới nói:
- Sau đó mở quan tài ra, rất nhiều đồ vật vàng bạc châu báu, thánh khí chiến giáp... các loại bồi táng phẩm đều có, chỉ không có... thi thể Auerbach.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.