Liên Hoa Bảo Giám

Chương 479: Ta là ông chủ của mẹ ngươi!

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



- Bá phụ Ted, hãy nghe vãn bối một lời được không?

Đỗ Trần phất tay đuổi những binh sĩ muốn theo bảo vệ hắn, không đành lòng nhìn cỗ thi thể dưới chân, cỗ thi thể này là một thiếu niên 18 - 19 tuổi, nhưng sau lưng lại cắm một đầu thương, trước ngực bị hỏa diễm thiêu cháy khô quắt, trên khuôn mặt khóc lóc trước khi chết còn đội một mũ giáp kim xà đồ án.

- Nhìn đồ án trên người những binh sĩ này, bọn họ... là gia binh của bá phụ sao?

Ted lại một lần nữa quay đầu nhìn trên thành - trước trận cùng chủ soái quân địch luận giao tình, đây chính là phạm đại kỵ! Chỉ hơi gật đầu:

- Chính thế! Francis, hai quân giao phong, chết không oán thán, ngươi nếu là đến khuyên hàng, không cần nhiều lời, xin hãy trở lại!

Một câu này ẩn chứa đấu khi, đủ to để Thomas trên tường thành nghe thấy!

Đỗ Trần vừa mở mồm, lời ở trên mép, giống như hắn thật sự tới khuyên hàng, lại bị một câu của Ted nuốt trở lại.

- Bá phụ, năm đó trong tử lao Lanning vãn bối mặc dù che mặt, nhưng sợ rằng người đã nghĩ đến người đả thương nhầm tới Helen chính là vãn bối rồi?

Đỗ Trần áy này cười khổ một tiếng:

- Đêm đó làm bị thương lầm Helen đồng học, vãn bối vẫn luôn không an lòng, hôm nay...

Ted ngắt lời Đỗ Trần, vẫn là không cho hắn cơ hội nói chuyện, còn nói đủ lớn để Thomas và người Kinh Ức nghe thấy:

- Cha con chúng ta cứu đại ca của người, ngược lại bị ngươi đả thương, việc này đích xác là ngươi đuối lý! Bất quá Đỗ Trần thần từng nhiều lần cứu cha con chúng ta, ngươi thân là Đỗ Trần thần sứ, không cần để tâm chuyện này! Francis, trước trận không luận giao tình riêng tư, ngươi ngậm miệng đi!

- Cũng được, không nói chuyện ngày trước nữa! Có điều...

Đỗ Trần thương xót nhìn thi thể trên mặt đất, còn có gia binh sĩ khí hết sạch, vây ở bên người Ted. Trong ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ…

- Vinh quang thần ta! Đỗ Trần từ bi! Thần ta thương xót người đời! Bá phụ Ted, hôm nay người chết quá nhiều rồi, Francis nguyện bắt chước liệt vị anh hùng thời đại anh hùng, cùng ngài đơn đấu một trận, miễn khổ nạn cho những binh sĩ bình thường này!

Lời vừa nói ra, Liya ở dưới viên môn Đỗ quân làm ra vẻ ôn mửa, còn trên thành Thomas nhếch miệng cười, thầm nhủ:

- Brockman đại nhân nói Francis mềm lòng, quả nhiên là không sai! Nhưng tiếp đó Thomas nhíu mày, không biết trong lòng nghĩ đến điều gì...

Mà những binh sĩ bị vây mặc kệ thế nào, có một hi vong sinh tồn rồi sao? Trời ạ, Francis, mặc kệ quá khứ và tương lai chúng ta nhìn ngươi thế nào, thời khắc này, ngươi chính là cứu thể chủ vĩ đại nhất!

Cách nghĩ như vậy là thường tình của người dưới tuyệt cảnh phải chết. Nhưng đặt ở trên chiến trường lại xuất hiện một loại không khí quỷ dị - binh sĩ Kinh Ức không ngờ cảm kích và sùng bái chủ soái địch, Francis!

Helen nhướng mày:

- Francis, nghe nói hiện nay thực lực của ngươi không kém giáo hoàng và Long thần, đơn chiến với phụ thân ta… hừ. Nghĩ thật hay!

Ted lại nở cụ cười:

- Cũng được, có thể chết trong tay thập nhất cấp đấu thần. Ted ta cũng coi như là chết xứng đáng! Bất quá sau khi ta chết, Helen, còn có những gia binh này liền cầu xin các hạ rồi!

Trước khi đơn chiến ở thời đại anh hùng thường lập khế ước, một khi có người tử chiến, thuộc hạ của hắn sẽ bỏ binh khí, có điều kẻ chiến thắng phải cam đoan, không giết tù binh, không ngược đãi tù binh!

Đỗ Trần lắc lắc đầu:

- Đấu khí của ta hơn bá phụ một bậc, ta ngươi nếu đánh một trận công bằng, người trong thiên hạ chẳng phải sẽ chửi ta thừa nguy của người khác sao? Bá phụ, ngươi nếu có thể tiếp được ba chiêu của ta, Francis lập tức lệnh cho Đỗ Đức lui quân!

Ted trong lòng nháy lên một cái, thập nhất cấp mặc dù hơn xa thập cấp, nhưng tiếp ba chiêu cũng không phải là không thể! Nói như thế, thua rồi, chỉ là chẳng qua là thua thì đã vốn ở trên chiến dịch, nhưng thắng rồi… nhìn lại Thomas một cái, Ted cười khổ, thắng rồi, mình mặc dù cứu lại gia binh, nhưng trước mặt Thomas sợ rằng sẽ có chút phiền toái!

Đánh hay là không đánh? Nghĩ tới hai chữ “gia binh”, Ted nhảy xuống chiến mã:

- Ta tin vào lời hứa của các hạ, không cần phải lập khế ước, các binh sĩ, lùi lại khoảng cách một trượng cho ta, chiêu thứ nhất!

Ted nói đánh là đánh, trọng giáp thiết quyền lăng không đánh về phía Đỗ Trần, chiêu thức mặc dù đơn giản, nhưng sau lưng Ted thình lình bốc lên mây đen cuồn cuồn, khí thế rộng lớn, không biết trong mây đen giấu bao nhiêu sát chiêu phía sau!

- Đây là khai chiến sao? Được!

Đỗ Đức dẫn binh cách ra một trăm trượng!

Đỗ Trần quát khẽ một tiếng, đột nhiên biến mất tại chỗ.

Nhưng hoa tuyết đầy trời đột nhiên phủ xuống Kinh Ức Cốc bốn mùa như xuân, tuyết, phi thường lớn, lới tới mức làm ngoại nhân căn bản nhìn không rõ giữa cuộc quyết đấu của hai người phát sinh cái gì, dù là vận dụng đấu khí cũng rất khó nhìn rõ, chính là Thệ Tuyết nhất thức của Đỗ Trần!

Trong vòng chiến, Đỗ Trần rút Thệ Tuyết kiếm, một chiêu hư ảo vô cùng đơn giản đã tránh được chiêu đầu tiên của Ted, nghiêm chỉnh trả lại một chiêu, lại đánh mạnh một chiêu, như thế, hai chiêu bình thản qua đi.

Trước chiêu cuối cùng, hai người không hẹn mà cùng dừng lại, ở chiêu thứ hai Ted bị đấu khí của Đỗ Trần ép tới hơi thở cuộn lên, không nhịn được thở lớn vài hơi, mà Đỗ Trần ở nơi cách hắn không xa, bất đắc dĩ lại lần nữa nâng Thệ Tuyết kiếm lên:

- Chiêu thứ ba!

Nói rồi, Đỗ Trần người kiếm hợp nhất, hóa thành một luồng sáng đâm về phía Ted, nhưng vừa mới lao tới ba bước, kiếm quang kia đột nhiên rung lên, một thành hai, hai thành bốn… trong khoảnh khắc kiếm quang đầy trời đem chu vi trong vòng trăm trượng bao trùm tất cả!

Đây chính là Đỗ Trần đem một thức Thiện Niệm Thiên Ti Tỏa dùng trên kiếm pháp!

Ted nhìn kiếm quang đầy trời, nghiến chặt răng, lòng biết không có khả năng tránh thoát, quát lên một tiếng, mây đen trên người trào ra, cứng rắn nghênh tiếp... còn ngoại nhân chỉ nhìn thấy trong hoa tuyết đầy trời xuất hiện tầng tầng mưa kiếm, tiếp đó mây đen cuộn lên, kiếm vân chạm vào nhau, nổ ầm một tiếng, trận quyết đấu liền kết thúc - nhưng không một ai nhìn thấy tại sát na phân thắng bại, một đạo kiếm quang nhỏ vòng quanh Ted một vòng, từ trên người hắn lấy đi chút đồ vật, lại đặt vào mấy món đồ...

Đại tuyết tan hết, trong vòng Đỗ Trần không bị thương chút nào, trên mặt tựa hồ nhẹ nhõm, cười nói :

- Các hạ mặc dù trọng thương, nhưng cũng tiếp được ba chiêu của ta. Đỗ Đức, lui binh!

Thú quân Duerkesi sĩ khí như cầu vồng rút lui giống như thủy triều, trong khoảnh khắc đã lui sạch sẽ, chỉ lưu lại mấy tiểu đội thu nhặt những chiến hữu chết trận… còn Ted, Susan, Helen, cùng với hơn nghìn binh sĩ còn lại không hẹn mà cùng sửng sốt!

Vậy là kết thúc như thế sao? Không hề có cảnh kinh thiên động địa, càng không có sầu bi của sinh tử ly biệt, đơn đơn giản giản ba chiêu, liền qua đi như vậy sao?

Ted nửa quỳ giữa trung tâm vòng chiến, chậm rãi bỏ quân khôi trên đầu xuống, chợt phun ra một ngụm máu tươi, một chiêu cuối cùng kia của Đỗ Trần thật sự là làm hắn nhận thương thế không nhẹ, hơn nữa vai trái càng bị một đạo kiếm quang xuyên qua, mặc dù không trí mạng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi phục hồi.

Thật lâu sau những binh sĩ sững sờ đột nhiên rống to:

- Gia chủ thắng rồi, gia chủ quyết đấu thắng rồi, chúng ta không cần phải chết!

- Ha ha. Không phải chết!

- Chúng ta không phải chết nữa!

Còn Đỗ Trần chạy tới viên môn, liếc mắt nhìn lại quân địch hoan hô, vuốt mũi, đối diện với Liya nói:

- Vừa rồi ta biểu hiện thế nào?

Liya bĩu môi, không chút khách khí:



- Dùng ba chữ - thô bỉ, tồi tệ, giả dối! Quy kết lại một từ - giả tạo!

Đỗ Trần cười cười, không hề nói gì, đi qua bên người Liya!

Liya đột nhiên bật cười:

- Có điều là “giả tạo thật là tốt”, ngươi muốn... chính là hiệu quả của loại “giả tạo” này sao? Vừa rồi ngươi hỏi ta nửa ngày trời chuyện chiến giáp của Ted... lấy ra đi, có thu hoạch gì rồi?

Đỗ Trần ngửa mặt lên trời than:

- Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta là Liya!

Tiện tay hắn lấy một khối kim bài ném cho Liya:

- Theo như lời của ngươi, loại giáp của tướng quân do Ma tộc chế tác này có bốn vị trí cất đồ, sườn trái thường đặt binh phù ấn tín, được, đây chính là binh phù của Ted! Tuy nhiên nhìn xem được rồi, ta đã kêu Đỗ Tư ngầm giấu trên người Ted, bảo hộ sự an toàn của hắn, ngươi lập tức theo ta dùng Thanh Vân về nhà, chúng ta đi mời lão nương của Ted đến!

---------------

Kinh Ức Cốc, phòng quân nghị đơn sơ trong thành môn lâu.

- Bốp!!!

Thomas hung hăng đập bàn:

- Chư vị đương gia, các ngươi đối với biểu hiện vừa rồi của Francis có cách nhìn thế nào?

Ngũ đương gia bĩu môi, cười mỉa nói:

- Giả tạo!

Mấy vị đương gia khác cũng gật gật đầu:

- Cái gì mà Đỗ Trần thân thương xót người trần? Cái gì mà bắc chước liệt vị anh hùng thời đại anh hùng… hừ!

Thomas liếc mắt nhìn Ted còn chưa kịp bỏ chiến giác, tức khắc bị gọi đến khai hội, cười lạnh lùng:

- Vậy loại giả tạo này nói rõ cái gì đây?

Bát đương gia Christian đáp:

- Nhị thúc, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, Francis chính là loại người này, mềm lòng nương tay, làm việc giả tạo thiếu quyết đoán… hắn trăm phương ngàn kế tìm một cái cớ, một cái cớ có thể đem thả Ted trở lại, mà không thương tổn đến Ted!

Ted tức giận, vỗ bàn đứng lên, nhưng không ngờ vướng phải thương thế nội phủ, ho hồi lâu mới nói:

- Vậy Christian ngươi không bằng nói, ta và Francis nội ngoại cấu kết, muốn bán đứng Kinh Ức Cốc?

Christian nhếch mép, không hề đáp lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng - ta chính là nghĩ như vậy!

- Ngồi xuống!

Thomas lạnh lùng quát lên:

- Chư vị, chúng ta nhớ lại trận chiến hôm nay một chút, Francis xuất hiện hai lần, lần thứ nhất nói ba câu khác nhau, dựa vào giao tình, thay Đỗ Trần thần cảm tạ, cuối cùng thay huynh trưởng thăm hỏi Helen...

Tứ đương gia bị Avril đánh giá là vô dụng lập tức kêu lên:

- Ta hiểu rõ rồi, Ted cùng Francis và Đỗ Trần thần tư giao thâm hậu, hơn nữa ta nghe đại ca Steve của hắn háo sắc như mạng, với dung mạo tuyệt luân của Helen có lẽ có chút tư tình! Như vậy Ted có thể... là phản đồ!

Mọi người cùng nhìn hắn coi thường!

Christian cười nói:

- Tứ thúc, người nói có đạo lý, nhưng nghĩ thêm một chút đi? Nếu đây là kế ly gián của Francis, mục đích là làm chúng ta hoài nghi tướng quân Ted phản bội thì sao?

Tứ đương gia sửng sốt, liên tục gật đầu:

- Đúng, đây là kế ly gián, ái chà, lão phu suýt chút nữa trúng kế rồi!

Christian bất lực cười than, lại nói:

- Nhưng Tứ thúc người lại nghĩ sâu thêm một chút, giả thiết Ted thật sự câu kết với Francis, như vậy, mấy câu này của Francis sẽ bị người ta hiểu lầm là kế ly gián, chẳng phải là biến tướng của việc bảo hộ Ted, ám chỉ chúng ta đây có thể nghĩ tới tới ly gián - thấy chưa, ta đang hãm hại Ted, như vậy ta và Ted khẳng định không có quan hệ?

Tứ đương gia choáng váng hồi lâu, lão già tóc bạc lắc lắc ngón tay:

- Theo cháu nói, Ted vẫn có vấn đề! Cái này, cái này... ta nghĩ một chút, kết quả cùng với ngươi nghĩ sâu ba bước làm sao là giống nhau a!

Christian thầm mắng, đây chính là nguyên nhân vì sao người đời thường nói, quyết định của thiên tài và thằng ngốc thường thường giống nhau!

Tứ đương gia mơ hồ ngước đầu lên:

- Vậy làm sao phán đoán Ted có vấn đề hay không?

Thomas cười lạnh lùng:

- Lão Tứ, rất đơn giản, chúng ta lại xem tiếp sau - Francis lại xuất hiện một lần nữa, lần thứ nhất hắn bắt đầu là giao tình, nhớ chuyện cũ, nhưng Ted vội không ngừng làm hắn ngậm miệng. Xem ra Ted sợ chúng ta trúng kế ly gián, hiểu lầm hắn và Francis tư thông...

Tứ đương gia gật gật đầu, cuối cùng thông minh một hồi:

- Dựa theo Christian nói, đây kỳ thực cũng là đang bảo vệ Ted, mà Ted đang phối hợp với Francis diễn trò!

Thomas cười tán thưởng:

- Không sai! Tiếp đó hai bên khai chiến, bản lĩnh của thần tướng Đỗ Đức chúng ta đều nhìn thấy trong mắt, thương vong mấy trăm người đổi ba nghìn người chúng ta cũng có thể tiếp thụ! Nhưng quan trọng là trên chiến sự không có nói đùa - mất một phần, mưa phất phơ. Đi hai phần, vẫn tiếp tục được. Đi ba phần, liền phải chậm khẩu khí. Mà đi bốn phần… là thương tổn gân cốt, trận không thành trận!

Tứ đương gia thuận theo lời Thomas nói:

- Ái dà, Francis chính là khi Ted đang tổn thất ba phần binh mã, xấp xỉ thương tổn gân cốt xuất hiện, cái này có vấn đề... ừm, lão phu lần này không có nói sai chứ!

Mọi người cùng gật gật đầu, Thomas cười nói:

- Lão Tứ, ngươi nói phi thường có đạo lý!

Hắn lại tiếp tục:

- Francis nói Đỗ Trần thần nhân từ, hắn cũng không nhẫn tâm, cùng với bắt chiếc thời đại anh hùng..v..v. Về phần quyết đấu cuối cùng... đều nói rõ một điểm. Mặc kệ là kế ly gián là thật hay không, nhưng Francis không muốn nhìn thấy gia binh của Ted thương tổn tới gân cốt, đây nhất định là thật!



Lão tứ giật mình hiểu ra:

- Ta hiểu rồi!

- Thật sự hiểu rõ rồi, khó trách các ngươi nói Francis có vấn đề... Francis và Ted tư thông, hôm nay là làm trò cho chúng ta xem, bất quá Francis không làm tốt, hắn làm quá giả tạo, cho nên lộ ra sơ hở!

Ngũ đương gia nhíu mày:

- Nhị ca, ta có hai nghi vấn, nếu hai nghi vấn giải quyết rồi, lời của Tứ ca hoàn toàn xác định - Ted là phản đồ! Thứ nhất, chúng ta không hề biểu hiện ra, đã phát giác Ted có ý tứ mưu phản, vậy Francis vì sao vội giở trò bảo hộ Ted chứ? Thứ hai, Francis là người như thế nào chúng ta chỉ nghe được phong thanh, nhưng thực tế, hắn là người có khả năng lừa dối không?

Thomas khẽ gật đầu:

- Hỏi rất hay! Vấn đề thứ nhất của ngươi rất dễ dàng giải đáp, hôm nay chúng ta mặc dù tiêu hao binh lực của địch mà phái Ted xuất trận, nhưng ở trong mắt ai đó, điều này cũng có thể hiểu lầm là chúng ta đang để Ted đi tống tử, muốn trừ bỏ Ted! Sợ rằng tướng quân Ted cũng có cách suy nghĩ này chứ?

Ted cùng thương thế và tức giận, đã sớm không nói lên lời rồi!

Thomas nói:

- Nếu Francis cũng cho rằng như vậy, như thế vấn đề đầu tiên lão Ngũ đưa ra không phải là hiểu lầm chúng ta diệt trừ Ted, cho nên mới không ngừng ám chỉ hắn và Ted không có quan hệ!

- Vấn đề thứ hai, ta đã nghe một vị bằng hữu của Francis nói qua, Francis là người quá mức thiện lương, gần đây nhất hành vi của hắn không giết tù binh, thương binh sĩ mà không đánh cũng đều chứng minh điểm này. Như vậy, Francis rất có khả năng là một người không giỏi loại việc quyền mưu ám hiệu. Hơn nữa đây lại là việc xảy ra đột nhiên, cho nên vội quá mà làm hỏng, vốn muốn bảo hộ Ted, nhưng lại làm quá giả, làm chúng ta nhìn ra chỗ hở!

Một phân tích thuận lý thành chương, vốn là nhận mật lệnh của Ma tộc, định hiểu lầm từ đó mà giết Ted, nhưng Thomas đột nhiên phát hiện, ta ngất, chẳng lẽ Ted thật sự có vấn đề, ta phân tích không hề sai, Ted quả thực là phản đồ!

Đây chính là vì sao Liya nói Đỗ Trần “giả tạo” thật là tốt!

- Xoẹt!!!

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Ted!

Ted quả nhiên là trăm miệng khó cãi, thở mấy hơi lớn, tức giận nói:

- Giả thiết, phân tích... toàn bộ đều là giả thiết và phân tích của các ngươi! Chứng cứ dựa vào đâu? Cốc chủ Senna và ta lập thệ mãi mãi không phụ nhau, các ngươi không có chúng cớ xác đáng, liền muốn phán ta đại tội mưu phản sao?

Mọi người cứng họng không nói lên lời, Thomas cũng sửng sốt, thầm nhủ, hiện này Senna còn chưa chết, mình còn chưa phải là cốc chủ, Ted lại có Helen soái lĩnh bảy ngàn gia binh ngay ở phụ cận, bảy ngàn gia binh này tiền thân là cấm vệ quân, là thuộc về thân binh của cốc chủ, mình không có cách nào ảnh hưởng tới hành động của bọn chúng! Nếu chỉ đơn giản bằng vào phân tích suy đoán liền giết Ted, khó đảm bảo bảy ngàn gia binh kia không làm loạn!

Bây giờ đích xác không phải lúc giết Ted, cứ từ từ đã, dù sao hôm nay mấy vị đương gia đã nhận định Ted là phản đổ rồi, chỉ thiếu chút bằng chứng xác thực, vậy Thomas ta sẽ tạo cho hắn một chút “bằng chứng xác thực” không phải là được sao? Cùng lắm thì giết hắn muộn mấy ngày nữa!

Nghĩ tới đây, Thomas cười ha ha:

- Ted ngồi xuống, ai nói muốn giết ngươi chứ? Chỉ bằng suy đoán liền lâm chiến lạm sát đại tướng, ngươi coi Thomas ta là loại người hồ đồ sao? Hơn nữa, ta cùng ngươi tương giao hơn một năm rồi, ngươi là người như thế nào ta còn không rõ sao? Thế này đi, ngươi dù sao cũng có hiềm nghi rồi, vậy tạm thời ở trong thành dưỡng thương, không cần xuất chiến, không cần tham gia hội quân nghị! Tuy nhiên không cho phép ai dám đối đãi với ngươi như phản đồ, ngươi vẫn là Tam đương gia của Kinh Ức Cốc!

Ted khẽ gật đầu, cắn răng đi ra khỏi đại sảnh, vừa mới ra cửa, ọe một cái nôn ra một búng máu!

Đây là do tức giận!

Còn trong quân doanh của Đỗ quân, Đỗ Đức lại đang khẽ lau chiến kích, trong lòng còn luẩn quẩn hai lời nói mạc danh kỳ diệu mình đã nói ban ngày - nghĩa phụ quả thật độc ác a, kế ly gián không giết người, hai lượt ly gián còn chưa đủ, nhưng một cảnh quyết đấu “giả tạo” lại làm Kinh Ức Cốc mất đi chiến tướng mạnh nhất, nếu ta là Ted, sợ rằng dĩ nhiên bị tức tới ói máu rồi!

Có thể gặp được nghĩa phụ “hùng chủ” bậc này, là may mắn của Đỗ Đức! Nhìn khắp thiên hạ, ai có thể đem quân quyền giao phó vào tay một người, không nắm binh phù, không cầm lệnh tiễn, mặc cho đại tướng dưới cờ thi triển hết khả năng, hùng chủ như vậy, thiên hạ có thể có mấy người?

Lúc này Adams tới, thành tâm thỉnh giáo:

- Tướng quân, ân công đã đi rồi, nhưng Adams có một việc không rõ, ngài nói, hôm nay ân công sử dụng chính là kế ly gián sao? Nhưng ta nhìn không giống lắm!

Adams tuy là thổ phỉ, nhưng vẫn rất hiếu học, bằng không cũng không thể nhanh như vậy đã trở thành đệ nhất mãnh tướng trong lời của Đỗ Đức!

Đỗ Đức thản nhiên nói:

- Nghĩa phụ coi trọng Ted rồi!

Hắn đem đủ loại nhân quả giải thích rõ ràng, lại nói:

- Hiện nay Kinh Ức Cốc nhất định đã có nghi tâm với Ted, nhưng không có bằng chứng xác thực, bọn chúng cũng không dám vội giết đi Ted có bảy ngàn gia binh, nhưng lại giam lỏng Ted! Mà bước thứ hai của kế hoạch nghĩa phụ nhắm vào Ted… hẳn là đang thực thi rồi!

Adams ngạc nhiên nói:

- Nếu ân công muốn chiêu lãm Ted, vậy vì sao hôm nay không bắt hắn, sau đó ép hắn đầu hàng? Thế này chẳng phải càng trực tiếp hơn sao?

Kỳ thực Đỗ Trần nắm trong tay lão mẫu của Ted, làm thế này đích xác càng trực tiếp hơn, nhưng...

Đỗ Đức đưa ra nguyên nhân:

- Chưa nói sau khi Ted bị bắt có chịu hàng hay không, nhưng nói đơn giản nếu nghĩa phụ công khai bắt Ted, vậy Bairu chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình có phản ứng gì? Nghĩa phụ giết Ted trước mặt Bairu, trong lòng không yên! Không giết Ted, giáo hoàng nhất định truy cứu! Cho nên nghĩa phụ chỉ có thể âm thầm làm việc!

Adams giật mình hiểu ra, tự cho rằng trong lòng đã có sở đắc, nhưng tiếp đó Đỗ Đức lại nói:

- Ngoài ra, ngươi cho rằng hôm nay nghĩa phủ chỉ là nhằm vào Ted sao? Theo như ta xem, sau khi nữ vương Liya giá lâm, nghĩa phụ đột nhiên đã có đại kế toàn diện đánh hạ Kinh Ức Cốc, hôm nay chỉ là một bước trong đó - thu tâm!

Adams sửng sờ, vội vàng thỉnh giáo!

- Nghĩa phụ hẳn là định đem toàn bộ dân Kinh Ức Cốc thu lãm, hôm nay đột nhiên thất tung, e là đi tìm Đỗ Đinh rồi! Nhưng hai mươi vạn người Kinh Ức Cốc, cho dù là nghĩa phụ bắt tất cả bọn họ làm tủ bình, nhưng người Kinh Ức sẽ thành thành thật thật thuận theo nghĩa phụ sao?

Adams lắc lắc đầu.

- Điều này tuyệt không thể nào! Ai sẽ thật lòng thuận theo địch nhân công phá nhà cửa của bọn họ chứ!

- Chính là như vậy! Cho nên nghĩa phụ bắt đầu từ hôm nay, phải cho dân Kinh Ức Cốc một ấn tượng - Francis là người từ thiện, tiếp đó... có lẽ là lựa chọn không sai! Ngươi nghĩ lại một chút những điều nghĩa phụ làm ra hôm nay, những quân địch thoát khỏi cái chết sẽ nhìn nghĩa phụ như thế nào, người Kinh Ức Cốc sẽ nhìn nghĩa phụ như thế nào?

Mắt thấy Adams liên tục gật đầu, trong lòng Đỗ Đức tán thưởng nói:

- Vậy ngươi nghĩ một chút, nghĩa phụ nếu thu lãm được nhân tâm của Kinh Ức Cốc, bước tiếp theo phải làm gì? Cho ngươi một gợi ý - bên trong một bước này, e rằng nghĩa phụ muốn thêm vào một mưu kế nhắm vào Ted!

Adams khổ sở suy nghĩ...

Việc đấu trận chiều này, đánh xong Đỗ Trần liền trực tiếp trở lại thành Duerkesi, với tốc độ của Thanh Vân, khi mọi người ăn bữa tối đã đem hắn và Liya đã trở lại rồi. Bất quá sau khi Đỗ Trần trở lại cũng không hề nhàn rỗi, kêu binh sĩ nấu bữa ăn đêm thịnh soạn, gọi tới Dịch Cốt, tới thẳng chiến phu doanh!

Nụ cười thân thiện mang tính tiêu chí đọng ở trên mặt, Đỗ Trần đang ở trước chiến phu doanh vẫy tay chào hỏi!

Những tù binh mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng cũng không có bao nhiêu địch ý, dù sao Đỗ Trần trước mặt mọi người lập thệ không giết bọn họ, nên hận ý của bọn họ đối với Đỗ Trần cũng ít nhiều bị nhạt đi một chút!

- Những ngày qua ủy khuất mọi người rồi!

Đỗ Trần cười nói:

- Mọi người yên tâm, Đỗ Trần thần của ta từ bi bao dung, tuyệt không cho phép tín đồ của người làm khó tù binh - các ngươi buông bỏ vũ khí, liền không còn là địch nhân của Francis, mà là những hài tử lầm đường trong mắt thần của ta. Đến đây, mọi người một mặt ăn, chúng ta một mặt chuyện phiếm một chút!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook