Chương 331: Thần mộ A Mulang.
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Ai, quên đi, ta biết các ngươi cũng sẽ không tin tưởng, huynh đệ của Auerbach lại sát hại nhiêu thú nhân như vậy? Ta chỉ muốn nói với các ngươi, thần Đỗ Trần của ta sớm siêu thoát thế ngoại, không can thiệp vào tranh đoạt giữa các nước - cảnh giới thần của ta không phải các ngươi có thể hiểu được. Đương nhiên, ta cũng không thể hoàn toàn hiểu! Nhưng so với chuyện thần sứ làm trên chiến trường, hậu duệ của thần Shigeru - hạ chúc của chí cao phụ thần Auerbach năm đó, Angius, không phải là làm càng quá phận sao?
Đỗ Trần khàn giọng hô to, trở lại tế đàn tổng kết:
- Mc Allen cùng Lanning là địch quốc, hai nước giao tranh binh lính chết là khó tránh khỏi! Còn sống thì các ngươi cũng bị coi là địch nhân của Lanning, là đối thủ! Nhưng sau khi các ngươi phân biệt trở về trong lòng của chí cao phụ thần cùng Đỗ Trần thần, sau đó trước mặt hai thần thân như tay chân... bắt tay, uống bát rượu, nói một câu, a, nguyên lai chúng ta đều là huynh đệ...
Outmore hô lên:
- Francis thần sứ, nguyên lai chúng ta là huynh đệ a.
Hắn nuốt mấy câu thóa mạ lại:
- Vậy ngài, ngài sẽ không đối với huynh đệ mình...
Đỗ Trần phất tay:
- Ta biết, mọi người còn rất nhiều người không tin lời ta, nhưng câu nói trước của ta - thời gian sẽ chứng minh hết thảy, ta Francis sẽ không đối xử tồi với huynh đệ mình.
Dừng một chút, Đỗ Trần cất cao giọng nói:
- Mặc dù các ngươi bây giờ là tù binh của ta, nhưng xin yên tâm, chỉ cần các ngươi không làm chuyện gây nguy hại tới Lanning, vậy các ngươi sẽ nhận được tất cả mà một vị dũng sĩ cùng huynh đệ phải có.
Tay chỉ các thi thể, Đỗ Trần nói:
- Các ngươi yên tâm, thi thể đồng bào của các ngươi ta sẽ tận tâm giữ gìn, sau khi chiến tranh chấm dứt, ta sẽ trả lại Mc Allen vô điều kiện, để cho họ có thể được địa táng tại vùng núi Amulang, trở về lòng của chí cao phụ thần...
Outmore nức nở:
- Francis đại nhân, ân đức của ngài khiến cho Outmore cảm kích vô cùng.
Thú nhân trọng quy túc (thủ tục sau khi chết), Đỗ Trần làm ra hành động này thật sự khiến cho họ sinh ra hoặc nhiều hoặc ít một chút tâm tình khác thường.
Đỗ Trần tiếp tục nói:
- Về phần các ngươi, sau khi chiến tranh chấm dứt các ngươi tiếp tục ở lại đây! Chúng ta định sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ đưa các ngươi về nhà... nhưng bệ hạ Baergena của Lanning không cho phép loại hành vi tăng cường thực lực cho địch quốc, ta Francis tuy cố tình, nhưng vô lực - dù sao ta còn là công tước của Lanning, không thể không nghe vương mệnh! Cho nên các ngươi không được rời khỏi Lanning, nhưng xin yên tâm, khi các ngươi tiến vào Lanning tuyệt sẽ không bằng thân phận tù binh hay nô lệ, mà là khách nhân, là bằng hữu, là huynh đệ của Francis.
Một câu nói này của Đỗ Trần kết thúc lần tế điện này.
Thú nhân mang theo ánh mắt khác thường trở lại khu trại tù binh, mặc dù rất nhiều người không tin lời Francis. Mặc dù rất nhiều người vẫn cừu hận Đỗ Trần, nhưng thú nhân cũng hiểu được - tù binh thú nhân chỉ có hai con đường, một sẽ bị giết, hai là làm nô đãi, chịu roi da của nhân loại cho tới chết. cho nên thú nhân cương liệt hỏa sảng, ân oán rõ ràng ít nhất còn nhớ kỹ, Francis xem như tha cho bọn họ một cái mạng.
Đỗ Trần cũng trở về quân doanh, Outmore cười hề hề đi phía sau:
- Đại nhân, ngài, ngài xem biểu hiện của ta phối hợp với ngài...
Đỗ Trần hung dữ trừng mắt với hắn:
- Làm! Hừ, ngươi trời sinh không phải là vỗ mông ngựa sao! Sớm biết ngươi ngu như vậy, ta đã cùng Á Long liễn mang ngươi tới lãnh địa để nói chuyện với quản gia Harry.
Lão hồ ly Outmore rụt cổ lại, cúi đầu đi chậm lại vài bước, hắn trong lòng rõ ràng, Francis coi trọng ba vạn tù binh thú nhân. Vậy, làm trưởng quan cao nhất của ba vạn thú nhân, mình cũng đừng nghĩ được chuộc về, hãy thành thật theo tân chủ a.
Phải vì tiền đồ của chính mình mà lo lắng... nhưng mình bò lên vị trí tham mưu trưởng một là vì có thân phận là chi nhỏ của hoàng tộc, hai là có công phu vỗ mông ngựa trong mắt thú nhân coi như được! Nhưng làm thủ hạ dưới tay tân chủ thì thân phận hoàng tộc dám chắc không hữu dụng, ngay cả vỗ mông ngựa... chí cao phụ thần a, Tuyết Bỉ nhân là vua vỗ mông ngựa, Harry kia sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình.
Outmore vì bản thân của mình mà rất lo lắng.
Đỗ Trần cùng Dịch Cốt đi phía trước, thấp giọng nói:
- Dịch Cốt, biết ta tại sao cử hành tràng tế điện này không?
Dịch Cốt gật đầu nói:
- Đây là bước đầu thiếu gia cải tạo tín ngưỡng của thú nhân, mặc dù hiệu quả bây giờ chưa rõ rệt, nhưng có một ngày, ba vạn thú nhân này dưới sự thống soái của Đỗ Đức sung sát sa trường chấn nhiếp tam đại lục.
Đỗ Trần bĩu môi:
- Nếu chỉ có thế này, ta sẽ không làm ra tế tràng lớn như vậy, cảm hóa thú nhân là chuyện lâu dài, không cần phải vội như thế.
Dịch Cốt bừng tỉnh, cười âm hiểm:
- Ta hiểu rồi, vừa rồi trọng điểm của tế điện là ngài tuyên bố trả lại thi thể thú nhân vô điều kiện, hơn nữa các thi thể này theo nghi thức sẽ bị thánh quang của thiếu gia ngài chiếu qua một lần, đến lúc đó Phillip nếu dùng thi thể này cải tạo thành vong linh... hừ hừ.
Đỗ Trần cười cười:
- Ngươi có thể nghĩ ra thế là rất tốt, sau này suy nghĩ nhiều một chút ngoài việc giết người cùng đề cao thực lực... Brook, Porter sớm muộn gì cũng phải trở lại học viện hoàn thành học nghiệp, Bác Bì cổ quái, Ariza quá mức đơn thuần, Đỗ Đức lai lịch không rõ lại có khát vọng điên cuồng với chiến tranh. Hắn tạm thời bị tinh thần khế ước của Bối Bối áp chế... tương lai trọng trách cai quản thành Duerkesi sẽ đặt lên vai ngươi.
Dịch Cốt trong lòng xao động, thiếu gia nói vậy, không nghi ngờ gì nữa, đích xác muốn lập mình làm nhân vật có địa vị thứ hai tại thành Duerkesi.
Đỗ Trần đột nhiên nói:
- Còn hận ta chuyện lúc trước ký tinh thần khế ước sao?
Dịch Cốt cười ha ha, cười rất tươi:
- Không có tinh thần thế ước của thiếu gia, Brook hôm nay không thể là một thánh đồ ngoài ánh sáng, sao có thể có uy danh hiển hách của một phong hào đấu thần, ngang hàng cùng các quân vương khắp tam đại lục?
Hắn lại sờ thánh khí bên hông:
- Hơn nữa không biết khi nào mới thấy cảnh giới thần.
Hai người đang nói chuyện, Porter từ quân doanh vội vã chạy tới, trong tay cầm một quyển tông, còn cách xa đã hô lớn:
- Francis! Bộ chỉ huy chuyển tới mệnh lệnh từ cùng Verne, đế quốc lệnh cho ngươi làm phó sứ phối hợp thủ tướng Antoine bắt đầu đám phán với Mc Allen.
Sau trận đại thắng bên bờ Tinh Hà, quân đội Lanning hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động trên chiến trường, Angius nhân cơ hội cùng truy mãnh đả, rốt cục năm 1280 ngày 41 Vẫn Thần lịch bức thú hoàng Basaraba phải ngồi bàn đàm phán.
Có thể nói trong cuộc chiến này thú nhân thảm bại, Lanning đại thắng, Baergena phái thủ tướng đế quốc Antoine cùng lĩnh chủ Francis có cống hiến cho cuộc chiến lớn nhất chủ trì đàm phán, một văn một võ, lại có đại quân của Angius không ngừng tiến công, vốn tràng đàm phán này hẳn là hết sức đơn giản! Nhưng tình huống thực tế không phải như thế, trụ cột của đàm phán là thắng bại trên chiến trường, Lanning mặc dù đại thắng, nhưng bây giờ là tháng tư, Baergena tri thu gom khắp chốn, thậm chí mua lương thực với giá cao của các nước lân bang mới có thể miễn cưỡng gom nổi quân lương cho một tháng - thú nhân tự nhiên thấy được ẩn hoạn của Lanning.
Rạng sáng trên đại thảo nguyên, một đội nhân mã hơn ngàn người đang chậm rãi tiến bước, đi đầu là ba con ngựa trắng, phân biệt là Antoine, Đỗ Trần cùng Dịch Cốt, đây là sứ đoàn đám phán của Lanning đi tới đế đô của thú nhân.
Nhìn đại thảo nguyên, Antoine than vãn:
- Không dễ dàng a, trận chiến này đánh từ mùa đông tới mùa xuân, hao tốn toàn bộ lương thực trong kho của đế quốc, hơn mười vạn người thương vong... ai, cuối cùng cũng đánh thắng. Francis công tước, ngươi trên chiến trường hung dữ chém cho thú nhân gãy đao nát lòng, giờ trên bàn đàm phán cần phải cho bọn họ một đao nữa.
Đỗ Trần có chút buồn cười.
Antoine lại nói:
- Lần này ta cùng ngươi hội hợp trong cuộc chiến với Mc Allen, thật sự là đáng tiếc, không thấy được thần tướng Đỗ Đức thủ hạ của ngươi, cũng không có thấy được Porter, ngươi sao không mang họ đi đàm phán?
Đỗ Trần thầm nói, Đỗ Đức quản giáo tù binh, Porter chuẩn bị tiếp nhận tù binh tới, bọn họ nào có thời gian đi đàm phán?
Antoine cũng không có hỏi sâu vấn đề này, hắn đột nhiên cười ha ha, như cố ý như vô tình nói:
- Ta già rồi, tương lai là của những người trẻ tuổi các ngươi! Ai, cháu gái Avril của ta ngày nghỉ đều khổ luyện trong học viện, không có về nhà, tính ra, ta đã hơn năm rồi không thấy qua cháu gái bảo bối.
Hắn cảm thán nói.
Nói về Avril làm gì? Giết phong cảnh sao! Đỗ Trần nói toàn chuyện chính:
- Thủ tướng đại nhân, lần này chúng ta vì quốc gia mà đi sứ, lấy đại sự làm trọng, tư tình trong nhà bỏ qua một bên! Đại nhân, lần này tiến hành đàm phán tại khu giữa đại hạp cốc Auerbach cùng vùng núi AMulang, nơi đó là địa điểm tổ tiên bỏ mình, bây giờ cũng sắp tới rồi, ta phải chuẩn bị đại tế điện tổ tiên Shigeru.
Nhưng Đỗ Trần quất ngựa rời đi, Antoine hơi nhíu mày, nhắc tới Avril với Francis thì hắn tìm cớ tránh né, xem ra chuyện này không đàm phán được! Nhưng... vừa nghĩ tới ánh mắt ai oán của cháu gái bảo bối, mình sao lại không cam lòng?
Dịch Cốt ở phía sau, cũng tưởng rằng Đỗ Trần sẽ lấy cớ tách ra vấn đề Avril, nhưng sự thật thì, Đỗ Trần vì một chuyện khác mới né tránh.
- Ngũ ca, có tin tức gì không?
- Francis, thời gian gần đây năng lượng của đại ca ngươi cùng Bác Bì càng ngày càng gần nhau, đã vượt quá cảm giác cõng, hẳn là có điều cổ quái! Mặt khác ngũ ca ta còn phát hiện một chuyện, vài ngày gần đây Bác Bì một mực đi lại trong một ngọn núi, hình như tìm gì đó...
Đỗ Trần lập tức nói tiếp:
- Bác Bì chỉ kiếm được một bộ phận bản đồ, chẳng lẽ hắn theo một phần bản đồ này tìm được vị trí đại khái, nhưng bởi vì bản đồ thiếu mà không thể xác định địa điểm cụ thể, ngươi có ý này sao?
Đỗ Tư lại thích thú nói:
Chính là thế. Hơn nữa sáng nay Bác Bì hình như trong khi đi loạn phát hiện một thủ mộ, hắn nói một câu - trong thần mộ A Mulang ngoại trừ thủ mộ lão nhân (người trông mộ) cùng mộ phần thì không có gì, ngươi nếu muốn tìm thứ gì, phải đi nơi khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.