Liên Hoa Bảo Giám

Chương 94: Thiên Vương Sơn (2)

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Bác Bì, Dịch Cốt hiện thân làm Helen giật mình hoảng sợ, không dám có thái độ bất kính với cao thủ cứu phụ thân nhưng nàng vẫn nói.

"Hai vị miện hạ đại nhân tôn kính, Helen không dám giục các ngài, nhưng các ngài còn không mau đi lên núi Thiên Vương à?"

Đỗ Trần "hừ" một tiếng:

"Mấy tiểu tử này không cần hai vị bằng hữu ra tay." - Hắn nói rồi đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Helen.

Helen vội vàng cúi đầu.

"Helen đã hiểu, Helen thật lắm chuyện! Tuyệt sẽ không có lần nữa!"

Mọi người không nói chuyện nữa mà đưa mắt nhìn vào trận chiến xa xa trên núi Thiên Vương. Dưới chân núi nơi ven biển, bọn dị thú đang kéo Phillip quá nửa là thủ hạ của Helen, hơn nữa cao thủ thánh giáo trực tiếp xuất hiện từ trên trời rơi xuống đỉnh núi, còn đám trợ thủ thí nghiệm và các cao thủ dùng thân để bảo vệ Phillip tiếp nối theo nhau bay lên chặn đường. Trong lúc nhất thời, trận chiến lóe lên những tia quang mang đa sắc, thấy vậy khóe miệng Đỗ Trần lộ ra nụ cười quái đản.

Sự tình xảy ra hoàn toàn theo bài bản, ngoại trừ việc đích thân hành động thì có thể nói là như ý. Trên mông cảm thấy ngưa ngứa, việc này cũng tính là việc thiện?

Chẳng lẽ mình đã ngăn cản được một âm mưu kinh thiên động địa nào đó?

Không trách các tiền bối kiếp trước đều nói, ‘cảnh giới tối cao của thâu đạo (đạo trộm) chính là cướp đường không dùng vũ khí!’

Chỉ cần động mồm miệng là có cao thủ bán mạng đi chém giết, thật tốt a!

Khi Susan hóa thân thành cự mãng (cự: to lớn, mãng: mãng xà) màu vàng, thân thể to lớn của nàng hạ dần xuống đằng sau đỉnh núi. Chiến cuộc đối với Phillip dần dần trở nên bất lợi nhưng hắn vẫn điềm nhiên tự tại, lâm nguy bất loạn đúng là phong độ của đại tướng.

Khói súng bốc lên xung quanh trung tâm chiến trường. Mệnh nhân (người nhận mệnh lệnh, đây có nghĩa người bị dùng để tế thần) trong một cũi sắt bắt đầu từ từ được nâng lên.

Đỗ Trần dùng viễn vọng kính nhìn vào người nọ trong cũi sắt, trầm giọng hỏi:

"Người đó là cha ngươi?"

"Đúng vậy, đó chính là Ted, cha của ta!"

Trong cũi sắt, Ted đang hôn mê chỉ mặc một đoản khố màu trắng, toàn thân trần trụi, hắn và Helen cùng một dạng - màu tóc đỏ tím. Trên thân thể cao lớn khỏe đẹp có nhiều vết sẹo, trên ngực còn có một vết thương sâu dài bằng ba ngón tay nhìn thật đáng sợ. Không nghĩ được ngày Helen phục hồi thị lực đây là việc nàng nhìn thấy trước nhất.

Bên trong cũi sắt còn có một tỏa liên [sợi dây xích] cột chặt Ted. Thấy tỏa liên Helen nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi.

Đỗ Trần cười khinh miệt, tỏa liên này thậm chí chẳng là thánh khí gì cả mà chỉ là một sợi khóa tầm thường ở Lanning, so sánh với Vân Vụ Tỏa Liên thật kém hơn nhiều.

Thấy Đỗ Trần cười khinh thường, tâm trạng Helen an tâm hơn một chút.

Trong lúc đấy, Susan thấy Phillip đi đến tế đàn của chủ nhân nàng thì tâm trạng khẩn trương, phẫn nộ quát:

"Phillip, ngươi dám?"

Nói xong nàng không màng đến đao quang kiếm ảnh ngay bên thân, vội vã phóng thân thể cự đại của mình về phía Phillip, trực chỉ tiến tới. Các cao thủ bảo vệ Phillip nhất tề tuốt đao kiếm, nhưng Susan không né không tránh mặc cho đao kiếm chém lên thân thể màu vàng của nàng. Sau đó cự vĩ vung động, dùng lối đấu thí mạng chỉ dùng để lấy mạng đổi mạng quét mạnh vào các cao thủ ngăn cản nàng.

Phillip đi tới bên cạnh cũi sắt, liếc mắt ra sau nơi Susan đang đánh thẳng đến cười lạnh nói:

"Lewis. Dẫn người cản nó!"

Có Lewis cầm đầu, mấy người trợ thủ đột nhiên ngửa mặt lên trời thét lên, tiếp sau đó thân thể chúng nhanh chóng biến hóa, nhìn như mãnh thú, trong đám đó không ai còn hình dạng nhân loại.

"Sự tình càng lúc càng thú vị!"

Bairu dẫn người liều mình chém giết về hướng Phillip, thấy Susan đang nguy hiểm hắn cắn răng nói:

"Thomas, xà nữ kia chính là mấu chốt để khống chế dị thú, nếu nàng bị gì ngoài ý muốn thì dị thú sẽ mất đi sự khống chế và trở thành nguy hiểm, trước mắt không thể để nàng có chuyện gì được. Chúng ta hai người liên thủ qua đó giúp nàng, những người khác tiếp tục truy sát trợ thủ của Phillip!"

Nói xong, hai người - một người khua thánh khí chiến chùy, người kia chém thánh khí trường kiếm, sóng vai đột tập [đột ngột tập kích] loại trừ các đối thủ đang tấn công, tiến đến bên cạnh Susan.



"Chúng ta liên thủ đối phó bọn chúng!"

"Đa tạ!" - Susan đáp.

Lúc đó, trước mắt nàng là đông đảo địch thú mà không có trợ thủ nhân loại tiếp chiến, trên người đã có vài vết thương, nên lúc này có cường thủ trợ giúp làm nàng rất hưng phấn. Thân thể cuộn lại thành một vòng lớn, nàng hí lên rồi cùng đối thủ giao đấu.

Phillip nhìn thoáng qua ba vị cửu cấp cường giả đang vây công đám trợ thủ dưới đất, đôi mày nhăn tít lại, hắn bước đến một khối nham thạch bên cạnh tế đàn, thấp giọng nói:

"Hai vị, dưới tình huống này thí nghiệm của ta thành công nhưng cũng bị chậm lại rất nhiều, các ngươi nên ra tay đi giết hết toàn bộ học viện cao thủ có mặt, tội danh đổ hết lên người con gái của Ted."

"Ngay cả quân của mình mà cũng giết, ngươi điên rồi!" – Khối nham thạch phát ra thanh âm lạnh như băng.

"Chẳng lẽ ngươi muốn giữ chúng để bị phát hiện bí mật của các ngươi sao?"

Tiếp lời của Phillip là thanh âm u oán của cõi âm, nham thạch nọ bỗng 'Ầm!' một tiếng rồi nổ văng ra, một thân ảnh cao cao nhảy lên thuận tay đưa móng tay nhọn dài xé tan một thánh giáo cao thủ, lập tức hắn như loài chim ưng phóng mình đâm vào mặt đất nhắm tới Susan.

Ngay lúc đó, dung thạch cứng rắn trên đỉnh núi từ từ trồi lên như thể có người đang ở dưới đất vi hành, hắn trong phút chốc đã đi tới phía dưới Susan, lưỡng đạo quang mang màu u lan chui từ dưới đất lên đánh úp về phía hai người Thomas và Bairu.

Bairu kinh hãi vội vàng quát:

"Bọn chúng đã xuất hiện, các ngươi cũng nhanh lên một chút!" - Nói xong hắn bất chấp người khác, trường kiếm đưa ngang ngực.

'Bùng' một tiếng, quang mang u lan cùng trường kiếm của Bairu chạm vào nhau, sự xung đột này làm hai chân hắn cách ly khỏi mặt đất, không tự chủ được thân thể bị văng bổng lên. Giữa lúc đấy, Bairu liếc sang bên người thấy Thomas cũng đang gặp phiền toái giống như mình.

Còn Susan tức thì bị một trảo đánh úp từ trên cao vào cổ làm mất đi một mảng da thịt.

Hai người một kích đắc thủ lại muốn tái truy. Đột nhiên, trước mặt bọn họ hiện ra một thân ảnh.

"Hừ, khi phụ tiểu gia hỏa kia có lý gì. Đến đây! Đối thủ của ngươi là ta!"

Một thanh đao bác bì, một loan dịch cốt thiết câu [thiết câu dùng móc xương], trong bóng đêm bao phủ hiện ra âm khí u ám, rồi lại mạnh mẽ vô cùng.

Cố nhân gặp mặt, bốn người không cần nói thêm gì liền tấn công lẫn nhau, hơn nữa Bác Bì, Dịch Cốt cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện.

Bairu may mắn thoát được một mạng nhưng nội phủ cũng bị chấn động, hắn tự vận chuyển đấu khí áp chế nội thương. Khẩn trương nhìn vào thế cục, hắn thấy Thomas bên người vội la lên:

"Nhớ kỹ, bất kể chúng ta ai có thể còn sống trở về cũng phải nói cho giáo hoàng bệ hạ biết, giá trị lợi dụng của Francis cần phải đánh giá lại một lần nữa, vị trí chấp sự chủ giáo tuyệt không thể lôi kéo một nhân vật có khả năng vận dụng cao thủ như thế!"

Thomas bị thương quá nặng, khóe miệng xuất huyết đã thấm ướt khăn đen trên mặt, hắn một tay huy vũ chiến trùy một tay vỗ mạnh ngực, giận dữ hét:

"Bây giờ mà ngươi còn có tâm tình để nghĩ? Thoát qua được rồi hãy nói!"

Xa xa trên đảo, Đỗ Trần cước đạp lên những ngọn sóng, trên mỏm đá ngầm hắn lẳng lặng đứng nhìn tổng quát, bên cạnh hắn là Helen. Từ lúc Susan gặp nạn nàng liền để tâm, nhưng sau khi Bác Bì, Dịch Cốt xuất thủ thì cũng buông tay.

Bất quá trong lòng nàng nghi hoặc, Bác Bì, Dịch Cốt từ lúc nào đã đến Thiên Vương sơn?

Bảo tàng dưới chân núi Thiên Vương quả thật lợi hại, ngày xưa khi Roland cùng Ted giao chiến đã khiến cho Iaeste đại lục thủy tai động đất không ngừng. Hôm nay cuộc chiến này còn hơn ngày đó nhưng bảo tàng ở Thiên Vương sơn được thủ hộ nên vẫn bất động, thậm chí ngay cả một chút điểm thiên tai cũng không có xảy ra.

Đỗ Trần một mặt nhìn chiến cuộc diễn biến, một mặt phân tích. Bác Bì nói không sai, thực lực của bốn vị thánh đồ đại khái cũng như nhau, Bác Bì mặc dù đích thực cao minh hơn những người khác một bậc, nhưng nếu đấu nhau thí mạng thì Bác Bì cố nhiên tối cường [mạnh nhất], Trừu Cân cùng Hóa Thi hạng thứ, Dịch Cốt là yếu nhất. Giờ phút này chiến cuộc cũng như thế, Bác Bì đang đấu với móng tay dài kỳ lạ của Trừu Cân, vững vàng áp chế khí thế của đối thủ, thủ thắng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu không vì Bác Bì có vài phần cố niệm tình bạn cố nhân mà sử xuất sát chiêu mạnh nhất, tin tưởng Trừu Cân đã không còn tồn tại. Còn Dịch Cốt kia đối phó với song thủ thiểm diệu ánh huỳnh quang của Hóa Thi phải cố hết sức, bất quá toàn lực phòng thủ nhưng cũng không khỏi bị thua.

"Khải minh tinh [sao Vệ Nữ] xuất hiện rồi!" - Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn lên tinh không, thì thào nói.

Helen nhìn sắc trời phương đông rạng sang mà trong lòng cũng nóng nảy, nhưng Đỗ Trần đã biểu hiện 'cường thế' trong quá khứ khiến cho nàng trong lòng vẫn giữ hy vọng cực đại.

Chỉ cần cao nhân trước mắt ra tay thì cha nhất định sẽ được cứu thoát. Nhất định!

Nàng đang nghĩ ngợi đột nhiên phát hiện Đỗ Trần chậm rãi cởi bạch sắc trường bào trên người, lộ ra bên trong là nhuyễn giáp màu đen bó sát, lấy ra mặt nạ Bác Bì cung cấp đeo lên mặt.

Helen kinh hỉ nhìn qua.

"Tôn quý miện hạ, ngài đích thân ra tay à?"

Đỗ Trần “Ừ!” một tiếng. Giờ phút này Phillip hẳn là đã xuất ra toàn bộ bài trong tay hắn, tin tưởng rằng cục diện cũng sẽ không còn biến chuyển lớn lao gì, cho nên hắn sẽ ra tay kết thúc mọi việc ngay bây giờ. Vô sỉ a! Rõ ràng là các cao thủ cũng đều do người khác ứng phó, mà hắn cứ tự nhiên nói là do hắn "kết thúc hết thảy!"



Trong việc thiện này có nguy hiểm, hắn cùng với Bác Bì đã thương nghị nhiều lần nên đối với chính mình phải nắm chặt những hành động tuyệt đại, nếu không cũng không dám tự mình ra tay.

Đương nhiên đây là điều kiện tiên quyết cho mọi sự, Phillip chính thị chỉ là một đấu sĩ nho nhỏ.

Helen chỉ thấy dưới chân Đỗ Trần hiện ra một đóa khí độ siêu nhiên, thủy liên hoa phát ra vô số tia sang. Ngay sau đó, cả người hòa cùng Liên Hoa từ đầu đến cuối đều không thấy được nữa, một tia đấu khí xuất ra.

Liên Hoa dọc theo mặt biển cực tốc phi hành như con muỗi nhỏ tầm thường, chỉ chốc lát đã đến địa hạt đỉnh Thiên Vương sơn. Nếu không phải đệ tứ hoa sen đã sớm khai hoa, nội kình được tinh lọc rất nhiều thì hắn hoàn toàn không cách nào chịu được khoảng cách phi hành xa như thế, hơn nữa còn có một phần kỳ sự. Mỗi khi hắn hết lực, lúc chuẩn bị để thở thì trong đầu lại sinh ra cảm giác huyền diệu. Hội tụ một tia rung động, kích thích nội kình hoa sen cuồn cuộn không ngừng cung cấp động lực.

Đỗ Trần tránh né các đấu khí bay tán loạn trong chiến trường rồi phi thẳng tới cũi sắt đang nhốt Ted, đoạn ngồi trên hoa sen nhìn xuống Phillip đang tiến hành thí nghiệm sớm hơn dự định. Hắn lạnh lùng cười, một đóa sen khác phóng vút tới tấn công vào cái miệng đang nhếch của Phillip.

"Ai da!" - Phillip ôm bụng rống thảm lên một tiếng, hắn ngã xuống bàn thí nghiệm trên đài.

Cũng được, thực lực của hắn đích thực không phải là mạnh. Thật là quá thuận lợi! Quả nhiên là tự mình viết kịch bản mà!

Đỗ Trần trong lòng quả quyết, hoa sen một phóng một thu, hắn nhào xuống chụp lấy Ted cùng xợi dây xích đang trói hắn vào giữa hoa sen, sau đó thu hồi hoa sen ở bụng Phillip rồi điều khiển pháp bảo cực nhanh biến mất.

Tình thế biến đổi lớn, mọi người đều đang say mê chém giết, bọn họ chỉ nghe thấy Phillip kêu thảm một tiếng nơi cũi sắt, Ted liền biến mất. Có mấy người lưu tâm đến cũi sắt nhưng cũng chỉ thấy được bên trong kim quang chợt lóe, Phillip lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, miệng phun máu tươi mà chết.

"Đấu thần phù hộ, chẳng lẽ Francis còn có một vị bằng hữu cường đại đang núp ở phụ cận!? Đây phải là dạng có thực lực mới có thể che dấu được nhiều cửu cấp đấu thần như vậy a, ít nhất thì chính mình hoàn toàn không có một chút phát hiện nào!" – Bairu trong lòng kinh hãi, trong đầu hắn chuyển niệm một ý tưởng, hắn lại cuồng hỉ.

"Phillip đã chết!"

Đại cục đã định, thắng lợi chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trở lại nơi tiều thạch [đá ngầm] đảo, Đỗ Trần trong lòng còn có chút tiếc nuối, lực công kích của hoa sen pháp bảo quá yếu, chỉ có đánh lén mới có thể giết được Phillip, nếu Phillip đạt tới lục cấp đấu thần, có đấu hồn lực lượng phòng ngự trong cơ thể của chính mình thì nhất chiêu này có thể đã không hữu dụng.

Đỗ Trần lắc mình xuất hiện trước mặt Helen, ôm lấy Ted trên hoa sen rồi đặt ở dưới chân Helen.

"Bụp" một tiếng, Helen quỳ trên mặt đất khóe mắt rưng rưng, nàng cảm kích nói:

"Đa tạ miện hạ!"

"Không cần cám ơn ta!"

Đỗ Trần cúi người nhìn dây xích trên người Ted, lạnh nhạt nói:

"Ngươi biết nên làm như thế nào!"

"Dạ, ta hiểu!"

Helen vội vàng nhắm mắt lại và cúi đầu. Chỉ nghe được bên tai "Xoàn xoạt" vài tiếng, khi Đỗ Trần kêu nàng mở mắt ra thì ổ khóa đấu khí của Roland đã bị Đỗ Trần dễ dàng "cưỡng gian".

Chỉ tiếc cái này không phải là thánh khí – Roland cũng không thể có thánh khí mà lại giao cho Phillip, nếu không Đỗ Trần đã có đồ để dấu rồi, bất quá dạng này cũng tốt, không phải thánh khí dám chắc Roland cũng không cảm ứng được.

"Trên người cha ngươi vẫn còn ma túy phẩm luyện kim Phillip đã châm vào, đây là giải dược dùng để cứu tỉnh hắn."

Helen cung kính giơ hai tay lên cao quá đỉnh đầu tiếp nhận giải dược từ trong tay Đỗ Trần, rồi cứu tỉnh cha nàng.

Ted từ từ mở mắt, cũng là hai tròng mắt màu thiên lam. Sau đó hắn liền thấy một người che khăn lụa mỏng đứng khóc bên người - đúng là con gái của hắn, thanh âm này hắn quá quen thuộc.

"Helen…"

"Trước hết không nên nói chuyện cũ!" - Đỗ Trần nói - "Ta đã giết Phillip. Roland sẽ tới đây ngay, các ngươi nên lập tức rời đi. Susan lưu lại giúp ta thu thập tàn cuộc rồi nàng sẽ đi tìm các ngươi!"

"Được. Đa tạ miện hạ đại nhân! Ta cùng phụ thân…"

Helen nói đến đây đột nhiên Ted đứng phắt lên, nắm tay Helen vội la lên:

"Ngươi giết Phillip? Đáng chết thật, hắn không thể bị giết, hắn tự dùng chính mình làm vật thí nghiệm đó!"

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook