Chương 287: Thomas giảng cố sự
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Thomas xoay tay vỗ mạnh lên vai Đỗ Trần, nhếch miệng cười nói:
- Tâm tư tốt, ngươi thích nghe chuyện gì? Chuyện xưa của lão tử sao.
Hắn lập tức hưng phấn mặt hồng lên, dụng lời Đỗ Trần mà nói, Thomas lão đại là một người có dục vọng rất mạnh.
Đỗ Trần bị Thomas vỗ một cái lảo đảo, cười khổ nói:
- Ngươi hẳn biết, Demis cùng Bowen hai tên vô lại này những năm gần đây một mực sống trước cửa nhà ta ăn chùa uống chùa, trước kia ta thấy bọn họ đáng thương, cũng dung dưỡng.
- Chuyện hôm nay ngươi cũng thấy được, mặc dù Demis tặng ta bức họa suýt khiến ta chịu oan, nhưng ta cũng phải thừa nhận, hắn rất có thể là họa gia kiệt xuất nhất sau họa thần! Nhưng hắn năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn qua còn không tới ba mươi, tuổi trẻ mà họa công như thế, điều này làm ta vô cùng tò mò với hắn.
- Ngươi muốn nghe về chuyện xưa của Demis sao? Yên tâm, chi tiết mỗi sư phụ của đấu thần học viện đều được ghi lại trong chấp pháp thần điện, lão tử ta biết rõ.
Thomas vỗ vỗ ngực, cười hề hề liếm môi.
Đỗ Trần cười to:
- Tốt, ta gọi người chuẩn bị rượu ngon, lại kêu Ariza, sau đó chậm rãi nghe ngươi kể chuyện xưa.
Lúc này Bối Bối cưỡi trên lưng Andy, tức giận vì tai họa đột ngột ập xuống, hạ túi trên lưng tuyết lang xuống, làm bộ sẽ hủy hết đống tranh kia đi!
- Hừ, tặng ba ba cái gì thì phá đi cái đấy! Làm hại ba ba bị người ta đổ oan! Demis trần truồng, Bowen răng vàng cũng không phải thứ tốt, hắn cũng không thể loại trừ.
Demis trần truồng, Bowen răng vàng, là hai cái phong hào mà Bối Bối cấp cho hai tên vô lại.
Thomas bị hai chữ “rượu ngon” của Đỗ Trần chọc cười nhẹ, vừa thấy tiểu Bối Bối đang lấy ra những thứ đồ đó, vội nói:
- Ai nha, ta nói tiểu chất nữ này, đừng vậy, những thứ này đều là bảo bối đáng giá.
Đỗ Trần cười nói:
- Vật hiếm thì quý, bút tích của họa thần giá trị liên thành, cũng bởi chỉ có bảy bức họa truyền lưu đời sau! Nhưng tác phẩm của Demis lại có gần trăm bức, cho dù có ý cảnh rất cao. Họa công xuất chúng, nhưng cũng không đáng tiền.
- Đáng tiếc, nếu không ngươi thiêu hủy bớt, chỉ để lại một hai bức thôi được không? Gì? Hoàn Nguyện chỉ? Lão thiên! Hoàn Nguyện chỉ!
Thomas cả kinh trợn mắt há mồm, theo ánh mắt hắn nhìn lại, Đỗ Trần thấy nữ nhân cầm một đoạn chỉ tự gì đó.
Hai chỉ, mười chỉ... mặt trên có vẽ mấy phù tự, chỉ thấy đã ố vàng, giống như răng vàng của lão Bowen.
Thomas như phát hiện trân bảo, đoạt lấy thảo chỉ trong tay tiểu nha đầu (quên mất, chỉ ở đây là giấy, mảnh giấy), nhìn chằm chằm. bắt đầu đánh giá:
- Một, hai... ba mươi mốt, ba mươi hai... Francis, lão đại thương lượng với ngươi một việc được không?
Hắn cười nói như tiểu hài tử:
- Chuyển hai lão vô lại trước cửa nhà ngươi, để lão đại ta nuôi hai ngày...
Đỗ Trần phì cười nói:
- Thomas lão đại, ngươi xem trúng mảnh giấy bỏ đi này sao? Chúng nó là của bọn người hầu trong vườn quả của ta tại thành St. John, có được từ trong tay Bowen, chỉ dùng để trả tiền hoa quả thôi.
- Quả? Nguơi bán thủy quả bằng ma tính quý nhất tạo tạo thành sao?
Thomas kêu lên:
- Đây là Hoàn Nguyện chỉ! Hơn vạn kim tệ một Hoàn Nguyện chỉ! Nó để cho “Bặc thần” chiêm tinh cho ngươi một lần, tính cho ngươi một việc quan trọng trong tương lai.
Đỗ Trần cùng tiểu Bối Bối cổ quái đánh giá Thomas.
Thomas lắc đầu thở dài, kéo Đỗ Trần đi về phía trước:
- Huynh đệ, chuyện xưa ngươi biết quá ít! Hôm nay lão đại nói cho ngươi biết, một kẻ là... Bặc thần (thần bói) lánh đời, dẫn mười tám hào kiệt nhập thần viện.
- Bặc thần, chẳng lẽ ngươi nó là lão Bowen?
Thomas cười he he:
- Chính là hắn, rất nhiều năm trước, Bowen trên đường có phong hào là Bặc thần! Hơn nữa tư liệu của hắn trong chấp pháp thần điện là thủy tinh cấp, nếu không phải ngươi cũng là giáo phụ, ta còn không dám nói chuyện xưa này cho ngươi.
Đỗ Trần cười nói:
- Vậy lão thầy bói... lão tiên sinh chiêm tinh thuật ta biết, chưa bao giờ ứng nghiệm a!
- Chiêm tinh thuật của hắn không linh? Trời ạ, không có khả năng! Năm đó hắn xem tướng cho giáo hoàng lão đại, dọa lão đại sửng sốt, sao có thể không linh?
Thomas cuống quít lắc đầu, kéo Đỗ Trần vào trướng.
Việc này, Đỗ Trần chú ý ngồi nghe chuyện xưa, nhưng một mặt, Bairu lại đang như con kiến chịu giày vò.
Chuyện hôm nay đều là do hắn dựng lên, nhưng cuối cùng, sự thật lại chứng minh hắn là một đại ô long, chẳng những lao sư động chúng mất thể diện, lại khiến Francis thấy giáo đình biết chết không cứu - giáo hoàng nhất định sẽ trừng phạt hắn.
“Đáng chết, tuyệt không thể ngồi đợi! Phải hướng bệ hạ chứng minh giá trị.”
Bairu trái lo phải nghĩ, trong tai nghe được có người gọi hắn đi diện kiến giáo hoàng, nhưng hắn lại cơ trí, quay đầu chạy vào trướng bồng chấp pháp thần điện:
- Mau, mau mang tư liệu đấu thần học viện tới cho ta... ái gì? Lão đại các ngươi kể chuyện xưa, không có thời gian phê duyệt sao? Đáng chết! Ta là Bairu giáo phụ, trưởng quan của các ngươi Thomas đấu thần là bạn tốt lâu năm của ta! Mau tìm cái gì đó cho ta.
Dụng tốc độ nhanh nhất tra xét trong chấp pháp thần điện một chút tư liệu, Bairu lúc này mới khí định thần nhàn, nhưng lại hấp tấp chạy tới gặp giáo hoàng.
Thiên Mục thần điện, giáo hoàng từ khi Bairu tới, cao giọng gọi, chờ đến khi hắn quỳ lạy, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên.
Bairu tiến lên, cung thanh nói:
- Bệ hạ, Bairu hôm nay tội đáng chết vạn lần.
Giáo hoàng trầm mặc thật lâu, chờ khi hắn dụng đấu khí bức Bairu quỳ lậy, mới lạnh nhạt nói:
- Nếu đã biết tội, còn không tới ám điện nhận tội? Ở đây làm gì?
Bairu vội la lên:
- Hôm nay Bairu làm việc bất lực, tổn hại tới thần uy của bệ hạ, đích xác tội đáng chết vạn lần! Nhưng xin bệ hạ nghe Bairu một câu...
Trầm mặc chốc lát, giáo hoàng không phản đối, Bairu vui vẻ nói:
- Bệ hạ, mới rồi Bairu đã tra rõ lai lịch họa gia vẽ tặng Beiermengde! Hắn tên là Demis, theo sổ sách ghi lại, hắn năm nay chỉ có hai mươi chín tuổi, là nghệ thuật giáo thụ cùng quản lý nhân viên Thượng Thủy các.
- Bairu ngươi nói ngắn gọn chút.
Giáo hoàng lạnh nhạt nói.
- Vâng! Bệ hạ anh minh, Bairu đã dài dòng.
Bairu nói nhanh hơn, la lên:
- Nói tới Demis, cần phải nói tới một người khác, chính là người đã đoán vận mệnh cho bệ hạ mười bảy năm trước. nói ngài “Hai mươi năm sau, trừ Long tộc, không ai có thể cùng người tranh phong”, Bặc thần Bowen.
Bàn tay giáo hoàng đang đặt trên nghế có chút nhúc nhích:
- Bairu, ngươi nói lại một chút xem.
- Tuân mệnh.
Bairu an tâm hơn chút, chậm rãi nói:
- Hơn bốn mươi năm trước xuất sư, ba mươi năm trước Bặc thần Bowen cao ngạo, mặc dù chiêm tinh thuật tuyệt thế xem vận mệnh cho nhiều người, Bowen nhận danh Bặc thần, nhưng cũng đắc tội với nhiều người khác, sau mười năm hắn thay hình đổi dạng, trốn vào đấu thần học viện, thỉnh cầu Ziege giúp đỡ.
Giáo hoàng trong lòng cười lạnh, Bowen người này, không tìm một tòa núi để dựa thì sớm đã chết! Chẳng nói tới người ngoài, đơn đơn là hai mươi năm trước khi hắn chiêm tinh cho ta, trước câu “Hai mươi năm, trừ Long tộc không ai có thể cùng ngươi tranh phong”, để cho mình mừng rỡ không thôi, nhưng nửa câu sau - “Sau hai mươi năm, bệ hạ tự cầu phúc cho mình.”
Ta Samar IX đương nhiên không phải lòng dạ hẹp hòi, nghe được lời khó nghe, nhưng mấu chốt là, nửa câu đầu của Bowen đã ứng nghiệm! Vậy nửa cầu sau của hắn “Tự cầu phúc” khiến cho người ta phải kinh ngạc nhảy dựng lên.
Mình hôm nay, không tiếc hết thảy thu phục cao thủ, mở rộng thực lực, nhưng một phương diện, vẫn lo lắng một câu của Bowen “Tự cầu phúc”? Hừ, nếu Bowen không trốn trong đấu thần học viện, mình đã sớm bắt hắn, để cho hắn nói rõ vận mệnh sau hai mươi năm - mấy chốc đã qua mười bảy năm, vậy, ba năm sau ta đại biểu chúng thần trên đời, Samar IX sao lại cầu phúc cho mình?
Bairu tiếp tục nói:
- Năm đó, Bowen mặc dù đắc tội với nhiều người, nhưng chiêm tinh thuật của hắn cũng cứu được không ít người, trong đó có mười bảy vị đấu thần chịu đại ân của hắn tâm tâm đi theo Bowen, những người này, cuối cùng đều theo Bowen quy ẩn đấu thần đảo! Nhưng là, trong khi Bowen quy ẩn ở đấu thần đảo, lại dẫn theo mười tám người.
Người này trong bản ghi chép khi ấy chỉ có mười chín tuổi, nhưng họa công xuất chúng là Demis! Hắn đột nhiên xuất hiện trước khi Bowen nhập đấu thần đảo, lai lịch không rõ, nhưng Bowen cùng hắn hết sức thân cận, còn chính miệng khẩn cần Ziege cho Demis làm giáo thụ Thượng Thủy các.
Giáo hoàng có chút gật đầu:
- Nói vậy, giữa Demis cùng Bowen lúc đó hẳn là tồn tại bí mật gì đó.
Bairu nói:
- Đúng vậy, chiêm tinh thuật của Bowen hiệu quả cực kỳ kinh khủng, muốn giám thị khống chế bí mật của hắn căn bản là không thể, cho nên mấy năm nay, dù là gián điệp vĩ đại nhất chấp pháp thần điện - “Mân Côi” cũng lao lực vô công, nhưng...
- Trong bản ghi chép “Mân Côi” gửi lên, nàng có báo lại hết thảy về Bowen cùng Demis, chỉ là toàn bộ là báo cáo thường nhật, cho nên bị chấp pháp thần điện cho vào thanh đồng cấp, cũng không có báo cho ngài! Nhưng hôm nay, xem ra, tình báo ghi chép sự vụ thường ngày này, lại có thể chứng minh một việc.
- Nói!
Giáo hoàng không chút dao động.
- Nó chứng minh... Bặc thần Bowen, cùng họa công sánh ngang họa thần Demis, rất thấy hứng thú với Francis. Hơn nữa, chẳng những Demis tặng Francis một đống tác phẩm cấp họa thần, mà Bặc thần Bowen, cũng dùng một loại phương thức tức cười, cho Francis rất nhiều Hoàn Nguyện chỉ để xin hắn chiêm tinh.
Bairu hết lời, trong lòng hắn rõ ràng, nói đến đây, giáo hoàng bệ hạ đã biết rõ mình muốn biểu đạt gì! Biểu lộ trí tuệ của mình, như vậy, cũng nhận được sự sủng ái của chủ.
Giáo hoàng tự hỏi thật lâu, không phải hắn tư duy chậm, mà là hắn đang suy nghĩ rất nhiều.
Hắn chậm rãi nói:
- Bairu, Demis không đủ quan trọng! Quan trọng là Bặc thần Bowen! Hoàn Nguyện chỉ còn truyền lưu trên tam đai lục chỉ còn bảy cái, nhưng, hắn lại cho Francis một lúc đai khái hơn hai trăm.
- Điều này nói rằng, Bowen nguyện ý vì Francis chiêm tinh nhiều lần! Ngược lại, Francis cũng đủ vốn, để cho Bowen cảm thấy hứng thú! Mà vốn của hắn, so với ta năm đó nỗ lực nhờ Bowen còn nhiều hơn nhiều! Francis a, ta không tin Đỗ Trần thần sau lưng ngươi còn cường đại hơn ta, vậy, ngoại trừ Đỗ Trần thần, ngươi nhất định còn che giấu gì đó so với Đỗ Trần thần càng cường đại, càng hấp dẫn Bặc thần Bowen.
Bairu dồn toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe, nghe đến đó, hắn tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, Bairu nguyện vì ngài tra rõ chuyện này.
Giáo hoàng có chút gật đầu, Bairu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, mình hướng bệ hạ chứng tỏ mình có năng lực! Có được một cơ hội đoái công chuộc tội.
Giáo hoàng khi thấy Bairu xoay người ra cửa, đột nhiên gọi hắn lại nói:
- Chuyển tình báo của “Mân Côi” thành thủy tinh cấp, trình ta xem! Mặt khác, “Mân Côi” lần này làm phi thường tốt, thưởng! Mấy năm nay, Mân Côi chịu không ít khổ cực, cho ả một hoàn cảnh thoải mái một chút a! Bairu, ngươi biết ta nói hoàn cảnh gì chứ.
Bairu sửng sốt, lập tức cười nói:
- Bệ hạ, Mân Côi đã nhận điều lệnh, theo cái hoàn cảnh ngài nói! Thomas đấu thần đã an bài.
- Thomas? A a, kẻ thô tục này, hắn lầm lẫn hết cả, xảo hợp là thuận theo tâm tư của ta? Ai, hắn vẫn có loại vận khí tốt.
Nhắc tới Thomas, giáo hoàng bất giác thoải mái hơn, khóe miệng nhếch lên.
Ngay khi Bairu rời đi, giáo hoàng đứng lên, phân phó:
- Người đâu, chiếu lệnh cho Francis tới gặp đại biểu chúng thần trên đời...
“Bairu, ngươi quá khôn! Bất quá vậy cũng tốt, ngươi nếu nghĩ nếu giáo hoàng ta cần ngươi để lấy tin tình báo, ta đây lo lắng là làm sao cho mi cơ hội lấy công chuộc tội, mà là làm sao để phế bỏ thế lực của ngươi...”
“Ai, nếu hôm nay chấp pháp đấu thần Thomas mang tới tin tình báo này thì tốt biết bao, như vậy, vị trí sở trường tài quyết của chúng thần chọn được người rồi, đáng tiếc, lại bị Bairu đào móc ra...”
Trong lòng cảm thán, giáo hoàng lại ra lệnh:
Đồng thời mời Ziege đến Thiên Mục điện! Tất cả nhân viên từ cấp giáo phụ trở lên, các nhân viên trừ cảnh vệ toàn bộ tới, lệnh này tới nơi, trong vòng một khắc, ai không đến là độc thần, luận tội xét xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.