Chương 216: Thư thú tuy nhược, vi mẫu tắc cường!
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
Ý tứ của hổ sa tướng quân là, Garcia cơ bản chết chắc, nhưng mà, tế tự hải tộc chúng ta dám chắc không có biện pháp cứu nàng! Bất quá ngươi nếu có thể phát huy năng lực siêu nhân cứu Amanda Lehart một lần nữa, nói không chừng Garice có thể còn một đường sinh cơ.
Việc liên quan tới thần sủng của sư phụ, Đỗ Trần không khỏi nóng nảy, ngày đó hắn cùng Ziege không quen biết, trộm thánh khí của Ziege làm hại lão đầu này thực lực tổn hao nhiều, hiện nghĩ lại, trong lòng còn chút áy náy. Hôm nay Ziege nếu lại mất đi thần sủng, sợ rằng thực lực sẽ lùi thêm bước nữa! Làm đệ tử, sao có thể không làm gì, trơ mắt ra nhìn thần sủng sư phụ chết giữa biển rộng mênh mang.
Đỗ Trần nhìn lướt qua mọi người trong sơn động:
- Hawkin các hạ, việc liên quan tới sinh tử của thần sủng của sư phụ ta, ta phải đi vào xem xét. Goethe điện hạ, ngài...
Goethe phất tay ngắt lời Đỗ Trần, cuống quít gật đầu, nói như lấy lòng Dịch Cốt:
- Ta cùng đi với ngài, được không?
Hổ sa tướng quân lập tức bổ sung:
- Thần sủng Garcia của viện trưởng Ziege đang hấp hối, vốn ngươi mới trải qua một hồi đại chiến, lại hao khí lượng lớn đấu khí cứu Amanda Lehart, đã rất mệt nhọc, nhưng vừa nghe thần sủng của sư phụ gặp nạn, thì lập tức đi xem, thật sự là tôn sư trọng đạo. Ha ha, ta thích nhân loại như ngươi, bởi vì ta cũng tôn sư trọng đạo.
Hắn liếc mắt nhìn Dịch Cốt, nhưng chỉ đổi được một tiếng hừ lạnh.
Hawkin còn chưa có hoàn toàn tin tưởng Đỗ Trần, tự nhiên đi theo Đỗ Trần, mà Amanda thương thế chưa lành xin lưu lại nhờ hải tộc hỗ trợ chiếu cố, Đỗ Trần vội vã theo Goethe đi trước tới hải vực xảy ra sự kiện.
Phương nam đấu thần đảo tại vùng biển Parr Gold, đại quân hải tộc phát hiện Garcia ở gần góc tây bắc biển Parr Gold, đi về hướng bắc hơn mười dặm, nơi Đỗ Trần phi thường quen thuộc - Thiên Vương sơn.
Garcia… có lẽ xem như một thi thể còn thoi thóp, trôi nổi trong nước biển, bị một đội hải tộc dũng sĩ vây lấy, ngoài vòng tròn, mấy hải tộc mặc trang phục tế tự lãnh nhãn bàng quan, hoặc lắc đầu thở dài, nhưng không ai tiến lên cấp cứu, bởi vì bọn họ đã thử qua, chỉ là không có kết quả mà thôi.
Đỗ Trần lần đầu tiên đã thấy Garcia, trong lòng đầu tiên là sửng sốt, trong khi ở đấu thần đảo nghe tiếng rên của nó tưởng rằng Garcia nhất định là một con vật to lớn, nhưng trên sự thật thì, thể tích Garcia chỉ bằng một nửa người thường.
Hình dáng nàng rất đẹp, thậm chí có thể coi là rất đáng yêu, như một đầu đại hùng tầm thường, chỉ bất quá toàn thân phủ đầy lông dài, tứ chi, tay còn có cước chưởng càng thêm giống viên tộc, mà ngũ quan trên mặt có cái mũi như bình tháp, khiến Đỗ Trần rất ấn tượng, lỗ tai của Tyre thú là hai cái tai lớn to, có thể nhầm với cánh, nếu khi Garcia khỏe mạnh thì có thể nhờ chúng mà bay lượn.
Garcia tứ chi co rút lại trong lồng ngực, lẳng lặng dập dềnh trong nước biển, nhấp nhô nhấp nhô. Mà thương thế của nàng toàn bộ tập trung phụ cận xương sống, hơn mười lỗ máu không ngừng có máu đỏ tươi chảy ra, khiến nước biển xung quanh đều nhiễm hồng. Nhìn kỹ, Garcia đang co rút tứ chi, còn có máu không ngừng chảy ra... hoàn toàn có thể tưởng tượng, nàng bị mười món binh khí sắc bén xuyên thấu qua ngực.
- Đều tránh ra cho ta, toàn bộ cảnh giới bên ngoài.
Goethe tới nơi này liền quát tháo ra lệnh. Hải tộc quân nhân đang đứng xem lập tứ tản ra.
Đỗ Trần gọi về Liên Hoa thủy minh thuẫn, quang mang màu úy lam cùng màu nước biển dung hòa làm một thể, chiếu lên người Garcia. Đồng thời Đỗ Trần phân phó:
- Brook, hỗ trợ kiểm tra thân thể Garcia.
Dịch Cốt gật đầu tiến lên, Goethe rất cơ trí tiến lên giúp Dịch Cốt. Hawkin đứng một bên trầm giọng nói:
- Là đấu thần đã ngoài cửu cấp hạ thủ, đấu khí sung mãn, sát thương lực hết sức mạnh mẽ, bất quá miệng vết thương có chút quái dị...
- Hừ! Miệng vết thương quái dị.
Dịch Cốt kiểm tra miệng vết thương một phen, liền trở lại bên người Đỗ Trần, hắn không có nói rõ mà chỉ dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái, nhẹ nhàng kéo, làm hành động phí thường khó hiểu, chỉ có Đỗ Trần có thể hiểu động tác này ám chỉ gì.
Đây là Trừu Cân hạ thủ? Đỗ Trần trong lòng cả kinh, hiểu được, lão tử đã hoàn toàn hiểu rồi.
Trừu Cân tại đây, đại biểu cho Brockman cũng tại đây, vậy mục tiêu của bọn họ lúc này đây chính là mẫu tử thú Seattle.
Trên hải vực gần Thiên Vương sơn, một con thuyền hỏng treo cờ học viện đang tấp vào.
Brockman đứng ở bên thành thuyền, trong lòng còn ôm một tiểu hài tử đang ngủ, mắt nhìn chằm chằm:
- Trừu Cân, ngươi xuống tay quá nặng! Garcia kỳ thật không cần phải chết! Nàng chết có thể dẫn tới hậu quả rất lớn, độ nghiêm trọng có thể khiến ảnh hướng tới quan hệ bình hành giữa đấu thần đảo cùng thánh giáo.
Trừu Cân lạnh lùng nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ngủ, bĩu môi, nói thực, tiểu hài tử cũng không phải nhân loại, chỉ là một con thú Seattle còn nhỏ - có vài phần giống nhân loại, cái tai dài cùng lông mao dài là hai điểm còn chưa phát dục, nhìn qua, giống như lỗ tai lớn cùng nhung mao của tiểu Bảo Bảo nhân loại.
- Brockman đại nhân, chuyên này tựa hồ không thể trách ta? Ngài nói ngài sẽ để ý tới Garcia, để cho ta đi tuần bốn phía, để ngăn ngừa người của học viện truy tra. nhưng ngài thì sao?
Brockman lắc lắc đầu:
- Ngươi nói đúng! Ta không có ý trách ngươi, lần này quả thật là ta sai, tinh lực toàn bộ dùng để nghiên cứu làm sao để phá giải hộp thánh khí của Francis, không nghĩ tới thú Seattle còn có một chiêu dĩ mệnh hoán khí (dùng mạng đổi lấy lực lượng)...ai, Garcia không tiếc tổn thọ, cũng muốn thoát khỏi tù lung, cướp lại đứa nhỏ, nhưng thật ra rất đáng kính nể.
Trừu Cân lạnh nhạt nói:
- Dưới tình huống này không muốn bị người khác phát giác, ta chỉ có thể lựa chọn trong nháy mắt giết chết Garcia.
- Thôi quên đi, dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Garcia phải chết, chúng ta cũng có được một thú Seattle nhỏ! Kế hoạch “Đoạt mục” Đối với Đấu thần học viện đã thành công, quả thật là phi thường kinh điển, nhưng cũng thật quá tàn nhẫn.
- Brockman đại nhân, cảm khái của ngài không có ý nghĩa.
Trừu Cân tựa hồ trào phúng Brockman “Phụ nhân chi nhân”.
Brockman thở dài, mắt nhìn về cái hộp dưới chân.
Hộp này là hắn trộm được từ túc xá của Đỗ Trần, nhưng rất bực mình. Brockman tốn bao tâm lực, dụng Phá Khí huyền mở tầng hộp thứ nhất, phát hiện bên trong đương nhiên còn một hộp nữa, khi hắn đem toàn lực mở tầng thứ hai, bên trong lại xuất hiện cái hộp thứ ba.
Mà cái hộp thứ ba phi thường quái dị, nó mặt trên có rất nhiễu lỗ nhỏ, nhưng nhìn không thấu được trong hộp có cái gì! Mặt khác nó cũng là một hộp thánh khí, điểm này rất dễ dàng nhận biết, hơn nữa nó là một hộp thánh khí nhất cấp bình thường! Nhưng Brockman bát cấp đấu thần dùng cả Phá Khí huyền cũng không thể mở nó.
Khiến cho Brockman phiền muộn đó là, hộp thứ ba hé ra chỉ điều, dùng như một cơ quan, ngươi phải bằng chân bản lĩnh mở hộp, nếu cường ngạnh, nó cùng đồ vật bên trong sẽ bị hủy...
Brockman rất khó hiểu, tại sao mình không thể mở nổi nhất cấp hộp thánh khí? Ngay cả hai tầng đầu là tam, tứ cấp hộp thánh khí mình đều đã mở, ngược lại một cái nhất cấp hộp lại làm khó, buồn bực a. Hắn cũng chỉ mang được hộp trở về, chậm rãi nghiên cứu mà thôi.
Đáng tiếc Đỗ Trần tuyệt không nói cho hắn - đứa ngốc. Kết cấu khóa của hộp thánh khí này đã bị ta cải tiến, thế giới này ngoại trừ ta không ai có thể không cậy mạnh mà mở nó ra! Trừ phi “Thần kỹ” của ngươi tới trình độ của ta... bất quá không mất mấy trăm năm thời gian ngươi không có khả năng có bản lãnh đó...
Thiên Vương sơn đã xuất hiện trên mặt biển, Brockman không hề loạn tưởng, mà là phân phó:
- Trừu Cân, ngươi kiểm tra bốn phía, lúc này cùng chúng ta phản hồi cơ địa còn có người của Yaqin. Nhiều người, mục tiêu lớn, ngươi lưu ý một chút.
Trừu Cân gật đầu, phi thân lên, ẩn trong nước biển.
Trong biển sâu, Garcia dưới sự chiếu sáng của thánh quang suốt ba canh giờ, thân thể rốt cục run nhè nhẹ, miệng hé ra, khôi phục một chút sinh cơ.
Đỗ Trần vui vẻ nói:
- Brook, mau, xua tan nước biển, với thực lực của Garcia bây giờ không đủ truyền âm trong nước.
Dịch Cốt còn không có động, Goethe đã nói:
- Không cần phiền miện hạ Brook, san hộ trận trong tay thủ hạ của ta có thể tạo ra vùng không gian giống như đất liền.
Hắn tự mình động thủ, bơi tới một mảnh san hô đen ở xa xa, dùng sức vỗ mạnh lên san hô khuếch tán ra một luồng khí, bao phủ mọi người vào trong.
- Hài... hài tử...
Thanh âm yếu ớt của Garcia truyền vào tai Đỗ Trần, nhưng mắt nàng vẫn nhắm, tứ chi co rút trong ngực, chết cũng không chịu buông.
- Garcia.
Đỗ Trần nhẹ giọng kêu gọi, nhưng Garcia vẫn mơ hồ.
Dịch Cốt nói:
- Thiếu gia, mạng của nàng mặc dù được bảo toàn, nhưng để khôi phục cần một đoạn thời gian, bây giờ rất có thể thần trí không rõ.
Trong lúc này miệng vết thương sau lưng Garcia đã liền lại, nàng thì thào gọi vài tiếng “Hài tử”, đột nhiên chậm rãi mở ra tứ chi đang co rút trong lòng ngực, mà trên tay nàng, còn nắm một mớ nhung mao, nhung mao của thú Seattle mới sinh.
Hơn nữa, sau khi nàng mở ra tứ chi, mọi người mới phát hiện, nguyên lai bụng Garcia to như trước, điều này cho thấy, trong bụng nàng còn một hài tử!
Đỗ Trần chỉ ngạc nhiên chốc lát, rất cảm thán! Thư thú tuy nhược, vi mẫu tắc cường! Khó trách Garcie dù chết cũng phải quắp chặt tứ chi, bảo vệ bụng! Nguyên lai là vì hài tử của mình.
- Trả hài tử lại cho ta.
Garcia thất thần kêu to, trong đầu hỗn loạn chỉ có một ý nhiệm - cứu hồi hài tử mới sinh của mình.
Đỗ Trần buồn bã thở dài, hắn thật ra muốn giúp thú Seattle tìm lại hài tử, nhưng đi đâu tìm?
Goethe cũng đồng tình nhìn Garcia, hải vực phụ cận đã bị đại quân hải tộc không chế, nhưng không phát hiện điều gì dị thường, có lẽ, Garcia cùng hài tử của nàng bị thất lạc từ nơi khác, mà nàng độc thân chạy trốn tới nơi này rốt cục không chịu nổi...
Goethe ôn nhu nói:
- Ngươi nghe ta nói gì chứ? Ta là vương tử của hải tộc, ngươi nếu có thể nói chuyện, vậy nói cho ta biết, ngươi cùng hài tử của ngươi bị thất lạc tại hải vực của ai, ta có thể phát động đại quân của hải tộc giúp ngươi tìm hài tử - chỉ cần hắn còn trên biển.
Theo như lời Dịch Cốt, thú Seattle xác thực thần trí mơ hồ, nhưng nàng lại nghe rõ ràng hai chữ “Hài tử” của Goethe, tiếp đó, nàng trong đầu chỉ còn một ý niệm.... ta không biết thất lạc ở nơi nào, chúng ta vẫn bị giam trong thuyền, nhưng... ta là thú Seattle.
Đột nhiên, nàng xoay người đứng lên, tử chi mở ra, hai mắt đóng chặt, nhưng bộ lông toàn thân lại dựng lên, nhan sắc biến đổi không ngừng.
“Phốc”, mười ba lỗ máu trên người nàng vốn đã khép lại, lại chảy ra máu tươi.
Dịch Cốt có chút nhíu mày:
- Thiếu gia, nàng hẳn là không lâu trước sử dụng dị năng của chủng tộc hi sinh tính mạng, sợ rằng, cho dù ngài hôm nay bảo trụ được tính mạng của nàng, nhưng ngày sau cũng giảm thọ rất nhiều...
- Đáng thương cho tâm của phụ mẫu thiên hạ! Ta nhất định cố hết sức để cứu sống nàng.
Đỗ Trần lắc lắc đầu, Liên Hoa nội kình không hề giữ lại mà quán chú vào trong thủy minh thuẫn, toàn lực bổ cứu cho Garcia hơi thở ngày càng yếu.
- Hô!!!
Garcia thở ra một hơi dài, ầm ầm ngã xuống, Goethe gần nhất, lập tức đỡ nàng, Garcia toát ra một tia khí lực cuối cùng, nắm tay Goethe, khó khăn nói:
- Phía tây bắc... Thiên Vương sơn... cầu ngươi cứu hài tử của ta.
Đỗ Trần trong mắt tinh quang chợt lóe, trong lòng tựa hồ có điều lĩnh ngộ - thú Seattle gặp nạn, sợ rằng bởi vì dị năng của chủng tộc nàng vô cùng mạnh mẽ.
- Goethe điện hạ, ngươi...
Goethe giao Garcia đang hôn mê cho tế tự, không chút do dự bạt ra trường đao sau lưng, quát:
- Đệ nhất lữ đoàn bỏ xuống trang bị nặng, hành quân nhanh, mục tiêu Thiên Vương sơn! Đệ nhị, đệ tam lữ đoàn chia làm hai đường cùng chiến tranh thánh khí vây lấy Thiên Vương sơn, đệ tứ lữ đoàn áp hậu! Cận vệ đội theo ta đi trước.
Đỗ Trần nhìn thoáng qua Hawkin:
- Các hạ thì sao?
Hawkin gật gật đầu, chỉ vào thú Seattle nói:
- Nàng là một dũng sĩ đáng kính! Ta cũng đi.
- Tốt, chúng ta đi Thiên Vương sơn, đoạt lại đứa nhỏ của Garcia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.