Chương 222: Trước giờ Ngọ
Nghệ Sĩ Chuối
02/04/2013
- Sao? Đau đầu sao?
Đỗ Trần cả kinh, nhưng nghe thanh âm lại thở phào nhẹ nhõm:
- Bác Bì, ngươi hẳn là phải cải tên thành quỷ bì.
Bác Bì thấp giọng cười, ngồi bên người Đỗ Trần, hắn trên mặt vẫn mang dung mạo của Francis, nụ cười trong bóng đêm có vẻ quỷ dị phi thường.
- Ngươi tới tìm ta sao? Có chuyện gì?
Đỗ Trần hỏi.
- Đích xác có đại sự, bất quá, ngươi trước mắt giải quyết phiền toái này đi.
Bác Bì chỉ vào năm nữ nhân, tự tiếu phi tiếu, thấy Đỗ Trần bực mình:
N- gươi đừng hỏi ta nên làm gì bây giờ, phiền toái do nữ nhân gây ra ta không giúp được ngươi, bất quá... ta thật ra có thể cho ngươi một đề nghị.
Nói xong, Bác Bì ngậm miệng không nói, cười cười nhìn chằm chằm Đỗ Trần, miệng luôn nở nụ cười. Thấy sắc mặt Đỗ Trần ngày càng khó coi, Bác Bì vỗ đầu vai hắn:
- Trước tiên nói cho ta biết, ngươi tới cùng là đối với hai nha đầu phía dưới có hay không có hứng thú? Có nghĩ tới cưới các nàng không?
- Không có hứng thú, ta căn bản là không có ý định cưới các nàng, bởi vì ta căn bản là không có ý lập gia đình.
Đỗ Trần quả quyết.
- Ta rất tin ngươi, nhưng ngươi là một nam nhân rất bình thường... ngươi đang dối gạt ta, hay là đang cố gạt chính mình? ân? Ha ha!
Bác Bì ngáp một cái, lại tựa vào nhánh cây, chỉ vào Avril nhàn nhạt nói:
- Nữ tử kia tên là Avril phải không? Tại thành St. John, nàng vận dụng lực lượng gia tộc bức hôn...
Đỗ Trần gật gật đầu, cũng không có hỏi Bác Bì biết được từ đâu.
- Đầu tiên ngươi phải hiểu, ngay cả ngươi là thần, cũng không có khả năng yêu cầu một tiểu nha đầu vừa mới mười lăm tuổi, cái gì cũng đều không hiểu đứng ở góc độ ngươi mà lo lắng vấn đề, lo lắng tới cảm thụ của ngươi! Tuổi nàng cùng tâm trí đều không có được điểm này! Trong mắt nàng, ngươi hẳn là một... món đồ chơi để âu yếm. Thích rồi, nhờ gia trưởng mua về.
- Có vài phần đạo lý! Không nghĩ tời người lãnh huyết như ngươi, đương nhiên hiểu tâm tư của một tiểu cô nương như vậy! Nói tiếp đi.
Đỗ Trần nói tiếp.
Đầu ngón tay Bác Bì lại chỉ hướng Anne:
- Nàng là hậu nhân gia tộc lôi kích Batu, gia tộc có thế lực vô cùng khổng lồ, hơn nữa được sủng ái cực kỳ! Ngươi muốn cự hôn, nhưng lại lo lắng hành động cự hôn sẽ tổn hại đến thể diện gia tộc Batu. Dù sao, lão gia tử của nhà đó hô phong hoán vũ, dậm chân một cái, tam đại lục đều phải run lên, rất ít người không nể mặt mũi mà trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.
Đỗ Trần lại gật đầu. Bác Bì nằm trên cành cây, hai tay gối sau đầu, tiếp tục nói:
- Vậy với tình huống của ngươi, muốn đối phó tiểu nha đầu nọ, hạ sách là hiện ra “Món đồ chơi” cũng không có tốt như nàng tưởng, nhưng điều này cũng khiến danh tự hoàn mỹ của ngươi bị hao tổn, cho nên là hạ sách.
- Ngươi hôm nay thật sự nói nhảm rất nhiều.
Đỗ Trần thúc giục.
Bác Bì tức cười, nhưng vẫn nói tiếp:
- Trung sách là, cho nàng một món đồ chơi tốt hơn, nhưng nó là trung sách. Ngươi phải tìm một món đồ chơi tốt hơn và nữ nhân yêu ngươi sẽ chuyển tình cho người khác. Chẳng phải làm cho ngươi mất mặt sao?
Bác Bì cười to ha ha, nhưng tiếng cười lại quanh quẩn phụ cận cây mà thôi, một chút tiếng động đều không lọt ra ngoài.
Đỗ Trần cũng cười:
- Vậy thượng sách thì sao?
Bác Bì thật lâu sau không nói, đột nhiên phất phất tay:
- Không có thượng sách, chuyện cảm tình, không có thượng sách! Muốn nói, ta sẽ cho ngươi một câu, nếu không đoạn dứt, sẽ gặp loạn! Đau lâu không bằng đau ngắn.
Nói xong, hắn ngồi dậy, một tay đặt lên ngực Đỗ Trần:
- Sứ giả của Da Tát thần! Chủ nhân cả tám trăm dặm sông New Zealand, ba mươi vạn con dân! Nắm trong tay hai đỉnh cấp đấu thần đương đại, bá chủ ngồi trên Hồng Loan vũ trận tinh duệ, xuất ra khí phách của ngươi, muốn làm gì thì làm, “Do dự” hai chữ này, không nên thuộc về ngươi.
Ngực đau ê ẩm, nhưng Đỗ Trần động thân đứng lên, cước đạp Liên Hoa đánh lại Bác Bì một quyền, cười nói:
- Đa tạ ngươi đã... nói nhảm.
Kim quang ẩn hiện, Đỗ Trần rời khỏi cây.
- Nói nhảm sao?
Bác Bì nhìn tinh không lắc đầu, hốt nhiên phì cười:
- Không cắt đứt được, tất gặp loạn... có lẽ nó thật sự là nói nhảm...
Ánh mắt hắn chuyển động, từ trên cây nhìn ra xa, nhìn tới chân Ôn Tuyền sơn, nhìn xuống một cự lâu màu trắng - đấu thần học viện đồ thư quán có chút tinh quang chớp động, tinh thai đồ thư quán có nhiều ngọn đèn đang chiếu sáng, mà Tuyết Ny ở trong tinh thai, đang một tay ôm ngực ho khan không ngừng, một tay, lại chậm rãi vẽ.
Harry, tiểu Bối Bối, Andy, ba người đang vây quanh bàn nghe ngóng, một mặt ăn uống, một mặt nghe “Thảo luận” bên ngoài, nữ nhân tiếp tục thảo luận cả giờ. Hốt, bên tai Harry vang lên một thanh âm, hắn kinh ngạc há miệng:
- Chủ... a, Harry hiểu rồi, Harry phải đi nói cho bạn ngài.
Hắn nói khẽ với tiểu Bối Bối cùng Andy mấy câu, liền sau đó thân hình mập mạp như một tuyết cầu lăn tới cửa.
- Các tiểu thư tôn quý, đã là chín giờ tối, các ngươi có phải đã mệt mỏi? Phải nghỉ ngơi?
Harry cười, lại đặc ý nói lại một lần, người thứ nhất là Helen:
- Tiểu thư xinh đẹp, ngài không phải nói, ngài còn phải tới đầu đường phía nam gặp bằng hữu sao... mặt khác tiểu thư Christina, phụ thân ngài không phải đang ở...
Helen trong lòng chớp động, ra vẻ giật mình, cười nói:
- Đúng vậy, ta suýt nữa quên mất, vậy xin tiên sinh Harry nói với chủ nhân ngươi khi hắn về, ta sẽ trở lại bái phỏng.
Helen vừa rồi khuyên giải hai bên, quan hệ rất tốt, nói lời từ biệt rồi rời đi ngay. Nhưng Christina lại tựa hồ không nghe thấy lệnh trục khách uyển chuyển của Harry, ngược lại thét lớn:
- Đúng, chúng ta phải nghỉ ngơi. Anne, đi, chúng ta qua đêm trong nhà vị hôn phu của ngươi.
Nàng kéo Anne không tình nguyện vào nhà.
- Hôm nay ta phải chờ được Francis trở về, để cho hắn nói rõ ràng.
Avril mặc dù bộ dáng một đại tiểu thư nhu nhược, nhưng không chút nào yếu thế sóng vai cùng Christina đi vào.
Mà Mina đang thêm gió đốt lửa lại nhún vai, đi theo vào. Harry cười khổ, đóng cửa lớn lại.
Helen sau khi rời túc xá, tâm tình kích động, ba phần sợ hãi, ba phần bất an, ba phần chờ mong, nhưng còn một phần lo lắng. Nàng đi nhanh tới đầu đường phía nam, thấy một bóng lưng đang chắp tay đứng, tất cả tâm tình trong lòng liền chuyển sang sợ hãi, lập tức quỳ xuống, cung kính nói:
- Miện hạ, Helen có việc cầu ngài.
Nhiều lần tiếp xúc, Helen đã phi thường hiểu rõ “Tính tình” của cao thủ thần bí trước mắt, lập tức bổ sung:
- Miện hạ muốn gì cũng được, chỉ cần để ý tới lời Helen, Helen sẽ liều chết vì ngài.
Đỗ Trần chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt đạm mạc:
- Ngươi đang ra điều kiện với ta sao? Ngươi cho ta là một người không có bản lãnh để thu được hay là ngay cả một việc nho nhỏ đều không thể hoàn thành sao?
- Helen không dám, càng không phải có ý đó! Helen tự nhiên là không có tư cách đàm điệu kiện cùng ngài, nhưng Helen thật sự là không có biện pháp khác, ta chỉ có thể lại một lần nữa cầu xin ngài... khẩn cầu miện hạ cứu hồi phụ thân của ta cùng thần sủng Susan!
Helen rất nhanh nói xong lời của mình, trong lòng thấp thỏm bất an chờ đợi thái độ của Đỗ Trần.
Không ngờ Đỗ Trần không đáp lại việc này, ngược lại nhắc tới chuyện khác:
- Vừa rồi, hai nha đầu ồn ào không ngớt, ngươi khuyên nhủ rất là tốt.
Trán Helen đổ mồ hôi lạnh, nàng thật sự không biết rõ tâm tư của người trước mắt, vừa rồi mình đúng hay sai, có thể sinh ra ảnh hưởng lớn tới sinh tử của phụ thân cùng Susan a!
Đỗ Trần thanh âm càng lạnh, cơ hồ uẩn hàm sát khí:
- Nhiếp hồn thuật của ngươi rất thú vị, thú vị tới cấp Anne nha đầu nọ lưu lại một chút kí ức nhỏ... có ý tứ a, ta mặc dù đã xóa đi thứ này trong trí nhớ Anne, nhưng không tưởng, chúng nó đã sớm mọc rễ phát triển, khiến cho Anne yêu Francis, a a, thật thú vị a.
Helen cả kinh, lúc này đến kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý nghĩ thật trong lời nói này của Đỗ Trần, đang biểu đạt sự vô cùng bất mãn:
- Miện hạ thứ tội, Helen bản lĩnh kém cỏi...
- Ngậm cái miệng của ngươi lại.
Đỗ Trần chắp tay xoay người, nhìn ra biển rộng, đưa lưng về phía Helen, đứng yên một lát mới nói:
- Helen, ngươi thật sự đáng chết vạn lần! Nhưng lần trước tiểu đồ vật cha ngươi tặng ta thật sự tốt, cho nên, dựa vào tiểu đồ vật nọ, ta nhất thời bỏ qua chuyện ngươi làm trước kia, nói đi, cha ngươi cùng Susan làm sao?
Tiểu đồ vật này đương nhiên là đại cao thủ Alex.
Helen trong lòng vui vẻ, Francis đại nhân nói chuyện có chuyển biến.
- Miện hạ cường đại mà nhân từ, phụ tử chúng ta tại đại lục yaquin đuổi giết Griffin, nhưng Griffin bên người đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân thủ, hơn nữa, lần trước tại Thiên Vương sơn, kẻ cùng bằng hữu của ngài đối chiến cũng xuất hiện, chính là hắn đã kích thương phụ thân ta trọng thương chưa lành, bắt người cùng Susan... bất quá Susan khi bị giam cầm dùng dị năng của nàng lưu lại cho ta tin tức, nói các nàng sẽ bị áp giải tới Thiên Vương sơn, mà thời gian hẳn là trong mấy ngày này.
- Ta âm thầm theo những kẻ áp giải một đoạn đường, phát hiện bọn họ hôm nay đã tới Thiên Vương sơn, mà ta một thân một mình không thể có năng lực giải cứu phụ thân cùng Susan, liền tới đấu thần học viện cầu ngài, miện hạ vô cùng nhân từ.
Helen rất nhanh nói xong, nhìn bóng lưng đỗ trần.
- Thiên vương sơn sao?
Đỗ Trần chắp tay nhìn ra mặt biển Nam hải, chậm rãi gật đầu:
- Giờ ngọ đêm nay, cha ngươi cùng Sulan sẽ bình an trở về.
Helen kinh hãi, nhưng lại lo lắng nhắc nhở:
- Miện hạ, người áp tống chẳng nhữn người đông thế mạnh, hơn nữa đều là cao cấp đấu thần! hơn nữa bây giờ đến giờ ngọ chỉ có hai giờ, ngài tới Thiên Vương sơn phải...
- Hừ!
Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng, lại cười ngạo nghễ:
- Chỉ có mấy con kiến hôi, đường tới Thiên Vương sơn ngắn ngủi, còn muốn ta lãng phí thời gian sao? Ở chỗ này chờ!
Nói xong, trên người Đỗ Trần kim quang hiện ra, tiêu mất.
Chỉ có Helen ngạc nhiên nhìn ngoài khơi, thất thần ngây dại - trước giờ ngọ, vượt qua bốn trăm dặm đường biển, ứng phó hơn mười cao cấp đấu thần, còn phải cứu hồi hai người... đây là thực lực gì mới có thể làm được? chẳng lẽ... hắn thật sự là thần ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.