Liên Hoa Bảo Giám

Chương 285: Truyền thuyết họa thần

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



- Họa? Họa nào?

Đỗ Trần trên mặt mờ mịt, cơ hồ khiến cho tất cả mọi người tin tưởng, hắn thật sự thật tình không biết.

- Bối Bối có rất nhiều bức họa, nhưng đều là ba ba dùng tiền mua được, không có trộm! Các ngươi đổ oan ba ba.

Tiểu Bối Bối phẫn nộ kêu lên.

Donna thốt nhiên biến sắc, nàng vốn sắc mặt âm trầm như sắp bão gió nổi lên, ngón tay trỏ Đỗ Trần:

- Bằng chứng như núi, còn tra cái gì? Liege, giáo hoàng., thần của ta muốn các ngươi lập tức giết Francis! Tìm về đồ bị mất.

Lão yêu bà này còn không quá ngốc, biết giờ phút này không có đại bình phong Thấm Thủy Vân Kỳ, với thực lực kinh người của Dịch Cốt, cơ hồ có thể nhấc tay là giết được các nàng, cho nên lấy giáo hoàng cùng Long tộc làm chỗ dựa để phát tiết.

Đỗ Trần càng “bối rối”:

- Ai có thể nói cho ta biết tại sao? Muốn hỏi tội, ít nhất cũng phải cho ta biết tại sao?

Bairu ho nhẹ, nói với tráng hán bên mình:

- Bi Pie các hạ, Francis là người giáo đình, vì công bình, ta Bairu không nói nhiều, để ngươi nói đi? Yên tâm, nếu tra ra chuyện này là thật, giáo đình ra sẽ giao ra bại hoại, vậy bệ hạ tuyệt sẽ không bao che Francis.

Nói xong, hắn lui ra sau một bước, để chủ vị cho tráng hán tóc xanh biếc Bi Pie.

Bi Pie gật gật đầu, nghiêm mặt nói với Đỗ Trần: “Francis, đêm qua Thấm Thủy doanh trại mất trộm! Trong số vật phẩm bị mất có một bức ấu nữ tịch dương đồ! Đó là một bức họa thần, sáng này, một bức họa của thần cũng có nội dung đồng dạng xuất hiện trong tay nữ nhi của ngươi! Bằng chứng như vậy, rất khó chứng minh ngươi cùng án mất trộm đêm qua không có liên quan, xin ngươi giải thích...

- Chờ một chút! Bi Pie ngươi đừng có nói láo.

Thomas mơ mơ hồ hồ, nhưng vừa nghe Bi Pie chỉ trích Đỗ Trần tội danh, lập tức vận chuyển đấu khí, đẩy toàn bộ tửu khí ra ngoài. Đi nhanh đến, đứng giữa Bi Pie cùng Đỗ Trần.

Lớn tiếng nói:

- Tối hôm qua ta cùng Francis uống rượu cả đêm, hắn không có rời khỏi tầm mắt ta. Trộm đồ? Hừ, trộm cái rắm.

A, Thomas lão đại cũng quả nhiên có ý tứ.

Đỗ Trần “cảm kích” nhìn hắn.

Thomas lại nhìn Đỗ Trần, ương ngạnh kêu lên:

- Một bức họa có thể nói lên cái rắm a! Ta Thomas là người thô tục, nhưng cũng rõ hơn các ngươi. Danh họa nhận phẩm trên tam đại lục còn nhiều mà, chất nữ Beiermengde của ta trong tay không chừng là nhận phẩm (hàng giả).

- Bút tích của thần có thể bắt chước sao?

Donna cả giận nói:

- Nếu là họa của người khác, vậy có thể là đồ giả. Nhưng chuyện bức Ấu nữ tịch dương đồ, là ba trăm năm trước, họa thần Authetic thủ bút! Vậy không thể có người dám làm giả. Là căn bản không có ai có thể làm giả.

- Họa thần cái qủy gì? Còn là thủ bút? Ta Thomas không hiểu cái này! Dù sao ta làm chứng! Francis đêm qua căn bản không có rời khỏi doanh địa.

Thomas hừ hừ nói:

- Muốn vu oan cho huynh đệ của ta? Muốn chết?

- Ách, Bi Pie các hạ, ta thay ngài giải thích cho Thomas về họa thần được không?

Bairu chờ khi Bi Pie gật đầu mới cười nói:

- Thomas, họa thần ngươi không có lưu ý qua, nhưng tên “Thiên Đồ” của người kia ngươi đã nghe chưa?

Thomas sửng sốt, cả kinh nói:

- Chính là ba trăm năm trước, “Thiên Đồ” của tinh không hạ đệ nhất đấu thần Charleman sao?

Bairu gật đầu.

- Là hắn sao?

Thomas kêu lên:

- Ta biết, trong thủy tinh thần điện ghi lại! Charleman mới vào đấu thần học viện đã bị Thiên Đồ tính sổ, nhưng lão tiểu tử cấp Charleman một bức họa, Charleman nhìn một chút, cầm họa quay đầu bỏ đi.

- Đúng, chính là bức Thiên Đồ này.

Bairu nói:

- Mặc dù Thiên Đồ có ẩn hàm cả bí pháp đấu khí nên cũng có chút danh khí. Nhưng chính thức khiến nó lưu danh bách thế, là nó có họa công vô cùng đặc sắc...

- Không phải là vẽ vẽ thôi sao.

Thomas nhếch mép nói, nhất thời, vô số ánh mắt kinh dị, khinh thường hạ xuống người hắn.



Thậm chí Đỗ Trần cũng có chút cảm thán, tố chất văn hóa của lão đại này thật sự không có chút nào - mặc dù mới chuyển sinh hai năm, chưa từng gặp qua thủ bút của họa thần, nhưng Đỗ Trần cũng biết họa thần Authetic tương đương với cấp bậc tông sư nghệ thuật của hắn trong kiếp trước! Thậm chí cao hơn.

Bất quá, Đỗ Trần trong lòng càng thêm nghi hoặc một việc khác... hắn nhớ tới lai lịch chính thức của bức họa đồ trong tay tiểu Bối Bối! Vậy ai là họa thần?

Bairu cười khổ nói:

- Thomas! Authetic hai trăm sáu mươi năm trước đã mất, nhưng hắn cả đời chỉ vẻ có bảy bức truyền lưu đời sau, bảy bức này cũng được xưng là họa thần thất đồ, mỗi bức đều là bảo bối vô giá....

Thấy Thomas khinh thường, hắn liền nói:

- Bốn mươi năm trước, tại đại lục Ya Qin, gia tộc Naryn vong quốc, hậu nhân bọn họ mang một bức họa được tổ tiên cất kỹ ra, tại đại lục Einstein thành St. John đấu giá, sau đó dụng tiền đó chiêu binh mãi mã, thuê lượng lớn cao cấp đấu thần, từ đó mà phục quốc thành công, thậm chí còn dư giả...

- Đây là một câu ngạn ngữ của Ya Qin “Nhất đồ địch quốc, có được họa thần Authetic là có thiên hạ”! Bây giờ, ngươi hiểu được giá trị của họa thần chưa?

- Trời ạ.

Thomas vỗ trán kinh hô:

- Bán một bức họa, có thể xây dựng quân đội phục quốc? Bức họa này quá có giá trị rồi.

Đỗ Trần trong lòng càng đánh giá bức họa Authetic, nhưng hắn càng thêm nghi hoặc. Bức họa trong tay Bối Bối rõ ràng là...

Họa thần? Có thể sao?

Bairu tiếp tục nói:

- Bức họa của Authetic sở dĩ có giá trị như thế, trong đó có một nguyên nhân là, hắn họa ý cảnh rất cao, ba trăm năm qua chưa có ai có thể bắt chước được làm cho người ta không nhận ra thật giả! Ta biết, đương kim một vị họa gia cực giỏi cũng chỉ có thể bắt chước tám chín phần mà thôi! Mặc dù đã rất giống, nhưng ý cảnh còn có chênh lệch.

Chẳng biết Tuyết Ny a di có thể bắt chước bao nhiêu? Đỗ Trần trong lòng nghĩ, đột nhiên phát hiện, Bairu khi nhắc tới người bắt chước, đột nhiên sắc mặt không đổi. Nhưng trên mặt tứ muội lại hiện lên thần sắc quái dị.

Thần sắc này chợt lóe qua, cực nhanh.

Bairu nói về chính đề:

- Bây giờ ngươi hiểu được chưa? Bức họa trong tay Beiermengde nhất định là thần tích - với con mắt của ta đảm bảo, vậy, thật sự không thể nào nói rằng Francis cùng vụ mất trộm không có liên quan! Bi Pie các hạ, ta nói xong rồi, mời ngươi tiếp tục.

Từ đầu tới đuôi, Bairu đều không thiên vị, hoàn toàn giữ thái độ khách quan.

Thomas mặc dù không tin Đỗ Trần là tên trộm, nhưng ở đây kể cả giáo hoàng đều nhận định là họa thần không thể bắt chước, Đỗ Trần nhất định có quan hệ với thiết tặc, vậy hắn cũng chỉ có thể không nói gì được.

Bi Pie nói:

- Long tộc ta cũng không thấy qua bức họa trong tay nữ nhi của ngươi, bây giờ ngươi mang bức họa ra, trưởng lão Liege đã từng nhìn thấy một lần.

Đỗ Trần để cho tiểu Bối Bối mang hai cái bao từ trên lưng Andy xuống lấy ra bức họa mà Bairu đã thấy, giao cho Bi Pie, Bi Pie chuyển cho nhóm nhìn một chút, trầm giọng nói:

- Đích thật là họa thần! Francis, sự cho tới nước này, ngươi còn gì để nói không? Trộm của Thấm Thủy Thần Sứ khi đang là khách nhân của Long tộc, ngươi đã miệt thị vạn ngàn Long tộc núi Miguel chúng ta.

Bi Pie tiếp đó quát to:

- Chứng cớ xác đáng, ngươi đâu, bắt Francis lại.

Bairu trầm mặc, nhưng trong lòng hắn lại cười âm hiểm, Long tộc cực kỳ quý thể diện, mình chỉ cần liên hệ thể diện Long tộc cùng vụ mất trộm, vậy chuyện thành - Bệ hạ, Bairu đã thành công để cho Long tộc làm khó dễ Francis, ngài chờ Đỗ Trần thần xuất hiện đi.

Bairu lui về phía sau vài bước, trong miệng nói:

- Francis, lúc này đây chứng cớ rõ ràng, mặc dù ngươi là người của thánh giáo, nhưng giáo đình tuyệt không bao che cho một tên trộm như ngươi! Liege, chuyện này thánh giáo ta vì công bình, không giúp hai bên! Nhưng, các ngươi chỉ truy cứu tội trộm của Francis. Tuyệt không thể can thiệp tới Andy - chuyện Andy, sẽ giải quyết trong ngũ chiến.

Nói xong, hắn cũng gọi người bảo vệ Andy.

Đỗ Trần vuốt mũi, nhìn phản ứng của mọi người.

Có Long tộc hiệp trợ, Donna sĩ khí cao vợi, kêu lên:

- Các tỷ muội, động thủ.

- Ngao!

Cự long ngâm lên, hơn mười con cự long nhanh chóng bay vòng, trên bầu trời vây lấy Đỗ Trần! Liege cũng đứng lên trên đầu cự long màu vàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Cốt.

Dịch Cốt nhìn thoáng qua Đỗ Trần, lập tức nhìn thẳng Liege! Hắc vụ trên người chậm rãi bay lên.

Andy nhìn hai bên, hắn bị người giáo đình “bảo vệ”, cái gì cũng không làm được.

Tiểu Bối Bối khó mà nghiêm túc, tinh thần lực cũng dò xét đối thủ, đấu hồn nói:

- Ba ba, không tốt, chúng ta đánh không lại bọn họ.

Đỗ Trần vẫn lẳng lặng đứng nhìn.

Dịch Cốt đã bị Liege tập trung, Donna cùng ba vị thần sứ khác an chí vọt tới. Mấy cự long phối hợp, chiêu thức sắc bén, khí thế bức người, xem hình dáng không phải muốn bắt Đỗ Trần. mà là muốn... giết hắn.

Mà người giáo đình, lại lãnh nhãn bàng quan.



Nhanh nhất, Donna - người đầu tiên vọt tới trước mặt Đỗ Trần...

Lúc này thì...

- Donna, ngươi đã làm mất hết thể diện của thần Margaret rồi.

Đỗ Trần lớn tiếng hét lên, hét lớn khiến Donna sững sờ dừng lại, đứng tại chỗ.

Tạm thời an nguy không lo, Đỗ Trần chỉ vào Donna cùng Long tộc lớn tiếng giáo huấn:

- Chẳng biết phân biệt xanh đỏ trắng đen, lại không có tu dưỡng nghệ thuật! Dụng một việc chưa rõ, trách oan Francis ta, cái này là thủ đoạn làm việc của Long tộc cùng Thấm Thủy Hồ các ngươi sao?

Còn có đại quân Long tộc, Đỗ Trần đại nghĩa lẫm nhiên, cả giận nói:

- Nếu thật như vậy, vậy hôm nay, ta cùng giáo hoàng bệ hạ, cùng mấy ngàn đồng nhân thánh giáo, cộng đồng chứng kiến sự ngu si, vô sỉ, vô năng của các ngươi.

Liege bị Đỗ Trần giáo huấn khiến tóc bạc phiêu vũ, phẫn nộ quát:

- Francis, ngươi nói rõ ra! Ngươi có chứng cứ gì mà nói chúng ta vô tri, vô sỉ, vô năng! Nói không rõ, hôm nay Long tộc ta bầm thây ngươi vạn đoạn.

- Hừ, nói rõ ràng sao? Cần chứng cớ sao, ta nói cho các ngươi rõ, cho các ngươi chứng cớ tốt nhất.

Đỗ Trần tiêu tan cơn giận còn sót lại, đẩy võ sĩ giáo đình đang “bảo vệ” Andy, hai túi trên lưng hắn xuống:

- Các ngươi chỉ trích ta là trộm hèn hạ vô sỉ, chứng cớ là tang vật xuất hiện trong tay dưỡng nữ của ta - bức họa của thần... Bairu, ngươi vừa rồi nói họa thần thất đồ không ai có thể bắt chước có phải không?

Tình thế biến đổi lớn, Bairu suy tư, nói:

- Đấu thần không quan tâm tới nghệ thuật có thể không biết, trong giới nghệ thuật, họa thần không thể làm giả là một chân lý.

- Ba!

Đỗ Trần từ túi lấy ra một bức họa, giận dữ ném xuống đất:

- Nhìn rõ đây là cái gì? Liege trưởng lão, ngươi vừa rồi xem họa thần thật trong tay dưỡng nữ của ta, vậy nói vậy nghệ thuật tu dưỡng của ngươi phi thường “cao” sao? Nhìn xem, đây có đúng là họa thần hay không.

Liege hạ xuống từ đỉnh đầu cự long màu vàng, nhặt bức họa trên mặt đất lên, nhìn lướt qua, Liege cả kinh nói:

- Lại là một bức ấu nữ tịch dương đồ? Không đúng, mặc dù cũng là tiểu cô nương này, nhưng bờ biển này, nhưng góc độ hội họa không giống... nhưng từ phương pháp vẽ, không thể nghi ngờ đây là họa thần? Chẳng lẽ là họa thần được công khai sao?

Đỗ Trần cười lạnh, lại rút ra một bức họa, đưa cho Liege, trào phúng:

- Trưởng lão lại nhìn bức này. Hừ!

- Này.. chính là ấu nữ tịch dương đồ? Nhưng góc độ lại khác, nhưng cũng là của họa thần cùng lạc khoản của họa công trước.

Việc ngoài ý muốn, Donna, Bairu, Bi Pie cả bọn toàn bộ tụ lại bên Liege, nhìn chằm chằm ba bức họa trong tay hắn.

Ngay cả giáo hoàng cũng lưu tâm tới.

Đỗ Trần tiếp tục rút từ trong túi ra các bức họa:

- Cho các ngươi, đều cho xem.

Một bức lại một bức, cuối cùng, trước mặt mọi người có tổng cộng mười tám bức ấu nữ tịch dương đồ, nhưng góc độ mỗi bức lại khác nhau, có mặt sau, lại có mặt bên, có bầu trời... lại không có mặt trước.

Từ phong cảnh bức vẽ cho thấy, mười tám bức họa căn bản là một nhóm, họa gia đồng thời vẽ trong một buổi tịch dương, từ các góc độ khác nhau vẽ một hồng y tiểu cô nương chạy bên bờ biển.

Trọng yếu nhất là… mấy vị nghệ thuật gia ở đây mặc kệ nhìn thế nào, mười tám bức họa này đều là... họa thần tự thân vẽ ra.

Đỗ Trần như chịu ủy khuất lớn lao, không cam lòng nắm chặt tay, cả giận nói:

- Xem hết chưa? Các ngươi xác nhận đây đều là thủ bút của họa thần chứ?

Liege gật đầu, Donna gật đầu, Bairu cũng gật đầu... bọn họ đều có nghệ thuật tu dưỡng rất cao.

Nhất là Donna, Margaret yêu thích nghệ thuật phẩm, ngay cả Thấm Thủy thần phó đi theo thì tu dưỡng nghệ thuật cũng cực kỳ cao minh. Thấm Thủy thần phó phải xem qua nghệ thuật gia, đây là không có gì phải nghi ngờ.

Đỗ Trần cười cực kỳ oan khuất:

- Hiểu chưa? Mười tám bức họa là một nhóm, chúng nó được vẽ xong một năm trước! Căn bản là không có khả năng cái gì mấy trăm năm trước họa thần tự thân vẽ ra - không tin, ta còn có thể xuất ra chứng cớ khiến các ngươi câm miệng, không nói được! Thậm chí có thể tìm họa gia tới vẽ tại chỗ, chứng minh chúng nó tuyệt đối không phải là cái gì họa thần tự thân vẽ.

Đỗ Trần lấy ra bức họa thứ mười chín, là mặt trước, nhưng cũng không có mở.

- Liege trưởng lão, Donna thần sứ, các ngươi đường đường là thần thánh cự long đệ nhất nhân, có quyền lớn dưới mỗi Long thần, ngươi kia là thần sứ của Margaret, đều là đại nhân vật, nhưng các ngươi tùy tiện xem mấy bức họa rồi nói là họa thần tự vẽ. Là vô tri!

- Càng là vô lễ! Không biết mà phán đoán rồi hướng Francis ta hỏi tội, là vô sỉ!

- Bắt không được tên trộm, hồ loạn chỉ trích, còn vu oan bắt ta nhận tội, ý đồ dụng chiêu bài lấy sai làm đúng để bình tức sự phẫn nộ của Thấm Thủy Hồ Margaret thần, là vô năng!

- Ta nói các ngươi vô tri, vô sỉ, vô năng, nói sai sao? Oan uổng ta trộm doanh địa Margaret sao? Hừ, ta Francis lại là người như vậy sao?

Đỗ Trần đại nghĩa lẫm liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook