Liên Hoa Bảo Giám

Chương 119: Tuyến tác cân trứ

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Đỗ Trần suy nghĩ, đại thiện sư hiển nhiên là đại thiện sự, nhưng vấn đề là mình có bản sự để làm thiện sự này không?

"Ngươi nói tường tận chuyện trải qua cho ta biết! Nhớ kỹ, toàn bộ mọi việc!” - Âm thanh Đỗ Trần lạnh lùng vang lên.

Hắn cảm thấy hứng thú! Helen mừng rỡ, chính mình quả nhiên đoán không sai, Francis mặc dù khinh thường quản chuyện riêng của một hai người, nhưng việc liên quan đến nhiều sinh mang đặt trước mặt hắn nhất định sẽ ra tay.

"Miện hạ, Một vị bằng hữu của Susan nghe được L’G cùng người hầu gọi là Jacob nói chuyện, bọn họ lúc ấy nói..."

Helen vì tin Đỗ Trần nên nói toàn bộ quá trình nghe lén hết sức tường tận, thậm chí ngay cả thần thái cùng ngữ khí của L’G đều kể lại hết sức rõ rang, nhưng tổng kết chỉ có một câu. L’G lần này lấy cớ mời người phá giải thánh khí cứu người, kì thực là lợi dụng kiện thánh khí nọ của hắn, muốn nhờ thánh khí nọ giết tất cả đấu thần tham gia hội nghị, một người cũng không bỏ sót.

Đỗ Trần nhíu mày, tả trưởng lão thân ái suy nghĩ cái gì vậy? Hắn ăn no sinh bệnh sao? Đầu tiên là mất tích hơn mười năm, rồi đột nhiên xuất hiện, sau đó lại lập kế hoạch giết chết một nhóm cao cấp dấu thần.

Hắn sao lại muốn giết nhiều cao cấp đấu thần như vậy? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?

Đỗ Trần lạnh giọng hỏi:

“Kể lại kế hoạch của hắn cùng mục đích giết chết cao cấp đấu thần xem, ngươi chưa từng tra ra sao?"

"Vô dụng, bất quá ta đã gia tăng tra xét, nếu có tin tức sẽ lập tức báo cho miện hạ!”

Trên vách tường lóe lên ánh sáng. Đỗ Trần phất tay:

“Ngươi có thể rời đi, tiếp tục làm việc ngươi muốn làm."

Helen do dự một chút rồi nàng phi thân từ cửa sổ rời đi. Đỗ Trần nhìn điểm sáng trên vách tường, đột nhiên nói:

"Ngươi đều đã nghe rồi đó, nghĩ sao?"

Bóng đen đột nhiên dần dần tụ lại thành một hình người, đúng là Dịch Cốt. Thương thế của hắn đã khỏi quá nửa, đủ để bên cạnh bảo vệ Đỗ Trần. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Đỗ Trần cảm thấy hứng thú với đại việc thiện này.

“Nếu những lời Helen nói đều là thật, vậy mấy năm tả trưởng lão mất tích nhất định đã xảy ra nhiều việc, nếu không, hắn không có khả năng điên cuồng nghĩ ra kế hoạch giết chết nhiều cao cấp đấu thần như vậy.”

"Mặc kệ trong lúc hắn mất tích đã xảy ra cái gì, lúc này đấu thần tụ hội lập tức sẽ bắt đầu, ta phải ngăn cản chuyện này!” - Đỗ Trần kiên định nói.

Cái bóng của Dịch Cốt có chút hoảng, không giải thích được hỏi:

"Tại sao? Hiện tả trưởng lão cùng chúng ta là địch hay bạn còn không phân định rõ ràng, chúng ta không cần phải xung đột trước mặt hắn. Cao cấp đầu thần tham gia hội nghị lần này cùng chúng ta không quan hệ, chết sạch cũng chả sao."

"Dịch Cốt, ngươi nói nhiều quá!"

Đỗ Trần âm thầm lắc đầu. Thực lực của Dịch Cốt rất mạnh nhưng suy nghĩ kém chút, cái gì gọi là chết sạch không sao? L’G bây giờ cố gắng giết chết một nhóm lớn cao cấp đấu thần không phải là hắn muốn tác động đến cả xã hội loài người sao, dám chắc sẽ có nhiều cao nhân truy tra. Đến lúc đó, chỉ cần thân phận tả trưởng lão của hắn bộc lộ, tiếp đó mọi người của Da Tát giáo sẽ bị liên lụy, bị coi là một dị đoan tà giáo, việc này có thể không quan hệ sao?

Đỗ Trần nhìn cảnh sắc Thượng Thủy hà ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm.

Thương thế của Bác Bì cũng hẳn là đã khỏi hẳn. Hắn bây giờ đang làm gì?

………..

Trong một gian phòng nhỏ ở nơi cao nhất trong đồ thư quán của Đấu thần học viện.

Một viên dạ minh châu chiếu sáng, bạch quang nhàn nhạt chiếu khắp phòng, mà khuôn mặt Tuyết Ny lại trắng bệch có chút âm sâm đáng sợ.

Nàng ngồi trước bàn một tay ôm ngực, tay kia đặt lên một bức họa trên bàn:

"Bác Bì, chuyện ngươi ủy thác cho ta, ta đã làm xong! Hãy đi đi!”

Không một tiếng động, Bác Bì xuất hiện trước mặt Tuyết Ny, hắn cầm lấy bức họa trong tay, nhìn thoáng qua. Bối cảnh vẽ là một đồng cỏ xanh biếc, xung quanh được vây quanh bởi tường màu nhũ bạch với hơn mười tòa tháp, mà tháp trung ương lại là một phần mộ.

"Mộ phần của Mayfair? Ta đoán chỗ hạ lạc của Mayfair không phải mộ địa của nàng, mộ phần của nàng ta đã kiểm tra. Trống không!”

Thanh âm Bác Bì hết sức phẫn nộ.

Tuyết Ny thở dài, sắc mặt càng tái nhợt:



“Không thể đoán chính xác được tương lai, khả năng của ta chỉ có thể tìm ra một vài tin tức mơ hồ của Mayfair. Nhưng tin tức này nhất định chuẩn xác! Ta có thể xác định, cũng có thể cam đoan."

Bác Bì ẩn trong một đám khói đen, chẳng biết dung mạo thế nào, hắn hừ một tiếng:

“Vậy bức họa này tới cùng có ý gì?"

"Tin tức để tìm Mayfair, chính là ngôi mộ của nàng!"

"Thật không?”

Bác Bì cầm lấy bức họa trong khói đen, lại hỏi:

“Trên người Francis có Linh Loại phải giải quyết thế nào? Ngươi nghĩ ra biện pháp không?”

Tuyết Ny bắt đầu ho khan dữ dội, điều này khiến nàng tạm thời không thể nói nên lời, không thể làm gì hơn là lắc đầu.

Hơi thở đã bình hòa trở lại, nàng nói:

“Luyện kim thuật của Phillip đã đạt tới cảnh giới của thần, phá giải Linh Loại của hắn đã siêu quá năng lực của ta. Theo ta được biết, ngoại trừ bản thân Phillip thì đương thời hẳn là không ai có thể phá giải Linh Loại."

Nàng nhìn thoáng qua Bác Bì trong khói đen, lại nói:

"Rất xin lỗi, chuyện này ta không giúp được ngươi."

"Ta tự mình nghĩ biện pháp!" - Bác Bì xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút!" - Tuyết Ny lại gọi hắn – “Không muốn nghe ta đàn một khúc sao? Có thể giúp ngươi mau khôi phục thân thể."

"Thân thể của ta không cần ngươi quản!" - Ngữ khí của Bác Bì hòa hoãn một chút.

“Hơn nữa, sau khi ngươi vẽ bức họa thì còn có bao nhiêu tinh lực giúp ta?" - Nói xong Bác Bì biến mất.

"Ngươi đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi!"

Tuyết Ny một mình trong căn phòng nhỏ lắc đầu, nàng lại từ dưới bàn lấy ra một bức họa, là bức giả tưởng đồ mà nàng vẽ không lâu trước - bên Thượng Thủy hà, Đỗ Trần, Demis, Bowen ba người dựa lưng vào nhau đầy nghĩa khí, hình như đang tán gẫu gì đó.

………….

Đỗ Trần muốn cứu các cao cấp đấu thần tham gia hội nghị, hơn nữa căn cứ tình báo của Helen thì cơ hội mấu chốt là thánh khí của L’G cùng người bên trong thánh khí.

Nhưng L’G bây giờ đang ở trên chiến thuyền ngoài biển được phòng vệ nghiêm mật, cho nên Đỗ Trần chỉ có thể một mặt chờ cơ hội, một mặt chờ Bác Bì trị thương xong đến tìm hắn.

Đấu thần tụ hội sắp đến gần, Đỗ Trần cũng lập tức bắt đầu, một mặt hắn phải tham gia đại khảo trong năm, một mặt hắn với thân phận tổ trưởng học tập hội phải tham gia hiệp trợ các sư phụ tổ chức đấu thần tụ hội.

Trên đường, Đỗ Trần chỉ huy hai tiểu đệ đệ bố trí hai băng rôn nghênh tân, nhìn động tác lanh lẹ của Jason, còn có Poster ngượng ngập, Đỗ Trần nhíu mày:

"Hài, Poster, động tác của ngươi nhanh lên chút! Đêm nay nhất định phải hoàn thành!”

Nói xong Đỗ Trần nói thầm:

“Poster này thiệt là, rất đáng thương, tham bô bần khốn thiếu tiền, nhưng lại đặc biệt lười biếng, người như thế quả thực không thể sử dụng.”

Nghe được Đỗ Trần nói, Poster cúi đầu không trả lời, bất quá động tác tay có nhanh hơn một chút, nhưng cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu.

"Francis đồng học, công tác tuyên truyền của chúng ta đã làm xong rồi, ta dẫn theo mấy vị đồng học tới giúp các ngươi!”

Anne dẫn mấy đồng học đi tới, trong tay còn cầm một hộp điểm tâm:

“Đây là ta tự làm, ngươi ăn một chút đi! Ta dụng tâm làm đó, vị chắc chắn là rất ngon."

Người chung quanh đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn lại, Đỗ Trần chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Lão thiên a, Anne này tới cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại mỗi ngày đều dây dưa với mình.

Đỗ Trần thật muốn lớn tiếng nói cho Anne, ngươi tới cùng có coi trọng lão tử hay không? Nói rõ ràng, ta không thích mà!

Jason bên cạnh đi tới, cười hì hì:

“Tổ trưởng, ngài hiện tại hàn huyên với Anne đồng học chốc lát, đây cũng là xúc tiến đệ tử trong các ngành trao đổi, công tác của ngài giao cho ta được rồi, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”



Nói xong, hắn cầm lấy hoành phi trước mặt Đỗ Trần, như ôm lấy thê tử bắt đầu làm tiếp.

Đỗ Trần bất đắc dĩ nhìn thân ảnh mập mạp của Jason, chỉ nghe bên tai Anne nói:

“Ngươi không muốn ăn sao? Điểm tâm này..."

"Cái kia... A a, không được, công tác trọng yếu, Poster tay chân quá chậm, ta đi trước giúp hắn."

Đỗ Trần né tránh Anne, bước nhanh tới bên người Poster. Poster đồng học bây giờ đang đứng trước, hai tay giờ cao, chính đang muốn dán lên một tờ cổ động. Đỗ Trần liếc mắt nhìn hình dáng thon thả của Poster không khỏi tò mò đứng bên người hắn, đột nhiên hắn nắm đầu vai Poster, nói bên tai:

“Huynh đệ, mau một chút được không?"

Poster cả kinh, cũng sợ đến run người, vội hỏi:

"Vâng, vâng, tổ trưởng, ta lập tức làm ngay!"

Nói xong, hắn cúi đầu nhìn cánh tay Đỗ Trần đặt trên vai:

"Tổ trưởng, ta...”

Xa xa, Anne thầm thở dài, chính mình tới cùng làm gì không tốt? Tại sao Francis luôn tránh mình? Nếu hắn giống như hiện tại, đặt tay lên vai mình...

Chình mình sao lại nghĩ như vậy? Anne tự hỏi, tại sao mình lại cảm giác trên người Francis có một loại cảm giác đặc biệt an toàn?

Nhưng Poster trước mặt thầm mắng: Lão thiên a, để cho Francis nhanh một chút bỏ tay ra! Tư thế của hắn quá mức phận rồi.

Không muốn Đỗ Trần đi xa một thước, hắn nhìn hướng Anne đi tới. Đỗ Trần lại tới gần Poster một chút:

"Poster, ta giúp ngươi..."

"Tốt, tốt lắm!” - Poster vội la lên.

Đỗ Trần cùng Poster thân cận quá, đột nhiên mũi hắn ngửi thấy một mùi rất cổ quái, cụ thể là mùi gì thì Đỗ Trần còn đoán không ra, nhưng là mùi của rất nhiều hoa cỏ, sau đó hỗn hợp bay tới chỗ này.

Có chút thơm, có chút mùi của người.

Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, vừa định nói chuyện thì ngay lúc này, trên đường vang lên tiếng pháo nổ "đùng đùng".

Đây là tiêu chí cho biết có thuyền từ ngoài tiến vào Đấu Thần đảo. Đỗ Trần theo tiếng nhìn lại, một chiến hạm ba buồn màu đen nhập vào cảng nước sâu, từ ngoài nhìn vào cũng giống hệt con thuyền màu đen mà Đỗ Trần thắng được L’G, bất quá nhìn tỷ mỷ có nhiều điểm bất đồng, ví dụ như: Con thuyền này có nhiều khẩu pháo hơn.

Helen giả mạo đệ tử hội, đồng dạng làm công tác trên đường nhanh chóng chạy tới:

"Francis đồng học, phiền ngươi theo ta một chút, giúp ta một việc nhỏ!"

Đỗ Trần cùng nàng rời đi. Helen thấp giọng nói:

"L’G tới rồi!"

Đỗ Trần gật đầu, hắn lặng lẽ đánh giá con thuyền kia. Chỉ chốc lát, L’G cùng người hầu cường tráng từ trên thuyền mang xuống một cái rương thật lớn.

"Đây chính là thánh khí của L’G!"

Helen giải thích khiến Đỗ Trần cả kinh, hắn biết thánh khí của L’G bên trong có thể giấu được một người vậy nên không cười. Nhưng kiện thánh khí này cũng quá không bình thường, nhìn hai mươi mấy người hầu bê rương, bọn họ mỗi bước đi, cương thiết giáp bản đều rung lên.

"Bảo vệ của L’G với thánh khí này vô cùng nghiêm mật!”

Helen bất đắc dĩ lắc đầu:

“Hai mươi mấy cao thủ luân phiên ở bên chống đỡ đấu khí thủ hộ a, bên cạnh thánh khí phát sinh dị dạng gì đều khiến cho bọn họ cảnh giác.”

Thật không? Không biết khí tức của liên hoa pháp bảo có thể tới gần thánh khí không?

Trong lúc nhất thời, Đỗ Trần đối với thánh khí này cảm thấy hứng thú.

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook