Liên Hoa Bảo Giám

Chương 292: Ước định ba chiêu vì ta không muốn đả thương ngươi

Nghệ Sĩ Chuối

02/04/2013



Trời không trăng, ánh sáng các vì sao lấp lánh, bầu trời đêm quang đãng không mây, ánh sáng đêm nay phá lệ chiếu sáng Ngân Nguyệt đảo lấp lánh, dù là Thiên Mục lâm cây cối cành lá tươi tốt cũng khó mà ngăn tinh quang xuyên thấu, không thể làm gì hơn là để tinh quang tùy ý chiếu xuống.

Bùn đất cùng lá rụng lộ ra trước tinh quang, phảng phất như có linh tính, hội tụ lại trung tâm của Thiên Mục lâm - Ngân nguyệt huyễn tượng tại Ngân Nguyệt hồ, mà ánh trăng diễm lệ trong hồ nước sớm đã chiếu lên từ đáy, giờ phút này, trên mặt hồ có một bình đài kim loại, bốn phía bình đài, mấy trăm cự long kêu rống, hơn ngàn hắc giáp đấu thần nhìn vào, một mảnh sát khí ép tới từ bốn phía, áp lực khiến người ta khó thở.

Một nam một bắc, giáo đình cùng Long tộc giằng co hơn ba canh giờ, song phương kiếm bạt cung giương, nhưng chú ý điểm của đêm nay, Long thần, Đỗ Trần thần ai cũng chưa xuất hiện.

Giáo hoàng đỉnh lập trên kim liễn, thanh âm bình thản truyền khắp Thiên Mục lâm, tự nhiên cũng truyền tới bờ đối diện Nguyệt hồ, truyền vào tai Liege đang đứng trên đầu cự long màu vàng:

- Còn có một khắc nữa là tới trận quyết chiến, Long thần vì sao còn chưa hiện thân?

- Hô! Hô!

- Đông Đông!

Theo thanh âm của giáo hoàng, đội hình rẻ quạt triển khai, trung tâm của đội hình là quân trận võ sĩ với thánh khí chỉ hướng Nguyệt hồ, thánh khí chỉnh tề, biểu lộ thần uy của đại biểu chúng thần trên đời.

- Ngao...

Long tộc đối diện không chút yếu thế, đồng loạt ngâm lên, thanh âm chấn động trời cao, Liege cũng cười sang sảng nói:

- Giáo hoàng bệ hạ, Đỗ Trần thần không phải cũng chưa tới sao? Yên tâm, giờ ngọ đêm nay, bệ hạ nhất định sẽ tới, còn Đỗ Trần thần của các ngươi, có khiếp sợ mà không dám ứng chiến không đó?

Giáo hoàng lạnh nhạt không đáp, ghé mắt nhìn thoáng qua Đỗ Trần cũng đang ngồi trên kim long liễn. Đúng vậy, vì sao Đỗ Trần thần bây giờ chưa có tới? Francis, ta đã giao ngươi toàn quyền xử lý trận quyết đấu này, bất quá hỏi dù ngươi có kế hoạch gì, nhưng, tối nay ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng, nếu không...

Đỗ Trần cúi mình, thi lễ giáo hoàng, cao giọng nói:

- Hừ, Liege trưởng lão thật sự nhãn lực tinh tường, Đỗ Trần thần sớm đã tới! Ngươi không thấy sao?

Lời vừa nói ra, Long tộc khiếp sợ, giáo hoàng càng khiếp sợ.

Ngày trước, Francis mang tới Constantine, chứng minh Đỗ Trần thần một chiêu liền chế phục phản nghịch cự long, nhưng điều này không nói lên cái gì, ta Samar IX còn không e ngại cao thủ một chiêu diệt sát vạn lưu ngũ tuyệt phong - bởi vì, ta cũng là thần! Dưới trướng tùy thời có thể vận dụng trăm vạn đại quân.

Nhưng bây giờ, Đỗ Trần thần thật sự tới rồi sao? Nếu hắn tới thật, hơn nữa giấu được tai mắt của ta, vậy thực lực của hắn... lại một lần nữa lộ ra.

Đỗ Trần cao giọng:

- Long thần tới thì thần của ta sẽ tự động hiện thân! Liege trưởng lão, ngươi gấp cái gì?

Liege hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tinh không, không nói gì.

Cũng dưới một mảnh tinh không, doanh địa của Long tộc, hành cung của Long thần, Long thần Samuel đang quỳ gối trước cửa hành cung, lẳng lặng nhìn pho tượng cự long màu đỏ trong cung.

Doanh địa tĩnh lặng, tinh duệ đã ra ngoài Nguyệt hồ xem cuộc chiến, còn lại thủ vệ thì không ai dám quấy rầy thói quen của Long thần trước mỗi lần đại chiến - tế bái muội muội duy nhất, cự long màu đỏ, cùng Samuel sống chung trăm năm, cuối cùng bị Constantine trong đêm tân hôn giết chết.

Thời gian cứ thế trôi đi, bầu trời không có ánh trăng, Samuel lẳng lặng quỳ gối...

Nhưng giờ ngọ một khắc đêm nay đã tới.

Tí tách.

Một giọt lệ từ má Long thần chảy xuống, cùng với thanh âm thê lương thanh thúy của cánh cửa thủy tinh phát ra, các thủ vệ của Long tộc không dám tin, mạnh mẽ vô cùng, bá đạo tung hoành, Long thần Samuel, đương nhiên cũng có một khoảnh khắc thương tâm rơi lệ.

Tiếng lệ rơi, người đã đi rồi.

Cơ hồ cùng lúc, ầm một tiếng, kim chúc bình đài trên mặt hồ có một thân ảnh cuồng dã hạ xuống.



Bình đài rung rẩy, chấn động trời cao.

- Ta Long thần Samuel ở đây, Đỗ Trần thần tiến lên nhận chết.

Nói xong, hỏa phong trong tay Long thần chớp động, một cây quyền trượng thô dài có một con cự long màu đỏ ở trên nằm trong tay hắn, đập mạnh xuống đất.

- Ngao! Thần của ta tất thắng.

Quần long điên cuồng gào thét.

Đỗ Trần gật đầu với giáo hoàng, ánh mắt tự tin vô cùng, hắn đi xuống kim liễn, đi tới trước bình đài, không sợ không vội, cất cao giọng nói:

- Long thần bệ hạ, Đỗ Trần thần của ta chờ ngài đã lâu.

Long thần cầm quyền trượng, thần sắc bất động, hai mắt khép hờ ngạo nghễ nhìn Đỗ Trần:

- Tốt, đương nhiên có thể giấu diếm tai mắt ta, Đỗ Trần thần là đấu thủ tốt.

Đỗ Trần nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, trước cuộc chiến ta thay thần của ta có vài câu muốn nói rõ - đánh trận này, thần ta thắng thì sao, thua thì sao?

- Đỗ Trần thắng, ta lập tức lui binh, tội ngươi nuôi Andy xóa bỏ, ta thắng, các ngươi giao ra Constantine cùng Andy, lập tức rút lui Thiên Mục lâm.

- Thần của ta đã rõ.

Đỗ Trần gật đầu, khom người lui lại, trong miệng ngâm dài:

- Cung nghênh thần của ta.

Theo lời hắn nói, Nguyệt hồ vốn bình ái đột nhiên nổi sóng.

Bình đài quyết đấu lơ lửng giữa bầu trời Nguyệt hồ, cách mặt nước khoảng bảy tám thước, mà gợn sóng Nguyệt hồ càng lúc càng lớn, sóng chậm rãi nổi lên cuồn cuộn, trăm ngàn cột nước theo ánh trăng chậm rãi bay lên không, cũng từ bốn phương tám hướng tiến tới bình đài, tụ tập phía trên bình đài, trên đầu Samuel.

Cột nước dần tụ lại.

Khi nó trở thành một thể, đột nhiên kim quang cùng quang hoa đại thịnh, khí tức đầy trời dày đặc thiên địa, như hư vô, như thực chất, bao phủ lấy mấy trăm cự long cùng ngàn hắc giáp võ sĩ trong đó.

Một cỗ cảm giác, thần bí, ấm áp, khiến cho người ta thư sảng từ trong đáy lòng bộc phát, tí tách, tí tách, trên bầu trời Nguyệt hồ xuất hiện một cơn mưa nhỏ màu vàng.

Nước mưa hội tụ thành một cột nước, chậm rãi biến thành nhân hình, như lá rụng phiêu vũ, đứng trước mặt Long thần.

Đỗ Trần đứng xa xa chắp tay cười khẽ, nghi thức xuất chiến này, hắn đã phải dụng tất cả các công năng của pháp bảo, mới một tay đạo diễn ra một tảng lớn bạch kim.

Hai mắt đỏ như máu của Long thần đang khép hờ cũng trợn tròn:

- Cũng quả nhiên là đối thủ tốt.

Thân hình người này bao phủ trong vụ khí màu vàng nồng đậm, khuôn mặt không rõ, chỉ có thể qua vụ khí thấy được đầu hắn tóc đen phiêu dật, còn có... quỷ phủ thần công, thân hình hoàn mỹ khiến cho vô số đại sư điêu khắc phải xấu hổ.

Đỗ Tư dụng bộ dáng kiếp trước của Đỗ Trần, vóc người tự nhiên hoàn mỹ như linh vật của thiên địa, hàm nghĩa một chữ thần.

Long thần trong lòng chiến ý nồng đậm, nhưng lông mày giáo hoàng lại dựng lên cực kỳ hiếm thấy.

Khí tức thật thần thánh! Khí tức này, so với Thấm Thủy Thánh Quang của Thấm Thủy Hồ Margaret giống bảy phần, còn lại ba phần không giống, bởi vì nó so với Margaret càng thêm thần thánh! Phải nói là thần thánh vô cùng! Cho nên không thể so sánh được.

Phải một lần nữa đánh giá lại giá trị của Francis.



Long thần Samuel gầm nhẹ một tiếng, giữ nguyên khoảng cách, tay cầm quyền trượng:

- Đến đây đi.

- Chờ một chút.

Đỗ Trần đột nhiên mở miệng - đúng vậy, Đỗ Tư sẽ không nói chuyện, chỉ có thể dùng thần niệm trao đổi, nhưng Dịch Cốt có thể tựa như Mayfair lưu lại thủy kính tượng, dùng mấy trăm kim chúc lưu lại tiếng, cơ hồ hàm chứa tất cả tình hình mà Đỗ Trần nghĩ có khả năng xảy ra, cũng đủ để Đỗ Tư ẩn trong kim vụ vận dụng.

- Samuel bệ hạ, ta và ngươi cũng không thù oán, hôm nay ta Đỗ Trần cũng không muốn làm thương tổn hòa khí.

Thanh âm thần bí mờ ảo, khiến lòng người nghe như bị chịu một cỗ áp lực.

- Ngươi muốn thế nào?

Long thần thu trượng hỏi.

Đỗ Trần thần ngạo nghễ đứng trên lôi đài, thân hình vững như núi Miguel!

- Nghe nói đệ tứ chiến Roland cùng đệ ngũ thần thánh cự long có ước định ba chiêu, song phương phân thắng bại, lại không thương tổn hòa khí, chẳng phân biệt được sinh tử! Chúng ta cũng nên như đệ tứ chiến được không? Ngươi công, ta thủ, ba chiêu định thắng thua, Long thần có dám ứng chiến không?

Lời vừa nói ra, Long tộc mỗi người đều cười nhạo, ba chiêu ước định của Roland, là muốn trong ba chiêu công phá hộ thuẫn của thần thánh cự long, nhưng thần thánh cự long có thể hoàn thủ, có thể né tránh, vậy nói ngược lại, là chỉ cần thực lực của thần thánh cự long không quá kém, đem hết toàn lực, tránh được ba chiêu cho dù thắng...

Chỉ cần nghĩ tới tránh được ba chiêu của Long thần là thắng, Ám Ảnh giáo phụ trong tay ta cũng làm được, điều này không nói rõ thực lực của Đỗ Trần thần, giáo hoàng có chút lắc đầu.

Nếu Long thần đáp ứng, thì phải chịu thiệt nhiều.

Nhưng Long thần ngạo nghễ quát:

- Có gì không dám?

- Không hổ là Long thần Samuel.

Vụ khí màu vàng trên người Đỗ Trần thần bắt đầu xoay tròn:

- Đã như vậy, ta sẽ đứng đây, đón đỡ bệ hạ ba chiêu! Trong vòng ba chiêu, Long thần có thể tùy ý, ta nếu ra tay phản công, đó là thua! Nếu Long thần trong vòng ba chiêu có thể cho ta lắc mình né tránh, không dám ngạnh tiếp chiêu công của bệ hạ, cũng là ta thua! Sau ba chiêu, chỉ cần trên người ta có một vết thương, vậy cũng là ta thua... Nhưng trong vòng ba chiêu mà bệ hạ không thể làm ta bị thương chút nào, thì ngươi thua.

Thiên Mục lâm mọi người chấn động.

Ý tứ của hắn khi nói ước chiến ba chiêu! Lão thiên a, trốn tránh ba chiêu cùng ngạnh tiếp ba chiêu hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng a! Trốn tránh tốc độ nhanh là được, nhưng ngạnh chống, vậy phải có đấu khí cường đại không dưới Long thần mới có thể làm được, nếu không, Long thần một chiêu có thể làm hắn nổ tan xác.

Hơn nữa hắn nói gì? Lắc mình tránh né cũng tính là thua? Vậy chẳng phải Đỗ Trần thần sẽ đứng tại chỗ bất động, mặc cho thập nhất cấp Long thần đánh ba chiêu? Hơn nữa hắn còn không thể bị một chút thương tổn?

Giáo hoàng mắt lộ vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu! Thật không nghi ngờ, mình tuyệt không dám đứng bất động cho Long thần đánh ba chiêu, một chiêu cũng không dám, Đỗ Trần thần đương nhiên có tự tin như thế? Chẳng lẽ hắn thật sự mạnh hơn giáo hoàng Samar IX ta đây? Chẳng lẽ thực lực hắn thực sự kinh khủng như vậy?

Long thần nếu nhận, là chiếm đại tiện nghi, lợi thế lớn.

Long thần cầm cự trượng trong tay:

- Ta quyết không chiếm tiện nghi như tiểu nhân, Đỗ Trần thần, ngươi và ta cứ thoải mái ra tay.

Đỗ Trần có chút lắc đầu, rất chậm, nhưng rất thần bí:

- Long thần bớt giận, thật không dám giấu, ta từng thề với thiên địa, kiếp này trừ hành thiện, tru sát ác nhân, tuyệt không đả thương người khác! Cho dù đại biểu cho ta trên đời cũng không ngoại lệ... tối nay, thật sự là thịnh tình của giáo hoàng không thể chối từ, ta cũng chỉ miễn cưỡng xuất chiến, nhưng, ta tuyệt sẽ không ra tay đả thương ngươi! Long thần, chỉ ba chiêu định thắng bại.

Long thần cầm chắc quyền trượng, hừ lạnh một tiếng:

- Tốt lắm, vậy thì ba chiêu, nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi... Chiêu thứ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Hoa Bảo Giám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook