Chương 33: Thằn Lằn
Đằng Bình
07/01/2016
- Tại sao Lý thần y
lại biết Tú nhi là hung thủ? – Lưu Như Kinh lại hỏi. – Khi bị Tú nhi cho độc vật cắn ta vẫn không thể tin nổi là nó muốn giết ta.
Vương Trung thở dài một tiếng rồi trừng mắt nhìn Mã Tú Tần.
- Cho dù là ta có nhìn thấy thằng nhóc này giết người cũng sẽ không tin…
Vương Vũ nhìn đứa bé bảy tuổi mà không biết nói thế nào, chỉ biết ngây người ra đó như không tin những gì mình nghe thấy. Lý Liên Hoa nhìn vào mắt Mã Tú Tần rồi thở dài .
- Ta cũng không phải là thần tiên. Ngay từ đầu ta chỉ biết một chuyện đó là không thấy xác của Lưu đại hiệp, nên không thể khẳng định là “chết”. Quá nửa cánh tay đó là do ngài tự chặt. Còn nữa, khi Lưu đại hiệp đoạn tay, nhất định là do Mã Tú Tần nhìn thấy.
Vương Trung liền hỏi:
- Căn cứ vào đâu mà suy đoán như vậy?
Lý Liên Hoa trả lời:
- Bởi vì cánh ta đó bị chặt đứt một nửa, ngay cả tóc cũng đứt chứng tỏ một kiếm đó rất hiếm. Nếu trong Mã Gia Bảo thực sự có cao thủ chỉ cần một kiếm chém một trong Tứ Hổ Ngân Thương như vậy thì tại sao y lại tha cho Mã Tú Tần? Y vào và ra bằng cách nào? Trên người Mã Tú Tần dính máu, nếu không thì máu từ đâu mà ra? Thằng bé nói Lưu thúc thúc chỉ còn một cánh tay chứ không nói nhìn thấy người khác nên ta đoán quá nửa là mình tự chặt.
Ngừng một chút, Lý Liên Hoa lại nói thật chậm rãi:
- Nhưng ta cảm thấy khó hiểu… vì sao Lưu đại hiệp lại đoạn tay trước mặt Mã Tú Tần? Một người tự đoạn tay mình có rất nhiều lý do nhưng lại cố tình làm trước mặt một đứa bé thì hơi kỳ lạ. Sau đó phu phụ Mã bảo chủ bị trúng độc mà chết rồi lại bị người ta chặt tay, nên ta nghĩ đến chuyện một người đoạn tay mình rất có thể là vì trúng độc. Và nói không chừng thì người đó chặt tay Mã bảo chủ cũng chẳng phải muốn giết người mà mục đích là muốn cứu người. Trong phòng phu thê Mã bảo chủ có vết máu văng từ phải qua trái, cánh tay của Mã bảo chủ bị chặt mấy kiếm mà vẫn chưa đứt rõ ràng là người đó dùng tay trái để chặt, hơn nữa cánh tay cầm kiếm thiếu lực cho nên mới không chặt đứt. – Hắn liếc mắt nhìn Lưu Như Kinh . – Nghĩ tới điểm này ta liền đoán được người chặt là Lưu đại hiệp đang bị trọng thương nhưng vẫn chưa nghĩ ra người hạ độc là ai? Cho đến khi Trương Đạt nhắc nhở ta…
Vương Vũ thốt lên một tiếng “a” rồi hỏi:
- Đại sư huynh nhắc nhở cái gì?
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Y nói nhìn thấy Mã bảo chủ ôm nhi tử chơi đuà, điều đó cho thấy trước khi phu phụ Mã Bảo chủ gặp chuyện không may thì người cuối cùng ở bên cạnh cũng lại là Mã Tú Tần.
Vương Trung cảm thấy ớn lạnh.
- Nhưng không thể chỉ dựa vào điều đó mà nói đứa bé này là hung thủ.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Khi đó ta cũng chưa hoài nghi Mã Tú Tần là hung thủ nhưng khi ta làm thí nghiệm gấp hai con bướm và hai con bọ ngựa, các ngươi còn nhớ không? Ta hỏi hai con trùng thêm hai con trùng nữa là bao nhiêu? Nó nói là một con.
Vương Vũ liền nói:
- Hai thêm hai đương nhiên là bốn con chứ.
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Bọ ngựa ăn bướm. Hai con bọ ngựa thêm hai con bướm thì cũng chỉ còn hai con bọ ngựa. Bọ ngựa cái ăn bọ ngựa đực sẽ chỉ còn là một. Vì thế đáp án là một.
Mọi người đều “à” một tiếng đầy kinh ngạc. Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Sau đó tạ lại nói là bốn con, Mã Tú Tần lập tức sửa lại là bốn. Điều này chứng tỏ thằng bé không hề ngu ngốc mà rất thông minh. Nó thích gấp giấy. Vương đại hiệp còn nhớ trong phòng phu phụ Mã bảo chủ cso một cái ngăn kéo chẳng biết có phải bị người ta mở ra hay không?
Vương Trung ngẩn người ra rồi nói:
- Ta nhớ.
Trên ngăn kéo đó có bảy chữ thì đúng tới sáu. Điều này tạo cho gã ấn tượng rất sâu. Lý Liên Hoa nhe răng cười, hỏi.
- Trong ngăn kéo có thứ gì?
Vương Trung thốt lên:
- Giấy viết thư… A…
Lý Liên Hoa liền tiếp lời:
- Đúng rồi, giấy trắng để viết thư, là thứ mà Mã Tú Tần hay dùng để chơi. Bở vì trong cái ngăn kéo đó không có vật gì quý, nếu đã mở ra thì tại sao phải đóng lại? Còn nếu như chưa từng mở thì bảy chữ đã đúng được sáu tại sao lại không mở ra? Ta cho rằng nếu là người thường, một cái ngăn kéo không có vật gì quý, chắc chắn chẳng sợ người khác để ý mà khóa nó lại. Còn với một cái khóa rườm rà như vậy nếu đã xếp được sáu chữ thì tại sao lại không mở nó ra? Chẳng lẽ người mở khóa lại không biết câu thơ đó? Cho nên bất kể là đã mở ra rồi cẩn thận khóa lại hoặc chưa hề mở ra thì ta đều đoán đó là một đứa bé.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ thì Lưu Như Kinh lên tiếng:
- Có lý.
Lý Liên Hoa nói thật chậm rãi:
- Nếu nghịch cái khóa đó mà là một đứa bé vậy thì chứng tỏ gần đây nó từng ở một mình rất lâu trong căn phòng đó…
Hắn vừa dứt lời, Vương Vũ lập tức cảm thấy sởn hết tóc gáy mà nói:
- Ngươi nói nó… sau khi hạ độc chết sư phụ sư nương vẫn ở trong phòng đó rất lâu?
Lý Liên Hoa vội vàng nói:
- Ta nói đã từng chứ không phải nhất định là đêm đó…
Mã Tú Tần đứng phía sau hắn, chẳng biết nín khóc từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng:
- Mẹ nằm trên giường nên con không mở được.
Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì sờ sờ đầu nó rồi nhìn Lưu Như Kinh mỉm cười nói:
- Tuy rằng Mã Tú Tần rất khả nghi nhưng nếu nó là hung thủ thì phải có độc vật giết người. Ta không hề phát hiện ra đứa bé này có thứ độc vật gì đáng sợ. Mãi cho tới chạng vạng hôm nay, bên cạnh cánh tay của Tiểu Hồng rơi một ít nội tạng của cá, ta phát hiện có một con thằn lằn đã ăn một miếng Thứ nội tạng cá này bên trong có nọc độc của cá nóc, ngay cả ruồi bọ không dám bu vào thì thứ gì dám lấy nó làm thức ăn? Ta đột nhiên nghĩ tới… chẳng lẽ thứ độc vật giết người của Mã Gia Bảo chính là loại thằn lằn bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi? Tiểu Hồng mang nội tạng cá tới bên hồ nước để cho nó ăn rồi không cẩn thận bị nó cắn? Ngoài phu phụ Mã bảo chủ ra, còn ai sai được Tiểu Hồng làm chuyện này? Chẳng lẽ thật sự là Mã Tú Tần? Tới lúc này ta mới nghĩ ra một chuyện đó là Lưu đại hiệp sẽ giúp ta xác định Mã Tú Tần chính là hung thủ.
- Chuyện gì?
Vương Trung ngạc nhiên hỏi Lý Liên Hoa liếc y một cái rồi mới nói:
- Chuyện này hẳn Vương đại nhân nhớ rất rõ. Ngài còn nhớ, ngày ấy, từ trong rừng cây có người dùng ám khí bắn Mã Tú Tần hay không?
Vương Trung gật đầu.
- Đúng rồi, đó là ám khí của nhị ca. – Gã quay đầu lại hỏi Lưu Như Kinh . – Là ai đã dùng ám khí của nhị ca lén đả thương người khác?
Nghe vậy, Lưu Như Kinh có chút xấu hổ. Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Đó là do Lưu đại hiệp tự mình bắn. Ta nghĩ nếu Lưu đại hiệp chưa chết, tất nhiên sẽ đoán một người bị thương nặng thì không thể phóng ám khí từ xa vì vậy mới sử dụng cơ hoàng. Một mũi tên này của Lưu đại hiệp đã nói rất rõ. Lưu đại hiệp bị hung thủ làm hại, người muốn giết nếu không phải hung thủ thì là ai được đây? Mũi tên kia không phải muốn giết cả nhà họ Mã mà là cứu hơn mười miệng ăn của Mã Gia Bảo. Khi Lưu đại hiệp, phu phụ Mã bảo chủ bị hại Mã Tú Tần đều có mặt. Nếu không phải là vì không hề để phòng thì tại sao Hà Chương lại bị đánh lén? Mã Tú Tần từng ở phòng phu phụ Mã bảo chủ mà chẳng có ai trông nom. Tỳ nữ Tiểu Hồng của nó lấy nôi tạng cá đi nuôi thằn lằn cho thấy loại thằn lằn đó không sợ độc. Nếu Mã Tú Tần không phải quá ngốc thì là cực kỳ thông minh. Còn người bị hại đầu tiên là Lưu đại hiệp lại muốn hại Mã Tú Tần cho nên khẳng định Mã Tú Tần chắc chắn là hung thủ.
Mấy người có mặt đều thở ra một hơi thật dài. Lý Liên Hoa nhìn về phía Lưu Như Kinh .
- Lưu đại hiệp có thể nói cho chúng ta biết tại sao ngài lại trốn đi sau khi trúng độc phải chặt tay?
Lưu Như Kinh cười khổ.
- Ta đột nhiên bị cắn nhưng khi đó chỉ cho là Mã sư đệ sai Tú nhi đánh lén. Chất độc đó cực mạnh, ta đành phải chặt một cánh tay rồi bỏ trốn qua cửa sổ chui vào trong cái giếng cổ.
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Để ta đoán… cái giếng cổ cạn kia của Mã Gia Bảo có thông đạo.
Lưu Như Kinh khẽ gật đầu.
- Đúng vậy! Dưới đáy giếng có thông đạo nối với lòng sông do thiên nhiên tạo thành. Ban đêm ta vào bếp trộm chút đồ ăn rồi trốn về phòng nghỉ ngơi, ban ngày cơ bản ở dưới đáy giếng dưỡng thương. Kết quả, dưỡng thương được hai ngày, đêm đó khi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thì thấy Mã Tú Tần đi ra khỏi phòng của Mã sư đệ. Ta lấy làm lạ, không hiểu tại sao nửa đêm Mã sư đệ lại để cho Tú Tần về phòng một mình bèn đến cửa sổ xem. Trong phòng không có bóng dáng một ai. Cánh cửa cũng không đóng vì vậy mà ta vọt vào phòng định chặt cánh tay phải bị trúng độc của Mã sư đệ nhưng đệ ấy đã không còn cứu được nữa rồi. Mã sư muội thì đã chết từ trước. Khi đó ta mới hiểu ra là Tú nhi tự mình ra tay, hôm sau liền quyết định sẽ báo thù cho Mã sư đệ. Đứa bé này thật sự rất đáng sợ. Có điều do ta bị thương nặng chưa lành, đành phải mượn cơ hoàng đế để phóng ám khí. Mũi tên đó lại bị tam đệ ngăn cản. Ta quyết tâm báo thù nên không tiện gặp lại cố nhân vì vậy tiếp tục trốn vào trong giếng.
Vương Trung nghe vậy thì “à” một tiếng.
- Nha đầu Tiểu Hồng kia cũng được huynh cứu?
Lưu Như Kinh mỉm cười.
- Tiểu cô nương đó bị độc vật cắn. Ta chặt tay cứu được mạng, hiện tại người vẫn còn ở dưới giếng nhưng đang bị hôn mê.
Lúc này, Vương Trung mới sực nhớ ra.
- Đúng rồi, cái thứ độc vật cắn người kia là con gì?
Lưu Như Kinh nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chính xác là một loại thằn lằn. Chỉ có điều nó không thể bò lên tường, cũng không thể bơi được trong nước, di chuyển cũng không nhanh, trên thân có vài điểm đỏ… ta cũng không nhìn rõ lắm. – Y ngừng một chút rồi nói tiếp. – Da của nó có độc. Ta mới bắt trúng nó thì bị trúng độc ngay.
Vương Vũ nghe vậy thì hoảng sợ.
- Thằn lằn? Con ở đây mười mấy năm, thường nhìn thấy thằn lằn, cũng đã từng bắt mấy lần. Thực sự chúng có chút độc nhưng cũng không đến mức làm chết ngươi như vậy chứ?
Lưu Như Kinh lắc đầu rồi nói:
- Bản thân ta chưa từng để ý tới loại thằn lằn nào. Tú nhi… - Y nhìn Mã Tú Tần hỏi. – Ngươi làm thế nào mà nuôi được cái loại quái vật đó?
Mã Tú Tần im lặng không nói gì, mặt vẫn ướt đẫm nước mắt. Lý Liên Hoa liền hỏi:
- Nuôi bằng cá?
Mã Tú Tần quay sang nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng nó cũng gật đầu. Lý Liên Hoa “à” một tiếng rồi hỏi:
- Có phải phu phụ Mã bảo chủ thích ăn cá nóc không?
Lưu Như Kinh gật đầu:
- Mã sư đệ thích ăn cá nóc nên cứ dăm bữa nửa tháng lại ăn một lần. Đầu bếp làm món này cũng rất ngon.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Nội tạng của cá nóc có độc, loại thằn lằn này cũng có độc, lẽ nào nó ăn độc của cá nóc để tăng cường độc tính của mình?
Mã Tú Tần ngơ ngác nhìn hắn, rồi bỗng nhiên nói:
- Mẹ bảo phải dùng cá để nuôi Ti Ti.
Lưu Như Kinh giật nảy mình:
- Ti Ti? Ngươi nói con thằn lằn này là do mẹ ngươi nuôi?
Mã Tú Tần đáp:
- Mẹ nói nếu phụ thân không cho con làm Bảo chủ thì sẽ cho Ti Ti cắn ông ấy. Ông ấy đã hại chết phụ thân thực sự của con.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Lý Liên Hoa sởn tóc gáy, kinh hãi nói:
- Mẹ của người… dạy ngươi nuôi Ti Ti? Để… để chuẩn bị hại chết… phụ thân của ngươi?
Mã Tú Tần cúi đầu:
- Ừm.
Lưu Như Kinh cũng bất ngờ vô cùng, chỉ biết cười khổ.
- Cái vị trí Bảo chủ của Mã Gia Bảo cỏn con này lại quan trọng đến vậy sao?
Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Tú Tần, ngươi có biết thế nào là “Bảo chủ” không?
Mã Tú Tần ngây ra một lúc, ngơ ngác nhìn Lý Liên Hoa.Thằng bé nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
- Bảo chủ là… muốn giết ai thì giết… ghét ai cũng có thể giết người đó.
Mấy người lại đưa mắt nhìn nhau. Vương Vũ cau mày. Lưu Như Kinh tím mặt.
- Tất cả những điều này đều do mẹ của ngươi dạy ngươi?
Mã Tú Tần im lặng không đáp. Lý Liên Hoa thở dài:
- Vậy tại sao ngươi lại hạ độc mẫu thân của mình?
Lần này Mã Tú Tần đáp rất nhanh:
- Bà ấy nhìn thấy trong phòng Lưu thúc có Ti Ti nên đánh con.
Khi nói câu này, trên nét mặt của đứa trẻ mới lên bảy này đầy oán hận, hoàn toàn không còn một chút gì vẻ đáng thương vừa rôi. Lý Liên Hoa thở dài:
- Có phải ngươi rất ghét ta không?
Mã Tú Tần lại trốn ra phía sau lưng hắn, không đáp. Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Ta đoán ngươi rất ghét ta. Từ cái ngày mà ta bảo ngươi “hai con sâu với hai con sâu bằng một con sâu”, ngày nào ta cũng ở bên cạnh ngươi, chắc chắn đã làm ngươi bị lỡ rất nhiều việc, để cho mấy con Ti Ti bị đói…
Khi Mã Tú Tần đã hoàn toàn nấp sau lưng Lý Liên Hoa, hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình:
- … Thảo nào nó cắn Tiểu Hồng… Tú Tần à…
Khi hắn nói “Tú Tân à”, Mã Tú Tần bỗng lui về phía sau thật nhanh, vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng Lý Liên Hoa đã nắm chặt tay nó, lại tiếp tục nói:
- Giữ con Ti Ti đã chết trên người bẩn lắm. Ngươi có thể lười biếng, nhưng không thể ở bẩn, hãy mau vứt nó đi.
Thế rồi mọi người nhìn thấy ở bên trong ống trúc mà Mã Tú Tần vừa mở ra có một con thằn lằn đã chết. Trên người con thằn lằn này đầy mụn nhọt màu đỏ, không biết đã chết từ lúc nào. Lý Liên Hoa cầm ống trúc trên tay Mã Tú Tần đi sang một bên, nhẹ nhàng đặt lên trên nóc của một chiếc tủ rất cao, rồi mới vui vẻ nhìn tất cả mọi người, lại quay sang nhìn Mã Tú Tần đầy áy náy.
- Ta cứ tưởng trên người ngươi có thuốc độc, bởi vậy mấy ngày qua đều đi theo ngươi, sợ ngươi hạ độc người khác không ngờ làm mấy ngày liền không cho Ti Ti ăn được để chúng bị chết đói. Ta thật sự xin lõi.
Vương Trung chỉ biết cười dở mếu dở. Mã Tú Tần nhìn Lý Liên Hoa với ánh mắt vừa sợ hãi vừa giận dữ. Lưu Như Kinh nói chắc nịch:
- Đứa bé này, phải đền tội!
Lý Liên Hoa “a” một tiếng:
- Phật Bi Bạch Thạch ở Hình đường giang hồ đã phái người tới đây, hãy giao đứa trẻ này cho bọn họ… - Rồi hắn liếc Lưu Như Kinh . – Lẽ nào ngài cũng muốn bị bọn họ bắt đi?
Lưu Như Kinh giận dữ.
- Đây là chuyện của bản môn chúng ta, ai đã thông báo cho Phật Bi Bạch Thạch?
Lý Liên Hoa đáp:
- Không phải ta
Vương Trung cười khổ.
- Là ta
Lưu Như Kinh ngẩn người một lúc, rồi thở dài.
- Tứ đệ, mười năm trước, khi Môn chủ rơi xuống biển mất tích, ta đã thề suốt đời này không tha thứ cho bốn người đó. Chuyện của bản môn, không cần Phật Bi Bạch Thạch xen vào.
Vương Trung chỉ biết tiếp tục cười khổ.
Mười năm trước, Tứ Cố Môn đã chiếm thế thượng phong, nhưng vì bốn tâm phúc của Lý Tương Di là Phật Bi Bạch Thạch phạm sai lầm nên Môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di phải quyết chiến một mình cùng Minh chủ Kim Loan Minh Địch Phi Thanh. Sau trận chiến, cuối cùng cả hai đều rơi xuống biển mất tích. Trong khi đó, nhân mã của Tứ Cố Môn lại xông vào tống đà lúc này đã không còn một bóng người của Kim Loan Minh. Tuy cuối cùng tiêu diệt được Kim Loan Minh, xóa bỏ được mối họa lớn trên giang hồ, nhưng Lưu Như Kinh vốn là một trong Tứ Hổ Ngân Thương nổi danh của Tứ Cố Môn vẫn không thể tha thứ cho sai lầm năm xưa của Phật Bi Bạch Thạch, tức giận bỏ đi ẩn cư. Tuy đã xa cách mười năm, bốn người Phật Bi Bạch Thạch cũng đã trở thành đại hiệp nổi danh giang hồ, nhưng mối hận đó y vẫn không thể nào quên được.
Lý Liên Hoa nhìn hai người, rồi không nhìn được lên tiếng:
- Lý Tương Di vốn ghét nhất những người ngoan cố… Tại sao Lưu… đại hiệp cứ phải canh cánh trong lòng câu chuyện của mười năm trước… Thực ra…
Lưu Như Kinh lạnh lùng hỏi:
- Cái gì?
Lý Liên Hoa nói từ tốn:
- Thực ra… người ngã xuống biển… cũng không phải là… ngươi…
Hắn chưa nói xong, Lưu Như Kinh đã nghiêm giọng cắt ngang:
- Sự an nguy của Môn chủ là đại sự, vậy mà Vân Bi Khâu tự coi mình thông minh, phạm phải sai lầm lớn nhất trong thiên hạ. Lưu Như Kinh ta tuy không phải kẻ thông minh, nhưng đời này kiếp này quyết không tha thứ!
Lý Liên Hoa tròn mắt.
- Lý Tương Di … gây ra nghiệp chướng rồi…
Lưu Như Kinh giận dữ.
- Ngươi còn dám bất kính với Môn chủ, ta sẽ giết ngươi.
Lý Liên Hoa sợ hãi im như thóc, có nói cũng không dám mở mồm.
Chưa tới hai ngày sau, quả nhiên Phật Bi Bạch Thạch phái người tới điều tra vụ án Quỷ cụt tay. Sau đó, quả thực điều tra ra sự việc giống như Lý Liên Hoa nói. Còn về Hà Chương, tối hôm hắn ra lệnh phong tỏa Mã Gia Bảo để tìm kiếm hung thủ, nửa đêm Mã Tú Tần gọi Hà Chương đi bắt thằn lằn cho nó, khiến Hà Chương bị độc vật cắn, hôn mê bất tỉnh. Tỳ nữ Tiểu Hồng cũng được tìm thấy trong chiếc giếng khô mà Lưu Như Kinh đã trốn. Sáng sớm hôm đó nàng ta đi cho đám thằn lằn đã phải nhịn đói mấy ngày ăn, không may bị cắn. Từ đó vụ án Quỷ cụt tay ở Mã Gia Bảo được điều tra sáng tỏ. Lưu Như Kinh tuy chặt cụt tay mấy người, nhưng là để cứu người chứ không phải giết người.
Cuối cùng, Mã Tú Tần bị Phật Bi Bạch Thạch đưa đi. Tuy vô cùng căm hận đứa trẻ này, nhưng Lưu Như Kinh lại không làm gì nó. Lý Liên Hoa liên tục khen y có tâm địa lương thiện nhân hậu, điềm đạm chín chắn, còn nói nếu Lý Tương Di sống lại chắc chắn sẽ rất hài lòng. Nhưng Lưu Như Kinh vẫn “lịch sự” mời hắn ra khỏi Mã Gia Bảo, quay về ở trong ngôi lầu Liên Hoa chạm hoa văn cát tường. Một màn sóng gió, cuối cùng đã kết thúc như vậy.
Sau khi Lý Liên Hoa được “mời” ra khỏi Mã Gia Bảo, Hà Chương cũng tỉnh lại.
Vương Trung thở dài một tiếng rồi trừng mắt nhìn Mã Tú Tần.
- Cho dù là ta có nhìn thấy thằng nhóc này giết người cũng sẽ không tin…
Vương Vũ nhìn đứa bé bảy tuổi mà không biết nói thế nào, chỉ biết ngây người ra đó như không tin những gì mình nghe thấy. Lý Liên Hoa nhìn vào mắt Mã Tú Tần rồi thở dài .
- Ta cũng không phải là thần tiên. Ngay từ đầu ta chỉ biết một chuyện đó là không thấy xác của Lưu đại hiệp, nên không thể khẳng định là “chết”. Quá nửa cánh tay đó là do ngài tự chặt. Còn nữa, khi Lưu đại hiệp đoạn tay, nhất định là do Mã Tú Tần nhìn thấy.
Vương Trung liền hỏi:
- Căn cứ vào đâu mà suy đoán như vậy?
Lý Liên Hoa trả lời:
- Bởi vì cánh ta đó bị chặt đứt một nửa, ngay cả tóc cũng đứt chứng tỏ một kiếm đó rất hiếm. Nếu trong Mã Gia Bảo thực sự có cao thủ chỉ cần một kiếm chém một trong Tứ Hổ Ngân Thương như vậy thì tại sao y lại tha cho Mã Tú Tần? Y vào và ra bằng cách nào? Trên người Mã Tú Tần dính máu, nếu không thì máu từ đâu mà ra? Thằng bé nói Lưu thúc thúc chỉ còn một cánh tay chứ không nói nhìn thấy người khác nên ta đoán quá nửa là mình tự chặt.
Ngừng một chút, Lý Liên Hoa lại nói thật chậm rãi:
- Nhưng ta cảm thấy khó hiểu… vì sao Lưu đại hiệp lại đoạn tay trước mặt Mã Tú Tần? Một người tự đoạn tay mình có rất nhiều lý do nhưng lại cố tình làm trước mặt một đứa bé thì hơi kỳ lạ. Sau đó phu phụ Mã bảo chủ bị trúng độc mà chết rồi lại bị người ta chặt tay, nên ta nghĩ đến chuyện một người đoạn tay mình rất có thể là vì trúng độc. Và nói không chừng thì người đó chặt tay Mã bảo chủ cũng chẳng phải muốn giết người mà mục đích là muốn cứu người. Trong phòng phu thê Mã bảo chủ có vết máu văng từ phải qua trái, cánh tay của Mã bảo chủ bị chặt mấy kiếm mà vẫn chưa đứt rõ ràng là người đó dùng tay trái để chặt, hơn nữa cánh tay cầm kiếm thiếu lực cho nên mới không chặt đứt. – Hắn liếc mắt nhìn Lưu Như Kinh . – Nghĩ tới điểm này ta liền đoán được người chặt là Lưu đại hiệp đang bị trọng thương nhưng vẫn chưa nghĩ ra người hạ độc là ai? Cho đến khi Trương Đạt nhắc nhở ta…
Vương Vũ thốt lên một tiếng “a” rồi hỏi:
- Đại sư huynh nhắc nhở cái gì?
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Y nói nhìn thấy Mã bảo chủ ôm nhi tử chơi đuà, điều đó cho thấy trước khi phu phụ Mã Bảo chủ gặp chuyện không may thì người cuối cùng ở bên cạnh cũng lại là Mã Tú Tần.
Vương Trung cảm thấy ớn lạnh.
- Nhưng không thể chỉ dựa vào điều đó mà nói đứa bé này là hung thủ.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Khi đó ta cũng chưa hoài nghi Mã Tú Tần là hung thủ nhưng khi ta làm thí nghiệm gấp hai con bướm và hai con bọ ngựa, các ngươi còn nhớ không? Ta hỏi hai con trùng thêm hai con trùng nữa là bao nhiêu? Nó nói là một con.
Vương Vũ liền nói:
- Hai thêm hai đương nhiên là bốn con chứ.
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Bọ ngựa ăn bướm. Hai con bọ ngựa thêm hai con bướm thì cũng chỉ còn hai con bọ ngựa. Bọ ngựa cái ăn bọ ngựa đực sẽ chỉ còn là một. Vì thế đáp án là một.
Mọi người đều “à” một tiếng đầy kinh ngạc. Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Sau đó tạ lại nói là bốn con, Mã Tú Tần lập tức sửa lại là bốn. Điều này chứng tỏ thằng bé không hề ngu ngốc mà rất thông minh. Nó thích gấp giấy. Vương đại hiệp còn nhớ trong phòng phu phụ Mã bảo chủ cso một cái ngăn kéo chẳng biết có phải bị người ta mở ra hay không?
Vương Trung ngẩn người ra rồi nói:
- Ta nhớ.
Trên ngăn kéo đó có bảy chữ thì đúng tới sáu. Điều này tạo cho gã ấn tượng rất sâu. Lý Liên Hoa nhe răng cười, hỏi.
- Trong ngăn kéo có thứ gì?
Vương Trung thốt lên:
- Giấy viết thư… A…
Lý Liên Hoa liền tiếp lời:
- Đúng rồi, giấy trắng để viết thư, là thứ mà Mã Tú Tần hay dùng để chơi. Bở vì trong cái ngăn kéo đó không có vật gì quý, nếu đã mở ra thì tại sao phải đóng lại? Còn nếu như chưa từng mở thì bảy chữ đã đúng được sáu tại sao lại không mở ra? Ta cho rằng nếu là người thường, một cái ngăn kéo không có vật gì quý, chắc chắn chẳng sợ người khác để ý mà khóa nó lại. Còn với một cái khóa rườm rà như vậy nếu đã xếp được sáu chữ thì tại sao lại không mở nó ra? Chẳng lẽ người mở khóa lại không biết câu thơ đó? Cho nên bất kể là đã mở ra rồi cẩn thận khóa lại hoặc chưa hề mở ra thì ta đều đoán đó là một đứa bé.
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ thì Lưu Như Kinh lên tiếng:
- Có lý.
Lý Liên Hoa nói thật chậm rãi:
- Nếu nghịch cái khóa đó mà là một đứa bé vậy thì chứng tỏ gần đây nó từng ở một mình rất lâu trong căn phòng đó…
Hắn vừa dứt lời, Vương Vũ lập tức cảm thấy sởn hết tóc gáy mà nói:
- Ngươi nói nó… sau khi hạ độc chết sư phụ sư nương vẫn ở trong phòng đó rất lâu?
Lý Liên Hoa vội vàng nói:
- Ta nói đã từng chứ không phải nhất định là đêm đó…
Mã Tú Tần đứng phía sau hắn, chẳng biết nín khóc từ lúc nào, đột nhiên lên tiếng:
- Mẹ nằm trên giường nên con không mở được.
Lý Liên Hoa nghe thấy vậy thì sờ sờ đầu nó rồi nhìn Lưu Như Kinh mỉm cười nói:
- Tuy rằng Mã Tú Tần rất khả nghi nhưng nếu nó là hung thủ thì phải có độc vật giết người. Ta không hề phát hiện ra đứa bé này có thứ độc vật gì đáng sợ. Mãi cho tới chạng vạng hôm nay, bên cạnh cánh tay của Tiểu Hồng rơi một ít nội tạng của cá, ta phát hiện có một con thằn lằn đã ăn một miếng Thứ nội tạng cá này bên trong có nọc độc của cá nóc, ngay cả ruồi bọ không dám bu vào thì thứ gì dám lấy nó làm thức ăn? Ta đột nhiên nghĩ tới… chẳng lẽ thứ độc vật giết người của Mã Gia Bảo chính là loại thằn lằn bình thường có thể nhìn thấy ở khắp nơi? Tiểu Hồng mang nội tạng cá tới bên hồ nước để cho nó ăn rồi không cẩn thận bị nó cắn? Ngoài phu phụ Mã bảo chủ ra, còn ai sai được Tiểu Hồng làm chuyện này? Chẳng lẽ thật sự là Mã Tú Tần? Tới lúc này ta mới nghĩ ra một chuyện đó là Lưu đại hiệp sẽ giúp ta xác định Mã Tú Tần chính là hung thủ.
- Chuyện gì?
Vương Trung ngạc nhiên hỏi Lý Liên Hoa liếc y một cái rồi mới nói:
- Chuyện này hẳn Vương đại nhân nhớ rất rõ. Ngài còn nhớ, ngày ấy, từ trong rừng cây có người dùng ám khí bắn Mã Tú Tần hay không?
Vương Trung gật đầu.
- Đúng rồi, đó là ám khí của nhị ca. – Gã quay đầu lại hỏi Lưu Như Kinh . – Là ai đã dùng ám khí của nhị ca lén đả thương người khác?
Nghe vậy, Lưu Như Kinh có chút xấu hổ. Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Đó là do Lưu đại hiệp tự mình bắn. Ta nghĩ nếu Lưu đại hiệp chưa chết, tất nhiên sẽ đoán một người bị thương nặng thì không thể phóng ám khí từ xa vì vậy mới sử dụng cơ hoàng. Một mũi tên này của Lưu đại hiệp đã nói rất rõ. Lưu đại hiệp bị hung thủ làm hại, người muốn giết nếu không phải hung thủ thì là ai được đây? Mũi tên kia không phải muốn giết cả nhà họ Mã mà là cứu hơn mười miệng ăn của Mã Gia Bảo. Khi Lưu đại hiệp, phu phụ Mã bảo chủ bị hại Mã Tú Tần đều có mặt. Nếu không phải là vì không hề để phòng thì tại sao Hà Chương lại bị đánh lén? Mã Tú Tần từng ở phòng phu phụ Mã bảo chủ mà chẳng có ai trông nom. Tỳ nữ Tiểu Hồng của nó lấy nôi tạng cá đi nuôi thằn lằn cho thấy loại thằn lằn đó không sợ độc. Nếu Mã Tú Tần không phải quá ngốc thì là cực kỳ thông minh. Còn người bị hại đầu tiên là Lưu đại hiệp lại muốn hại Mã Tú Tần cho nên khẳng định Mã Tú Tần chắc chắn là hung thủ.
Mấy người có mặt đều thở ra một hơi thật dài. Lý Liên Hoa nhìn về phía Lưu Như Kinh .
- Lưu đại hiệp có thể nói cho chúng ta biết tại sao ngài lại trốn đi sau khi trúng độc phải chặt tay?
Lưu Như Kinh cười khổ.
- Ta đột nhiên bị cắn nhưng khi đó chỉ cho là Mã sư đệ sai Tú nhi đánh lén. Chất độc đó cực mạnh, ta đành phải chặt một cánh tay rồi bỏ trốn qua cửa sổ chui vào trong cái giếng cổ.
Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Để ta đoán… cái giếng cổ cạn kia của Mã Gia Bảo có thông đạo.
Lưu Như Kinh khẽ gật đầu.
- Đúng vậy! Dưới đáy giếng có thông đạo nối với lòng sông do thiên nhiên tạo thành. Ban đêm ta vào bếp trộm chút đồ ăn rồi trốn về phòng nghỉ ngơi, ban ngày cơ bản ở dưới đáy giếng dưỡng thương. Kết quả, dưỡng thương được hai ngày, đêm đó khi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn thì thấy Mã Tú Tần đi ra khỏi phòng của Mã sư đệ. Ta lấy làm lạ, không hiểu tại sao nửa đêm Mã sư đệ lại để cho Tú Tần về phòng một mình bèn đến cửa sổ xem. Trong phòng không có bóng dáng một ai. Cánh cửa cũng không đóng vì vậy mà ta vọt vào phòng định chặt cánh tay phải bị trúng độc của Mã sư đệ nhưng đệ ấy đã không còn cứu được nữa rồi. Mã sư muội thì đã chết từ trước. Khi đó ta mới hiểu ra là Tú nhi tự mình ra tay, hôm sau liền quyết định sẽ báo thù cho Mã sư đệ. Đứa bé này thật sự rất đáng sợ. Có điều do ta bị thương nặng chưa lành, đành phải mượn cơ hoàng đế để phóng ám khí. Mũi tên đó lại bị tam đệ ngăn cản. Ta quyết tâm báo thù nên không tiện gặp lại cố nhân vì vậy tiếp tục trốn vào trong giếng.
Vương Trung nghe vậy thì “à” một tiếng.
- Nha đầu Tiểu Hồng kia cũng được huynh cứu?
Lưu Như Kinh mỉm cười.
- Tiểu cô nương đó bị độc vật cắn. Ta chặt tay cứu được mạng, hiện tại người vẫn còn ở dưới giếng nhưng đang bị hôn mê.
Lúc này, Vương Trung mới sực nhớ ra.
- Đúng rồi, cái thứ độc vật cắn người kia là con gì?
Lưu Như Kinh nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chính xác là một loại thằn lằn. Chỉ có điều nó không thể bò lên tường, cũng không thể bơi được trong nước, di chuyển cũng không nhanh, trên thân có vài điểm đỏ… ta cũng không nhìn rõ lắm. – Y ngừng một chút rồi nói tiếp. – Da của nó có độc. Ta mới bắt trúng nó thì bị trúng độc ngay.
Vương Vũ nghe vậy thì hoảng sợ.
- Thằn lằn? Con ở đây mười mấy năm, thường nhìn thấy thằn lằn, cũng đã từng bắt mấy lần. Thực sự chúng có chút độc nhưng cũng không đến mức làm chết ngươi như vậy chứ?
Lưu Như Kinh lắc đầu rồi nói:
- Bản thân ta chưa từng để ý tới loại thằn lằn nào. Tú nhi… - Y nhìn Mã Tú Tần hỏi. – Ngươi làm thế nào mà nuôi được cái loại quái vật đó?
Mã Tú Tần im lặng không nói gì, mặt vẫn ướt đẫm nước mắt. Lý Liên Hoa liền hỏi:
- Nuôi bằng cá?
Mã Tú Tần quay sang nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng nó cũng gật đầu. Lý Liên Hoa “à” một tiếng rồi hỏi:
- Có phải phu phụ Mã bảo chủ thích ăn cá nóc không?
Lưu Như Kinh gật đầu:
- Mã sư đệ thích ăn cá nóc nên cứ dăm bữa nửa tháng lại ăn một lần. Đầu bếp làm món này cũng rất ngon.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Nội tạng của cá nóc có độc, loại thằn lằn này cũng có độc, lẽ nào nó ăn độc của cá nóc để tăng cường độc tính của mình?
Mã Tú Tần ngơ ngác nhìn hắn, rồi bỗng nhiên nói:
- Mẹ bảo phải dùng cá để nuôi Ti Ti.
Lưu Như Kinh giật nảy mình:
- Ti Ti? Ngươi nói con thằn lằn này là do mẹ ngươi nuôi?
Mã Tú Tần đáp:
- Mẹ nói nếu phụ thân không cho con làm Bảo chủ thì sẽ cho Ti Ti cắn ông ấy. Ông ấy đã hại chết phụ thân thực sự của con.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Lý Liên Hoa sởn tóc gáy, kinh hãi nói:
- Mẹ của người… dạy ngươi nuôi Ti Ti? Để… để chuẩn bị hại chết… phụ thân của ngươi?
Mã Tú Tần cúi đầu:
- Ừm.
Lưu Như Kinh cũng bất ngờ vô cùng, chỉ biết cười khổ.
- Cái vị trí Bảo chủ của Mã Gia Bảo cỏn con này lại quan trọng đến vậy sao?
Lý Liên Hoa lại nói tiếp:
- Tú Tần, ngươi có biết thế nào là “Bảo chủ” không?
Mã Tú Tần ngây ra một lúc, ngơ ngác nhìn Lý Liên Hoa.Thằng bé nghĩ hồi lâu rồi mới nói:
- Bảo chủ là… muốn giết ai thì giết… ghét ai cũng có thể giết người đó.
Mấy người lại đưa mắt nhìn nhau. Vương Vũ cau mày. Lưu Như Kinh tím mặt.
- Tất cả những điều này đều do mẹ của ngươi dạy ngươi?
Mã Tú Tần im lặng không đáp. Lý Liên Hoa thở dài:
- Vậy tại sao ngươi lại hạ độc mẫu thân của mình?
Lần này Mã Tú Tần đáp rất nhanh:
- Bà ấy nhìn thấy trong phòng Lưu thúc có Ti Ti nên đánh con.
Khi nói câu này, trên nét mặt của đứa trẻ mới lên bảy này đầy oán hận, hoàn toàn không còn một chút gì vẻ đáng thương vừa rôi. Lý Liên Hoa thở dài:
- Có phải ngươi rất ghét ta không?
Mã Tú Tần lại trốn ra phía sau lưng hắn, không đáp. Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Ta đoán ngươi rất ghét ta. Từ cái ngày mà ta bảo ngươi “hai con sâu với hai con sâu bằng một con sâu”, ngày nào ta cũng ở bên cạnh ngươi, chắc chắn đã làm ngươi bị lỡ rất nhiều việc, để cho mấy con Ti Ti bị đói…
Khi Mã Tú Tần đã hoàn toàn nấp sau lưng Lý Liên Hoa, hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình:
- … Thảo nào nó cắn Tiểu Hồng… Tú Tần à…
Khi hắn nói “Tú Tân à”, Mã Tú Tần bỗng lui về phía sau thật nhanh, vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng Lý Liên Hoa đã nắm chặt tay nó, lại tiếp tục nói:
- Giữ con Ti Ti đã chết trên người bẩn lắm. Ngươi có thể lười biếng, nhưng không thể ở bẩn, hãy mau vứt nó đi.
Thế rồi mọi người nhìn thấy ở bên trong ống trúc mà Mã Tú Tần vừa mở ra có một con thằn lằn đã chết. Trên người con thằn lằn này đầy mụn nhọt màu đỏ, không biết đã chết từ lúc nào. Lý Liên Hoa cầm ống trúc trên tay Mã Tú Tần đi sang một bên, nhẹ nhàng đặt lên trên nóc của một chiếc tủ rất cao, rồi mới vui vẻ nhìn tất cả mọi người, lại quay sang nhìn Mã Tú Tần đầy áy náy.
- Ta cứ tưởng trên người ngươi có thuốc độc, bởi vậy mấy ngày qua đều đi theo ngươi, sợ ngươi hạ độc người khác không ngờ làm mấy ngày liền không cho Ti Ti ăn được để chúng bị chết đói. Ta thật sự xin lõi.
Vương Trung chỉ biết cười dở mếu dở. Mã Tú Tần nhìn Lý Liên Hoa với ánh mắt vừa sợ hãi vừa giận dữ. Lưu Như Kinh nói chắc nịch:
- Đứa bé này, phải đền tội!
Lý Liên Hoa “a” một tiếng:
- Phật Bi Bạch Thạch ở Hình đường giang hồ đã phái người tới đây, hãy giao đứa trẻ này cho bọn họ… - Rồi hắn liếc Lưu Như Kinh . – Lẽ nào ngài cũng muốn bị bọn họ bắt đi?
Lưu Như Kinh giận dữ.
- Đây là chuyện của bản môn chúng ta, ai đã thông báo cho Phật Bi Bạch Thạch?
Lý Liên Hoa đáp:
- Không phải ta
Vương Trung cười khổ.
- Là ta
Lưu Như Kinh ngẩn người một lúc, rồi thở dài.
- Tứ đệ, mười năm trước, khi Môn chủ rơi xuống biển mất tích, ta đã thề suốt đời này không tha thứ cho bốn người đó. Chuyện của bản môn, không cần Phật Bi Bạch Thạch xen vào.
Vương Trung chỉ biết tiếp tục cười khổ.
Mười năm trước, Tứ Cố Môn đã chiếm thế thượng phong, nhưng vì bốn tâm phúc của Lý Tương Di là Phật Bi Bạch Thạch phạm sai lầm nên Môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di phải quyết chiến một mình cùng Minh chủ Kim Loan Minh Địch Phi Thanh. Sau trận chiến, cuối cùng cả hai đều rơi xuống biển mất tích. Trong khi đó, nhân mã của Tứ Cố Môn lại xông vào tống đà lúc này đã không còn một bóng người của Kim Loan Minh. Tuy cuối cùng tiêu diệt được Kim Loan Minh, xóa bỏ được mối họa lớn trên giang hồ, nhưng Lưu Như Kinh vốn là một trong Tứ Hổ Ngân Thương nổi danh của Tứ Cố Môn vẫn không thể tha thứ cho sai lầm năm xưa của Phật Bi Bạch Thạch, tức giận bỏ đi ẩn cư. Tuy đã xa cách mười năm, bốn người Phật Bi Bạch Thạch cũng đã trở thành đại hiệp nổi danh giang hồ, nhưng mối hận đó y vẫn không thể nào quên được.
Lý Liên Hoa nhìn hai người, rồi không nhìn được lên tiếng:
- Lý Tương Di vốn ghét nhất những người ngoan cố… Tại sao Lưu… đại hiệp cứ phải canh cánh trong lòng câu chuyện của mười năm trước… Thực ra…
Lưu Như Kinh lạnh lùng hỏi:
- Cái gì?
Lý Liên Hoa nói từ tốn:
- Thực ra… người ngã xuống biển… cũng không phải là… ngươi…
Hắn chưa nói xong, Lưu Như Kinh đã nghiêm giọng cắt ngang:
- Sự an nguy của Môn chủ là đại sự, vậy mà Vân Bi Khâu tự coi mình thông minh, phạm phải sai lầm lớn nhất trong thiên hạ. Lưu Như Kinh ta tuy không phải kẻ thông minh, nhưng đời này kiếp này quyết không tha thứ!
Lý Liên Hoa tròn mắt.
- Lý Tương Di … gây ra nghiệp chướng rồi…
Lưu Như Kinh giận dữ.
- Ngươi còn dám bất kính với Môn chủ, ta sẽ giết ngươi.
Lý Liên Hoa sợ hãi im như thóc, có nói cũng không dám mở mồm.
Chưa tới hai ngày sau, quả nhiên Phật Bi Bạch Thạch phái người tới điều tra vụ án Quỷ cụt tay. Sau đó, quả thực điều tra ra sự việc giống như Lý Liên Hoa nói. Còn về Hà Chương, tối hôm hắn ra lệnh phong tỏa Mã Gia Bảo để tìm kiếm hung thủ, nửa đêm Mã Tú Tần gọi Hà Chương đi bắt thằn lằn cho nó, khiến Hà Chương bị độc vật cắn, hôn mê bất tỉnh. Tỳ nữ Tiểu Hồng cũng được tìm thấy trong chiếc giếng khô mà Lưu Như Kinh đã trốn. Sáng sớm hôm đó nàng ta đi cho đám thằn lằn đã phải nhịn đói mấy ngày ăn, không may bị cắn. Từ đó vụ án Quỷ cụt tay ở Mã Gia Bảo được điều tra sáng tỏ. Lưu Như Kinh tuy chặt cụt tay mấy người, nhưng là để cứu người chứ không phải giết người.
Cuối cùng, Mã Tú Tần bị Phật Bi Bạch Thạch đưa đi. Tuy vô cùng căm hận đứa trẻ này, nhưng Lưu Như Kinh lại không làm gì nó. Lý Liên Hoa liên tục khen y có tâm địa lương thiện nhân hậu, điềm đạm chín chắn, còn nói nếu Lý Tương Di sống lại chắc chắn sẽ rất hài lòng. Nhưng Lưu Như Kinh vẫn “lịch sự” mời hắn ra khỏi Mã Gia Bảo, quay về ở trong ngôi lầu Liên Hoa chạm hoa văn cát tường. Một màn sóng gió, cuối cùng đã kết thúc như vậy.
Sau khi Lý Liên Hoa được “mời” ra khỏi Mã Gia Bảo, Hà Chương cũng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.