Chương 2:
Quảng Duyên
29/03/2024
Phía trước miếu Long Vương không xa mở
một phiên chợ nhỏ, ngày thường chỉ vài sạp
nhu yếu phẩm đại loại như mắm muối rượu
gạo, mấy hôm nay vì có lễ hội mà quy mô
bành trướng dị thường, cứ như cá nóc phình
bụng ấy. Vòng qua núi có con đường mòn đi
vào trong trấn, độ nửa canh giờ lại đến vài
chiếc xe ngựa chở hàng, thi thoảng cũng có
khách lại thăm, xem ra Long Vương trong
thôn tiếng lành đồn xa rồi.
Phiên chợ hôm nay đúng là khác hẳn mọi khi, từng hàng từng hàng tôm tôm cá cá trải dài, cá lớn cá nhỏ đều có, có con chỉ bé bằng ngón tay, có con to như cây cột nhà, cũng có rất nhiều con không rõ là con gì.
Bất quá điểm khác lạ không phải ở đám sinh vật biển sâu kia, làng chài tanh mùi cá thì hẳn là chuyện bình thường như hoa cỏ ven đường.
Lạ ở chỗ, còn có cả sạp hàng bày bán đủ loại quần áo, trang sức cầu kì, bán cả ngọc trai san hô, rong biển sao biển, tất cả những thứ vớt được từ biển đều bày ra bán, thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
- Đại ca à, cá tươi không thế?
Ông chủ sạp cá tay bận cào vảy cá gật đầu lia lịa, cười hê hê ngẩng đầu nhìn người áo trắng trước mặt.
- Không tươi không lấy tiền.
Người áo trắng hờ hững đáp:
- À, thế à, tươi thì tốt.
Nói xong lại tính quay lưng bỏ đi, chủ sạp cá thấy sắp mất khách vội vội vàng vàng túm tay áo người nọ, nở nụ cười hoa khôi bị mẻ mất cái răng cửa, nói:
- Tiểu huynh đệ, muốn mua gì ta có thể giảm giá cho ngươi.
Người áo trắng nghiêng đầu trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cũng không phải không muốn mua, ban đầu cũng tính mua đấy. À, nói thế nào nhỉ, cá nhà huynh lười biếng quá, ta ăn vào sẽ không lười biếng theo chứ?
Chủ sạp cá ấy vậy mà không hiểu, mặt nghệt ra.
- Cá? Lười biếng?
Người áo trắng chỉ chỉ vào chậu nước lớn, gần đáy chậu bị thủng mấy lỗ, trong chậu có vài con cá to mà nước thì sắp cạn, bầy cá tròng mắt đục ngầu, sắp lật ngửa tới nơi, chính là giai đoạn sống không bằng chết.
- Chúng không bơi nữa.
- Hả?
Chủ sạp lúc này mới tá hỏa chạy đi múc nước châm vào, lại lật đật tìm cách bịt kín mấy cái lỗ, loay hoay mất một lúc đổ mồ hôi trán váng mồ hôi đầu thì mới sực nhớ nói lời cảm ơn, nhưng người kia sớm đã đi mất rồi, lẫn vào trong đám đông.
một phiên chợ nhỏ, ngày thường chỉ vài sạp
nhu yếu phẩm đại loại như mắm muối rượu
gạo, mấy hôm nay vì có lễ hội mà quy mô
bành trướng dị thường, cứ như cá nóc phình
bụng ấy. Vòng qua núi có con đường mòn đi
vào trong trấn, độ nửa canh giờ lại đến vài
chiếc xe ngựa chở hàng, thi thoảng cũng có
khách lại thăm, xem ra Long Vương trong
thôn tiếng lành đồn xa rồi.
Phiên chợ hôm nay đúng là khác hẳn mọi khi, từng hàng từng hàng tôm tôm cá cá trải dài, cá lớn cá nhỏ đều có, có con chỉ bé bằng ngón tay, có con to như cây cột nhà, cũng có rất nhiều con không rõ là con gì.
Bất quá điểm khác lạ không phải ở đám sinh vật biển sâu kia, làng chài tanh mùi cá thì hẳn là chuyện bình thường như hoa cỏ ven đường.
Lạ ở chỗ, còn có cả sạp hàng bày bán đủ loại quần áo, trang sức cầu kì, bán cả ngọc trai san hô, rong biển sao biển, tất cả những thứ vớt được từ biển đều bày ra bán, thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
- Đại ca à, cá tươi không thế?
Ông chủ sạp cá tay bận cào vảy cá gật đầu lia lịa, cười hê hê ngẩng đầu nhìn người áo trắng trước mặt.
- Không tươi không lấy tiền.
Người áo trắng hờ hững đáp:
- À, thế à, tươi thì tốt.
Nói xong lại tính quay lưng bỏ đi, chủ sạp cá thấy sắp mất khách vội vội vàng vàng túm tay áo người nọ, nở nụ cười hoa khôi bị mẻ mất cái răng cửa, nói:
- Tiểu huynh đệ, muốn mua gì ta có thể giảm giá cho ngươi.
Người áo trắng nghiêng đầu trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cũng không phải không muốn mua, ban đầu cũng tính mua đấy. À, nói thế nào nhỉ, cá nhà huynh lười biếng quá, ta ăn vào sẽ không lười biếng theo chứ?
Chủ sạp cá ấy vậy mà không hiểu, mặt nghệt ra.
- Cá? Lười biếng?
Người áo trắng chỉ chỉ vào chậu nước lớn, gần đáy chậu bị thủng mấy lỗ, trong chậu có vài con cá to mà nước thì sắp cạn, bầy cá tròng mắt đục ngầu, sắp lật ngửa tới nơi, chính là giai đoạn sống không bằng chết.
- Chúng không bơi nữa.
- Hả?
Chủ sạp lúc này mới tá hỏa chạy đi múc nước châm vào, lại lật đật tìm cách bịt kín mấy cái lỗ, loay hoay mất một lúc đổ mồ hôi trán váng mồ hôi đầu thì mới sực nhớ nói lời cảm ơn, nhưng người kia sớm đã đi mất rồi, lẫn vào trong đám đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.