Chương 7:
Quảng Duyên
01/04/2024
--Chương 7:
5.
- Ta nói này mặt than, bỏ ta xuống đi, ta không sao mà.
Lý Liên Hoa liếc nhìn người nọ một bộ trầm ngâm thì cảm thấy có chút áy náy, gãi gãi mũi nói:
- Ta sẽ không đi lung tung nữa.
Địch Phi Thanh đáp ứng để hắn đứng xuống, lại thấy hắn có vẻ vẫn còn tiếc nuối lá cờ kia bèn nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi muốn phần thưởng sao? Con cá to đó sao?
Lý Liên Hoa gật gật đầu, xong lại lắc lắc đầu:
- Là phần thưởng, không phải con cá đó, là hai viên ngọc trai.
Địch Phi Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Ngọc trai? Vì sao lại muốn ngọc trai? Ngươi chưa từng có sở thích này mà.
Lý Liên Hoa mặt yếu xìu:
- Ta muốn làm dây buộc tóc, sáng nay ngủ dậy ta đột nhiên không tìm thấy dây buộc tóc, nghĩ chắc chó tha mất rồi, ta đành phải vặt một dải lụa trên vai áo của tiểu tử mặt trắng buộc tạm, nhưng ta cảm thấy ta không dung hòa được với thứ lụa đắt tiền này, ngươi xem xem.
Lý Liên Hoa nghiêng nghiêng đầu chỉ chỉ vào dải lụa mỏng trên tóc mình, Địch Phi Thanh nhìn một cái liền không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Thảo nào, hắn nổi điên là đúng.
Lý Liên Hoa hoang mang:
- Hóa ra tiểu tử đó nổi điên là vì dải lụa này à?
Địch Phi Thanh xoa xoa vai hắn cười nói:
Không sao, ta lấy lá cờ cho ngươi nhé.
Lý Liên Hoa mỉm cười tươi tắn, gật đầu liền ba cái nhìn Địch Phi Thanh cước bộ mau lẹ, chớp mắt đã leo đến đỉnh, chớp mắt thêm lần nữa đã đem lá cờ giao vào tay hắn.
Chuyện gì thế này, người nơi đó không ai không ngơ ngác, thần thánh phương nào đến đây có mục đích gì? Mấy cô thôn nữ ánh mắt lung linh tựa hoa đào, nhìn ngắm Địch Phi Thanh như mơ màng về túp lều tranh trái tim vàng con đàn cháu đống. Lý Liên Hoa bỗng dưng ớn lạnh khẽ khoanh tay rùng mình một cái, mặc cho tiếng tung hô tán thưởng ngập tràn, hắn chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát.
Địch Phi Thanh thoáng thấy Lý Liên Hoa có điểm khác thường ngay lập tức choàng tay qua vai kéo hắn đứng sát vào mình, khẩn trương hỏi:
- Sao thế? Phát lạnh à?
Lý Liên Hoa cười khổ:
- Không biết nữa, ta chỉ cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn ngươi rất đáng sợ, loại ánh mắt vừa sùng bái vừa muốn độc chiếm này, cứ như ta đã từng thấy qua rồi, có chút kinh hãi.
Địch Phi Thanh xoa xoa lưng hắn, bình thản nói:
- Đúng là đã từng gặp qua, ta và ngươi đều suýt chết dưới tay ả, so với ả, thì bọn họ chỉ là những thôn nữ ngây thơ thôi. Được rồi, đi lấy ngọc trai nào.
Lý Liên Hoa nghe đến ngọc trai liền vui vẻ trở lại, nở nụ cười an lành như gió xuân kéo tay Địch Phi Thanh đi như chạy giữa biển người sôi nổi chúc mừng.
Phần thưởng có người đoạt được rồi, ai nấy
đều vui mừng, duy chỉ người treo thưởng thì
cảm xúc hơi lạ chút xíu. Lão phú hộ mập
mặt mày méo xẹo, cằm sắp rớt xuống đất,
cả thân hình chảy xệ bám lấy thành ghế liên
tục lau mồ hôi. Ai biết ở cái nơi khỉ ho cò
gáy này lại ngọa hổ tàng long chứ, cho dù là
long hổ thật cũng sẽ không vì một con cá
mà đến. Lão vốn dĩ ngồi xem trò vui vừa
uống trà vừa đếm đếm, chín mươi chín
người rơi xuống thì xuất hiện người thứ một
trăm, vẻ ngoài xán lạn khác thường thôi
cũng đành đi, thế mà từng bước từng bước
lại leo lên đến đỉnh, hắn còn không biết mỗi
bước hẳn đi tim lão lại thót một cái, giày vò
đến mức nào đâu. Cũng không cần nói, lúc
hẳn loạng choạng rơi xuống tim lão như
nhảy ra ngoài, lão đương nhiên không muốn
mất phần thưởng, mặt khác cũng không
mong hẳn sẩy chân, người trẻ tuổi xinh xắn
nho nhã thế kia ai lại muốn hắn bị thương
chứ. Lúc đó lão nhắm tịt mắt không dám
nhìn thẳng, mãi một lúc sau mới hé mắt nhìn ra vừa kịp trông thấy một người bế một người đang khanh khanh ta ta, lão dùng hết sức lực cả đời thở hắt ra một hơi dài, hoan hỷ đến nhà hoan hỷ đến nhà, lão há miệng cười ha ha, may quá may quá, người không sao cá cũng không sao.
Thế nhưng đời vốn không như lão mơ, cái gã áo xanh kia, cái gã áo xanh anh tuấn từ đâu đến kia, bế được người rồi còn không mau ôm về đi, cớ gì lại động tâm với con cá của lão, cái phong thái leo sào đó, loại phong thái hoa sen đạp nước đó người thường có thể có sao.
5.
- Ta nói này mặt than, bỏ ta xuống đi, ta không sao mà.
Lý Liên Hoa liếc nhìn người nọ một bộ trầm ngâm thì cảm thấy có chút áy náy, gãi gãi mũi nói:
- Ta sẽ không đi lung tung nữa.
Địch Phi Thanh đáp ứng để hắn đứng xuống, lại thấy hắn có vẻ vẫn còn tiếc nuối lá cờ kia bèn nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi muốn phần thưởng sao? Con cá to đó sao?
Lý Liên Hoa gật gật đầu, xong lại lắc lắc đầu:
- Là phần thưởng, không phải con cá đó, là hai viên ngọc trai.
Địch Phi Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Ngọc trai? Vì sao lại muốn ngọc trai? Ngươi chưa từng có sở thích này mà.
Lý Liên Hoa mặt yếu xìu:
- Ta muốn làm dây buộc tóc, sáng nay ngủ dậy ta đột nhiên không tìm thấy dây buộc tóc, nghĩ chắc chó tha mất rồi, ta đành phải vặt một dải lụa trên vai áo của tiểu tử mặt trắng buộc tạm, nhưng ta cảm thấy ta không dung hòa được với thứ lụa đắt tiền này, ngươi xem xem.
Lý Liên Hoa nghiêng nghiêng đầu chỉ chỉ vào dải lụa mỏng trên tóc mình, Địch Phi Thanh nhìn một cái liền không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Thảo nào, hắn nổi điên là đúng.
Lý Liên Hoa hoang mang:
- Hóa ra tiểu tử đó nổi điên là vì dải lụa này à?
Địch Phi Thanh xoa xoa vai hắn cười nói:
Không sao, ta lấy lá cờ cho ngươi nhé.
Lý Liên Hoa mỉm cười tươi tắn, gật đầu liền ba cái nhìn Địch Phi Thanh cước bộ mau lẹ, chớp mắt đã leo đến đỉnh, chớp mắt thêm lần nữa đã đem lá cờ giao vào tay hắn.
Chuyện gì thế này, người nơi đó không ai không ngơ ngác, thần thánh phương nào đến đây có mục đích gì? Mấy cô thôn nữ ánh mắt lung linh tựa hoa đào, nhìn ngắm Địch Phi Thanh như mơ màng về túp lều tranh trái tim vàng con đàn cháu đống. Lý Liên Hoa bỗng dưng ớn lạnh khẽ khoanh tay rùng mình một cái, mặc cho tiếng tung hô tán thưởng ngập tràn, hắn chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát.
Địch Phi Thanh thoáng thấy Lý Liên Hoa có điểm khác thường ngay lập tức choàng tay qua vai kéo hắn đứng sát vào mình, khẩn trương hỏi:
- Sao thế? Phát lạnh à?
Lý Liên Hoa cười khổ:
- Không biết nữa, ta chỉ cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn ngươi rất đáng sợ, loại ánh mắt vừa sùng bái vừa muốn độc chiếm này, cứ như ta đã từng thấy qua rồi, có chút kinh hãi.
Địch Phi Thanh xoa xoa lưng hắn, bình thản nói:
- Đúng là đã từng gặp qua, ta và ngươi đều suýt chết dưới tay ả, so với ả, thì bọn họ chỉ là những thôn nữ ngây thơ thôi. Được rồi, đi lấy ngọc trai nào.
Lý Liên Hoa nghe đến ngọc trai liền vui vẻ trở lại, nở nụ cười an lành như gió xuân kéo tay Địch Phi Thanh đi như chạy giữa biển người sôi nổi chúc mừng.
Phần thưởng có người đoạt được rồi, ai nấy
đều vui mừng, duy chỉ người treo thưởng thì
cảm xúc hơi lạ chút xíu. Lão phú hộ mập
mặt mày méo xẹo, cằm sắp rớt xuống đất,
cả thân hình chảy xệ bám lấy thành ghế liên
tục lau mồ hôi. Ai biết ở cái nơi khỉ ho cò
gáy này lại ngọa hổ tàng long chứ, cho dù là
long hổ thật cũng sẽ không vì một con cá
mà đến. Lão vốn dĩ ngồi xem trò vui vừa
uống trà vừa đếm đếm, chín mươi chín
người rơi xuống thì xuất hiện người thứ một
trăm, vẻ ngoài xán lạn khác thường thôi
cũng đành đi, thế mà từng bước từng bước
lại leo lên đến đỉnh, hắn còn không biết mỗi
bước hẳn đi tim lão lại thót một cái, giày vò
đến mức nào đâu. Cũng không cần nói, lúc
hẳn loạng choạng rơi xuống tim lão như
nhảy ra ngoài, lão đương nhiên không muốn
mất phần thưởng, mặt khác cũng không
mong hẳn sẩy chân, người trẻ tuổi xinh xắn
nho nhã thế kia ai lại muốn hắn bị thương
chứ. Lúc đó lão nhắm tịt mắt không dám
nhìn thẳng, mãi một lúc sau mới hé mắt nhìn ra vừa kịp trông thấy một người bế một người đang khanh khanh ta ta, lão dùng hết sức lực cả đời thở hắt ra một hơi dài, hoan hỷ đến nhà hoan hỷ đến nhà, lão há miệng cười ha ha, may quá may quá, người không sao cá cũng không sao.
Thế nhưng đời vốn không như lão mơ, cái gã áo xanh kia, cái gã áo xanh anh tuấn từ đâu đến kia, bế được người rồi còn không mau ôm về đi, cớ gì lại động tâm với con cá của lão, cái phong thái leo sào đó, loại phong thái hoa sen đạp nước đó người thường có thể có sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.