Chương 128
Mục Cảnh Thiên
11/06/2022
Không phải chính là vì ở bên Hạ Tử Hy sao?
Trong lòng Lăng Tiêu Vân không nhịn được cảm thấy nhói đau, nhưng cô phải có gắng kìm lại cảm xúc của mình, cô càng không muốn vì vấn đề này lại tiếp tục tranh cãi với Mục Cảnh Thiên.
Cô tiến về phía trước hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, hai bàn tay thon thả ôm chặt lấy vòng eo của Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên…” Lăng Tiêu Vân nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Mục Cảnh Thiên có chút ngây người, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đặt trước người, đôi chân mày từ từ nhíu chặt.
“Cảnh Thiên, chúng ta kết hôn đi!” Lăng Tiêu Vân đột nhiên lên tiếng.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên sửng người hỏi: “Em nói cái gì?”
“Chúng ta kết hôn đi!” Lăng Tiêu Vân lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, cô thật sự rất sợ mắt đi hắn, chỉ cần nghĩ đến việc một ngày nào đó đánh mát hắn, trong lòng liền cảm thấy run sợ hai tay càng ôm chặt lầy Mục Cảnh Thiên.
Nhưng Mục Cảnh Thiên chỉ nhíu mày không hài lòng, lập tức tách hai tay cô ra và nói: “Tiêu Vân, đừng nói đùa nữa!”
“Em không có, em hiện tại rất nghiêm túc!” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh từng chữ.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô mà nói: “Tiêu Vân, em phải biết rằng trước mắt anh không có dự tính cho vấn đề kết hôn này!”
“Trước mắt không có dự tính này? Hay là không muốn cùng em kết hôn?” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi, cô đã chủ động mở lời rồi còn muốn cô phải làm như thế nào nữa đây?
Càng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên chỉ biết nhíu mày: “Em nên biết rõ, khi việc đó chưa được hoàn thành, anh sẽ không kết hôn!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhắn mạnh từng chữ một. . truyện kiếm hiệp hay
“Em biết anh muốn mở rộng Vân Duệ, nhưng hiện tại Vân Duệ đã phát triển rất lớn mạnh rồi; hơn nữa việc kết hôn cùng với việc này không hề có tính xung đột!” Lăng Tiêu Vân chất vấn Mục Cảnh Thiên.
“Tiêu Vân!” nhìn thấy Lăng Tiêu Vân càng trở nên kích động, Mục Cảnh Thiên lập tức cắt ngang lời cô; “Kể từ ngày đầu tiên ở bên anh, em phải biết rằng kế hoạch này sẽ không bao giờ thay đổi!”
Nhìn dáng vẻ kiên định trước mắt của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy bản thân nỗ lực cố gắng nhiều năm như vậy cũng uồng phí!
Nhưng Lăng Tiêu Vân cũng vì quá yêu một người, những việc cô gây ra cũng chỉ vì sợ hãi có một ngày mắt đi Mục Cảnh Thiên. Lăng Tiêu Vân đứng trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh trước mặt, từng dáng vẻ cử: chỉ cũng như giọng nói tất cả đều đang nói một sự thật với cô rằng; lời cầu hôn vừa rồi của cô đã bị từ chối.
Nhưng cho dù như vậy, cho dù trong lòng có bao nhiêu đau khổ, cô vẫn kiên quyết yêu say đắm người đàn ông trước mặt này.
Lăng Tiêu Vân gượng cười, gật đầu: “Được, em sẽ đợi anh!”
“Bất kể phải chờ bao lâu, em cũng sẽ đợi anh!” Lăng Tiêu Vân nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh từng chữ.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, sự nhường bước của cô, nụ cười miễn cưỡng cùng sự nhẫn nhịn trong mắt cô không hề khiến hắn cảm thấy đau lòng, ngược lại chỉ cảm thấy có chút bắt đắc dĩ.
Lúc này Hạ Tử Hy vì đã xin nghỉ phép nên cô yên tâm ngủ đến hơn chín giờ sáng.
Sau khi thức dậy, tắm rửa sạch sẽ mới bắt đầu xuất phát ra ngoài, cô muốn đến khu trung tâm thương mại mua sắm chút đồ đạc sau đó sẽ đi đến Hạ gia.
Khi vừa bước lên xe, Hạ Tử Dục lập tức gọi điện thoại đến.
“Tiểu Hy, em đến đâu rồi? Có cần anh đi đón em không?”
Trong lòng Lăng Tiêu Vân không nhịn được cảm thấy nhói đau, nhưng cô phải có gắng kìm lại cảm xúc của mình, cô càng không muốn vì vấn đề này lại tiếp tục tranh cãi với Mục Cảnh Thiên.
Cô tiến về phía trước hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, hai bàn tay thon thả ôm chặt lấy vòng eo của Mục Cảnh Thiên.
“Cảnh Thiên…” Lăng Tiêu Vân nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Mục Cảnh Thiên có chút ngây người, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang đặt trước người, đôi chân mày từ từ nhíu chặt.
“Cảnh Thiên, chúng ta kết hôn đi!” Lăng Tiêu Vân đột nhiên lên tiếng.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên sửng người hỏi: “Em nói cái gì?”
“Chúng ta kết hôn đi!” Lăng Tiêu Vân lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, cô thật sự rất sợ mắt đi hắn, chỉ cần nghĩ đến việc một ngày nào đó đánh mát hắn, trong lòng liền cảm thấy run sợ hai tay càng ôm chặt lầy Mục Cảnh Thiên.
Nhưng Mục Cảnh Thiên chỉ nhíu mày không hài lòng, lập tức tách hai tay cô ra và nói: “Tiêu Vân, đừng nói đùa nữa!”
“Em không có, em hiện tại rất nghiêm túc!” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh từng chữ.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô mà nói: “Tiêu Vân, em phải biết rằng trước mắt anh không có dự tính cho vấn đề kết hôn này!”
“Trước mắt không có dự tính này? Hay là không muốn cùng em kết hôn?” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi, cô đã chủ động mở lời rồi còn muốn cô phải làm như thế nào nữa đây?
Càng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên chỉ biết nhíu mày: “Em nên biết rõ, khi việc đó chưa được hoàn thành, anh sẽ không kết hôn!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhắn mạnh từng chữ một. . truyện kiếm hiệp hay
“Em biết anh muốn mở rộng Vân Duệ, nhưng hiện tại Vân Duệ đã phát triển rất lớn mạnh rồi; hơn nữa việc kết hôn cùng với việc này không hề có tính xung đột!” Lăng Tiêu Vân chất vấn Mục Cảnh Thiên.
“Tiêu Vân!” nhìn thấy Lăng Tiêu Vân càng trở nên kích động, Mục Cảnh Thiên lập tức cắt ngang lời cô; “Kể từ ngày đầu tiên ở bên anh, em phải biết rằng kế hoạch này sẽ không bao giờ thay đổi!”
Nhìn dáng vẻ kiên định trước mắt của Mục Cảnh Thiên, Lăng Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy bản thân nỗ lực cố gắng nhiều năm như vậy cũng uồng phí!
Nhưng Lăng Tiêu Vân cũng vì quá yêu một người, những việc cô gây ra cũng chỉ vì sợ hãi có một ngày mắt đi Mục Cảnh Thiên. Lăng Tiêu Vân đứng trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ ung dung bình tĩnh trước mặt, từng dáng vẻ cử: chỉ cũng như giọng nói tất cả đều đang nói một sự thật với cô rằng; lời cầu hôn vừa rồi của cô đã bị từ chối.
Nhưng cho dù như vậy, cho dù trong lòng có bao nhiêu đau khổ, cô vẫn kiên quyết yêu say đắm người đàn ông trước mặt này.
Lăng Tiêu Vân gượng cười, gật đầu: “Được, em sẽ đợi anh!”
“Bất kể phải chờ bao lâu, em cũng sẽ đợi anh!” Lăng Tiêu Vân nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh từng chữ.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, sự nhường bước của cô, nụ cười miễn cưỡng cùng sự nhẫn nhịn trong mắt cô không hề khiến hắn cảm thấy đau lòng, ngược lại chỉ cảm thấy có chút bắt đắc dĩ.
Lúc này Hạ Tử Hy vì đã xin nghỉ phép nên cô yên tâm ngủ đến hơn chín giờ sáng.
Sau khi thức dậy, tắm rửa sạch sẽ mới bắt đầu xuất phát ra ngoài, cô muốn đến khu trung tâm thương mại mua sắm chút đồ đạc sau đó sẽ đi đến Hạ gia.
Khi vừa bước lên xe, Hạ Tử Dục lập tức gọi điện thoại đến.
“Tiểu Hy, em đến đâu rồi? Có cần anh đi đón em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.