Chương 174
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Mục Cảnh Thiên: “…”
Có ông trời mới biết, anh ta muốn bóp chết cô đến mức nào!
“Vậy…chỉ cài đặt cho riêng tôi, hay là mọi người đều như nhau?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy vừa chuẩn bị lên tiếng thì Mục Cảnh Thiên liền nói: “Sani, điện thoại của cậu đâu?”
Hạ Tử Hy: “…chỉ cài đặt riêng cho anh!”
Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay.
Được!
Rất tốt!
Vô cùng tốt!
Hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của hắn.
Biểu cảm hiện tại của Mục Cảnh Thiên vặn vẹo khó nói!
Chỉ có Sani đứng một bên cười không đứng thẳng người; thật sự chọc anh ta cười đến chết rồi!
Nhìn dáng vẻ cười đến điên của Sani, Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta sau đó nhìn Hạ Tử Hy cảnh cáo: “Hạ Tử Hy, rất tốt!”
Vừa dứt lời, liền trực tiếp quay về ghé sofa.
Chỉ để lại một câu nói như vậy, sau đó liền rời đi.
Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng cơn.
Đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mục Cảnh Thiên, mặc dù mỉm cười nhưng cô chỉ cảm thấy so với mùa đông buốt giá còn lạnh lẽo hơn.
Cô hiện tại có thể cảm thấy tâm lý hiện tại của Mục Cảnh Thiên chắc chắn chính là muốn bóp chết cô!
Cô cũng không nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên nhanh như vậy đã phát hiện ra!
Nhìn anh ta bước sang một bên, Hạ Tử Hy lúc này mới dám thở nhẹ một hơi.
Sani cười cả nửa ngày, lúc này mới dừng lại, nhìn Hạ Tử.
Hy trong gương, nhịn không được liền nói: “Cô nương, cảm ơn côi”
“Vì sao cảm ơn tôi!”
“Khiến cho tôi có cơ hội mở mang tằm mắt, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua người nào có thế khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận đến mức như vậy!” vừa nói Sani lại không nhịn được bật cười.
Hạ Tử Hy bất lực.
Lát nữa sẽ đến phiên cô đẹp mặt có biết hay không?
Vậy mà anh ta lại có thể cười vui vẻ như vậy!
“Cầu nguyện cho tôi đi, cầu nguyện tôi vẫn có cơ hội ngắm bình minh ngày mai!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe câu nói này của cô, Sani cười lớn.
Thời gian trang điểm cũng được hơn nữa tiếng, Mục Cảnh Thiên vẫn im lặng ngồi chờ một bên, không lên tiếng người khác cũng không biết anh ta lúc này đang suy tính gì.
Sau khi nghe Sani lên tiếng nói đã trang điểm xong, Mục Cảnh Thiên lúc này mới ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy Hạ Tử Hy lúc này khoác lên mình trang phục màu tím, mái tóc uốn lọn, có vài lọn tóc tùy ý thả rơi sau lưng, càng tăng thêm nét yêu kiều quyến rũ cho cô.
Trang điểm tinh xảo, khiến cho cô nhìn khác với vẻ đẹp đơn thuần trước đây, ngược lại càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Có ông trời mới biết, anh ta muốn bóp chết cô đến mức nào!
“Vậy…chỉ cài đặt cho riêng tôi, hay là mọi người đều như nhau?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy vừa chuẩn bị lên tiếng thì Mục Cảnh Thiên liền nói: “Sani, điện thoại của cậu đâu?”
Hạ Tử Hy: “…chỉ cài đặt riêng cho anh!”
Mục Cảnh Thiên nắm chặt bàn tay.
Được!
Rất tốt!
Vô cùng tốt!
Hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của hắn.
Biểu cảm hiện tại của Mục Cảnh Thiên vặn vẹo khó nói!
Chỉ có Sani đứng một bên cười không đứng thẳng người; thật sự chọc anh ta cười đến chết rồi!
Nhìn dáng vẻ cười đến điên của Sani, Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta sau đó nhìn Hạ Tử Hy cảnh cáo: “Hạ Tử Hy, rất tốt!”
Vừa dứt lời, liền trực tiếp quay về ghé sofa.
Chỉ để lại một câu nói như vậy, sau đó liền rời đi.
Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh từng cơn.
Đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mục Cảnh Thiên, mặc dù mỉm cười nhưng cô chỉ cảm thấy so với mùa đông buốt giá còn lạnh lẽo hơn.
Cô hiện tại có thể cảm thấy tâm lý hiện tại của Mục Cảnh Thiên chắc chắn chính là muốn bóp chết cô!
Cô cũng không nghĩ rằng Mục Cảnh Thiên nhanh như vậy đã phát hiện ra!
Nhìn anh ta bước sang một bên, Hạ Tử Hy lúc này mới dám thở nhẹ một hơi.
Sani cười cả nửa ngày, lúc này mới dừng lại, nhìn Hạ Tử.
Hy trong gương, nhịn không được liền nói: “Cô nương, cảm ơn côi”
“Vì sao cảm ơn tôi!”
“Khiến cho tôi có cơ hội mở mang tằm mắt, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua người nào có thế khiến cho Mục Cảnh Thiên tức giận đến mức như vậy!” vừa nói Sani lại không nhịn được bật cười.
Hạ Tử Hy bất lực.
Lát nữa sẽ đến phiên cô đẹp mặt có biết hay không?
Vậy mà anh ta lại có thể cười vui vẻ như vậy!
“Cầu nguyện cho tôi đi, cầu nguyện tôi vẫn có cơ hội ngắm bình minh ngày mai!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe câu nói này của cô, Sani cười lớn.
Thời gian trang điểm cũng được hơn nữa tiếng, Mục Cảnh Thiên vẫn im lặng ngồi chờ một bên, không lên tiếng người khác cũng không biết anh ta lúc này đang suy tính gì.
Sau khi nghe Sani lên tiếng nói đã trang điểm xong, Mục Cảnh Thiên lúc này mới ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy Hạ Tử Hy lúc này khoác lên mình trang phục màu tím, mái tóc uốn lọn, có vài lọn tóc tùy ý thả rơi sau lưng, càng tăng thêm nét yêu kiều quyến rũ cho cô.
Trang điểm tinh xảo, khiến cho cô nhìn khác với vẻ đẹp đơn thuần trước đây, ngược lại càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.