Chương 204
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên im lặng nhìn cô.
“Được. rồi, em biết anh vẫn có chuyện cân giải quyết, anh đi đi, em quay về trước đây!” dút lời, Lăng Tiêu Vân lập tức bước xuống xe.
“Tiêu Vân…” Mục Cảnh Thiên gọi tên cô, nhưng Lăng Tiêu Vân không lên tiêng, trực tiêp đóng cửa xe, sau đó chạy trở về.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Lăng Tiêu Vân.
Thời gian trôi qua được vài phút, lúc này Mục Cảnh Thiên liền khởi động xe rời đi.
Mục Cảnh Thiên vừa rời đi, lúc này Lăng Tiêu Vân từ bên trong ban công dưới nhà bước ra, nhìn theo hướng Mục Cảnh Thiên vừa rời đi, đôi mát xinh đẹp của cô nhíu chặt.
Chỉ cần là thứ thuộc về mình, cô tuyệt đối không buông tay!
Tuyệt đối không bao giờ buông tay!
Bắt kể là ai cũng không thể ngăn cản được.
Lúc này phía bên Hạ Tử Hy, cô cùng Leo hai người ngồi trên xe, vô cùng yên tĩnh, cho dù không lên tiếng nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Ánh mắt Hạ Tử Hy luôn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa SỐ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng vẫn do Leo lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Thê nào? Tôi nay không vui sao?” Leo nhìn Hạ Tử Hy lên tiếng.
Nghe câu hỏi của anh ta, Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn Leo sau đó mỉm cười: “Không cói”
“Cảm xúc trên khuôn mặt em nói cho anh biết rằng, bữa ăn tồi nay em không hề vui vẻ gì!” Leo vô cùng chắc chăn khẳng định.
“Chỉ là giữa chừng xuất hiện người không nên xuất hiện mà thôi!” Hạ Tử Hy lên tiếng, không hề có ý che dấu Leo.
Nghe câu trả lời của Hạ Tử Hy, leo quay đầu lại nhìn cô: “Xem ra quan hệ giữa em và bọn họ không được tốt lắm!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không có, chỉ là người không Hà thế giới mà thôi!”
Nhìn biểu cảm của Hạ Tử Hy, Leo mỉm cười, cũng không có ý tiệp tục hỏi tiếp, sau đỏ bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh đã đến chung cư khu nhà của Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy tháo khóa dây an toàn, quay đâu lại nhìn Leo: “Hôm nay nên do em làm chủ mời anh ăn cơm, không nghĩ rằng lại khiến anh vượt chỉ phí như vậy!”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Leo HH cười, hắn quen biết cô hai năm nay, lẽ nào còn không biết cô là loại người như thế nào?
“Hôm nay xem như anh đang nịnh bọ địa chủ giàu có như em, sang ngày.
khác em mời anh nhé!” Leo cười nói.
Nghe câu nói này của anh ta cũng đủ khiên cho Hạ Tử Hy bật cười, cô gật đầu: “Được, ngày khác em mời anh!”
“Được!” Leo phong độ gật đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy tràn ngập sự dịu dàng.
“Vậy em lên nhà trước!”
Hạ Tử Hy lên tiêng.
Leo vẫn gật đầu với cô nói: “Chúc ngủ ngon†”
“Ngủ ngon!” Hạ Tử Hy mỉm cười, sau khi đầy cửa xe liền bước xuống.
“Được. rồi, em biết anh vẫn có chuyện cân giải quyết, anh đi đi, em quay về trước đây!” dút lời, Lăng Tiêu Vân lập tức bước xuống xe.
“Tiêu Vân…” Mục Cảnh Thiên gọi tên cô, nhưng Lăng Tiêu Vân không lên tiêng, trực tiêp đóng cửa xe, sau đó chạy trở về.
Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Lăng Tiêu Vân.
Thời gian trôi qua được vài phút, lúc này Mục Cảnh Thiên liền khởi động xe rời đi.
Mục Cảnh Thiên vừa rời đi, lúc này Lăng Tiêu Vân từ bên trong ban công dưới nhà bước ra, nhìn theo hướng Mục Cảnh Thiên vừa rời đi, đôi mát xinh đẹp của cô nhíu chặt.
Chỉ cần là thứ thuộc về mình, cô tuyệt đối không buông tay!
Tuyệt đối không bao giờ buông tay!
Bắt kể là ai cũng không thể ngăn cản được.
Lúc này phía bên Hạ Tử Hy, cô cùng Leo hai người ngồi trên xe, vô cùng yên tĩnh, cho dù không lên tiếng nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng.
Ánh mắt Hạ Tử Hy luôn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa SỐ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng vẫn do Leo lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Thê nào? Tôi nay không vui sao?” Leo nhìn Hạ Tử Hy lên tiếng.
Nghe câu hỏi của anh ta, Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn Leo sau đó mỉm cười: “Không cói”
“Cảm xúc trên khuôn mặt em nói cho anh biết rằng, bữa ăn tồi nay em không hề vui vẻ gì!” Leo vô cùng chắc chăn khẳng định.
“Chỉ là giữa chừng xuất hiện người không nên xuất hiện mà thôi!” Hạ Tử Hy lên tiếng, không hề có ý che dấu Leo.
Nghe câu trả lời của Hạ Tử Hy, leo quay đầu lại nhìn cô: “Xem ra quan hệ giữa em và bọn họ không được tốt lắm!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Không có, chỉ là người không Hà thế giới mà thôi!”
Nhìn biểu cảm của Hạ Tử Hy, Leo mỉm cười, cũng không có ý tiệp tục hỏi tiếp, sau đỏ bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh đã đến chung cư khu nhà của Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy tháo khóa dây an toàn, quay đâu lại nhìn Leo: “Hôm nay nên do em làm chủ mời anh ăn cơm, không nghĩ rằng lại khiến anh vượt chỉ phí như vậy!”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Leo HH cười, hắn quen biết cô hai năm nay, lẽ nào còn không biết cô là loại người như thế nào?
“Hôm nay xem như anh đang nịnh bọ địa chủ giàu có như em, sang ngày.
khác em mời anh nhé!” Leo cười nói.
Nghe câu nói này của anh ta cũng đủ khiên cho Hạ Tử Hy bật cười, cô gật đầu: “Được, ngày khác em mời anh!”
“Được!” Leo phong độ gật đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy tràn ngập sự dịu dàng.
“Vậy em lên nhà trước!”
Hạ Tử Hy lên tiêng.
Leo vẫn gật đầu với cô nói: “Chúc ngủ ngon†”
“Ngủ ngon!” Hạ Tử Hy mỉm cười, sau khi đầy cửa xe liền bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.