Chương 235
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô, cảm giác như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng kỳ quái.
“Nghe giọng điệu của cô, giống như rất hiểu rõ tình yêu là gì!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
“Tình yêu là một thứ rất diệu kỳ, không phải bắt kỳ ai cũng có thể nhìn thâu, mặc dù trong xã hội hiện nay, người có may măn có được tình yêu rất ít, nhưng tôi vận có một niềm tin mãnh liệt răng tình yêu chân thật vân hiện hữu, cho nên Mục tông, hôn nhân không phải nâm mồ tình yêu, mà là một cánh cửa khác của tình yêu, cho nên tôi khuyên anh đừng nên dễ dàng thốt lên hai chữ hôn nhân. Nêu như anh không thật lòng yêu tôi, thì càng không nên nhắc đến chuyện này!” Hạ Tử Hy chắc chắn nói.
“Tình yêu là một thứ rất diệu kỳ, không phải bắt kỳ ai cũng có thể nhìn thấu, mặc dù: rong xã hội hiện nay, người có may mắn có được tình yêu rât ít, nhưng tôi vận có một niêm tin mãnh liệt rằng tình yêu chân thật vẫn hiện hữu, cho nên Mục tổng, hôn nhân không phải nầm mồ tình yêu, mà là một cánh cửa khác của tình yêu, cho nên tôi khuyên anh đừng nên dễ dàng thốt lên hai chữ TIÊN nhân. Nêu như anh không thật lòng yêu tôi, thì càng không nên nhắc đến chuyện này!” Hạ Tử Hy chắc chắn nói.
Nghe những câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy như đang nhìn một người hoàn toàn khác.
Tràn ngập tò mò và chờ đợi.
Nhận thây Mục Cảnh Thiên vẫn chậm chạp không lên tiếng, Hạ Tử Hy quay đậu: “Đã muộn nôi, chúng – ta nên quay về rồi. Đi thôi!” vừa nói, cô liền quay người bước về.
“Hạ Tử Hy, ý của cô chính là nếu như muốn cùng cô kết hôn, nhất định phải yêu cô?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy quáy đầu, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn hắn: “Đây là yêu cầu cơ bản nhất!”
Mục Cảnh men mỉm cười, lập tức bước lên tóm lấy. cô: “Nếu cộ đã thông thái như vậy, không. bằng cô dạy đôi cách đề yêu lo) đi”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Cảnh Thiền, trong đôi mắt sâu thắm hiện lên bóng dáng bản thân, Hạ Tử Hy có chút ngây người, cũng không biệt anh ta đang nói thật hay chỉ đang trêu chọc cô.
“Mục tổng, nếu chỉ dựa vào việc yêu tôi cũng không đủ, anh phải kiến tôi yêu anh mới đúng!”
“Tôi tin rằng, cô nhất định sẽ yêu tôi!”
Mục Cảnh Thiên nói, đối với sự quyên rũ của bản thân, hắn vô cùng tự tin và chắc chắn.
“Mục tổng, đừng quá tự luyến như vậy, chuyện này không chắc được đâu!” Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Nếu như không được, tôi cho dù phải bắt cóc cô cũng nhất định giam câm cô bên mình!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, trong giọng nói còn có chút bá đạo.
Cô tin rằng chuyện này Mục Cảnh Thiên nhất định có thể làm ra được.
“Có thê giam giữ thân thể tôi, nhưng không cách nào giữ được trái tim tôi.
Mục tông, nêu như anh đã tự tin vào bản thân mình như vậy, vậy thì đợi đến khi tôi yêu anh rồi chúng ta lại nói tiếp vậy!” Hạ Tử Hy nhìn anh ta chậm rãi nói, trong giọng nói còn mang ý cười.
Mục Cảnh Thiên khi không bức ép người khác, tạo cho cô cảm giác cũng khá dễ chịu.
“Được! Mục Cảnh Thiên đồng ý với cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó thoát cái cái ôm của anh ta: “Trời đã khuya rồi, chúng ta cũng nên quay về nghỉ ngơi rôi!”
Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười, sau đó bước theo cô quay vệ con đường cũ.
Điện thoại Hạ Tử Hy không biết khi nào rơi lại trên xe, điện thoại cứ vang lên từng lượt, khi Hạ Tử Hy bước lên xe mới phát hiện ra điều này.
“Nghe giọng điệu của cô, giống như rất hiểu rõ tình yêu là gì!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.
“Tình yêu là một thứ rất diệu kỳ, không phải bắt kỳ ai cũng có thể nhìn thâu, mặc dù trong xã hội hiện nay, người có may măn có được tình yêu rất ít, nhưng tôi vận có một niềm tin mãnh liệt răng tình yêu chân thật vân hiện hữu, cho nên Mục tông, hôn nhân không phải nâm mồ tình yêu, mà là một cánh cửa khác của tình yêu, cho nên tôi khuyên anh đừng nên dễ dàng thốt lên hai chữ hôn nhân. Nêu như anh không thật lòng yêu tôi, thì càng không nên nhắc đến chuyện này!” Hạ Tử Hy chắc chắn nói.
“Tình yêu là một thứ rất diệu kỳ, không phải bắt kỳ ai cũng có thể nhìn thấu, mặc dù: rong xã hội hiện nay, người có may mắn có được tình yêu rât ít, nhưng tôi vận có một niêm tin mãnh liệt rằng tình yêu chân thật vẫn hiện hữu, cho nên Mục tổng, hôn nhân không phải nầm mồ tình yêu, mà là một cánh cửa khác của tình yêu, cho nên tôi khuyên anh đừng nên dễ dàng thốt lên hai chữ TIÊN nhân. Nêu như anh không thật lòng yêu tôi, thì càng không nên nhắc đến chuyện này!” Hạ Tử Hy chắc chắn nói.
Nghe những câu nói này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy như đang nhìn một người hoàn toàn khác.
Tràn ngập tò mò và chờ đợi.
Nhận thây Mục Cảnh Thiên vẫn chậm chạp không lên tiếng, Hạ Tử Hy quay đậu: “Đã muộn nôi, chúng – ta nên quay về rồi. Đi thôi!” vừa nói, cô liền quay người bước về.
“Hạ Tử Hy, ý của cô chính là nếu như muốn cùng cô kết hôn, nhất định phải yêu cô?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy quáy đầu, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn hắn: “Đây là yêu cầu cơ bản nhất!”
Mục Cảnh men mỉm cười, lập tức bước lên tóm lấy. cô: “Nếu cộ đã thông thái như vậy, không. bằng cô dạy đôi cách đề yêu lo) đi”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Cảnh Thiền, trong đôi mắt sâu thắm hiện lên bóng dáng bản thân, Hạ Tử Hy có chút ngây người, cũng không biệt anh ta đang nói thật hay chỉ đang trêu chọc cô.
“Mục tổng, nếu chỉ dựa vào việc yêu tôi cũng không đủ, anh phải kiến tôi yêu anh mới đúng!”
“Tôi tin rằng, cô nhất định sẽ yêu tôi!”
Mục Cảnh Thiên nói, đối với sự quyên rũ của bản thân, hắn vô cùng tự tin và chắc chắn.
“Mục tổng, đừng quá tự luyến như vậy, chuyện này không chắc được đâu!” Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Nếu như không được, tôi cho dù phải bắt cóc cô cũng nhất định giam câm cô bên mình!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, trong giọng nói còn có chút bá đạo.
Cô tin rằng chuyện này Mục Cảnh Thiên nhất định có thể làm ra được.
“Có thê giam giữ thân thể tôi, nhưng không cách nào giữ được trái tim tôi.
Mục tông, nêu như anh đã tự tin vào bản thân mình như vậy, vậy thì đợi đến khi tôi yêu anh rồi chúng ta lại nói tiếp vậy!” Hạ Tử Hy nhìn anh ta chậm rãi nói, trong giọng nói còn mang ý cười.
Mục Cảnh Thiên khi không bức ép người khác, tạo cho cô cảm giác cũng khá dễ chịu.
“Được! Mục Cảnh Thiên đồng ý với cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó thoát cái cái ôm của anh ta: “Trời đã khuya rồi, chúng ta cũng nên quay về nghỉ ngơi rôi!”
Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười, sau đó bước theo cô quay vệ con đường cũ.
Điện thoại Hạ Tử Hy không biết khi nào rơi lại trên xe, điện thoại cứ vang lên từng lượt, khi Hạ Tử Hy bước lên xe mới phát hiện ra điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.