Chương 294
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
“Vẫn chưa?” giọng nói đầy từ tính của Mục Cảnh Thiên vang lên trong bóng đêm.
“ÒI’ Hạ Tử Hy lạnh nhạt trả lời.
Mục Cảnh Thiên: “…”
Hạ Tử Hy vừa nói dứt câu, Mục Cảnh Thiên vẫn đang chờ cô nói tiếp nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy vân không nghe thầy câu nói kê tiếp của cô.
Mục Cảnh Thiện nhíu mày, ngước đầu lên nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Cô hỏi tôi đã ngủ hay chưa, không còn muốn nói gì khác sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Thật ra Hạ Tử Hy có lời muốn nói, nhưng lời vừa đến miệng chỉ cảm thây nêu nói ra thì cũng quá khác người đi. Suy nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Ừ!
Mục Cảnh Thiên tức giận!
Hắn chỉ cảm thấy trong lời nói của Hạ Tử Hy nhất định c có ý gì khác, chỉ là nói được một nửa thì dừng lại.
Sau đó Mục Cảnh Thiên không nói hai lời, trực tiếp ngồi dậy tiền bước về phía I Hạ Tử Hy, anh chính là có ý định giỏ tấm chăn ra.
Hạ Tử Hy kinh ngạc nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Anh muôn làm gì?”
“Đi ngủ!”
“Anh…” vừa nói, Hạ Tử Hy lập tức ngăn lại động tác trên tay anh ta, “Ảnh không phải muốn ngủ trên ghế sofa sao?”
“Khoảng cách quá xa, những gì cô nói tôi đệu nghe không rõ, cho nên tôi vẫn quyết định đến gần cô hơn!” Mục Cảnh Thiên nói Hộ TỦ Bi.
Đây cũng xem là lý do sao.
“Thật ra…tôi có thể nói lớn tiếng hơn một chút!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Hiện tại đừng nói là bệnh viện, cho dù ở đây không phải là bệnh viện thì cô cũng tuyệt đôi không thê cùng Mục Cảnh Thiên nằm trên một chiệc giường. Chuyện này còn ra thể thống gì nữa chứt Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên dừng lại động tác trên tay, ánh mắt sâu thắm nhìn về phía cô: “Vậy cũng được, vừa nãy cô muôn nói gì với tôi?” Mục Cảnh Thiên chăm chú nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Mục Cảnh Thiên, nêu như hôm nay Hạ Tử Hy không nói rõ ra thì chỉ sợ anh ta sẽ không chịu buông tha.
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy lên tiêng: ‘ Thật ra cũng không có gì cả, chính là muôn cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi mà thôi!”
Nghe vậy Mục Cảnh Thiên nhướng mày nói: “Tôi đã từng nói qua, việc phải cảm ơn tôi như thế nào, ngày khác chúng ta sẽ bàn bạc. Còn gì nữa không?”
‘nết rồi!
“Cô chắc chứ?” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền tiếp tục đóng tác mở tắm chăn ra.
“Vẫn còn, vẫn còn!”
Nhìn hành động của anh ta, Hạ Tử Hy sợ đên mức căng thăng.
“Nói!”
“Tôi chỉ nhớ đến việc khi bị Hà tổng bắt cóc, ông ta có nhận được một cuộc gọi, giông như người bắt cóc tôi không chỉ có một mình ông ta!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên quả nhiên ngừng lại động † tác trên tay, nhíu mày nhìn cô: “Cô chắc không?”
Hạ Tử Hy gật đầu.
“ÒI’ Hạ Tử Hy lạnh nhạt trả lời.
Mục Cảnh Thiên: “…”
Hạ Tử Hy vừa nói dứt câu, Mục Cảnh Thiên vẫn đang chờ cô nói tiếp nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy vân không nghe thầy câu nói kê tiếp của cô.
Mục Cảnh Thiện nhíu mày, ngước đầu lên nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Cô hỏi tôi đã ngủ hay chưa, không còn muốn nói gì khác sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Thật ra Hạ Tử Hy có lời muốn nói, nhưng lời vừa đến miệng chỉ cảm thây nêu nói ra thì cũng quá khác người đi. Suy nghĩ một lát sau đó gật đầu: “Ừ!
Mục Cảnh Thiên tức giận!
Hắn chỉ cảm thấy trong lời nói của Hạ Tử Hy nhất định c có ý gì khác, chỉ là nói được một nửa thì dừng lại.
Sau đó Mục Cảnh Thiên không nói hai lời, trực tiếp ngồi dậy tiền bước về phía I Hạ Tử Hy, anh chính là có ý định giỏ tấm chăn ra.
Hạ Tử Hy kinh ngạc nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Anh muôn làm gì?”
“Đi ngủ!”
“Anh…” vừa nói, Hạ Tử Hy lập tức ngăn lại động tác trên tay anh ta, “Ảnh không phải muốn ngủ trên ghế sofa sao?”
“Khoảng cách quá xa, những gì cô nói tôi đệu nghe không rõ, cho nên tôi vẫn quyết định đến gần cô hơn!” Mục Cảnh Thiên nói Hộ TỦ Bi.
Đây cũng xem là lý do sao.
“Thật ra…tôi có thể nói lớn tiếng hơn một chút!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Hiện tại đừng nói là bệnh viện, cho dù ở đây không phải là bệnh viện thì cô cũng tuyệt đôi không thê cùng Mục Cảnh Thiên nằm trên một chiệc giường. Chuyện này còn ra thể thống gì nữa chứt Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên dừng lại động tác trên tay, ánh mắt sâu thắm nhìn về phía cô: “Vậy cũng được, vừa nãy cô muôn nói gì với tôi?” Mục Cảnh Thiên chăm chú nhìn cô.
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Mục Cảnh Thiên, nêu như hôm nay Hạ Tử Hy không nói rõ ra thì chỉ sợ anh ta sẽ không chịu buông tha.
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Tử Hy lên tiêng: ‘ Thật ra cũng không có gì cả, chính là muôn cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi mà thôi!”
Nghe vậy Mục Cảnh Thiên nhướng mày nói: “Tôi đã từng nói qua, việc phải cảm ơn tôi như thế nào, ngày khác chúng ta sẽ bàn bạc. Còn gì nữa không?”
‘nết rồi!
“Cô chắc chứ?” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền tiếp tục đóng tác mở tắm chăn ra.
“Vẫn còn, vẫn còn!”
Nhìn hành động của anh ta, Hạ Tử Hy sợ đên mức căng thăng.
“Nói!”
“Tôi chỉ nhớ đến việc khi bị Hà tổng bắt cóc, ông ta có nhận được một cuộc gọi, giông như người bắt cóc tôi không chỉ có một mình ông ta!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên quả nhiên ngừng lại động † tác trên tay, nhíu mày nhìn cô: “Cô chắc không?”
Hạ Tử Hy gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.