Chương 307
Mục Cảnh Thiên
22/08/2022
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy bước đến, Hạ Tử Dục cũng không suy nghĩ gì -_ nhiều, trực tiếp bước lền phía trước.
“Tiểu Hy, em thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ”? Ông ta có đụng chạm gì đền em không?” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy liên tục hỏi.
Hạ Tử Hy đứng im, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tử Dục mỉm cười: “Em không phải vân đang khỏe mạnh đứng ở đây sao, không có chuyện gì xảy ra cải”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục nhìn cô nói: “Ông ta thật sự..
không đụng chạm gì đến em sao?”
Hạ Tử Hy ngây người, lúc này mới hiều rõ ý Hạ Tử Dục, sau đó mỉm cười nói: “Tất nhiên là không rồi! Em thật sự không xảy ra chuyện gì cả!”
Nghe lời khẳng định này của cô, Hạ Tử Dục lúc này mới yên tâm phần nào.
“Vậy thì tốt, chỉ cần em không xảy, ra chuyện gì là được!” Hạ Tử Dục giông như trút được gánh nặng nhìn cỗ nói, chỉ cần nhìn thây Hạ Tử Hy bình an vô sự, lúc này anh ta mới có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Hạ Tử Hy vẫn đứng yên một bên, rất rõ ràng có thê nghe thầy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hạ Tử Dục.
“Anh hai, chúng ta vào trong rồi nói tiếp!
Nghe đến đây, Hạ Tử Dục liền bước vào bên trong.
“Anh hai muốn uống gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Thứ gì cũng được!”
Sau đó, Hạ Tử Hy liền bước vào nhà bếp pha hai ly café mang ra ngoài.
“Đúng rồi! Ba mẹ vẫn chưa biết chuyện này đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn Hạ Tử Dục lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Dục gật đầu nói: “Anh sợ hai người bọn họ lo lắng, cho nên vẫn chưa nói cho hai người bọn họ biết!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó nhìn sang Hạ Tử Dục: “Xin lỗi anh hai, vân khiên cho anh lo lắng rồi!”
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục liền lên tiếng: “Tiểu Hy, chúng ta là người một nhà, anh chính là anh trai của em, lo lắng cho em gái là chuyện đương nhiên, em cũng không cân phải nói cảm ơn!”
Hạ Tử Hy khi nghe lời này của Hạ Tử Dục liền gật đâu.
“Đúng rồi anh hai, anh làm sao biết việc em mất tích?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nhắc đến vắn đề này, sắc mặt Hạ Tử Dục trở nên cực kỳ không tốt nói: “Là do Mục Cảnh Thiên nói cho anh biết chuyện này!”: Hạ Tử Hy đang uống cafe khi nghe đến tên Mục Cảnh Thiên, ngây người trong chốc lát, sau đó liền gật đâu.
Xem ra, những ngày gần đây Mục Cảnh Thiên luôn không ngừng tìm kiếm tung tích của cô.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy kinh ngạc lên tiếng: “Anh hai, anh muốn làm gì?”
Lúc này, Hạ Tử Dục cũng đang nhìn Hạ Tử Hy, trong ánh mắt chất chứa lo lắng khi nhìn cô, sau đó lạnh nhạt lên tiêng: “Những chuyện ông ta đã gây ra nhất định phải trả giá!”
“Anh hai, ông ta hiện tại đã bị truy lùng khắp nơi, anh hai không cân phải làm thêm bất kỳ điều gì khác, em không muôn anh làm những chuyện phi pháp!” Hạ Tử Hy căng thăng nói.
Lời này của Hạ Tử Hy khiến cho Hạ Tử Dục mỉm Cười: Tem yên tâm, anh làm sao có thể làm ra chuyện phi pháp được chứ. Chỉ cân không vượt quá giới hạn, không phạm pháp, anh chỉ muôn có ông ta một chút giáo huấn mà thôi!”
“Anh hai!” Hạ: Tử Hy lên tiếng gọi anh ta, cô thật sự không muôn Hạ Tử Dục tham gia vào những chuyện này.
“Tiểu Hy, em thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ”? Ông ta có đụng chạm gì đền em không?” Hạ Tử Dục nhìn Hạ Tử Hy liên tục hỏi.
Hạ Tử Hy đứng im, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tử Dục mỉm cười: “Em không phải vân đang khỏe mạnh đứng ở đây sao, không có chuyện gì xảy ra cải”
Nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục nhìn cô nói: “Ông ta thật sự..
không đụng chạm gì đến em sao?”
Hạ Tử Hy ngây người, lúc này mới hiều rõ ý Hạ Tử Dục, sau đó mỉm cười nói: “Tất nhiên là không rồi! Em thật sự không xảy ra chuyện gì cả!”
Nghe lời khẳng định này của cô, Hạ Tử Dục lúc này mới yên tâm phần nào.
“Vậy thì tốt, chỉ cần em không xảy, ra chuyện gì là được!” Hạ Tử Dục giông như trút được gánh nặng nhìn cỗ nói, chỉ cần nhìn thây Hạ Tử Hy bình an vô sự, lúc này anh ta mới có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Hạ Tử Hy vẫn đứng yên một bên, rất rõ ràng có thê nghe thầy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hạ Tử Dục.
“Anh hai, chúng ta vào trong rồi nói tiếp!
Nghe đến đây, Hạ Tử Dục liền bước vào bên trong.
“Anh hai muốn uống gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Thứ gì cũng được!”
Sau đó, Hạ Tử Hy liền bước vào nhà bếp pha hai ly café mang ra ngoài.
“Đúng rồi! Ba mẹ vẫn chưa biết chuyện này đúng không?” Hạ Tử Hy nhìn Hạ Tử Dục lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Dục gật đầu nói: “Anh sợ hai người bọn họ lo lắng, cho nên vẫn chưa nói cho hai người bọn họ biết!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó nhìn sang Hạ Tử Dục: “Xin lỗi anh hai, vân khiên cho anh lo lắng rồi!”
Sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Dục liền lên tiếng: “Tiểu Hy, chúng ta là người một nhà, anh chính là anh trai của em, lo lắng cho em gái là chuyện đương nhiên, em cũng không cân phải nói cảm ơn!”
Hạ Tử Hy khi nghe lời này của Hạ Tử Dục liền gật đâu.
“Đúng rồi anh hai, anh làm sao biết việc em mất tích?” Hạ Tử Hy hỏi.
Nhắc đến vắn đề này, sắc mặt Hạ Tử Dục trở nên cực kỳ không tốt nói: “Là do Mục Cảnh Thiên nói cho anh biết chuyện này!”: Hạ Tử Hy đang uống cafe khi nghe đến tên Mục Cảnh Thiên, ngây người trong chốc lát, sau đó liền gật đâu.
Xem ra, những ngày gần đây Mục Cảnh Thiên luôn không ngừng tìm kiếm tung tích của cô.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy kinh ngạc lên tiếng: “Anh hai, anh muốn làm gì?”
Lúc này, Hạ Tử Dục cũng đang nhìn Hạ Tử Hy, trong ánh mắt chất chứa lo lắng khi nhìn cô, sau đó lạnh nhạt lên tiêng: “Những chuyện ông ta đã gây ra nhất định phải trả giá!”
“Anh hai, ông ta hiện tại đã bị truy lùng khắp nơi, anh hai không cân phải làm thêm bất kỳ điều gì khác, em không muôn anh làm những chuyện phi pháp!” Hạ Tử Hy căng thăng nói.
Lời này của Hạ Tử Hy khiến cho Hạ Tử Dục mỉm Cười: Tem yên tâm, anh làm sao có thể làm ra chuyện phi pháp được chứ. Chỉ cân không vượt quá giới hạn, không phạm pháp, anh chỉ muôn có ông ta một chút giáo huấn mà thôi!”
“Anh hai!” Hạ: Tử Hy lên tiếng gọi anh ta, cô thật sự không muôn Hạ Tử Dục tham gia vào những chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.