Chương 335
Mục Cảnh Thiên
25/08/2022
“Vậy thì có vấn đề gì chứ?”
Vậy thì thế nào? Nghe câu nói này, Hạ Tử Hy thật lòng khâm phục anh tai “Nếu để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta!” Hạ Tử Hy ngước lên nói.
“Vậy cứ để bọn họ hiểu lầm!”
Nhìn trong ánh mắt Mục Cảnh Thiên sáng lập lánh như ánh sao trong màn đêm tăm tối, chiều sáng khiên trái tim người khác khó lòng yên tĩnh được.
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, chóp chớp mi mắt sau đó nói: “Anh không sợ nhưng tôi sợ!”
“Đặc biệt hiện tại, Lăng Tiêu Vân đã đến công ty, tôi không muốn mỗi ngày đều có người nhìn theo mình!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh tin chữ.
Quả nhiên, khi nhắc đến cái tên Lăng Tiêu Vân, sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức thay đồi.
“Thời điểm này có thể đừng nhắc đến cô ây được không?”
“Tại sao…”
Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa nói hét, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp tiễn tới, dùng môi mình chặn đứng lời nói của cô. Những lời hắn không muôn nghe vậy thì dùng phương pháp của bản thân xử lý là được.
Quả nhiên Hạ Tử Hy lập tức sững người, hoàn toàn không nghĩ đên Mục Cảnh Thiên lại làm ra hành động như vậy; khi cô ý, thức được chuyện gì đang xảy ra, liền trực tiếp hé miệng hung hăng cắn một phát.
“Ngô…” Mục Cảnh Thiên chịu đau liền rời khỏi đôi môi của cô, hung hăng nhìn cô, có ,chút bắt mãn nói: “Hạ Tử Hy, cô tuổi chó sao?”
Hạ Tử Hy khi nghe câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên liên nhìn anh ta nói: “Nếu như tôi tuổi chó, vậy thì Mục tổng anh hiện tại có lễ đang ở bệnh viện rồi!”
Khi nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ bụng dạ đen tối này!
Mục Cảnh Thiên hung hăng nhìn cô nói: “Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này!”
Hạ Tử Hy cười nhạt nói: “Mục tổng anh tốt nhất đừng quên là được!” dứt lời liền xoay người rời khỏi.
“Đợi một lát!”
“Mục tổng còn có chuyện gì khác hay sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Tất nhiên là có rồi!” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền dùng tay xoa noi bị cắn rách, khóe môi vẫn còn ấn chút tia máu, Mục Cảnh Thiên trợn mắt nhìn Hạ Tử Hy, nhưng cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này.
“Ngày mai cùng tôi đến một nơi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Quay về? Đi đâu chứ?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.
“Mẹ cùng bà nội tôi đã quay về, hai người bọn họ muốn gặp oô, cho nên cô phải cùng tôi quay về một chuyền!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ một.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người; không nhắc đến những chuyện khác, trước đây người nhà Mục gia trừ Mục Cảnh Thiên, tất cả mọi người đều đối xử với cô rất tốt.
Nhưng…bọn họ dù sao cũng đã ly hôn.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Thế nào? Cô không tình nguyện sao?”
“Không phải không tình nguyện chỉ là Mục Cảnh Thiên, anh phải biết rằng hai si ta đều đã ly hôn từ lâu rôi…” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
Vậy thì thế nào? Nghe câu nói này, Hạ Tử Hy thật lòng khâm phục anh tai “Nếu để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta!” Hạ Tử Hy ngước lên nói.
“Vậy cứ để bọn họ hiểu lầm!”
Nhìn trong ánh mắt Mục Cảnh Thiên sáng lập lánh như ánh sao trong màn đêm tăm tối, chiều sáng khiên trái tim người khác khó lòng yên tĩnh được.
Hạ Tử Hy nhìn anh ta, chóp chớp mi mắt sau đó nói: “Anh không sợ nhưng tôi sợ!”
“Đặc biệt hiện tại, Lăng Tiêu Vân đã đến công ty, tôi không muốn mỗi ngày đều có người nhìn theo mình!” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên nhắn mạnh tin chữ.
Quả nhiên, khi nhắc đến cái tên Lăng Tiêu Vân, sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức thay đồi.
“Thời điểm này có thể đừng nhắc đến cô ây được không?”
“Tại sao…”
Lời này của Hạ Tử Hy vẫn chưa nói hét, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp tiễn tới, dùng môi mình chặn đứng lời nói của cô. Những lời hắn không muôn nghe vậy thì dùng phương pháp của bản thân xử lý là được.
Quả nhiên Hạ Tử Hy lập tức sững người, hoàn toàn không nghĩ đên Mục Cảnh Thiên lại làm ra hành động như vậy; khi cô ý, thức được chuyện gì đang xảy ra, liền trực tiếp hé miệng hung hăng cắn một phát.
“Ngô…” Mục Cảnh Thiên chịu đau liền rời khỏi đôi môi của cô, hung hăng nhìn cô, có ,chút bắt mãn nói: “Hạ Tử Hy, cô tuổi chó sao?”
Hạ Tử Hy khi nghe câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên liên nhìn anh ta nói: “Nếu như tôi tuổi chó, vậy thì Mục tổng anh hiện tại có lễ đang ở bệnh viện rồi!”
Khi nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ bụng dạ đen tối này!
Mục Cảnh Thiên hung hăng nhìn cô nói: “Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này!”
Hạ Tử Hy cười nhạt nói: “Mục tổng anh tốt nhất đừng quên là được!” dứt lời liền xoay người rời khỏi.
“Đợi một lát!”
“Mục tổng còn có chuyện gì khác hay sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Tất nhiên là có rồi!” vừa nói Mục Cảnh Thiên liền dùng tay xoa noi bị cắn rách, khóe môi vẫn còn ấn chút tia máu, Mục Cảnh Thiên trợn mắt nhìn Hạ Tử Hy, nhưng cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này.
“Ngày mai cùng tôi đến một nơi!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Quay về? Đi đâu chứ?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.
“Mẹ cùng bà nội tôi đã quay về, hai người bọn họ muốn gặp oô, cho nên cô phải cùng tôi quay về một chuyền!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ một.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người; không nhắc đến những chuyện khác, trước đây người nhà Mục gia trừ Mục Cảnh Thiên, tất cả mọi người đều đối xử với cô rất tốt.
Nhưng…bọn họ dù sao cũng đã ly hôn.
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Thế nào? Cô không tình nguyện sao?”
“Không phải không tình nguyện chỉ là Mục Cảnh Thiên, anh phải biết rằng hai si ta đều đã ly hôn từ lâu rôi…” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.