Liên Minh Huyền Thoại Phiêu Lưu Ký
Chương 32: 1 vs 1000
Long Phẩn(VN)
30/12/2016
Là một đấu với một ngàn!
Phong hắn có thể sống? Hắn có thể thoát? Hay sẽ phải dừng bước nơi đây? Rốt cuộc cuối cùng có cơ hội nào cho hắn???
Dù có nhiều câu hỏi như vậy nhưng hắn không có bất kỳ câu trả lời nào cả, đơn giản vì hắn không có dư thời gian suy nghĩ những cái đó. Hiện tại đối với hắn mà nói thì thời gian là một thứ rất quý báu, nhất là khi hắn đã sử dụng đến Tiêu sinh, một kỹ năng tiêu hao sinh lực của người dùng theo thời gian và nếu duy trì quá lâu thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Vì vậy, hắn nhất định không được bỏ phí thời gian, dù chỉ là một giây mà thôi.
Hơn nữa, đối thủ của hắn lúc này đây không phải một người, một chục người, hay một trăm người mà là một ngàn người. Do đó, hắn không thể lơ là mất tập trung.
Mắt thấy đối phương đã đến trước mặt, Phong hắn khẽ quát lên một tiếng, hai chân đạp đất thành công tránh đi hai đường kiếm của đối phương. Tiếp đó, kiếm dài trong tay được hắn vận dụng kiếm thuật wuju rất tốt, một đường kiếm tinh chuẩn, sắc sảo được tung ra theo hình bán nguyệt rất nhanh kết thúc hai tên lính Noxus.
Như được đà, Phong hắn tận dụng ưu thế sức mạnh của mình mà liên tục xông phá đội ngũ kẻ địch. Những thanh âm kim loại va chạm không ngừng vang lên kèm theo cả tiếng kêu gào thảm thiết của đám lính. Nơi nào hắn đi qua là y rằng nơi đó có kẻ nằm ngã, số lượng xác chết cứ thế mà tiếp tục tăng lên khiến binh lính Noxus dù đông đảo nhưng cũng phải e sợ vài phần.
Thời gian tiếp tục trôi qua, thế nhưng trận chiến vẫn tiếp tục và Phong hắn vẫn còn đó, hoàn toàn chưa có chết. Trong khi đó, phía bên kia là một ngàn quân Noxus đến giờ còn chưa bắt được Phong, thậm chí là còn bị hắn tiêu diệt không dưới trăm người. Điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tưởng của bất kỳ người nào ở đây, hắn quá mạnh!
Đấy là kẻ khác nghĩ vậy chứ Phong hắn mới là người hiểu rõ khả năng của mình nhất. Ngay lúc này đây hắn có thể cảm nhận rõ sinh lực mình đang suy giảm kha khá, mà trong khi đó quân địch còn quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này chỉ phí sức mà thôi. Hắn nhất định phải kết thúc thật nhanh, phải kết thúc... thật nhanh.
Người ta thường nói đánh rắn phải đánh vào đầu. Như vậy, Phong hắn muốn kết thúc nhanh thì ắt phải bắt được kẻ đó.
Ý nghĩ chỉ lóe ra trong một, hai giây nhưng đối với hắn là quá đủ để quyết định. Ánh lục quang trên cơ thể hắn bỗng chốc đại thịnh, con mắt bên trái cũng sáng rực lên nhìn về phía xa xa, nơi mà hai tên Warwick và Kraus đang đứng.
Binh sĩ xung quanh thấy địch nhân càng lúc càng đáng sợ thì không ai hẹn ai mà cùng đổ mồ hôi lạnh đầy cảnh giác nhìn kẻ địch. Trông hắn lúc này không có vẻ gì là một con người mà giống như một hung thần vậy. Mặt mũi, y phục và thanh kiếm đều đã dính đầy máu tươi. Hơn nữa, toàn thân hắn còn đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng xanh lục tưởng chừng nhu hòa nhưng lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Nhân cơ hội đám lính chưa tấn công, Phong hắn ngay lập tức phóng vọt đi, tiện tay cướp một thanh kiếm từ tay một tên lính rồi thẳng tiến về phía Warwick.
Mắt thấy đối phương di chuyển, đám binh sĩ vội vàng trấn tĩnh lại. Tên nào tên ấy mặt mũi hung tợn tay cầm đao, cầm kiếm, cầm thương, cầm chùy,... đồng loạt tấn công. Khung cảnh rất chi là hỗn loạn.
Quát lên một tiếng thật lớn, Phong hắn hai tay hai kiếm đối chọi lại cả một quân đoàn. Sức mạnh, tốc độ, kiếm thuật,... mọi khả năng đều được hắn vận dụng đến mức tối đa. Giờ phút này bao xung quanh người hắn là những đường kiếm của chính hắn tạo nên, những đường kiếm ấy chuyển động với một tốc độ nhanh tới mức mắt thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Nó không dùng để tấn công mà có tác dụng như một lớp lá chắn bảo vệ và càn quét mở đường tới chỗ hai tên Warwick, Kraus.
Hắn quả thật là mạnh thật, tuy nhiên, như người ta nói, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Với sức của một người đơn độc như Phong hắn không thể chống cự gần ngàn người. Ngay khi chỉ còn một chút nữa hắn thành công xuyên qua đội ngũ quân Noxus thì đột nhiên hắn phải bất đắc dĩ dừng lại.
Phía trước hắn bây giờ là hai lưỡi rìu màu đen to bằng cả người hắn đang cắt gió nện xuống. Với sức đánh từ hai nhát rìu ấy thì có thể khẳng định Phong hắn không thể không tránh. Mặc dù với trạng thái hiện giờ thì hắn có thể đỡ được nhưng cũng phải hứng chịu chấn động không nhỏ. Mà bây giờ mục đích của hắn không phải đám lính mà là tên Warwick kia.
Sự thật đã chứng minh Phong hắn chọn cách tránh đòn tấn công vừa rồi là chính xác. Trong một giây ngắn ngủi sau khi thoát khỏi đòn tấn công, mặt đất nơi hắn còn đứng khi nãy giờ đã bị hai nhát rìu kia nện nứt toác, tạo thành cả hai hố sâu.
Tuy Phong hắn thành công né đi đòn tấn công vừa rồi nhưng cũng chỉ cần có vậy mà vòng vây lại sắp được tái thiết lập. Hai tên tấn công hắn khi nãy là hai tên có vóc dáng to béo như hai đấu sĩ sumo, bọn chúng sau khi đánh hụt đòn đầu tiên thì tỏ ý bất mãn mà lại chuẩn bị tấn công lần nữa.
Đối với hai tên này Phong hắn không có ý định đấu cùng nhưng nếu bắt buộc phải làm vậy thì hắn cũng không ngần ngại chút nào.
Ngay thời khắc hai lưỡi rìu chuẩn bị được chém xuống thì bỗng nhiên nó đã bị chặn lại. Trước cái nhìn khó tin của hai tên này và đám lính gần đấy, Phong hắn lúc này đã tự khi nào cướp lấy hai lưỡi rìu từ tay chủ của nó.
Hai lưỡi rìu tổng cộng nặng cũng phải đến gần hai trăm kg đã được Phong hắn nhấc lên nhẹ nhàng, trông không có vẻ gì nặng nhọc. Không để đối phương có thời gian phản ứng, lục quang từ mắt trái của Phong bỗng chốc lóe lên, hai lưỡi rìu trong chớp mắt đã được chém xuống.
Hình ảnh lưỡi rìu to lớn chém xuống chính là thứ cuối cùng mà hai tên to béo kia nhìn được trước khi chết, chúng có chết cũng không thể ngờ kẻ địch có thể sử dụng cả hai lưỡi rìu nặng như vậy, và chúng cũng chẳng thể ngờ chính mình lại bị giết bởi vũ khí của mình. Cái này quả thực là rất đau đớn a!
Sau khi hạ được đối phương, Phong hắn chưa có hành động luôn mà chỉ đứng yên tại chỗ. Tuy Tiêu sinh đem lại cho hắn sức mạnh vượt qua giới hạn của con người nhưng không có nghĩa là hắn không bị mệt mỏi. Nhất là sau khi ra chiêu vừa rồi thì hắn càng thêm phần mỏi mệt, miệng không ngừng thở dốc nhưng cũng không quên quét mắt cảnh giác xung quanh.
Có lẽ chịu ảnh hưởng từ pha nhất kích tất sát đầy uy lực của Phong mà hiện giờ dù hắn chỉ đứng im nhưng đám binh sĩ cũng không dám manh động. Chẳng tên lính nào không biết đến cặp đôi to béo đã bị giết kia, hai người họ trong quân đoàn được cho là mạnh nhất và không ai có thể tránh khỏi cái chết từ hai lưỡi rìu mà chỉ hai bọn họ sử dụng được. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, cặp đôi ấy đã bị một kẻ địch duy nhất cướp vũ khí rồi bị giết bởi vũ khí của mình mà không kịp làm gì.
Nếu ngay cả hai người mạnh nhất cũng bị đối phương hạ gục nhanh như vậy thì liệu tên lính thường như họ có thể chống lại? Chỉ nghĩ tới đó mà đám lính không ai hẹn ai cùng rùng mình một cái. Ánh mắt nhìn Phong hắn càng thêm phần kinh sợ, sĩ khí chiến đấu nhất thời giảm mạnh, trận chiến tạm thời dừng lại.
o0o
Phía xa, quan sát trận chiến từ khi bắt đầu tới giờ, Warwick không khỏi bất ngờ về thực lực của đối phương. Dù Warwick là chỉ huy quân Noxus ở đây và thực lực dĩ nhiên cũng không phải dạng vừa nhưng phải công nhận là nếu hai bên solo 1 vs 1 thì bên thua chắc chắn là Warwick hắn.
Mắt vẫn quan sát trận chiến, Warwick mở miệng.
- Hắn là người hay quái vật? Tại sao ngươi không nói ta biết về thực lực của hắn?
Nghe Warwick hỏi, Kraus hơi cúi đầu, đáp:
- Điều này ta không biết, đây là lần đầu ta thấy hắn như vậy.
- Thế à, xem ra tên này khó xơi rồi đây. Chúng ta cần kết thúc nhanh chóng rồi còn rời khỏi đây, nếu để đám người Ionia tới thì không hay chút nào.
Hơi híp con mắt, Warwick nhếch mép nói tiếp:
- Ngươi kêu cái tên tự coi mình là nghệ sĩ kia sẵn sàng, nhưng nhớ nói với hắn là làm gì thì làm nhưng không được giết hắn. Để hắn sống có ích hơn.
o0o
Phía bên kia, Phong hắn hiện giờ không hề hay biết cuộc trao đổi của Warwick, hắn chỉ biết mình phải thoát khỏi đây, mà muốn vậy thì bắt buộc phải bắt được kẻ đứng đầu là Warwick.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Phong gầm lên một tiếng rồi thân ảnh hắn bắt đầu di chuyển. Lũ binh lính cũng ngay lập tức thiết lập vòng vây nhưng có vẻ không hiệu quả chút nào. Lúc này Phong không còn dùng kiếm nữa mà sử dụng luôn hai lưỡi rìu. Dù tốc độ tấn công của hắn giảm đi nhiều và kém linh hoạt hơn khi sử kiếm nhưng thay vào đó là hai lưỡi rìu này lại có sức càn quét rất lớn.
Phong cứ như vậy mà vung rìu đánh bay mọi vật cản. Và điều gì phải đến cũng phải đến, vòng vây cuối cùng cũng bị hắn xuyên qua.
Dù tạm thời thoát ra khỏi vòng vây nhưng hắn không có vẻ gì là thả lỏng. Nếu một khi chưa bắt được tên Warwick thì hắn không thể rời khỏi đây. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lại càng kiên định, thân ảnh lao nhanh về phía Warwick.
Khoảng cách chỉ còn một đoạn nữa là Phong hắn có thể đạt được mục đích nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều gì đó không ổn. Gã đang cười ư? Warwick ngươi cười gì?! Tên Kraus đâu, hắn không có ở đây!!!
Nhanh trí phát hiện ra điểm bất thường, Phong lập tức nhảy lùi về sau vài bước. Thế nhưng, đó mới chính là điều mà tên Warwick gian xảo kia mong muốn.
Ngay khi chân Phong hắn chạm đất thì đột nhiên xảy ra dị biến. Vùng không gian mặt đất nơi hắn đứng như bị vặn vẹo rồi để lộ ra hình dáng một bông hoa lớn. Không những thế, trong khu vực bông hoa này hắn cảm thấy tốc độ của mình giảm đi rất đáng kể. Lúc này trong đầu hắn lóe lên tia kinh ngạc.
Là bẫy!
Chính xác nó là một cái bẫy, một cái bẫy quá sức tinh vi đến ngay cả hắn có Lục quang nhãn cũng không phát hiện ra. Và nó là tác phẩm của ai?Không cho Phong thời gian suy nghĩ, ngay sau đó, bông hoa đó đã nổ tung tạo thành một vụ nổ. Cũng may cho hắn là trong khoảnh khắc trước khi bông hoa phát nổ hắn đã kịp thoát ra. Tuy vậy, hắn cũng bị vụ nổ gây chút sát thương.
Còn chưa hoàn toàn trấn tĩnh thì lại tiếp tục có dị biến. Trên đầu hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một ấn ký nhỏ. Cái ấn ký này trông có phần quen quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Mất tập trung, chỉ vài giây mất tập trung đã khiến Phong hắn phải trả giá đắt. Trước khi hắn kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể hắn dường như đã bị tê liệt, hay đúng hơn là bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình.
Cái bẫy này? Cái ấn ký này? Hiệu ứng khống chế này?...
Là hắn?!
Sau khi lồng ghép dữ liệu, Phong đưa đến một giả thiết về kẻ tấn công hắn. Nếu hắn không nhầm thì người này cũng là một vị tướng trong LOL...
- Khada Jhin!
- Ồ!
Warwick nghe hắn nói cái tên kia ra liền ồ lên một tiếng rồi nhếch mép cười, nói:
- Ngươi đem lại cho ta thật nhiều bất ngờ đấy! Thật khó tin là ngươi cũng biết hắn!
"Ngươi khó tin? Ta đây cũng khó tin! Con em nó, vận khí ta xấu vậy à?" Phong thầm kêu khổ trong lòng nhưng ngay lập tức lấy lại sự tự tin.
Không được, không được bỏ cuộc!
Thế này có là gì, ta sẽ thoát khỏi đây! Ta phải giữ lời hứa với Irelia! Ta không thể chịu thua ở đây... không thể! OK.
Trong khoảnh khắc sau đó, lục quang trên người hắn bỗng chốc sáng mãnh liệt, ánh mắt hắn cũng sáng rực tràn đầy quyết tâm, tay chân không ngừng vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc...
"Bụp" một tiếng.
Hắn đã thoát!
Trong khi Phong còn chưa kịp ổn định thì trong lòng lại nổi lên dự cảm chẳng lành. Theo phản xạ, hắn đưa hai lưỡi rìu lên chắn trước ngực, cặp mày nhíu lại đầy ngưng trọng.
Và sự việc tiếp theo đã chứng minh dự cảm của hắn đã đúng. Dù có khả năng quan sát đặc biệt từ kỹ năng Lục quang nhãn nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể ngay lập tức nhận ra. Một phát đạn mang theo sát thương rất lớn đã bắn trúng mục tiêu là Phong hắn, không, là trúng hai lưỡi rìu trước ngực hắn.
Chỉ với một phát đạn bắn tỉa, hai lưỡi rìu to lớn trước ngực hắn đã xuất hiện vết nứt lõm khủng bố. Phong khó mà tưởng tượng nổi nếu không có hai lưỡi rìu này đỡ giúp hắn phát đạn vừa rồi thì cái ngực hắn sẽ như thế nào nữa, một cái lỗ máu to đùng giữa ngực?!
Hắn nhanh chóng gạt bỏ đi dòng suy nghĩ mông lung mà trở về trạng thái tập trung. Mới chỉ là phát bắn đầu tiên mà thôi, theo như hắn biết thì hắn sẽ còn phải đối mặt với ba phát đạn nữa.
Trông hắn bây giờ đúng như một con mồi yếu đáng thương đang nằm trong tầm ngắm của thợ săn a.
Lục quang nhãn được hắn vận dụng lên mức tối đa nhưng vẫn không thể xác định vị trí của Jhin. Trong khi đó, phát đạn thứ hai đã được bắn ra. Tương tự như lần đầu, phát đạn thứ hai cũng trúng hai lưỡi rìu trước ngực hắn. Một lực chấn động từ phát đạn khiến hắn phải lùi lại một bước.
"Rắc... rắc..." Tiếng nứt vỡ của hai lưỡi rìu vang lên. Ngay sao đó, cả hai lưỡi rìu đều đồng thời vỡ ra thành từng mảnh rồi rơi xuống đất trước ánh mắt tuyệt vọng của hắn. Hắn đã mất đi tấm chắn duy nhất, rất có thể phát đạn thứ ba sẽ là phát đạn kết thúc.
Và rồi, như dự tính, phát đạn thứ ba đã nổ ra. Viên đạn xé rách không khí bay thẳng tới phía sau lưng của hắn. Không ai để ý trên miệng hắn lúc này đã treo lên một nụ cười bí hiểm.
Ngay cái thời khắc viên đạn được bắn ra cũng là lúc Phong di chuyển. Toàn bộ sức mạnh đã được hắn dồn hết về đôi chân khiến hắn đạt được tốc độ cực nhanh trong khoảng thời gian hai giây, tuy vậy cũng đã đủ để hắn thoát khỏi đường bay của viên đạn.
Viên đạn sau khi hụt mục tiêu vẫn tiếp tục bay, tiếp tục tiến về trước, nơi mà tên Warwick đang đứng!
Trước ánh mắt đầy khó tin của Warwick, Phong đã tránh đi phát đạn vừa rồi và hơn hết, Warwick hắn đã phải hứng chịu phát đạn đó. Warwick lúc này nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một tay ôm lấy bả vai tay kia đang chảy máu đỏ lòm. Miệng cũng ứa ra vài giọt máu tươi nhưng vẫn cố nhếch mép nở nụ cười tán thưởng đối phương.
Thì ra qua hai phát đạn đầu tiên Phong đã có thể xác định vị trí của Jhin. Hắn đã di chuyển sao cho vị trí của ba người theo thứ tự là Jhin, Phong và Warwick tạo thành một đường thẳng. Khi ấy, nếu viên đạn không trúng Phong thì mục tiêu mới của nó sẽ là Warwick. Nếu Warwick chết thì hắn đã đạt một nửa mục đích, nửa kia dĩ nhiên là thành công thoát khỏi đây chứ là gì. Theo như hắn tính toán thì thời gian ngắt quãng giữa các phát bắn là 3 giây. Nếu có thể, trong 3 giây hắn có thể tới được vị trí của Warwick và dùng xác của Warwick làm tấm bia đỡ phát đạn cuối cùng. Một khi không còn tay bắn tỉa thì cơ hội chạy thoát thành công của hắn là cao hơn rất nhiều.
Nghe qua có vẻ như một kế hoạch khá ổn, tuy nhiên thì trong thực tế mọi thứ hiếm khi diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngay trong bước đầu tiên, dù hắn thoát được viên đạn và khiến nó bắn trúng Warwick nhưng chỉ là sượt qua bả vai mà thôi, hoàn toàn không thể giết được gã.
Bất quá, thời gian có hạn, hắn không thể vì thế mà bỏ kế hoạch. Warwick bị thương cũng đủ để hắn khống chế. Chỉ cần có vậy, hắn ngay lập tức đạp đất phóng đến vị trí của Warwick.
1 giây... 2...
Còn chưa hết giây thứ hai, làm sao có thể?!
Đó là câu hỏi duy nhất của Phong lúc này. Hắn đã gục ngã, bị gục ngã bởi phát đạn thứ tư.
Warwick gần đấy thấy hắn ngã xuống thì phá lên cười đầy sảng khoái, mãi vài giây sau mới cất tiếng nói:
- Phải công nhận ngươi quá mạnh, cả về sức mạnh lẫn trí tuệ. Kế hoạch của ngươi đáng lí ra sẽ thành công tốt đẹp và ngươi căn thời gian giữa các lần bắn rất chuẩn xác. Tuy nhiên, đáng tiếc cho ngươi là viên đạn thứ tư nó đặc biệt hơn ba viên đạn trước. Ta cứ nghĩ ngươi phải biết rõ điều ấy?
Là viên đạn thứ tư, viên đạn đặc biệt. Điều này hắn biết, nó đặc biệt, nhưng cái đặc biệt mà hắn biết là sức công phá của viên thứ tư mạnh hơn gấp đôi những viên trước chứ không phải ngay cả thời gian giới hạn giữa các phát bắn cũng chỉ còn một nửa như thế này. Cái này nằm ngoài kế hoạch của hắn.
Thất bại! Hắn đã thất bại rồi, hoàn toàn thất bại!
Phong hắn bây giờ chỉ còn có thể nằm gục ở đây, trên nền đất ẩm ướt lành lạnh. Chân phải của hắn đã bị viên đạn thứ tư bắn trúng và gần như nát vụn, máu thịt, xương trắng lộ hết cả ra. Một cảm giác đau đớn tột cùng không gì tả được.
Phong cũng đã tắt đi kỹ năng Tiêu sinh, ngay tức khắc, cái tác dụng phụ của nó liền đem lại cho hắn một cái cảm giác đau đớn, suy nhược còn lớn hơn vài phần so với vết thương ở chân phải.
Phong hắn bất động ở đó, đôi môi khô khốc khó khăn nhếch lên nở một nụ cười tự giễu. Con mắt hơi nheo lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm không gợn mây.
Bầu trời hôm nay trong xanh quá a, có vẻ rất thích hợp để chết a! Ha ha, ta thực sự phải chết như này? Ta chỉ mới hạnh phúc chưa được bao lâu mà đã phải chết?!... Xin lỗi cha! Xin lỗi tất cả mọi người... Ta thực sự... xin... lỗi...
Đó cũng là tất cả những gì hắn nghĩ được trước khi nhắm mắt, một nụ cười trên môi, một giọt nước mắt...
Phong hắn có thể sống? Hắn có thể thoát? Hay sẽ phải dừng bước nơi đây? Rốt cuộc cuối cùng có cơ hội nào cho hắn???
Dù có nhiều câu hỏi như vậy nhưng hắn không có bất kỳ câu trả lời nào cả, đơn giản vì hắn không có dư thời gian suy nghĩ những cái đó. Hiện tại đối với hắn mà nói thì thời gian là một thứ rất quý báu, nhất là khi hắn đã sử dụng đến Tiêu sinh, một kỹ năng tiêu hao sinh lực của người dùng theo thời gian và nếu duy trì quá lâu thì hậu quả sẽ khó mà lường trước được. Vì vậy, hắn nhất định không được bỏ phí thời gian, dù chỉ là một giây mà thôi.
Hơn nữa, đối thủ của hắn lúc này đây không phải một người, một chục người, hay một trăm người mà là một ngàn người. Do đó, hắn không thể lơ là mất tập trung.
Mắt thấy đối phương đã đến trước mặt, Phong hắn khẽ quát lên một tiếng, hai chân đạp đất thành công tránh đi hai đường kiếm của đối phương. Tiếp đó, kiếm dài trong tay được hắn vận dụng kiếm thuật wuju rất tốt, một đường kiếm tinh chuẩn, sắc sảo được tung ra theo hình bán nguyệt rất nhanh kết thúc hai tên lính Noxus.
Như được đà, Phong hắn tận dụng ưu thế sức mạnh của mình mà liên tục xông phá đội ngũ kẻ địch. Những thanh âm kim loại va chạm không ngừng vang lên kèm theo cả tiếng kêu gào thảm thiết của đám lính. Nơi nào hắn đi qua là y rằng nơi đó có kẻ nằm ngã, số lượng xác chết cứ thế mà tiếp tục tăng lên khiến binh lính Noxus dù đông đảo nhưng cũng phải e sợ vài phần.
Thời gian tiếp tục trôi qua, thế nhưng trận chiến vẫn tiếp tục và Phong hắn vẫn còn đó, hoàn toàn chưa có chết. Trong khi đó, phía bên kia là một ngàn quân Noxus đến giờ còn chưa bắt được Phong, thậm chí là còn bị hắn tiêu diệt không dưới trăm người. Điều này thực sự nằm ngoài sức tưởng tưởng của bất kỳ người nào ở đây, hắn quá mạnh!
Đấy là kẻ khác nghĩ vậy chứ Phong hắn mới là người hiểu rõ khả năng của mình nhất. Ngay lúc này đây hắn có thể cảm nhận rõ sinh lực mình đang suy giảm kha khá, mà trong khi đó quân địch còn quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế này chỉ phí sức mà thôi. Hắn nhất định phải kết thúc thật nhanh, phải kết thúc... thật nhanh.
Người ta thường nói đánh rắn phải đánh vào đầu. Như vậy, Phong hắn muốn kết thúc nhanh thì ắt phải bắt được kẻ đó.
Ý nghĩ chỉ lóe ra trong một, hai giây nhưng đối với hắn là quá đủ để quyết định. Ánh lục quang trên cơ thể hắn bỗng chốc đại thịnh, con mắt bên trái cũng sáng rực lên nhìn về phía xa xa, nơi mà hai tên Warwick và Kraus đang đứng.
Binh sĩ xung quanh thấy địch nhân càng lúc càng đáng sợ thì không ai hẹn ai mà cùng đổ mồ hôi lạnh đầy cảnh giác nhìn kẻ địch. Trông hắn lúc này không có vẻ gì là một con người mà giống như một hung thần vậy. Mặt mũi, y phục và thanh kiếm đều đã dính đầy máu tươi. Hơn nữa, toàn thân hắn còn đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng xanh lục tưởng chừng nhu hòa nhưng lại ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Nhân cơ hội đám lính chưa tấn công, Phong hắn ngay lập tức phóng vọt đi, tiện tay cướp một thanh kiếm từ tay một tên lính rồi thẳng tiến về phía Warwick.
Mắt thấy đối phương di chuyển, đám binh sĩ vội vàng trấn tĩnh lại. Tên nào tên ấy mặt mũi hung tợn tay cầm đao, cầm kiếm, cầm thương, cầm chùy,... đồng loạt tấn công. Khung cảnh rất chi là hỗn loạn.
Quát lên một tiếng thật lớn, Phong hắn hai tay hai kiếm đối chọi lại cả một quân đoàn. Sức mạnh, tốc độ, kiếm thuật,... mọi khả năng đều được hắn vận dụng đến mức tối đa. Giờ phút này bao xung quanh người hắn là những đường kiếm của chính hắn tạo nên, những đường kiếm ấy chuyển động với một tốc độ nhanh tới mức mắt thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Nó không dùng để tấn công mà có tác dụng như một lớp lá chắn bảo vệ và càn quét mở đường tới chỗ hai tên Warwick, Kraus.
Hắn quả thật là mạnh thật, tuy nhiên, như người ta nói, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Với sức của một người đơn độc như Phong hắn không thể chống cự gần ngàn người. Ngay khi chỉ còn một chút nữa hắn thành công xuyên qua đội ngũ quân Noxus thì đột nhiên hắn phải bất đắc dĩ dừng lại.
Phía trước hắn bây giờ là hai lưỡi rìu màu đen to bằng cả người hắn đang cắt gió nện xuống. Với sức đánh từ hai nhát rìu ấy thì có thể khẳng định Phong hắn không thể không tránh. Mặc dù với trạng thái hiện giờ thì hắn có thể đỡ được nhưng cũng phải hứng chịu chấn động không nhỏ. Mà bây giờ mục đích của hắn không phải đám lính mà là tên Warwick kia.
Sự thật đã chứng minh Phong hắn chọn cách tránh đòn tấn công vừa rồi là chính xác. Trong một giây ngắn ngủi sau khi thoát khỏi đòn tấn công, mặt đất nơi hắn còn đứng khi nãy giờ đã bị hai nhát rìu kia nện nứt toác, tạo thành cả hai hố sâu.
Tuy Phong hắn thành công né đi đòn tấn công vừa rồi nhưng cũng chỉ cần có vậy mà vòng vây lại sắp được tái thiết lập. Hai tên tấn công hắn khi nãy là hai tên có vóc dáng to béo như hai đấu sĩ sumo, bọn chúng sau khi đánh hụt đòn đầu tiên thì tỏ ý bất mãn mà lại chuẩn bị tấn công lần nữa.
Đối với hai tên này Phong hắn không có ý định đấu cùng nhưng nếu bắt buộc phải làm vậy thì hắn cũng không ngần ngại chút nào.
Ngay thời khắc hai lưỡi rìu chuẩn bị được chém xuống thì bỗng nhiên nó đã bị chặn lại. Trước cái nhìn khó tin của hai tên này và đám lính gần đấy, Phong hắn lúc này đã tự khi nào cướp lấy hai lưỡi rìu từ tay chủ của nó.
Hai lưỡi rìu tổng cộng nặng cũng phải đến gần hai trăm kg đã được Phong hắn nhấc lên nhẹ nhàng, trông không có vẻ gì nặng nhọc. Không để đối phương có thời gian phản ứng, lục quang từ mắt trái của Phong bỗng chốc lóe lên, hai lưỡi rìu trong chớp mắt đã được chém xuống.
Hình ảnh lưỡi rìu to lớn chém xuống chính là thứ cuối cùng mà hai tên to béo kia nhìn được trước khi chết, chúng có chết cũng không thể ngờ kẻ địch có thể sử dụng cả hai lưỡi rìu nặng như vậy, và chúng cũng chẳng thể ngờ chính mình lại bị giết bởi vũ khí của mình. Cái này quả thực là rất đau đớn a!
Sau khi hạ được đối phương, Phong hắn chưa có hành động luôn mà chỉ đứng yên tại chỗ. Tuy Tiêu sinh đem lại cho hắn sức mạnh vượt qua giới hạn của con người nhưng không có nghĩa là hắn không bị mệt mỏi. Nhất là sau khi ra chiêu vừa rồi thì hắn càng thêm phần mỏi mệt, miệng không ngừng thở dốc nhưng cũng không quên quét mắt cảnh giác xung quanh.
Có lẽ chịu ảnh hưởng từ pha nhất kích tất sát đầy uy lực của Phong mà hiện giờ dù hắn chỉ đứng im nhưng đám binh sĩ cũng không dám manh động. Chẳng tên lính nào không biết đến cặp đôi to béo đã bị giết kia, hai người họ trong quân đoàn được cho là mạnh nhất và không ai có thể tránh khỏi cái chết từ hai lưỡi rìu mà chỉ hai bọn họ sử dụng được. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, cặp đôi ấy đã bị một kẻ địch duy nhất cướp vũ khí rồi bị giết bởi vũ khí của mình mà không kịp làm gì.
Nếu ngay cả hai người mạnh nhất cũng bị đối phương hạ gục nhanh như vậy thì liệu tên lính thường như họ có thể chống lại? Chỉ nghĩ tới đó mà đám lính không ai hẹn ai cùng rùng mình một cái. Ánh mắt nhìn Phong hắn càng thêm phần kinh sợ, sĩ khí chiến đấu nhất thời giảm mạnh, trận chiến tạm thời dừng lại.
o0o
Phía xa, quan sát trận chiến từ khi bắt đầu tới giờ, Warwick không khỏi bất ngờ về thực lực của đối phương. Dù Warwick là chỉ huy quân Noxus ở đây và thực lực dĩ nhiên cũng không phải dạng vừa nhưng phải công nhận là nếu hai bên solo 1 vs 1 thì bên thua chắc chắn là Warwick hắn.
Mắt vẫn quan sát trận chiến, Warwick mở miệng.
- Hắn là người hay quái vật? Tại sao ngươi không nói ta biết về thực lực của hắn?
Nghe Warwick hỏi, Kraus hơi cúi đầu, đáp:
- Điều này ta không biết, đây là lần đầu ta thấy hắn như vậy.
- Thế à, xem ra tên này khó xơi rồi đây. Chúng ta cần kết thúc nhanh chóng rồi còn rời khỏi đây, nếu để đám người Ionia tới thì không hay chút nào.
Hơi híp con mắt, Warwick nhếch mép nói tiếp:
- Ngươi kêu cái tên tự coi mình là nghệ sĩ kia sẵn sàng, nhưng nhớ nói với hắn là làm gì thì làm nhưng không được giết hắn. Để hắn sống có ích hơn.
o0o
Phía bên kia, Phong hắn hiện giờ không hề hay biết cuộc trao đổi của Warwick, hắn chỉ biết mình phải thoát khỏi đây, mà muốn vậy thì bắt buộc phải bắt được kẻ đứng đầu là Warwick.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Phong gầm lên một tiếng rồi thân ảnh hắn bắt đầu di chuyển. Lũ binh lính cũng ngay lập tức thiết lập vòng vây nhưng có vẻ không hiệu quả chút nào. Lúc này Phong không còn dùng kiếm nữa mà sử dụng luôn hai lưỡi rìu. Dù tốc độ tấn công của hắn giảm đi nhiều và kém linh hoạt hơn khi sử kiếm nhưng thay vào đó là hai lưỡi rìu này lại có sức càn quét rất lớn.
Phong cứ như vậy mà vung rìu đánh bay mọi vật cản. Và điều gì phải đến cũng phải đến, vòng vây cuối cùng cũng bị hắn xuyên qua.
Dù tạm thời thoát ra khỏi vòng vây nhưng hắn không có vẻ gì là thả lỏng. Nếu một khi chưa bắt được tên Warwick thì hắn không thể rời khỏi đây. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lại càng kiên định, thân ảnh lao nhanh về phía Warwick.
Khoảng cách chỉ còn một đoạn nữa là Phong hắn có thể đạt được mục đích nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều gì đó không ổn. Gã đang cười ư? Warwick ngươi cười gì?! Tên Kraus đâu, hắn không có ở đây!!!
Nhanh trí phát hiện ra điểm bất thường, Phong lập tức nhảy lùi về sau vài bước. Thế nhưng, đó mới chính là điều mà tên Warwick gian xảo kia mong muốn.
Ngay khi chân Phong hắn chạm đất thì đột nhiên xảy ra dị biến. Vùng không gian mặt đất nơi hắn đứng như bị vặn vẹo rồi để lộ ra hình dáng một bông hoa lớn. Không những thế, trong khu vực bông hoa này hắn cảm thấy tốc độ của mình giảm đi rất đáng kể. Lúc này trong đầu hắn lóe lên tia kinh ngạc.
Là bẫy!
Chính xác nó là một cái bẫy, một cái bẫy quá sức tinh vi đến ngay cả hắn có Lục quang nhãn cũng không phát hiện ra. Và nó là tác phẩm của ai?Không cho Phong thời gian suy nghĩ, ngay sau đó, bông hoa đó đã nổ tung tạo thành một vụ nổ. Cũng may cho hắn là trong khoảnh khắc trước khi bông hoa phát nổ hắn đã kịp thoát ra. Tuy vậy, hắn cũng bị vụ nổ gây chút sát thương.
Còn chưa hoàn toàn trấn tĩnh thì lại tiếp tục có dị biến. Trên đầu hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một ấn ký nhỏ. Cái ấn ký này trông có phần quen quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Mất tập trung, chỉ vài giây mất tập trung đã khiến Phong hắn phải trả giá đắt. Trước khi hắn kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể hắn dường như đã bị tê liệt, hay đúng hơn là bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình.
Cái bẫy này? Cái ấn ký này? Hiệu ứng khống chế này?...
Là hắn?!
Sau khi lồng ghép dữ liệu, Phong đưa đến một giả thiết về kẻ tấn công hắn. Nếu hắn không nhầm thì người này cũng là một vị tướng trong LOL...
- Khada Jhin!
- Ồ!
Warwick nghe hắn nói cái tên kia ra liền ồ lên một tiếng rồi nhếch mép cười, nói:
- Ngươi đem lại cho ta thật nhiều bất ngờ đấy! Thật khó tin là ngươi cũng biết hắn!
"Ngươi khó tin? Ta đây cũng khó tin! Con em nó, vận khí ta xấu vậy à?" Phong thầm kêu khổ trong lòng nhưng ngay lập tức lấy lại sự tự tin.
Không được, không được bỏ cuộc!
Thế này có là gì, ta sẽ thoát khỏi đây! Ta phải giữ lời hứa với Irelia! Ta không thể chịu thua ở đây... không thể! OK.
Trong khoảnh khắc sau đó, lục quang trên người hắn bỗng chốc sáng mãnh liệt, ánh mắt hắn cũng sáng rực tràn đầy quyết tâm, tay chân không ngừng vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc...
"Bụp" một tiếng.
Hắn đã thoát!
Trong khi Phong còn chưa kịp ổn định thì trong lòng lại nổi lên dự cảm chẳng lành. Theo phản xạ, hắn đưa hai lưỡi rìu lên chắn trước ngực, cặp mày nhíu lại đầy ngưng trọng.
Và sự việc tiếp theo đã chứng minh dự cảm của hắn đã đúng. Dù có khả năng quan sát đặc biệt từ kỹ năng Lục quang nhãn nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể ngay lập tức nhận ra. Một phát đạn mang theo sát thương rất lớn đã bắn trúng mục tiêu là Phong hắn, không, là trúng hai lưỡi rìu trước ngực hắn.
Chỉ với một phát đạn bắn tỉa, hai lưỡi rìu to lớn trước ngực hắn đã xuất hiện vết nứt lõm khủng bố. Phong khó mà tưởng tượng nổi nếu không có hai lưỡi rìu này đỡ giúp hắn phát đạn vừa rồi thì cái ngực hắn sẽ như thế nào nữa, một cái lỗ máu to đùng giữa ngực?!
Hắn nhanh chóng gạt bỏ đi dòng suy nghĩ mông lung mà trở về trạng thái tập trung. Mới chỉ là phát bắn đầu tiên mà thôi, theo như hắn biết thì hắn sẽ còn phải đối mặt với ba phát đạn nữa.
Trông hắn bây giờ đúng như một con mồi yếu đáng thương đang nằm trong tầm ngắm của thợ săn a.
Lục quang nhãn được hắn vận dụng lên mức tối đa nhưng vẫn không thể xác định vị trí của Jhin. Trong khi đó, phát đạn thứ hai đã được bắn ra. Tương tự như lần đầu, phát đạn thứ hai cũng trúng hai lưỡi rìu trước ngực hắn. Một lực chấn động từ phát đạn khiến hắn phải lùi lại một bước.
"Rắc... rắc..." Tiếng nứt vỡ của hai lưỡi rìu vang lên. Ngay sao đó, cả hai lưỡi rìu đều đồng thời vỡ ra thành từng mảnh rồi rơi xuống đất trước ánh mắt tuyệt vọng của hắn. Hắn đã mất đi tấm chắn duy nhất, rất có thể phát đạn thứ ba sẽ là phát đạn kết thúc.
Và rồi, như dự tính, phát đạn thứ ba đã nổ ra. Viên đạn xé rách không khí bay thẳng tới phía sau lưng của hắn. Không ai để ý trên miệng hắn lúc này đã treo lên một nụ cười bí hiểm.
Ngay cái thời khắc viên đạn được bắn ra cũng là lúc Phong di chuyển. Toàn bộ sức mạnh đã được hắn dồn hết về đôi chân khiến hắn đạt được tốc độ cực nhanh trong khoảng thời gian hai giây, tuy vậy cũng đã đủ để hắn thoát khỏi đường bay của viên đạn.
Viên đạn sau khi hụt mục tiêu vẫn tiếp tục bay, tiếp tục tiến về trước, nơi mà tên Warwick đang đứng!
Trước ánh mắt đầy khó tin của Warwick, Phong đã tránh đi phát đạn vừa rồi và hơn hết, Warwick hắn đã phải hứng chịu phát đạn đó. Warwick lúc này nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một tay ôm lấy bả vai tay kia đang chảy máu đỏ lòm. Miệng cũng ứa ra vài giọt máu tươi nhưng vẫn cố nhếch mép nở nụ cười tán thưởng đối phương.
Thì ra qua hai phát đạn đầu tiên Phong đã có thể xác định vị trí của Jhin. Hắn đã di chuyển sao cho vị trí của ba người theo thứ tự là Jhin, Phong và Warwick tạo thành một đường thẳng. Khi ấy, nếu viên đạn không trúng Phong thì mục tiêu mới của nó sẽ là Warwick. Nếu Warwick chết thì hắn đã đạt một nửa mục đích, nửa kia dĩ nhiên là thành công thoát khỏi đây chứ là gì. Theo như hắn tính toán thì thời gian ngắt quãng giữa các phát bắn là 3 giây. Nếu có thể, trong 3 giây hắn có thể tới được vị trí của Warwick và dùng xác của Warwick làm tấm bia đỡ phát đạn cuối cùng. Một khi không còn tay bắn tỉa thì cơ hội chạy thoát thành công của hắn là cao hơn rất nhiều.
Nghe qua có vẻ như một kế hoạch khá ổn, tuy nhiên thì trong thực tế mọi thứ hiếm khi diễn ra theo đúng kế hoạch. Ngay trong bước đầu tiên, dù hắn thoát được viên đạn và khiến nó bắn trúng Warwick nhưng chỉ là sượt qua bả vai mà thôi, hoàn toàn không thể giết được gã.
Bất quá, thời gian có hạn, hắn không thể vì thế mà bỏ kế hoạch. Warwick bị thương cũng đủ để hắn khống chế. Chỉ cần có vậy, hắn ngay lập tức đạp đất phóng đến vị trí của Warwick.
1 giây... 2...
Còn chưa hết giây thứ hai, làm sao có thể?!
Đó là câu hỏi duy nhất của Phong lúc này. Hắn đã gục ngã, bị gục ngã bởi phát đạn thứ tư.
Warwick gần đấy thấy hắn ngã xuống thì phá lên cười đầy sảng khoái, mãi vài giây sau mới cất tiếng nói:
- Phải công nhận ngươi quá mạnh, cả về sức mạnh lẫn trí tuệ. Kế hoạch của ngươi đáng lí ra sẽ thành công tốt đẹp và ngươi căn thời gian giữa các lần bắn rất chuẩn xác. Tuy nhiên, đáng tiếc cho ngươi là viên đạn thứ tư nó đặc biệt hơn ba viên đạn trước. Ta cứ nghĩ ngươi phải biết rõ điều ấy?
Là viên đạn thứ tư, viên đạn đặc biệt. Điều này hắn biết, nó đặc biệt, nhưng cái đặc biệt mà hắn biết là sức công phá của viên thứ tư mạnh hơn gấp đôi những viên trước chứ không phải ngay cả thời gian giới hạn giữa các phát bắn cũng chỉ còn một nửa như thế này. Cái này nằm ngoài kế hoạch của hắn.
Thất bại! Hắn đã thất bại rồi, hoàn toàn thất bại!
Phong hắn bây giờ chỉ còn có thể nằm gục ở đây, trên nền đất ẩm ướt lành lạnh. Chân phải của hắn đã bị viên đạn thứ tư bắn trúng và gần như nát vụn, máu thịt, xương trắng lộ hết cả ra. Một cảm giác đau đớn tột cùng không gì tả được.
Phong cũng đã tắt đi kỹ năng Tiêu sinh, ngay tức khắc, cái tác dụng phụ của nó liền đem lại cho hắn một cái cảm giác đau đớn, suy nhược còn lớn hơn vài phần so với vết thương ở chân phải.
Phong hắn bất động ở đó, đôi môi khô khốc khó khăn nhếch lên nở một nụ cười tự giễu. Con mắt hơi nheo lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm không gợn mây.
Bầu trời hôm nay trong xanh quá a, có vẻ rất thích hợp để chết a! Ha ha, ta thực sự phải chết như này? Ta chỉ mới hạnh phúc chưa được bao lâu mà đã phải chết?!... Xin lỗi cha! Xin lỗi tất cả mọi người... Ta thực sự... xin... lỗi...
Đó cũng là tất cả những gì hắn nghĩ được trước khi nhắm mắt, một nụ cười trên môi, một giọt nước mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.