Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 35: Cướp thức ăn

Thiên Đường Phóng Trục Giả

06/08/2021

Sự lo lắng của Thuyền trưởng không phải là không có lý, họ lục tung tất cả những nơi tìm được, chỉ thiếu mỗi bước đi cướp lương thực của người dân bản địa. Cuối cùng họ đành nhặt những quả dừa cứng ngắc trong bùn lầy và đống đồ ngổn ngang.

Muốn bổ nó ra không phải là vấn đề, vì đã có Lý Thiệu, nhưng vấn đề là:

"Thứ này có Vitamin C sao?" An Lỵ hỏi.

"Không rõ lắm, thực vật bình thường đều có, trái cây và rau tươi mới có thể giữ được đầy đủ hàm lượng, sau khi sấy khô và đóng hộp thì không, dường như không phải trái cây nào cũng có Vitamin C..." Thuyền trưởng nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thả tay xuống.

Đây là thời đại nào rồi cơ chứ? Ai còn thèm quan tâm đến chuyện này? Trên tàu thuyền luôn có viên ngậm vitamin, phải trôi dạt trên biển suốt mấy tháng vì không tìm được phương hướng ở Thời đại khám phá đã là chuyện kể lịch sử! Coi như tàu thuyền gặp sự cố, chờ người ta mắc phải bệnh Scorbut cũng là chuyện của một tháng sau, thời gian dài như vậy mà còn chưa được cứu thì cũng đã chết. Đây là thời đại công nghệ cao với vệ tinh —— ai mà ngờ cho được!

Cho dù là có lời nói tận thế sẽ vào năm 2012, nhưng người tin vào nó nhất cùng lắm là ngồi nhà viết di thư, không thì thì đọc hướng dẫn sinh tồn giữa thây ma, phòng nào cũng cất chút nước và thức ăn gì đó, chứ có ai lúc nào cũng giữ một hộp vitamin đáng mấy đồng tiền trong túi đâu?

"Nếu là thực vật, vậy rong biển thì sao?"

"Điều này thì các nhà hải dương học có biết hay không cũng là một vấn đề. Cô An, tôi chỉ là một thuyền trưởng của một chiếc du thuyền mà thôi. Tôi biết làm sao để cứu thuyền viên và hành khách của tôi khi con thuyền gặp sự cố, tôi dựa vào thứ gọi là công nghệ cao hiện giờ đã biến mất để hiểu cấu trúc, nguyên lý của còn thuyền và biết dòng hải lưu, khí hậu và lịch sử của hàng hải. Tôi không phải là chuyên gia dinh dưỡng!" Thuyền trưởng ngồi xổm nơi đó, nhìn đường ranh giới vô tận giữa biển và chân trời, vẻ mặt vô cùng suy sụp, "Bắt đầu từ ngày tôi rời khỏi Nữ thần Thalassa, tôi đã không còn là một thuyền trưởng nữa! Coi như là bỏ thuyền, thì với đạo đức nghề nghiệp, thuyền trưởng cũng phải là người rời đi cuối cùng!"

Nhất thời mọi người đều im lặng, không biết nói tiếp thế nào.

"Nhưng nó... Ý tôi là nó còn chưa có chìm, không phải sao?" Lý Thiệu ôm ba quả dừa, nhạt ngắt nói.

Đúng vậy, sóng thần sẽ không xảy ra ở biển xa, biển càng sâu thì sóng thần càng ít tác hại. Nữ thần Thalassa khổng lồ như vậy, trừ khi gặp phải lốc xoáy hoặc thảm họa khủng khiếp như bộ phim The Perfect Storm* nó mới có thể bị lật!

Thuyền trưởng chợt lên tinh thần, cười ha ha nói:

"Đúng vậy, cậu nói rất đúng, chúng ta không thể trách trời trách đất mà ngồi hoài nơi đây!"

Đầu tiên là phải sống sót, sau đó đóng một con thuyền nếu có thể, và tìm cách trở về nhà.

—— Người thân bạn bè có lẽ còn đang sống ở nơi nào đó, cho nên hãy vì nhau, đừng tự than phiền về bản thân, chỉ khi tất cả mọi người đều gồng mình sống sót thì cuối cùng mới có hy vọng đoàn tụ.

"Chị An, chúng ta đã quên một việc..." Lý Thiệu nện vào trái dừa. Na Lâm rất không ưa cái dáng vẻ ngập ngừng kia của cậu, cô quay đầu đi qua bên cạnh, trong lòng có lẽ là đang nói thầm sao loại đàn ông như Lý Thiệu đây vậy mà có thể sống sót trong tận thế được, cho dù là ở thời đại tốt đẹp thì cậu ta cũng nên bị xã hội đào thải mới phải. Cô coi thường nhất là mấy tên đàn ông vô dụng.

"Anh Hạ thì sao?"

Lý Thiệu là một kẻ có máu đăng đàn nhưng thực tế lại rất nhát gan. cuộc sống của một kẻ tầm thường nhỏ bé không có gì đã dần mài mòn những ưu điểm vốn đã ít của cậu. Vận mệnh và thế giới đã thay đổi ở ngã rẽ nơi cậu có thể trở thành một người chuyên nghiệp đúng đắn trong nghề hoặc là cả đời cũng không thể nổi trội, mà cậu vẫn không thể sử dụng loại thay đổi này.

"Anh Hạ... Mặc dù tính tình kỳ lạ, bản thân cũng quái gở, trông có vẻ không để ý tới mọi người, nhưng..."

Lý Thiệu không biết nói làm sao, cậu thích chiếm món hời nhỏ, hơn nữa còn rất đường đường chính chính cho rằng mình khá nghèo, vì vậy cơm nước khi đi làm hoặc tiền nong những dịp khác đều là Hạ Ý thanh toán mỗi khi công ty không chi trả. Nghệ sĩ không tiếng tăm trong công ty lung lạc các trợ lý hoặc vũ công đệm đàn bằng cách này là điều bình thường, cũng không phải hành vi đặc biệt gì. Vấn đề là Hạ Ý không hay nói chuyện, ngày nào cũng lạnh mặt cứ như cả thế giới này đều nợ tiền hắn vậy, có thể nói nhân duyên không có kém nhất chỉ có kém hơn, nên hắn cần gì phải ngại mất lòng một trợ lý nhỏ nhoi không ai cần cuối cùng được chỉ định tới đây?

Lý Thiệu cũng không phải đồ ngốc.

"Có lẽ anh Hạ không phải là một người tốt, nhưng nhất định không phải người xấu. Anh ấy chưa mang ý xấu với ai bao giờ..." Loại chuyện bạn lừa tôi gạt, dối trá và hại nhau, đổi trắng thay đen quá nhiều trong giới showbiz. Hạ Ý đối nhân xử thế rất thất bại, nhưng lợi ích là, ai cũng cảm thấy có hắn không nhiều mà thiếu hắn chẳng ít, hoàn toàn có thể lấy hắn làm nền. Vị nào tai tiếng bê bối dùng hắn làm tiêu đề để hot cũng không hút mắt người khác, càng chẳng ai tin. Hoặc có thể nói đây là một loại thành công theo nghĩa khác?

Biểu cảm An Lỵ thay đổi liên tục, không hé răng.

Cô thật sự không muốn liên quan gì đến đám quái vật biển đó, hơn nữa sự lập dị của Hạ Ý, lai lịch của Hạ Ý... Dừng lại thôi, càng nghĩ càng đáng sợ, cô không biết Lý Thiệu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, chỉ là cô bỗng nghĩ lại, những con quái vật biển đó chưa bao giờ thực sự tấn công họ, và cả vòng xoáy khổng lồ kia nữa...

"Anh nói dễ vậy thì tự anh đi đi! Để xem quái vật biển cướp thức ăn của anh hay là thẳng thừng lấy anh làm bữa trưa!" Na Lâm nhịn không được lên tiếng mỉa mai. Một kẻ là Lý Thiệu, một kẻ là Hạ Ý, và một kẻ là người siêu nhiên hệ gió gặp chuyện gì cũng câm như hến mà cô hoàn toàn không quen, lưu lạc đến đảo biệt lập giữa ngày tận thế đã đủ xui xẻo, làm sao mà cạnh mình toàn là những người này cơ chứ?



Lý Thiệu đỏ mặt, nhìn gương mặt xinh đẹp vừa mới được rửa sạch của Na Lâm, cậu giận mà không dám nói lời nào, đây là tật xấu từ xưa đến nay của cậu, đối với giải trí truyền thông mà nói, nghệ sĩ đã ký kết hợp đồng mới là tài sản riêng, trợ lý nhỏ thì đứng qua một bên hóng gió đi.

"Đủ rồi, tất cả đừng ồn ào nữa!"

An Lỵ cũng không biết nên nói gì, trầm mặc hồi lâu mới bảo: "Anh ấy không cần chúng ta giúp, nhưng cậu đến đó nói vài lời nên nói cũng tốt!"

Na Lâm nhịn không được cười một tiếng, cô thật sự muốn nhìn cái tên Lý Thiệu mua dây buộc mình này rút lui có trật tự.

Kết quả ngoài dự đoán, Lý Thiệu ôm một trái dừa thật lâu, cũng không biết là muốn buông nó xuống để giữ thứ ăn hay là mang theo nó đi để giữ cái mạng mình, buông rồi cầm cầm rồi buông, cuối cùng cũng thông suốt!

Thứ như thức ăn để lại chỉ có mất!

Lý Thiệu ôm quả dừa chạy một mạch xuống núi, giữa đường cũng gặp vài người không có ít tốt nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng anh chàng Lý Thiệu nhiều gân không giống Cua bự thấy chướng ngại chỉ biết leo, gặp phải đống rác cậu liền thẳng thừng một chân đá bay, rác rưởi bay tứ tung đầy trời, gây nên từng đợt la hét mỗi khi có vật nặng rơi trên mặt đất.

Ở phía bên kia bãi biển, Cua bự hãy còn nằm đó lẩm bẩm yếu ớt vung kìm.

"Này ——"

Lý Thiệu kêu to với biển rộng.

"Con rùa kia, ta biết ngươi có thể hiểu ta đang nói gì, ta muốn nói chuyện với Hạ... Hạ Ý!"

Giọng cậu vậy mà rất vang, song vấn đề là, tuy rùa biển Thaumas đã sống đủ lâu để có thể nghe hiểu phần lớn ngôn ngữ của loài người, nhưng nó không thể hiểu hết được, vả lại còn cách xa như vậy, quỷ mới nghe ra là gì.

Lý Thiệu thấy mình gọi không được đáp lại, đành phải trầm tư suy nghĩ, hình như con rùa biển kia có tên, gọi là gì nhì? Cậu làm sao cũng nghĩ không ra, có điều tên con cua này rất đặc sắc và rõ ràng.

"Ục Ục?"

Lý Thiệu thật cẩn thận ngồi xổm xuống cách đó không xa, cậu cảm thấy mình đã ngốc hết thuốc chữa khi ngồi nói chuyện với một con cua, nhất là con cua này còn không để ý đến cậu, chỉ thỉnh thoảng nhích kìm một cái cho thấy nó còn sống.

—— Tên này tốn công nửa ngày cũng không giãy ra được, cuối cùng mệt mỏi ngủ rồi.

Sắc trời vẫn còn âm u rất không bình thường, điều đó khiến cho rất nhiều người tin rằng dư chấn nhất định sẽ xảy ra nữa, vì vậy lại tốp năm tốp ba trở lại ngọn núi, mỗi người một chỗ, cảnh giác nhìn nhau.

Thaumas chìm vào biển, cái bóng khổng lồ của nó rất nhanh đã biến mất ở ngoài khơi,m. Thật ra những người không biết chỉ cho rằng nó là một đám mây kỳ lạ khi nhìn từ xa.

“Siren, Ục Ục phải làm sao đây?”

“Bảo ngươi lên bờ cứu nó ngươi lại không chịu.”

Thaumas xoay cổ, quạt bốn cái vây hình mái chèo, kiên định tỏ vẻ, chỉ có rùa biển cái đẻ trứng mới lên bờ, nó nhất định không lên.

“Thật ra con người này lên được mà!” Mực bự gặm xúc tu của mình mơ hồ không rõ nói.

Siren không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nửa nằm trên lưng Thaumas. Nhiệt độ nóng bỏng của Hạ Ý đã giảm bớt sau khi vào biển, cả người cũng tỉnh táo hơn một chút, hắn mở to hai mắt, mờ mịt nhìn nước biển xanh lam.

Nó rất giống với căn phòng mà hắn từng mơ ước.

Trên trần nhà được vẽ đầy những gợn sóng nước, hoặc sử dụng máy chiếu công nghệ cao để làm cho bốn bức tường dội lại tiếng sóng biển, rồi đèn bàn chiếu xuống giống một chùm ánh sáng xa xăm xuyên qua mặt biển, mông lung, mờ ảo, đó là cảm giác tĩnh lặng khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại, bình thản nằm trên giường, như thể cả thế giới chỉ có mình mình.



Có điều cái giường này cũng cứng quá thể.

Hạ Ý cảm thấy đau dạ dày, lưng càng đau hơn, không có chút sức lực nào.

Kỳ thật không tính hắn và trừ luôn quái vật biển sức ăn lớn thì ngay cả Siren cũng cảm thấy đói bụng, chung quy cả nhóm cũng đã dằn vặt suốt một ngày từ động đất cho tới dòng xoáy.

Hải vực gần đó rỗng tuếch, cá tôm nếu không phải đã chạy hết thì cũng bị sóng biển cuốn đi hết.

Cá đai vua chưa từ bỏ ý định luồn tới luồn lui trong cát biển.

“Có sò này!!”

Rầm một tiếng, cả đám quái vật đều xông tới.

“Abyss, đây là do ta phát hiện!” Cá đai vua rống lên!

Bạch tuộc bự hết sức vô sỉ duỗi xúc tu cuốn chặt lấy con sò nho nhỏ kia: “Ai bảo ngươi không mọc tay, ai cướp được là của kẻ đó.”

Mực bự chậm một bước nên không cướp được, chỉ đành như chơi xấu mà dùng vòi cuốn chặt lấy Abyss không chịu buông.

“Nereus, ngươi xúm lại làm gì? Ngươi đâu có ăn được sò!”

Sứa bờm sư tử thất tha thất thểu nửa chìm nửa nổi, cố gắng dùng gai chìm bọc lấy Mực bự từ phía sau, cáu tiết nói: “Sao lại không thể? Ngươi bắt nạt ta, giờ lại bắt nạt Abyss!”

Về phần Thaumas, người ta trực tiếp dùng thể tích chèn ép.

Hừ, đè chết các người, xem các ngươi có nhường hay không!

Đang lúc hỗn loạn túi bụi, đuôi cá bạc nhạt đột nhiên trượt xuống từ lưng Thaumas, Siren lạnh giọng nói:

“Cút hết, đưa sò cho ta!”

“...”

Một đám quái vật biển trơ mắt nhìn nhìn Siren cướp đi con sò chỉ to bằng nửa bàn tay nó khỏi xúc tu Abyss, ờm, thấy rõ là con hàu rồi, một con hàu thật ngon!

“Nó chắc chắn đã rơi từ lưng ta...” Thaumas lẩm bẩm, cưỡng từ đoạt lý, “Rồi bị sóng cuốn qua đây!”

Siren hoàn toàn không để ý tới nó, trực tiếp bẻ hàu ra, móng tay sắc bén chọn lấy phần thịt mềm mại sạch sẽ nhất rồi bơi về bên cạnh Hạ Ý, không để ý trạng thái mê man của hắn mà đút vào miệng hắn.

“...!!”

Đám quái vật biển có xúc động muốn trồi lên mặt biển rít gào.

===================

Chú thích:

*The Perfect Storm: (tạm dịch là Siêu bão kinh hoàng) là một bộ phim thảm họa ngắn năm 2000 của đạo diễn Wolfgang Petersen. Bộ phim dựa vào cuốn tiểu thuyết cùng tên của Sebastian Junger năm 1997 kể về đoàn thủy thủ trên con tàu đánh bắt cá Andrea Gail, đã gặp một siêu bão kinh hoàng vào năm 1991. Bộ phim với sự tham gia của hàng loạt các ngôi sao điện ảnh gồm George Clooney, Mark Wahlberg, William Fichtner, John C. Reilly, Diane Lane, Karen Allen và Mary Elizabeth Mastrantonio. Bộ phim đã được công chiếu vào ngày 30 tháng 6 năm 2000 bởi hãng Warner Bros.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liên Minh Quái Vật Biển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook