Chương 25: Ngả bài
Thiên Đường Phóng Trục Giả
17/07/2021
Hạ Ý chỉ cười một tiếng, đã bị sặc nước biển, tuy hắn có thể bơi qua bơi lại trong biển mà không cần thở, nhưng trên cơ bản là phụ thuộc vào siêu năng lực bỗng nhiên xuất hiện để trực tiếp hút lấy oxy, mà không phải là mọc thêm một cái mang kỳ lạ, tất nhiên sẽ bị sặc.
Cảm giác nước biển mặn đắng tràn vào cổ họng đặc biệt khó chịu, điều này khiến Hạ Ý nhớ tới cảnh mình rơi xuống biển khi trước.
Quả thật, con người phải có rất nhiều can đảm, mới tự sát được, chết chẳng đáng sợ, nhưng quá trình đi đến cái chết quá tàn nhẫn.
Hạ Ý chỉ muốn tìm một nơi không người, có thức ăn, gần biển cả, như vậy sẽ không cần sầu muộn vấn đề nước ngọt, cũng không cần tranh giành với người khác, có lẽ bình yên hai ba tháng như thế, hắn mới có thể nhớ nhung máy tính ngày trước, những quyển sách ngày trước, cùng với tất cả các trò chơi dùng để giải trí, nhưng chắc chắn không hy vọng sẽ xuất hiện thêm một người nữa để làm bạn, hắn cũng tuyệt đối không muốn đi đến nơi tập trung của những người may mắn còn sống sót.
Hạ Ý quay người bơi về hướng xa, tốc độ của hắn không nhanh, cho nên bơi được một quãng, vẫn còn nhìn thấy cơ thể dài ngoằng của cá đai vua đang lắc lư trên cát biển, tiếng nói chuyện phía sau vẫn rõ như ban đầu.
“Siren, ngươi kéo không ra à? Vậy phải làm sao đây, ta cũng không dám dùng sức, ục ục, kẹp thôi thì còn được, nhưng mà kéo ra sau thì càng của ta sẽ cắt người Ceto làm đôi mất!”
“Ngươi bò lên bờ đi, rồi đẩy Ceto xuống từ phía đó!”
“Được để ta thử xem, mong là nó đâm không xa lắm, có khi chờ thủy triều dâng sẽ tự mình bơi trở lại!”
“Cứu với... Hức hức, ta đợi không đến lúc đó.”
Cá đai vua không có khả năng hô hấp trên bờ, chỉ cần thời gian lâu chút, coi như là quái vật biển, thì cũng phải mất nạng.
“Ceto chết bằm, ngươi nặng như vậy, bảo ta và Siren kéo thế nào, hự ục ục, chúng ta gọi Euribia đến giúp đi, sức nó lớn!”
“Không được, vùng nước cạn thế này, chỉ có Ceto và ngươi mới đến được, Nereus... Vóc người nó cũng lớn, chẳng có tác dụng gì cả!”
Hạ Ý không hiểu, vì sao hắn đã đổi hướng bơi đi rất xa, lại vẫn còn nghe được ba giọng nói kia, rõ đến nỗi như ở ngay sau lưng vậy.
Mà người cá nọ cũng không cản hắn rời đi.
Điều này tuy rất tốt, cũng là điều hắn mong đợi, dù sao chẳng ai có hứng thú mặt đối mặt với một đám quái vật biển cả, nhưng Hạ Ý bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả bằng lời.
Hắn quái gở từ nhỏ, không thích bị người khác chạm vào, dù có lỡ chạm vào hắn cũng sẽ phản xạ có điều kiện mà co mình lại, nhưng lúc ấy quá mức hoảng sợ, vì lo ngại quái vật biển, cứ thế cõng người cá nọ lên bờ, tiếp theo lại không biết làm sao với một con cá cờ còn sống, chỉ đành chủ động bế người cá lên lần thứ hai, tuy hai gian đoạn này rất ngắn, nhưng trong cảm nhận của Hạ Ý, chẳng những hết sức rung động mà còn khó thể quên được.
Cảm giác lạnh lẽo và nhẵn bóng ấy, qua lúc cắn răng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ban đầu do tâm lý mang lại, thật ra ngẫm lại thực rất êm ái, tựa như gối nước đặc biệt mua vào mùa hè, mát mẻ, mềm mại...
Trước đây không hề biết người cá sức lớn như vậy, vừa rồi khi vòng cánh tay thít chặt eo hắn, vậy mà hắn tránh không được, nếu không phải con quái vật biển lạ đời kia mắc cạn trên đảo, có lẽ vẫn hãy còn giữ lấy Hạ Ý tại chỗ không chừng.
Hơn nữa hắn đột nhiên rời đi, Siren chỉ nhìn hắn một cái, cũng chẳng nói gì, càng không ngăn trở.
Hạ Ý cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ lầm rồi, bản chất tàn nhẫn, hay là bề ngoài đáng sợ, đó đều là sự phân chia mà con người áp đặt dựa theo quan điểm riêng mình, động vật chỉ biết vì no bụng mà giết chóc, còn loại sinh vật như con người đây thì mới khó nói. Hạ Ý không thích tiếp xúc với người khác, và hắn càng không thích ở cùng với những con quái vật biển này, bởi vì chỉ mỗi việc nhìn, hắn đã cảm thấy áp lực rất lớn, không ai muốn trải qua tháng ngày sống trong hãi hùng, nhưng nếu những con quái vật biển đó không làm khó mình, thậm chí có thể nói là vẫn luôn giúp đỡ, hắn quay lưng bỏ đi như vậy, trái lại chẳng biết dùng lời gì để nói!
—— Cậu nghĩ như vậy là lệch cả rồi, Siren không cản lại không phải là thả cho cậu đi, mà vì đã khẳng định với tốc độ của cậu, có thể bơi được bao xa? Quái vật biển tuy có vật sưu tầm, nhưng không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm một giây không rời, cá Mục nhà Nereus thỉnh thoảng còn chuồn ra ngoài dạo chơi, sau đó dẫn về mấy con cá rồi để chúng đâm đầu vào gai sứa đấy! Về phần giúp đỡ? A ha, thôi quên đi, con người luôn là giống loài “Rất yếu đuối” “Vừa chạm là hỏng” trong ấn tượng của quái vật biển đó!
Vì vậy khi Hạ Ý có chút nhọc nhằn bơi trở lại, vừa hay nhìn thấy con cua bự kia đang gồng mình hì hục đẩy, người cá túm chặt lấy nửa phần thân của cá đai vua kéo ra sau, vết máu đỏ tươi nhịp nhàng tản vãi trong làn nước, không phải chảy ra từ người cá buồm chết, mà là đến từ thân mình cá đai vua, phần trước của cơ thể dẹp lép đầy là những vết rách li ti, vết thương hình răng cưa đó không thể nghi ngờ là do cái kìm của cua bự gây nên, còn có những vệt trắng, đó là dấu vết của móng tay người cá để lại, Hạ Ý nhìn mà rợn cả lưng.
Thực sự không biết vì may mắn, hay là vì gì khác.
Trước kia Hạ Ý cứ thế thản nhiên đến gần người cá đó, hắn thật quá ngốc khi cho rằng cùng lắm là chỉ bị cào hơi sâu chút, nếu người cá thật sự làm như vậy, thứ xuất hiện không phải là vết thương, mà có khi là cơ thể chia lìa không chừng.
“Ceto? Ngươi còn sống không, nếu ngươi không thở nữa thì ta nghỉ đây, ục ục ta mệt chết đi được!”
“Ư hức ——”
Giọng nói mơ hồ và kỳ quái vang lên.
Hạ Ý ngoi lên mặt biển, phát hiện mức độ mắc cạn của cá đai vua quả thật không nhỏ, đầu gác qua cả nơi họ từng chia nhau ăn cá buồm, thế nên hắn thử nhìn chăm chú về phía trước, liên tục nghĩ hãy xuất hiện nước biển bao trùm hòn đảo này.
Thế nhưng qua rất lâu sau đó, vẫn cứ không xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
Bởi vì siêu năng lực chẳng phải phép thuật tùy theo ý mình, hắn có thể khiến hốc đá tràn ra rất nhiều nước ngọt, là do biển ở ngay bên cạnh, thật ra siêu năng lực Hỏa của An Lỵ sẽ yếu bớt vào buổi tối, nếu như xuống nước vậy thì không thể nào sử dụng được, năng lượng trên thế giới vẫn luôn còn đó, dòng xoáy có thể nổi lên trong nước, ngọn lửa nóng bỏng có thể bùng lên trong không khí, nhưng hoàn toàn không có cách nào để tạo ra một lượng lớn nước biển từ hư không xối vào cá đai vua được.
Hạ Ý còn chưa nghĩ ra cách nào, Siren đằng kia đã ngẩng đầu cảnh giác nhìn qua phía này.
Sóng hạ âm có thể xuyên qua hầu hết các chướng ngại vật, hơn nữa hiếm khi phân kỳ, cũng rất khó bị suy yếu, chỉ cần tần số héc của sóng hạ âm được hạ thấp xuống, vô luận là cách nhau bao xa, ngay cả khi đó là khoảng cách giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, vùng nhiệt đới và Nam Cực, các quái vật biển vẫn có thể nghe được bên kia nói gì, đương nhiên chỉ có thể là một câu rất ngắn, ý nghĩa rất đơn giản, nhưng chúng cũng sẽ phát ra sóng hạ âm để xác nhận, chính bởi như thế, khi tận thế buông xuống, từ trường xáo trộn, bức xạ cường độ cao, mực bự ở xa nơi biển Ross của Nam Cực mới có thể nhận được tin tức chạy tới đây.
Sự gián đoạn và sự bóp méo của sóng hạ âm là hiện tượng cực hiếm, trừ khi những thảm họa như sóng thần, núi lửa phun trào và động đất xảy ra.
Siren quái lạ nhìn Hạ Ý.
Đây là lần thứ hai người cá phát hiện, Hạ Ý vậy mà có thể ngăn chặn sóng hạ âm.
Trước kia là dòng xoáy dưới đáy biển, bây giờ... Chẳng lẽ con người kỳ lạ này lại muốn làm điều gì ư?Dường như sóng âm, hay là sóng biển, chỉ cần tới gần Hạ Ý thì đều sẽ đột ngột biến mất, mới bắt đầu không rõ ràng lắm, nhưng ngay sau đó mặt biển sẽ nhanh chóng giảm xuống, vài con cá buồm liều mình trốn về nơi xa, chỉ có có cua bự bỗng nhiên lộ ra trên bờ cát là ngây ngốc phun bong bóng.
“Nước biển đâu?”
Không riêng mỗi nó, ngay cả người cá cũng chỉ còn nửa người ngâm trong nước, quá trình này hết sức nhanh, bởi vậy cua bự vẫn chưa nhận thấy sóng hạ âm mà mình phát ra đã đột nhiên biến mất.
Cạnh hòn đảo chợt nổi lên một cơn sóng lớn, hệt như có một bàn tay vô hình đang gom hết nước biển vào nơi đó, chồng lên cao cao, rồi ngay lập tức bao quanh cả hòn đảo, cá đai vua cũng đứng hình, rõ ràng là phần thân liền với đầu của nó hãy còn lộ trong không khí, tại sao lại đột nhiên ngã xuống, thân thể dài thượt nằm trên cát biển bị ánh mặt trời rọi cho nóng lên, đầu lại ngâm trong nước hít thở thông thuận?
Thế nên ngốc nghếch muốn co người về phía hòn đảo.
“Hướng của ngươi ục ục lại ngược nữa rồi, quay lại đi!”
Con cua nào đó giơ kìm lên kéo.
Ngặt nỗi con cá đai vua nào đó không nghe thấy, đang lúc đắc ý nghĩ mình chọn đúng hướng thì, nước biển chất lên cao ngất ầm một tiếng đổ xuống, một lần nữa chảy vào biển, con cá đai vua này cảm thấy không ổn, hoang mang rối bời lội ngược lại theo nước biển bỗng nhiên “chạy trốn”. Siren nhạy bén nhận thấy rào ngăn cản trở sóng hạ âm đột nhiên biến mất, ở ngay khi nước biển chảy ngược lại.
"Rầm!"
Bọt sóng như tuyết, quái vật biển mắc cạn trên bờ cuối cùng cũng quay trở lại biển, chỉ là ——
“Ceto, miệng ngươi cắn cái gì vậy?”
“Cá buồm đó, Siren lúc nào cũng thế, đồ ngon như vậy toàn là vứt đi!” Cá đai vua trán đầy đốm máu cắn con cá buồm mà lúc trước chỉ bị cắt chút thịt sườn, gặm ngon lành.
Vì thế vẻ mặt của Hạ Ý hết sức quái lạ, điều này làm Siren có một suy đoán kỳ diệu, đuôi cá bạc nhạt khẽ đung đưa, người cá di chuyển cực kỳ nhanh trong nước, khi khóe mắt Hạ Ý mới vừa liếc thấy, bản năng muốn né tránh, thì đã không còn kịp nữa.
Cánh tay lạnh lẽo, vòng lấy cổ hắn:
“A, ngươi có thể nghe thấy tiếng nói của bọn ta, đúng không?”
Hạ Ý không dám cử động dù chỉ là một chút, hắn cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo giống thế, đang từ từ trượt dọc sống lưng mình, động tác nhìn như ám muội, lại chẳng có chút mùi vị cám dỗ nào, vì cặp mắt kia đang nhìn chăm chú vào hắn, sau đó đôi con ngươi màu tím tràn đầy sắc lạnh như băng ấy, ghé sát vào hắn, không biết có phải là ảo giác của chiết xạ ánh sáng dưới nước hay không, bờ môi không màu trông hơi mỏng đó, lại ngậm một ý cười nhạt nhẽo đáng sợ:
“Nói cho ta, ngươi là cái gì?”
“...”
“Con người không có sức mạnh giống như ngươi, nói cho ts, ta sẽ tha cho ngươi...” Siren mỉm cười kề gần đến Hạ Ý, gương mặt lạnh lẽo của y dán vào cổ Hạ Ý, bởi vì quá đỗi gần gũi, Hạ Ý thậm chí còn thấy được mang tai dưới tóc của người cá hóa ra cũng mọc vài miếng vảy bạc hơi mỏng, rất đẹp đẽ, có điều tiếp theo Hạ Ý đã cứng cả người và không thể nhìn kỹ Siren được nữa.
Khác với nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể, đầu lưỡi người cá có chút ấm áp.
Siren liếm dọc theo yết hầu của Hạ Ý, khiến hắn thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, đây cũng không phải ái muội, Hạ Ý tuyệt đối sẽ không quên ngón tay đang trượt trên sống lưng mình, đủ để đưa mình vào chỗ chết trong nháy mắt.
“Không chịu nói ư? Vậy thì...”
"Ta nghe hiểu."
“Hửm?” Siren nhìn Hạ Ý, đây là giọng nói nghe được, mà không phải sóng hạ âm, con người này đúng là luôn nói chuyện theo cách đó, là cố tình sao? Có lẽ, đại dương xác thực cũng có sinh vật có thể nghe thấy sóng hạ âm nhưng không biết phát ra sóng âm, như vậy, là mình nhặt được bảo bối rồi!
“Những miếng cá đó, cảm ơn ngươi, nhưng ta ——”
Hạ Ý còn chưa dứt lời, lại bị cánh tay Siren ôm chặt lấy lần nữa, trước mắt gần như biến thành màu đen. Chap mới luôn có tại — Tr ùmTruyện.o rg —
Siren không màng phản ứng của hắn, trực tiếp siết chặt vòng tay nhanh chóng bơi vào biển sâu, sóng hạ âm mang theo cảm xúc sung sướng cứ vậy hiện ra trong đầu Hạ Ý:
“Ta nghe không hiểu, vậy nên ngươi là của ta!”
Cảm giác nước biển mặn đắng tràn vào cổ họng đặc biệt khó chịu, điều này khiến Hạ Ý nhớ tới cảnh mình rơi xuống biển khi trước.
Quả thật, con người phải có rất nhiều can đảm, mới tự sát được, chết chẳng đáng sợ, nhưng quá trình đi đến cái chết quá tàn nhẫn.
Hạ Ý chỉ muốn tìm một nơi không người, có thức ăn, gần biển cả, như vậy sẽ không cần sầu muộn vấn đề nước ngọt, cũng không cần tranh giành với người khác, có lẽ bình yên hai ba tháng như thế, hắn mới có thể nhớ nhung máy tính ngày trước, những quyển sách ngày trước, cùng với tất cả các trò chơi dùng để giải trí, nhưng chắc chắn không hy vọng sẽ xuất hiện thêm một người nữa để làm bạn, hắn cũng tuyệt đối không muốn đi đến nơi tập trung của những người may mắn còn sống sót.
Hạ Ý quay người bơi về hướng xa, tốc độ của hắn không nhanh, cho nên bơi được một quãng, vẫn còn nhìn thấy cơ thể dài ngoằng của cá đai vua đang lắc lư trên cát biển, tiếng nói chuyện phía sau vẫn rõ như ban đầu.
“Siren, ngươi kéo không ra à? Vậy phải làm sao đây, ta cũng không dám dùng sức, ục ục, kẹp thôi thì còn được, nhưng mà kéo ra sau thì càng của ta sẽ cắt người Ceto làm đôi mất!”
“Ngươi bò lên bờ đi, rồi đẩy Ceto xuống từ phía đó!”
“Được để ta thử xem, mong là nó đâm không xa lắm, có khi chờ thủy triều dâng sẽ tự mình bơi trở lại!”
“Cứu với... Hức hức, ta đợi không đến lúc đó.”
Cá đai vua không có khả năng hô hấp trên bờ, chỉ cần thời gian lâu chút, coi như là quái vật biển, thì cũng phải mất nạng.
“Ceto chết bằm, ngươi nặng như vậy, bảo ta và Siren kéo thế nào, hự ục ục, chúng ta gọi Euribia đến giúp đi, sức nó lớn!”
“Không được, vùng nước cạn thế này, chỉ có Ceto và ngươi mới đến được, Nereus... Vóc người nó cũng lớn, chẳng có tác dụng gì cả!”
Hạ Ý không hiểu, vì sao hắn đã đổi hướng bơi đi rất xa, lại vẫn còn nghe được ba giọng nói kia, rõ đến nỗi như ở ngay sau lưng vậy.
Mà người cá nọ cũng không cản hắn rời đi.
Điều này tuy rất tốt, cũng là điều hắn mong đợi, dù sao chẳng ai có hứng thú mặt đối mặt với một đám quái vật biển cả, nhưng Hạ Ý bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả bằng lời.
Hắn quái gở từ nhỏ, không thích bị người khác chạm vào, dù có lỡ chạm vào hắn cũng sẽ phản xạ có điều kiện mà co mình lại, nhưng lúc ấy quá mức hoảng sợ, vì lo ngại quái vật biển, cứ thế cõng người cá nọ lên bờ, tiếp theo lại không biết làm sao với một con cá cờ còn sống, chỉ đành chủ động bế người cá lên lần thứ hai, tuy hai gian đoạn này rất ngắn, nhưng trong cảm nhận của Hạ Ý, chẳng những hết sức rung động mà còn khó thể quên được.
Cảm giác lạnh lẽo và nhẵn bóng ấy, qua lúc cắn răng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ban đầu do tâm lý mang lại, thật ra ngẫm lại thực rất êm ái, tựa như gối nước đặc biệt mua vào mùa hè, mát mẻ, mềm mại...
Trước đây không hề biết người cá sức lớn như vậy, vừa rồi khi vòng cánh tay thít chặt eo hắn, vậy mà hắn tránh không được, nếu không phải con quái vật biển lạ đời kia mắc cạn trên đảo, có lẽ vẫn hãy còn giữ lấy Hạ Ý tại chỗ không chừng.
Hơn nữa hắn đột nhiên rời đi, Siren chỉ nhìn hắn một cái, cũng chẳng nói gì, càng không ngăn trở.
Hạ Ý cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ lầm rồi, bản chất tàn nhẫn, hay là bề ngoài đáng sợ, đó đều là sự phân chia mà con người áp đặt dựa theo quan điểm riêng mình, động vật chỉ biết vì no bụng mà giết chóc, còn loại sinh vật như con người đây thì mới khó nói. Hạ Ý không thích tiếp xúc với người khác, và hắn càng không thích ở cùng với những con quái vật biển này, bởi vì chỉ mỗi việc nhìn, hắn đã cảm thấy áp lực rất lớn, không ai muốn trải qua tháng ngày sống trong hãi hùng, nhưng nếu những con quái vật biển đó không làm khó mình, thậm chí có thể nói là vẫn luôn giúp đỡ, hắn quay lưng bỏ đi như vậy, trái lại chẳng biết dùng lời gì để nói!
—— Cậu nghĩ như vậy là lệch cả rồi, Siren không cản lại không phải là thả cho cậu đi, mà vì đã khẳng định với tốc độ của cậu, có thể bơi được bao xa? Quái vật biển tuy có vật sưu tầm, nhưng không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm một giây không rời, cá Mục nhà Nereus thỉnh thoảng còn chuồn ra ngoài dạo chơi, sau đó dẫn về mấy con cá rồi để chúng đâm đầu vào gai sứa đấy! Về phần giúp đỡ? A ha, thôi quên đi, con người luôn là giống loài “Rất yếu đuối” “Vừa chạm là hỏng” trong ấn tượng của quái vật biển đó!
Vì vậy khi Hạ Ý có chút nhọc nhằn bơi trở lại, vừa hay nhìn thấy con cua bự kia đang gồng mình hì hục đẩy, người cá túm chặt lấy nửa phần thân của cá đai vua kéo ra sau, vết máu đỏ tươi nhịp nhàng tản vãi trong làn nước, không phải chảy ra từ người cá buồm chết, mà là đến từ thân mình cá đai vua, phần trước của cơ thể dẹp lép đầy là những vết rách li ti, vết thương hình răng cưa đó không thể nghi ngờ là do cái kìm của cua bự gây nên, còn có những vệt trắng, đó là dấu vết của móng tay người cá để lại, Hạ Ý nhìn mà rợn cả lưng.
Thực sự không biết vì may mắn, hay là vì gì khác.
Trước kia Hạ Ý cứ thế thản nhiên đến gần người cá đó, hắn thật quá ngốc khi cho rằng cùng lắm là chỉ bị cào hơi sâu chút, nếu người cá thật sự làm như vậy, thứ xuất hiện không phải là vết thương, mà có khi là cơ thể chia lìa không chừng.
“Ceto? Ngươi còn sống không, nếu ngươi không thở nữa thì ta nghỉ đây, ục ục ta mệt chết đi được!”
“Ư hức ——”
Giọng nói mơ hồ và kỳ quái vang lên.
Hạ Ý ngoi lên mặt biển, phát hiện mức độ mắc cạn của cá đai vua quả thật không nhỏ, đầu gác qua cả nơi họ từng chia nhau ăn cá buồm, thế nên hắn thử nhìn chăm chú về phía trước, liên tục nghĩ hãy xuất hiện nước biển bao trùm hòn đảo này.
Thế nhưng qua rất lâu sau đó, vẫn cứ không xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
Bởi vì siêu năng lực chẳng phải phép thuật tùy theo ý mình, hắn có thể khiến hốc đá tràn ra rất nhiều nước ngọt, là do biển ở ngay bên cạnh, thật ra siêu năng lực Hỏa của An Lỵ sẽ yếu bớt vào buổi tối, nếu như xuống nước vậy thì không thể nào sử dụng được, năng lượng trên thế giới vẫn luôn còn đó, dòng xoáy có thể nổi lên trong nước, ngọn lửa nóng bỏng có thể bùng lên trong không khí, nhưng hoàn toàn không có cách nào để tạo ra một lượng lớn nước biển từ hư không xối vào cá đai vua được.
Hạ Ý còn chưa nghĩ ra cách nào, Siren đằng kia đã ngẩng đầu cảnh giác nhìn qua phía này.
Sóng hạ âm có thể xuyên qua hầu hết các chướng ngại vật, hơn nữa hiếm khi phân kỳ, cũng rất khó bị suy yếu, chỉ cần tần số héc của sóng hạ âm được hạ thấp xuống, vô luận là cách nhau bao xa, ngay cả khi đó là khoảng cách giữa Đại Tây Dương và Thái Bình Dương, vùng nhiệt đới và Nam Cực, các quái vật biển vẫn có thể nghe được bên kia nói gì, đương nhiên chỉ có thể là một câu rất ngắn, ý nghĩa rất đơn giản, nhưng chúng cũng sẽ phát ra sóng hạ âm để xác nhận, chính bởi như thế, khi tận thế buông xuống, từ trường xáo trộn, bức xạ cường độ cao, mực bự ở xa nơi biển Ross của Nam Cực mới có thể nhận được tin tức chạy tới đây.
Sự gián đoạn và sự bóp méo của sóng hạ âm là hiện tượng cực hiếm, trừ khi những thảm họa như sóng thần, núi lửa phun trào và động đất xảy ra.
Siren quái lạ nhìn Hạ Ý.
Đây là lần thứ hai người cá phát hiện, Hạ Ý vậy mà có thể ngăn chặn sóng hạ âm.
Trước kia là dòng xoáy dưới đáy biển, bây giờ... Chẳng lẽ con người kỳ lạ này lại muốn làm điều gì ư?Dường như sóng âm, hay là sóng biển, chỉ cần tới gần Hạ Ý thì đều sẽ đột ngột biến mất, mới bắt đầu không rõ ràng lắm, nhưng ngay sau đó mặt biển sẽ nhanh chóng giảm xuống, vài con cá buồm liều mình trốn về nơi xa, chỉ có có cua bự bỗng nhiên lộ ra trên bờ cát là ngây ngốc phun bong bóng.
“Nước biển đâu?”
Không riêng mỗi nó, ngay cả người cá cũng chỉ còn nửa người ngâm trong nước, quá trình này hết sức nhanh, bởi vậy cua bự vẫn chưa nhận thấy sóng hạ âm mà mình phát ra đã đột nhiên biến mất.
Cạnh hòn đảo chợt nổi lên một cơn sóng lớn, hệt như có một bàn tay vô hình đang gom hết nước biển vào nơi đó, chồng lên cao cao, rồi ngay lập tức bao quanh cả hòn đảo, cá đai vua cũng đứng hình, rõ ràng là phần thân liền với đầu của nó hãy còn lộ trong không khí, tại sao lại đột nhiên ngã xuống, thân thể dài thượt nằm trên cát biển bị ánh mặt trời rọi cho nóng lên, đầu lại ngâm trong nước hít thở thông thuận?
Thế nên ngốc nghếch muốn co người về phía hòn đảo.
“Hướng của ngươi ục ục lại ngược nữa rồi, quay lại đi!”
Con cua nào đó giơ kìm lên kéo.
Ngặt nỗi con cá đai vua nào đó không nghe thấy, đang lúc đắc ý nghĩ mình chọn đúng hướng thì, nước biển chất lên cao ngất ầm một tiếng đổ xuống, một lần nữa chảy vào biển, con cá đai vua này cảm thấy không ổn, hoang mang rối bời lội ngược lại theo nước biển bỗng nhiên “chạy trốn”. Siren nhạy bén nhận thấy rào ngăn cản trở sóng hạ âm đột nhiên biến mất, ở ngay khi nước biển chảy ngược lại.
"Rầm!"
Bọt sóng như tuyết, quái vật biển mắc cạn trên bờ cuối cùng cũng quay trở lại biển, chỉ là ——
“Ceto, miệng ngươi cắn cái gì vậy?”
“Cá buồm đó, Siren lúc nào cũng thế, đồ ngon như vậy toàn là vứt đi!” Cá đai vua trán đầy đốm máu cắn con cá buồm mà lúc trước chỉ bị cắt chút thịt sườn, gặm ngon lành.
Vì thế vẻ mặt của Hạ Ý hết sức quái lạ, điều này làm Siren có một suy đoán kỳ diệu, đuôi cá bạc nhạt khẽ đung đưa, người cá di chuyển cực kỳ nhanh trong nước, khi khóe mắt Hạ Ý mới vừa liếc thấy, bản năng muốn né tránh, thì đã không còn kịp nữa.
Cánh tay lạnh lẽo, vòng lấy cổ hắn:
“A, ngươi có thể nghe thấy tiếng nói của bọn ta, đúng không?”
Hạ Ý không dám cử động dù chỉ là một chút, hắn cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo giống thế, đang từ từ trượt dọc sống lưng mình, động tác nhìn như ám muội, lại chẳng có chút mùi vị cám dỗ nào, vì cặp mắt kia đang nhìn chăm chú vào hắn, sau đó đôi con ngươi màu tím tràn đầy sắc lạnh như băng ấy, ghé sát vào hắn, không biết có phải là ảo giác của chiết xạ ánh sáng dưới nước hay không, bờ môi không màu trông hơi mỏng đó, lại ngậm một ý cười nhạt nhẽo đáng sợ:
“Nói cho ta, ngươi là cái gì?”
“...”
“Con người không có sức mạnh giống như ngươi, nói cho ts, ta sẽ tha cho ngươi...” Siren mỉm cười kề gần đến Hạ Ý, gương mặt lạnh lẽo của y dán vào cổ Hạ Ý, bởi vì quá đỗi gần gũi, Hạ Ý thậm chí còn thấy được mang tai dưới tóc của người cá hóa ra cũng mọc vài miếng vảy bạc hơi mỏng, rất đẹp đẽ, có điều tiếp theo Hạ Ý đã cứng cả người và không thể nhìn kỹ Siren được nữa.
Khác với nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể, đầu lưỡi người cá có chút ấm áp.
Siren liếm dọc theo yết hầu của Hạ Ý, khiến hắn thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, đây cũng không phải ái muội, Hạ Ý tuyệt đối sẽ không quên ngón tay đang trượt trên sống lưng mình, đủ để đưa mình vào chỗ chết trong nháy mắt.
“Không chịu nói ư? Vậy thì...”
"Ta nghe hiểu."
“Hửm?” Siren nhìn Hạ Ý, đây là giọng nói nghe được, mà không phải sóng hạ âm, con người này đúng là luôn nói chuyện theo cách đó, là cố tình sao? Có lẽ, đại dương xác thực cũng có sinh vật có thể nghe thấy sóng hạ âm nhưng không biết phát ra sóng âm, như vậy, là mình nhặt được bảo bối rồi!
“Những miếng cá đó, cảm ơn ngươi, nhưng ta ——”
Hạ Ý còn chưa dứt lời, lại bị cánh tay Siren ôm chặt lấy lần nữa, trước mắt gần như biến thành màu đen. Chap mới luôn có tại — Tr ùmTruyện.o rg —
Siren không màng phản ứng của hắn, trực tiếp siết chặt vòng tay nhanh chóng bơi vào biển sâu, sóng hạ âm mang theo cảm xúc sung sướng cứ vậy hiện ra trong đầu Hạ Ý:
“Ta nghe không hiểu, vậy nên ngươi là của ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.