Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor (Quyển 1)
Chương 158: Ngày nghỉ của Hùng
Phan Thế Hùng
24/03/2020
Bất chợt Lunar đưa cho tôi một lá thư:
- Anh này, anh đưa lá thư này cho huấn luyện viên nha.
- Hừm ... - Tôi quen tay bóc lá thư ra rồi đọc như đúng rồi - Cái gì đây? - Tôi đọc xong, không kiềm chế được rồi tát Lunar một phát khiến cô choáng váng ngã xuống.
- Ui da ...
Tôi quát:
- Em bị điên hay sao mà đưa lá thư này?
- Anh ...
- Em là thành viên ban huấn luyện mà đưa lá thư này, bộ em tính đánh sập tinh thần của toàn đội hay sao?
Lunar thở dài:
- Em đâu có muốn gửi đâu, mọi người nhờ em gửi mà. Em đâu có biết nội dung trong bức thư là gì đâu.
- Ai nhờ gửi? Mà thôi không cần trả lời nữa, anh biết ai nhờ gửi rồi.
- Lúc nãy em nhận thư từ Roxie đó.
Tôi bảo:
- Nhưng người viết thư này là Lindis. Không, còn nữa. Có khá nhiều người viết lá thư này.
- Ai?
- Maloch này, Ilumia này, Yorn nữa, ... nhiều đây.
Lunar hỏi:
- Thế bọn họ viết gì?
- Anh chỉ đọc một đoạn thôi, cái này của Ilumia.
Gửi nữ vương tinh linh Tel'Annas. Tôi đã xem trận đấu giữa Athanor và Palond và tôi đã thực sự thất vọng. không thể tin được cả đội lại hèn nhát đến như vậy. Tại sao không dâng lên tấn công mà lại rúc ở sân nhà câu giờ một cách lộ liễu như vậy? Tinh thần quật cường của cô cũng như của mọi người đâu cả rồi? Đá không được thì bỏ giải đi!.
Nghe xong, Lunar cảm thấy buồn lắm. Cô ấy đáp:
- Thú thật với anh, em không muốn đưa bức thư này một tí nào đâu.
- Vậy tại sao em lại đưa cho anh?
Lunar nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Vì anh là người duy nhất mà em có thể tin tưởng được.
- Hả ...
- Xin anh đấy, làm sao nói với bọn họ đi. Chúng ta không hề muốn câu giờ một tí nào cả.
Tôi nắm chặt bàn tay lại:
- Thôi được, anh sẽ đi gặp Ilumia.
- Ừ! - Lunar cười tôi rồi ôm chặt lấy tôi. Cả hai thẳng tiến đến cung điện Ánh Sáng.
*
Vào phòng của Ilumia, cô ấy đang bận kiểm tra sổ sách. Vừa nhìn thấy tôi và Lunar, cô ấy ngạc nhiên:
- Hai người đến đây làm gì vậy?
- Ilumia, tôi đến đây để nói chuyện với cô về trận đấu hôm qua.
Cô ấy đứng lên:
- Vậy sao? Muốn thanh minh gì thì nói đi.
- Trước khi tôi thanh minh hay làm gì đó thì tôi xin hỏi: ví dụ cô đang là chỉ huy của một đội quân mười vạn người và có nhiệm vụ đánh bại đội quân của tôi và Lunar - chỉ có hai bọn tôi thôi, thì cô xử lí thế nào? Dồn lên tấn công hay đánh phòng ngự chờ cơ hội?
Ilumia cười to:
- Có thế mà cũng hỏi. Đương nhiên là tấn công rồi, có hai người chẳng nhẽ chơi không lại. Nhìn qua quân số là đủ biết ai hơn ai rồi.
- Vậy nếu đánh với một đội quân có quân lực gấp đôi quân của cô, giả dụ như Maloch chỉ huy đi, cô chọn cách nào?
- Để xem ... đánh lâu dài thôi, quân ta yếu hơn thì phải phòng ngự chờ đợi.
- Cái chính là ở chỗ đó. - Tôi lên tiếng ngay - Đội tuyển bóng đá của chúng ta chỉ vừa mới được thành lập, lấy sức ở đâu ra mà đòi chơi đôi công. Đối thủ của chúng ta là đội đến từ Lão đại lục đấy, nhắm chơi lại không?
Cô ấy hỏi:
- Lão đại lục thì sao?
- Những đội bóng ở đó vô cùng mạnh, đá chắc gì lại. Lao lên đôi công có chắc là ghi bàn không, hay thủng lưới thêm? Cũng giống như lao lên đánh giặc ồ ạt, có chắc đánh lại không, hay thiệt quân mà còn thua nữa?
Ilumia gãi đầu:
- Ta thấy đá kiểu đó nó sao sao ấy, nó xấu lắm.
- Nhưng sau tất cả thì chúng ta đều chung một niềm vui mà đúng không? Niềm vui khi được lọt vào vòng 16 đội mạnh nhất thế giới.
- WAO! - Ilumia.
- Có thể mọi người cảm thấy không vui lắm, nhưng chắc chắn ai nấy đều cảm thấy mừng. Cô nên biết, lọt qua vòng bảng World Cup không phải chuyện đơn giản đâu. Thay vì chỉ trích, tại sao chúng ta không dành những lời tốt đẹp cho họ?
Ilumia trả lời:
- Ta sẽ nói lại với mọi người, các ngươi có thể lui được rồi.
- Vâng. - Cả hai rời khỏi cung điện Ánh Sáng. Lunar vui vẻ hẳn ra. Cuối cùng thì cô ấy cũng trở lại bình thường. Tôi mở điện thoại ra xem thì đã mười một giờ rưỡi. Đói bụng rồi.
- Đi ăn đi anh. Hôm nay em muốn ăn đồ nướng.
- Nghe ngon đó.
- Cơ mà ... anh có tiền không?
Tôi lắc đầu. Lunar mò trong túi ra rồi lẩm bẩm:
- Còn có hai trăm vàng à, ăn đồ nướng đủ không đây? Chắc vô trong đó người ta nướng vợ chồng mình luôn quá.
- Vậy giờ ăn gì?
- Đợi em một tí. - Lunar rút điện thoại ra.
- Ăn bánh nếp nữa hả?
Lunar lắc lắc ngón tay:
- No no, chúng ta không ăn bánh nếp cho buổi trưa. À Lumica đó hả, hình như hôm bữa em có giữ cái voucher đồ nướng phải không?
- Đúng rồi, có chuyện gì không chị?
- Ship nhanh cho chị nha.
Năm phút sau, từ trên trời rơi xuống một cái hộp y như hòm thính trúng đầu tôi khiến tôi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Lunar dìu tôi vào trong bóng mát rồi lấy áo ra quạt:
- Anh tỉnh lại đi.
Chừng mười lăm phút sau thì tôi mới tỉnh dậy, mặt ngơ ngác:
- Ủa có chuyện gì vậy?
- Hay quá anh tỉnh rồi.
Tôi cố ngồi dậy:
- Rồi ... rồi có đi ăn gì không?
- Đi chứ. Giờ đi luôn nha.
- Đương nhiên rồi.
Thế là Lunar đưa tôi đến quán thịt nướng trong cái voucher. Đồ nướng ở đây ngon quá, tôi ăn căng cả bụng đến mức không đi nổi, phải nhờ Lunar cõng về. Nhưng cũng thú vị mà. Nằm trên lưng Lunar, tôi hỏi:
- Chừng nào em về?
- Hiện tại thì chưa về được, em phải ở lại giúp Lindis một số công việc. Yên tâm đi, em vẫn cổ vũ toàn đội qua ti vi. Xong trận gặp Bỉ là em về được.
- Có việc gì vậy?
Lunar đáp:
- Dạo gần đây có một nhóm người kì lạ trong khu rừng Chạng Vạng, em đến đây để hỗ trợ cô ấy điều tra.
- Kết quả thế nào?
- Bọn chúng là người của lực lượng Sa Đọa, thuộc hạ của tên Volkath.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế bọn chúng đến đây làm gì?
- Em chưa rõ mục đích của bọn chúng là gì, cần phải điều tra thêm.
- Có nên nói với Tel'Annas không em?
Lunar can:
- Đừng, anh đừng nói với cô ấy. Cứ để cô ấy yên tâm mà huấn luyện đội tuyển, mọi người ở khu rừng Chạng Vạng có thể lo được mà.
- Anh tin tưởng mọi người đấy, và cả em nữa.
Về đến căn cứ, Lunar đặt tôi xuống giường rồi nằm xuống đánh một giấc nghỉ ngơi. Tôi ôm lấy Lunar ngủ một giấc thật ngon. Ngực của cô ấy căng tròn, tôi đặt nó ụp vào mặt mãi không chán.
*
Chiều hôm đó, Lunar cùng với Lindis đi điều tra về bọn người thuộc hạ của Volkath nên tôi ở căn cứ một mình. Zuka hỏi:
- Vợ của nhóc đi rồi hả?
- Phải, có gì không?
- Khi nào cô ấy về thì nói cô ấy đến trạm xá trực nha. Hiện tại thì Cresht đang trông chừng Krixi.
Tôi ngạc nhiên:
- Krixi bị gì sao?
- Cô ấy có thai, còn khoảng một tháng nữa là sinh rồi, Payna đưa cô ấy về đây để tiện trong việc sinh nở.
- Thì ra là vậy, tưởng bị thương gì chứ.
Kil'Groth chạy thục mạng vào:
- Lindis, có chuyện rồi!
- Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.
- Nước suối của khu rừng Chạng Vạng ... không hiểu sao tự nhiên đục ngầu.
Tôi giật mình:
- Cái gì?
- Đây này, nhóc xem đi. - Kil'Groth kéo tôi chạy ra. Nhìn xuống suối, tôi thấy dòng nước trở nên đen ngòm, y như nước sông Tô Lịch ngày trước. Tôi vận ma thuật từ chiếc nhẫn rồi đặt tay xuống dòng nước. Nước trong trở lại, nhưng được một tí lại tiếp tục đục ngầu.
- Hình như có vấn đề gì đó.
Cresht bảo:
- Nếu không giải quyết nhanh thì cả khu rừng Chạng Vạng sẽ đi luôn đó.
- Nhanh lên, đi lên đầu nguồn xem thế nào.
Cả bọn nhanh chóng chạy thục mạng ngược theo dòng chảy của con suối. Thượng nguồn của nó nằm trên đồi A1 khiến tôi có đôi chút băn khoăn: ai đang ở trên đồi này?
Khi đến nơi thì cả ba há hốc mồm khi thấy hai tên đeo mặt nạ bí ẩn đang đổ rất nhiều thùng phi xuống nước. Kil'Groth hét lớn:
- Bọn kia dừng tay!
Nói rồi cậu ta băng lên. Bọn chúng rút tiểu liên bắn liên tục nhưng không có hiệu quả với Kil'Groth. Quất một cái, cả hai bọn chúng rơi xuống dòng nước. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra: cơ thể bọn chúng bốc khói, không còn thịt mà chỉ còn là một đống xương. Cresht như không tin vào mắt mình:
- Chết rồi ...
Tôi múc một ít nước lên rồi cho hai viên kẽm vào. Vừa cho vào thì khí bốc lên mạnh, hai viên kẽm tan biến.
- Axit à?
- Axit? Là sao nhóc? - Kil'Groth hỏi.
Tôi giải thích:
- Axit là những chất có khả năng ăn mòn kim loại cực mạnh. Nhwg mà ... bọn chúng là ai kia chứ, đầu đọc khu rừng này có mục đích gì?
Kil'Groth vỗ vai tôi:
- Việc đó không quan trọng, quan trọng là làm sao cứu khu rừng đây.
- Lùi lại! - Tôi vận ma thuật vào lòng bàn tay trái - ANDURASENGAN!
Ma thuật của tôi cắt đứt dòng chảy của nước, tôi lại dùng thổ thuật đắp một cái đập nhỏ cùng với rơm trám lại ngăn nước chảy xuống tiếp.
Cresht hỏi:
- Sao rồi?
- Nước bị ngăn lại cũng bị nhiễm axit, xem ra nó bắt nguồn từ sâu bên trong nguồn nước.
- Nhưng đây đã là đầu nguồn rồi, còn đâu được nữa?
Tôi bảo:
- Rất có thể con suối này còn một nguồn nước khác cung cấp nữa, bọn chúng đánh vào nơi đó.
- Nhưng đó là nơi nào đây? - Cresht hỏi.
- Nguồn nước có thể đến từ hai nơi: mưa và băng tuyết tan. Mưa thì không thể bởi làm quái nào có cách tạo mưa gây ô nhiễm suối, chỉ còn một cách là đánh vào nguồn băng tuyết tan thôi. Nhưng gần đây đâu có khu vực nào có băng tuyết chứ?
Kil'Groth gãi đầu:
- Ờ nhỉ ...
- A! NHỚ RỒI!
- Sao vậy?
Cresht nói:
- Anh từng nghe nữ vương kể lại rằng nguồn nước của con suối sinh mệnh này nằm sâu trong dãy núi Iland, rất có thể bọn chúng đầu độc ở đó.
- Ừ, vậy chúng ta xuất phát thôi ...
- Anh này, anh đưa lá thư này cho huấn luyện viên nha.
- Hừm ... - Tôi quen tay bóc lá thư ra rồi đọc như đúng rồi - Cái gì đây? - Tôi đọc xong, không kiềm chế được rồi tát Lunar một phát khiến cô choáng váng ngã xuống.
- Ui da ...
Tôi quát:
- Em bị điên hay sao mà đưa lá thư này?
- Anh ...
- Em là thành viên ban huấn luyện mà đưa lá thư này, bộ em tính đánh sập tinh thần của toàn đội hay sao?
Lunar thở dài:
- Em đâu có muốn gửi đâu, mọi người nhờ em gửi mà. Em đâu có biết nội dung trong bức thư là gì đâu.
- Ai nhờ gửi? Mà thôi không cần trả lời nữa, anh biết ai nhờ gửi rồi.
- Lúc nãy em nhận thư từ Roxie đó.
Tôi bảo:
- Nhưng người viết thư này là Lindis. Không, còn nữa. Có khá nhiều người viết lá thư này.
- Ai?
- Maloch này, Ilumia này, Yorn nữa, ... nhiều đây.
Lunar hỏi:
- Thế bọn họ viết gì?
- Anh chỉ đọc một đoạn thôi, cái này của Ilumia.
Gửi nữ vương tinh linh Tel'Annas. Tôi đã xem trận đấu giữa Athanor và Palond và tôi đã thực sự thất vọng. không thể tin được cả đội lại hèn nhát đến như vậy. Tại sao không dâng lên tấn công mà lại rúc ở sân nhà câu giờ một cách lộ liễu như vậy? Tinh thần quật cường của cô cũng như của mọi người đâu cả rồi? Đá không được thì bỏ giải đi!.
Nghe xong, Lunar cảm thấy buồn lắm. Cô ấy đáp:
- Thú thật với anh, em không muốn đưa bức thư này một tí nào đâu.
- Vậy tại sao em lại đưa cho anh?
Lunar nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Vì anh là người duy nhất mà em có thể tin tưởng được.
- Hả ...
- Xin anh đấy, làm sao nói với bọn họ đi. Chúng ta không hề muốn câu giờ một tí nào cả.
Tôi nắm chặt bàn tay lại:
- Thôi được, anh sẽ đi gặp Ilumia.
- Ừ! - Lunar cười tôi rồi ôm chặt lấy tôi. Cả hai thẳng tiến đến cung điện Ánh Sáng.
*
Vào phòng của Ilumia, cô ấy đang bận kiểm tra sổ sách. Vừa nhìn thấy tôi và Lunar, cô ấy ngạc nhiên:
- Hai người đến đây làm gì vậy?
- Ilumia, tôi đến đây để nói chuyện với cô về trận đấu hôm qua.
Cô ấy đứng lên:
- Vậy sao? Muốn thanh minh gì thì nói đi.
- Trước khi tôi thanh minh hay làm gì đó thì tôi xin hỏi: ví dụ cô đang là chỉ huy của một đội quân mười vạn người và có nhiệm vụ đánh bại đội quân của tôi và Lunar - chỉ có hai bọn tôi thôi, thì cô xử lí thế nào? Dồn lên tấn công hay đánh phòng ngự chờ cơ hội?
Ilumia cười to:
- Có thế mà cũng hỏi. Đương nhiên là tấn công rồi, có hai người chẳng nhẽ chơi không lại. Nhìn qua quân số là đủ biết ai hơn ai rồi.
- Vậy nếu đánh với một đội quân có quân lực gấp đôi quân của cô, giả dụ như Maloch chỉ huy đi, cô chọn cách nào?
- Để xem ... đánh lâu dài thôi, quân ta yếu hơn thì phải phòng ngự chờ đợi.
- Cái chính là ở chỗ đó. - Tôi lên tiếng ngay - Đội tuyển bóng đá của chúng ta chỉ vừa mới được thành lập, lấy sức ở đâu ra mà đòi chơi đôi công. Đối thủ của chúng ta là đội đến từ Lão đại lục đấy, nhắm chơi lại không?
Cô ấy hỏi:
- Lão đại lục thì sao?
- Những đội bóng ở đó vô cùng mạnh, đá chắc gì lại. Lao lên đôi công có chắc là ghi bàn không, hay thủng lưới thêm? Cũng giống như lao lên đánh giặc ồ ạt, có chắc đánh lại không, hay thiệt quân mà còn thua nữa?
Ilumia gãi đầu:
- Ta thấy đá kiểu đó nó sao sao ấy, nó xấu lắm.
- Nhưng sau tất cả thì chúng ta đều chung một niềm vui mà đúng không? Niềm vui khi được lọt vào vòng 16 đội mạnh nhất thế giới.
- WAO! - Ilumia.
- Có thể mọi người cảm thấy không vui lắm, nhưng chắc chắn ai nấy đều cảm thấy mừng. Cô nên biết, lọt qua vòng bảng World Cup không phải chuyện đơn giản đâu. Thay vì chỉ trích, tại sao chúng ta không dành những lời tốt đẹp cho họ?
Ilumia trả lời:
- Ta sẽ nói lại với mọi người, các ngươi có thể lui được rồi.
- Vâng. - Cả hai rời khỏi cung điện Ánh Sáng. Lunar vui vẻ hẳn ra. Cuối cùng thì cô ấy cũng trở lại bình thường. Tôi mở điện thoại ra xem thì đã mười một giờ rưỡi. Đói bụng rồi.
- Đi ăn đi anh. Hôm nay em muốn ăn đồ nướng.
- Nghe ngon đó.
- Cơ mà ... anh có tiền không?
Tôi lắc đầu. Lunar mò trong túi ra rồi lẩm bẩm:
- Còn có hai trăm vàng à, ăn đồ nướng đủ không đây? Chắc vô trong đó người ta nướng vợ chồng mình luôn quá.
- Vậy giờ ăn gì?
- Đợi em một tí. - Lunar rút điện thoại ra.
- Ăn bánh nếp nữa hả?
Lunar lắc lắc ngón tay:
- No no, chúng ta không ăn bánh nếp cho buổi trưa. À Lumica đó hả, hình như hôm bữa em có giữ cái voucher đồ nướng phải không?
- Đúng rồi, có chuyện gì không chị?
- Ship nhanh cho chị nha.
Năm phút sau, từ trên trời rơi xuống một cái hộp y như hòm thính trúng đầu tôi khiến tôi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Lunar dìu tôi vào trong bóng mát rồi lấy áo ra quạt:
- Anh tỉnh lại đi.
Chừng mười lăm phút sau thì tôi mới tỉnh dậy, mặt ngơ ngác:
- Ủa có chuyện gì vậy?
- Hay quá anh tỉnh rồi.
Tôi cố ngồi dậy:
- Rồi ... rồi có đi ăn gì không?
- Đi chứ. Giờ đi luôn nha.
- Đương nhiên rồi.
Thế là Lunar đưa tôi đến quán thịt nướng trong cái voucher. Đồ nướng ở đây ngon quá, tôi ăn căng cả bụng đến mức không đi nổi, phải nhờ Lunar cõng về. Nhưng cũng thú vị mà. Nằm trên lưng Lunar, tôi hỏi:
- Chừng nào em về?
- Hiện tại thì chưa về được, em phải ở lại giúp Lindis một số công việc. Yên tâm đi, em vẫn cổ vũ toàn đội qua ti vi. Xong trận gặp Bỉ là em về được.
- Có việc gì vậy?
Lunar đáp:
- Dạo gần đây có một nhóm người kì lạ trong khu rừng Chạng Vạng, em đến đây để hỗ trợ cô ấy điều tra.
- Kết quả thế nào?
- Bọn chúng là người của lực lượng Sa Đọa, thuộc hạ của tên Volkath.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế bọn chúng đến đây làm gì?
- Em chưa rõ mục đích của bọn chúng là gì, cần phải điều tra thêm.
- Có nên nói với Tel'Annas không em?
Lunar can:
- Đừng, anh đừng nói với cô ấy. Cứ để cô ấy yên tâm mà huấn luyện đội tuyển, mọi người ở khu rừng Chạng Vạng có thể lo được mà.
- Anh tin tưởng mọi người đấy, và cả em nữa.
Về đến căn cứ, Lunar đặt tôi xuống giường rồi nằm xuống đánh một giấc nghỉ ngơi. Tôi ôm lấy Lunar ngủ một giấc thật ngon. Ngực của cô ấy căng tròn, tôi đặt nó ụp vào mặt mãi không chán.
*
Chiều hôm đó, Lunar cùng với Lindis đi điều tra về bọn người thuộc hạ của Volkath nên tôi ở căn cứ một mình. Zuka hỏi:
- Vợ của nhóc đi rồi hả?
- Phải, có gì không?
- Khi nào cô ấy về thì nói cô ấy đến trạm xá trực nha. Hiện tại thì Cresht đang trông chừng Krixi.
Tôi ngạc nhiên:
- Krixi bị gì sao?
- Cô ấy có thai, còn khoảng một tháng nữa là sinh rồi, Payna đưa cô ấy về đây để tiện trong việc sinh nở.
- Thì ra là vậy, tưởng bị thương gì chứ.
Kil'Groth chạy thục mạng vào:
- Lindis, có chuyện rồi!
- Chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.
- Nước suối của khu rừng Chạng Vạng ... không hiểu sao tự nhiên đục ngầu.
Tôi giật mình:
- Cái gì?
- Đây này, nhóc xem đi. - Kil'Groth kéo tôi chạy ra. Nhìn xuống suối, tôi thấy dòng nước trở nên đen ngòm, y như nước sông Tô Lịch ngày trước. Tôi vận ma thuật từ chiếc nhẫn rồi đặt tay xuống dòng nước. Nước trong trở lại, nhưng được một tí lại tiếp tục đục ngầu.
- Hình như có vấn đề gì đó.
Cresht bảo:
- Nếu không giải quyết nhanh thì cả khu rừng Chạng Vạng sẽ đi luôn đó.
- Nhanh lên, đi lên đầu nguồn xem thế nào.
Cả bọn nhanh chóng chạy thục mạng ngược theo dòng chảy của con suối. Thượng nguồn của nó nằm trên đồi A1 khiến tôi có đôi chút băn khoăn: ai đang ở trên đồi này?
Khi đến nơi thì cả ba há hốc mồm khi thấy hai tên đeo mặt nạ bí ẩn đang đổ rất nhiều thùng phi xuống nước. Kil'Groth hét lớn:
- Bọn kia dừng tay!
Nói rồi cậu ta băng lên. Bọn chúng rút tiểu liên bắn liên tục nhưng không có hiệu quả với Kil'Groth. Quất một cái, cả hai bọn chúng rơi xuống dòng nước. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra: cơ thể bọn chúng bốc khói, không còn thịt mà chỉ còn là một đống xương. Cresht như không tin vào mắt mình:
- Chết rồi ...
Tôi múc một ít nước lên rồi cho hai viên kẽm vào. Vừa cho vào thì khí bốc lên mạnh, hai viên kẽm tan biến.
- Axit à?
- Axit? Là sao nhóc? - Kil'Groth hỏi.
Tôi giải thích:
- Axit là những chất có khả năng ăn mòn kim loại cực mạnh. Nhwg mà ... bọn chúng là ai kia chứ, đầu đọc khu rừng này có mục đích gì?
Kil'Groth vỗ vai tôi:
- Việc đó không quan trọng, quan trọng là làm sao cứu khu rừng đây.
- Lùi lại! - Tôi vận ma thuật vào lòng bàn tay trái - ANDURASENGAN!
Ma thuật của tôi cắt đứt dòng chảy của nước, tôi lại dùng thổ thuật đắp một cái đập nhỏ cùng với rơm trám lại ngăn nước chảy xuống tiếp.
Cresht hỏi:
- Sao rồi?
- Nước bị ngăn lại cũng bị nhiễm axit, xem ra nó bắt nguồn từ sâu bên trong nguồn nước.
- Nhưng đây đã là đầu nguồn rồi, còn đâu được nữa?
Tôi bảo:
- Rất có thể con suối này còn một nguồn nước khác cung cấp nữa, bọn chúng đánh vào nơi đó.
- Nhưng đó là nơi nào đây? - Cresht hỏi.
- Nguồn nước có thể đến từ hai nơi: mưa và băng tuyết tan. Mưa thì không thể bởi làm quái nào có cách tạo mưa gây ô nhiễm suối, chỉ còn một cách là đánh vào nguồn băng tuyết tan thôi. Nhưng gần đây đâu có khu vực nào có băng tuyết chứ?
Kil'Groth gãi đầu:
- Ờ nhỉ ...
- A! NHỚ RỒI!
- Sao vậy?
Cresht nói:
- Anh từng nghe nữ vương kể lại rằng nguồn nước của con suối sinh mệnh này nằm sâu trong dãy núi Iland, rất có thể bọn chúng đầu độc ở đó.
- Ừ, vậy chúng ta xuất phát thôi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.