Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor (Quyển 2)
Chương 1: Trở lại Athanor
Phan Thế Hùng
18/01/2021
(Nhà của tôi)
Thỉnh thoảng, tôi và thằng Nam đi chơi với nhau, ngồi bàn chuyện cả hai đứa từng du hành đến Athanor.
Đến bây giờ, thằng Nam nó vẫn nghĩ là giấc mơ, nó bảo với tôi:
- Kể ra giấc mơ đó dài thật đó mày.
Tôi rút cây trâm cài tóc xuống:
- Thế mày giải thích sao về cây trâm cài tóc của Lunar? Nếu là mơ thì làm sao tao có được nó hả?
- Chắc mày mua rồi quên đó thôi. - Nam bảo.
Tôi thở dài:
- Nhưng tao là con trai, mắc mớ gì mua trâm cài tóc?
- Ủa vậy sao mày vẫn đeo vậy? Bộ mày là con gái hả? - Nam trêu chọc tôi.
- Dù sao đó cũng là di vật của vợ tao ...
Chưa kịp nói dứt câu, thằng Nam nhảy vào miệng tôi mà cười:
- Ha ha ha! Vợ gì chứ, mày chưa đủ tuổi mà vợ cái gì.
- Nhưng rõ ràng ...
- Thôi! Giấc mơ ấy mà.
Mặc dù thằng Nam nói vậy nhưng tôi không nghĩ đó là mơ bởi cây trâm cài tóc này chính là minh chứng cho việc mọi thứ là thật. Mặc dù vậy, tôi không có cách nào để chứng minh. Thằng Nam chợt hỏi tôi:
- Mày nghĩ sao nếu mình nộp đơn nhập học nhưng không học?
- Ủa mày hỏi chi vậy? - Tôi ngạc nhiên khi nghe nói hỏi.
- Thì trong giấc mơ ấy, tụi mình nộp đơn vô học viện gì đó mà.
Nhớ ra chuyện đó, tôi bảo:
- Ai biết đâu, mà không học thì tao nghĩ cũng chẳng có gì quá to tát.
- Mà mày vẫn nghĩ là tụi mình đi đến thế giới liên quân thật hả?
- Đương nhiên rồi, đây là cây trâm của Lunar đó. Nếu là mơ thì làm gì có. - Tôi gác tay lên trán rồi tựa lưng vào tường.
Thằng Nam bảo:
- Thôi, tụi mình vô Liên quân chơi đi.
- Ờ. - Tôi đáp một cách nhạt nhẽo rồi bấm vào game.
Xác nhận nhập học, một dòng chữ hiện lên khi tôi bấm vào game khiến tôi ngạc nhiên:
- Ủa gì vậy?
- Chuyện gì đó mày?
- Xác nhận nhập học gì nè. - Tôi đưa điện thoại lên cho Nam xem.
Thằng Nam thốt lên:
- Ê, tao cũng y chang mày vậy đó.
- Vậy là sao ta?
ẦM ẦM, một tiếng sấm giật ngang trời khiến cả hai thằng giật mình. Tiếng sấm kia nghe như ở gần đây lắm. Nhìn ra ngoài, bầu trời đang sáng, không có dấu hiệu gì là sắp mưa cả. Tôi gãi đầu:
- Chuyện gì vậy ta?
GÂU GÂU, con chó Lyly nhà tôi sủa lên mấy tiếng vào hư vô. Thằng Nam bước ra hỏi tôi:
- Gì vậy mày?
- Tao không biết nữa, con chó sủa hướng ngoài kia. - Tôi chỉ thẳng ra phía trước - Mà tao có thấy ai đâu.
- Ê mày nhìn kìa! - Thằng Nam bất ngờ hét lên - Sét lúc nãy ... đánh vào cái chỗ mà con chó đang sủa đó.
Sét đánh một cái xuống đất thủng một lỗ to tướng. Cả hai thằng chạy ra, con chó cũng chạy ra theo. Thằng Nam bảo:
- Đây không phải sét bình thường. Nhìn đi, quanh cây cây cối nhiều, sét thường chỉ đánh vào cây thôi chứ không bao giờ đánh xuống đất cả.
- Mày nói đúng.
Bộp, một bàn tay chạm lên vai tôi khiến tôi giật mình quay ngoắt lại:
- AI ĐẤY?
- Ta đây.
- Ơ ... cô là ...
Trước mặt tôi là một cô gái tóc màu trắng dài đến nửa lưng, người cô ấy mặc một bộ đồ màu trắng. Tôi ấp úng:
- Cô ... cô là ...
- Hừ, mới đi có một thời gian ngắn mà đã quên chị rồi sao? Chị là Lumica đây.
- À ... - Giờ tôi mới định thần lại và nhận ra Lumica.
Nam hỏi tôi:
- Lumica có phải nữ thần mặt trăng trong giấc mơ không vậy?
- Nữ thần mặt trăng thì đúng rồi, nhưng đâu phải mơ đâu.
- Đúng! Chuyện mấy đứa đến Athanor là có thật, không phải mơ.
Không hiểu chuyện gì, Nam gãi đầu:
- What?
- Thôi vào nhà đi, chúng ta nói chuyện. - Tôi bảo.
Lumica gật đầu đồng ý, cả ba vào trong nhà. Ngồi xuống ghế, Lumica mở đầu câu chuyện:
- Hai đứa có biết ta đến đây làm gì không?
- Ai biết. - Nam trả lời.
- Lúc nãy ta có thông báo rồi mà, ta đến đón mấy đứa đến Athanor để nhập học.
Tôi ngạc nhiên:
- Học thật à?
- Đương nhiên, mấy đứa đã nộp đơn rồi cơ mà.
- Đúng rồi nhỉ ... ha ha ... - Tôi cười trừ.
Nam hỏi:
- Vậy giờ tụi em đến Athanor đúng không?
- Phải.
- Nhưng học viện có đồng phục gì không?
Lumica đáp:
- Không, mấy đứa muốn mặc gì thì mặc, miễn mấy đứa đừng có không mặc đồ là được.
Nam hỏi:
- Mặc bikini được không?
- Được, ta nói rồi mà.
- Bộ mày mặc thật hả Nam? - Tôi ngạc nhiên.
Nó cười xòa:
- Đùa thôi.
- Mà tụi em đến học thì có cần đem theo gì không?
- Đáng lẽ là cần, nhưng giờ không có thời gian để sửa soạn. Nếu mấy đứa không đến Athanor sớm thì ta e thế giới sẽ diệt vong mất.
Tôi và Nam giật mình:
- Cái gì? Chị không đùa đấy chứ?
- Chuyện này ta sẽ kể sau, giờ mấy đứa sửa soạn quần áo đi. Nhà nhóc ở đâu Nam, ta đưa nhóc đi lấy quần áo.
- OK! - Nam tiến tới. Lumica dịch chuyển không gian đến nhà Nam.
Còn một mình, tôi chạy vào trong xách hết quần áo, lấy mấy cái quần lót nữa bỏ vào trong balo. Mười lăm phút sau, Lumica trở lại nhà tôi. Thằng Nam mang theo một cái balo to tướng sau lưng. Lumica hỏi:
- Xong chưa?
- Rồi, nhưng sách vở thì sao?
- Khi đến học viện ta sẽ tài trợ cho mấy đứa. Đi thôi. - Cô ấy ôm lấy hai đứa rồi vận ma thuật. Một vòng tròn ma thuật trắng xuất hiện bên dưới nền nhà, cả hai đứa nhanh chóng bước vào một chiều không gian khác.
Khi đã vào đến chiều không gian, Lumica bảo:
- Mấy đứa ôm ta cho chắc, ta tăng tốc đây.
- OÁI!!! - Cả hai đứa hét lên khi Lumica bay với tốc độ bàn thờ. Chừng năm phút sau, cả hai mới thấy được cổng ra.
Nhảy vào cổng, cả hai tiếp đất bên trong cung điện mặt trăng. Tôi ngước nhìn xung quanh, có rất nhiều quan lại ở đây.
Một người tiến lại:
- Mấy đứa đây à? Vậy là đủ rồi.
- Hử? - Tôi ngạc nhiên - Ủa chị Lindis?
- Lindis đó mày. - Nam bảo.
Tôi thúc vào hông nó:
- Biết rồi.
- Xin mời mấy đứa cách ly 14 ngày.
Cả hai thằng điếng người khi nghe tin này. Cách ly? Tự nhiên giờ đi cách ly?
- Mấy đứa đến từ Trái Đất, nơi này đang có dịch nên ta phải cách ly mấy đứa để đảm bảo an toàn.
- Ờ cũng được, cách ly cũng không tệ đâu. - Tôi lẩm bẩm.
- Nữ thần, xin người cũng đi cách ly ạ.
Lumica mỉm cười:
- Được thôi, trong hai tuần này nhờ các ngươi quản lí cung điện hộ ta.
Cả ba người vào trong khu cách ly của cung điện Mặt trăng. Lindis dẫn cả ba người đến căn phòng số 2:
- Đây là phòng của ba người.
- OK. - Tôi bước vào.
Sau khi cả ba vào trong, Lindis khóa cửa bên ngoài lại. Nam hỏi tôi:
- Mày nghĩ tụi mình hên hay xui vậy?
- Kệ đi, dù gì cũng đang có dịch mà. Mà đám kia đến chưa vậy?
Lumica bảo:
- Hải và Namz đang ở phòng số 1. Chúng ta ở phòng 2. Ta còn có mời thằng Hiếu nữa nhưng nó không đến.
- Nó có đăng kí nhập học đâu. - Tôi nằm xuống giường - Ở đây có máy tính hay điện thoại gì để giết thời gian không chị?
- Đó, máy tính đó. - Lumica chỉ vào cái máy tính để trên bàn. Hai thằng tôi nhanh chóng lại mở máy lên chơi.
Nam bảo:
- Chơi 7 viên ngọc rồng đi, chọn phần game 4 á cho nhiều nhân vật.
- OK. - Tôi bật game lên. Cả hai thằng ôn lại tuổi thơ với tựa game đối kháng hai người.
Trong lúc cả hai đứa đang say sưa chiến game thì Lumica hỏi:
- Mấy đứa ăn uống gì chưa?
- Chưa. Mà giờ mấy giờ rồi? 6 giờ chiều à?
- Đói chưa?
Tôi đáp:
- Dạ đói rồi.
- Hừm ... giờ chắc là cũng đến giờ cơm rồi đấy. Lindis sẽ đưa cơm cho chúng ta.
Quả đúng như Lumica nói, Lindis đưa tiếp tế cơm cho cả ba người. Cơm hôm nay có rau xào, thịt kho và canh bí đỏ. Cả ba ăn ngon lành. Lumica khen:
- Ngon quá!
- Ủa bà chị ... Ăn cái này mà cũng thấy ngon hả?
- Suốt ngày ta ăn sơn hào hải vị không hà, ngán chết đi được.
Bất giác tôi nhớ đến Lunar, cái hồi mà đi ăn súp cua gặp Laville và Rouie, cô ấy cũng có nói y như vậy. Chắc sau đợt cách ly này tôi sẽ đi thăm mộ cô ấy.
- Mấy đứa này.
- Gì vậy? - Cả hai đứa ngước lên.
- Ta có một thỉnh cầu.
Tôi bảo:
- Nói đi.
- Xin mấy đứa đừng bỏ Athanor mà trở về Trái Đất trong lúc này.
Nam ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Chuyện là ... ở Athanor đang có biến.
- Biến gì? - Tôi múc cơm đưa vào miệng.
Mặt Lumica bỗng trở nên căng thẳng:
- Ở Athanor đang có nguy cơ diễn ra một cuộc chiến lớn.
- Y như lần trước ở thánh địa à?
- Ta không so sánh được.
Nam hỏi:
- Vậy ý của chị là sao?
- Ta muốn mấy đứa hợp sức cùng với những lực lượng Athanor đánh bại lực lượng Sa Đọa.
Tôi buông đũa:
- Tên Maloch lại làm gì nữa sao?
- Không, lần này kẻ cầm đầu là Volkath. Hắn muốn thống trị Athanor này, tới lúc hắn thực hiện được mục đích thì thế giới này sẽ diệt vong. Đến lúc đó là mấy đứa khỏi chơi liên quân luôn đó.
- Nghe ghê vậy? - Nam giật mình.
Tôi trầm ngâm:
- Kì lạ nha, tại sao bọn chúng lại tái diễn việc làm cũ chứ? Rõ khó hiểu.
- Ta cũng thế thôi. Mấy đứa nghe đây, việc chính của mấy đứa là học, nhưng mấy đứa phải giúp mọi người đánh bại tên Volkath, nếu không mọi việc sẽ trở nên khó kiểm soát.
Tôi gật đầu:
- Được, việc này em đồng ý.
- OK! - Nam khoác vai tôi - Chuyện này đối với em đơn giản.
Lumica mỉm cười:
- Cảm ơn mấy đứa trước nha. Mừng quá, mấy đứa đều đồng ý hết cả.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi đoán chắc hai thằng Hải và Namz đều cũng tham gia vụ này. Lumica kể:
- Chưa đâu, Phúc và Minh cũng tham gia đấy.
- Hai đứa đó hả? - Tôi hỏi.
- Ừ. Thằng Phúc thì chị đến Quảng Ninh mời nó, còn Minh thì ...
(Quay lại quá khứ)
Lumica sau khi tiễn cả đám Trái Đất thì quay trở về mặt trăng. Khi về tới nơi, cô gặp Lindis và Minh:
- Ủa hai người làm gì vậy?
- Đưa nó về đi, còn nó đó.
- Chết cha, quên. Giờ cổng không gian bị loạn rồi, sao đưa nó về được.
Thằng Minh thất thần ngồi bệt xuống đất. Lumica đỡ nó dậy:
- Thôi nhóc nghe đây, nhóc ở đây với ta và đi học bình thường. Ở Trái Đất mọi người đều đang thấy nhóc sinh hoạt bình thường, không phải lo. Ta sẽ chăm lo cho nhóc.
- Vâng ... - Minh đáp.
(Hiện tại)
- Giờ thì chị giống như mẹ nó vậy.
- Nôn nóng quá, không biết học viện như thế nào nhỉ? - Tôi háo hức.
- Đợi hết cách ly, ta sẽ dẫn mấy đứa đi.
Thỉnh thoảng, tôi và thằng Nam đi chơi với nhau, ngồi bàn chuyện cả hai đứa từng du hành đến Athanor.
Đến bây giờ, thằng Nam nó vẫn nghĩ là giấc mơ, nó bảo với tôi:
- Kể ra giấc mơ đó dài thật đó mày.
Tôi rút cây trâm cài tóc xuống:
- Thế mày giải thích sao về cây trâm cài tóc của Lunar? Nếu là mơ thì làm sao tao có được nó hả?
- Chắc mày mua rồi quên đó thôi. - Nam bảo.
Tôi thở dài:
- Nhưng tao là con trai, mắc mớ gì mua trâm cài tóc?
- Ủa vậy sao mày vẫn đeo vậy? Bộ mày là con gái hả? - Nam trêu chọc tôi.
- Dù sao đó cũng là di vật của vợ tao ...
Chưa kịp nói dứt câu, thằng Nam nhảy vào miệng tôi mà cười:
- Ha ha ha! Vợ gì chứ, mày chưa đủ tuổi mà vợ cái gì.
- Nhưng rõ ràng ...
- Thôi! Giấc mơ ấy mà.
Mặc dù thằng Nam nói vậy nhưng tôi không nghĩ đó là mơ bởi cây trâm cài tóc này chính là minh chứng cho việc mọi thứ là thật. Mặc dù vậy, tôi không có cách nào để chứng minh. Thằng Nam chợt hỏi tôi:
- Mày nghĩ sao nếu mình nộp đơn nhập học nhưng không học?
- Ủa mày hỏi chi vậy? - Tôi ngạc nhiên khi nghe nói hỏi.
- Thì trong giấc mơ ấy, tụi mình nộp đơn vô học viện gì đó mà.
Nhớ ra chuyện đó, tôi bảo:
- Ai biết đâu, mà không học thì tao nghĩ cũng chẳng có gì quá to tát.
- Mà mày vẫn nghĩ là tụi mình đi đến thế giới liên quân thật hả?
- Đương nhiên rồi, đây là cây trâm của Lunar đó. Nếu là mơ thì làm gì có. - Tôi gác tay lên trán rồi tựa lưng vào tường.
Thằng Nam bảo:
- Thôi, tụi mình vô Liên quân chơi đi.
- Ờ. - Tôi đáp một cách nhạt nhẽo rồi bấm vào game.
Xác nhận nhập học, một dòng chữ hiện lên khi tôi bấm vào game khiến tôi ngạc nhiên:
- Ủa gì vậy?
- Chuyện gì đó mày?
- Xác nhận nhập học gì nè. - Tôi đưa điện thoại lên cho Nam xem.
Thằng Nam thốt lên:
- Ê, tao cũng y chang mày vậy đó.
- Vậy là sao ta?
ẦM ẦM, một tiếng sấm giật ngang trời khiến cả hai thằng giật mình. Tiếng sấm kia nghe như ở gần đây lắm. Nhìn ra ngoài, bầu trời đang sáng, không có dấu hiệu gì là sắp mưa cả. Tôi gãi đầu:
- Chuyện gì vậy ta?
GÂU GÂU, con chó Lyly nhà tôi sủa lên mấy tiếng vào hư vô. Thằng Nam bước ra hỏi tôi:
- Gì vậy mày?
- Tao không biết nữa, con chó sủa hướng ngoài kia. - Tôi chỉ thẳng ra phía trước - Mà tao có thấy ai đâu.
- Ê mày nhìn kìa! - Thằng Nam bất ngờ hét lên - Sét lúc nãy ... đánh vào cái chỗ mà con chó đang sủa đó.
Sét đánh một cái xuống đất thủng một lỗ to tướng. Cả hai thằng chạy ra, con chó cũng chạy ra theo. Thằng Nam bảo:
- Đây không phải sét bình thường. Nhìn đi, quanh cây cây cối nhiều, sét thường chỉ đánh vào cây thôi chứ không bao giờ đánh xuống đất cả.
- Mày nói đúng.
Bộp, một bàn tay chạm lên vai tôi khiến tôi giật mình quay ngoắt lại:
- AI ĐẤY?
- Ta đây.
- Ơ ... cô là ...
Trước mặt tôi là một cô gái tóc màu trắng dài đến nửa lưng, người cô ấy mặc một bộ đồ màu trắng. Tôi ấp úng:
- Cô ... cô là ...
- Hừ, mới đi có một thời gian ngắn mà đã quên chị rồi sao? Chị là Lumica đây.
- À ... - Giờ tôi mới định thần lại và nhận ra Lumica.
Nam hỏi tôi:
- Lumica có phải nữ thần mặt trăng trong giấc mơ không vậy?
- Nữ thần mặt trăng thì đúng rồi, nhưng đâu phải mơ đâu.
- Đúng! Chuyện mấy đứa đến Athanor là có thật, không phải mơ.
Không hiểu chuyện gì, Nam gãi đầu:
- What?
- Thôi vào nhà đi, chúng ta nói chuyện. - Tôi bảo.
Lumica gật đầu đồng ý, cả ba vào trong nhà. Ngồi xuống ghế, Lumica mở đầu câu chuyện:
- Hai đứa có biết ta đến đây làm gì không?
- Ai biết. - Nam trả lời.
- Lúc nãy ta có thông báo rồi mà, ta đến đón mấy đứa đến Athanor để nhập học.
Tôi ngạc nhiên:
- Học thật à?
- Đương nhiên, mấy đứa đã nộp đơn rồi cơ mà.
- Đúng rồi nhỉ ... ha ha ... - Tôi cười trừ.
Nam hỏi:
- Vậy giờ tụi em đến Athanor đúng không?
- Phải.
- Nhưng học viện có đồng phục gì không?
Lumica đáp:
- Không, mấy đứa muốn mặc gì thì mặc, miễn mấy đứa đừng có không mặc đồ là được.
Nam hỏi:
- Mặc bikini được không?
- Được, ta nói rồi mà.
- Bộ mày mặc thật hả Nam? - Tôi ngạc nhiên.
Nó cười xòa:
- Đùa thôi.
- Mà tụi em đến học thì có cần đem theo gì không?
- Đáng lẽ là cần, nhưng giờ không có thời gian để sửa soạn. Nếu mấy đứa không đến Athanor sớm thì ta e thế giới sẽ diệt vong mất.
Tôi và Nam giật mình:
- Cái gì? Chị không đùa đấy chứ?
- Chuyện này ta sẽ kể sau, giờ mấy đứa sửa soạn quần áo đi. Nhà nhóc ở đâu Nam, ta đưa nhóc đi lấy quần áo.
- OK! - Nam tiến tới. Lumica dịch chuyển không gian đến nhà Nam.
Còn một mình, tôi chạy vào trong xách hết quần áo, lấy mấy cái quần lót nữa bỏ vào trong balo. Mười lăm phút sau, Lumica trở lại nhà tôi. Thằng Nam mang theo một cái balo to tướng sau lưng. Lumica hỏi:
- Xong chưa?
- Rồi, nhưng sách vở thì sao?
- Khi đến học viện ta sẽ tài trợ cho mấy đứa. Đi thôi. - Cô ấy ôm lấy hai đứa rồi vận ma thuật. Một vòng tròn ma thuật trắng xuất hiện bên dưới nền nhà, cả hai đứa nhanh chóng bước vào một chiều không gian khác.
Khi đã vào đến chiều không gian, Lumica bảo:
- Mấy đứa ôm ta cho chắc, ta tăng tốc đây.
- OÁI!!! - Cả hai đứa hét lên khi Lumica bay với tốc độ bàn thờ. Chừng năm phút sau, cả hai mới thấy được cổng ra.
Nhảy vào cổng, cả hai tiếp đất bên trong cung điện mặt trăng. Tôi ngước nhìn xung quanh, có rất nhiều quan lại ở đây.
Một người tiến lại:
- Mấy đứa đây à? Vậy là đủ rồi.
- Hử? - Tôi ngạc nhiên - Ủa chị Lindis?
- Lindis đó mày. - Nam bảo.
Tôi thúc vào hông nó:
- Biết rồi.
- Xin mời mấy đứa cách ly 14 ngày.
Cả hai thằng điếng người khi nghe tin này. Cách ly? Tự nhiên giờ đi cách ly?
- Mấy đứa đến từ Trái Đất, nơi này đang có dịch nên ta phải cách ly mấy đứa để đảm bảo an toàn.
- Ờ cũng được, cách ly cũng không tệ đâu. - Tôi lẩm bẩm.
- Nữ thần, xin người cũng đi cách ly ạ.
Lumica mỉm cười:
- Được thôi, trong hai tuần này nhờ các ngươi quản lí cung điện hộ ta.
Cả ba người vào trong khu cách ly của cung điện Mặt trăng. Lindis dẫn cả ba người đến căn phòng số 2:
- Đây là phòng của ba người.
- OK. - Tôi bước vào.
Sau khi cả ba vào trong, Lindis khóa cửa bên ngoài lại. Nam hỏi tôi:
- Mày nghĩ tụi mình hên hay xui vậy?
- Kệ đi, dù gì cũng đang có dịch mà. Mà đám kia đến chưa vậy?
Lumica bảo:
- Hải và Namz đang ở phòng số 1. Chúng ta ở phòng 2. Ta còn có mời thằng Hiếu nữa nhưng nó không đến.
- Nó có đăng kí nhập học đâu. - Tôi nằm xuống giường - Ở đây có máy tính hay điện thoại gì để giết thời gian không chị?
- Đó, máy tính đó. - Lumica chỉ vào cái máy tính để trên bàn. Hai thằng tôi nhanh chóng lại mở máy lên chơi.
Nam bảo:
- Chơi 7 viên ngọc rồng đi, chọn phần game 4 á cho nhiều nhân vật.
- OK. - Tôi bật game lên. Cả hai thằng ôn lại tuổi thơ với tựa game đối kháng hai người.
Trong lúc cả hai đứa đang say sưa chiến game thì Lumica hỏi:
- Mấy đứa ăn uống gì chưa?
- Chưa. Mà giờ mấy giờ rồi? 6 giờ chiều à?
- Đói chưa?
Tôi đáp:
- Dạ đói rồi.
- Hừm ... giờ chắc là cũng đến giờ cơm rồi đấy. Lindis sẽ đưa cơm cho chúng ta.
Quả đúng như Lumica nói, Lindis đưa tiếp tế cơm cho cả ba người. Cơm hôm nay có rau xào, thịt kho và canh bí đỏ. Cả ba ăn ngon lành. Lumica khen:
- Ngon quá!
- Ủa bà chị ... Ăn cái này mà cũng thấy ngon hả?
- Suốt ngày ta ăn sơn hào hải vị không hà, ngán chết đi được.
Bất giác tôi nhớ đến Lunar, cái hồi mà đi ăn súp cua gặp Laville và Rouie, cô ấy cũng có nói y như vậy. Chắc sau đợt cách ly này tôi sẽ đi thăm mộ cô ấy.
- Mấy đứa này.
- Gì vậy? - Cả hai đứa ngước lên.
- Ta có một thỉnh cầu.
Tôi bảo:
- Nói đi.
- Xin mấy đứa đừng bỏ Athanor mà trở về Trái Đất trong lúc này.
Nam ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Chuyện là ... ở Athanor đang có biến.
- Biến gì? - Tôi múc cơm đưa vào miệng.
Mặt Lumica bỗng trở nên căng thẳng:
- Ở Athanor đang có nguy cơ diễn ra một cuộc chiến lớn.
- Y như lần trước ở thánh địa à?
- Ta không so sánh được.
Nam hỏi:
- Vậy ý của chị là sao?
- Ta muốn mấy đứa hợp sức cùng với những lực lượng Athanor đánh bại lực lượng Sa Đọa.
Tôi buông đũa:
- Tên Maloch lại làm gì nữa sao?
- Không, lần này kẻ cầm đầu là Volkath. Hắn muốn thống trị Athanor này, tới lúc hắn thực hiện được mục đích thì thế giới này sẽ diệt vong. Đến lúc đó là mấy đứa khỏi chơi liên quân luôn đó.
- Nghe ghê vậy? - Nam giật mình.
Tôi trầm ngâm:
- Kì lạ nha, tại sao bọn chúng lại tái diễn việc làm cũ chứ? Rõ khó hiểu.
- Ta cũng thế thôi. Mấy đứa nghe đây, việc chính của mấy đứa là học, nhưng mấy đứa phải giúp mọi người đánh bại tên Volkath, nếu không mọi việc sẽ trở nên khó kiểm soát.
Tôi gật đầu:
- Được, việc này em đồng ý.
- OK! - Nam khoác vai tôi - Chuyện này đối với em đơn giản.
Lumica mỉm cười:
- Cảm ơn mấy đứa trước nha. Mừng quá, mấy đứa đều đồng ý hết cả.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi đoán chắc hai thằng Hải và Namz đều cũng tham gia vụ này. Lumica kể:
- Chưa đâu, Phúc và Minh cũng tham gia đấy.
- Hai đứa đó hả? - Tôi hỏi.
- Ừ. Thằng Phúc thì chị đến Quảng Ninh mời nó, còn Minh thì ...
(Quay lại quá khứ)
Lumica sau khi tiễn cả đám Trái Đất thì quay trở về mặt trăng. Khi về tới nơi, cô gặp Lindis và Minh:
- Ủa hai người làm gì vậy?
- Đưa nó về đi, còn nó đó.
- Chết cha, quên. Giờ cổng không gian bị loạn rồi, sao đưa nó về được.
Thằng Minh thất thần ngồi bệt xuống đất. Lumica đỡ nó dậy:
- Thôi nhóc nghe đây, nhóc ở đây với ta và đi học bình thường. Ở Trái Đất mọi người đều đang thấy nhóc sinh hoạt bình thường, không phải lo. Ta sẽ chăm lo cho nhóc.
- Vâng ... - Minh đáp.
(Hiện tại)
- Giờ thì chị giống như mẹ nó vậy.
- Nôn nóng quá, không biết học viện như thế nào nhỉ? - Tôi háo hức.
- Đợi hết cách ly, ta sẽ dẫn mấy đứa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.