Chương 69: Chương 68: Nam nữ chi chiến
Trần Khổ
14/09/2016
Hy Bình tỉnh giấc từ sớm, Bạch Liên đang nằm ngủ hoàn toàn trên ngực của hắn ta.
Hắn không muốn đánh thức nàng, cảm thấy Bạch Liên thật sự ôm chặt, nên hắn lên tiếng để đánh thức nàng dậy. Bạch Liên càng nhắm chặt mắt và càng ôm hắn chặt thêm.
“Ta biết nàng đã thức rồi, hãy buông ta ra, Ta còn phải đến Dã Mã tộc để cứu bằng hữu, rồi sẽ trở về với nàng”
Bạch Liên vẫn không thèm mở mắt, lật người qua một bên. Hy Bình đứng dậy, trong trướng nội, tam nữ đồng mở mắt nhìn về hắn.
Hy Bình quay đầu lại và nói:”Nếu ta không chết trong chiến trận, sống sót trở về, các nàng có muốn chân chánh là thê tử của ta hay không ?”
Bạch Liên nhìn sững Hy Bình, sau đó nàng nhắm mắt lại, dòng lệ đã trào ra từ đôi mắt.
Bạch Tư và Bạch Chỉ cũng muốn đi theo với Hy Bình. Hắn hôn lên đôi môi nhỏ bé của Bạch chỉ rồi nói:” hãy ở nhà đợi ta trở về, Quái Chỉ Nhi, đừng làm ta lo lắng”.
“Đại phối đản, chàng phải sống để trở về để thấy Quái Chỉ Nhi, Chỉ Nhi đợi chàng trở về để nghịch những trò xấu xa với chàng.”
Hy Bình ôm khuôn mặt đầy nét ngây thơ, mĩm cười rồi nói:” Nếu ta không có xấu xa như vậy, nàng có yêu ta hay không ?”
Bạch Chỉ trả lời một cách khờ khạo:”Đại phối đản vĩnh viễn xấu xa nhất, nhưng đó là cái xấu mà Chỉ nhi yêu thích đại phối đản, nhìn trông xấu tệ.”
Hy Bình cười lớn tiếng, dẫn theo Đỗ Manh Manh cùng Tiểu Nguyệt nhập với Bạch Hùng dẫn đoàn quân Bạch Dương tộc thẳng đường đến Dã Mã tộc.
Ra quân lần nầy, tâm trạng Hy bình rất là bất nguyện ý. Nếu không áp lực mạnh mẽ đến Dã Mã tộc, họ sẽ không tha không thả bọn Lôi Long sáu người ra. Lúc đó, chiến tranh sẽ không tránh được.
Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt cỡi ngựa đi theo sau Hy Bình, ngước nhìn vóc dáng Hy Bình hiên ngang trên mình ngựa. Lưỡng nữ có lúc quên bẵng đây là hành quân, và đòi Hy Bình cho ngồi chung một ngựa.
Bạch Hùng và Bạch Tử cảm thấy mê mệt với hai mỹ nữ. Bạch Hùng giờ đây quên hẵng Bạch Tư, để sẵn lòng phiêu lưu vào nữ nhân mới. Bạch Tử đã gạ hỏi Đỗ Manh Manh, câu trả lời cũng không khác gì từ Tiểu Nguyệt lúc trước, làm Bạch Tử rất thất vọng.
Oh, Tại sao hạnh hoa luôn luôn có chủ?
Vượt qua Dương Mã sơn, bây giờ đến địa phận Dã mã tộc.
Khi mặt trời hạ xuống núi về hướng tây, đoàn quân đã đến đất của Dã Mã tộc, cả đoàn dừng lại chuẩn bị qua đêm, trại lính cách thảo nguyên không xa. Một đồng cỏ hoàn toàn xanh.
Phía trước, một đoàn quân Dã Mã tộc đã xuất hiện, có lẽ chiến tranh sắp đến.
Hai bên giàn quân cách nhau khoảng 100 thước.
Hy Bình thấy rõ đội quân địch, khoảng bốn năm ngàn hầu hết là nữ binh, cao lớn mạnh khỏe, điều nầy làm hắn ngạc nhiên và lo ngại.
Binh lính sẽ đối xử với nữ nhân như thế nào đây? Mặc dầu quân số đông hơn, nhưng khi lâm trận cần phải có một lòng quyết chiến.
Quả là một vấn đề đau đầu. Thủ lĩnh của Dã Mã tộc đại quân là một thiếu nữ cao lớn khi so cùng với Hy Bình. Một nữ nhân tư dung xuất chúng, biểu hiện một cá tính kiên cường không biết sợ hãi là gì.
Nữ nhân như vầy không dễ gì bị chinh phục bởi nam nhân. Ngược lại, nam nhân dễ dàng qùy lụy trước nàng ngay.
Cả ba nam nhân không mong muốn một địch thủ như nữ nhân này. Nhưng nàng ta là một kẻ đối đầu đáng sợ.
Không kể vào thời điểm nào, đối với nam nhân. Một địch thủ đáng sợ không phải là một nam nhân kiên cường mà sẽ là một nữ nhân mỹ lệ.
Nữ nhân với tư dung mỹ lệ sẽ làm trái tim nam nhân mềm yếu. Loại nữ nhân như vầy rất xem thường nam nhân anh tuấn.
Nguyên Chân lần đầu tiên trông thấy Hy Bình, trái tim đập nhanh lên:”Thế giới có tiểu nam nhân khả ái như vầy chăng ?”
Nhưng gã này dẫn đầu đạo quân xâm nhập lãnh thổ, không thể dung tha được. Phải cho hắn biết nữ nhân Dã Mã tộc kiên cường hơn tất cả nam nhân, phải phát thệ kích sát đồng bọn ngay tại thảo nguyên, vĩnh viễn không thể xâm phạm Dã Mã tộc.
Nguyên Chân ta còn đây, không một ai có thể xâm chiếm đất mẹ của ta. Nam nhân đánh nhau vì danh dự, nữ nhân đánh nhau vì gia viên.
Nguyên Chân hét lớn:”Bạch Hùng, tại sao đem binh đến quấy phá nhà của ta ?, tại sao muốn rước phiền nhiễu vào người ?”
Hy Bình trả lời: “Trả người, ta sẽ lập tức triệt thoái”
Nguyên Chân nói: “Không có dễ như vậy, tiểu nam nhân, ngươi là ai ?”
Hy Bình đáp: “Không gọi ta là tiểu nam nhân, ta là Hoàng Hy bình, là địch thủ của ngươi”
Nguyên Chân đáp: “Phế ngôn, nếu dũng cảm thì phóng ngựa đến đây, nếu không , hãy trở về tổ ấm của các nữ nhân của ngươi đi.
Hy Bình giỡn cợt:”Có lẽ ta không nên đánh nhau, không nên để cho nữ nhân thất vọng. Nhị vị lão huynh, ta nên để cho nàng xem ta chạy về tìm nữ nhân ta như thế nào.”
Bạch Hùng nói:”Nữ nhân khiêu chiến, ta không nhẫn tâm cự tuyệt đâu “.
Bạch Tử cười:”Bất kỳ trường hợp nào, chinh phục nữ nhân là sự tình tối cao và cũng là tối đại thú vị.
Hy Bình nhìn vào hai người rồi quay đầu về hướng quân Dã Mã tộc, vung tay hét to:”Tất cả tiến công!”
Hướng về phía trước, Hy Bình khoa thiết côn nhanh về đại quân Dã Mã tộc, lưỡng nữ vội nói:”Hãy vội vàng bám sát đại ca, đại ca không muốn chúng ta bị hại”.
Hai bên cùng hét lớn, tạo nên nhiều tiếng động vang khắp vùng thảo nguyên. Chiến tranh khởi đầu, trên thảo nguyên nhân mã khắp nơi, máu huyết vương vãi đầy đồng cỏ, mưa gió đổi thay.
Giữa trận mạc, thiết côn của Hy Bình tung hoành giữa ngàn người . Đây là trận chiến giữa lưỡng tộc chứ không phải giữa nam và nữ .
Bất luận nam nữ, đã là chiến sĩ, không thể mềm lòng. Nam hay nữ cũng là địch nhân. Chiến tranh làm mất hết thiện lương của con người, thật là tàn khốc.
Chúng ta đã chứng kiến chiến tranh giữa nam và nữ, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu bi kịch trên đời.
Thật ra, chiến tranh giữa nam và nữ chưa bao giờ đình chỉ, xảy ra trên tình trường chớ không phải trong chiến trận.
Đao kiếm đụng chạm với nhau, sanh và tử đang xảy ra, mồ hôi và máu đang tranh với nhau. Và kết cuộc lẫn lộn với nhau.
Hy Bình theo sau bởi Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt, tiến sâu vào trận địa, không một ai ngăn chặn được trước sức tấn công của thiết côn. Hắn vượt qua bao nhiêu phòng tuyến, tiến thẳng đến Nguyên Chân.
Nguyên Chân đang giao chiến cùng với Bạch Tử và Bạch Hùng, cả hai đang yếu thế trước sự tấn công vũ bão của nàng, trong mấy chốc có thể thảm bại.
Hy Bình chuyển thiết côn qua giữa hai người, đánh thẳng vào ngực của Nguyên Chân, miệng hét lớn:”Khai”
Bạch Hùng và Bạch Tử vội vây quanh Nguyên Chân.
Bây giờ Hy Bình và Nguyên Chân đối diện với nhau, trong tay nàng là một trường tiên mềm mại, nhưng đã hủy biết bao chiến sĩ Bạch Dương tộc.
Nguyên Chân vung trường tiên về hướng Hy Bình, đi vòng qua thiết côn, đập thẳng vào mặt của hắn.
Thất kinh, Hy Bình thâu côn lại để tránh đòn, sau đó đường côn quét mạnh vào eo lưng của Nguyên Chân.
Nguyên thân người Nguyên Chân ngã qua một bên để tránh rồi trở về vị trí vững vàng trên lưng ngựa, trường tiên lại vung lên, đánh ngay vào cánh tay đang cầm côn của Hy Bình.
Hy Bình cảm thấy đau đớn, cố gắng đưa côn lên chống đỡ trường tiên đang hướng đến đầu của mình. Hắn cảm thấy trường tiên cuốn quanh yết hầu, vội vàng chuyển côn qua tay trái, tay mặt đưa lên nắm chặt vào trường tiên.
Nguyên Chân không ngờ Hy bình biến chiêu nhanh như thế, vội vàng rút trường tiên về, nhưng không thu hồi được.
Đang lúc phân vân, Hy Bình đã tiến đến một bên mình. Buông trường tiên ra, hữu thủ của Hy Bình vội vàng khống chế Nguyên Chân, lôi qua ngựa của mình rồi hét lớn:” Ngưng tay, tướng lãnh các ngươi đang trong tay ta, tất cả đầu hàng ngay, nếu không nàng ta sẽ chết”.
Những lời đó giống như rồng ngâm, hổ rống, vang động chấn kinh toàn trường! Cuộc chiến giảm thiểu nhanh chóng, muốn dẹp quân thì phải bắt vua trước, đó là thượng sách.
Thiết côn đã rơi xuống đất, vì nữ nhân rất ư là lợi hại, khí lực rất mạnh mẽ, hắn phải dùng cả hai tay để đối phó, siết chặt không cho Nguyên chân có cơ hội để thở.
Dù khống chế được hai tay của Nguyên Chân, nhưng hắn không có khả năng để cản trở độc chiêu tối hậu của nữ nhân, nàng cắn ngay vào vai của hắn.
Hy Bình chịu đựng sự đau đớn:”Hồi cáo với tộc trưởng các người để trao đổi con tin và sáu người của ta” .
Ngũ đóa kim hoa hét lớn:”Hỗn đản, hãy thả Nguyên Chân công chúa ra”.
“Công chúa hả? Tốt lắm! Ta cứ ngại nàng ta không đủ phân lượng để trao đổi, gọi mẹ nàng ta đến đây ngay, nếu không lão tử sẽ chém đầu ngay, con mẹ nó”.
Ngũ đóa kim hoa tương luận với nhau, rồi hạ lịnh thoái quân.
Hy Bình xuống ngựa , hai tay vẫn ôm Nguyên Chân. Hắn dùng một tay tước lấy trường tiên rồi đưa cho Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt hỏi:”Đại ca, có đau lắm không ?”.
“Muội cắn ta nhiều lần rồi, giờ ta không còn biết đau nửa!”.
Đỗ Manh Manh, Bạch Hùng, cùng Bạch Tử đến bên cạnh.
Bạch Tử nói:”Ngươi thơm lắm hay sao? Nữ nhân nào gặp ngươi cũng muốn cắn!”.
Hy Bình không chú ý chung quanh, dùng tay xé nát y phục của Nguyên Chân.
Nguyên Chân vội nhả miệng ra từ vai Hy Bình:”Hỗn đản, muốn gì đây ?”.
Hy Bình khá cao lớn, nhưng chỉ đứng đến ngang ngực của Nguyên Chân. Nữ nhân Dã Mã tộc quả đúng như Bạch Hoạt kể, cao và mạnh khỏe như con ngựa hoang dã. “Mẹ nó, ngươi cắn lão tử hả ? Lão tử xé nát y phục ra rồi ta sẵn lòng chết với ngươi!”.
Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt vẫn còn nhớ ngày nào Triệu Tử Thanh cắn Hy Bình, hắn đã từng dùng chiêu thức trên để thoát khỏi hổ khẩu. Nên cả hai cùng mĩm cười.
Bạch Hùng nói:”Lão đệ, đừng có khách sáo khi đối phó với nữ nhân”.
Bạch Tử mỉm cười:”Phải để cho đóa hoa sen biết đệ như thế nào”.
Nguyên Chân chửi mắng:”Đừng đụng ta với bàn tay bẩn thỉu kia”.
Hy Bình cười:”Ta sợ ngươi chạy mất mà”.
“Ta đã lọt vào tay ngươi, ta còn khả năng để chạy thoát hả ?”
“Đích xác, ngươi không chạy được đâu, nhưng ta ôm để ngươi có chút cảm giác không thấy thua thiệt.”
Vừa nói, hắn đưa cả khuôn mặt vào ngực của nàng, rồi rên rĩ “Và ít nhất ta có được một giấc mơ đẹp”.
Tuy Nguyên Chân vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn vô phương thoát khỏi cách tay của Hy Bình. Hắn thấp bé hơn nàng, nhưng tại sao hắn khỏe như vậy ?
Nguyên Chân nói:”Ta nghĩ rằng, ngươi không có vui thú đâu”
Hy Bình thả nàng ra:”Đợi lên giường rồi mới biết, Oh, ngươi sợ ta cưỡng bức hả ?”
Nguyên chân sửa soạn lại y phục, khinh thị nói:”Ngươi chỉ có đoản côn, kích đông, kích tây. Hoàn toàn không có khả năng dù cưỡng bức ta cũng không được gì, đừng có dùng các từ ngữ trên”.
Hy Bình cười to:”Ngươi là con tin của ta, ta có thể ngược đãi hay chiêu đãi ân cần, ngươi muốn phương thức nào ?
Nguyên Chân khinh bỉ:”Tùy tiện”
Hy Bình nói với Bạch tử:”Trói lại, trói giống như cái bánh hấp nhỏ, nhìn xú khí của nó nè”.
Bạch Tử dùng trường tiên do Tiểu Nguyệt đưa, trói Nguyên Chân lại, Bạch Hùng nhân cơ hội, đến phụ giúp, thuận tiện chiếm chút tiện nghị động thủ khắp người Nguyên Chân.
Nguyên Chân không biết cười hay khóc, trường tiên của mình bị địch thủ dùng để trói nàng lại, thật là ngược đời. Nàng bây giờ quả giống như cái bánh hấp. Một cái bánh hấp đẹp đẽ.
Cả vùng thảo nguyên bị máu huyết chuyển từ màu lục sang đỏ.
Bạnh Hùng và Bạch Tử xử lý toàn chiến trường. Trời bắt đầu tối, toàn quân dựng doanh trại, nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai.
Hy Bình và lưỡng nữ Đỗ Manh Manh, Tiểu Nguyệt cùng ở với Hy Bình trong trướng bồng, cái bánh hấp Nguyên Chân cũng nằm trong đó. Có vẻ Hy Bình muốn tiếp đãi mỹ lệ Nguyên Chân.
Cả hai nàng, Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt đều nằm ép vào người Hy Bình.
“Đại ca, tại sao để nàng trong tướng bồng của ta, Nguyệt nhi không quen như vậy”. Nàng quen thuộc thoát y phần ngực để nằm chung với hắn. Nay Nguyên Chân có mặt tại đây, quả là khó chịu, nàng không thích thú gì hết.
“Ta ngại Nguyên Chân dùng mỹ nhân kế với Bạch Hùng và Bạch Tử để đào thoát, nên ta mời nàng ta vào đây để nghe ta hát”.
Khi Nguyên Chân nghe hắn muốn hát ca, nàng nổi nóng lên, nàng không sợ hắn cưỡng bức, mà thật sự sợ nghe hắn hát.
Ngày hôm nay, đã bị nghe hắn hát các bài xấu xa, bỉ ổi. Tương tự như bị cưỡng bức bởi trăm người, quả đáng sợ.
Thật ra nàng chưa bị cưỡng bức, có lẽ không bị như vậy.
Nam nhân này ngược đãi ta như vậy, có dịp, ta chuẩn bị hai cục bông gòn để có gặp hắn lần khác, ta bịt kín hai lỗ nhỉ, khỏi bị nghe giọng ca của hắn, tức muốn chết.
Đỗ Manh Manh hỏi:”Đại ca, nếu nửa đêm, địch nhân phun hổ yên vụ (thuốc mê) vào đây, ta phải làm sao ?”
“Đừng có lo ngại về bọn chúng, nếu chúng dám làm, ta sẽ làm thịt nữ nhân này ngay. Ngoại trừ, tù nhân không quan trọng, chúng sẽ nghe lời ta phóng thích sáu người. Ngày mai, nàng sẽ gặp lại Đại Hải, nàng vẩn là xử nữ. Đừng lo lắng gì hết.”
Đổ Manh Manh giận lên:”Đại ca lại trêu chọc Manh Manh, phải phạt đại ca hôn Manh Manh”.
Hy Bình làm nàng im bằng cách hôn vào đôi môi nhỏ rồi nói:”Đừng có suy nghĩ như vậy, sau này lấy Đại Hải, không nên đòi hỏi tình cảm từ ta”.
Tiểu Nguyệt phản đối:”Đại ca không thể hôn một mình sư tỷ, Nguyệt nhi cũng muốn nữa”, không đợi Hy bình, nàng tự ôm lấy hắn và gắn đôi môi vào.
Nguyên Chân nhìn không vừa mắt, nói vào:”Thân nhiệt các ngươi sao lên cao vậy ?”
“Không phải chuyện của ngươi”, lưỡng nữ đồng trả lời.
Hy Bình lăn người đến cạnh Nguyên Chân rồi hỏi:”Nàng cũng muốn hả ?”.
Nguyên Chân giận lên:”Không ai muốn ngươi hôn hết “. Lời nói ngừng khi Hy Bình hôn lên môi nàng.
Nguyên Chân xoay đầu qua một bên:”Hoàng Hy Bình, đừng có đụng ta”.
Hy Bình cười:”Nàng không sợ cưỡng bức, sao lại sợ ta hôn ?”
“Vì miệng ngươi hôi hám”
Hy Bình hửi vào đôi môi của nàng:”Miệng nàng đúng là hôi, không phải, rất hôi mới đúng”.
“Miệng ta không có hôi”, Nguyên Chân giận dữ.
Hy Bình thò tay vào bên trong y phục của Nguyên Chân xoa nắn, so sánh nhũ phong Nguyên Chân với Lôi Phượng.”Chứng minh cách nào đây, để biết ai thối ai thơm, ta có nên hôn nữa hay chăng ?”
Nguyên Chân không thèm chú ý đến hắn, bất kể thủ pháp của hắn đang vuốt ve ngực nàng. Hy bình tiếp tục nói:”Có lẽ nàng không có gan, hãy thừa nhận nàng có miệng hôi hám đi”.
Nói xong, hắn dự định trở về bên cạnh lưỡng nữ. Bỗng nhiên, Nguyên Chân nói:”Trở lại đây, hãy làm thử đi”.
Hy Bình nhìn lại thấy Nguyên Chân nhắm đôi mắt. Trái tim hắn xao động, hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi của Nguyên Chân rất lâu, không biết bao lâu nữa.
“Ta sai hoàn toàn, miệng nàng rất thơm tho, có thể cho ta hôn lại chăng ?”
Hơi thở Nguyên Chân trở nên nặng nề:”Ngươi ăn gian, không tốt, một nữa môi của ta, ngươi vẫn chưa có hôn hết”.
Hy Bình cười:”Nàng vẫn chưa nói về cảm giác khi ta hôn như thế nào. Có biết ta muốn lắng nghe lắm “.
“Hôi thối muốn chết”
Sau khi đột nhiên hôn nàng, Hy Bình đắc ý quay trở về tiếp thụ những ôn nhu từ lưỡng nữ, để lại Nguyên Chân đang giận dữ.
Hai nàng vuốt ve Hy Bình không ngừng nghĩ, hôn người hắn liên tục, làm hắn bức rứt không biết phát tiết như thế nào.
“Tiểu ma nữ, hai muội ngược đãi đại ca như vầy, đại ca chết mất”.
Nguyên Chân nhìn qua, có lẽ đoán được bọn Hy Bình đang có những liên hệ phức tạp, nên làm hắn ta tiến thoái lưỡng nan. Tâm lý của nàng bây giờ rất là thống khoái:”Ngươi không phải là nam nhân, hành động gì cũng do do dự dự, có một chuyện nhỏ, cũng không xong, có dám làm tới không ?”.
Miệng Hy Bình vẫn còn trên đôi môi của lưỡng nữ:”Ngươi chỉ biết lải nhãi, lão tử làm cho ngươi xem, mẹ nó”.
“Đại ca, đừng có lý đến nàng, hãy hônTiểu Nguyệt đi, sư tỷ mới được hôn rồi”.
Hy Bình khổ sở: “Tiểu ma nử, hai nàng rất quỷ quái, ta khổ sở muốn chết đây. Lòng ta cảm như lửa đang cháy bùng”
Hai nàng cười khúc khích, trong khi Nguyên Chân thầm nghĩ: “Hy Bình, nhà ngươi xứng đáng để thụ tội”.
Hắn không muốn đánh thức nàng, cảm thấy Bạch Liên thật sự ôm chặt, nên hắn lên tiếng để đánh thức nàng dậy. Bạch Liên càng nhắm chặt mắt và càng ôm hắn chặt thêm.
“Ta biết nàng đã thức rồi, hãy buông ta ra, Ta còn phải đến Dã Mã tộc để cứu bằng hữu, rồi sẽ trở về với nàng”
Bạch Liên vẫn không thèm mở mắt, lật người qua một bên. Hy Bình đứng dậy, trong trướng nội, tam nữ đồng mở mắt nhìn về hắn.
Hy Bình quay đầu lại và nói:”Nếu ta không chết trong chiến trận, sống sót trở về, các nàng có muốn chân chánh là thê tử của ta hay không ?”
Bạch Liên nhìn sững Hy Bình, sau đó nàng nhắm mắt lại, dòng lệ đã trào ra từ đôi mắt.
Bạch Tư và Bạch Chỉ cũng muốn đi theo với Hy Bình. Hắn hôn lên đôi môi nhỏ bé của Bạch chỉ rồi nói:” hãy ở nhà đợi ta trở về, Quái Chỉ Nhi, đừng làm ta lo lắng”.
“Đại phối đản, chàng phải sống để trở về để thấy Quái Chỉ Nhi, Chỉ Nhi đợi chàng trở về để nghịch những trò xấu xa với chàng.”
Hy Bình ôm khuôn mặt đầy nét ngây thơ, mĩm cười rồi nói:” Nếu ta không có xấu xa như vậy, nàng có yêu ta hay không ?”
Bạch Chỉ trả lời một cách khờ khạo:”Đại phối đản vĩnh viễn xấu xa nhất, nhưng đó là cái xấu mà Chỉ nhi yêu thích đại phối đản, nhìn trông xấu tệ.”
Hy Bình cười lớn tiếng, dẫn theo Đỗ Manh Manh cùng Tiểu Nguyệt nhập với Bạch Hùng dẫn đoàn quân Bạch Dương tộc thẳng đường đến Dã Mã tộc.
Ra quân lần nầy, tâm trạng Hy bình rất là bất nguyện ý. Nếu không áp lực mạnh mẽ đến Dã Mã tộc, họ sẽ không tha không thả bọn Lôi Long sáu người ra. Lúc đó, chiến tranh sẽ không tránh được.
Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt cỡi ngựa đi theo sau Hy Bình, ngước nhìn vóc dáng Hy Bình hiên ngang trên mình ngựa. Lưỡng nữ có lúc quên bẵng đây là hành quân, và đòi Hy Bình cho ngồi chung một ngựa.
Bạch Hùng và Bạch Tử cảm thấy mê mệt với hai mỹ nữ. Bạch Hùng giờ đây quên hẵng Bạch Tư, để sẵn lòng phiêu lưu vào nữ nhân mới. Bạch Tử đã gạ hỏi Đỗ Manh Manh, câu trả lời cũng không khác gì từ Tiểu Nguyệt lúc trước, làm Bạch Tử rất thất vọng.
Oh, Tại sao hạnh hoa luôn luôn có chủ?
Vượt qua Dương Mã sơn, bây giờ đến địa phận Dã mã tộc.
Khi mặt trời hạ xuống núi về hướng tây, đoàn quân đã đến đất của Dã Mã tộc, cả đoàn dừng lại chuẩn bị qua đêm, trại lính cách thảo nguyên không xa. Một đồng cỏ hoàn toàn xanh.
Phía trước, một đoàn quân Dã Mã tộc đã xuất hiện, có lẽ chiến tranh sắp đến.
Hai bên giàn quân cách nhau khoảng 100 thước.
Hy Bình thấy rõ đội quân địch, khoảng bốn năm ngàn hầu hết là nữ binh, cao lớn mạnh khỏe, điều nầy làm hắn ngạc nhiên và lo ngại.
Binh lính sẽ đối xử với nữ nhân như thế nào đây? Mặc dầu quân số đông hơn, nhưng khi lâm trận cần phải có một lòng quyết chiến.
Quả là một vấn đề đau đầu. Thủ lĩnh của Dã Mã tộc đại quân là một thiếu nữ cao lớn khi so cùng với Hy Bình. Một nữ nhân tư dung xuất chúng, biểu hiện một cá tính kiên cường không biết sợ hãi là gì.
Nữ nhân như vầy không dễ gì bị chinh phục bởi nam nhân. Ngược lại, nam nhân dễ dàng qùy lụy trước nàng ngay.
Cả ba nam nhân không mong muốn một địch thủ như nữ nhân này. Nhưng nàng ta là một kẻ đối đầu đáng sợ.
Không kể vào thời điểm nào, đối với nam nhân. Một địch thủ đáng sợ không phải là một nam nhân kiên cường mà sẽ là một nữ nhân mỹ lệ.
Nữ nhân với tư dung mỹ lệ sẽ làm trái tim nam nhân mềm yếu. Loại nữ nhân như vầy rất xem thường nam nhân anh tuấn.
Nguyên Chân lần đầu tiên trông thấy Hy Bình, trái tim đập nhanh lên:”Thế giới có tiểu nam nhân khả ái như vầy chăng ?”
Nhưng gã này dẫn đầu đạo quân xâm nhập lãnh thổ, không thể dung tha được. Phải cho hắn biết nữ nhân Dã Mã tộc kiên cường hơn tất cả nam nhân, phải phát thệ kích sát đồng bọn ngay tại thảo nguyên, vĩnh viễn không thể xâm phạm Dã Mã tộc.
Nguyên Chân ta còn đây, không một ai có thể xâm chiếm đất mẹ của ta. Nam nhân đánh nhau vì danh dự, nữ nhân đánh nhau vì gia viên.
Nguyên Chân hét lớn:”Bạch Hùng, tại sao đem binh đến quấy phá nhà của ta ?, tại sao muốn rước phiền nhiễu vào người ?”
Hy Bình trả lời: “Trả người, ta sẽ lập tức triệt thoái”
Nguyên Chân nói: “Không có dễ như vậy, tiểu nam nhân, ngươi là ai ?”
Hy Bình đáp: “Không gọi ta là tiểu nam nhân, ta là Hoàng Hy bình, là địch thủ của ngươi”
Nguyên Chân đáp: “Phế ngôn, nếu dũng cảm thì phóng ngựa đến đây, nếu không , hãy trở về tổ ấm của các nữ nhân của ngươi đi.
Hy Bình giỡn cợt:”Có lẽ ta không nên đánh nhau, không nên để cho nữ nhân thất vọng. Nhị vị lão huynh, ta nên để cho nàng xem ta chạy về tìm nữ nhân ta như thế nào.”
Bạch Hùng nói:”Nữ nhân khiêu chiến, ta không nhẫn tâm cự tuyệt đâu “.
Bạch Tử cười:”Bất kỳ trường hợp nào, chinh phục nữ nhân là sự tình tối cao và cũng là tối đại thú vị.
Hy Bình nhìn vào hai người rồi quay đầu về hướng quân Dã Mã tộc, vung tay hét to:”Tất cả tiến công!”
Hướng về phía trước, Hy Bình khoa thiết côn nhanh về đại quân Dã Mã tộc, lưỡng nữ vội nói:”Hãy vội vàng bám sát đại ca, đại ca không muốn chúng ta bị hại”.
Hai bên cùng hét lớn, tạo nên nhiều tiếng động vang khắp vùng thảo nguyên. Chiến tranh khởi đầu, trên thảo nguyên nhân mã khắp nơi, máu huyết vương vãi đầy đồng cỏ, mưa gió đổi thay.
Giữa trận mạc, thiết côn của Hy Bình tung hoành giữa ngàn người . Đây là trận chiến giữa lưỡng tộc chứ không phải giữa nam và nữ .
Bất luận nam nữ, đã là chiến sĩ, không thể mềm lòng. Nam hay nữ cũng là địch nhân. Chiến tranh làm mất hết thiện lương của con người, thật là tàn khốc.
Chúng ta đã chứng kiến chiến tranh giữa nam và nữ, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu bi kịch trên đời.
Thật ra, chiến tranh giữa nam và nữ chưa bao giờ đình chỉ, xảy ra trên tình trường chớ không phải trong chiến trận.
Đao kiếm đụng chạm với nhau, sanh và tử đang xảy ra, mồ hôi và máu đang tranh với nhau. Và kết cuộc lẫn lộn với nhau.
Hy Bình theo sau bởi Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt, tiến sâu vào trận địa, không một ai ngăn chặn được trước sức tấn công của thiết côn. Hắn vượt qua bao nhiêu phòng tuyến, tiến thẳng đến Nguyên Chân.
Nguyên Chân đang giao chiến cùng với Bạch Tử và Bạch Hùng, cả hai đang yếu thế trước sự tấn công vũ bão của nàng, trong mấy chốc có thể thảm bại.
Hy Bình chuyển thiết côn qua giữa hai người, đánh thẳng vào ngực của Nguyên Chân, miệng hét lớn:”Khai”
Bạch Hùng và Bạch Tử vội vây quanh Nguyên Chân.
Bây giờ Hy Bình và Nguyên Chân đối diện với nhau, trong tay nàng là một trường tiên mềm mại, nhưng đã hủy biết bao chiến sĩ Bạch Dương tộc.
Nguyên Chân vung trường tiên về hướng Hy Bình, đi vòng qua thiết côn, đập thẳng vào mặt của hắn.
Thất kinh, Hy Bình thâu côn lại để tránh đòn, sau đó đường côn quét mạnh vào eo lưng của Nguyên Chân.
Nguyên thân người Nguyên Chân ngã qua một bên để tránh rồi trở về vị trí vững vàng trên lưng ngựa, trường tiên lại vung lên, đánh ngay vào cánh tay đang cầm côn của Hy Bình.
Hy Bình cảm thấy đau đớn, cố gắng đưa côn lên chống đỡ trường tiên đang hướng đến đầu của mình. Hắn cảm thấy trường tiên cuốn quanh yết hầu, vội vàng chuyển côn qua tay trái, tay mặt đưa lên nắm chặt vào trường tiên.
Nguyên Chân không ngờ Hy bình biến chiêu nhanh như thế, vội vàng rút trường tiên về, nhưng không thu hồi được.
Đang lúc phân vân, Hy Bình đã tiến đến một bên mình. Buông trường tiên ra, hữu thủ của Hy Bình vội vàng khống chế Nguyên Chân, lôi qua ngựa của mình rồi hét lớn:” Ngưng tay, tướng lãnh các ngươi đang trong tay ta, tất cả đầu hàng ngay, nếu không nàng ta sẽ chết”.
Những lời đó giống như rồng ngâm, hổ rống, vang động chấn kinh toàn trường! Cuộc chiến giảm thiểu nhanh chóng, muốn dẹp quân thì phải bắt vua trước, đó là thượng sách.
Thiết côn đã rơi xuống đất, vì nữ nhân rất ư là lợi hại, khí lực rất mạnh mẽ, hắn phải dùng cả hai tay để đối phó, siết chặt không cho Nguyên chân có cơ hội để thở.
Dù khống chế được hai tay của Nguyên Chân, nhưng hắn không có khả năng để cản trở độc chiêu tối hậu của nữ nhân, nàng cắn ngay vào vai của hắn.
Hy Bình chịu đựng sự đau đớn:”Hồi cáo với tộc trưởng các người để trao đổi con tin và sáu người của ta” .
Ngũ đóa kim hoa hét lớn:”Hỗn đản, hãy thả Nguyên Chân công chúa ra”.
“Công chúa hả? Tốt lắm! Ta cứ ngại nàng ta không đủ phân lượng để trao đổi, gọi mẹ nàng ta đến đây ngay, nếu không lão tử sẽ chém đầu ngay, con mẹ nó”.
Ngũ đóa kim hoa tương luận với nhau, rồi hạ lịnh thoái quân.
Hy Bình xuống ngựa , hai tay vẫn ôm Nguyên Chân. Hắn dùng một tay tước lấy trường tiên rồi đưa cho Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt hỏi:”Đại ca, có đau lắm không ?”.
“Muội cắn ta nhiều lần rồi, giờ ta không còn biết đau nửa!”.
Đỗ Manh Manh, Bạch Hùng, cùng Bạch Tử đến bên cạnh.
Bạch Tử nói:”Ngươi thơm lắm hay sao? Nữ nhân nào gặp ngươi cũng muốn cắn!”.
Hy Bình không chú ý chung quanh, dùng tay xé nát y phục của Nguyên Chân.
Nguyên Chân vội nhả miệng ra từ vai Hy Bình:”Hỗn đản, muốn gì đây ?”.
Hy Bình khá cao lớn, nhưng chỉ đứng đến ngang ngực của Nguyên Chân. Nữ nhân Dã Mã tộc quả đúng như Bạch Hoạt kể, cao và mạnh khỏe như con ngựa hoang dã. “Mẹ nó, ngươi cắn lão tử hả ? Lão tử xé nát y phục ra rồi ta sẵn lòng chết với ngươi!”.
Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt vẫn còn nhớ ngày nào Triệu Tử Thanh cắn Hy Bình, hắn đã từng dùng chiêu thức trên để thoát khỏi hổ khẩu. Nên cả hai cùng mĩm cười.
Bạch Hùng nói:”Lão đệ, đừng có khách sáo khi đối phó với nữ nhân”.
Bạch Tử mỉm cười:”Phải để cho đóa hoa sen biết đệ như thế nào”.
Nguyên Chân chửi mắng:”Đừng đụng ta với bàn tay bẩn thỉu kia”.
Hy Bình cười:”Ta sợ ngươi chạy mất mà”.
“Ta đã lọt vào tay ngươi, ta còn khả năng để chạy thoát hả ?”
“Đích xác, ngươi không chạy được đâu, nhưng ta ôm để ngươi có chút cảm giác không thấy thua thiệt.”
Vừa nói, hắn đưa cả khuôn mặt vào ngực của nàng, rồi rên rĩ “Và ít nhất ta có được một giấc mơ đẹp”.
Tuy Nguyên Chân vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn vô phương thoát khỏi cách tay của Hy Bình. Hắn thấp bé hơn nàng, nhưng tại sao hắn khỏe như vậy ?
Nguyên Chân nói:”Ta nghĩ rằng, ngươi không có vui thú đâu”
Hy Bình thả nàng ra:”Đợi lên giường rồi mới biết, Oh, ngươi sợ ta cưỡng bức hả ?”
Nguyên chân sửa soạn lại y phục, khinh thị nói:”Ngươi chỉ có đoản côn, kích đông, kích tây. Hoàn toàn không có khả năng dù cưỡng bức ta cũng không được gì, đừng có dùng các từ ngữ trên”.
Hy Bình cười to:”Ngươi là con tin của ta, ta có thể ngược đãi hay chiêu đãi ân cần, ngươi muốn phương thức nào ?
Nguyên Chân khinh bỉ:”Tùy tiện”
Hy Bình nói với Bạch tử:”Trói lại, trói giống như cái bánh hấp nhỏ, nhìn xú khí của nó nè”.
Bạch Tử dùng trường tiên do Tiểu Nguyệt đưa, trói Nguyên Chân lại, Bạch Hùng nhân cơ hội, đến phụ giúp, thuận tiện chiếm chút tiện nghị động thủ khắp người Nguyên Chân.
Nguyên Chân không biết cười hay khóc, trường tiên của mình bị địch thủ dùng để trói nàng lại, thật là ngược đời. Nàng bây giờ quả giống như cái bánh hấp. Một cái bánh hấp đẹp đẽ.
Cả vùng thảo nguyên bị máu huyết chuyển từ màu lục sang đỏ.
Bạnh Hùng và Bạch Tử xử lý toàn chiến trường. Trời bắt đầu tối, toàn quân dựng doanh trại, nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai.
Hy Bình và lưỡng nữ Đỗ Manh Manh, Tiểu Nguyệt cùng ở với Hy Bình trong trướng bồng, cái bánh hấp Nguyên Chân cũng nằm trong đó. Có vẻ Hy Bình muốn tiếp đãi mỹ lệ Nguyên Chân.
Cả hai nàng, Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt đều nằm ép vào người Hy Bình.
“Đại ca, tại sao để nàng trong tướng bồng của ta, Nguyệt nhi không quen như vậy”. Nàng quen thuộc thoát y phần ngực để nằm chung với hắn. Nay Nguyên Chân có mặt tại đây, quả là khó chịu, nàng không thích thú gì hết.
“Ta ngại Nguyên Chân dùng mỹ nhân kế với Bạch Hùng và Bạch Tử để đào thoát, nên ta mời nàng ta vào đây để nghe ta hát”.
Khi Nguyên Chân nghe hắn muốn hát ca, nàng nổi nóng lên, nàng không sợ hắn cưỡng bức, mà thật sự sợ nghe hắn hát.
Ngày hôm nay, đã bị nghe hắn hát các bài xấu xa, bỉ ổi. Tương tự như bị cưỡng bức bởi trăm người, quả đáng sợ.
Thật ra nàng chưa bị cưỡng bức, có lẽ không bị như vậy.
Nam nhân này ngược đãi ta như vậy, có dịp, ta chuẩn bị hai cục bông gòn để có gặp hắn lần khác, ta bịt kín hai lỗ nhỉ, khỏi bị nghe giọng ca của hắn, tức muốn chết.
Đỗ Manh Manh hỏi:”Đại ca, nếu nửa đêm, địch nhân phun hổ yên vụ (thuốc mê) vào đây, ta phải làm sao ?”
“Đừng có lo ngại về bọn chúng, nếu chúng dám làm, ta sẽ làm thịt nữ nhân này ngay. Ngoại trừ, tù nhân không quan trọng, chúng sẽ nghe lời ta phóng thích sáu người. Ngày mai, nàng sẽ gặp lại Đại Hải, nàng vẩn là xử nữ. Đừng lo lắng gì hết.”
Đổ Manh Manh giận lên:”Đại ca lại trêu chọc Manh Manh, phải phạt đại ca hôn Manh Manh”.
Hy Bình làm nàng im bằng cách hôn vào đôi môi nhỏ rồi nói:”Đừng có suy nghĩ như vậy, sau này lấy Đại Hải, không nên đòi hỏi tình cảm từ ta”.
Tiểu Nguyệt phản đối:”Đại ca không thể hôn một mình sư tỷ, Nguyệt nhi cũng muốn nữa”, không đợi Hy bình, nàng tự ôm lấy hắn và gắn đôi môi vào.
Nguyên Chân nhìn không vừa mắt, nói vào:”Thân nhiệt các ngươi sao lên cao vậy ?”
“Không phải chuyện của ngươi”, lưỡng nữ đồng trả lời.
Hy Bình lăn người đến cạnh Nguyên Chân rồi hỏi:”Nàng cũng muốn hả ?”.
Nguyên Chân giận lên:”Không ai muốn ngươi hôn hết “. Lời nói ngừng khi Hy Bình hôn lên môi nàng.
Nguyên Chân xoay đầu qua một bên:”Hoàng Hy Bình, đừng có đụng ta”.
Hy Bình cười:”Nàng không sợ cưỡng bức, sao lại sợ ta hôn ?”
“Vì miệng ngươi hôi hám”
Hy Bình hửi vào đôi môi của nàng:”Miệng nàng đúng là hôi, không phải, rất hôi mới đúng”.
“Miệng ta không có hôi”, Nguyên Chân giận dữ.
Hy Bình thò tay vào bên trong y phục của Nguyên Chân xoa nắn, so sánh nhũ phong Nguyên Chân với Lôi Phượng.”Chứng minh cách nào đây, để biết ai thối ai thơm, ta có nên hôn nữa hay chăng ?”
Nguyên Chân không thèm chú ý đến hắn, bất kể thủ pháp của hắn đang vuốt ve ngực nàng. Hy bình tiếp tục nói:”Có lẽ nàng không có gan, hãy thừa nhận nàng có miệng hôi hám đi”.
Nói xong, hắn dự định trở về bên cạnh lưỡng nữ. Bỗng nhiên, Nguyên Chân nói:”Trở lại đây, hãy làm thử đi”.
Hy Bình nhìn lại thấy Nguyên Chân nhắm đôi mắt. Trái tim hắn xao động, hắn cúi xuống, hôn lên đôi môi của Nguyên Chân rất lâu, không biết bao lâu nữa.
“Ta sai hoàn toàn, miệng nàng rất thơm tho, có thể cho ta hôn lại chăng ?”
Hơi thở Nguyên Chân trở nên nặng nề:”Ngươi ăn gian, không tốt, một nữa môi của ta, ngươi vẫn chưa có hôn hết”.
Hy Bình cười:”Nàng vẫn chưa nói về cảm giác khi ta hôn như thế nào. Có biết ta muốn lắng nghe lắm “.
“Hôi thối muốn chết”
Sau khi đột nhiên hôn nàng, Hy Bình đắc ý quay trở về tiếp thụ những ôn nhu từ lưỡng nữ, để lại Nguyên Chân đang giận dữ.
Hai nàng vuốt ve Hy Bình không ngừng nghĩ, hôn người hắn liên tục, làm hắn bức rứt không biết phát tiết như thế nào.
“Tiểu ma nữ, hai muội ngược đãi đại ca như vầy, đại ca chết mất”.
Nguyên Chân nhìn qua, có lẽ đoán được bọn Hy Bình đang có những liên hệ phức tạp, nên làm hắn ta tiến thoái lưỡng nan. Tâm lý của nàng bây giờ rất là thống khoái:”Ngươi không phải là nam nhân, hành động gì cũng do do dự dự, có một chuyện nhỏ, cũng không xong, có dám làm tới không ?”.
Miệng Hy Bình vẫn còn trên đôi môi của lưỡng nữ:”Ngươi chỉ biết lải nhãi, lão tử làm cho ngươi xem, mẹ nó”.
“Đại ca, đừng có lý đến nàng, hãy hônTiểu Nguyệt đi, sư tỷ mới được hôn rồi”.
Hy Bình khổ sở: “Tiểu ma nử, hai nàng rất quỷ quái, ta khổ sở muốn chết đây. Lòng ta cảm như lửa đang cháy bùng”
Hai nàng cười khúc khích, trong khi Nguyên Chân thầm nghĩ: “Hy Bình, nhà ngươi xứng đáng để thụ tội”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.