Chương 73: Chương 72: Tâm Linh Cảm Ứng
Trần Khổ
14/09/2016
Khi Đỗ Manh Manh được đưa về hạ trại, hoàn toàn hôn mê, bảy người nhanh chóng kiểm tra thương tích, nhưng khó phát hiện được thảm trạng ở hạ thể.
Bảy người không tìm ra nguyên nhân, thấy nàng mê man, toàn thân vô lực, liền tựu lại bàn luận náo nhiệt. Tuy nhiên cả bọn bàn tán, tìm hiểu nguyên nhân đều không có kết cuộc, dẫn đến tranh cãi kịch liệt.
Đỗ Manh Manh tỉnh dậy liền kêu to, ôm lấy Hoàng Đại Hải mà khóc lớn: “Sư huynh, Manh Manh không còn mặt mũi nào để nhìn huynh nữa”.
Hoàng Đại Hải bi thống kêu lên: “Là sư huynh không bảo hộ được muội, chính là sư huynh đáng chết”
Đỗ Manh Manh càng kêu khóc to hơn: “Sư huynh, huynh vẫn còn muốn muội chứ?”
Hoàng Đại Hải ôm chặt lấy nàng mà rằng: “Tất nhiên huynh vẫn muốn muội, đợi khi nào muội khỏi hẳn thương thế, huynh sẽ làm lễ thành thân với muội”.
Hoa Tiểu Ba hỏi: “Manh Manh tỷ, kẻ nào đã làm ra việc này?”
Đỗ Manh Manh trả lời: “Tỷ thực sự không biết, họ mang tỷ đi sau đó bịt mắt tỷ, rồi ép tỷ ngồi lên thứ đó của một người đàn ông. Manh Manh liền cảm thấy cảm thấy hạ bàn bị tê liệt, nhưng mà sau đó, nhưng mà sau đó...”
Thực ra thị thực sự muốn nói “sau đó cảm thấy rất sung sướng và khoái lạc”, nhưng cuối cùng không thể xuất khẩu.
Tiểu Nguyệt nói: “Mọi việc dường như đã đi quá xa, đầu tiên là việc đi tìm đại ca, sau đó là Manh Manh tỷ bị hủy liễu, khi muội mà gặp lại đại ca, tất sẽ đòi huynh ấy thay chúng ta đòi lại công lý. Hừ, tất cả mọi người đã trở thành nô lệ của bọn họ, ta đợi đại ca đến cứu mọi người vậy”
Hoa Tiểu Ba nói: “Manh Manh, tỷ có cảm giác được vật đi vào thân thể tỷ rất to lớn không?”
Đỗ Manh Manh khóc ròng: “Rất lớn, nhưng ta chẳng biết lớn đến chừng nào”
Hoa Tiểu Ba hỏi lại: “So với chúng ta thì thế nào?”
Đỗ Manh Manh giận dữ trả lời: “Ta mới chỉ biết mỗi cái đó của hắn, nhà ngươi bảo ta so sánh với cái gì đây?”
Hoa Tiểu Ba tự vỗ vào đầu mình, rồi nói: “Thứ lỗi cho đệ”, rồi bất chợt giật mình, hỏi: “Manh Manh, hắn có đưa dương tinh vào nội thể tỷ không?”
Đỗ Manh Manh trầm tư suy nghĩ rồi nói: “Ta không biết, ta bị ngất ngay sau đó, thực sự không hiểu sau đó hắn có xuất dương tinh hay không nữa”
Hoa Tiểu Ba nhanh nhẩu nói: “Để ta xem nào!”
Đỗ Manh Manh gào to: “Manh Manh đã bị như thế rồi mà nhà ngươi còn khi phụ Manh Manh, ta không muốn sống nữa”
Hoa Tiểu Ba khoa tay nói: “Đó là đệ muốn tốt cho tỷ, nếu như tỷ mang mầm mống của hắn thì hậu quả xử lý ra sao?”
Đỗ Manh Manh giật mình, ngừng khóc, kêu lên: “Được rồi”
Sau khi Hoa Tiểu Ba kiểm tra hạ thể Đỗ Manh Manh kỹ lưỡng , thở phào mà rằng: “May mắn quá, hắn không xạ tinh, không để lại di chứng, sau này tỷ có thể cùng Đại Hải kết hôn, Đại Hải là người biết trước sau, sẽ không chỉ vì tỷ đã mất đi trinh tiết mà chối bỏ tỷ. Còn nếu như Đại Hải không tiếp thụ tỷ, Hoa Tiểu Ba ta trăm phần hoan hỷ tiếp nhận tỷ”
Tứ Cẩu cùng Độc Cô Mình cùng kêu lên: “Ta cũng sẽ như thế”
Đỗ Manh Manh nhất thời kích động, kêu lên: “Các người ...” rồi không nói tiếp được nữa.
Hoàng Đại Hải nói: “Các người đừng hòng mơ tưởng đến nữ nhân của ta, nàng là của ta, cả đời này là của ta”.
Tứ Cẩu nói: “Xem ra chúng ta đã đã lo thừa cho ngươi, Manh Manh, mọi việc đã xảy ra rồi, chúng ta hãy coi như chưa có gì! Chúng ta cùng không nghĩ đến nó nữa, muội cũng đừng nghĩ đến sự trong trắng là cái gì đó to lớn”
Đỗ Manh Manh nói: “Ta thề sẽ hoạn hắn để trả mối hận trong tim”
Chúng nhân nhận thấy rằng tạm thời Đỗ Manh Manh đã ổn định, trong lòng như trút được một tảng đá nặng. Về sau thế nào, tạm thời chưa tính đến.
Đỗ Manh Manh nhanh chóng nằm trong lòng Hoàng Đại Hải ngủ. Nằm mơ thấy Hy Bình, rồi lại mơ thấy Hoàng Đại Hải, cuối cùng là mơ thấy một người đàn ông bịt mắt tiến tới thị. Cô nàng liền giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm úp mặt vào ngực Hoàng Đại Hải, liền nằm ngắm gã, nước mắt tuôn trào.
Bởi vì hạnh phúc.
Cho dù chuyện gì đã xảy ra với nàng, gã nam nhân này vẫn luôn thương yêu nàng.
Nàng cũng rất yêu hắn.
Một tình yêu trọn đời.
Hoàng hôn lại đến.
Khai xử Đại điển đã đến hồi kết.
Nguyên Na nói: “Còn ai nữa không?”
Nguyên Anh đáp lại: “Trừ người hiện tại, chỉ còn công chúa và ngũ đóa Kim hoa”
Nguyên Na nói: “Cuối cùng thì cũng đến lúc kết thúc”
Trên mình Hy Bình đang có một thiếu nữ kịch chiến, chàng tiếp thu nguyên âm của cô ta một cách vô thức.
Nguyên Anh nói: “Tộc trưởng, người thực sự muốn công chúa khai liễu với hắn?”
Nguyên Na nói: “Sao lại không được?”
Nguyên Anh nói: “Công chúa cùng với Nguyên Linh nghiên cứu học 'Tự Nhiên Tỏa Âm Chân Kinh', nếu như để họ mất đi sự trong trắng, có thể rất không tốt, giống như lời sấm truyền của tổ tiên chúng ta”
Nguyên Na sẵn giọng: “Đó chỉ là truyền thuyết, chẳng có bằng chứng. Huống hồ, đây là phương thức giúp phụ nữ bộ tộc Dã Mã không thể yêu, hơn nữa cũng làm cho người phụ nữ được chính thức khai liễu, cho phép họ trở thành nữ nhân thực thụ, nếu như truyền thuyết của tổ tiên là đúng thì nhi tử của ta lại không kế thừa phong cách của ta? Ha ha, Ta đã nói rồi, sau khi khai liễu, phải tìm kiếm một tá đàn ông cho nó tận hưởng sung sướng. Nhi tử có thể đang chờ đợi để được khai điển đó”
Nguyên Anh nói: “Hi vọng là tộc trưởng đã đúng, nếu không ba người bọn họ sẽ gặp thảm cảnh. “
Cùng lúc đó, Nguyên Thu và Nguyên Linh lưỡng nữ đưa vào một phụ nữ, chính là một trong Ngũ Đóa Kim Hoa Nguyên Đan. Nàng ta năm nay 23 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong Ngũ Đóa Kim Hoa. Tức thì năm người nói nhỏ lại, đưa thị vào chỗ nhô lên của Hy Bình. Nguyên Đan ngồi lên dương căn của Hy Bình chưa kịp cử động đã lăn ra hôn mê, làm cho bốn người Nguyên Na nhất thời kinh sợ.
Ngay sau đó, Nguyên Na lại kêu Nguyên Anh làm thử rồi cho biết cảm giác, Nguyên Anh thử và thấy trong người ướt át vô cùng.
Đó là bởi vì Hy Bình trong người có thiên dương, địa âm chi khí đã chuyển sang giai đoạn giao hòa, dòng khí thuận và nghịch tại nội thể đồng thời hoạt động. Khi dương căn của chàng tiến vào thân thể nữ nhân, hằng hà vô số làn sóng khoái cảm như những quả cầu đột nhiên hướng ra bên ngoài mà dâng lên, tiến nhập vào cơ thể nữ nhân làm cho họ nhanh chóng tiến đến cực khoái, hơn nữa cảm giác giữ được rất lâu.
Nguyên Na hỏi Nguyên Anh về cảm giác đến mười lần, Nguyên Anh lúc này người lặng đi, không thể nói ra lời.
Tiếp đến là người thứ hai trong Ngũ Đóa Kim Hoa là Nguyên Mang. Nàng này năm nay 21 tuổi, cơ thể đặc biệt cường tráng, so với Nguyên Na còn cao hơn nửa cái đầu, khi dương căn của Hy Bình tiến nhập nội thể, nàng ta la to một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.
Tiếp đó là lão tam Nguyên Linh, năm nay 18 tuổi, chỉ cao hơn Hy Bình một cái đầu, nhan sắc mỹ lệ, linh khí bức nhân.
Lão tứ Nguyên Hà có hình dạng khá giống Nguyên Na, trẻ đẹp mê người, cũng 18 tuổi như là Nguyên Chân và Nguyên Linh.
Cuối cùng là Nguyên Nghiên, 16 tuổi, thân hình mảnh dẻ, nụ cười như hoa nở mùa xuân, nàng được Hy Bình khai liễu một cách tự nhiên, được hưởng cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Đó là cảm giác đầu tiên vĩnh viên không thể quên được.
Sau khi Nguyên Nghiên đi thì đến lượt công chúa Nguyên Chân. Thân thể nõn nà của nàng ta chắc chắn đẹp hơn nương của mình, thật là một cơ thể phụ nữ hoàn hảo, tràn trề sinh lực và khỏe khoắn, thân thể cân đối, có cảm giác như một khối thuốc nổ, làm cho người đàn ông ngay khi nhìn thấy thân thể tuyệt đẹp đó dương căn liền dựng đứng.
Nguyên Chân nói: “Nương, con sợ lắm, con thực sự là không muốn. Con không muốn khai liễu như mọi người”
Nguyên Na nói: “Nhi tử ngốc, sợ cái gì chứ?”
Nguyên Chân đáp: “Nương, con muốn giữ gìn sự trong trắng này trọn cuộn đời”.
Nguyên Na nói: “Tại sao?”
Má Nguyên Chân thoáng hồng: “Con muốn hiến dâng sự trong trắng của con cho hắn”
Nguyên Na kinh hãi hỏi: “Ai?”
Cổ Nguyên Chân đỏ lên lan ra cả bộ ngực khổng lồ, thị nói: “Gã hỗn đãn đó!”
Nguyên Na tỉnh ngộ, nói: “Hoàng Hy Bình?”
Nguyên Chân lý nhí: “Dạ”
Nguyên Na nở nụ cười hắc ám nói thầm :”Nhi tử, chẳng phải con đang hiến cho nó hay sao? “ trong khi miệng lại nói: “Không tốt, quy định của bộ tộc không thể phá, con phải hòa hảo cùng hắn, ta muốn như thế”
Nguyên Chân ủy khuất mà rằng: “Nương, nương không thương nhi tử của người! Nương biết vấn đề thực sự của nhi tử, lại muốn nhi tử làm chuyện đó, con thực sự hận nương”
Mặt Nguyên Na không biểu cảm mà rằng: “Đó không phải là vì nương không yêu con, nhưng đây là quy định của bộ tộc, con không muốn làm nương bị mất mặt chứ?”
Nguyên Chân trầm mặc một hồi rồi nói : “Con có thể nhìn thấy hình dạng thác giả không nương? Con thực sự muốn biết hình dạng của người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình.”
Nguyên Na nói: “Tất cả mọi người đều không biết mặt người đàn ông đầu tiên của mình, Chân nhi, con không giữ thể diện cho nương sao?”
Nguyên Chân cắn môi rồi nói: “Được rồi, ta tuân thủ theo tộc quy, ai bảo Nguyên Chân này là công chúa của Dã Mã tộc.”
Nguyên Thu và Nguyên Linh đưa Nguyên Chân ngồi lên dương căn của Hy Bình, Nguyên Chân đột nhiên nói: “Nương, có phải là rất đau không nương?”
Nguyên Na dối trá nói: “Chân nhi, dương căn của đàn ông rất ngắn, của chúng ta lại to, làm sao có thể đau được chứ? Dũng cảm lên, rồi con sẽ thấy “
Nguyên Chân dường như hạ quyết tâm, cố gắng ngồi xuống.
Đúng lúc dương căn của Hy Bình phá thể đi vào, Nguyên Chân cảm thấy tê liệt tọa bàn, đồng thời kéo theo theo hàng loạt luồng khoái cảm cực đại, đột nhiên cảm thấy đau đớn và nguồn cực khoái vô hạn khiến nàn lập tức ngất đi.
Nương nàng đã lừa dối nàng, thứ đó của đàn ông tuy trông có vẻ nhỏ, ngay khi đi vào nội thể lập tức biến đổi theo kích cỡ cơ thể nàng, nhưng ngoài cơn đau một cảm giác thực sự sung sướng lan tràn làm nàng không thể quên đi trong suốt cuộc đời.
Nguyên Na toàn thân thư gian nói: “Thật tốt quá, khai xử đại điển cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ là lúc ăn mừng. Người chăm sóc công chúa, để ta còn tận hưởng kỳ chủng nam nhân này. Nhìn lũ trẻ tuổi sung sướng thật là một cực hình! Nguyên Anh, ngươi cảm thấy tốt chứ?”
Nguyên Anh trả lời: “Không những tốt mà còn chỉ muốn nằm bò ra”
Nguyên Anh quả nhiên cảm thấy hữu khí vô lực khi ngồi lên dương căn của Hy Bình, kinh hoảng kêu lên, cảm thấy thứ đó bùng nổ trong nội thể của nàng, làm cho hạ thể của nàng cảng thấy như bị tê liệt -- thực sự bị tê liệt.
Nguyên lai vào thời điểm tiến nhập thân thể Nguyên Anh, khí âm dương trong cơ thể Hy Bình tự động hoàn thành, điều hòa, dương căn trong nội thể lập tức khuếch trương, làm cho nàng ta vô phương chống cự lại.
Nàng nằm trên mình Hy Bình, đột nhiên có cảm giác như ngực Hy Bình vẫn còn đập và hô hấp.
Nguyên Anh đang vật lộn với khoái cảm, đột nhiên thấy một cặp mắt ôn nhu chứa chan nhìn mình, đồng thời cảm thấy nguồn cảm khoái mà dương căn gây ra trong nội thể giảm đi nhiều lần, kinh hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi chưa chết?”
Hy Bình lúc này mới thực sự tỉnh dậy, thực sự là không biết chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên nhìn mặt Nguyên Anh lúc này liền lộ rõ vẻ kinh ghét, vừa cười vừa nói: “Có lẽ ta vừa nằm mơ, nhưng ta biết nội thể nàng thực sự đã bị nội thương, đang chảy máu, nàng cần phải cầm máu đã, sau này nếu như nàng muốn, ta lúc nào cũng có thể chiều nàng được”
Nguyên Anh cảm động mà rằng: “Đa tạ chàng, nhưng ta không thể xuống được, ta không chỉ đau mà toàn thân còn cảm thấy vô lực”
Hy Bình nhấc nàng ta lên rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên, láu lỉnh nhìn Nguyên Na nói: “Nàng kêu người đến để khiêng cô ta đi liệu thương đi”
Lúc này Nguyên Thu và Nguyên Linh đi vào, nhìn thấy Hy Bình còn sống, liền đứng sững lại ngạc nhiên, sau đó theo lệnh của Nguyên Na, mặc quần áo cho Nguyên Anh rồi đưa ra.
Hy Bình nhìn dương căn cực kỳ to lớn của mình, cười khổ, dường như những người đàn bà của Dã Mã tộc nhân lúc gã bất tỉnh đã thừa cơ cuồng bạo với gã.
Chàng vận khí bình tức điều hòa chân khí, làm của hắn thu nhỏ lại nguyên dạng, rồi nằm nhỏ nhẹ tại khố gian, ngồi trên mặt đất, hướng về Nguyên Na nói: “Tộc trưởng, ta chưa chết, nàng nên giữ lời hứa của mình”
Nguyên Na ngồi xuống bên cạnh, ôm ấp hắn.
Hy Bình tịnh không cự lại, để mặc nàng vuốt ve, nói: “Tộc trưởng, chúng ta bàn về chánh sự đã.”
Nguyên Na nói: “Miễn là chàng còn làm cho ta quyến luyến, họ sẽ không bao giờ nhận được điều khiển của ta”
Hy Bình cười nói: “Ồ, thật chứ?”
Nguyên Na hôn hắn rồi nói: “Một người phụ nữ bị khuất phục bởi một người đàn ông thì có khả năng điều khiển người đàn ông khác không? Để tu luyện tâm linh thuật, người luyện tập phải luôn hữu dục, vô tình, một khi bị chân chính động tình với một nam nhân nào đó, tâm linh thuật sẽ bị mất đi tự nhiên, và không có khả năng hồi phục. “
Hy Bình tiếu đạo: “Như vậy tộc trưởng đối với tiểu tử ta có tình ý?”
Nguyên Na yêu kiều nói: “Còn phải nói?”
Hy Bình nói: “Không thể nói mồm được, phải chứng minh thôi. Có nhiều việc chỉ có người trong cuộc mới biết được” rồi tay hắn không khách khí cởi y phục của Nguyên Na ra và bắt đầu hoạt động trên thân thể nàng.
Nguyên Na đưa tay ngăn lại, chỉ vào đám máu hồng của lũ xử nữ lưu trên dương căn của hắn nói: “Không được, ngươi vừa hòa hảo cùng bọn họ, thân thể còn rất bẩn, ngươi cần phải đi tắm đã”
Hy Bình nói: “Ta chẳng nhớ mình đã làm gì, cũng như nàng đã làm gì ở đây, tại sao lại nhiều máu như vậy? Ồ, mà cứ bẩn là phải tắm à? Làm cái chuyện này căn bản là bẩn, tắm rửa toàn bộ sau cũng chưa muộn!”
Nguyên Na còn muốn nói nữa, nhưng đôi môi của Hy Bình đã chặn họng nàng lại, mê mẩn quên mất phải nói gì, chỉ biết cuồng nhiệt đưa lưỡi vào trong miệng Hy Bình đáp trả.
Hy Bình không ngờ tới khi việc khi dương căn tiếp xúc với hạ thể Nguyên Na thì lập tức biến đổi một cách kỳ diệu, lập tức lớn gấp 3 lần, giống như một cái cọc gỗ lớn nhô lên giữa háng hắn, nghĩ thầm: Nguyên lai ta có thể biến hóa thật tự nhiên như vậy sao?
Khi dương căn tiến nhập nội thể Nguyên Na, Hy Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: của nàng ta quả thật rất lớn, làm sao mà bọn họ làm nàng ta thỏa mãn được nhỉ? Ồ, có thể là cái chỗ này của nàng ta gặp cái nào lớn thì sẽ giãn ra, gặp cái nào nhỏ thì sẽ co lại.
Nguyên Na nhận được những khoái cảm mạnh bạo chưa bao giờ gặp khi hai luồng gia hỏa đồng thời tăng lên thì nàng lúc đó cũng mới biết thế nào là sung sướng thật sự, mới biết thế nào là tột đỉnh của sung sướng làm cho nàng cảm nhận được những sung sướng không gì sánh bằng.
Hơn nữa, cường độ hoạt động của nam nhân này cường hãn vô cùng, thể lực của hắn hiển nhiên là số một trên đời.
Nàng rên rỉ nói rằng: “Chàng có thể to hơn nữa chứ?”
Nói chưa dứt lời liền cảm thấy dương căn của Hy Bình trong nội thể liền to và dài ra, nhưng thị vẫn chưa thực sự có được cái cảm giác có 9 luồng khoái lạc cùng hoạt động trong cơ thể như Nguyên Anh.
Nàng hỏi: “Chàng có thể vận khí vào bảo bối của mình không?”
Hy Bình nói: “Được”
Rồi chiếu theo 'Thiên địa tâm kinh' tâm pháp vận chuyển âm dương chi khí trong nội thể, Nguyên Na liền cảm thấy 9 đạo chân khí bên ngoài dương căn của Hy Bình, hơn nữa, trong lúc hoạt động, khi dương căn của Hy Bình đưa ra, đưa vào nàng liền cảm thấy khoái cảm tăng lên nhanh chóng.
Nàng hỏi tiếp: “Chàng có thể tách các luồng chân khí đó ra không?”
Hy Bình cũng nhận thấy phản ứng của Nguyên Na, cảm thấy rất hứng thú, liền nhớ lại bí quyết về nghịch chuyển chân khí trong 'Thiên địa tâm kinh', theo đó tiến hành thử. Ngay lập tức, có chín chín tám mốt làn sóng khoái cảm tiến vào, trùng trùng, điệp điệp tấn công vào trung tâm thần kinh khoái cảm của Nguyên Na, làm thân thể tuyệt đẹp của nàng uốn éo như lên đồng, mồm miệng kêu gào điên dại, lúc này nàng lập tức được đưa lên tuyệt đỉnh sung sướng, mỗi làn sóng không ngừng công kích làm nàng sướng mãi không thôi.
Nguyên Na sướng đến phát cuồng, vừa nói vừa thở mạnh: “Còn có gì nữa không?”
Mắt Hy Bình lóe lên, lập tức khởi động chiêu tối hậu của 'Thiên địa tâm kinh' -- thiên địa giao hợp.
Lập tức tại nội thể Hy Bình, hai luồng khí nghịch lưu thiên dương, địa âm tương tác với nhau, Nguyên Na cảm thấy toàn thân và đầu óc liền đạt được cực khoái, cảm khoái dâng lên ồ ạt, đồng thời cảm thấy cách cư xử nhu tình của Hy Bình rất chân tình. Vào lúc đó, trái tim của nàng ta liền khắc sâu hình bóng của Hy Bình cũng như tình cảm của chàng.
Hy Bình lật mình lại, ôm thân thể khỏe mạnh của nàng lại, rồi hôn một cách dịu dàng rồi thản nhiên lăn ra ngủ.
Khi Nguyên Na tỉnh dậy thì một ngày nữa đã qua, trời cũng đã tối mịt.
Nàng nhìn nam nhân phía dưới, không ngừng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt đẹp trai, trìu mến nói: “Chàng là người duy nhất trong suốt cuộc đời Nguyên Na này có thể đi qua khe hở của trái tim ta, tiểu tình nhân của Nguyên Na à.”
Hy Bình mắt nhắm, mở mắt, ngái ngủ nói: “Thật chứ?.”
Nguyên Na nói: “Ta đã thực đã yêu chàng rồi”
Hy Bình cười nói: “Khi ta nuốt vào băng ngưng châu, nàng đã bỏ qua cơ hội hạ thủ với ta, ta biết là nàng đã tình ý với ta, nhưng để biết nàng có tình ý thật sự với ta là khi nàng đang ngủ say, lúc đó, ta có thể cảm nhận được tình yêu trong tâm hồn nàng. Lại đây nào tộc trưởng thân yêu, để ta hôn môi nàng. Nàng có thể giải thoát cho bọn họ được chưa? “
Nguyên Na giận dữ nói: “Nhân gia căn bản hiện tại không thể cảm giác được mối liên hệ gì bằng tâm linh thuật, bọ họ đương nhiên là được tự do, chàng không tin ta hay sao?”
Hy Bình cười xòa nói: “Nàng đã nói thế, ta sao lại không tin?”
Nguyên Na đứng dậy, mặc quần áo vào và nói: “Khi nào thì chàng quay lại?”
Hy Bình suy tư nói: “Có thể không quay lại.”
Nguyên Na nói: “Ta biết không thể giữ được chàng, nhưng ta cũng không thể từ bỏ Dã Mã tộc và cùng chàng quay lại Trung Nguyên, nhưng ta thực sự mong muốn có ngày chàng cùng bọn họ quay lại thăm Dã Mã tộc , được chứ?”
Hy Bình trầm mặc.
Nguyên Na ôm ghì lấy hắn, kéo đầu hắn vào ngực mình, buồn buồn nói: “Ta sau này có lẽ cũng có thể có nhiều đàn ông khác, nhưng trong tim ta chỉ có một người là chàng, bây giờ và mãi mãi. Nguyên Na ta có thể không yêu, nhưng một khi đã yêu thì chỉ yêu một người, đó chính là chàng.”
Hy Bình dìu nàng ngồi xuống, hôn nàng một nụ hôn thật dài rồi nói: “Làm sao ta có thể biết tương lai ra làm sao, cũng không thể hứa chắc với nàng được, nhưng nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ quay lại đây thăm nàng.”
Nguyên Na vui vẻ nói: “Đến lúc đó, chàng hãy mang đám nữ nhân đông đảo của chàng về đây để ta chiêm ngưỡng nhé.”
Hy Bình kỳ lạ hỏi: “Sao nàng biết ta có rất nhiều nữ nhân?”
Nguyên Na giận dỗi nói: “Đàn ông anh tuấn, cường tráng như chàng ai chẳng có hoa tâm, nếu nói chỉ có một vài nữ nhân thì ai mà tin được.”
Hy Bình cười to mà rằng: “Nguyên lai ta cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng trách nàng lại có thể yêu ta được.”
Nguyên Na nhẹ nhàng đấm Hy Bình một cái, vui vẻ nói: “Chàng thật là vô lại”.
Bảy người không tìm ra nguyên nhân, thấy nàng mê man, toàn thân vô lực, liền tựu lại bàn luận náo nhiệt. Tuy nhiên cả bọn bàn tán, tìm hiểu nguyên nhân đều không có kết cuộc, dẫn đến tranh cãi kịch liệt.
Đỗ Manh Manh tỉnh dậy liền kêu to, ôm lấy Hoàng Đại Hải mà khóc lớn: “Sư huynh, Manh Manh không còn mặt mũi nào để nhìn huynh nữa”.
Hoàng Đại Hải bi thống kêu lên: “Là sư huynh không bảo hộ được muội, chính là sư huynh đáng chết”
Đỗ Manh Manh càng kêu khóc to hơn: “Sư huynh, huynh vẫn còn muốn muội chứ?”
Hoàng Đại Hải ôm chặt lấy nàng mà rằng: “Tất nhiên huynh vẫn muốn muội, đợi khi nào muội khỏi hẳn thương thế, huynh sẽ làm lễ thành thân với muội”.
Hoa Tiểu Ba hỏi: “Manh Manh tỷ, kẻ nào đã làm ra việc này?”
Đỗ Manh Manh trả lời: “Tỷ thực sự không biết, họ mang tỷ đi sau đó bịt mắt tỷ, rồi ép tỷ ngồi lên thứ đó của một người đàn ông. Manh Manh liền cảm thấy cảm thấy hạ bàn bị tê liệt, nhưng mà sau đó, nhưng mà sau đó...”
Thực ra thị thực sự muốn nói “sau đó cảm thấy rất sung sướng và khoái lạc”, nhưng cuối cùng không thể xuất khẩu.
Tiểu Nguyệt nói: “Mọi việc dường như đã đi quá xa, đầu tiên là việc đi tìm đại ca, sau đó là Manh Manh tỷ bị hủy liễu, khi muội mà gặp lại đại ca, tất sẽ đòi huynh ấy thay chúng ta đòi lại công lý. Hừ, tất cả mọi người đã trở thành nô lệ của bọn họ, ta đợi đại ca đến cứu mọi người vậy”
Hoa Tiểu Ba nói: “Manh Manh, tỷ có cảm giác được vật đi vào thân thể tỷ rất to lớn không?”
Đỗ Manh Manh khóc ròng: “Rất lớn, nhưng ta chẳng biết lớn đến chừng nào”
Hoa Tiểu Ba hỏi lại: “So với chúng ta thì thế nào?”
Đỗ Manh Manh giận dữ trả lời: “Ta mới chỉ biết mỗi cái đó của hắn, nhà ngươi bảo ta so sánh với cái gì đây?”
Hoa Tiểu Ba tự vỗ vào đầu mình, rồi nói: “Thứ lỗi cho đệ”, rồi bất chợt giật mình, hỏi: “Manh Manh, hắn có đưa dương tinh vào nội thể tỷ không?”
Đỗ Manh Manh trầm tư suy nghĩ rồi nói: “Ta không biết, ta bị ngất ngay sau đó, thực sự không hiểu sau đó hắn có xuất dương tinh hay không nữa”
Hoa Tiểu Ba nhanh nhẩu nói: “Để ta xem nào!”
Đỗ Manh Manh gào to: “Manh Manh đã bị như thế rồi mà nhà ngươi còn khi phụ Manh Manh, ta không muốn sống nữa”
Hoa Tiểu Ba khoa tay nói: “Đó là đệ muốn tốt cho tỷ, nếu như tỷ mang mầm mống của hắn thì hậu quả xử lý ra sao?”
Đỗ Manh Manh giật mình, ngừng khóc, kêu lên: “Được rồi”
Sau khi Hoa Tiểu Ba kiểm tra hạ thể Đỗ Manh Manh kỹ lưỡng , thở phào mà rằng: “May mắn quá, hắn không xạ tinh, không để lại di chứng, sau này tỷ có thể cùng Đại Hải kết hôn, Đại Hải là người biết trước sau, sẽ không chỉ vì tỷ đã mất đi trinh tiết mà chối bỏ tỷ. Còn nếu như Đại Hải không tiếp thụ tỷ, Hoa Tiểu Ba ta trăm phần hoan hỷ tiếp nhận tỷ”
Tứ Cẩu cùng Độc Cô Mình cùng kêu lên: “Ta cũng sẽ như thế”
Đỗ Manh Manh nhất thời kích động, kêu lên: “Các người ...” rồi không nói tiếp được nữa.
Hoàng Đại Hải nói: “Các người đừng hòng mơ tưởng đến nữ nhân của ta, nàng là của ta, cả đời này là của ta”.
Tứ Cẩu nói: “Xem ra chúng ta đã đã lo thừa cho ngươi, Manh Manh, mọi việc đã xảy ra rồi, chúng ta hãy coi như chưa có gì! Chúng ta cùng không nghĩ đến nó nữa, muội cũng đừng nghĩ đến sự trong trắng là cái gì đó to lớn”
Đỗ Manh Manh nói: “Ta thề sẽ hoạn hắn để trả mối hận trong tim”
Chúng nhân nhận thấy rằng tạm thời Đỗ Manh Manh đã ổn định, trong lòng như trút được một tảng đá nặng. Về sau thế nào, tạm thời chưa tính đến.
Đỗ Manh Manh nhanh chóng nằm trong lòng Hoàng Đại Hải ngủ. Nằm mơ thấy Hy Bình, rồi lại mơ thấy Hoàng Đại Hải, cuối cùng là mơ thấy một người đàn ông bịt mắt tiến tới thị. Cô nàng liền giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm úp mặt vào ngực Hoàng Đại Hải, liền nằm ngắm gã, nước mắt tuôn trào.
Bởi vì hạnh phúc.
Cho dù chuyện gì đã xảy ra với nàng, gã nam nhân này vẫn luôn thương yêu nàng.
Nàng cũng rất yêu hắn.
Một tình yêu trọn đời.
Hoàng hôn lại đến.
Khai xử Đại điển đã đến hồi kết.
Nguyên Na nói: “Còn ai nữa không?”
Nguyên Anh đáp lại: “Trừ người hiện tại, chỉ còn công chúa và ngũ đóa Kim hoa”
Nguyên Na nói: “Cuối cùng thì cũng đến lúc kết thúc”
Trên mình Hy Bình đang có một thiếu nữ kịch chiến, chàng tiếp thu nguyên âm của cô ta một cách vô thức.
Nguyên Anh nói: “Tộc trưởng, người thực sự muốn công chúa khai liễu với hắn?”
Nguyên Na nói: “Sao lại không được?”
Nguyên Anh nói: “Công chúa cùng với Nguyên Linh nghiên cứu học 'Tự Nhiên Tỏa Âm Chân Kinh', nếu như để họ mất đi sự trong trắng, có thể rất không tốt, giống như lời sấm truyền của tổ tiên chúng ta”
Nguyên Na sẵn giọng: “Đó chỉ là truyền thuyết, chẳng có bằng chứng. Huống hồ, đây là phương thức giúp phụ nữ bộ tộc Dã Mã không thể yêu, hơn nữa cũng làm cho người phụ nữ được chính thức khai liễu, cho phép họ trở thành nữ nhân thực thụ, nếu như truyền thuyết của tổ tiên là đúng thì nhi tử của ta lại không kế thừa phong cách của ta? Ha ha, Ta đã nói rồi, sau khi khai liễu, phải tìm kiếm một tá đàn ông cho nó tận hưởng sung sướng. Nhi tử có thể đang chờ đợi để được khai điển đó”
Nguyên Anh nói: “Hi vọng là tộc trưởng đã đúng, nếu không ba người bọn họ sẽ gặp thảm cảnh. “
Cùng lúc đó, Nguyên Thu và Nguyên Linh lưỡng nữ đưa vào một phụ nữ, chính là một trong Ngũ Đóa Kim Hoa Nguyên Đan. Nàng ta năm nay 23 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong Ngũ Đóa Kim Hoa. Tức thì năm người nói nhỏ lại, đưa thị vào chỗ nhô lên của Hy Bình. Nguyên Đan ngồi lên dương căn của Hy Bình chưa kịp cử động đã lăn ra hôn mê, làm cho bốn người Nguyên Na nhất thời kinh sợ.
Ngay sau đó, Nguyên Na lại kêu Nguyên Anh làm thử rồi cho biết cảm giác, Nguyên Anh thử và thấy trong người ướt át vô cùng.
Đó là bởi vì Hy Bình trong người có thiên dương, địa âm chi khí đã chuyển sang giai đoạn giao hòa, dòng khí thuận và nghịch tại nội thể đồng thời hoạt động. Khi dương căn của chàng tiến vào thân thể nữ nhân, hằng hà vô số làn sóng khoái cảm như những quả cầu đột nhiên hướng ra bên ngoài mà dâng lên, tiến nhập vào cơ thể nữ nhân làm cho họ nhanh chóng tiến đến cực khoái, hơn nữa cảm giác giữ được rất lâu.
Nguyên Na hỏi Nguyên Anh về cảm giác đến mười lần, Nguyên Anh lúc này người lặng đi, không thể nói ra lời.
Tiếp đến là người thứ hai trong Ngũ Đóa Kim Hoa là Nguyên Mang. Nàng này năm nay 21 tuổi, cơ thể đặc biệt cường tráng, so với Nguyên Na còn cao hơn nửa cái đầu, khi dương căn của Hy Bình tiến nhập nội thể, nàng ta la to một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.
Tiếp đó là lão tam Nguyên Linh, năm nay 18 tuổi, chỉ cao hơn Hy Bình một cái đầu, nhan sắc mỹ lệ, linh khí bức nhân.
Lão tứ Nguyên Hà có hình dạng khá giống Nguyên Na, trẻ đẹp mê người, cũng 18 tuổi như là Nguyên Chân và Nguyên Linh.
Cuối cùng là Nguyên Nghiên, 16 tuổi, thân hình mảnh dẻ, nụ cười như hoa nở mùa xuân, nàng được Hy Bình khai liễu một cách tự nhiên, được hưởng cảm giác vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.
Đó là cảm giác đầu tiên vĩnh viên không thể quên được.
Sau khi Nguyên Nghiên đi thì đến lượt công chúa Nguyên Chân. Thân thể nõn nà của nàng ta chắc chắn đẹp hơn nương của mình, thật là một cơ thể phụ nữ hoàn hảo, tràn trề sinh lực và khỏe khoắn, thân thể cân đối, có cảm giác như một khối thuốc nổ, làm cho người đàn ông ngay khi nhìn thấy thân thể tuyệt đẹp đó dương căn liền dựng đứng.
Nguyên Chân nói: “Nương, con sợ lắm, con thực sự là không muốn. Con không muốn khai liễu như mọi người”
Nguyên Na nói: “Nhi tử ngốc, sợ cái gì chứ?”
Nguyên Chân đáp: “Nương, con muốn giữ gìn sự trong trắng này trọn cuộn đời”.
Nguyên Na nói: “Tại sao?”
Má Nguyên Chân thoáng hồng: “Con muốn hiến dâng sự trong trắng của con cho hắn”
Nguyên Na kinh hãi hỏi: “Ai?”
Cổ Nguyên Chân đỏ lên lan ra cả bộ ngực khổng lồ, thị nói: “Gã hỗn đãn đó!”
Nguyên Na tỉnh ngộ, nói: “Hoàng Hy Bình?”
Nguyên Chân lý nhí: “Dạ”
Nguyên Na nở nụ cười hắc ám nói thầm :”Nhi tử, chẳng phải con đang hiến cho nó hay sao? “ trong khi miệng lại nói: “Không tốt, quy định của bộ tộc không thể phá, con phải hòa hảo cùng hắn, ta muốn như thế”
Nguyên Chân ủy khuất mà rằng: “Nương, nương không thương nhi tử của người! Nương biết vấn đề thực sự của nhi tử, lại muốn nhi tử làm chuyện đó, con thực sự hận nương”
Mặt Nguyên Na không biểu cảm mà rằng: “Đó không phải là vì nương không yêu con, nhưng đây là quy định của bộ tộc, con không muốn làm nương bị mất mặt chứ?”
Nguyên Chân trầm mặc một hồi rồi nói : “Con có thể nhìn thấy hình dạng thác giả không nương? Con thực sự muốn biết hình dạng của người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình.”
Nguyên Na nói: “Tất cả mọi người đều không biết mặt người đàn ông đầu tiên của mình, Chân nhi, con không giữ thể diện cho nương sao?”
Nguyên Chân cắn môi rồi nói: “Được rồi, ta tuân thủ theo tộc quy, ai bảo Nguyên Chân này là công chúa của Dã Mã tộc.”
Nguyên Thu và Nguyên Linh đưa Nguyên Chân ngồi lên dương căn của Hy Bình, Nguyên Chân đột nhiên nói: “Nương, có phải là rất đau không nương?”
Nguyên Na dối trá nói: “Chân nhi, dương căn của đàn ông rất ngắn, của chúng ta lại to, làm sao có thể đau được chứ? Dũng cảm lên, rồi con sẽ thấy “
Nguyên Chân dường như hạ quyết tâm, cố gắng ngồi xuống.
Đúng lúc dương căn của Hy Bình phá thể đi vào, Nguyên Chân cảm thấy tê liệt tọa bàn, đồng thời kéo theo theo hàng loạt luồng khoái cảm cực đại, đột nhiên cảm thấy đau đớn và nguồn cực khoái vô hạn khiến nàn lập tức ngất đi.
Nương nàng đã lừa dối nàng, thứ đó của đàn ông tuy trông có vẻ nhỏ, ngay khi đi vào nội thể lập tức biến đổi theo kích cỡ cơ thể nàng, nhưng ngoài cơn đau một cảm giác thực sự sung sướng lan tràn làm nàng không thể quên đi trong suốt cuộc đời.
Nguyên Na toàn thân thư gian nói: “Thật tốt quá, khai xử đại điển cuối cùng cũng kết thúc, bây giờ là lúc ăn mừng. Người chăm sóc công chúa, để ta còn tận hưởng kỳ chủng nam nhân này. Nhìn lũ trẻ tuổi sung sướng thật là một cực hình! Nguyên Anh, ngươi cảm thấy tốt chứ?”
Nguyên Anh trả lời: “Không những tốt mà còn chỉ muốn nằm bò ra”
Nguyên Anh quả nhiên cảm thấy hữu khí vô lực khi ngồi lên dương căn của Hy Bình, kinh hoảng kêu lên, cảm thấy thứ đó bùng nổ trong nội thể của nàng, làm cho hạ thể của nàng cảng thấy như bị tê liệt -- thực sự bị tê liệt.
Nguyên lai vào thời điểm tiến nhập thân thể Nguyên Anh, khí âm dương trong cơ thể Hy Bình tự động hoàn thành, điều hòa, dương căn trong nội thể lập tức khuếch trương, làm cho nàng ta vô phương chống cự lại.
Nàng nằm trên mình Hy Bình, đột nhiên có cảm giác như ngực Hy Bình vẫn còn đập và hô hấp.
Nguyên Anh đang vật lộn với khoái cảm, đột nhiên thấy một cặp mắt ôn nhu chứa chan nhìn mình, đồng thời cảm thấy nguồn cảm khoái mà dương căn gây ra trong nội thể giảm đi nhiều lần, kinh hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi chưa chết?”
Hy Bình lúc này mới thực sự tỉnh dậy, thực sự là không biết chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên nhìn mặt Nguyên Anh lúc này liền lộ rõ vẻ kinh ghét, vừa cười vừa nói: “Có lẽ ta vừa nằm mơ, nhưng ta biết nội thể nàng thực sự đã bị nội thương, đang chảy máu, nàng cần phải cầm máu đã, sau này nếu như nàng muốn, ta lúc nào cũng có thể chiều nàng được”
Nguyên Anh cảm động mà rằng: “Đa tạ chàng, nhưng ta không thể xuống được, ta không chỉ đau mà toàn thân còn cảm thấy vô lực”
Hy Bình nhấc nàng ta lên rồi nhẹ nhàng đặt sang một bên, láu lỉnh nhìn Nguyên Na nói: “Nàng kêu người đến để khiêng cô ta đi liệu thương đi”
Lúc này Nguyên Thu và Nguyên Linh đi vào, nhìn thấy Hy Bình còn sống, liền đứng sững lại ngạc nhiên, sau đó theo lệnh của Nguyên Na, mặc quần áo cho Nguyên Anh rồi đưa ra.
Hy Bình nhìn dương căn cực kỳ to lớn của mình, cười khổ, dường như những người đàn bà của Dã Mã tộc nhân lúc gã bất tỉnh đã thừa cơ cuồng bạo với gã.
Chàng vận khí bình tức điều hòa chân khí, làm của hắn thu nhỏ lại nguyên dạng, rồi nằm nhỏ nhẹ tại khố gian, ngồi trên mặt đất, hướng về Nguyên Na nói: “Tộc trưởng, ta chưa chết, nàng nên giữ lời hứa của mình”
Nguyên Na ngồi xuống bên cạnh, ôm ấp hắn.
Hy Bình tịnh không cự lại, để mặc nàng vuốt ve, nói: “Tộc trưởng, chúng ta bàn về chánh sự đã.”
Nguyên Na nói: “Miễn là chàng còn làm cho ta quyến luyến, họ sẽ không bao giờ nhận được điều khiển của ta”
Hy Bình cười nói: “Ồ, thật chứ?”
Nguyên Na hôn hắn rồi nói: “Một người phụ nữ bị khuất phục bởi một người đàn ông thì có khả năng điều khiển người đàn ông khác không? Để tu luyện tâm linh thuật, người luyện tập phải luôn hữu dục, vô tình, một khi bị chân chính động tình với một nam nhân nào đó, tâm linh thuật sẽ bị mất đi tự nhiên, và không có khả năng hồi phục. “
Hy Bình tiếu đạo: “Như vậy tộc trưởng đối với tiểu tử ta có tình ý?”
Nguyên Na yêu kiều nói: “Còn phải nói?”
Hy Bình nói: “Không thể nói mồm được, phải chứng minh thôi. Có nhiều việc chỉ có người trong cuộc mới biết được” rồi tay hắn không khách khí cởi y phục của Nguyên Na ra và bắt đầu hoạt động trên thân thể nàng.
Nguyên Na đưa tay ngăn lại, chỉ vào đám máu hồng của lũ xử nữ lưu trên dương căn của hắn nói: “Không được, ngươi vừa hòa hảo cùng bọn họ, thân thể còn rất bẩn, ngươi cần phải đi tắm đã”
Hy Bình nói: “Ta chẳng nhớ mình đã làm gì, cũng như nàng đã làm gì ở đây, tại sao lại nhiều máu như vậy? Ồ, mà cứ bẩn là phải tắm à? Làm cái chuyện này căn bản là bẩn, tắm rửa toàn bộ sau cũng chưa muộn!”
Nguyên Na còn muốn nói nữa, nhưng đôi môi của Hy Bình đã chặn họng nàng lại, mê mẩn quên mất phải nói gì, chỉ biết cuồng nhiệt đưa lưỡi vào trong miệng Hy Bình đáp trả.
Hy Bình không ngờ tới khi việc khi dương căn tiếp xúc với hạ thể Nguyên Na thì lập tức biến đổi một cách kỳ diệu, lập tức lớn gấp 3 lần, giống như một cái cọc gỗ lớn nhô lên giữa háng hắn, nghĩ thầm: Nguyên lai ta có thể biến hóa thật tự nhiên như vậy sao?
Khi dương căn tiến nhập nội thể Nguyên Na, Hy Bình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: của nàng ta quả thật rất lớn, làm sao mà bọn họ làm nàng ta thỏa mãn được nhỉ? Ồ, có thể là cái chỗ này của nàng ta gặp cái nào lớn thì sẽ giãn ra, gặp cái nào nhỏ thì sẽ co lại.
Nguyên Na nhận được những khoái cảm mạnh bạo chưa bao giờ gặp khi hai luồng gia hỏa đồng thời tăng lên thì nàng lúc đó cũng mới biết thế nào là sung sướng thật sự, mới biết thế nào là tột đỉnh của sung sướng làm cho nàng cảm nhận được những sung sướng không gì sánh bằng.
Hơn nữa, cường độ hoạt động của nam nhân này cường hãn vô cùng, thể lực của hắn hiển nhiên là số một trên đời.
Nàng rên rỉ nói rằng: “Chàng có thể to hơn nữa chứ?”
Nói chưa dứt lời liền cảm thấy dương căn của Hy Bình trong nội thể liền to và dài ra, nhưng thị vẫn chưa thực sự có được cái cảm giác có 9 luồng khoái lạc cùng hoạt động trong cơ thể như Nguyên Anh.
Nàng hỏi: “Chàng có thể vận khí vào bảo bối của mình không?”
Hy Bình nói: “Được”
Rồi chiếu theo 'Thiên địa tâm kinh' tâm pháp vận chuyển âm dương chi khí trong nội thể, Nguyên Na liền cảm thấy 9 đạo chân khí bên ngoài dương căn của Hy Bình, hơn nữa, trong lúc hoạt động, khi dương căn của Hy Bình đưa ra, đưa vào nàng liền cảm thấy khoái cảm tăng lên nhanh chóng.
Nàng hỏi tiếp: “Chàng có thể tách các luồng chân khí đó ra không?”
Hy Bình cũng nhận thấy phản ứng của Nguyên Na, cảm thấy rất hứng thú, liền nhớ lại bí quyết về nghịch chuyển chân khí trong 'Thiên địa tâm kinh', theo đó tiến hành thử. Ngay lập tức, có chín chín tám mốt làn sóng khoái cảm tiến vào, trùng trùng, điệp điệp tấn công vào trung tâm thần kinh khoái cảm của Nguyên Na, làm thân thể tuyệt đẹp của nàng uốn éo như lên đồng, mồm miệng kêu gào điên dại, lúc này nàng lập tức được đưa lên tuyệt đỉnh sung sướng, mỗi làn sóng không ngừng công kích làm nàng sướng mãi không thôi.
Nguyên Na sướng đến phát cuồng, vừa nói vừa thở mạnh: “Còn có gì nữa không?”
Mắt Hy Bình lóe lên, lập tức khởi động chiêu tối hậu của 'Thiên địa tâm kinh' -- thiên địa giao hợp.
Lập tức tại nội thể Hy Bình, hai luồng khí nghịch lưu thiên dương, địa âm tương tác với nhau, Nguyên Na cảm thấy toàn thân và đầu óc liền đạt được cực khoái, cảm khoái dâng lên ồ ạt, đồng thời cảm thấy cách cư xử nhu tình của Hy Bình rất chân tình. Vào lúc đó, trái tim của nàng ta liền khắc sâu hình bóng của Hy Bình cũng như tình cảm của chàng.
Hy Bình lật mình lại, ôm thân thể khỏe mạnh của nàng lại, rồi hôn một cách dịu dàng rồi thản nhiên lăn ra ngủ.
Khi Nguyên Na tỉnh dậy thì một ngày nữa đã qua, trời cũng đã tối mịt.
Nàng nhìn nam nhân phía dưới, không ngừng ôn nhu vuốt ve khuôn mặt đẹp trai, trìu mến nói: “Chàng là người duy nhất trong suốt cuộc đời Nguyên Na này có thể đi qua khe hở của trái tim ta, tiểu tình nhân của Nguyên Na à.”
Hy Bình mắt nhắm, mở mắt, ngái ngủ nói: “Thật chứ?.”
Nguyên Na nói: “Ta đã thực đã yêu chàng rồi”
Hy Bình cười nói: “Khi ta nuốt vào băng ngưng châu, nàng đã bỏ qua cơ hội hạ thủ với ta, ta biết là nàng đã tình ý với ta, nhưng để biết nàng có tình ý thật sự với ta là khi nàng đang ngủ say, lúc đó, ta có thể cảm nhận được tình yêu trong tâm hồn nàng. Lại đây nào tộc trưởng thân yêu, để ta hôn môi nàng. Nàng có thể giải thoát cho bọn họ được chưa? “
Nguyên Na giận dữ nói: “Nhân gia căn bản hiện tại không thể cảm giác được mối liên hệ gì bằng tâm linh thuật, bọ họ đương nhiên là được tự do, chàng không tin ta hay sao?”
Hy Bình cười xòa nói: “Nàng đã nói thế, ta sao lại không tin?”
Nguyên Na đứng dậy, mặc quần áo vào và nói: “Khi nào thì chàng quay lại?”
Hy Bình suy tư nói: “Có thể không quay lại.”
Nguyên Na nói: “Ta biết không thể giữ được chàng, nhưng ta cũng không thể từ bỏ Dã Mã tộc và cùng chàng quay lại Trung Nguyên, nhưng ta thực sự mong muốn có ngày chàng cùng bọn họ quay lại thăm Dã Mã tộc , được chứ?”
Hy Bình trầm mặc.
Nguyên Na ôm ghì lấy hắn, kéo đầu hắn vào ngực mình, buồn buồn nói: “Ta sau này có lẽ cũng có thể có nhiều đàn ông khác, nhưng trong tim ta chỉ có một người là chàng, bây giờ và mãi mãi. Nguyên Na ta có thể không yêu, nhưng một khi đã yêu thì chỉ yêu một người, đó chính là chàng.”
Hy Bình dìu nàng ngồi xuống, hôn nàng một nụ hôn thật dài rồi nói: “Làm sao ta có thể biết tương lai ra làm sao, cũng không thể hứa chắc với nàng được, nhưng nếu ta có cơ hội, nhất định sẽ quay lại đây thăm nàng.”
Nguyên Na vui vẻ nói: “Đến lúc đó, chàng hãy mang đám nữ nhân đông đảo của chàng về đây để ta chiêm ngưỡng nhé.”
Hy Bình kỳ lạ hỏi: “Sao nàng biết ta có rất nhiều nữ nhân?”
Nguyên Na giận dỗi nói: “Đàn ông anh tuấn, cường tráng như chàng ai chẳng có hoa tâm, nếu nói chỉ có một vài nữ nhân thì ai mà tin được.”
Hy Bình cười to mà rằng: “Nguyên lai ta cũng có rất nhiều ưu điểm, chẳng trách nàng lại có thể yêu ta được.”
Nguyên Na nhẹ nhàng đấm Hy Bình một cái, vui vẻ nói: “Chàng thật là vô lại”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.