Chương 152: Lãng đãng dã mã
Trần Khổ
16/09/2016
Nguyên Chân đi đến Tây Lăng viện, nơi ở của Ngũ Đóa Kim Hoa, vừa hay gặp Lãng Vô Tâm của Tiên Duyên Cốc và Thủy Khiết Thu chúng nữ.
Lãng Vô Tâm đến sớm hơn Hy Bình nửa tháng, sớm đã gặp lục nữ của Dã Mã Tộc, liền sinh lửa lòng, sớm đã lạnh nhạt với ba mươi mốt nữ nhân mang theo. Kỳ thật Lãng Vô Tâm vốn chẳng bao giờ tưởng đến việc yêu nữ nhân ngoại tộc. Chỉ là từ khi đến Đại Địa Minh, hắn đương nhiên không thể so sánh với Lạc Thiên. Lạc Thiên đích thân bồi tiếp hai mươi bảy nữ nhân, vốn dĩ không thể so với người khác. Lãng Vô Tâm đương nhiên muốn cân bằng về lượng so với Lạc Thiên. Hắn đã thua Lạc Thiên về phong cách, thì càng không thể thua cả về 'Phong lưu' với cùng một người được.
Thủy Khiết Thu không quản đến vấn đề của bọn họ, đến phía sau Đại Địa Minh quấn lấy biểu ca. Tuy nhiên từ ngày gặp Hy Bình, nàng không còn trước mặt Lạc Thiên biểu lộ tâm tình như trước nữa, có lẽ biểu hiện của Hy Bình làm nàng không thể chấp nhận được. Nàng tự nhận mình không thích Hy Bình, nhưng trong lòng vốn không nguyện ý chuyện Hy Bình không để mắt đến mình. Bởi vậy nàng hận Hy Bình khôn xiết!
Lãng Vô Tâm vì chuyên hôm nay, vẻ mặt rất khó coi, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ phong lưu khoái hoạt của hắn. Vốn dĩ bộ mặt ăn tiền này sao phải sánh với loài hạ điểu?
Đích thị là rất kỳ quái, hắn đúng là rất phong lưu, nhưng đám nữ nhân đó chẳng thèm nhìn đến. Sáu nữ nhân Dã Mã Tộc ở đại phòng đã thành tập quán. Sau khi Nguyên Chân sáu người đến Đại Địa Minh đã một bước chẳng phân, giống như kiểu sống của người Dã Mã tộc.
Nguyên Nghiên mở cửa, Lãng Vô Tâm đứng trước mặt nàng, thấp hơn nàng nửa cái đầu.
Nguyên Chân nhìn thấy mặt hắn, lập tức cười hỏi: “Lãng công tử, chiếc má anh tuấn của công tử bị làm sao vậy?”
Trong phòng có ba chiếc giường lớn do chính họ nhờ chế tạo đặc biệt. Nguyên Mang và Nguyên Hà đang ngủ, Nguyên Đan và Nguyên Linh đang ở trên một chiếc giường khác, Nguyên Chân đang nằm trên chiếc giường còn lại, Nguyên Nghiên đi ra mở cửa vốn dĩ là ở cùng giường với nàng.
“Thật khó nói, sau khi gặp Hoàng Hy Bình, ta thật là xui xẻo. Mặt ta chính là bị hắn đánh.”. Nhắc đến Hy Bình, nộ hỏa trong lòng Lãng Vô Tâm đột ngột tăng lên. Hắn đi tới giường của Nguyên Chân mà ngồi xuống, một tay đặt lên bộ ngực đồ sộ của thị nhẹ nhàng ngồi xuống thảm.
Hai mắt Nguyên Chân phát nộ, nhất thời không nói lên lời.
Nguyên Nghiên bước tới đằng sau Lãng Vô Tâm, ngây thơ hỏi: “Chỉ có hắn đánh công tử thôi sao?”
“Ai nói chỉ có hắn ta đánh ta? Ta đánh cho hắn xưng hai bên mặt, trông như đầu heo!” Lãng Vô Tâm chuyển mình qua, định ôm lấy Nguyên Nghiên.
Nguyên Nghiên tức thì tránh mình, giọng rất không hưng phấn: “Lãng công tử, người ta đã nói rất nhiều là không cho phép công tử chạm vào ta mà.”
Lãng Vô Tâm thất vọng một hồi. Trong đám phụ nữ Dã Mã tộc, chỉ có cô gái trẻ này là khó khăn nhấ. So với năm nàng còn lại, nàng ta cũng là xinh đẹp nhất, ôi! Nửa tháng nay cùng ở đây, đến tay của nàng ta hắn cũng chưa chạm được, làm hắn trong tâm ám thán: Thật là tổn hại đến danh tiếng phong lưu của Lãng Vô Tâm ta!
Lãng Vô Tâm miễn cưỡng cười nói: “Ta bị say ánh trăng, gần như quên mất lời của cô nương”
Nguyên Chân xoa tay, cười nói: “Có cần ta đấm công tử vài cái cho tỉnh không?”
Lãng Vô Tâm lập tức cự tuyệt hảo ý của thị, nói : “Không cần, không cần, ta tỉnh lại rồi. Nàng đấm thêm phát nữa, còn gì là phong biểu nhất lưu của ta”
Nguyên Đan chân tâm phát biểu: “Thật lòng mà nói, Hoàng Hy Bình so với công tử thì đẹp hơn một chút, bởi vì hắn ta còn có cơ bắp rất đẹp và cường tráng. Tuy nhiên Lãng công tử được nữ nhân yêu nhất, chàng so với đàn ông của tộc ta thì hơn rất nhiều!”
Lãng Vô Tâm đắc ý quay lại, dở trò thô bỉ, ma thủ mò vào nội y của Nguyên Chân, mơn trớn nhũ phong của nàng, tự đại nói: “Nói cho đại tỷ biết, mọi người đều biết Lãng Vô Tâm ta công phu trên giường với phụ nữ mới là tuyệt nhất “
Nguyên Chân kêu lên: “Lãng công tử, chàng có thể đoạt được nữ nhân của Hoàng Hy Bình không?”
Tay Lãng Vô Tâm lập tức ngưng thủ, nhìn vào mặt Nguyên Chân, nói: “Nàng hận hắn lắm phải không?”
Nguyên Chân nói: “Đúng vậy, ta hận hắn!”
Lãng Vô Tâm: “Tại sao?”
Nguyên Chân nói: “Đừng hỏi, chuyện dài dòng lắm”
Lãng Vô Tâm thở dài một hồi, nói: “Câu trả lời của ta là: không thể.”
Mắt Nguyên Chân lộ ra thần sắc nghi ngờ, băn khoăn hỏi: “Tại sao?”
Lãng Vô Tâm nói tiếp: “Ta đã thử nhiều lần, nhưng đều thất bại. Nữ nhân của hắn yêu hắn đến tận xương tủy. Thậm chí nếu ta ra tay cưỡng đoạt họ, thì họ cũng chẳng bao giờ thực lòng yêu ta, tối ngày mơ tưởng đến gã, cuối cùng là quay lại với hắn. Về điểm này, ta thực sự không nghĩ ra, hắn có gì là tốt chứ, bất cứ điểm nào ta cũng tốt hơn gã. Thế sự đảo điên, trong đám nam nhân, ta và Lạc Thiên chẳng phải là rất xuất sắc sao? “
Nguyên Chân nói rằng: “Hắn có thể làm nữ nhân rên to. “
Lãng Vô Tâm không khách khí nói: “Ta còn nóng bỏng hơn hắn!”
Nói xàm không ngượng, Lãng Vô Tâm tất xếp đệ nhất!
Nguyên Hà khách khí nói: “Có lẽ về phương diện làm thỏa mãn nữ nhân công tử rất hoành tráng, nhưng còn thỏa mãn nhiều nữ nhân một lúc?”
“Mặt nào cũng mạnh. Đó chính là nam nhân của Tiên Duyên cốc!” Lãng Vô Tâm nói không chút ngượng -- thực sự là không, trước mặt người khác, làm sao mất thể diện được?
Nguyên Mang chòng ghẹo: “Nam nhân của Tiên Duyên cốc có cường hãn nhưng không bằng đàn ông Dã Mã tộc.”
Lãng Vô Tâm nhìn nàng ta nói: “Sao có thể so sánh ngay được?”
Mẹ ơi, làm sao nam nhân lại có thể bất chiến mà bại trước mặt phụ nữ, hắn làm sao có thể bỏ qua chứ. Để giữ gìn tôn nghiêm của đồng đạo với đàn ông Dã Mã tộc, Lãng Vô Tâm ta phải ra tay thôi!
Đại mỹ nữ Nguyên Hà nằm cạnh Nguyên Mang liền nâng chăn lên, thân thể dụ nhân đầy đặn gần như xích lõa, nói lớn: “So sánh được chứ, đến đây nào!”
Lãng Vô Tâm nuốt nước bọt, lập tức đứng dậy hướng về phía họ
“Cốc, cốc!”
Ai mà khuyết đức đúng lúc này lại gõ cửa vậy?
“Là ta, Lạc Thiên”
Nguyên lai là thiếu chủ của Lạc gia, không hiểu sao lại gõ của vào lúc đêm hôm. Lãng Vô Tâm thầm rủa đồng môn đến không đúng lúc, chẳng phải là đang chuẩn bị đối sánh hay sao?
Lạc Thiên chia tay Mộng Cơ, liền lập tức đến Tây Lăng viện. Hắn muốn bồi tiếp nữ nhân, thực sự không muốn gặp gỡ ai cả, chỉ muốn nếm thử mùi vị nữ nhân Dã Mã tộc.
Giống như trước, người mở cửa là Nguyên Nghiên, Lạc Thiên nhìn thấy quang cảnh trong phòng, bước tới giường Nguyên Chân nâng đầu nàng lên hôn hỏi: “Đã tìm được nam nhân mà nàng yêu chưa?”
Nguyên Chân cười nói: “Ta đã gặp rất nhiều người, chàng vẫn là số một, Lãng công tử cũng thế, chàng hiện giờ là nam nhân mà trái tim Chân nhi thích!”
“Miệng Chân nhi thật ngọt ngào!” Lạc Thiên cắn vào môi Nguyên Chân, quay sang họ Lãng nói: “Sư huynh, ta muốn mượn hai người họ”
Lãng Vô Tâm tiêu sái: “Không sao”
Lạc Thiên nói: “Ta muốn Nguyên Đan, Nguyên Mang.”
“Được mà” Lãng Vô Tâm xuất ra khí độ đại lượng, nói tiếp: “Nếu chưa đủ, có thể qua phòng ta chọn tạm vài người.”
“Thế là đủ rồi.” Lạc Thiên ôm hai nử tử đi ra cửa, Nguyên Chân khóa cửa lại, trèo lên giường Nguyên Chân, nhắm mắt đi ngủ.
Lãng Vô Tâm cười nói: “Nguyên Nghiên mỹ nhân, không xem ta biểu diễn à?”
“Ta chẳng có chút hứng thú, chỉ là một khúc nhục côn chui ra chui vào một cái nhục đổng, chẳng cần xem cũng tưởng tượng ra được.” Nguyên Nghiên nhắm mắt nói.
Trả lời thật tuyệt!
Lãng Vô Tâm cười thảm nói: “Nàng thật chẳng hiểu thế nào là tình thú!”
Nói đoạn, liền cởi hết quần áo, lộ xuất thân hình cao thẳng đầy nam tính và dương căn ngạo nhân. Nguyên Chân biết rằng nếu như hắn được Trọng sanh hoàn cải tạo qua đích thực sẽ được Nguyên Na vô cùng sủng ái. Nguyên Chân tức thì suy nghĩ, Nếu quả mẫu thân gặp Lãng Vô Tâm, có bỏ quyết định không thu nạp sủng nam?
Lãng Vô Tâm đưa mắt lên thân thể tuyệt vời của Nguyên Hà, điều tình một lúc, rồi lập tức nhập liễu. Nguyên Hà hưởng thụ cảm giác khoái cảm mà hắn mang lại, tự nghĩ trong lòng từ sau khi Dã Mã Đại Điển, liền kinh qua không biết bao nam nhân Dã Mã tộc, rồi lại đến Trung Nguyên, cũng tương hảo qua không biết bao nhiêu nam nhân, nhưng Lãng Vô Tâm là người làm cho nàng khoái cảm nhất, cũng như Lạc Thiên lúc trước vậy.
Thành thật mà nói, trong phương diện này, Lãng Vô Tâm và Lạc Thiên có thực lực gần như tương đồng. Nhưng trong khả năng tán tỉnh cũng như nói lời đường mật, Lãng Vô Tâm tuyệt đối có thể thắng xuất.
Nguyên Hà bị Lãng Vô Tâm toàn lực tấn công, rên rỉ dâm đãng, ghé miệng nói: “Lãng công tử, trong đám nam nhân Trung Nguyên Nguyên Hà đã thử qua, chàng là số một.”
Lãng Vô Tâm nói: “Ta cũng nghĩ thế, thứ đó của nam nhân Dã Mã tộc của nàng có thể nào to và dài như thế này không?”
Nguyên Hà trả lời: “Không, tất cả bọn họ đều không cường hãn như của Lãng công tử, nhưng so với nam nhân Trung Nguyên thì thật sự to và dài hơn. Ở tộc chúng ta thỉnh thoảng ta còn có chút cảm hứng, từ khi đến đây, ngoài Lãng công tử thật cường liệt, thì rất nhiều người khác chỉ làm ta cảm thấy hơi hứng thú mà thôi.”
Lãng Vô Tâm chuyển mình, nhẹ rút ra khỏi âm bộ nàng, cười cười: “Của nàng thật là vừa sâu vừ rộng, người như ta đây còn không hoàn toàn vừa, hà huống gì nam nhân khác? Nhưng mà ta cho rằng nàng chắc chưa biết đau là gì, ngay cả lần đầu tiên cũng chưa chắc thấy đau đớn, có lẽ cũng chẳng có ai có thể phá trinh bọn nàng cả, ha ha! “
Nguyên Nghiên đột nhiên mở mắt, kháng nghị: “Ai bảo thế? Lần đầu tiên của ta thực sự là cực kỳ đau đớn.”
Nguyên Hà cũng lên tiếng: “Lần đầu tiên ta bị phá trinh cũng rất đau đớn, thực sự đau đớn.”
Lãnh Vô Tâm dừng động tác, nhìn ba nữ nhân trong phòng, rồi nhìn xuống hạ thể của Nguyên Hà, cảm giác khó tin, hỏi: “Lần đầu tiên của nàng? Hắn cùng nàng trong bao lâu?”
Nguyên Hà hồi ức kể lại: “Hắn thực sự rất to và dài, gần như làm ta tê liệt. Lúc đưa vào chỉ một khắc rất nhanh, nhưng làm cho ta có một cảm giác vô cùng sung sướng, cả đời này ta không thể nào quên. Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta đã cảm nhận được khoái cảm vô cùng cường hãn, đủ làm cho thần kinh của ta tê liệt ngay lập tức.”
Nguyên Linh cũng tán đồng: “Tứ muội, ta đúng là cũng có cảm giác đó.”
Nguyên Nghiên thuận miệng chen vào: “Cả ta nữa.”
Chỉ có Nguyên Chân không nói gì cả.
Lãng Vô Tâm kinh tâm hỏi: “Chẳng phải bọn nàng hoan hảo với cùng một người?”
Nguyên Hà trả lời: “Ừm, đúng là cùng một người, nhưng gã đó chết rồi. Hắn là khai thác giả tối cao của Dã Mã tộc chúng ta, được hưởng toàn bộ xử nữ của bộ tộc ta, chỉ tiếc là hắn đã chết rồi, hừ!” Nữ nhân to lớn đột nhiên khóc to.
Lãng Vô Tâm thực sự không hiểu nàng ta đang nói gì, nhưng hắn biết nàng khóc vì nam nhân đó, hắn an ủi : “Đừng khóc, chết rồi làm sao sống lại, khóc thương thì còn làm được gì, chi bằng cùng ta vui thú một phen.”
Nguyên Hà cũng nghĩ không nên, nói: “Ta không muốn khóc. Chỉ là mỗi lần ta nghĩ về chuyện đó, ta có chút ủy khuất, không biết hắn là ai, mặt mũi ra sao, tất cả đều không biết!”
Nguyên Nghiên, Nguyên Linh lưỡng nữ mắt ngân ngấn lệ. Họ có cùng cảnh ngộ không biết là may hay rủi đó.
Lãng Vô Tâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: Tại sao đám phụ nữ này đều không biết nam nhân đầu tiên của mình là ai?
Hắn liền hỏi: “Bọn nàng đang đêm bị hắn hiếp dâm?”
Nguyên Hà lắc lắc đầu, không trả lời.
Lãng Vô Tâm biết nàng sẽ không trả lời câu hỏi này, tập trung đưa đẩy dương bổng trong nhục căn của nàng. Lúc này hắn thật sự rất bận, không thể nghĩ đến việc khác, tất nhiên cũng chẳng hỏi làm gì. Hắn cần chứng minh trên thân thể Nguyên Hà là hắn uy phong hơn hẳn đàn ông trong tộc của nàng, để chứng minh với đàn ông Dã Mã tộc hắn là thiên hạ vô địch.
Đang lúc cao trào ra vào trên nhục thể Nguyên Hà, bên ngoài chợt có âm thanh xôn xao từng cơn, khắc khoải!
Ối cha cha, đứa nào mà khuyết đức vậy?
Hay là Lạc gia thiếu minh chủ?!
Kệ! Lãng Vô Tâm lại tiếp tục đưa vào: quản làm gì chuyện khác, tiếp tục thôi !
Lãng Vô Tâm đến sớm hơn Hy Bình nửa tháng, sớm đã gặp lục nữ của Dã Mã Tộc, liền sinh lửa lòng, sớm đã lạnh nhạt với ba mươi mốt nữ nhân mang theo. Kỳ thật Lãng Vô Tâm vốn chẳng bao giờ tưởng đến việc yêu nữ nhân ngoại tộc. Chỉ là từ khi đến Đại Địa Minh, hắn đương nhiên không thể so sánh với Lạc Thiên. Lạc Thiên đích thân bồi tiếp hai mươi bảy nữ nhân, vốn dĩ không thể so với người khác. Lãng Vô Tâm đương nhiên muốn cân bằng về lượng so với Lạc Thiên. Hắn đã thua Lạc Thiên về phong cách, thì càng không thể thua cả về 'Phong lưu' với cùng một người được.
Thủy Khiết Thu không quản đến vấn đề của bọn họ, đến phía sau Đại Địa Minh quấn lấy biểu ca. Tuy nhiên từ ngày gặp Hy Bình, nàng không còn trước mặt Lạc Thiên biểu lộ tâm tình như trước nữa, có lẽ biểu hiện của Hy Bình làm nàng không thể chấp nhận được. Nàng tự nhận mình không thích Hy Bình, nhưng trong lòng vốn không nguyện ý chuyện Hy Bình không để mắt đến mình. Bởi vậy nàng hận Hy Bình khôn xiết!
Lãng Vô Tâm vì chuyên hôm nay, vẻ mặt rất khó coi, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ phong lưu khoái hoạt của hắn. Vốn dĩ bộ mặt ăn tiền này sao phải sánh với loài hạ điểu?
Đích thị là rất kỳ quái, hắn đúng là rất phong lưu, nhưng đám nữ nhân đó chẳng thèm nhìn đến. Sáu nữ nhân Dã Mã Tộc ở đại phòng đã thành tập quán. Sau khi Nguyên Chân sáu người đến Đại Địa Minh đã một bước chẳng phân, giống như kiểu sống của người Dã Mã tộc.
Nguyên Nghiên mở cửa, Lãng Vô Tâm đứng trước mặt nàng, thấp hơn nàng nửa cái đầu.
Nguyên Chân nhìn thấy mặt hắn, lập tức cười hỏi: “Lãng công tử, chiếc má anh tuấn của công tử bị làm sao vậy?”
Trong phòng có ba chiếc giường lớn do chính họ nhờ chế tạo đặc biệt. Nguyên Mang và Nguyên Hà đang ngủ, Nguyên Đan và Nguyên Linh đang ở trên một chiếc giường khác, Nguyên Chân đang nằm trên chiếc giường còn lại, Nguyên Nghiên đi ra mở cửa vốn dĩ là ở cùng giường với nàng.
“Thật khó nói, sau khi gặp Hoàng Hy Bình, ta thật là xui xẻo. Mặt ta chính là bị hắn đánh.”. Nhắc đến Hy Bình, nộ hỏa trong lòng Lãng Vô Tâm đột ngột tăng lên. Hắn đi tới giường của Nguyên Chân mà ngồi xuống, một tay đặt lên bộ ngực đồ sộ của thị nhẹ nhàng ngồi xuống thảm.
Hai mắt Nguyên Chân phát nộ, nhất thời không nói lên lời.
Nguyên Nghiên bước tới đằng sau Lãng Vô Tâm, ngây thơ hỏi: “Chỉ có hắn đánh công tử thôi sao?”
“Ai nói chỉ có hắn ta đánh ta? Ta đánh cho hắn xưng hai bên mặt, trông như đầu heo!” Lãng Vô Tâm chuyển mình qua, định ôm lấy Nguyên Nghiên.
Nguyên Nghiên tức thì tránh mình, giọng rất không hưng phấn: “Lãng công tử, người ta đã nói rất nhiều là không cho phép công tử chạm vào ta mà.”
Lãng Vô Tâm thất vọng một hồi. Trong đám phụ nữ Dã Mã tộc, chỉ có cô gái trẻ này là khó khăn nhấ. So với năm nàng còn lại, nàng ta cũng là xinh đẹp nhất, ôi! Nửa tháng nay cùng ở đây, đến tay của nàng ta hắn cũng chưa chạm được, làm hắn trong tâm ám thán: Thật là tổn hại đến danh tiếng phong lưu của Lãng Vô Tâm ta!
Lãng Vô Tâm miễn cưỡng cười nói: “Ta bị say ánh trăng, gần như quên mất lời của cô nương”
Nguyên Chân xoa tay, cười nói: “Có cần ta đấm công tử vài cái cho tỉnh không?”
Lãng Vô Tâm lập tức cự tuyệt hảo ý của thị, nói : “Không cần, không cần, ta tỉnh lại rồi. Nàng đấm thêm phát nữa, còn gì là phong biểu nhất lưu của ta”
Nguyên Đan chân tâm phát biểu: “Thật lòng mà nói, Hoàng Hy Bình so với công tử thì đẹp hơn một chút, bởi vì hắn ta còn có cơ bắp rất đẹp và cường tráng. Tuy nhiên Lãng công tử được nữ nhân yêu nhất, chàng so với đàn ông của tộc ta thì hơn rất nhiều!”
Lãng Vô Tâm đắc ý quay lại, dở trò thô bỉ, ma thủ mò vào nội y của Nguyên Chân, mơn trớn nhũ phong của nàng, tự đại nói: “Nói cho đại tỷ biết, mọi người đều biết Lãng Vô Tâm ta công phu trên giường với phụ nữ mới là tuyệt nhất “
Nguyên Chân kêu lên: “Lãng công tử, chàng có thể đoạt được nữ nhân của Hoàng Hy Bình không?”
Tay Lãng Vô Tâm lập tức ngưng thủ, nhìn vào mặt Nguyên Chân, nói: “Nàng hận hắn lắm phải không?”
Nguyên Chân nói: “Đúng vậy, ta hận hắn!”
Lãng Vô Tâm: “Tại sao?”
Nguyên Chân nói: “Đừng hỏi, chuyện dài dòng lắm”
Lãng Vô Tâm thở dài một hồi, nói: “Câu trả lời của ta là: không thể.”
Mắt Nguyên Chân lộ ra thần sắc nghi ngờ, băn khoăn hỏi: “Tại sao?”
Lãng Vô Tâm nói tiếp: “Ta đã thử nhiều lần, nhưng đều thất bại. Nữ nhân của hắn yêu hắn đến tận xương tủy. Thậm chí nếu ta ra tay cưỡng đoạt họ, thì họ cũng chẳng bao giờ thực lòng yêu ta, tối ngày mơ tưởng đến gã, cuối cùng là quay lại với hắn. Về điểm này, ta thực sự không nghĩ ra, hắn có gì là tốt chứ, bất cứ điểm nào ta cũng tốt hơn gã. Thế sự đảo điên, trong đám nam nhân, ta và Lạc Thiên chẳng phải là rất xuất sắc sao? “
Nguyên Chân nói rằng: “Hắn có thể làm nữ nhân rên to. “
Lãng Vô Tâm không khách khí nói: “Ta còn nóng bỏng hơn hắn!”
Nói xàm không ngượng, Lãng Vô Tâm tất xếp đệ nhất!
Nguyên Hà khách khí nói: “Có lẽ về phương diện làm thỏa mãn nữ nhân công tử rất hoành tráng, nhưng còn thỏa mãn nhiều nữ nhân một lúc?”
“Mặt nào cũng mạnh. Đó chính là nam nhân của Tiên Duyên cốc!” Lãng Vô Tâm nói không chút ngượng -- thực sự là không, trước mặt người khác, làm sao mất thể diện được?
Nguyên Mang chòng ghẹo: “Nam nhân của Tiên Duyên cốc có cường hãn nhưng không bằng đàn ông Dã Mã tộc.”
Lãng Vô Tâm nhìn nàng ta nói: “Sao có thể so sánh ngay được?”
Mẹ ơi, làm sao nam nhân lại có thể bất chiến mà bại trước mặt phụ nữ, hắn làm sao có thể bỏ qua chứ. Để giữ gìn tôn nghiêm của đồng đạo với đàn ông Dã Mã tộc, Lãng Vô Tâm ta phải ra tay thôi!
Đại mỹ nữ Nguyên Hà nằm cạnh Nguyên Mang liền nâng chăn lên, thân thể dụ nhân đầy đặn gần như xích lõa, nói lớn: “So sánh được chứ, đến đây nào!”
Lãng Vô Tâm nuốt nước bọt, lập tức đứng dậy hướng về phía họ
“Cốc, cốc!”
Ai mà khuyết đức đúng lúc này lại gõ cửa vậy?
“Là ta, Lạc Thiên”
Nguyên lai là thiếu chủ của Lạc gia, không hiểu sao lại gõ của vào lúc đêm hôm. Lãng Vô Tâm thầm rủa đồng môn đến không đúng lúc, chẳng phải là đang chuẩn bị đối sánh hay sao?
Lạc Thiên chia tay Mộng Cơ, liền lập tức đến Tây Lăng viện. Hắn muốn bồi tiếp nữ nhân, thực sự không muốn gặp gỡ ai cả, chỉ muốn nếm thử mùi vị nữ nhân Dã Mã tộc.
Giống như trước, người mở cửa là Nguyên Nghiên, Lạc Thiên nhìn thấy quang cảnh trong phòng, bước tới giường Nguyên Chân nâng đầu nàng lên hôn hỏi: “Đã tìm được nam nhân mà nàng yêu chưa?”
Nguyên Chân cười nói: “Ta đã gặp rất nhiều người, chàng vẫn là số một, Lãng công tử cũng thế, chàng hiện giờ là nam nhân mà trái tim Chân nhi thích!”
“Miệng Chân nhi thật ngọt ngào!” Lạc Thiên cắn vào môi Nguyên Chân, quay sang họ Lãng nói: “Sư huynh, ta muốn mượn hai người họ”
Lãng Vô Tâm tiêu sái: “Không sao”
Lạc Thiên nói: “Ta muốn Nguyên Đan, Nguyên Mang.”
“Được mà” Lãng Vô Tâm xuất ra khí độ đại lượng, nói tiếp: “Nếu chưa đủ, có thể qua phòng ta chọn tạm vài người.”
“Thế là đủ rồi.” Lạc Thiên ôm hai nử tử đi ra cửa, Nguyên Chân khóa cửa lại, trèo lên giường Nguyên Chân, nhắm mắt đi ngủ.
Lãng Vô Tâm cười nói: “Nguyên Nghiên mỹ nhân, không xem ta biểu diễn à?”
“Ta chẳng có chút hứng thú, chỉ là một khúc nhục côn chui ra chui vào một cái nhục đổng, chẳng cần xem cũng tưởng tượng ra được.” Nguyên Nghiên nhắm mắt nói.
Trả lời thật tuyệt!
Lãng Vô Tâm cười thảm nói: “Nàng thật chẳng hiểu thế nào là tình thú!”
Nói đoạn, liền cởi hết quần áo, lộ xuất thân hình cao thẳng đầy nam tính và dương căn ngạo nhân. Nguyên Chân biết rằng nếu như hắn được Trọng sanh hoàn cải tạo qua đích thực sẽ được Nguyên Na vô cùng sủng ái. Nguyên Chân tức thì suy nghĩ, Nếu quả mẫu thân gặp Lãng Vô Tâm, có bỏ quyết định không thu nạp sủng nam?
Lãng Vô Tâm đưa mắt lên thân thể tuyệt vời của Nguyên Hà, điều tình một lúc, rồi lập tức nhập liễu. Nguyên Hà hưởng thụ cảm giác khoái cảm mà hắn mang lại, tự nghĩ trong lòng từ sau khi Dã Mã Đại Điển, liền kinh qua không biết bao nam nhân Dã Mã tộc, rồi lại đến Trung Nguyên, cũng tương hảo qua không biết bao nhiêu nam nhân, nhưng Lãng Vô Tâm là người làm cho nàng khoái cảm nhất, cũng như Lạc Thiên lúc trước vậy.
Thành thật mà nói, trong phương diện này, Lãng Vô Tâm và Lạc Thiên có thực lực gần như tương đồng. Nhưng trong khả năng tán tỉnh cũng như nói lời đường mật, Lãng Vô Tâm tuyệt đối có thể thắng xuất.
Nguyên Hà bị Lãng Vô Tâm toàn lực tấn công, rên rỉ dâm đãng, ghé miệng nói: “Lãng công tử, trong đám nam nhân Trung Nguyên Nguyên Hà đã thử qua, chàng là số một.”
Lãng Vô Tâm nói: “Ta cũng nghĩ thế, thứ đó của nam nhân Dã Mã tộc của nàng có thể nào to và dài như thế này không?”
Nguyên Hà trả lời: “Không, tất cả bọn họ đều không cường hãn như của Lãng công tử, nhưng so với nam nhân Trung Nguyên thì thật sự to và dài hơn. Ở tộc chúng ta thỉnh thoảng ta còn có chút cảm hứng, từ khi đến đây, ngoài Lãng công tử thật cường liệt, thì rất nhiều người khác chỉ làm ta cảm thấy hơi hứng thú mà thôi.”
Lãng Vô Tâm chuyển mình, nhẹ rút ra khỏi âm bộ nàng, cười cười: “Của nàng thật là vừa sâu vừ rộng, người như ta đây còn không hoàn toàn vừa, hà huống gì nam nhân khác? Nhưng mà ta cho rằng nàng chắc chưa biết đau là gì, ngay cả lần đầu tiên cũng chưa chắc thấy đau đớn, có lẽ cũng chẳng có ai có thể phá trinh bọn nàng cả, ha ha! “
Nguyên Nghiên đột nhiên mở mắt, kháng nghị: “Ai bảo thế? Lần đầu tiên của ta thực sự là cực kỳ đau đớn.”
Nguyên Hà cũng lên tiếng: “Lần đầu tiên ta bị phá trinh cũng rất đau đớn, thực sự đau đớn.”
Lãnh Vô Tâm dừng động tác, nhìn ba nữ nhân trong phòng, rồi nhìn xuống hạ thể của Nguyên Hà, cảm giác khó tin, hỏi: “Lần đầu tiên của nàng? Hắn cùng nàng trong bao lâu?”
Nguyên Hà hồi ức kể lại: “Hắn thực sự rất to và dài, gần như làm ta tê liệt. Lúc đưa vào chỉ một khắc rất nhanh, nhưng làm cho ta có một cảm giác vô cùng sung sướng, cả đời này ta không thể nào quên. Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta đã cảm nhận được khoái cảm vô cùng cường hãn, đủ làm cho thần kinh của ta tê liệt ngay lập tức.”
Nguyên Linh cũng tán đồng: “Tứ muội, ta đúng là cũng có cảm giác đó.”
Nguyên Nghiên thuận miệng chen vào: “Cả ta nữa.”
Chỉ có Nguyên Chân không nói gì cả.
Lãng Vô Tâm kinh tâm hỏi: “Chẳng phải bọn nàng hoan hảo với cùng một người?”
Nguyên Hà trả lời: “Ừm, đúng là cùng một người, nhưng gã đó chết rồi. Hắn là khai thác giả tối cao của Dã Mã tộc chúng ta, được hưởng toàn bộ xử nữ của bộ tộc ta, chỉ tiếc là hắn đã chết rồi, hừ!” Nữ nhân to lớn đột nhiên khóc to.
Lãng Vô Tâm thực sự không hiểu nàng ta đang nói gì, nhưng hắn biết nàng khóc vì nam nhân đó, hắn an ủi : “Đừng khóc, chết rồi làm sao sống lại, khóc thương thì còn làm được gì, chi bằng cùng ta vui thú một phen.”
Nguyên Hà cũng nghĩ không nên, nói: “Ta không muốn khóc. Chỉ là mỗi lần ta nghĩ về chuyện đó, ta có chút ủy khuất, không biết hắn là ai, mặt mũi ra sao, tất cả đều không biết!”
Nguyên Nghiên, Nguyên Linh lưỡng nữ mắt ngân ngấn lệ. Họ có cùng cảnh ngộ không biết là may hay rủi đó.
Lãng Vô Tâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: Tại sao đám phụ nữ này đều không biết nam nhân đầu tiên của mình là ai?
Hắn liền hỏi: “Bọn nàng đang đêm bị hắn hiếp dâm?”
Nguyên Hà lắc lắc đầu, không trả lời.
Lãng Vô Tâm biết nàng sẽ không trả lời câu hỏi này, tập trung đưa đẩy dương bổng trong nhục căn của nàng. Lúc này hắn thật sự rất bận, không thể nghĩ đến việc khác, tất nhiên cũng chẳng hỏi làm gì. Hắn cần chứng minh trên thân thể Nguyên Hà là hắn uy phong hơn hẳn đàn ông trong tộc của nàng, để chứng minh với đàn ông Dã Mã tộc hắn là thiên hạ vô địch.
Đang lúc cao trào ra vào trên nhục thể Nguyên Hà, bên ngoài chợt có âm thanh xôn xao từng cơn, khắc khoải!
Ối cha cha, đứa nào mà khuyết đức vậy?
Hay là Lạc gia thiếu minh chủ?!
Kệ! Lãng Vô Tâm lại tiếp tục đưa vào: quản làm gì chuyện khác, tiếp tục thôi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.