Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 6: Si Tình Công Tử

Trần Khổ

13/09/2016

Hy Bình trở lại nơi cư ngụ thì thấy một chàng thanh niên đang ngồi trong phòng từ lúc nào.

Thanh niên này ngũ quan sáng láng, dung mạo có nét giống với Lôi Phượng, tướng tá cân đối, dáng vẻ phong lưu tiêu sái. Hy Bình nhìn thấy đã đoán thầm là Lôi công tử mà chàng đã nghe Tứ Cẩu nhắc qua.

Tứ Cẩu thấy hắn trở lại liền nói: “Hy Bình, đây là Lôi Long công tử.”

Lôi công tử trông thấy vẻ tuấn mỹ cường tráng của Hy Bình bèn nghĩ thầm: “Hèn gì Tứ Cẩu cứ lo sợ Lan Hoa bị hắn ta cướp mất, quả nhiên là nam nhân hấp dẫn.”

Hy Bình nghĩ tới hổ báo nữ lang kia, trong tâm nháy lên một tia hy vọng, nói: “Lôi công tử có thể giúp ta chăng?”

Lôi công tử đã biết đầu đuôi câu chuyện từ miệng Tứ Cẩu, giờ nghe lời thỉnh cầu của Hy Bình, cười khổ nói: “Ngươi không đắc tội với ai lại đi đắc tội với tỷ ấy, ta muốn cứu nhưng... e không nổi, người tỷ tỷ này ngay cả ta còn tránh né, chưa bao giờ dám yêu cầu y điều gì.”

Hy Bình thất vọng ra mặt.

Tứ Cẩu phảng phất nhớ lại điều gì đó, bỗng dưng trừng mắt hướng về Hy Bình hét lớn: “Ngươi đối với Lan Hoa của ta thế nào?”

Hy Bình nhìn dáng vẻ “đằng đằng sát khí” của Tứ Cẩu, trong bụng thầm cười tiểu tử này đang ghen đây, cố ý nói lớn tiếng: “Lan Hoa, ôi chao, thơm, thơm quá!”

Tứ Cẩu giận lắm nhưng chỉ biết đứng đó dậm châm tức tối chứ không biết nói gì nữa.

Hy Bình cười lớn nói: “Không ngờ ngươi cũng có thể ghen được, thôi ngày khác mời ngươi đi ăn, giờ đi uống cái đã.”

Lôi công tử đồng tình nói: “Uống rượu không thiếu phần ta được, chúng ta ra ngoài uống cho thống khoái đi!”

Ba gã thanh niên vào Xuân Lai khách sạn uống say xưa.

Hy Bình nói: “Tới đây, uống cho tai nạn ngày mai này!”

Tứ Cẩu nói: “Uống vì sự khả ái của Lan Hoa!”

Lôi công tử nói: “Uống, cho... cho Bích Nhu!”

Hy Bình mắt lờ đờ, nói: “Bích Nhu ư? Có phải thiếu nữ mỹ lệ cả ngày im thin thít bên cạnh hổ báo tỷ tỷ của công tử?”

Lôi công tử nói: “Đúng là nàng, chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Vài ngày trước ta vào kỹ viện cho khuây khỏa một chút, ai ngờ nàng ta biết được, từ lúc đó không còn lý gì tới ta nữa. Nào, uống!”

Tứ Cẩu cạn hết một ly rượu, chuyển qua tay khác nói: “Công tử đừng buồn bực, kỹ viện thôi mà, nam tử nào mà chả vào một hai lần? Cứ thống khoái uống một hồi đi. Ngày mai khi tỉnh rượu thì Bích Nhu tiểu thư hết giận.”

Hy Bình cười sằng sặc nói: “Hai ngươi đồng bệnh tương lân, vì tình mà khổ, vì nữ nhân mà khổ, ha ha! Tức cười quá, uống, uống, uống nữa!”

Hắn như là đã quên cả mình cũng vì vấn đề nữ nhân mà đề nghị uống rượu.

Ba nam nhân này chỉ vì ba nữ nhân mà uống đến thiên hôn địa ám, say như chết.

Người của khách sạn phải thông tri cho tiêu cục, cho mười đại hán tới khiêng ba tên tửu quỷ về.

Sáng hôm sau, Hy Bình vẫn còn chưa tỉnh rượu, hắn mơ mơ hồ hồ la lên: “Uống, uống vì đại nạn ngày mai!”

“Uống, uống vì Lan Hoa khả ái!” Tứ Cẩu liên tiếp la lên, Lan Hoa nghe được, sắc mặt đỏ lên, chuyển thân chạy đi.

oOo

Ba nữ nhân đứng trước cửa nhìn chung quanh.

Lôi Phượng bực bội: “Tên hỗn đản đó ngủ một giấc rồi vẫn chưa tỉnh rượu à? Sao chưa thấy tới đây?”

Lan Hoa nói: “Tiểu thư, để nô tỳ đi gọi hắn lần nưa?!”

Bích Nhu nói: “Không cần đâu, hắn tới rồi kìa.”

Hy Bình quả nhiên đã tới, hai tay khiêng hai thùng nước lớn.

Nước bắn ra trên từng bước đi. Hắn bỏ hai thùng nước xuống trước mặt Lôi Phượng, cười cười: “Tiểu thư, cô dậy sớm quá!”

Lôi Phượng trừng mắt nói: “Đợi tên hỗn đản nhà ngươi đó, ồ, mà ngươi đem hai thùng nước tới định làm trò gì đây?”

Hy Bình đạo mạo nói: “Nước để rửa chân.”

Hai nữ nhân kia lập tức khép nụ cười lại, len lén nhìn phản ứng của Lôi Phượng.

Lôi Phượng dở khóc dở cười, nói: “Ta kêu ngươi rửa chân à?”



“Cô không kêu ta rửa chân, nhưng cô có kêu ta liếm ngón chân cô, bất quá ta rửa chân để liếm cho hợp vệ sinh.” Hy Bình kéo từ bên hông ra hai vật, nói: “Tôi có bàn chải và sữa, sẽ làm cho chân cô nương thơm và mềm.”

Hai nữ nhân kia không nhịn nổi, bật cười phá lên.

Lôi Phượng lẽ ra theo bản tính thường ngày thì đã phát tác với Hy Bình, nhưng không hiểu sao vẫn chưa phát tác.

Hy Bình nói: “Có gì đáng cười, bản nhân muốn liếm chân cho nhanh, cô còn không mau đưa bàn chân ra thì ta đi đây.”

Lôi Phượng cố nín không để phát ra tiếng cười, kỳ lạ là đến bây giờ nàng vẫn chưa phát nộ, lại còn nói: “Ta biết ngươi muốn làm việc chu đáo, nhưng hiện tại ta không muốn dùng ngươi để liếm chân, ngươi hãy khiêng hai cái thùng nước lên rồi đứng cả ngày cho ta?”

Hy Bình la làng: “Cực lực phản đối, đây là vi phạm ước định!”

Lôi Phượng nói: “Vậy ư? Nhưng thật ra ngươi làm được việc gì? Việc luyện công nhỏ nhoi như thế mà người cũng kêu than, té ra ngươi là một nam nhân vô dụng rồi.”

Vẻ chế giễu hiện rõ lên trong mắt Lôi Phượng làm da đầu Hy Bình nóng lên, lúc này hắn biết đã phạm sai lầm lớn: Hắn đã lấy hai thùng nước quá lớn, lại còn đổ nước gần đầy thùng.

Nhưng Hy Bình vẫn “hiên ngang” kéo hai thùng nước rồi đứng thẳng lên.

Một lúc sau, Lôi công tử cùng Tứ Cẩu song hành đi tới trước mặt Hy Bình, Tứ Cẩu hỏi: “Hy Bình, ngươi làm gì vậy?”

Hy Bình nói: “Ngươi không thấy sao ? Dư thừa!”

Lôi công tử cười hề hề: “Bọn ta chỉ muốn biết thôi.”

Hy Bình nói: “Ta đang hoan hỉ tập luyện thân thể.”

Lôi công tử sờ cánh tay Hy Bình, cười hì hì: “Quả nhiên hảo phương pháp, đôi tay của ngươi cứng cáp thật hữu lực! Ồ, ta có chuyện quan trọng, không phiền ngươi nữa, cứ luyện tập vui vẻ!”

Hy Bình nổi cáu: “Chỉ cần thoi ngươi một quyền là ngươi biết sức mạnh của đôi tay này ngay.”

Lôi công tử chỉnh đốn lại trang phục, hướng vào phòng nói: “Tỷ tỷ, đệ đã đến.”

Lôi Phượng hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

Lôi công tử muốn đẩy cánh cửa để vào thì cánh cửa đã bị Lôi Phượng kéo mở ra.

Lôi Phượng cau mày bước ra, phía sau Bích Nhu và Lan Hoa lập tức bước theo.

Tứ Cẩu lúc này bước tới, cặp mắt gian xảo không ngừng nhìn chằm chặp vào Lan Hoa đang bước tới.

“Chúng tôi muốn gặp Hy Bình.” Tứ cẩu khẩu thị tâm phi nói, trong lòng thầm nhủ: “Đương nhiên là ta muốn gặp Lan Hoa.”

Lôi công tử tán thưởng nhìn Tứ Cẩu, trong đầu nghĩ thầm tiểu tử này thật thông minh, thuận miệng nói ra mà lại có lý do tốt, thế là lập tức phụ họa: “À đúng rồi! Đệ và Hy Bình rất hợp duyên, anh hùng trọng anh hùng, chỉ hận là không gặp nhau sớm hơn! Đệ đặc biệt qua đây xem hắn có bị tỷ tỷ ngược đãi hay không.”

Lôi Phượng cười hỏi lại: “Vậy bây giờ hai ngươi có thấy ta ngược đãi hắn không?”

Lôi công tử và Tứ Cẩu đồng thanh quả quyết: “Không có!”

Hy Bình nghe thấy, rủa thầm: “Thấy sắc khinh bạn.”

Lôi Phượng nói: “Nếu quả là như thế, hai ngươi có thể yên tâm mà đi. Ta còn phải đi luyện võ. Hoàng Hy Bình, ngươi đừng có lười biếng a.”

“Chúng tôi cũng muốn đi luyện võ!” Lôi công tử và Tứ Cẩu tranh nhau đi theo phía sau Lôi Phượng.

Lan Hoa quay đầu lại hỏi: “Tứ Cẩu, không phải ngươi muốn gặp Hy Bình à ?”

Tứ Cẩu tỉnh bơ nói: “Thì đã gặp qua rồi, hắn đã hiểu được tâm ý của ta rồi. Chuyện đó đã xong, bây giờ ta phai chạy theo ái tình của Lan Hoa.”

Lôi công tử đột nhiên có ý hướng về Tứ Cẩu bái sư học nghệ, thầm phục hắn ta.

Nghe cuộc đối thoại từ xa, Hy Bình chỉ muốn thoi Tứ Cẩu hai quyền.

“Hai tay ta tê hết rồi.” Hy Bình cười khổ.

Lôi công tử và Tứ Cẩu hai người chia ra đứng hai bên hắn, mỗi người giữ một tay rồi thoa bóp.

Tứ Cẩu nói: “Hy Bình, ngươi hãy xuất ra cái khả năng thà bị đánh chết chứ không nhận bại!”

Lôi công tử nói: “Đúng, kiên trì thì sẽ thắng lợi .”



Hy Bình mắng thầm hai gã bằng hữu không chút nghĩa khí này, nghĩ đến chuyện trong lúc hắn khổ sở thì hai tên này chạy bám theo mông đàn bà giống như hai con chó đực trung thành.

Hắn chợt nhận ra là đã may áo cho người, bất mãn nói: “Hừ, hai ngươi thì khư khư được lợi, còn ta thì phải nhất ý kiên trì thì đại nạn mới qua.”

Tứ Cẩu vuốt ve: “Vì huynh đệ, dù có hy sinh tính mạng còn được, hà huống chỉ là hai cái thùng nước!”

Lôi công tử nịnh nọt nói theo: “Đúng rồi, hảo Hy Bình, hạnh phúc bọn ta toàn nhờ ngươi đó!”

Hy Bình nói: “Không có ta thì các ngươi không theo đuổi bọn họ được à?”

Lôi công tử nói: “Theo như ta biết, từ khi tỷ tỷ ta gặp được ngươi thì bỗng trở nên ôn nhu, nếu như tánh tình ngày trước thì sẽ tuyệt đối không cho bọn ta lại gần, hôm nay không một lần phản đối. Bất quá nếu ngươi kích nộ tỷ tỷ thì bọn ta sẽ gặp khó khăn. Tốt nhất là ngươi làm cho cô ta vui, thì tiền đồ bọn ta sáng lạn.”

Lôi công tử nhìn Hy bình, ra vẻ bi thảm nói lớn: “Bản công tử ta, vì ái tình của mình, không ngại bán luôn tỷ tỷ!”

Tứ Cẩu thêm vào: “Ngươi không thể thoái bước, ta khó khăn lắm mới có được một nụ cười của Lan Hoa, nếu ngươi đắc tội với tiểu thư, sẽ lãng phí biết bao nhiêu công sức.”

Lôi công tử ngạc nhiên nói: “Lan Hoa cười với ngươi lúc nào?”

Tứ Cẩu nói : “Ồ! Công tử sao chóng quên vậy? Lúc ta vấp phải tảng đá, không có ai cười, chỉ có Lan hoa quay đầu lại nở một nụ cười, ôi, làm xương của ta mềm ra.”

Lôi công tử hòa vào nói: “Ta cũng đã nghe được Bích Nhu nói chuyện. Đã nhiều ngày rồi cô ta mới chịu nói với ta một tiếng. Ta như là được nghe âm thanh của thiên tiên.”

Tứ Cẩu hỏi: “Công tử, Bích Nhu tiểu thư nói gì thế?”

Lôi công tử nhớ lại: “Cô ta nói là, ngươi đi Quần Phương Lâu có vui không? Chính là câu nói đó.”

“Quần Phương Lâu?” Tứ Cẩu thất kinh hỏi.

Lôi công tử hỏi: “Ngươi cũng đã đi qua?”

Tứ Cẩu liền lắc đầu quầy quậy: “Không, làm gì có.”

Lôi công tử nói: “Mấy ngày trước ta nghe nói Quần Phương Lâu có một ca kỹ mới, nàng tên là Lãnh Như Băng, sắc nghệ song tuyệt. Hơn nữa theo lệ phải qua được ‘tam quan' thì mới được vào phòng the của nàng.”

Hy Bình lắng nghe đầy hứng thú, thốt: “Tam quan?”

Lôi công tử nói: “Đệ nhất, phải biết ca hát.”

Hy Bình nói ngay: “Ca hát thì ta rất sành sỏi.”

Tứ Cẩu cười sặc sụa: “Ngươi mà hát thì chỉ có người điếc nghe.”

“Ngươi đúng là không biết thưởng thức cái hay cái đẹp mà.” Hy Bình cảm giác lâng lâng, thập phần cao hứng, hát to lên: “ Tay trái xuất quyền, tay phải xuất quyền...”

Lôi công tử cau mày nhăn nhó nói: “Ngừng, ngừng, ngừng! Ta lạy ngươi, ngươi nghe ta nói đã?”

Hy Bình khổ sở ngưng hát. Giọng ca của hắn đối với hai người thính giả bất đắc dĩ này là một loại âm thanh ghê rợn nghe không chịu nổi.

Tứ Cẩu sợ Hy Bình lại hát tiếp, vội nói: “Công tử kể tiếp đi!”

Lôi công tử thở phào, nói: “Đệ nhị quan, phải biết đánh đấm.”

Hy Bình chỉ muốn nói “Ta rất thích đánh đấm!”, Tứ Cẩu đã biết trước nên đưa bàn tay ra bịt miệng hắn lại lập tức.

Lôi công tử kể tiếp: “Đệ tam quan, là tối trọng yếu, phải được nàng ta để mắt tới, nếu nàng ta không để mắt tới, thì miễn bàn.”

Hy Bình kéo tay Tứ Cẩu xuống để thở, nhổ xuống đất một bãi nước bọt lớn, nói: “Thối quá!”

Tứ Cẩu hỏi: “Công tử có gặp được cô ta chưa?”

Lôi công tử than thở: “Còn chưa. Đệ nhất quan đã trụ không được, lại còn bị Bích Nhu không lý tới ta nữa. Ài, miếng thịt béo còn chưa vào miệng thì đã bị một thân phiền não.”

Hy Bình và Tứ Cẩu cũng thở dài, cảm thấy nuối tiếc cho Lôi công tử.

Hy Bình bỗng vỗ ngực nói: “Lần sau ta và ngươi đi chung, đại phá tam quan!”

Lôi công tử và Tứ Cẩu đồng thanh nói: “Ngươi?”

“Không tin à? Cứ nghe thử! Hy Bình ưỡn ngực, tằng hắng hai tiếng, thông cổ xong rồi, hát lớn: “ Tay trái ta xuất quyền, tay phải ta xuất quyền, thêm nửa liên hoàn cước, khiến ngươi biến thành con heo mập... là lá la...”

Lôi công tử và Tứ Cẩu bất chấp tất cả, cắm đầu bỏ chạy ra ngoài, chạy cho nhanh ra khỏi hiện trường ca xướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook