Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 162: Tử vong chi thi

Trần Khổ

16/09/2016

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hành lang thông thoáng của Phong Nhân viện.

Từ khi Lãnh Tinh Oánh tam nữ đau buồn tiến đến, Hy Bình biết rằng có lẽ ngũ nữ và Biện mệnh tam lang đã tử vong, biểu hiện của hắn vô cùng điềm tĩnh!

Hắn rất điềm tĩnh, đó chỉ vì ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực hắn chỉ có thể phong trụ bằng băng. Biết cừu nhân đang tới, hắn cố áp chế bi nộ đang chực phát ra, để có thể bạo phát lực lượng chiến đấu của mình sau này.

Khi ở lang đạo, đối diện với hơn bảy trăm con dã lang, hắn đã bộc phát hết tất cả năng lượng của mình để bảo vệ Tiểu Nguyệt. Bây giờ là lúc đối diện với địch nhân!

Xuân Điệp rõ ràng rất lo lắng cho hắn, Tiểu Điệp khả ái không muốn để tay hắn nhuốm máu tươi. Một người khi đã phải chạm vào máu của nữ nhân mình chảy ra, liệu còn muốn để điều đó xảy ra lần nữa?

Đối với ngũ nữ, dù không thể nói là yêu, thì cũng là tình, luôn luôn là vậy, họ đã thay đổi vì hắn, trả giá vì hắn, luôn luôn mong chờ hắn. Bởi vậy hắn có thể làm bất cứ gì cho họ, huống chi họ đã vì hắn mà chết.

Hắn đối với Biện mệnh tam lang có ấn tượng rất tốt, vả lại, Lãnh Như Băng đã từng vô ý nói thực ra Biện mệnh tam lang chính là dưỡng phụ của nàng. Nhưng bây giờ cũng vì hắn mà chết trong trận chiến thảm liệt này.

Trong thế gian, không chỉ anh hùng chết đi mới khiến nhân tâm rung động.

Hy Bình tin rằng sự hi sinh của ngũ nữ và Biện mệnh tam lang phải trả bằng máu của cừu nhân.

Mặc dù Biện mệnh tam lang mỗi người đều tự mình báo cừu, nhưng hắn qua lời của Lãnh Tinh Oánh biết được rằng Biện mệnh tam lang trước khi chết đều hi vọng hắn có thể phục cừu cho bọn họ.

Biện mệnh tam lang tịnh không phải là người lương thiện, làm gì cũng đòi hỏi lợi tức.

Hy Bình cũng đã nhiều lần tự nghĩ rằng bản thân mình không phải là người tốt đẹp gì. Người khác không biết, nhưng hắn tự hiểu, nhiều khi hắn thậm chí sợ cả bản thân mình.

Hắn cất bước trên hành lang đá, tiến vào đại sảnh, chợt nghe Tứ Cẩu hoảng sợ nói: “Hy Bình?” Trong đại sảnh đồng thời vang lên tiếng nữ nhân kinh hô. Họ nhìn thấy Hy Bình đã thay đổi, phảng phất có nét điên cuồng như dã thú.

Hy Bình dừng lại, nhìn vào năm người - Tứ Cẩu cùng với Đại Ny phía trước, Dạ Lai Hương cùng Triệu Tử Thanh đang hỗ trợ Ngọc Điệp.

Tứ Cẩu than: “Ta chưa từng nhìn thấy ngươi trong bộ dạng này! Ngươi gần như làm ta sợ đấy.”

Hy Bình trầm giọng nói: “Bọn chúng giết nữ nhân của ta!”

“A! Ta hiểu!” Tứ Cẩu gật đầu, đột nhiên nói: “Ngươi làm sao thoát ra? Đao của ngươi đâu?”

Triệu Tử Thanh cất tiếng: “Đao của Hy Bình đã bị Tiểu Ba lấy đi rồi.”

Đại Ny cũng nói: “Tiểu Ba không thoát ra cùng, có lẽ đã mang đao theo rồi.”

“Tịnh không phải có đao mới giết được người, đao dùng để sử chiêu, vũ khí giết người tối thượng chính là nhân tâm” Hy Bình nhìn chằm nhằm vào Đại Ny, huyết mang mạnh mẽ phát ra từ mắt.

Đại Ny chợt thấy rét run, cúi mặt xuống không dám đối mắt cùng Hy Bình.

Tứ Cẩu nói: “Hy Bình, ngươi làm mĩ nhân của ta sợ đấy.”

Hy Bình thu liễm hồng quang trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười ma mị: “Ah, ta không cố ý, chỉ là đã đến mức này, ta thường không còn quá khả ái nữa.”

“Ta lại nghĩ rằng huynh bây giờ là khả ái nhất đó.” Ngọc Điệp nói, lòng cừu hận của nàng đang dâng lên, nàng đang thèm thấy máu.

Hy Bình lại nở nụ cười tà ác, vỗ vai Tứ Cẩu, nói: “Đi nào! Sứ giả địa ngục đang kêu gào chờ đợi chúng ta đó.”

Tứ Cẩu nói: “Ta đột nhiên thấy lời ngươi nói rất có thi ý.”

“Hả?”

“Bài thơ tử vong!”

“Hoàng Sơn thôn xuất hiện hai thi nhân! Tỷ phu, chờ ta với, đao của huynh đây.” Giọng của Hoa Tiểu Ba từ đằng xa cất lên.

“Cầm lấy! Ta cho sẽ cho đệ biết cái gọi là quyền vương tuyệt không phải là khoác lác. Cũng giống như ta lúc trước nói Liệt Dương chân đao là thiên hạ đệ nhất đao.”

“Huynh nói huynh là ca thần chứ không phải là kẻ khoác lác, đệ thích nhất là bộ dạng lúc xướng ca của huynh, thật đấy.”

Chúng nhân đại kinh nhìn song nhãn huyết hồng của Hy Bình. Chúng tựa như hai khối cầu sắt nóng chảy, cùng với khuôn mặt tím đen phù ra, trông giống như dã thú. Thậm chí trước đây khi hắn dùng Liệt Dương chân đao đối địch cũng chỉ thể hiện ma tính lãnh đạm. Hoàn toàn không giống lúc này, thú tính hoàn toàn bột phát.

Hoa Tiểu Ba nhảy xuyên qua, đến bên cạnh Tiểu Nguyệt nói: “Tỷ phu sẽ nhanh chóng phát cuồng, nàng và Xuân Điệp mau ngăn cản huynh ấy.”

Tiểu Nguyệt không phải lần đầu thấy Hy Bình trong bộ dạng này. Tại lang đạo, Hy Bình còn đáng sợ hơn bây giờ, hắn đã biến thành như vậy là do nàng, do vậy nàng đặc biệt yêu mến người đại ca như hắn. Nàng nói: “Muội muội không thể cản trở đại ca, ngươi không hiểu à?”

Hoa Tiểu Ba nói: “Ta chỉ chuyển lời thôi, nàng làm thế nào, ta không thể quản được.”

Tiểu Nguyệt đi tới trước mặt Hy Bình nói: “Đại ca…..”

“Nguyệt nhi, tránh ra, đại ca phải giết người.” Hy Bình đẩy Tiểu Nguyệt sang một bên, tiếp tục đi tới.

Vương Ngọc Phân song nhãn nhìn chằm chằm vào Hy Bình, chợt nghe Xuân Yến nói: “Dương ca, muội lo có việc phát sinh.”

Hoàng Dương than: “Cái gì phải đến sẽ đến.”

Đỗ Thanh Phong nhìn kỹ Hy Bình một lúc lâu, cũng cúi đầu trầm tư.

Hoàng Đại Hải nhìn thấy Hy Bình tới gần bèn nói: “Đại ca, bọn đệ chờ huynh rất lâu rồi.”

Nói xong hắn lập tức tránh sang một bên nhường một lối đi, Hy Bình cùng Tứ Cẩu đi xuyên qua khe hở, đứng trước mặt bọn năm người.

Tứ Cẩu cầm kim thương cắm mạnh xuống đất, nhìn vào bên trong nói: “Ai là Chánh Tông và Thôn Dã, đồ chó đẻ, ra đây cho lão tử!.”



Hai người đứng đầu tiên ngoài cùng bên phải trong số bảy người Đông Dương nhân lập tức tiến lên một bước, hai bên còn khoảng hai mươi tên, ngoài ra còn khoảng hơn ba mươi tên nữa.

Người đầu tiên là Thôn Dã, khuôn mặt dài và gầy cũng không khó nhìn, chỉ là song nhãn lãnh đạm làm cho toàn khuôn mặt hắn trở lên lạnh lùng, bộ giáp lãnh sắc toát lên sự tàn khốc. Hắn lành lạnh nói: “Thôn Dã!”

Tiếp đó, tên còn lại là Chánh Tông, hắn là một nam nhân cường tráng, tầm vóc trung bình, khuôn mặt điềm tĩnh, tay cầm Vũ sĩ đao, nhìn chằm chằm vào Tứ Cẩu.

Tứ Cẩu trầm giọng nói: “Có phải hai ngươi đã giết năm người phụ nữ?”

Chánh Tông nói: “Không sai, năm nữ nhân đó là do chúng ta giết.”

“Các ngươi chết trước đi!” Một âm thanh trầm lãnh từ miệng Hy Bình phát ra, đó là một thanh âm rất đơn giản, nhưng lại làm tim những người có mặt tại đương trường đập mạnh.

Tên thanh niên thủ lĩnh bọn Đông Dương nhân nói: “Ngươi là ai?”

Hy Bình nói: “Ta là người ngươi cần tìm.”

Muội muội của tên thanh niên hoài nghi nói: “Nghe nói Hoàng Hy Bình là một đại mĩ nam tử, bộ dạng của ngươi mà cũng dám mạo danh hắn?”

Hy Bình đáp không khách sáo: “Ngươi gọi là gì?”

“Mĩ Hạnh Tử!”

“Mĩ thị mĩ, hạnh bất tri, tử bất tử!” Hy Bình nói đều đều, Mĩ Hạnh Tử muốn xuất ngôn cãi lại, bỗng nghe Hy Bình trầm giọng quát to: “Ngươi là tiểu ny tử đã đả thương nhạc mẫu của ta có phải không?”

Mĩ Hạnh Tử run run, sau khi định tâm nói: “Thế là thế nào?”

Hy Bình không quan tâm đến nàng ta nữa, lập tức chuyển mắt nhìn vào Thôn Dã, huyết quang từ song nhãn phóng ra!

Hắn chậm rãi đi về hướng hai người, đệ đệ của Dương Long Quân phi thân tới chặn đường hắn, quát: “Ngươi đúng là Hoàng Hy Bình?”

Không trả lời, Hy Bình vẫn bước tới, đệ đệ của Dương Long Quân bị khí thế của hắn bức tới, bất giác thối lui.

Tứ Cẩu nói: “Ngươi trông rất giống Dương Long Quân, ngươi chắc là đệ đệ của Dương Long Quân! Không biết các hạ xưng hô thế nào?”

“Trì Thương Quân.”

“Trĩ sang khuẩn? (vi khuẩn bệnh trĩ?) Ngươi tránh ra! Đừng có truyền nhiễm sang bọn ta, để loại người như ngươi sống, nhân thế thật là gặp tai họa a!” Tứ Cẩu thở dài.

Trì Thương Quân hữu thủ thu về rút bội đao trên lưng, vung đao hướng vào Tứ Cẩu.

Tứ Cẩu bật cười, bạt thương đánh văng đao của hắn, Hy Bình nói: “Tử quỷ lão ca của ngươi là do ta tiễn đi, ngươi có muốn nghe di ngôn của hắn không?”

“Ngươi giết anh ta? Ta phải giết ngươi!” Trì Thương Quân vung đao chỉ vào trán Hy Bình, gào to: “Xuất chiêu, Ta không giết ngươi thì không làm người.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, cầm đao!”

“Bỏ cái đao vớ vẩn của ngươi đi, lão tử hết kiên nhẫn rồi đấy!” Hy Bình cuồng hống hướng tới Trì Thương Quân.

Trì Thương Quân chớp mắt lưỡng lự, đao trên tay chợt rung lên nhưng cuối cùng vẫn chỉ vào Hy Bình.

Trong mắt Hy Bình huyết quang tái thịnh, y phục phồng lên.

“Trì Thương Quân, quay lại, để Chánh Tông và Thôn Dã đối phó bọn chúng.”

Trì Thương Quân quay đầu nhìn thủ lĩnh, đoạn thu đao vào vỏ, quay về đứng bên cạnh hắn, nghiến răng nói: “Điện hạ, thần muốn tự tay giết hắn.”

“Ai giết mà chả thế?”

Hai câu nói đó chúng sử dụng ngôn ngữ Đông Dương nhân, bọn Hy Bình nghe không hiểu.

Hy Bình đến trước mặt Thôn Dã, đôi huyết nhãn nhìn chăm chú vào hắn.

Tứ Cẩu đứng ngay tại trước Chánh Tông, thần sắc biến đổi, cười hi hi nói: “Chúng ta tiến hành một trận tỉ võ hữu hảo có được không?”

Sắc mặt Chánh Tông lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu lời nói của Tứ Cẩu.

Tứ Cẩu tiếp tục cười nói: “Trước khi bắt đầu, chúng ta bắt tay trước chứ?”

Hắn đưa tả thủ ra, Chánh Tông nhìn nhìn hắn, cũng quay đầu nhìn nhìn thủ lĩnh, chỉ thấy thủ lĩnh thanh niên gật nhẹ, Chánh Tông cũng đưa tả thủ ra bắt tay Tứ Cẩu, đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay cực kỳ đau đớn.

“Ngươi không có cơ hội đâu!”

Chánh Tông lập tức vung đao chém Tứ Cẩu. Kim thương trong tay Tứ Cẩu đã biến thành một luồng kim mang xung thiên phóng lên cao, thân ảnh nhanh chóng đến đằng sau Chánh Tông, đồng thời hữu thủ đưa ra chụp tới cổ tay phải Chánh Tông, làm cho Chánh Tông nhất thời không động đậy được.

“Ngươi, tạp chủng, đồ đánh lén!”

“Quên không nói cho ngươi một điều, ta chính là Bang chủ anh minh nhất của Cái bang.”

Một đạo kim quang từ trên trời rơi xuống, đâm thẳng xuống thiên linh cái của Chánh Tông, Thôn Dã bên cạnh Chánh Tông đại kinh, nâng đao định chém Tứ Cẩu.

Tiếng sấm đột nhiên rền vang lên, tay áo bên phải của Hy Bình bị chấn rách bay tứ tán, lúc Thôn Dã động thủ, quyền đầu cường đại của hắn chớp nhoáng đánh mạnh vào cổ tay phải cầm đao của Thôn Dã. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, tay cầm đao của Thôn Dã và chuôi đao đồng thời vỡ nát, huyết nhục bắn ra tung tóe.

Thôn Dã nhịn đau xuất quyền, tả quyền mãnh liệt đánh vòng vào thái dương huyệt của Hy Bình.

Hy Bình trầm người xuống, quyền đầu của Thôn Dã trượt qua đỉnh đầu của hắn. Trong chớp mắt, Hy Bình giữ nguyên tư thế bước tới ba bước. Thôn Dã không kịp phản ứng, Hy Bình cúi xuống, quyền đầu với tốc độ không thể so sánh đánh tới não đại của hắn.

Một quyền này, không có tiếng sấm đi kèm.



Có chăng, chỉ là để phát tiết thú tính!

“Bình!” một tiếng, quyền đầu đánh thẳng vào đầu của Thôn Dã!

Óc trắng!

Máu đỏ!

Hỗn hợp trắng đỏ hòa lẫn vào nhau từ não của Thôn Dã bắn mạnh ra!

Tiếng kinh hô cùng vang lên!

Đông Dương nhân cùng rút kiếm hướng tới Hy Bình và Tứ Cẩu ồ ạt tiến tới, bên này bọn người của Phong Nhân viện phía trước liền nghênh đón, hai bên lập tức khai chiến.

Nhưng Hy Bình như đang say máu, quyền đầu đánh tới cái đầu vỡ nát của Thôn Dã đã không dừng lại, tại đó đã không còn là đầu lâu hoàn chỉnh. Có chăng chỉ là một lỗ sâu lớn. Quyền đầu nhanh mạnh như không dừng lại đánh thành một lỗ trên mặt đất.

Phía xa Mộng Hương cùng Bão Nguyệt nhìn chúng nhân tàn sát lẫn nhau cùng với bộ dạng phát cuồng của Hy Bình, Bão Nguyệt nói: “Tỉ tỉ, ta muốn đến nhìn hắn.” Nước mắt nàng chảy xuống, nàng luôn cảm nhận được nỗi thống khổ của Hy Bình.

Mộng Hương ôm Bão Nguyệt, nói: “Đừng đi, hắn không nhận ra muội đâu, hiện hắn khả năng đã mất lí trí. Tại căn phòng đó, quyền của hắn đánh tới ta tuy có lôi thanh, nhưng mắt hắn vẫn bình thường, không có màu huyết quang như hôm nay. Hiện tại hắn như một con dã thú điên cuồng, không còn nhân tính. Kì quái là, khi trước hắn xuất quyền cùng với lôi thanh bạo phát, y phục toàn thân hắn đều bị chấn nát, sao vừa rồi chỉ chấn nát tay áo?.”

Bão Nguyệt cuối cùng cũng minh bạch tại sao lúc Hy Bình và Mộng Hương trong căn phòng đó lại xuất hiện tiếng sấm, cũng hiểu rõ ràng tại sao Hy Bình lại lõa thể đi ra ngoài như thế.

“Tỉ tỉ, chúng ta không giúp ư?”

Mộng Hương nói: “Không ích gì đâu, tuy cao thủ bên Đông Dương nhân chưa ra tay, nhân số xuất động còn lớn hơn võ lâm tứ đại thế gia, thực đã là không tốt, hơn nữa Độc Cô Phách với Đỗ Thanh Phong và Vương Ngọc Phân mấy người còn chưa xuất thủ, tại sao chúng ta phải lo? Nếu như tứ đại võ lâm thế gia sợ Đông Dương nhân, họ đã không tới như thế này. Phải biết rằng, trong Long thành, tứ đại võ lâm thế gia ít nhất cũng có ba trăm người, Độc Cô Phách đã mang khoảng một trăm môn đồ tới, thêm nữa Cái bang nhân số trên một nghìn, chỉ cần một trăm người xuất thủ thôi cũng đủ để dẫm nát chúng như dẫm đậu phụ thối. Nhưng hiện tại họ chưa xuất thủ, có thể thấy bọn họ không để trăm gã Đông Dương vào mắt. Trong đám người Phong nhân viện, không kẻ nào tốt cả.”

Lúc này, vài tiếng la hoảng vang lên: “A-ya”

“Đại ca!” Một tiếng hét vang lên!

Chỉ thấy một thiếu nữ Đông Đảo vô danh đã nhanh như chớp không biết lúc nào đã đến phía sau Hy Bình vung đao nhằm bối tâm hắn chém xuống.

Chúng nhân muốn cứu cũng không được!

Tiểu Nguyệt không màng thân đang hãm tại trùng trùng bao vây, phi thân tới Đông Dương thiếu nữ.

Nhưng mũi đao đó đã cắm vào lưng Hy Bình, thiếu nữ đó run nên, vì đao trên tay nàng ta không thể nào tiếp tục đâm sâu hơn nữa, lực phản chấn cường đại gần như làm đao trong tay nàng bị chấn bay.

Hy Bình đột nhiên hồi thủ, song nhãn huyết hồng ngước nhìn thiếu nữ, miệng hống lên một tiếng, lật tay chụp lấy mũi đao, cùng lúc đố, kiếm của Tiểu Nguyệt hướng bối tâm của thiếu nữ đâm thẳng tới, thiếu nữ đại kinh, tả thủ nhanh như chớp nhằm Tiểu Nguyệt vung lên, phóng ra một thứ ám khí gọi là thủ lí kiếm phi trúng cánh tay phải của Tiểu Nguyệt. Tức thì Tiểu Nguyệt kêu lên đau đớn, nội lực đứt đoạn, rơi xuống đất.

“Không tự lượng sức - a!” Thiếu nữ kinh hô.

Khi nàng ta quay lại, Hy Bình đã cầm mũi đao nhổ ra khỏi lưng, ả chỉ thấy trong tay đau nhói, vũ sĩ đao rời khỏi tay ả tới tay Hy Bình, cùng lúc ấy, thân hình cao lớn đã đứng trước mặt ả, đao quang lóe lên, trong lúc ả còn đang kinh ngạc, Hy Bình cười điên cuồng tay cầm đao chặt vào chiếc cổ trắng trẻo thon thả của ả, tức khắc huyết quang bắn vọt lên trời, thiếu nữ đầu một nơi người một nơi!

Hy Bình hữu thủ rung động, đao trong tay bị vứt ra rất xa, hai tay hắn vừa kịp giữ lấy thi thể thiếu nữ không cho ngã xuống, đoạn hai tay cầm lấy hai cánh tay của thiếu nữ không đầu, hét lên một tiếng, hai tay kéo mạnh ra hai bên, hai cánh tay của thiếu nữ cũng như đầu ả bị xé ra khỏi thân thể.

“Anh Tử!” Thanh niên vừa rồi đứng bên cạnh thiếu nữ này vung đao phi tới Hy Bình.

“Sơn Bổn, quay lại!” Mĩ Hạnh Tử sợ hãi la lên.

Nhưng tên thanh niên đã lăng không phi tới, một đao nhằm đầu Hy Bình chém xuống. Lúc này, mắt Hy Bình xạ hồng quang, sắc mặt lập tức trắng như tuyết phát tán hàn khí mờ nhạt. Hắn hú lên, bằng bản năng phản kích của dã thú, thân ảnh loang loáng vọt lên phía trước, phát sau tới trước, song thủ chụp tới hai chân của Sơn Bổn còn đang vung đao tới giữa không trung, cùng với đà tiến của Sơn Bổn, hai lực mạnh mẽ tương phản cộng hưởng làm cho xương cốt Sơn Bổn gẫy nát cùng với một tiếng la thảm, hắn không kịp quay đao đánh trả, đã bị Hy Bình cầm thân thể hắn quăng ra xa, đập vào tường của Phong Nhân viện, não tung máu chảy, tính mạng ô hô!

“Ngươi là đồ dã thú, ta giết ngươi!” Mĩ Hạnh Tử la khóc rút kiếm vọt tới Hy Bình lúc này đã phát cuồng.

Thanh niên thủ lĩnh biến sắc, phi thân giữ Mĩ Hạnh Tử lại, đồng thời hét: “Trì Thương Quân, dẫn người toàn lực giết hết bọn chúng!”

Lệnh phát ra, rất đông Đông Dương nhân không màng sanh tử, cùng vung đao hướng Hy Bình.

Đỗ Thanh Phong hét lớn: “Tiến lên!”

Lời của hắn vừa phát ra, những cao thủ Phong Nhân viện phía trước chưa động thủ xông thẳng tới, lúc này Hy Bình đã hòa vào đám đông Đông Dương nhân, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, thân người liên tục cùng các loại bộ phận như thiên nữ tán hoa rơi rụng khắp mặt đất.

Huyết vũ tinh phong (Gió tanh mưa máu)!

Huyết tựa tàn dương!

“Chậm đã, đừng qua đấy! Lôi Long, các ngươi quay lại, nhanh!” Đỗ Thanh Phong kinh hãi hét to.

Lúc này, chỉ thấy Hy Bình trong đám đông, thấy người là đánh, đánh tới là nát, đao của bọn Đông Dương nhân chém vào người hắn cũng không thể khiến hắn dừng lại, mỗi quyền hắn xuất ra tựa hồ làm đầu một người vỡ tung, Đỗ Thanh Phong cuối cùng cũng hiểu tại sao đám lang cẩu ở lang đạo tựa như bị mãnh thú xé xác. Cảnh tượng như vậy thật quá khủng bố!

“Toàn bộ quay lại!” Thủ lĩnh Đông Dương nhân cũng hạ lệnh triệt thoái.

Đám đông nhanh chóng tan rã, trên mặt đất thông thoáng chợt hiện ra một đạo hoa ảnh.

Mĩ Hạnh Tử!

Chính là Mĩ Hạnh Tử, ngay khi ca ca của ả lơi lỏng lại đơn độc đánh tới Hy Bình, trong lúc kiếm của ả đâm tới ngực Hy Bình, thì tả chưởng của Hy Bình mạnh mẽ phách tới tay cầm kiếm của ả, hữu quyền nhằm mặt ả kích thẳng tới.

“Hoàng Hy Bình, đủ rồi!” Tiếng la yêu kiều của Mộng Hương từ bên cạnh Mĩ Hạnh Tử vang lên, thân thể mềm mại của Mĩ Hạnh Tử được Mộng Hương kịp thời kéo ra phía sau, nhưng Hy Bình tả trảo đột nhiên vươn ra, cầm lấy cánh tay phải của Mộng Hương.

“Hy Bình, không được!” Bão Nguyệt kinh hãi la lên.

Hy Bình thực tế không thể nghe thấy gì, hữu quyền nhằm thẳng vào mặt Mộng Hương đánh tới.

Toàn trường nín thở, tiếp đó…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook