Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
Na Thì Yên Hoa
29/05/2019
Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
"Không phải...?"
Hoàng Kỳ vẫn không tin, nhưng người ta không thừa nhận anh còn có thể nói gì. Vì vậy anh ta quay thẳng sang Phá Lãng nói.
"PPLL, lúc nảy tôi nghe cậu gọi anh ta là King?"
Đàm Phá Lãng nhún nhún vai, cười rạng rỡ.
"Hoàng giám đốc, anh nghe nhầm rồi, tôi không gọi vậy"
Nếu cả hai đều không nhận, Hoàng Kỳ cũng không xấu hổ bám theo nữa. Chỉ đành ngượng ngùng cười cười, đổi đề tài.
"Là vậy sao CM001? Xin lỗi anh. Chỉ là tôi thấy giống quá mà thôi. Đương nhiên tìm anh không phải vì việc này"
Hoàng Kỳ nói xong khiến King nhướng mày một chút, nhàn nhạt nói.
"Chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy kĩ thuật của rất tốt, gần đây công ty muốn đào tạo một đội thi quốc tế. Anh có hứng thú tham gia vào chiến đội của chúng tôi không?"
Hoàng Kỳ nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóc, bọn họ là chiến đội top 10 cả nước, nếu muốn đi vào sâu vào trong cũng không phải không được. King không thèm suy nghĩ đã lắc đầu từ chối.
"Xin lỗi, tôi không hứng thú mấy"
Hoàng Kỳ cũng hiểu King sẽ từ chối, liên tục nói.
"Anh đừng từ chối vội như vậy, không cần nghe điều kiện của tôi sao? Chiến đội của chúng tôi đứng thứ tư cả nước, anh gia nhập sẽ được lương..."
"Xin lỗi, tôi thật sự không hứng thú"
King không muốn nghe Hoàng Kỳ nói, trực tiếp ngắt lời. Sau đó quay sang nhìn xung quanh càng lúc càng nhìn người, nói với Đàm Phá Lãng.
"Tìm chỗ nào uống nước không?"
"Tất nhiên rồi"
Đàm Phá Lãng gật đầu liên tục, ở chỗ này nói chuyện không phải là nơi tốt lành gì. Nên muốn đổi chỗ khác trò chuyện.
"Để em dẫn đường"
Nói xong, cậu tủm tỉm rời khỏi đám người. King đi sau Đàm Phá Lãng, quay đầu nhìn về phía Diệp Từ mỉm cười.
"Đi cùng à?"
Diệp Từ hơi nhướng mày, không hiểu sao thấy đôi mắt đào hoa kia nhìn mình, cô lại thấy bên trong nóng rực là thế nào? Họ có quen nhau à? Không quen không biết. Nhưng sao cô cứ thấy quen thuộc là thế nào.
"CM001! Anh chờ chút, anh suy nghĩ lại đi, kĩ thuật anh như vậy không ra chơi quốc tế thật là đáng tiếc, chờ đã... chờ đã"
Hoàng Kỳ thấy mấy người định đi, không cam lòng liên tục gọi í ới phía sau....
Cho Đàm Phá Lãng quyết định nơi gặp quả là ý kiến sai lầm. Cho dù cậu có thao tác tốt, chơi game giỏi thì vẫn là một thanh thiếu niên. Lựa chọn một quán kem vô cùng đáng yêu. Diệp Từ đứng trước quán kem màu hồng phấn mô phỏng theo ngôi nhà bánh kẹo mà đầu đã xổ đầy vạch đen. Cô đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích, thật sự không muốn đi vào.
Đứng bên người cô, còn một người không muốn đi vào nữa là King, anh nhìn cô hỏi:
"Muốn vào không?"
Diệp Từ bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ đừng bao giờ nghĩ đến chuyện cô đi vào đây. Vì vậy, hai người đứng ở cổng nhìn Đàm Phá Lãng đang tủm tỉm tươi cười trước mặt mời mời mà đồng thanh nói.
"Có thể đi quán khác không?"
"Vì sao? Kem chỗ này ăn ngon"
Đàm Phá Lãng nhìn hai người, nghiêng đầu hỏi.
"Trong trường ai cũng thích chỗ này, bên trong đồ ăn ngon lắm"
Diệp Từ giật giật khóe môi, vô cùng quyết liệt từ chối.
"Bây giờ là mùa đông? Đi ăn kem?"
Mà King thì không có lí do vô dụng vậy, cũng không khác mấy.
"Sau mười tám tuổi anh không ăn kem nữa"
Đàm Phá Lãng nhìn Diệp Từ rồi lại nhìn King. Trên mặt có một nụ cười vô cùng gợn đòn. Cậu không đẩy cửa nữa, sau đó đi về phía hai người.
"Vậy hai người chọn đi"
Cuối cùng, ba người vào tiệm cà phê đối diện. Ngồi xuống, gọi món xong, Đàm Phá Lãng mới hướng về phía Diệp Từ.
"Chị Diệp Từ, đây là người em thường xuyên nhắc đến, hồi còn ở đội tuyển quốc gia rất tốt với em. Hơn nữa còn là người vô địch quốc tế năm năm liền-King"
Diệp Từ nhìn King, cảm giác quen thuộc càng lúc càng rõ ràng cứ vương vấn quanh cô. Cô lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, đợi Đàm Phá Lãng giới thiệu mình với King xong mới nhàn nhạt hỏi.
"Vì sao rời khỏi giới thể thao điện tử?"
King nheo mắt, nhẹ nhàng mỉm cười với cô. Không vì lần đầu tiên gặp cô đã hỏi vậy mà thấy đường đột, đôi mắt hàm chứa cảnh xuân vô hạn ngắm nhìn gương mặt Diệp Từ, rồi mới nhìn sâu vào đôi mắt đạm bạc mà xa cách của cô, một lát sau mới chậm rãi trả lời.
"Không có đối thủ"
Diệp Từ nghe xong hơi nhướng mày, câu trả lời thật cuồng vọng. Lại nhắc cô nhớ một người khác.
King được đà nói thêm.
"Dùng 5 năm chờ đợi đối thủ trưởng thành, cuối cùng lại cảm thấy thật lãng phí. Tuổi trẻ có mấy cái 5 năm?"
"Anh làm tôi nhớ đến một người"
Diệp Từ hơi rũ mi, cô bỗng nhớ đến đời trước. Lưu Niên khi cầm được cúp pvp liền mai danh ẩn tích, có phải cùng ý tưởng như King không?
"Vậy sao, người nào?"
King lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt hỏi.
"Đối thủ, túc địch..."
Với người lần đầu gặp, có vài lời không cần giải thích rõ ràng. Chỉ là Diệp Từ gặp King, không hiểu sao cô lại tự động nói ra. Sau đó, cô chỉnh đốn lại bản thân, tự giễu cười cười.
"Có lẽ còn có gì khác nữa.."
Đàm Phá Lãng nhìn hai người, sau đó cậu hiểu rõ hai người không thèm quan tâm bóng đèn như cậy, nên sờ sờ mũi cầm điện thoại ra bắt đầu đọc tiểu thuyết. Dù sao người ta cũng không quan tâm mình, mình không cần ngồi hóng chuyện.
"Em tên là Diệp Từ à?"
King nhẹ nhàng hỏi, anh nói rất chậm. Phảng phất như hai từ kia trong miệng anh muốn tan trong đầu lưỡi tinh khiết thơm tho cuộn xuống đáy lòng anh.
"Đúng vậy"
Diệp Từ gật đầu, sau đó giọng nói có phần xa lạ.
"Anh cũng nên tự giới thiệu đi... nếu không hơi bất lịch sự rồi..."
King nhìn Diệp Từ ngạo kiều, không nhịn được mỉm cười. Anh vươn tay, rất chậm rất chậm nói tên của mình.
"Anh là Dịch Khinh Trần"
"An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,
Sử ngã bất đắc khai tâm nhan?"
(*** Ban đầu Yên Hoa đặt cho Lưu Niên là " Hạ Tồi Mi"- theo như hai câu thơ của Lý Bạch:
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý/ Sử ngã bất đắc khai tâm nhan.
Tạm dịch: Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý/ Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
Nhưng đọc giả kêu gào không chấp nhận tên "Hạ Tồi Mi" nên tác giả đổi tên Lưu Niên thành Dịch Khinh Trần ở chương sau. Vì Hạ muốn thống nhất nên lấy luôn tên Dịch Khinh Trần ở chương này nhé, vì vậy câu của Diệp Từ chẳng ăn khớp gì là vậy đó... *mạnh mẽ lau nước mắt* hành hạ nhau quá thể đáng!!!)
Diệp Từ không hiểu sao lại nhớ về câu thơ của Lý Bạch. Cô đưa tay nắm tay Dịch Khinh Trần một chút rồi buông ra.
"Đúng rồi"
Dịch Khinh Trần cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào tay mình, chẳng khác gì băng tuyết. Cảm thấy đầu quả tim cũng run rẩy thật khẽ. Khóe môi anh nở nụ cười đầy mê hoặc, cứ vậy nhìn Diệp Từ một lúc, sau đó chậm rãi, chậm rãi gằn từng tiếng một.
"Tiểu Công Tử, anh là Lưu Niên"
***
Diệp Từ đến khi ngồi xe buýt về nhà vẫn chưa hồi phục được tinh thần, cô cảm giác mình đang nằm mơ phải không. Lưu Niên ở Tây Bộ Đại Lục, Lưu Niên có kĩ thuật phong tao, đi vị chuẩn mực. Lưu Niên túc địch, mục tiêu của cô đời này Lưu Niên. Cái người lúc nào cũng quấn lấy mình- Lưu Niên, người xuất quỷ nhập thần Lưu Niên, sao tự nhiên lại xuất hiện? Nè nè, sao lại như thế được? Không hề báo trước, đùng cái đứng trước mặt mình vậy sao?
Điều này sai quá sai đi!!!
Sau khi trải qua giây phút chấn động, Diệp Từ lí trí quay về với thân thể của mình. Cô bắt đầu thấy có gì đó không đúng. Hình như cô chưa bao giờ nói với Lưu Niên cô ở đâu, tỉ lệ hai người gặp mặt gần như về 0, sao có thể gặp nhanh như vậy?
Từ từ, Diệp Từ nhíu mày. Lưu Niên= Dịch Khinh Trần= người vô địch 5 năm liền King= đồng đội của Đàm Phá Lãng.
Vì vậy, cô nhìn sang Đàm Phá Lãng, bén nhọn mà gai góc. Đàm Phá Lãng dĩ nhiên biết được sau lưng có ánh mắt như gai đâm, nhưng cậu giả vờ căng da đầu không nhận ra gì hết. Run rẩy tay chân mở to nhạc lên nữa, còn khoa trương hơn lắc lắc theo nhạc nữa.
Dù sao cậu không nhìn thấy gì hết, không hề thấy ánh mắt giết người của Diệp Từ, không thấy gì hết... ha...ha...
"Đàm.Phá.Lãng... Cậu không có gì muốn nói với chị sao?"
Diệp Từ chống cằm bằng tay trái, tay phải đặt trên đầu gối gõ gõ, bắt đầu nhìn Đàm Phá Lãng giấu đầu hở đuôi đằng kia. Nhẹ nhàng thôi, nhưng đầy áp lực.
Đàm Phá Lãng giả vờ không nghe được, thậm chí bắt đầu hát theo nhạc. Trong lòng cậu bắt đầu gào thét, cố lên, Đàm Phá Lãng, cố gắng... chỉ cần giả ngu không nhận chị ấy có thể làm gì được mình? Chẳng lẽ một cô gái còn đánh không lại? Ha ha ha, làm sao chị ấy làm gì được.
Có khi lừa mình gạt người là do không đủ tự tin, như Đàm Phá Lãng lúc này đây. Tuy rằng cậu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị cào xé đau đớn rồi. Chỉ nghĩ một điều, bao giờ đến vậy...
Âm nhạc bỗng ngừng lại, cậu nuốt nước bọt quay đầu. Diệp Từ đang cầm tai nghe, nhàn nhạt cười. Nhưng nụ cười kia trong mắt cậu như A Tu La từ địa ngục vậy kìa? Cậu rùng mình một cái.
Đàm Phá Lãng nuốt nuốt nước bọt, nhìn Diệp Từ mỉm cười ngây ngô. Giống như không biết làm sao cả, chớp chớp mắt. Trông mong nhìn Diệp Từ, hi vọng gương mặt đáng yêu này có thể đả động đến nữ ma đầu kia, cuối cùng trừng phạt nương tay...
"Chị Diệp Từ..."
Nguồn: banlong.us
"Không phải...?"
Hoàng Kỳ vẫn không tin, nhưng người ta không thừa nhận anh còn có thể nói gì. Vì vậy anh ta quay thẳng sang Phá Lãng nói.
"PPLL, lúc nảy tôi nghe cậu gọi anh ta là King?"
Đàm Phá Lãng nhún nhún vai, cười rạng rỡ.
"Hoàng giám đốc, anh nghe nhầm rồi, tôi không gọi vậy"
Nếu cả hai đều không nhận, Hoàng Kỳ cũng không xấu hổ bám theo nữa. Chỉ đành ngượng ngùng cười cười, đổi đề tài.
"Là vậy sao CM001? Xin lỗi anh. Chỉ là tôi thấy giống quá mà thôi. Đương nhiên tìm anh không phải vì việc này"
Hoàng Kỳ nói xong khiến King nhướng mày một chút, nhàn nhạt nói.
"Chuyện gì?"
"Tôi cảm thấy kĩ thuật của rất tốt, gần đây công ty muốn đào tạo một đội thi quốc tế. Anh có hứng thú tham gia vào chiến đội của chúng tôi không?"
Hoàng Kỳ nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóc, bọn họ là chiến đội top 10 cả nước, nếu muốn đi vào sâu vào trong cũng không phải không được. King không thèm suy nghĩ đã lắc đầu từ chối.
"Xin lỗi, tôi không hứng thú mấy"
Hoàng Kỳ cũng hiểu King sẽ từ chối, liên tục nói.
"Anh đừng từ chối vội như vậy, không cần nghe điều kiện của tôi sao? Chiến đội của chúng tôi đứng thứ tư cả nước, anh gia nhập sẽ được lương..."
"Xin lỗi, tôi thật sự không hứng thú"
King không muốn nghe Hoàng Kỳ nói, trực tiếp ngắt lời. Sau đó quay sang nhìn xung quanh càng lúc càng nhìn người, nói với Đàm Phá Lãng.
"Tìm chỗ nào uống nước không?"
"Tất nhiên rồi"
Đàm Phá Lãng gật đầu liên tục, ở chỗ này nói chuyện không phải là nơi tốt lành gì. Nên muốn đổi chỗ khác trò chuyện.
"Để em dẫn đường"
Nói xong, cậu tủm tỉm rời khỏi đám người. King đi sau Đàm Phá Lãng, quay đầu nhìn về phía Diệp Từ mỉm cười.
"Đi cùng à?"
Diệp Từ hơi nhướng mày, không hiểu sao thấy đôi mắt đào hoa kia nhìn mình, cô lại thấy bên trong nóng rực là thế nào? Họ có quen nhau à? Không quen không biết. Nhưng sao cô cứ thấy quen thuộc là thế nào.
"CM001! Anh chờ chút, anh suy nghĩ lại đi, kĩ thuật anh như vậy không ra chơi quốc tế thật là đáng tiếc, chờ đã... chờ đã"
Hoàng Kỳ thấy mấy người định đi, không cam lòng liên tục gọi í ới phía sau....
Cho Đàm Phá Lãng quyết định nơi gặp quả là ý kiến sai lầm. Cho dù cậu có thao tác tốt, chơi game giỏi thì vẫn là một thanh thiếu niên. Lựa chọn một quán kem vô cùng đáng yêu. Diệp Từ đứng trước quán kem màu hồng phấn mô phỏng theo ngôi nhà bánh kẹo mà đầu đã xổ đầy vạch đen. Cô đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích, thật sự không muốn đi vào.
Đứng bên người cô, còn một người không muốn đi vào nữa là King, anh nhìn cô hỏi:
"Muốn vào không?"
Diệp Từ bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ đừng bao giờ nghĩ đến chuyện cô đi vào đây. Vì vậy, hai người đứng ở cổng nhìn Đàm Phá Lãng đang tủm tỉm tươi cười trước mặt mời mời mà đồng thanh nói.
"Có thể đi quán khác không?"
"Vì sao? Kem chỗ này ăn ngon"
Đàm Phá Lãng nhìn hai người, nghiêng đầu hỏi.
"Trong trường ai cũng thích chỗ này, bên trong đồ ăn ngon lắm"
Diệp Từ giật giật khóe môi, vô cùng quyết liệt từ chối.
"Bây giờ là mùa đông? Đi ăn kem?"
Mà King thì không có lí do vô dụng vậy, cũng không khác mấy.
"Sau mười tám tuổi anh không ăn kem nữa"
Đàm Phá Lãng nhìn Diệp Từ rồi lại nhìn King. Trên mặt có một nụ cười vô cùng gợn đòn. Cậu không đẩy cửa nữa, sau đó đi về phía hai người.
"Vậy hai người chọn đi"
Cuối cùng, ba người vào tiệm cà phê đối diện. Ngồi xuống, gọi món xong, Đàm Phá Lãng mới hướng về phía Diệp Từ.
"Chị Diệp Từ, đây là người em thường xuyên nhắc đến, hồi còn ở đội tuyển quốc gia rất tốt với em. Hơn nữa còn là người vô địch quốc tế năm năm liền-King"
Diệp Từ nhìn King, cảm giác quen thuộc càng lúc càng rõ ràng cứ vương vấn quanh cô. Cô lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, đợi Đàm Phá Lãng giới thiệu mình với King xong mới nhàn nhạt hỏi.
"Vì sao rời khỏi giới thể thao điện tử?"
King nheo mắt, nhẹ nhàng mỉm cười với cô. Không vì lần đầu tiên gặp cô đã hỏi vậy mà thấy đường đột, đôi mắt hàm chứa cảnh xuân vô hạn ngắm nhìn gương mặt Diệp Từ, rồi mới nhìn sâu vào đôi mắt đạm bạc mà xa cách của cô, một lát sau mới chậm rãi trả lời.
"Không có đối thủ"
Diệp Từ nghe xong hơi nhướng mày, câu trả lời thật cuồng vọng. Lại nhắc cô nhớ một người khác.
King được đà nói thêm.
"Dùng 5 năm chờ đợi đối thủ trưởng thành, cuối cùng lại cảm thấy thật lãng phí. Tuổi trẻ có mấy cái 5 năm?"
"Anh làm tôi nhớ đến một người"
Diệp Từ hơi rũ mi, cô bỗng nhớ đến đời trước. Lưu Niên khi cầm được cúp pvp liền mai danh ẩn tích, có phải cùng ý tưởng như King không?
"Vậy sao, người nào?"
King lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt hỏi.
"Đối thủ, túc địch..."
Với người lần đầu gặp, có vài lời không cần giải thích rõ ràng. Chỉ là Diệp Từ gặp King, không hiểu sao cô lại tự động nói ra. Sau đó, cô chỉnh đốn lại bản thân, tự giễu cười cười.
"Có lẽ còn có gì khác nữa.."
Đàm Phá Lãng nhìn hai người, sau đó cậu hiểu rõ hai người không thèm quan tâm bóng đèn như cậy, nên sờ sờ mũi cầm điện thoại ra bắt đầu đọc tiểu thuyết. Dù sao người ta cũng không quan tâm mình, mình không cần ngồi hóng chuyện.
"Em tên là Diệp Từ à?"
King nhẹ nhàng hỏi, anh nói rất chậm. Phảng phất như hai từ kia trong miệng anh muốn tan trong đầu lưỡi tinh khiết thơm tho cuộn xuống đáy lòng anh.
"Đúng vậy"
Diệp Từ gật đầu, sau đó giọng nói có phần xa lạ.
"Anh cũng nên tự giới thiệu đi... nếu không hơi bất lịch sự rồi..."
King nhìn Diệp Từ ngạo kiều, không nhịn được mỉm cười. Anh vươn tay, rất chậm rất chậm nói tên của mình.
"Anh là Dịch Khinh Trần"
"An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,
Sử ngã bất đắc khai tâm nhan?"
(*** Ban đầu Yên Hoa đặt cho Lưu Niên là " Hạ Tồi Mi"- theo như hai câu thơ của Lý Bạch:
An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý/ Sử ngã bất đắc khai tâm nhan.
Tạm dịch: Dễ đâu cúi đầu gãy lưng phụng quyền quý/ Khiến ta chẳng được mặt mày tươi.
Nhưng đọc giả kêu gào không chấp nhận tên "Hạ Tồi Mi" nên tác giả đổi tên Lưu Niên thành Dịch Khinh Trần ở chương sau. Vì Hạ muốn thống nhất nên lấy luôn tên Dịch Khinh Trần ở chương này nhé, vì vậy câu của Diệp Từ chẳng ăn khớp gì là vậy đó... *mạnh mẽ lau nước mắt* hành hạ nhau quá thể đáng!!!)
Diệp Từ không hiểu sao lại nhớ về câu thơ của Lý Bạch. Cô đưa tay nắm tay Dịch Khinh Trần một chút rồi buông ra.
"Đúng rồi"
Dịch Khinh Trần cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào tay mình, chẳng khác gì băng tuyết. Cảm thấy đầu quả tim cũng run rẩy thật khẽ. Khóe môi anh nở nụ cười đầy mê hoặc, cứ vậy nhìn Diệp Từ một lúc, sau đó chậm rãi, chậm rãi gằn từng tiếng một.
"Tiểu Công Tử, anh là Lưu Niên"
***
Diệp Từ đến khi ngồi xe buýt về nhà vẫn chưa hồi phục được tinh thần, cô cảm giác mình đang nằm mơ phải không. Lưu Niên ở Tây Bộ Đại Lục, Lưu Niên có kĩ thuật phong tao, đi vị chuẩn mực. Lưu Niên túc địch, mục tiêu của cô đời này Lưu Niên. Cái người lúc nào cũng quấn lấy mình- Lưu Niên, người xuất quỷ nhập thần Lưu Niên, sao tự nhiên lại xuất hiện? Nè nè, sao lại như thế được? Không hề báo trước, đùng cái đứng trước mặt mình vậy sao?
Điều này sai quá sai đi!!!
Sau khi trải qua giây phút chấn động, Diệp Từ lí trí quay về với thân thể của mình. Cô bắt đầu thấy có gì đó không đúng. Hình như cô chưa bao giờ nói với Lưu Niên cô ở đâu, tỉ lệ hai người gặp mặt gần như về 0, sao có thể gặp nhanh như vậy?
Từ từ, Diệp Từ nhíu mày. Lưu Niên= Dịch Khinh Trần= người vô địch 5 năm liền King= đồng đội của Đàm Phá Lãng.
Vì vậy, cô nhìn sang Đàm Phá Lãng, bén nhọn mà gai góc. Đàm Phá Lãng dĩ nhiên biết được sau lưng có ánh mắt như gai đâm, nhưng cậu giả vờ căng da đầu không nhận ra gì hết. Run rẩy tay chân mở to nhạc lên nữa, còn khoa trương hơn lắc lắc theo nhạc nữa.
Dù sao cậu không nhìn thấy gì hết, không hề thấy ánh mắt giết người của Diệp Từ, không thấy gì hết... ha...ha...
"Đàm.Phá.Lãng... Cậu không có gì muốn nói với chị sao?"
Diệp Từ chống cằm bằng tay trái, tay phải đặt trên đầu gối gõ gõ, bắt đầu nhìn Đàm Phá Lãng giấu đầu hở đuôi đằng kia. Nhẹ nhàng thôi, nhưng đầy áp lực.
Đàm Phá Lãng giả vờ không nghe được, thậm chí bắt đầu hát theo nhạc. Trong lòng cậu bắt đầu gào thét, cố lên, Đàm Phá Lãng, cố gắng... chỉ cần giả ngu không nhận chị ấy có thể làm gì được mình? Chẳng lẽ một cô gái còn đánh không lại? Ha ha ha, làm sao chị ấy làm gì được.
Có khi lừa mình gạt người là do không đủ tự tin, như Đàm Phá Lãng lúc này đây. Tuy rằng cậu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị cào xé đau đớn rồi. Chỉ nghĩ một điều, bao giờ đến vậy...
Âm nhạc bỗng ngừng lại, cậu nuốt nước bọt quay đầu. Diệp Từ đang cầm tai nghe, nhàn nhạt cười. Nhưng nụ cười kia trong mắt cậu như A Tu La từ địa ngục vậy kìa? Cậu rùng mình một cái.
Đàm Phá Lãng nuốt nuốt nước bọt, nhìn Diệp Từ mỉm cười ngây ngô. Giống như không biết làm sao cả, chớp chớp mắt. Trông mong nhìn Diệp Từ, hi vọng gương mặt đáng yêu này có thể đả động đến nữ ma đầu kia, cuối cùng trừng phạt nương tay...
"Chị Diệp Từ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.