Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 3 - Chương 216: Kết quả sau cùng
Na Thì Yên Hoa
05/01/2017
Edit: Kang
Loại tình huống quỷ dị này, nếu như Huyết Vũ Phiêu Hương đã phát hiện, như vậy Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao cũng sẽ sớm phát hiện ra.
Già Lam Phong Tình nhìn lại toàn bộ đội ngũ phía sau, thần sắc trên mặt ngưng trọng, hắn quay đầu hỏi đoàn trưởng Mộng Hồi Thiên Lý đặc biệt phụ trách điều tra và tuần tra xung quanh: "Đây là cái gì?"
Mộng Hồi Thiên Lý cũng sững sờ rồi, hắn ngẩn người tại đó, không riêng gì hắn ngẩn người tại đó, thật ra thì phần lớn game thủ toàn bộ đều ngẩn người ở đó.
Không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung những gì đang diễn ra trước mắt.
Ngọn sóng lớn màu trắng giống như có sinh mạng, gào thét đổ xuống bình nguyên Budjamel, dường như muốn cắn nuốt hết tát cả sinh mạng trên bình nguyên, nếu như tình huống này xuất hiện trên biển thì không có gì kỳ quái. Nhưng là, cái tình huống này thế nhưng lại xuất hiện trên đất liền, xuất hiện ở bình nguyên Budjamel, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.
Bầu trời là màu lam, bình nguyên là màu lục, mà con sóng lớn kia là màu trắng, màu nào cũng đều thanh tân nhã nhặn, màu nào cũng đều cảnh đẹp ý vui, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ khi nhìn mấy màu này, dưới cái tình huống này, chúng hòa với nhau tạo thành một loại khiếp sợ kinh tâm động phách.
Kịch Độc mím chặt môi, híp mắt nhìn về phía những lớp sóng lớn nhỏ bất đồng đang quay cuồng, tay hắn dùng sức nắm chặt pháp trượng, trình độ dùng sức kia gần như đã lên tới cực hạn, bàn tay cầm pháp trượng kia, khớp xương rõ ràng trở nên trắng bệch, có thể tưởng tượng, nội tâm hắn lúc này không bình tĩnh đến mức nào. Hắn lẳng lặng nhìn đoàn đội quanh mình, sau đó không chút do dự hạ lệnh: "Đem tất cả xe công thành ra phía ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất."
"Hả ?" Nam Cung Phi Vân nhìn một đội trưởng nhận lệnh sau đó đi xuống, hắn nhìn Kịch Độc nói: "Anh biết đó là cái gì sao?"
Kịch Độc lắc đầu: "Không biết, nhưng tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì." Hắn hít một hơi thật sâu: "Bất quá ta có thể khẳng định, nếu bây giờ không bảo tồn thực lực, lần này chúng ta nhất định sẽ thua rất thảm."
"Vậy thành viên công hội…?" Nam Cung Phi Vân nhìn đông đảo game thủ, mặc dù phần lớn bọn họ đã ý thức được vấn đề đang xảy ra, nhưng bọn họ hoàn toàn bình tĩnh, không đem tai nạn sắp phát sinh này để vào mắt.
Kịch Độc hít một hơi thật sâu: "Chạy không thoát rồi, chỉ có thể vừa đánh vừa rút, có thể giữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nam Cung Phi Vân lập tức truyền lệnh xuống, không tới hai mươi giây, toàn bộ công hội Ngôi Saobắt đầu rút lui khỏi vị trí công kích thành hoang tốt nhất, đội nhân mã khổng lồ có thứ tự rút vào rừng rậm bên cạnh thành hoang. Mà Già Lam Thần Điện và Huyết Vũ Phiêu Hương cũng đã bắt đầu rút lui toàn bộ hội viên công hội cùng với xe công thành.
Thật không hổ là đại công hội, từ lúc phát hiện nguy cơ đến khi phát lệnh rồi bắt đầu lui lại không vượt qua ba mươi giây, chẳng qua là, tốc độ như vậy so với tốc độ tuyết lở, vẫn có chút quá chậm rồi.
"Hình như bọn họ đang rút lui." Thu Thủy Bất Nhễm Trần vẫn đi theo sau Diệp Từ, mặc dù hắn đã uống rất nhiều dược tề, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ thợ săn. Thật là không có cách nào a, chân thật sự là quá ngắn rồi, ngắn đến nỗi muốn khóc luôn.
"Không rút lui thì chờ chết à." Diệp Từ cũng nhìn thấy 3 đại công hội rút khỏi thành hoang.
"Ý tôi là, bây giờ bọn họ mới bắt đầu rút lui, có phải quá muộn rồi hay không. Hơn nữa..." Thu Thủy Bất Nhễm Trần híp mắt, khóe miệng khẽ cong: "Bên ngoài thành hoang hẳn có quái vật thủ thành chứ, cứ tùy tiện đi qua như vậy, chỉ sợ hiệu quả không lớn a."
Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, khoan nói tới vấn đề có đủ thời gian hay không, chỉ nói tới 1 đội quân khổng lồ như vậy cùng rút lui, lại phải đối mặt với vô số quái vật cao cấp chạy ra từ thành hoang vậy thì thật là 1 chuyện đau đầu. Cô bỗng nhiên lại nghĩ đến một cái vấn đề: " Này, công huân của anh có bao nhiêu?"
"Cô muốn cọ công huân?" ánh mắt Thu Thủy Bất Nhễm Trần sáng lên như sao trong đêm, thật sự là đẹp mắt. "Tôi là nên khen cô thông minh, hay là nên nói cô tâm thuật bất chánh đây." Diệp Từ híp mắt khẽ mỉm cười, người này thì ra cũng nghĩ giống như mình đây.
(Kang: Cảm giác như đang lọt vào động hồ ly vậy…)
"Không thành vấn đề." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười hắc hắc: "Lại nói, trận tuyết lở này không phải do chúng ta gây ra, hẳn là công huân cũng không tính lên đầu chúng ta đâu nhỉ."
Đây đúng là một vấn đề.
Nói cho cùng, trận tuyết lở này do 3 đại công hội dùng xe công thành gây ra, dù cho có chút xíu quan hệ với bọn họ, nhưng đó cũng là công lao của Người Tuyết Thủ Hộ, bọn họ thuần túy chỉ là kẻ đang thương bị đuổi chạy khắp nơi.
Diệp Từ im lặng, bọn họ dù sao cũng là game thủ, đối với vấn đề trước mặt căn bản không có cách giải quyết. Có lúc, game thủ chính là game thủ, Hệ Thống chính là Hệ Thống, quy tắc chính là quy tắc, vô luận như thế nào cũng không thể vượt qua. Nhưng là, có lúc cũng không hoàn toàn là như vậy.
Có game thủ bị quy tắc quản chế, mà có game thủ thao túng quy tắc.
Ít nhất, từ tình huống hiện tại có thể nhìn ra, có một người đang thao túng những quy tắc. Thu Thủy Bất Nhễm Trần bỗng lấy một lọ dược từ trong túi ném qua cho Diệp Từ nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, chẳng qua là không biết cô có chịu hy sinh không."
Diệp Từ nhận lấy dược tề Thu Thủy Bất Nhễm Trần ném tới. Dược tề kia được chứa trong một bình thủy tinh nhỏ, chất lỏng màu đen trong bình tản ra một lại ánh sáng thần bí. Diệp Từ nhìn thuộc tính: Dược tề không tên, có thể ở hấp dẫn toàn bộ cừu hận trên bản đồ trong vòng 1s, cũng giữ thuộc tính vô địch 60s, sau 60s sẽ rớt 1 cấp, rớt 1/10 tiền vàng trên người, ngẫu nhiên rớt 1 món trang bị, không thể tự nhặt lại.
"Anh luyện chế?"
"Tôi nào có bản lãnh này, có một lần SOLO với 1 BOSS ẩn, là một dược sư, sau khi nó chết rớt ra 2 phối phương giống như vậy, còn có hai bình thuốc này. Tôi mang theo người rất lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng, hơn nữa, tôi còn tưởng không có cơ hội sử dụng cơ, ai biết lại gặp được tình huống hôm nay." Thu Thủy Bất Nhễm Trần khẽ cong khóe miệng, có 1 loại cảm giác ngoài ý muốn.
Diệp Từ nhìn dược tề không nói gì.
"Nếu cô không muốn thì thôi, một lát nữa giúp tôi nhặt trang bị là được." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười một tiếng, cũng không để ý tới sự trầm mặc của Diệp Từ.
Ai biết Diệp Từ khẽ cười, từ túi lấy ra 2 bình thuốc ẩn thân cao cấp, ném cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần một bình nói: "Một lát nữa anh đi theo tôi, chân ngắn như vậy, đừng chạy quá xa, thời điểm rớt cấp chúng ta phải đứng cạnh nhau, thay nhau nhặt trang bị."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù đang bôn tẩu, nhưng là, thân thủ vẫn rất lưu loát. Khoát tay liền tiếp được dược tề Diệp Từ ném tới, không sai lệch, giống như việc này đã làm qua vô số lần vậy. Hắn cúi đầu nhìn thuộc tính dược tề, sau đó thở dài nói: "Cô tìm được phối phương ở đâu?"
Diệp Từ liếc Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái, chỉ thấy trên mặt hắn là vẻ hâm mộ không che dấu. Từ việc vừa rồi Thu Thủy Bất Nhễm Trần không ngừng dùng dược và cho mình dược, cấp bậc chế thuốc của người này hẳn không thấp. Nói cũng đúng, một game thủ đơn đả độc tấu nếu không có chút bản lãnh áp thân, dù cho trở thành game thủ cao cấp cũng sẽ hết sức thê thảm, dù là bây giờ Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã đến mức nghèo kiết xác rồi, nhưng là, nếu như hắn không chế thuốc, chỉ sợ là so với bây giờ lại càng thêm bi kịch.
Ánh mắt cô khẽ híp, cười nhẹ: "Tôi nào có thời gian rảnh rỗi tìm phối phương, bất quá trong công hội chúng tôi có 1 đội chuyên đi săn phối phương, do bọn họ tìm được đấy." Diệp Từ nói như vậy, bất quá trong lòng lại tăng thêm rồi một câu: Dĩ nhiên, phải đi đâu mới lấy được phối phương là do tôi chỉ điểm nha.
Lời của Diệp Từ khiến cho ánh mắt của Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng sáng lên, nhìn như 2 cái đèn soi cua sáng lòe lòe. Hắn cố gắng đè nén tâm tình, bắt buộc mình phải bình tĩnh, bất quá tia luống cuống trong thanh âm kia đã tiết lộ tâm tình kích động của hắn."Công hội của cô lại có 1 đoàn đội chỉ chuyên đi săn lùng phối phương?"
Thật ra thì mỗi công hội đều nuôi 1 số game thủ cuộc sống để cung cấp tiêu hao cho công hội mình, bất quá, loại cao cấp game thủ này khả ngộ bất khả cầu. Hơn nữa, công hội mặc dù coi trọng game thủ cuộc sống, nhưng lại càng coi trọng việc đấu tranh mwor mang bờ cõi hơn, nào lá phó bản, nào công thành, nào pk đối với những công hội sẽ được xếp theo thứ tự cùng với cấp độ ảnh hưởng và tác dụng với công hội để phân bố tiền tài , thế nên tiền cung cấp cho những game thủ cuộc sống để luyện kỹ năng là rất ít. Chứ đừng nói tới việc đặc biệt lập hẳn 1 đội nhân mã kỹ thuật và trang bị đủ mạnh để chuyên tìm kiếm phối phương cung cấp cho các game thủ cuộc sống.
Chức nghiệp cuộc sống giai đoạn đầu thực sự là chức nghiệp ngốn tiền, bọn họ cần lãng phí rất nhiều kim tệ mới mua được phối phương gia tăng điểm kỹ năng, chỉ cần có đủ tiền, bọn họ mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đạt tới cao cấp. Nhưng nếu khư không có tiền thìi...
Một điểm này vào lúc Thiên Thiên Hướng Thượng mới thành lập Bạch Mạch và Cập Thì Vũ đã thảo luận qua là sẽ phát triển công đoàn theo hướng Công hội chiến hay game thủ cuộc sống, mặc dù lúc ấy hai cngười ai cũng cho rằng mình đúng, bất quá Diệp Từ không biết từ đâu kiếm được không ít game thủ cuộc sống, vốn Cập Thì Vũ ưu tiên Công hội chiến cũng dần dần thay đổi rồi chủ ý. Cho nên, Thiên Thiên Hướng Thượng cho tới bây giờ cũng vẫn luôn là một công hội nho nhỏ, thật ra thì dựa theo điểm thưởng bọn họ lấy được, thu vào khi mở kim đoàn, đủ để dùng để đem Thiên Thiên Hướng Thượng mở rộng gấp 5-6 lần, chỉ là bởi vì thượng tầng quyết địnhtrước tiên phát triển game thủ cuộc sống, cho nên, nhiều tài nguyên công hội toàn bộ đều đổ vào việc thu thập tài liệu thăng cấp cho game thủ cuộc sống. Đưa tới việc Thiên Thiên Hướng Thượng cho đến nay vẫn là 1 công hội nhỏ đến không thể hỏ hơn, bất quá, game thủ cuộc sống thực sự rất hưng thịnh.
Chính là bởi vì các loại nguyên nhân trên, đây mới là điều khiến cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần tim đập thình thịch. Phải biết rằng hắn mặc dù cường hãn, mặc dù khiêu chiến qua không ít BOSS, cũng kiếm được không ít phối phương, nhưng rốt cuộc hắn chỉ có 1 mình, 1 người dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, trong trò chơi không mưu lợi hợp lý, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được dăm ba cái, năng lực như vậy tự nhiên kém hơn một đội mấy chục thậm chí trên trăm người chuyên môn đi tìm phối phương rồi.
Cho nên, Thu Thủy Bất Nhễm Trần không khỏi có chút hâm mộ game thủ cuộc sống ở Thiên Thiên hướng Thượng, bọn họ thật đúng là hạnh phúc a, chỉ cần ở trong công hội luyện kỹ năng, những chuyện khác cái gì cũng không dcần quan tâm, ngay cả phối phương cũng do công hội đặc biệt chuẩn bị.
Diệp Từ làm như không nghe thấy sự hâm mộ trong giọng nói của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cô sâu kín liếc nhìn tên này, không lên tiếng, thật ra cô đang tính toán cơ hội lôi kéo tên này nhập bọn. Bất quá, hiển nhiên đây không phải là thời cơ tốt, khoan nói tới chuyện 2 người còn đang liều mạng trốn, chỉ cần nói tới quan hệ cuar2 người hiện tại còn chưa tới tình trạng thân quen, cho nên dứt khoát bỏ qua, dù sao cô và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã ký kết hợp đồng, chỉ cần tờ hợp đồng kia còn cũng không sợ Thu Thủy Bất Nhễm Trần sẽ chạy mất.
Đội quân trước mặt cách càng ngày càng gần rồi.
Mặc dù những công hội này đã bắt đầu rút lui đâu vào đấy, nhưng là, muốn trong một thời gian quá ngắn rút lui toàn bộ thì đúng là nói nhảm. Cho nên, chờ đợi bọn họ chính là 1 trận băng tuyết hủy thiên diệt địa!
"2 điểm đỏ phía trước là ai?" Kịch Độc híp mắt2 điểm đỏ đang bôn tẩu trông băng tuyết, tốc độ bọn họ cực nhanh, nhìn giống như đã bị cơn sóng trắng kia đánh cho tan tác, nhưng lại giống như bọn họ đang dẫn theo hàng ngàn con sóng lớn ập đến chỗ này.
Nam Cung Phi Vân giật giật khóe miệng nói: "Nếu như tôi đoán không sai..."
Kịch Độc khoát tay tỏ ý Nam Cung Phi Vân đừng nói tiếp, hắn cười khổ: "Thật đúng là người định không bằng trời định, ta chỉ nói không thể pk cùng 2 người họ thật đáng tiếc thôi vậy mà không nghĩ tới họ lại chạy tới đây."
"Hội trưởng..." Nam Cung Phi Vân nhìn Kịch Độc âm tình bất định quả thực không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Tất cả Chiến Sĩ tiến lên tạo thành lá chắn phòng ngự, chúng ta ở phía đông, hẳn sẽ bị tổn thương ít nhất." Mặc dù trong lòng Kịch Độc bây giờ đang mắng 2 cái điểm đỏ kia đến gần như sắp quật mả tổ tiên nhà họ lên rồi, nhưng là, có mắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, biện pháp bây giờ chỉ có thể là giảm thiểu tổn thương cho đoàn đội đến mức thấp nhất.
Cùng lúc Kịch Độc phát lệnh, lá chắn Chiến Sĩ của Già Lam Thần Điện và Huyết Vũ Phiêu Hương cũng đã được triển khai, toàn bọ bọn họ đều ngăn ở phía trước đoàn đội, tạo thành hhinhf vòng cung, chừng 4 lượt, những tấm thuẫn kim loại dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, có chút chói mắt.
"Động tác bọn họ không tồi nha, nhanh như vậy đã phản ứng lại rồi." Diệp Từ nhìn 3 đại công hội trong thời gian ngắn nhất tạo ra tường chắn, mặc dù giọng nói ít nhiều có chút khinh miệt, nhưng trong lòng cũng thập phần bội phục, không hổ là 3 đại công hội mạnh nhất Bắc Đại Lục, vô luận là tính điều động hay tính chiến lược thì Thiên Thiên Hướng Thượng hiện tại đều không thể so sánh được, xem ra Thiên Thiên Hướng Thượng bọn họ muốn chuyển đổi thành công hội chân chính, con đường phải đi hẳn là rất dài.
Khác với Diệp Từ, tên du thủ du thực như Thu Thủy Bất Nhễm Trần hoàn toàn không quan tâm gì đến đoàn đội, công hội kệ công hội, hắn vẫn nhàn tản cười, hỏi Diệp Từ: "Cô đoán xem hội trưởng của 3 công hội này có nghĩ là chúng ta gây ra không?"
"Có." Diệp Từ gật đầu, đó là 3 đại công hội Bắc Đại Lục, tai thính mắt sáng, làm sao lại không biết chứ.
"Vậy cô nói, trong lòng bọn họ có phải đang mắng chết chúng ta hay không?"
"Nếu tôi là bọn họ tôi cũng vậy, hơn nữa, tôi chẳng những sẽ mắng chết mà còn khiến cho họ ở đây sống không bằng chết." Diệp Từ mặt không cảm giác, cô nghĩ, cô đã biết Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang nói gì rồi.
"Cho nên, một lát nữa chúng ta rút lui thế nào?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhún vai, nhưng một chút cũng không khẩn trương, dường như việc sắp bị toàn bộ Bắc đại lục truy sát cũng chả bõ bèn gì.
Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: "Người Tuyết Thủ Hộ chết rồi sao??"
Thu Thủy Bất Nhễm Trần trầm mặc, được rồi, hắn căn bản đã quên mất chuyện này.
Làm một Pháp Sư, mặc dù Thu Thủy Bất Nhễm Trần chân ngắn, nhưng bởi vì uống không ít dược tề tăng tốc, cho nên, tốc độ của hắn không tồi, sức bật cũng tốt. Hơn nữa Diệp Từ đãdạy cho hắn làm sao để chạy nhanh hơn, làm sao lợi dụng lực ly tâm và quán tính, cho nên, thời điểm vượt qua bức bình phong bằng lá chắn Chiến Sĩ, biểu hiện của hắn so với chức nghiệp Pháp Sư thực sự quá cao. Thế nhưng vẫn luôn chạy theo sau Diệp Từ không hề tụt lại.
Nếu ở tình huống bình thường, nếu 2 game thủ đại lục đối địch nhảy vào trong 1 biển người chen chúc, kết quả chính là loạn đao trảm thịt nát, bất quá, tình huống ngày hôm nay hết sức đặc thù,sau lưng 2 người lúc này chính là sóng lớn gào thét, lúc này còn phân thần đi đối phó 2 người này thì đúng là điên, cho nên,lại đẻ cho 2 người ung dung nhảy qua 4 lần tường chắn, nhoáng 1 cái biến mất trong đám người.
2 người bay qua 4 lần tường chắn, lập tức đổ dược tề Vô Danh vào miệng.
Thật ra thì, ý tưởng của 2 người là hấp dẫn cừu hận của trận tuyết lở, như vậy, có thể khiến cho tất cả giá trị công huấn tính lên đầu 2 người, nhưng là,người tính vẫn không bằng trời tính. 2 người thiên tính vạn toán lại quên mất, 3 đại công hội hiện đang tấn công thành hoang, bên cạnh thành hoang còn rất nhiều quái,bọn họ uống xong 1 chai này, không chỉ qgom cừu hận của trận tuyết lở, ngay cả cừu hận của những con quái này cũng dẫn tới.
" Trời, sao lại nhiều quái như vậy." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn đám quái đông đảo đang xông tới, không kiềm được rùng mình một cái, mặc dù bây giờ bọn họ đang ở trạng thái vô địch, nhưng trạng thái vô địch chỉ có 60s thôi a, sáu mươi giây rất nhanh, nếu sau 60s không tìm được đường ra, bọn họ phỏng đoán sẽ biến thành tượng đá mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngôi Sao công hội đang lần vào rừng cây, lập tức chạy về bên đó."mau mau, chúng ta leo lên cây."
Diệp Từ quay đầu nhìn, tuyết lở đang ở trước mắt, cô tính nhanh, nhiều nhất năm giây, tuyết băng này sẽ đến. Mà mình và Thu Thủy Bất Nhễm Trần bây giờ còn cách cách bìa rừng 20m, mặc dù cũng không xa, nhưng game thủ trước mặt quá nhiều, muốn tới nơi trong 5s, vậy chính là người si nằm mộng!
Cô lấy ra Miêu Trảo, quay đầu,một tay túm lấy đai lưng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Miêu Trảo bên tay phải cũng bay ra, vững vàng móc lên cây đại thụ cao nhất trong rừng, ngay sau đó, Diệp Từ dùng sức một cái, Miêu Trảo liền tự động mang hai bay khỏi mặt đất, bay về cây đại thụ kia.
Hết thảy đều diễn ra quá nhanh. Thu Thủy Bất Nhễm Trần căn bản cũng không kịp phản ứng, hắn liền bị Diệp Từ lần nữa túm đai lưng bay lên. Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, Diệp Từ đã lôi kéo hắn đứng trên 1 cây đại thụ khổng lồ, vững vàng yên vị.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần thậm chí không kịp nói chuyện, đã thấy 1 cơn sóng lớn hất bay hàng chiến sĩ đầu tiên, rồi sau đó là hàng thứ hai, hàng thứ ba, hàng thứ tư! Mặc dù mấy hàng chắn Chiến Sĩ đã hiến thân, khiến cho tư thế mãnh liệt của trận tuyết lở có xu thế hòa hoãn, nhưng là,muốn chiến thắng địa tự nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Dưới băng tan tuyết lở, đội ngũ vốn chỉnh tề ddaauvaof đấy của 3 đại công hội hiện tại đã loạn, mọi người chỉ muốn chạy thoát thân, nhưng dưới tình huống như vậy, chạy thoát thân tựa hồ là một việc rất mong manh, chỉ trong chớp mắt mà băng tuyết kia lấy 1 tư thế phô thiên cái địa cuốn sạch toàn bộ sinh vật trên bình nguyên, lao xuống từ núi truyết qua bình nguyên tới rừng rậm rồi đến tành hoang, lúc ấy trận tuyết lở mới chầm chậm dừng lại.
Lực công kích cường đại khiến cho Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần bám trên cây đại thụ cũng ngã sấp ngã vồ, may mà chưa ngã xuống hẳn, nếu không 2 người nahats định sẽ bị băng tuyết côn sống. 2 người bây giờ đang ôm đại thụ, sững sờ nhìn những điều phát sinh trước mắt.
Mới qua bao lâu?
Không biết.
2 người chỉ cảm thấy rất nhanh, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, cứ như vậy bao nhiêu sinh mạng bị chôn sống trong biển tuyết. Bình nguyên Budjamel vốn xanh biếc nay biến thành 1 cánh đồng tuyết.
Năng lực phá hủy của tự nhiên quả thực quá đáng sợ.
"Thời gian vô địch đã qua, mời ngài tiếp nhận hình phạt của trạng thái vôddichj."
Ngay tại thời điểm 2 người còn đang sứng sờ ôm cây, Hệ Thống vô tình nhắc nhở trừng phạt.
"A, quả nhiên là rớt 1 cấp." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn qua cấp bậc của mình, đã biến thành năm mươi chín cấp rồi, hắn và Diệp Từ chung một chỗ, ngược lại không lo lắng trang bị rơi xuống không nhặt lại được, bất quá khiến cho hắn vô cùng thương tâm chính là, kim tệ trên người hắn cũng bị trừ đi 1 đống.
Kim tệ lại không rơi trên mặt đất, mà mà trực tiếp bị Hệ Thống trừ bỏ, trực tiếp đánh bay ảo tưởng có thể nhặt lại những kim tệ này của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, hắn cảm thấy thịt đau nhức không thôi.
Diệp Từ nhìntrang bị trên người, cheieecsnhaanx thần bí kia bị rớt rồi, bị rơi xuống gốc cây, mà bên cạnh chiếc nhẫn thần bí đó còn 1 chiếc nhẫn khác, hẳn là của Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Dù sao những quái vật bảo vệ thành hoang kia đã toàn bộ bị vùi trong tuyết, phỏng đoán dù không chết, cũng không dễ bò dậy. Vì vậy, cô buông tay nnhayr khỏi cây, khom người nhặt chiếc nhẫn của Thu Thủy Bất Nhễm Trần lên, theo thói quen kkieemr tra thuộc tính bên trên.
Ngay sau đó, trong lòng cả kinh, không kiềm được nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần thật lâu, người này, quả nhiên vận khí không tệ, thứ đồ nghịch thiên loại này cũng kiếm đươcj.
Chiếc nhẫn của Suobabo: vật tùy thân của Ma Pháp Sư vĩ đại nhất Suo Ba Bo, đã từng được mai táng cùng thi thể của ngài vào một phần mộ không thấy ánh sáng mặt trời, cuối cùng mất đi tung tích. Vật phẩm màu cam, thuộc tính (ẩn), đặc tính 1: Có thể tự do điều khiển Ma Pháp băng hệ, hỏa hệ, lôi hệ. Đặc tính 2: Ẩn. Đặc tính 3: Ẩn.
Diệp Từ hướng Thu Thủy Bất Nhễm Trần phất tay: "Mau xuống nhặt đồ."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang do dự mình nhảy từ cây cao như vậy xuống liệu có bị thương hay không, vừa nhấc mắt đã thấy thứ trên tay Diệp Từ, hắn lại nhìn ngón út của mình, không kiềm được cúi đầu than thở, thật là quá xui xẻo, rơi cái gì không rơi lại rơi cái này, bây giờ thì hay rồi, bí mật của mình bị lộ luôn rồi. Hắn cũng không còn lòng dạ nào quan tâm xem mình có bị thương hay không, trực tiếp buông tay ra, té chỏng gọng trong lớp tuyết xốp, sau đó bò dậy, vừa vỗ tuyết trên người xuống, vừa đi về phía Diệp Từ.
Ngay tại nơi Diệp Từ đứng Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhặt lên 1 chiếc nhẫn, hắn cũng nhìn thuộc tính chiếc nhẫn kia 1 cái, rồi sau đó cười một tiếng: "Không trách được cô té từ trên vách đá xuống lại không chết, hóa ra là vì chiếc nhẫn này." Hắn cũng không nhìn tới thứ khác, mặc dù thuộc tính chiếc nhẫn này không thích hợp để Thợ Săn dùng, nhưng kỹ năng Vũ Lạc Thuật kia lại vượt qua tát cả thhuoocj tính của chiếc nhẫn, cho nên, Diệp Từ chọn dùng chiếc nhẫn này cũng không có gì không ổn.
Diệp Từ cười một tiếng, không lên tiếng, chỉ trao đổi nhẫn cùng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, đem chiếc nhẫn đen không mấy bắt mắt kia đeo vào ngón tay. Sau đó ngẩng đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần khẽ mỉm cười: "Chiếc nhẫn của anh thực ra là 1 món không tồi."
(Kang: *hưng phấn* trao nhẫn rồi trao nhẫn rồi *mắt lòe lòe*)
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng chỉ khẽ cười không nói gì, xem ra, bất kỳ game thủ nào cũng sẽ không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào về trang bị trọng yếu trên người mình, đặc biệt là chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay Thu Thủy Bất Nhễm Trần này, đây chính là thành tựu của hắn, hắn càng không thể nói gì nhiều.
"Tìm một NPC buộc định đi, nếu lần sau lại rơi nữa thì thật đáng tiếc." Diệp Từ xoay người lại, sửa sang trang bị trên người, sau đó mở bảng công huân ra, cũng sớm đã đạt tới Đại nguyên soái rồi, thậm chí còn thừa rất nhiều công huân, trữ lại trong kho, đợi lần sau có cơ hội kiếm thêm nhiều công huân hơn lại thăng cấp. Thật không tồi, cô chỉ trên màn hình điểm công huân màu vàng xoát xoát bay lên, tốc độ quá nhanh, khiến cho cô không rõ phía trên viết cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng lướt qua vô số ánh vàng, chói mắt vô cùng.
"Oa, kiếm công huân thế này thật không tồi, tôi cũng đạt tới Đại nguyên soái rồi, quá đã." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng mở bảng công huân, dương dương tự đắc: "Trở lại thành Cơn Lốc là có thể đổi 1 bộ sáo trang PVP, quả thực là rquá tốt."
Diệp Từ đột nhiên nghĩ tới Người Tuyết Thủ Hộ: "Tôi nhớ hình như còn có 2 cái Người Tuyết Thủ Hộ đuổi theo, annh có thấy không?"
"Chỉ thấy được 1 con, phỏng chừng còn 1 con cạn máu chết rồi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần là đối tượng truy sát của Người Tuyết Thủ Hộ, cho nên có thể tìm thấy vị trí của Người Tuyết Thủ Hộ, hắn nghiên cứu cẩn thận một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìnbình nguyên Budjamel trắng xóa, cuối cùng lắc đầu: "Một con kia phỏng chừng ở trong tuyết, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết." VNói xong hắn lại cười lên: "Rốt cuộc cũng thoát chiến, cừ thật."
"Sao vậy?" Diệp Từ nhìn nụ cười như tặc kia của Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhướng nhướng mày.
"Về nhà rồi a!" Thu Thủy Bất Nhễm Trần cúi đầu bắt đầu ngâm Xướng Ma Pháp, không lâu sau, ở trước mặt hai người xuất hiện một hắc động.
Diệp Từ kinh ngạc vô cùng, đây là không gian Ma Pháp. Nghĩ tới mình kiếp trước mặc dù được gọi là Pháp Sư cao cấp, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được sách kỹ năng về Không gian ma pháp, tên này thế nhưng lại có không gian Ma Pháp!"Anh có không gian Ma Pháp?"
"Có 1 chút, một chút xíu mà thôi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần hiển nhiên không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ lấy ngón cái và ngón trỏ làm 1 cái biểu thị rất nhỏ đưa về phía Diệp Từ: "Có đi hay không a? Cổng này của ta là về thành Cơn Lốc, nếu cô không có việc phải làm vậy đi với tôi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nghĩ rồi nghĩ còn nói: "Nếu lưu lại, tôi phỏng đoán cô sẽ không chỉ phải đối mặt với Người Tuyết Thủ Hộ thôi đâu..."
Diệp Từ đương nhiên biết đạo lý này, đừng nhìn bình nguyên Budjamel bây giờ đều là 1 màu trắng yên tĩnh, nhưng dưới vùng tuyết địa mênh mông này có vô số những game thủ chưa biến thành giá trị công huân, bọn họ còn đang ra sức bò ra ngoài. Nếu như bây giờ lưu lại, như vậy sẽ phải đối mặt với những game thủ này cùng Người Tuyết Thủ Hộ ... Mặc dù mình ở chỗ này còn có một cái nhiệm vụ chạy chân, bất quá, so với tình huống nguy cơ đầy dẫy hiện tại, cuối cùng Diệp Từ quyết định làm nhiệm vụ này sau đi.
Còn mỏ quặng bí ngân Bắc Đại Lục... Diệp Từ do dự một chút, cũng được, cho dù cô muốn nuốt, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực, dù sao trên tay mình cũng đã có 2 cái Mỏ quặng rồi, còn cái ở Bắc Đại Lục này, cứ kệ đi. Cho dù có một ngày bị Thịnh Thế chiếm mất, có lẽ, một cái Mỏ quặng Bí Ngân, cũng không thể giúp Thịnh Thế gây nên cơn sóng gió gì.
"Được rồi, tôi cũng về thành Cơn Lốc." Do dự một chút, sau khi cân nhắc rồi lợi ích cuối cùng Diệp Từ quyết định vẫn là về thành Cơn Lốc cùng Thu Thủy Bất Nhễm Trần.
Mặc dù thành Cơn Lốc là thiên hạ của Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo, bất quá, dù sao cũng là Nam Đại Lục, trên địa bàn đại lục liên minh không còn bị động như Bắc Đại Lục nữa.
Ánh sáng chớp lên, 2 người xuất hiện ở bên trong tháp Pháp Sư thành Cơn Lốc Thành.
Tháp Pháp Sư là nơi mà Ma Pháp Sư dùng để học tập kỹ năng mới và thăng cấp kỹ năng, bởi vì nơi này hội tụ toàn bộ NPC Ma Pháp Sư ưu tú nhất trên Nam Đại Lục, thường xuyên sẽ phân phát một vài nhiệm vụ ẩn, cho nên, các Ma Pháp Sư rất thích tới nơi này lắc lư.
Nơi không gian ma pháp dẫn tới, chính là trong một tầng tháp ngầm dưới tháp Pháp Sư. Dưới tháp Pháp Sư tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là nơi để những Pháp Sư dùng không gian Ma Pháp hạ cánh, được 4 Ma Pháp Sư cao cấp level 200 thủ hộ, mà tầng thứ 2 để cất giữ Đá Ma pháp trấn tháp, được 6 đại Ma Pháp Sư tinh anh level 240 Thủ Hộ, tầng thứ 3 để chứa trận pháp khởi động pháp trận của tháp, vô cùng trọng yếu, được 8 đại Ma Pháp Sư cấp Boss level 300 Thủ Hộ.
Bất quá, Ma Pháp Sư tối đa chỉ có thể đi vào tầng hầm 1, mà tầng thứ 2 và thứ 3 đều là cấm địa.
2 người bò ra từ tầng hầm, liền nhìn thấy rất nhiều Ma Pháp Sư đang ra ra vào vào tháp. Thu Thủy Bất Nhễm Trần hít một hơi thật sâuu, sau đó cười: "Không nthấy người phát hồng quang thật là tốt."
Diệp Từ đột nhiên cũng rất có loại cảm giác này. Cô cười một tiếng, "Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây. Còn chuyện hiệp ước..."
Cô vừa nhắc tới cái này, rõ ràng thấy sắc mặt Thu Thủy Bất Nhễm Trần hết sức mất tự nhiên, Diệp Từ cũng làm như không nhìn thấy, chỉ hắc hắc cười: "Sau này chờ đến lúc tôi nghĩ ra chuyện muốn nhờ anh giúp lại nói tiếp."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần dựng lông mày: "Đây chính thái độ của cô với ân nhân cứu mạng sao? Cô cứ nhất định có thù tất báo thế à?"
Diệp Từ lại nhíu mày: "Tôi cảm thấy những lời này để tôi nói thì thích hợp hơn." Dứt lời cô cũng không thèm nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần, rời khỏi tháp Pháp Sư, đi về phía đá truyền tống lớn ở trung tâm thành Cơn Lốc, không mất bao nhiêu thời gian, Diệp Từ đã trở lại Hồng Hồ thành.
Mới vừa bước vào Hồng Hồ thành, Diệp Từ liền không nhịn được hít một hơi thật sâu, quả nhiên, vẫn là địa bàn của mình thoải mái nhất a. Bất quá, không đợi được Diệp Từ thoải mái thêm lúc nữa, cô thậm chí từ cổng thành còn chưa đi tới nơi đóng quân của Công hội, kênh thế giới đã bùng nổ rồi!
Dĩ nhiên, với Diệp Từ mà nói, cô cũng không mở kênh thế giới, nhưng cô không mở, cũng không có nghĩa là những người hác không mở, kênh công hội loạn thành 1 đoàn. Mà kênh cá nhân của Diệp Từ không đóng lập tức liền bùng nổ, tựa như toàn bộ thế giới đang an tĩnh bỗng dưng đều nổi điên.
Diệp Từ quả thực có chút bất khả tư nghị, kênh cá nhân của cô bình thường không mấy ai nhắn, tại sao lúc này lại nháo thành cái bộ này.
Bạch Mạch: Em sao rồi? Chuyện gì xảy ra?
Cập Thì Vũ: Công Tử, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thạch Hoa Quả: Uy uy uy, cậu lại tới địa bàn người khác làm chuyện táng tận lương tâm gì rồi?
Khinh Ca Công Tử: Có cần hỗ trợ hay không?
Thủy Nguyệt Vô Thương: Nếu cần giúp một tay, nhất định sẽ là người đầu tiên ủng hộ cô.
Liễu Sơ Cuồng: Có cần dùng người không? Tôi bây giờ lập tức tới.
Linh Hào Tỳ Sương: Hắc hắc, tôi nói a, Công Tử cô lại đắc tội ai rồi?
Phiêu Phiêu Diêu Diêu: Diệp Từ, làm sao rồi? Sao cậu lại bị đuổi giết a!
Tiểu Lang Y Nhân : Tiểu Từ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao thế trận lại lớn như vậy! Chuyện gì xảy ra rồi!
Ôn Khai Thủy: Công Tử, sao rồi? Cần giúp 1 tay thì kêu 1 tiếng.
Hắc Dạ Bạch Trú: Tôi và bọn họ có mấy phần quan hệ, cần thương thuyết, cô cứ tới.
Vãng Nhật Tình Hoài: Tôi và Già Lam Thần Điện quan hệ không tôi, chuyện gì vậy, cần tôi ra mặt giải quyết không?
...
Kênh cá nhân liên tục vang lên, những hảo hữu bình thường yên lặng như chết này trong lis hảo hữu của Diệp Từ, từ trước tới giiowf chưa từng sống lại, thế nhưng hôm nay hay rồi, toàn bộ tập thể xác chết vùng dậy, thật sự là nguy nga tráng lệ, òn ào bên lỗ tai Diệp Từ như đang bước vào chợ ẩm thực vậy, làm cho Diệp Từ cơ hồ muốn hôn mê luôn rồi. Nhất thời cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng là vì bảo vệ lỗ tai và đầu óc của mình, liền lập tức đưa tay tắt kênh cá nhân, ngay lập tức còn lại 1 mình thanh tĩnh.
Sau đó cô mở kênh công hội, lẳng lặng nhìn bát quái trên màn ảnh, mặc dù chữ chạy rất nhanh, nhưng là không thể nghi ngờ, tất cả đều đang nói về Diệp Từ, ai ai cũng đều sốt ruột, khiến cho Diệp Từ lại không biết đã xảy ra đại sự gì, sau khi quan sát một hồi, cô đại khái đã biết là chuyện gì.
Vì vậy, cô mở tên đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này, kênh Thế Giới.
Loại tình huống quỷ dị này, nếu như Huyết Vũ Phiêu Hương đã phát hiện, như vậy Già Lam Thần Điện và Ngôi Sao cũng sẽ sớm phát hiện ra.
Già Lam Phong Tình nhìn lại toàn bộ đội ngũ phía sau, thần sắc trên mặt ngưng trọng, hắn quay đầu hỏi đoàn trưởng Mộng Hồi Thiên Lý đặc biệt phụ trách điều tra và tuần tra xung quanh: "Đây là cái gì?"
Mộng Hồi Thiên Lý cũng sững sờ rồi, hắn ngẩn người tại đó, không riêng gì hắn ngẩn người tại đó, thật ra thì phần lớn game thủ toàn bộ đều ngẩn người ở đó.
Không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung những gì đang diễn ra trước mắt.
Ngọn sóng lớn màu trắng giống như có sinh mạng, gào thét đổ xuống bình nguyên Budjamel, dường như muốn cắn nuốt hết tát cả sinh mạng trên bình nguyên, nếu như tình huống này xuất hiện trên biển thì không có gì kỳ quái. Nhưng là, cái tình huống này thế nhưng lại xuất hiện trên đất liền, xuất hiện ở bình nguyên Budjamel, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.
Bầu trời là màu lam, bình nguyên là màu lục, mà con sóng lớn kia là màu trắng, màu nào cũng đều thanh tân nhã nhặn, màu nào cũng đều cảnh đẹp ý vui, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ khi nhìn mấy màu này, dưới cái tình huống này, chúng hòa với nhau tạo thành một loại khiếp sợ kinh tâm động phách.
Kịch Độc mím chặt môi, híp mắt nhìn về phía những lớp sóng lớn nhỏ bất đồng đang quay cuồng, tay hắn dùng sức nắm chặt pháp trượng, trình độ dùng sức kia gần như đã lên tới cực hạn, bàn tay cầm pháp trượng kia, khớp xương rõ ràng trở nên trắng bệch, có thể tưởng tượng, nội tâm hắn lúc này không bình tĩnh đến mức nào. Hắn lẳng lặng nhìn đoàn đội quanh mình, sau đó không chút do dự hạ lệnh: "Đem tất cả xe công thành ra phía ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất."
"Hả ?" Nam Cung Phi Vân nhìn một đội trưởng nhận lệnh sau đó đi xuống, hắn nhìn Kịch Độc nói: "Anh biết đó là cái gì sao?"
Kịch Độc lắc đầu: "Không biết, nhưng tuyệt đối không phải chuyện hay ho gì." Hắn hít một hơi thật sâu: "Bất quá ta có thể khẳng định, nếu bây giờ không bảo tồn thực lực, lần này chúng ta nhất định sẽ thua rất thảm."
"Vậy thành viên công hội…?" Nam Cung Phi Vân nhìn đông đảo game thủ, mặc dù phần lớn bọn họ đã ý thức được vấn đề đang xảy ra, nhưng bọn họ hoàn toàn bình tĩnh, không đem tai nạn sắp phát sinh này để vào mắt.
Kịch Độc hít một hơi thật sâu: "Chạy không thoát rồi, chỉ có thể vừa đánh vừa rút, có thể giữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nam Cung Phi Vân lập tức truyền lệnh xuống, không tới hai mươi giây, toàn bộ công hội Ngôi Saobắt đầu rút lui khỏi vị trí công kích thành hoang tốt nhất, đội nhân mã khổng lồ có thứ tự rút vào rừng rậm bên cạnh thành hoang. Mà Già Lam Thần Điện và Huyết Vũ Phiêu Hương cũng đã bắt đầu rút lui toàn bộ hội viên công hội cùng với xe công thành.
Thật không hổ là đại công hội, từ lúc phát hiện nguy cơ đến khi phát lệnh rồi bắt đầu lui lại không vượt qua ba mươi giây, chẳng qua là, tốc độ như vậy so với tốc độ tuyết lở, vẫn có chút quá chậm rồi.
"Hình như bọn họ đang rút lui." Thu Thủy Bất Nhễm Trần vẫn đi theo sau Diệp Từ, mặc dù hắn đã uống rất nhiều dược tề, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ thợ săn. Thật là không có cách nào a, chân thật sự là quá ngắn rồi, ngắn đến nỗi muốn khóc luôn.
"Không rút lui thì chờ chết à." Diệp Từ cũng nhìn thấy 3 đại công hội rút khỏi thành hoang.
"Ý tôi là, bây giờ bọn họ mới bắt đầu rút lui, có phải quá muộn rồi hay không. Hơn nữa..." Thu Thủy Bất Nhễm Trần híp mắt, khóe miệng khẽ cong: "Bên ngoài thành hoang hẳn có quái vật thủ thành chứ, cứ tùy tiện đi qua như vậy, chỉ sợ hiệu quả không lớn a."
Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ, đúng là có chuyện như vậy, khoan nói tới vấn đề có đủ thời gian hay không, chỉ nói tới 1 đội quân khổng lồ như vậy cùng rút lui, lại phải đối mặt với vô số quái vật cao cấp chạy ra từ thành hoang vậy thì thật là 1 chuyện đau đầu. Cô bỗng nhiên lại nghĩ đến một cái vấn đề: " Này, công huân của anh có bao nhiêu?"
"Cô muốn cọ công huân?" ánh mắt Thu Thủy Bất Nhễm Trần sáng lên như sao trong đêm, thật sự là đẹp mắt. "Tôi là nên khen cô thông minh, hay là nên nói cô tâm thuật bất chánh đây." Diệp Từ híp mắt khẽ mỉm cười, người này thì ra cũng nghĩ giống như mình đây.
(Kang: Cảm giác như đang lọt vào động hồ ly vậy…)
"Không thành vấn đề." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười hắc hắc: "Lại nói, trận tuyết lở này không phải do chúng ta gây ra, hẳn là công huân cũng không tính lên đầu chúng ta đâu nhỉ."
Đây đúng là một vấn đề.
Nói cho cùng, trận tuyết lở này do 3 đại công hội dùng xe công thành gây ra, dù cho có chút xíu quan hệ với bọn họ, nhưng đó cũng là công lao của Người Tuyết Thủ Hộ, bọn họ thuần túy chỉ là kẻ đang thương bị đuổi chạy khắp nơi.
Diệp Từ im lặng, bọn họ dù sao cũng là game thủ, đối với vấn đề trước mặt căn bản không có cách giải quyết. Có lúc, game thủ chính là game thủ, Hệ Thống chính là Hệ Thống, quy tắc chính là quy tắc, vô luận như thế nào cũng không thể vượt qua. Nhưng là, có lúc cũng không hoàn toàn là như vậy.
Có game thủ bị quy tắc quản chế, mà có game thủ thao túng quy tắc.
Ít nhất, từ tình huống hiện tại có thể nhìn ra, có một người đang thao túng những quy tắc. Thu Thủy Bất Nhễm Trần bỗng lấy một lọ dược từ trong túi ném qua cho Diệp Từ nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, chẳng qua là không biết cô có chịu hy sinh không."
Diệp Từ nhận lấy dược tề Thu Thủy Bất Nhễm Trần ném tới. Dược tề kia được chứa trong một bình thủy tinh nhỏ, chất lỏng màu đen trong bình tản ra một lại ánh sáng thần bí. Diệp Từ nhìn thuộc tính: Dược tề không tên, có thể ở hấp dẫn toàn bộ cừu hận trên bản đồ trong vòng 1s, cũng giữ thuộc tính vô địch 60s, sau 60s sẽ rớt 1 cấp, rớt 1/10 tiền vàng trên người, ngẫu nhiên rớt 1 món trang bị, không thể tự nhặt lại.
"Anh luyện chế?"
"Tôi nào có bản lãnh này, có một lần SOLO với 1 BOSS ẩn, là một dược sư, sau khi nó chết rớt ra 2 phối phương giống như vậy, còn có hai bình thuốc này. Tôi mang theo người rất lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng, hơn nữa, tôi còn tưởng không có cơ hội sử dụng cơ, ai biết lại gặp được tình huống hôm nay." Thu Thủy Bất Nhễm Trần khẽ cong khóe miệng, có 1 loại cảm giác ngoài ý muốn.
Diệp Từ nhìn dược tề không nói gì.
"Nếu cô không muốn thì thôi, một lát nữa giúp tôi nhặt trang bị là được." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười một tiếng, cũng không để ý tới sự trầm mặc của Diệp Từ.
Ai biết Diệp Từ khẽ cười, từ túi lấy ra 2 bình thuốc ẩn thân cao cấp, ném cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần một bình nói: "Một lát nữa anh đi theo tôi, chân ngắn như vậy, đừng chạy quá xa, thời điểm rớt cấp chúng ta phải đứng cạnh nhau, thay nhau nhặt trang bị."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù đang bôn tẩu, nhưng là, thân thủ vẫn rất lưu loát. Khoát tay liền tiếp được dược tề Diệp Từ ném tới, không sai lệch, giống như việc này đã làm qua vô số lần vậy. Hắn cúi đầu nhìn thuộc tính dược tề, sau đó thở dài nói: "Cô tìm được phối phương ở đâu?"
Diệp Từ liếc Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái, chỉ thấy trên mặt hắn là vẻ hâm mộ không che dấu. Từ việc vừa rồi Thu Thủy Bất Nhễm Trần không ngừng dùng dược và cho mình dược, cấp bậc chế thuốc của người này hẳn không thấp. Nói cũng đúng, một game thủ đơn đả độc tấu nếu không có chút bản lãnh áp thân, dù cho trở thành game thủ cao cấp cũng sẽ hết sức thê thảm, dù là bây giờ Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã đến mức nghèo kiết xác rồi, nhưng là, nếu như hắn không chế thuốc, chỉ sợ là so với bây giờ lại càng thêm bi kịch.
Ánh mắt cô khẽ híp, cười nhẹ: "Tôi nào có thời gian rảnh rỗi tìm phối phương, bất quá trong công hội chúng tôi có 1 đội chuyên đi săn phối phương, do bọn họ tìm được đấy." Diệp Từ nói như vậy, bất quá trong lòng lại tăng thêm rồi một câu: Dĩ nhiên, phải đi đâu mới lấy được phối phương là do tôi chỉ điểm nha.
Lời của Diệp Từ khiến cho ánh mắt của Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng sáng lên, nhìn như 2 cái đèn soi cua sáng lòe lòe. Hắn cố gắng đè nén tâm tình, bắt buộc mình phải bình tĩnh, bất quá tia luống cuống trong thanh âm kia đã tiết lộ tâm tình kích động của hắn."Công hội của cô lại có 1 đoàn đội chỉ chuyên đi săn lùng phối phương?"
Thật ra thì mỗi công hội đều nuôi 1 số game thủ cuộc sống để cung cấp tiêu hao cho công hội mình, bất quá, loại cao cấp game thủ này khả ngộ bất khả cầu. Hơn nữa, công hội mặc dù coi trọng game thủ cuộc sống, nhưng lại càng coi trọng việc đấu tranh mwor mang bờ cõi hơn, nào lá phó bản, nào công thành, nào pk đối với những công hội sẽ được xếp theo thứ tự cùng với cấp độ ảnh hưởng và tác dụng với công hội để phân bố tiền tài , thế nên tiền cung cấp cho những game thủ cuộc sống để luyện kỹ năng là rất ít. Chứ đừng nói tới việc đặc biệt lập hẳn 1 đội nhân mã kỹ thuật và trang bị đủ mạnh để chuyên tìm kiếm phối phương cung cấp cho các game thủ cuộc sống.
Chức nghiệp cuộc sống giai đoạn đầu thực sự là chức nghiệp ngốn tiền, bọn họ cần lãng phí rất nhiều kim tệ mới mua được phối phương gia tăng điểm kỹ năng, chỉ cần có đủ tiền, bọn họ mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đạt tới cao cấp. Nhưng nếu khư không có tiền thìi...
Một điểm này vào lúc Thiên Thiên Hướng Thượng mới thành lập Bạch Mạch và Cập Thì Vũ đã thảo luận qua là sẽ phát triển công đoàn theo hướng Công hội chiến hay game thủ cuộc sống, mặc dù lúc ấy hai cngười ai cũng cho rằng mình đúng, bất quá Diệp Từ không biết từ đâu kiếm được không ít game thủ cuộc sống, vốn Cập Thì Vũ ưu tiên Công hội chiến cũng dần dần thay đổi rồi chủ ý. Cho nên, Thiên Thiên Hướng Thượng cho tới bây giờ cũng vẫn luôn là một công hội nho nhỏ, thật ra thì dựa theo điểm thưởng bọn họ lấy được, thu vào khi mở kim đoàn, đủ để dùng để đem Thiên Thiên Hướng Thượng mở rộng gấp 5-6 lần, chỉ là bởi vì thượng tầng quyết địnhtrước tiên phát triển game thủ cuộc sống, cho nên, nhiều tài nguyên công hội toàn bộ đều đổ vào việc thu thập tài liệu thăng cấp cho game thủ cuộc sống. Đưa tới việc Thiên Thiên Hướng Thượng cho đến nay vẫn là 1 công hội nhỏ đến không thể hỏ hơn, bất quá, game thủ cuộc sống thực sự rất hưng thịnh.
Chính là bởi vì các loại nguyên nhân trên, đây mới là điều khiến cho Thu Thủy Bất Nhễm Trần tim đập thình thịch. Phải biết rằng hắn mặc dù cường hãn, mặc dù khiêu chiến qua không ít BOSS, cũng kiếm được không ít phối phương, nhưng rốt cuộc hắn chỉ có 1 mình, 1 người dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, trong trò chơi không mưu lợi hợp lý, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được dăm ba cái, năng lực như vậy tự nhiên kém hơn một đội mấy chục thậm chí trên trăm người chuyên môn đi tìm phối phương rồi.
Cho nên, Thu Thủy Bất Nhễm Trần không khỏi có chút hâm mộ game thủ cuộc sống ở Thiên Thiên hướng Thượng, bọn họ thật đúng là hạnh phúc a, chỉ cần ở trong công hội luyện kỹ năng, những chuyện khác cái gì cũng không dcần quan tâm, ngay cả phối phương cũng do công hội đặc biệt chuẩn bị.
Diệp Từ làm như không nghe thấy sự hâm mộ trong giọng nói của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cô sâu kín liếc nhìn tên này, không lên tiếng, thật ra cô đang tính toán cơ hội lôi kéo tên này nhập bọn. Bất quá, hiển nhiên đây không phải là thời cơ tốt, khoan nói tới chuyện 2 người còn đang liều mạng trốn, chỉ cần nói tới quan hệ cuar2 người hiện tại còn chưa tới tình trạng thân quen, cho nên dứt khoát bỏ qua, dù sao cô và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã ký kết hợp đồng, chỉ cần tờ hợp đồng kia còn cũng không sợ Thu Thủy Bất Nhễm Trần sẽ chạy mất.
Đội quân trước mặt cách càng ngày càng gần rồi.
Mặc dù những công hội này đã bắt đầu rút lui đâu vào đấy, nhưng là, muốn trong một thời gian quá ngắn rút lui toàn bộ thì đúng là nói nhảm. Cho nên, chờ đợi bọn họ chính là 1 trận băng tuyết hủy thiên diệt địa!
"2 điểm đỏ phía trước là ai?" Kịch Độc híp mắt2 điểm đỏ đang bôn tẩu trông băng tuyết, tốc độ bọn họ cực nhanh, nhìn giống như đã bị cơn sóng trắng kia đánh cho tan tác, nhưng lại giống như bọn họ đang dẫn theo hàng ngàn con sóng lớn ập đến chỗ này.
Nam Cung Phi Vân giật giật khóe miệng nói: "Nếu như tôi đoán không sai..."
Kịch Độc khoát tay tỏ ý Nam Cung Phi Vân đừng nói tiếp, hắn cười khổ: "Thật đúng là người định không bằng trời định, ta chỉ nói không thể pk cùng 2 người họ thật đáng tiếc thôi vậy mà không nghĩ tới họ lại chạy tới đây."
"Hội trưởng..." Nam Cung Phi Vân nhìn Kịch Độc âm tình bất định quả thực không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Tất cả Chiến Sĩ tiến lên tạo thành lá chắn phòng ngự, chúng ta ở phía đông, hẳn sẽ bị tổn thương ít nhất." Mặc dù trong lòng Kịch Độc bây giờ đang mắng 2 cái điểm đỏ kia đến gần như sắp quật mả tổ tiên nhà họ lên rồi, nhưng là, có mắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, biện pháp bây giờ chỉ có thể là giảm thiểu tổn thương cho đoàn đội đến mức thấp nhất.
Cùng lúc Kịch Độc phát lệnh, lá chắn Chiến Sĩ của Già Lam Thần Điện và Huyết Vũ Phiêu Hương cũng đã được triển khai, toàn bọ bọn họ đều ngăn ở phía trước đoàn đội, tạo thành hhinhf vòng cung, chừng 4 lượt, những tấm thuẫn kim loại dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, có chút chói mắt.
"Động tác bọn họ không tồi nha, nhanh như vậy đã phản ứng lại rồi." Diệp Từ nhìn 3 đại công hội trong thời gian ngắn nhất tạo ra tường chắn, mặc dù giọng nói ít nhiều có chút khinh miệt, nhưng trong lòng cũng thập phần bội phục, không hổ là 3 đại công hội mạnh nhất Bắc Đại Lục, vô luận là tính điều động hay tính chiến lược thì Thiên Thiên Hướng Thượng hiện tại đều không thể so sánh được, xem ra Thiên Thiên Hướng Thượng bọn họ muốn chuyển đổi thành công hội chân chính, con đường phải đi hẳn là rất dài.
Khác với Diệp Từ, tên du thủ du thực như Thu Thủy Bất Nhễm Trần hoàn toàn không quan tâm gì đến đoàn đội, công hội kệ công hội, hắn vẫn nhàn tản cười, hỏi Diệp Từ: "Cô đoán xem hội trưởng của 3 công hội này có nghĩ là chúng ta gây ra không?"
"Có." Diệp Từ gật đầu, đó là 3 đại công hội Bắc Đại Lục, tai thính mắt sáng, làm sao lại không biết chứ.
"Vậy cô nói, trong lòng bọn họ có phải đang mắng chết chúng ta hay không?"
"Nếu tôi là bọn họ tôi cũng vậy, hơn nữa, tôi chẳng những sẽ mắng chết mà còn khiến cho họ ở đây sống không bằng chết." Diệp Từ mặt không cảm giác, cô nghĩ, cô đã biết Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang nói gì rồi.
"Cho nên, một lát nữa chúng ta rút lui thế nào?" Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhún vai, nhưng một chút cũng không khẩn trương, dường như việc sắp bị toàn bộ Bắc đại lục truy sát cũng chả bõ bèn gì.
Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề khác: "Người Tuyết Thủ Hộ chết rồi sao??"
Thu Thủy Bất Nhễm Trần trầm mặc, được rồi, hắn căn bản đã quên mất chuyện này.
Làm một Pháp Sư, mặc dù Thu Thủy Bất Nhễm Trần chân ngắn, nhưng bởi vì uống không ít dược tề tăng tốc, cho nên, tốc độ của hắn không tồi, sức bật cũng tốt. Hơn nữa Diệp Từ đãdạy cho hắn làm sao để chạy nhanh hơn, làm sao lợi dụng lực ly tâm và quán tính, cho nên, thời điểm vượt qua bức bình phong bằng lá chắn Chiến Sĩ, biểu hiện của hắn so với chức nghiệp Pháp Sư thực sự quá cao. Thế nhưng vẫn luôn chạy theo sau Diệp Từ không hề tụt lại.
Nếu ở tình huống bình thường, nếu 2 game thủ đại lục đối địch nhảy vào trong 1 biển người chen chúc, kết quả chính là loạn đao trảm thịt nát, bất quá, tình huống ngày hôm nay hết sức đặc thù,sau lưng 2 người lúc này chính là sóng lớn gào thét, lúc này còn phân thần đi đối phó 2 người này thì đúng là điên, cho nên,lại đẻ cho 2 người ung dung nhảy qua 4 lần tường chắn, nhoáng 1 cái biến mất trong đám người.
2 người bay qua 4 lần tường chắn, lập tức đổ dược tề Vô Danh vào miệng.
Thật ra thì, ý tưởng của 2 người là hấp dẫn cừu hận của trận tuyết lở, như vậy, có thể khiến cho tất cả giá trị công huấn tính lên đầu 2 người, nhưng là,người tính vẫn không bằng trời tính. 2 người thiên tính vạn toán lại quên mất, 3 đại công hội hiện đang tấn công thành hoang, bên cạnh thành hoang còn rất nhiều quái,bọn họ uống xong 1 chai này, không chỉ qgom cừu hận của trận tuyết lở, ngay cả cừu hận của những con quái này cũng dẫn tới.
" Trời, sao lại nhiều quái như vậy." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn đám quái đông đảo đang xông tới, không kiềm được rùng mình một cái, mặc dù bây giờ bọn họ đang ở trạng thái vô địch, nhưng trạng thái vô địch chỉ có 60s thôi a, sáu mươi giây rất nhanh, nếu sau 60s không tìm được đường ra, bọn họ phỏng đoán sẽ biến thành tượng đá mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngôi Sao công hội đang lần vào rừng cây, lập tức chạy về bên đó."mau mau, chúng ta leo lên cây."
Diệp Từ quay đầu nhìn, tuyết lở đang ở trước mắt, cô tính nhanh, nhiều nhất năm giây, tuyết băng này sẽ đến. Mà mình và Thu Thủy Bất Nhễm Trần bây giờ còn cách cách bìa rừng 20m, mặc dù cũng không xa, nhưng game thủ trước mặt quá nhiều, muốn tới nơi trong 5s, vậy chính là người si nằm mộng!
Cô lấy ra Miêu Trảo, quay đầu,một tay túm lấy đai lưng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Miêu Trảo bên tay phải cũng bay ra, vững vàng móc lên cây đại thụ cao nhất trong rừng, ngay sau đó, Diệp Từ dùng sức một cái, Miêu Trảo liền tự động mang hai bay khỏi mặt đất, bay về cây đại thụ kia.
Hết thảy đều diễn ra quá nhanh. Thu Thủy Bất Nhễm Trần căn bản cũng không kịp phản ứng, hắn liền bị Diệp Từ lần nữa túm đai lưng bay lên. Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, Diệp Từ đã lôi kéo hắn đứng trên 1 cây đại thụ khổng lồ, vững vàng yên vị.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần thậm chí không kịp nói chuyện, đã thấy 1 cơn sóng lớn hất bay hàng chiến sĩ đầu tiên, rồi sau đó là hàng thứ hai, hàng thứ ba, hàng thứ tư! Mặc dù mấy hàng chắn Chiến Sĩ đã hiến thân, khiến cho tư thế mãnh liệt của trận tuyết lở có xu thế hòa hoãn, nhưng là,muốn chiến thắng địa tự nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Dưới băng tan tuyết lở, đội ngũ vốn chỉnh tề ddaauvaof đấy của 3 đại công hội hiện tại đã loạn, mọi người chỉ muốn chạy thoát thân, nhưng dưới tình huống như vậy, chạy thoát thân tựa hồ là một việc rất mong manh, chỉ trong chớp mắt mà băng tuyết kia lấy 1 tư thế phô thiên cái địa cuốn sạch toàn bộ sinh vật trên bình nguyên, lao xuống từ núi truyết qua bình nguyên tới rừng rậm rồi đến tành hoang, lúc ấy trận tuyết lở mới chầm chậm dừng lại.
Lực công kích cường đại khiến cho Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần bám trên cây đại thụ cũng ngã sấp ngã vồ, may mà chưa ngã xuống hẳn, nếu không 2 người nahats định sẽ bị băng tuyết côn sống. 2 người bây giờ đang ôm đại thụ, sững sờ nhìn những điều phát sinh trước mắt.
Mới qua bao lâu?
Không biết.
2 người chỉ cảm thấy rất nhanh, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp, cứ như vậy bao nhiêu sinh mạng bị chôn sống trong biển tuyết. Bình nguyên Budjamel vốn xanh biếc nay biến thành 1 cánh đồng tuyết.
Năng lực phá hủy của tự nhiên quả thực quá đáng sợ.
"Thời gian vô địch đã qua, mời ngài tiếp nhận hình phạt của trạng thái vôddichj."
Ngay tại thời điểm 2 người còn đang sứng sờ ôm cây, Hệ Thống vô tình nhắc nhở trừng phạt.
"A, quả nhiên là rớt 1 cấp." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn qua cấp bậc của mình, đã biến thành năm mươi chín cấp rồi, hắn và Diệp Từ chung một chỗ, ngược lại không lo lắng trang bị rơi xuống không nhặt lại được, bất quá khiến cho hắn vô cùng thương tâm chính là, kim tệ trên người hắn cũng bị trừ đi 1 đống.
Kim tệ lại không rơi trên mặt đất, mà mà trực tiếp bị Hệ Thống trừ bỏ, trực tiếp đánh bay ảo tưởng có thể nhặt lại những kim tệ này của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, hắn cảm thấy thịt đau nhức không thôi.
Diệp Từ nhìntrang bị trên người, cheieecsnhaanx thần bí kia bị rớt rồi, bị rơi xuống gốc cây, mà bên cạnh chiếc nhẫn thần bí đó còn 1 chiếc nhẫn khác, hẳn là của Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Dù sao những quái vật bảo vệ thành hoang kia đã toàn bộ bị vùi trong tuyết, phỏng đoán dù không chết, cũng không dễ bò dậy. Vì vậy, cô buông tay nnhayr khỏi cây, khom người nhặt chiếc nhẫn của Thu Thủy Bất Nhễm Trần lên, theo thói quen kkieemr tra thuộc tính bên trên.
Ngay sau đó, trong lòng cả kinh, không kiềm được nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần thật lâu, người này, quả nhiên vận khí không tệ, thứ đồ nghịch thiên loại này cũng kiếm đươcj.
Chiếc nhẫn của Suobabo: vật tùy thân của Ma Pháp Sư vĩ đại nhất Suo Ba Bo, đã từng được mai táng cùng thi thể của ngài vào một phần mộ không thấy ánh sáng mặt trời, cuối cùng mất đi tung tích. Vật phẩm màu cam, thuộc tính (ẩn), đặc tính 1: Có thể tự do điều khiển Ma Pháp băng hệ, hỏa hệ, lôi hệ. Đặc tính 2: Ẩn. Đặc tính 3: Ẩn.
Diệp Từ hướng Thu Thủy Bất Nhễm Trần phất tay: "Mau xuống nhặt đồ."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang do dự mình nhảy từ cây cao như vậy xuống liệu có bị thương hay không, vừa nhấc mắt đã thấy thứ trên tay Diệp Từ, hắn lại nhìn ngón út của mình, không kiềm được cúi đầu than thở, thật là quá xui xẻo, rơi cái gì không rơi lại rơi cái này, bây giờ thì hay rồi, bí mật của mình bị lộ luôn rồi. Hắn cũng không còn lòng dạ nào quan tâm xem mình có bị thương hay không, trực tiếp buông tay ra, té chỏng gọng trong lớp tuyết xốp, sau đó bò dậy, vừa vỗ tuyết trên người xuống, vừa đi về phía Diệp Từ.
Ngay tại nơi Diệp Từ đứng Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhặt lên 1 chiếc nhẫn, hắn cũng nhìn thuộc tính chiếc nhẫn kia 1 cái, rồi sau đó cười một tiếng: "Không trách được cô té từ trên vách đá xuống lại không chết, hóa ra là vì chiếc nhẫn này." Hắn cũng không nhìn tới thứ khác, mặc dù thuộc tính chiếc nhẫn này không thích hợp để Thợ Săn dùng, nhưng kỹ năng Vũ Lạc Thuật kia lại vượt qua tát cả thhuoocj tính của chiếc nhẫn, cho nên, Diệp Từ chọn dùng chiếc nhẫn này cũng không có gì không ổn.
Diệp Từ cười một tiếng, không lên tiếng, chỉ trao đổi nhẫn cùng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, đem chiếc nhẫn đen không mấy bắt mắt kia đeo vào ngón tay. Sau đó ngẩng đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần khẽ mỉm cười: "Chiếc nhẫn của anh thực ra là 1 món không tồi."
(Kang: *hưng phấn* trao nhẫn rồi trao nhẫn rồi *mắt lòe lòe*)
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng chỉ khẽ cười không nói gì, xem ra, bất kỳ game thủ nào cũng sẽ không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào về trang bị trọng yếu trên người mình, đặc biệt là chiếc nhẫn giống như chiếc trên tay Thu Thủy Bất Nhễm Trần này, đây chính là thành tựu của hắn, hắn càng không thể nói gì nhiều.
"Tìm một NPC buộc định đi, nếu lần sau lại rơi nữa thì thật đáng tiếc." Diệp Từ xoay người lại, sửa sang trang bị trên người, sau đó mở bảng công huân ra, cũng sớm đã đạt tới Đại nguyên soái rồi, thậm chí còn thừa rất nhiều công huân, trữ lại trong kho, đợi lần sau có cơ hội kiếm thêm nhiều công huân hơn lại thăng cấp. Thật không tồi, cô chỉ trên màn hình điểm công huân màu vàng xoát xoát bay lên, tốc độ quá nhanh, khiến cho cô không rõ phía trên viết cái gì, chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng lướt qua vô số ánh vàng, chói mắt vô cùng.
"Oa, kiếm công huân thế này thật không tồi, tôi cũng đạt tới Đại nguyên soái rồi, quá đã." Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng mở bảng công huân, dương dương tự đắc: "Trở lại thành Cơn Lốc là có thể đổi 1 bộ sáo trang PVP, quả thực là rquá tốt."
Diệp Từ đột nhiên nghĩ tới Người Tuyết Thủ Hộ: "Tôi nhớ hình như còn có 2 cái Người Tuyết Thủ Hộ đuổi theo, annh có thấy không?"
"Chỉ thấy được 1 con, phỏng chừng còn 1 con cạn máu chết rồi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần là đối tượng truy sát của Người Tuyết Thủ Hộ, cho nên có thể tìm thấy vị trí của Người Tuyết Thủ Hộ, hắn nghiên cứu cẩn thận một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìnbình nguyên Budjamel trắng xóa, cuối cùng lắc đầu: "Một con kia phỏng chừng ở trong tuyết, cụ thể ở đâu tôi cũng không biết." VNói xong hắn lại cười lên: "Rốt cuộc cũng thoát chiến, cừ thật."
"Sao vậy?" Diệp Từ nhìn nụ cười như tặc kia của Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhướng nhướng mày.
"Về nhà rồi a!" Thu Thủy Bất Nhễm Trần cúi đầu bắt đầu ngâm Xướng Ma Pháp, không lâu sau, ở trước mặt hai người xuất hiện một hắc động.
Diệp Từ kinh ngạc vô cùng, đây là không gian Ma Pháp. Nghĩ tới mình kiếp trước mặc dù được gọi là Pháp Sư cao cấp, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được sách kỹ năng về Không gian ma pháp, tên này thế nhưng lại có không gian Ma Pháp!"Anh có không gian Ma Pháp?"
"Có 1 chút, một chút xíu mà thôi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần hiển nhiên không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ lấy ngón cái và ngón trỏ làm 1 cái biểu thị rất nhỏ đưa về phía Diệp Từ: "Có đi hay không a? Cổng này của ta là về thành Cơn Lốc, nếu cô không có việc phải làm vậy đi với tôi." Thu Thủy Bất Nhễm Trần nghĩ rồi nghĩ còn nói: "Nếu lưu lại, tôi phỏng đoán cô sẽ không chỉ phải đối mặt với Người Tuyết Thủ Hộ thôi đâu..."
Diệp Từ đương nhiên biết đạo lý này, đừng nhìn bình nguyên Budjamel bây giờ đều là 1 màu trắng yên tĩnh, nhưng dưới vùng tuyết địa mênh mông này có vô số những game thủ chưa biến thành giá trị công huân, bọn họ còn đang ra sức bò ra ngoài. Nếu như bây giờ lưu lại, như vậy sẽ phải đối mặt với những game thủ này cùng Người Tuyết Thủ Hộ ... Mặc dù mình ở chỗ này còn có một cái nhiệm vụ chạy chân, bất quá, so với tình huống nguy cơ đầy dẫy hiện tại, cuối cùng Diệp Từ quyết định làm nhiệm vụ này sau đi.
Còn mỏ quặng bí ngân Bắc Đại Lục... Diệp Từ do dự một chút, cũng được, cho dù cô muốn nuốt, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực, dù sao trên tay mình cũng đã có 2 cái Mỏ quặng rồi, còn cái ở Bắc Đại Lục này, cứ kệ đi. Cho dù có một ngày bị Thịnh Thế chiếm mất, có lẽ, một cái Mỏ quặng Bí Ngân, cũng không thể giúp Thịnh Thế gây nên cơn sóng gió gì.
"Được rồi, tôi cũng về thành Cơn Lốc." Do dự một chút, sau khi cân nhắc rồi lợi ích cuối cùng Diệp Từ quyết định vẫn là về thành Cơn Lốc cùng Thu Thủy Bất Nhễm Trần.
Mặc dù thành Cơn Lốc là thiên hạ của Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo, bất quá, dù sao cũng là Nam Đại Lục, trên địa bàn đại lục liên minh không còn bị động như Bắc Đại Lục nữa.
Ánh sáng chớp lên, 2 người xuất hiện ở bên trong tháp Pháp Sư thành Cơn Lốc Thành.
Tháp Pháp Sư là nơi mà Ma Pháp Sư dùng để học tập kỹ năng mới và thăng cấp kỹ năng, bởi vì nơi này hội tụ toàn bộ NPC Ma Pháp Sư ưu tú nhất trên Nam Đại Lục, thường xuyên sẽ phân phát một vài nhiệm vụ ẩn, cho nên, các Ma Pháp Sư rất thích tới nơi này lắc lư.
Nơi không gian ma pháp dẫn tới, chính là trong một tầng tháp ngầm dưới tháp Pháp Sư. Dưới tháp Pháp Sư tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là nơi để những Pháp Sư dùng không gian Ma Pháp hạ cánh, được 4 Ma Pháp Sư cao cấp level 200 thủ hộ, mà tầng thứ 2 để cất giữ Đá Ma pháp trấn tháp, được 6 đại Ma Pháp Sư tinh anh level 240 Thủ Hộ, tầng thứ 3 để chứa trận pháp khởi động pháp trận của tháp, vô cùng trọng yếu, được 8 đại Ma Pháp Sư cấp Boss level 300 Thủ Hộ.
Bất quá, Ma Pháp Sư tối đa chỉ có thể đi vào tầng hầm 1, mà tầng thứ 2 và thứ 3 đều là cấm địa.
2 người bò ra từ tầng hầm, liền nhìn thấy rất nhiều Ma Pháp Sư đang ra ra vào vào tháp. Thu Thủy Bất Nhễm Trần hít một hơi thật sâuu, sau đó cười: "Không nthấy người phát hồng quang thật là tốt."
Diệp Từ đột nhiên cũng rất có loại cảm giác này. Cô cười một tiếng, "Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây. Còn chuyện hiệp ước..."
Cô vừa nhắc tới cái này, rõ ràng thấy sắc mặt Thu Thủy Bất Nhễm Trần hết sức mất tự nhiên, Diệp Từ cũng làm như không nhìn thấy, chỉ hắc hắc cười: "Sau này chờ đến lúc tôi nghĩ ra chuyện muốn nhờ anh giúp lại nói tiếp."
Thu Thủy Bất Nhễm Trần dựng lông mày: "Đây chính thái độ của cô với ân nhân cứu mạng sao? Cô cứ nhất định có thù tất báo thế à?"
Diệp Từ lại nhíu mày: "Tôi cảm thấy những lời này để tôi nói thì thích hợp hơn." Dứt lời cô cũng không thèm nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần, rời khỏi tháp Pháp Sư, đi về phía đá truyền tống lớn ở trung tâm thành Cơn Lốc, không mất bao nhiêu thời gian, Diệp Từ đã trở lại Hồng Hồ thành.
Mới vừa bước vào Hồng Hồ thành, Diệp Từ liền không nhịn được hít một hơi thật sâu, quả nhiên, vẫn là địa bàn của mình thoải mái nhất a. Bất quá, không đợi được Diệp Từ thoải mái thêm lúc nữa, cô thậm chí từ cổng thành còn chưa đi tới nơi đóng quân của Công hội, kênh thế giới đã bùng nổ rồi!
Dĩ nhiên, với Diệp Từ mà nói, cô cũng không mở kênh thế giới, nhưng cô không mở, cũng không có nghĩa là những người hác không mở, kênh công hội loạn thành 1 đoàn. Mà kênh cá nhân của Diệp Từ không đóng lập tức liền bùng nổ, tựa như toàn bộ thế giới đang an tĩnh bỗng dưng đều nổi điên.
Diệp Từ quả thực có chút bất khả tư nghị, kênh cá nhân của cô bình thường không mấy ai nhắn, tại sao lúc này lại nháo thành cái bộ này.
Bạch Mạch: Em sao rồi? Chuyện gì xảy ra?
Cập Thì Vũ: Công Tử, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thạch Hoa Quả: Uy uy uy, cậu lại tới địa bàn người khác làm chuyện táng tận lương tâm gì rồi?
Khinh Ca Công Tử: Có cần hỗ trợ hay không?
Thủy Nguyệt Vô Thương: Nếu cần giúp một tay, nhất định sẽ là người đầu tiên ủng hộ cô.
Liễu Sơ Cuồng: Có cần dùng người không? Tôi bây giờ lập tức tới.
Linh Hào Tỳ Sương: Hắc hắc, tôi nói a, Công Tử cô lại đắc tội ai rồi?
Phiêu Phiêu Diêu Diêu: Diệp Từ, làm sao rồi? Sao cậu lại bị đuổi giết a!
Tiểu Lang Y Nhân : Tiểu Từ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao thế trận lại lớn như vậy! Chuyện gì xảy ra rồi!
Ôn Khai Thủy: Công Tử, sao rồi? Cần giúp 1 tay thì kêu 1 tiếng.
Hắc Dạ Bạch Trú: Tôi và bọn họ có mấy phần quan hệ, cần thương thuyết, cô cứ tới.
Vãng Nhật Tình Hoài: Tôi và Già Lam Thần Điện quan hệ không tôi, chuyện gì vậy, cần tôi ra mặt giải quyết không?
...
Kênh cá nhân liên tục vang lên, những hảo hữu bình thường yên lặng như chết này trong lis hảo hữu của Diệp Từ, từ trước tới giiowf chưa từng sống lại, thế nhưng hôm nay hay rồi, toàn bộ tập thể xác chết vùng dậy, thật sự là nguy nga tráng lệ, òn ào bên lỗ tai Diệp Từ như đang bước vào chợ ẩm thực vậy, làm cho Diệp Từ cơ hồ muốn hôn mê luôn rồi. Nhất thời cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng là vì bảo vệ lỗ tai và đầu óc của mình, liền lập tức đưa tay tắt kênh cá nhân, ngay lập tức còn lại 1 mình thanh tĩnh.
Sau đó cô mở kênh công hội, lẳng lặng nhìn bát quái trên màn ảnh, mặc dù chữ chạy rất nhanh, nhưng là không thể nghi ngờ, tất cả đều đang nói về Diệp Từ, ai ai cũng đều sốt ruột, khiến cho Diệp Từ lại không biết đã xảy ra đại sự gì, sau khi quan sát một hồi, cô đại khái đã biết là chuyện gì.
Vì vậy, cô mở tên đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này, kênh Thế Giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.