Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
Na Thì Yên Hoa
27/05/2015
Không giống người bình thường.
Cách tự giới thiệu của cô không phải “Tôi gọi là xxx”, mà là “Tôi là xxx”. LiễuLiễu Sơ Cuồng có đọc qua sách nghiên cứu về tâm lí học. Anh nghĩ, người dùng phương thức như vậy giới thiệu bản thân, quả thật tự tin hơn người bình thường rất nhiều, bởi vì trong tiềm thức bọn họ cho rằng, bạn nhất định sẽ nhận ra họ là ai.
Thực tế đúng vậy. Người chơi game Vận Mệnh, đặc biệt người chơi game Vận Mệnh ở Đông Đại Lục, nếu không biết tên của Công Tử U, vậy họ không tính đã chơi trò chơi này. Nói tiếp cũng kì lạ, người này có thao tác kỹ thuật thượng thừa, nhưng chân chính khiến cô nổi danh, cố tình không phải về phương diện kỹ thuật, mà do các tin tức bát quái không biết là thật là giả truyền lưu khắp trò chơi.
Đặt trên thân người bình thường, việc gặp phải hôm nay là một cơ hội khó được.
Trên diễn đàn truyền lưu, Công Tử U là một kẻ ích kỉ chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác, tuy rằng cũng có ý kiến bất đồng, nhưng ý kiến trước đã trở thành trào lưu truyền khắp diễn đàn. Thử hỏi, nếu tin đó là thật, vậy người đề xuất giúp bản thân K.O Ngạnh Giáp Cự Quy thật là Công Tử U sao? Hoặc chỉ là một người giả danh Công Tử U làm việc?
Làm việc gì?
Lấy giúp người làm niềm vui?
Liễu Sơ Cuồng bỗng nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc quá mức, bởi vì trong quá trình anh miên man suy nghĩ, Công Tử U vẫn lẳng lặng nhìn anh.
Đương nhiên, điều đó không phải nguyên nhân khiến Sơ Cuồng ngoài ý muốn. Mà nguyên nhân chân chính là...
Anh cụp mi, ngẩn người, rồi lại nâng lên nhìn Công Tử U, nhanh chóng phủ nhận sự kiêng kị trong lòng mình, hết thẩy chắc chỉ do trùng hợp. Nghĩ đến đây, anh không do dự nữa, đón nhận ánh mắt của Công Tử U, mời cô nhập đội.
Nếu nói, lúc nãy Liễu Sơ Cuồng còn đang hoài nghi nữ Thợ Săn trước mắt có phải Công Tử U hay không, vậy đến lúc bọn họ bắt đầu khai quái, toàn bộ nghi ngờ của Liễu Sơ Cuồng đều bay sạch. Video về kỹ thuật của Công Tử U trên mạng rất nhiều, nhưng vì góc quay nên không thể nhìn kĩ quá trình cô cẩn thận thực hiện từng thao tác.
Nữ Thợ Săn trước mắt, kỹ thuật thượng thừa khiến Liễu Sơ Cuồng ngoài việc phải vươn ngón cái ra, anh không còn ý tưởng nào khác. Bây giờ quyết đấu cùng Ngạnh Giáp Cự Quy, bất kể Liễu Sơ Cuồng có nguyện ý thừa nhận hay không, tình hình từ anh chật vật tiếp chiêu đã đổi thành buổi biểu diễn cá nhân của Công Tử U rồi.
Cả trận chiến kéo dài 1 giờ, Liễu Sơ Cuồng vẫn đi theo sau lưng Cự Quy nhìn kỹ mọi thứ, Công Tử U cư nhiên không hề dính đòn công kích cự li gần của Cự Quy lần nào, càng đừng nhắc đến vụ mất máu. Toàn bộ quá trình, cô như một chiếc diều, bay lên không hề hạ xuống, cũng không nói câu nào, Liễu Sơ Cuồng có một loại ảo giác, cảm thấy cô đang đắm chìm trong loại không khí đó - hưởng thụ trận chiến. Hoặc nói, Công Tử U vốn là một người hiếu chiến cũng không đủ.
Ngạnh Giáp Cự Quy ngã xuống.
Trong đêm đông giá lạnh, thi thể to lớn nằm dài trên tuyết, ánh trăng rọi vào, khiến quang cảnh tăng thêm vài phần lạnh lùng.
“Sờ thi đi, vận khí tốt hay không không do tôi quyết định.” Diệp Từ đi tới bên cạnh lửa trại, cười nhìn Liễu Sơ Cuồng.
Liễu Sơ Cuồng gật đầu, nói đùa: “Nếu ra, tôi đập nồi bán sắt chia tiền cho cô.”
Diệp Từ không mở miệng, chỉ lẳng lặng xem xét Liễu Sơ Cuồng, tiếp đó xoay đầu sang hướng khác, không quan tâm anh.
Liễu Sơ Cuồng đi đến bên thi thể, động tác không nhanh, thoạt nhìn có chút khẩn trương. Đứng cạnh thi thể hồi lâu mới cúi người sờ thi, sờ xong anh không nói chuyện ngay, chỉ nhẹ kinh hô một tiếng.
“Ra?”
“Ừ.”
Diệp Từ nở nụ cười, trong lòng nhịn không được lên men. Đã là người thì ai cũng có vận khí tốt hơn cô, tấm chắn có tỷ lệ bạo ra khó như vậy cũng bị người kia vừa sờ thi liền lấy được, nếu để cô sờ, tuyệt đối không ra gì cả, thôi dù sao cô tới đây không phải vì tấm chắn nọ.
“Bạn à tôi còn có việc, đi trước đây.” Ngay lúc Liễu Sơ Cuồng vừa định nói chuyện, Diệp Từ đứng lên cắt ngang ý định của anh, không đợi anh nói gì, sử dụng Hồi Thành Thạch biến mất trước mặt Liễu Sơ Cuồng.
“Đội viên ‘Công Tử U’ rời khỏi đội ngũ.”
“Tổ đội của bạn bị giải tán.”
Mấy tin tức xuất hiện liên tục khiến Liễu Sơ Cuồng có chút choáng, anh nao nao, vội vàng nhắn tin mật cho Diệp Từ, nhưng không ngờ Công Tử U lại cài đặt chắn tin nhắn riêng với người lạ, anh không add bạn bè Công Tử U, cho nên căn bản không thể nhắn tin với cô.
Bởi vậy, trên cơ bản tuyên bố, Liễu Sơ Cuồng không thể liên hệ Công Tử U, trừ khi hai người gặp lại lần nữa, hoặc Công Tử U chủ động liên hệ anh trước. Nếu không, có khả năng anh vĩnh viễn không thể liên hệ cô được. Điều này khiến trong lòng Liễu Sơ Cuồng vô cùng khó chịu, không nợ ai là mục tiêu cao nhất của anh, cho nên, anh tuyệt đối không thể nợ Công Tử U một ân tình lớn như thế.
Diệp Từ về Hồng Hồ Thành, mau đến rạng sáng... Lại nói tiếp, đời này sau khi sống lại, trừ lần đó trộm kho hàng của Thiết Huyết Chiến Qua, đây lần đầu tiên cô ngủ trễ thế này. Để bản thân đứng ở vị trí an toàn, cô lập tức logout.
Xem ra buổi học sáng mai lại phải ngủ gật, có điều... Đáng giá.
Ngày hôm sau, là ngày đầu tiên Diệp Từ tham dự khai hoang Phế Tích Tòa Thành.
Kỳ thật đoàn 1 Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã khai hoang Phế Tích Tòa Thành khá lâu rồi, hơn nữa đã nghiên cứu xong đấu pháp đối phó Lão Nhất, chỉ là không biết còn thiếu thứ gì, luôn không qua được, nên hôm nay Diệp Từ - nhân viên luôn trong tình trạng dự bị của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước - tham gia khai hoang Phế Tích Tòa Thành.
Đến chỗ Lão Nhất, Di Lộc làm chỉ huy kể phương pháp của anh cho Diệp Từ, sau đó mong chờ nhìn cô: “Hội trưởng, cô cảm thấy đánh như vậy được không?”
Kỳ thật phương pháp của Di Lộc cách phương pháp thông qua rất gần rồi, có điều Diệp Từ không thể nói toẹt ra, đối với mọi người, đây là lần đầu cô vào phó bản Phế Tích Tòa Thành, nếu giờ nói rõ cách đấu chính xác, chẳng phải ngay mặt thông báo việc đó sao. Vì thế cô chỉ gật đầu: “Đánh một lần, tôi còn chưa đánh Boss này lần nào, để tôi nhìn kỹ đã hẳn hay.”
Quả nhiên không qua được, Lão Nhất cứ 2 phút lại điểm danh, tiếp đó sẽ dùng một kỹ năng công kích quần thể phạm vi lớn, tuy lực sát thương không cao, chỉ là sẽ kèm theo dbuff — Cương Trực. Khiến tất cả game thủ dừng hoạt động 3s, trong 3s đó Lão Nhất tùy tiện giết chết 1 game thủ.
Đoàn đội có nhân phẩm tốt, sẽ gặp được tình huống Boss nghỉ ngơi, nhưng thật bất hạnh, game thủ Vận Mệnh nhân phẩm đều không tốt, cơ bản không có đoàn đội nào gặp được tình huống Boss nghỉ ngơi đến 2 lần, cho nên, cả đám game thủ cứ thế bị giết sạch.
Cách tự giới thiệu của cô không phải “Tôi gọi là xxx”, mà là “Tôi là xxx”. LiễuLiễu Sơ Cuồng có đọc qua sách nghiên cứu về tâm lí học. Anh nghĩ, người dùng phương thức như vậy giới thiệu bản thân, quả thật tự tin hơn người bình thường rất nhiều, bởi vì trong tiềm thức bọn họ cho rằng, bạn nhất định sẽ nhận ra họ là ai.
Thực tế đúng vậy. Người chơi game Vận Mệnh, đặc biệt người chơi game Vận Mệnh ở Đông Đại Lục, nếu không biết tên của Công Tử U, vậy họ không tính đã chơi trò chơi này. Nói tiếp cũng kì lạ, người này có thao tác kỹ thuật thượng thừa, nhưng chân chính khiến cô nổi danh, cố tình không phải về phương diện kỹ thuật, mà do các tin tức bát quái không biết là thật là giả truyền lưu khắp trò chơi.
Đặt trên thân người bình thường, việc gặp phải hôm nay là một cơ hội khó được.
Trên diễn đàn truyền lưu, Công Tử U là một kẻ ích kỉ chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác, tuy rằng cũng có ý kiến bất đồng, nhưng ý kiến trước đã trở thành trào lưu truyền khắp diễn đàn. Thử hỏi, nếu tin đó là thật, vậy người đề xuất giúp bản thân K.O Ngạnh Giáp Cự Quy thật là Công Tử U sao? Hoặc chỉ là một người giả danh Công Tử U làm việc?
Làm việc gì?
Lấy giúp người làm niềm vui?
Liễu Sơ Cuồng bỗng nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc quá mức, bởi vì trong quá trình anh miên man suy nghĩ, Công Tử U vẫn lẳng lặng nhìn anh.
Đương nhiên, điều đó không phải nguyên nhân khiến Sơ Cuồng ngoài ý muốn. Mà nguyên nhân chân chính là...
Anh cụp mi, ngẩn người, rồi lại nâng lên nhìn Công Tử U, nhanh chóng phủ nhận sự kiêng kị trong lòng mình, hết thẩy chắc chỉ do trùng hợp. Nghĩ đến đây, anh không do dự nữa, đón nhận ánh mắt của Công Tử U, mời cô nhập đội.
Nếu nói, lúc nãy Liễu Sơ Cuồng còn đang hoài nghi nữ Thợ Săn trước mắt có phải Công Tử U hay không, vậy đến lúc bọn họ bắt đầu khai quái, toàn bộ nghi ngờ của Liễu Sơ Cuồng đều bay sạch. Video về kỹ thuật của Công Tử U trên mạng rất nhiều, nhưng vì góc quay nên không thể nhìn kĩ quá trình cô cẩn thận thực hiện từng thao tác.
Nữ Thợ Săn trước mắt, kỹ thuật thượng thừa khiến Liễu Sơ Cuồng ngoài việc phải vươn ngón cái ra, anh không còn ý tưởng nào khác. Bây giờ quyết đấu cùng Ngạnh Giáp Cự Quy, bất kể Liễu Sơ Cuồng có nguyện ý thừa nhận hay không, tình hình từ anh chật vật tiếp chiêu đã đổi thành buổi biểu diễn cá nhân của Công Tử U rồi.
Cả trận chiến kéo dài 1 giờ, Liễu Sơ Cuồng vẫn đi theo sau lưng Cự Quy nhìn kỹ mọi thứ, Công Tử U cư nhiên không hề dính đòn công kích cự li gần của Cự Quy lần nào, càng đừng nhắc đến vụ mất máu. Toàn bộ quá trình, cô như một chiếc diều, bay lên không hề hạ xuống, cũng không nói câu nào, Liễu Sơ Cuồng có một loại ảo giác, cảm thấy cô đang đắm chìm trong loại không khí đó - hưởng thụ trận chiến. Hoặc nói, Công Tử U vốn là một người hiếu chiến cũng không đủ.
Ngạnh Giáp Cự Quy ngã xuống.
Trong đêm đông giá lạnh, thi thể to lớn nằm dài trên tuyết, ánh trăng rọi vào, khiến quang cảnh tăng thêm vài phần lạnh lùng.
“Sờ thi đi, vận khí tốt hay không không do tôi quyết định.” Diệp Từ đi tới bên cạnh lửa trại, cười nhìn Liễu Sơ Cuồng.
Liễu Sơ Cuồng gật đầu, nói đùa: “Nếu ra, tôi đập nồi bán sắt chia tiền cho cô.”
Diệp Từ không mở miệng, chỉ lẳng lặng xem xét Liễu Sơ Cuồng, tiếp đó xoay đầu sang hướng khác, không quan tâm anh.
Liễu Sơ Cuồng đi đến bên thi thể, động tác không nhanh, thoạt nhìn có chút khẩn trương. Đứng cạnh thi thể hồi lâu mới cúi người sờ thi, sờ xong anh không nói chuyện ngay, chỉ nhẹ kinh hô một tiếng.
“Ra?”
“Ừ.”
Diệp Từ nở nụ cười, trong lòng nhịn không được lên men. Đã là người thì ai cũng có vận khí tốt hơn cô, tấm chắn có tỷ lệ bạo ra khó như vậy cũng bị người kia vừa sờ thi liền lấy được, nếu để cô sờ, tuyệt đối không ra gì cả, thôi dù sao cô tới đây không phải vì tấm chắn nọ.
“Bạn à tôi còn có việc, đi trước đây.” Ngay lúc Liễu Sơ Cuồng vừa định nói chuyện, Diệp Từ đứng lên cắt ngang ý định của anh, không đợi anh nói gì, sử dụng Hồi Thành Thạch biến mất trước mặt Liễu Sơ Cuồng.
“Đội viên ‘Công Tử U’ rời khỏi đội ngũ.”
“Tổ đội của bạn bị giải tán.”
Mấy tin tức xuất hiện liên tục khiến Liễu Sơ Cuồng có chút choáng, anh nao nao, vội vàng nhắn tin mật cho Diệp Từ, nhưng không ngờ Công Tử U lại cài đặt chắn tin nhắn riêng với người lạ, anh không add bạn bè Công Tử U, cho nên căn bản không thể nhắn tin với cô.
Bởi vậy, trên cơ bản tuyên bố, Liễu Sơ Cuồng không thể liên hệ Công Tử U, trừ khi hai người gặp lại lần nữa, hoặc Công Tử U chủ động liên hệ anh trước. Nếu không, có khả năng anh vĩnh viễn không thể liên hệ cô được. Điều này khiến trong lòng Liễu Sơ Cuồng vô cùng khó chịu, không nợ ai là mục tiêu cao nhất của anh, cho nên, anh tuyệt đối không thể nợ Công Tử U một ân tình lớn như thế.
Diệp Từ về Hồng Hồ Thành, mau đến rạng sáng... Lại nói tiếp, đời này sau khi sống lại, trừ lần đó trộm kho hàng của Thiết Huyết Chiến Qua, đây lần đầu tiên cô ngủ trễ thế này. Để bản thân đứng ở vị trí an toàn, cô lập tức logout.
Xem ra buổi học sáng mai lại phải ngủ gật, có điều... Đáng giá.
Ngày hôm sau, là ngày đầu tiên Diệp Từ tham dự khai hoang Phế Tích Tòa Thành.
Kỳ thật đoàn 1 Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước đã khai hoang Phế Tích Tòa Thành khá lâu rồi, hơn nữa đã nghiên cứu xong đấu pháp đối phó Lão Nhất, chỉ là không biết còn thiếu thứ gì, luôn không qua được, nên hôm nay Diệp Từ - nhân viên luôn trong tình trạng dự bị của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước - tham gia khai hoang Phế Tích Tòa Thành.
Đến chỗ Lão Nhất, Di Lộc làm chỉ huy kể phương pháp của anh cho Diệp Từ, sau đó mong chờ nhìn cô: “Hội trưởng, cô cảm thấy đánh như vậy được không?”
Kỳ thật phương pháp của Di Lộc cách phương pháp thông qua rất gần rồi, có điều Diệp Từ không thể nói toẹt ra, đối với mọi người, đây là lần đầu cô vào phó bản Phế Tích Tòa Thành, nếu giờ nói rõ cách đấu chính xác, chẳng phải ngay mặt thông báo việc đó sao. Vì thế cô chỉ gật đầu: “Đánh một lần, tôi còn chưa đánh Boss này lần nào, để tôi nhìn kỹ đã hẳn hay.”
Quả nhiên không qua được, Lão Nhất cứ 2 phút lại điểm danh, tiếp đó sẽ dùng một kỹ năng công kích quần thể phạm vi lớn, tuy lực sát thương không cao, chỉ là sẽ kèm theo dbuff — Cương Trực. Khiến tất cả game thủ dừng hoạt động 3s, trong 3s đó Lão Nhất tùy tiện giết chết 1 game thủ.
Đoàn đội có nhân phẩm tốt, sẽ gặp được tình huống Boss nghỉ ngơi, nhưng thật bất hạnh, game thủ Vận Mệnh nhân phẩm đều không tốt, cơ bản không có đoàn đội nào gặp được tình huống Boss nghỉ ngơi đến 2 lần, cho nên, cả đám game thủ cứ thế bị giết sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.